Vốn không họ Tầm
Mặc dù đêm qua ngủ muộn, nhưng sáng hôm sau Thịnh Lộ Yên vẫn dậy từ sớm.
Bây giờ đã không giống lúc trước, trong nhà đã có mẹ chồng nên nàng phải sớm tối thăm hầu.
Nàng bỗng có chút hoài niệm cuộc sống khi trước, lúc đó trong phủ không có trưởng bối, Tầm Lại sẽ không quản những việc nhỏ nhặt của nàng, nàng muốn làm gì thì làm nấy, ngày tháng trôi qua hết sức tự tại.
Mặc dù thái độ của Hoàng Thị đối với nàng vô cùng dịu dàng. Nhưng với tư cách là con dâu, nàng vẫn phải làm những việc mà con dâu nên làm, những lễ nghi nên có cũng nhất định phải có.
Lúc Thịnh Lộ Yên mặc quần áo vẫn nhắm tịt hai mắt, đến khi khăn ấm úp lên mặt mới tỉnh táo hơn, bấy giờ hai mắt mới từ từ mở ra.
“Mẫu thân đã dậy chưa?”
“Dậy rồi ạ, lúc đại nhân đi đã qua đấy thăm lão phu nhân rồi.”
“Dạ.” Thịnh Lộ Yên đáp một tiếng: “Phía nhà bếp đã làm cơm xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Ừm, đi chào mẫu thân trước đã.”
Nói rồi, Thịnh Lộ Yên đi phòng khách.
Lúc nàng tới, Hoàng Thị đang ngồi trong sân nhìn bé Vân và bé Hổ.
Vừa nhìn thấy nàng, bé Vân lập tức chạy về phía nàng làm lễ: “Con chào phu nhân ạ!”
Tuy cái lễ này có chút chẳng ra làm sao, nhưng dẫu sao con bé vẫn còn nhỏ, có nét ngây thơ.
Thịnh Lộ Yên sờ đầu cô bé. Sau đó, nàng đi về phía Hoàng Thị: “Mẫu thân, nhà bếp đã làm xong bữa sáng rồi ạ, người dùng cơm bây giờ chưa?”
Hoàng Thị vẫn có chút mất tự nhiên, bà đứng lên và nói: “Ôi, được, ta đi gọi Hạnh nhi dậy đã.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Hôm qua muội muội mệt rồi, chi bằng để muội ấy ngủ thêm lát nữa, con sẽ dặn phòng bếp để cơm canh cho muội ấy, lúc nào muội ấy dậy thì ăn lúc đó cũng được ạ.”
Hoàng Thị thương yêu nữ nhi nhất, nghe Thịnh Lộ Yên nói thế thì thoáng chần chừ, nhưng cũng không đi gọi nữa.
Bữa sáng mọi người cùng nhau ăn, trừ Tầm Thục chưa dậy thì mọi người đều tới.
Lý Thị thấy đồ ăn trên bàn thì thầm cảm khái, nhà mẹ chồng mình ở trong thôn đã là nhà giàu có nhất rồi, ăn cũng là ăn thứ ngon nhất, ấy thế mà tới đây rồi mới biết cái gì gọi là phú quý.
Tối qua nàng đã được mở rộng tầm mắt rồi, nhưng sáng nay mới biết một bữa sáng đơn giản cũng có thể phong phú đa dạng như thế. Trên bàn có vằn thắn, bánh bao nhân đậu, bánh bao, sủi cảo, điểm tâm….còn có một đống thứ mà nàng không biết tên, mà những đồ này đều được trù nương của nhà bếp làm ra.
Thì ra đây chính là cuộc sống của gia đình quyền quý.
Nàng biết tính tình của Nhị đệ, đệ ấy là người cực kỳ thanh đạm, chẳng có yêu cầu gì về mặt ăn uống, chắc hẳn những thứ này sẽ không phải do Nhị đệ chuẩn bị. Nếu đã không phải Nhị đệ, vậy thì chính là vị Đích nữ xuất thân hầu phủ trước mặt.
Tuy nhiên, nàng cũng chẳng có bao nhiêu ghen tị.
Phụ thân luôn dốc sức vào khoa cử, không bao giờ để tâm đến việc vặt trong nhà. Mặc dù phụ thân đã là một tú tài, nhưng trong nhà vẫn nghèo rớt mồng tơi. Sau này nàng gả vào Tầm gia, nàng cuối cùng cũng có thể ăn no ba bữa một ngày. Đối với nàng mà nói, có thể ăn cơm no đã là việc tốt nhất rồi, những việc khác nàng cũng không cưỡng cầu. Nàng chỉ mong nhi tử của mình có thể cố gắng đọc sách, dù không thể đỗ Trạng nguyên như Nhị thúc của thằng bé thì cũng có thể sống một cuộc đời an ổn và sung túc.
Lý Thị cúi đầu thấy nhi tử đang ăn đến ngon lành, bèn lau miệng cho thằng bé.
Bé Vân ngồi bên cạnh Lý Thị bấy giờ vẫn chưa ăn miếng nào. Tuy cô bé rất đói, nhưng thấy đồ ăn nhiều như thế thì nhìn đến hoa cả mắt. Cô bé muốn ăn cái này, cũng muốn ăn cái kia, nhưng lại không biết nên bắt đầu ăn từ món nào.
Thịnh Lộ Yên thấy bé Vân chỉ nhìn mà không ăn, bèn hỏi: “Bé Vân, con thích ăn cái gì thì cứ lấy, không cần giữ lễ đâu.”
Bé Vân nhìn Thịnh Lộ Yên một cái, gật đầu cái rụp và nói: “Dạ.”
Có lẽ Thịnh Lộ Yên đã nhận ra vẻ bối rối của bé Vân nên nàng mở lời giới thiệu những món ăn trên bàn cho mọi người: “Mấy món này là đồ ngọt, mấy món kia là đồ mặn. Bánh bao có hoa thì nhân thịt, cái nào bẹt góc thì là bánh chay….”
Nghe xong, bé Vân cầm một cái bánh bao nhân đậu lên ăn.
“Oa, ngon thật đấy, thơm quá đi!” Bé Vân ăn một miếng bánh bao nhân đậu rồi nói.
“Quả thực rất ngon.” Lý Thị cũng nói.
Sau đó, mọi người lại nếm thử những món khác. Vì đồ ăn đều rất vừa miệng, lại không có người nào đó nói lời chướng tai, khiêu khích nên bữa cơm này rất vui vẻ.
Ăn sáng xong, hạ nhân đi vào thu dọn bát đũa trên bàn.
“Mẫu thân, hôm nay người đã có dự định gì chưa ạ? Người muốn ra ngoài đi dạo hay nghỉ ngơi trong phủ ạ?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Hoàng Thị đã lớn tuổi, lại đi hơn mười mấy ngày đường nên chỉ muốn ở trong phủ nghỉ ngơi, nhưng bà lại không tiện nói.
Thịnh Lộ Yên vừa nhìn đã thấy sự do dự của Hoàng Thị, nàng giúp Hoàng Thị nói ra tiếng lòng: “Hay là hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi đã, đợi đến bao giờ hết mệt rồi đi?”
Hoàng Thị gật đầu cười.
Vì trong phủ vẫn còn việc khác nên sau khi sắp xếp xong bên này, Thịnh Lộ Yên bèn quay về chính viện.
Khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, Thịnh Lộ Yên xoa trán. Tối qua ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm làm nàng rất mệt mỏi.
Tôn ma ma ở bên cạnh hỏi: “Phu nhân, đại nhân có nói gì về việc lão phu nhân sẽ ở đây luôn hay ở một thời gian rồi rời kinh thành không?”
Thịnh Lộ Yên lắc đầu: “Ngài ấy không nói gì cả.”
Tôn ma ma nhíu mày: “Chỉ sợ lão phu nhân và mọi người sẽ ở đây luôn. Lúc trước lão nô còn nói đại nhân nhà khác đều đón cha mẹ ở quê tới, trong phủ hết sức ồn ào, không ngờ những việc này cũng ứng nghiệm lên người chính chúng ta. Lão phu nhân cũng không tệ lắm, tính tình dịu dàng, lão nô thấy vị Đại gia và đại phu nhân cũng rất tốt tính, chỉ có tính tình của Tam tiểu thư là thật sự khiến người ta không thể yêu thích nổi.”
Tiêu chuẩn thích một người của Tôn ma ma rất đơn giản, người đó chỉ cần đối xử tốt với phu nhân nhà bà thì bà sẽ thích, còn những người đối xử không tốt với phu nhân nhà bà thì bà đều không thích. Hôm qua Tầm Thục cố tình thêm mắm dặm muối trước mặt đại nhân, còn luôn bám riết lấy đại nhân. Dù là muội muội ruột của đại nhân thì những hành động như vậy cũng thật sự khiến người ta chán ghét.
Thịnh Lộ Yên nói: “Việc đã đến nước này, người không cần nói thêm nữa.”
Nàng cũng không thích Tam muội, nhưng dù sao nàng ta cũng là muội muội ruột của Tầm Lại, cho dù nàng không thích thì có thể làm thế nào được chứ? Cũng đâu thể đuổi nàng ta ra ngoài. Tuy nhiên, trước tiên nàng vẫn phải làm rõ xem, liệu những người này có sống chung với họ hay không. Nếu ở lại lâu dài, nàng không thể nhịn Tầm Thục mãi được, nhưng nếu chỉ ở một thời gian rồi rời đi, nàng nhịn chút cũng không sao, dẫu sao cũng chẳng gặp nhau thường xuyên.
“Nếu họ muốn ở đây lâu dài, chúng ta phải chuyển ra khỏi chính viện hay tìm một nơi khác?” Tôn ma ma hỏi.
Có lẽ, khả năng những người này sống ở đây lâu dài là rất lớn. Dù sao bây giờ đại nhân đã có tiền đồ, những người này mà đi theo đại nhân thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Vả lại, với tính cách của đại nhân, e rằng ngài ấy cũng sẽ chăm sóc họ.
Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma ma và nói: “Con hỏi đại nhân việc này rồi, nhưng ngài ấy lại nói là cứ ở thế này đã, vẫn chưa có sắp xếp gì. Người nói có quái gở hay không chứ?”
Đây chính là điều mà nàng đang nghi hoặc.
Tôn ma ma suy nghĩ một lát, hơi kích động mà đoán: “Chẳng lẽ lão phu nhân và mọi người chỉ ở lại một thời gian rồi quay về?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu: “Con cũng đoán như vậy, nhưng mà cũng không thể khẳng định. Hơn nữa thái độ của đại nhân thật sự rất kì quái, có một cảm giác không biết nói sao cho phải.”
Tôn ma ma suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Không chỉ đại nhân kỳ quái, người có cảm thấy vị Đại phu nhân kia cũng rất kỳ quái không?”
Quả nhiên, nàng không phải là người duy nhất cảm nhận được điều này mà ma ma cũng cảm thấy như vậy.
“Mẹ chồng rất khách khí với con, Đại tẩu cũng thế, nhưng sự khách khí của Đại tẩu có vẻ hơi quá.”
“Đúng thế, người một nhà mà luôn cảm thấy rất khách khí.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Ma ma, người nghĩ xem, có phải Tầm Lại giấu con chuyện gì không?”
Tôn ma ma hỏi: “Người cảm thấy là chuyện gì?
Thịnh Lộ Yên mím môi, nàng luôn cảm thấy mấy ngày nay Tầm Lại đang né tránh nàng, dường như có chút chột dạ, như kiểu đang có chuyện gì giấu nàng vậy. Mà người nhà họ Tầm cư xử với nàng quá mức khách khí, càng chứng thực được điều này.
“Người nói…. liệu ngài ấy…” Thịnh Lộ Yên xưa nay luôn dứt khoát mà cũng bắt đầu lưỡng lự, nói không nên lời.
“Liệu cái gì?” Tôn ma ma hỏi.
“Thôi ạ, không có gì.” Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên không muốn nói nữa.
Tôn ma ma nhìn sắc mặt của phu nhân nhà mình mà cảm thấy hơi sốt ruột, bà nói: “Người nói một chút đi, nếu người cảm thấy đại nhân đang giấu giếm người, lão nô sẽ đi nghe ngóng ngay. Dù đại nhân có thể giữ kín bí mật của mình, nhưng người trong làng như họ thì chưa chắc có thể.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ lại, hình như lời của ma ma nói cũng đúng. Nếu nàng thật sự nghi ngờ thì bọn họ có thể đi điều tra. Mặc dù việc này có lẽ sẽ làm tổn hại đến tình cảm phu thê, nhưng vẫn tốt hơn là chẳng hay biết gì.
“Người nghĩ xem, liệu ngài ấy có vợ nuôi từ bé ở quê không, hoặc là từng thành thân với người khác ấy?” Thịnh Lộ Yên nói ra suy đoán của mình. Nàng nghĩ vậy là bởi vì thời gian trước Tôn ma ma từng điều tra đám đại nhân xuất thân hàn môn kia, trong số bọn họ cũng có người như vậy.
Tôn ma ma hơi ngớ ra, lẩm bẩm nói: “Chắc…..không thể….đâu, đại nhân không giống người như thế.”
Nhưng bản thân nói ra cũng có chút không xác định, mấy vị đại nhân xuất thân hàn môn kia cũng không giống người như vậy, nhưng chẳng phải là bọn họ cũng vứt bỏ thê tử ở quê đấy sao.
“Ngộ nhỡ đại nhân có thật thì chúng ta phải làm sao đây?” Tôn ma ma hỏi.
Thịnh Lộ Yên mím môi, trong lòng chùng xuống, sau một lúc thật lâu mới lên tiếng: “Nếu ngài ấy có thật, ta nhất định phải hòa ly với ngài ấy.”
Ngày ấy, khi nàng nghe thấy người khác có vợ nuôi từ bé, thái độ của nàng vô cùng kiên quyết, cũng vô cùng bình tĩnh, nàng lập tức loại bỏ vị đại nhân kia đi. Nhưng bây giờ, chỉ vừa nghĩ đến Tầm Lại có thể đã làm những việc tương tự là lòng nàng không thể nào bình tĩnh được nữa. Khi nói ra những lời này, nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Ngộ nhỡ Tầm Lại có thật….
“Người đừng điều tra vội, để con quan sát thêm đã.” Thịnh Lộ Yên nói.
Song, đây cũng chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân nàng mà thôi, không có chứng cứ gì cả, và nàng đâu thể nghĩ đến cái gì là đi điều tra cái đó, phải có một số manh mối mới được.
“Dạ.”
Một lát sau, Thịnh Lộ Yên nói: “Ma ma, người đi tìm cho con một bộ mỡ dưỡng da mặt, tay và môi, cái mà con mua mấy ngày trước nhưng vẫn chưa bóc ra ấy.”
Tôn ma ma lập tức hiểu ra, ánh mắt lập tức sáng lên:”Phu nhân làm vậy là muốn moi chuyện từ Đại phu nhân sao?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cả nhà họ Tầm cũng chỉ có Lý Thị là người dễ moi chuyện thôi.
“Lão nô tìm cho người ngay đây.”
Chẳng bao lâu, Thịnh Lộ Yên cầm đồ đi tìm Lý Thị.
Lúc nàng tới, Lý Thị đang ngồi ở mép giường thêu khăn. Lý Thị thấy nàng tới thì lập tức đứng lên, định làm lễ với nàng.
“Đại tẩu làm gì vậy? Đáng lý là muội phải làm lễ với tẩu mới đúng.” Thịnh Lộ Yên đỡ Lý Thị dậy.
“Không, không cần, không dám nhận.” Lý Thị lại khách khí từ chối.
Thịnh Lộ Yên càng cảm thấy Lý Thị quá mức khách khí với nàng, nàng cúi đầu nhìn tay Lý Thị, lấy một bộ dưỡng da từ trong tay Tôn ma ma ra rồi đưa nó cho Lý Thị.
“Mùa đông ở kinh thành lạnh lắm, thường làm da bị bỏng lạnh. Hôm qua muội thấy tay của Đại tẩu hơi nứt nẻ, bèn sai người đi mua một bộ mỡ dùng để dưỡng da mặt, tay và môi.”
Lý Thị cúi đầu nhìn qua, vội vàng chối từ: “Những thứ này quá đắt tiền, ta không dùng được đâu.”
Mặc dù nàng chưa từng dùng những đồ này, nhưng chỉ nhìn bao bì đã biết giá trị xa xỉ của nó. Nàng chẳng qua chỉ là một thôn phụ, không cần dùng đến những đồ tốt như vậy. Vả lại, nàng cũng không nên tùy tiện lấy quà của nàng ấy.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu, mong Đại tẩu chớ chê.” Thịnh Lộ Yên nói.
Lý Thị lại tiếp tục từ chối. Nhưng làm sao Lý Thị có thể nói lại Thịnh Lộ Yên được, chỉ vài câu nói của Thịnh Lộ Yên đã khiến Lý Thị hết lý do để từ chối, đành phải nhận lấy.
“Đại tẩu đang thêu cái gì thế?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên ta thêu khăn ấy mà.” Lý Thị nói.
“Thật sự rất đẹp.” Thịnh Lộ Yên khen ngợi.
Lý Thị mỉm cười, không nói gì.
Thịnh Lộ Yên thấy trên bàn ngoài sợi tơ dùng để thêu khăn thì còn có một vài quyển sách, nàng đoán rằng Lý Thị cũng từng đọc sạch bèn nói một câu thăm dò: “Chỗ của muội có nhiều sách lắm, nếu Đại tẩu muốn đọc thì lát nữa theo muội đi tìm, xem có quyển nào mà tẩu thích không.”
Lý Thị cười lắc đầu, thành thật nói: “Ta cũng chỉ nhận diện được vài chữ đơn giản mà thôi, những quyển sách quá sâu sắc ta đọc không hiểu.”
“Đại tẩu quá khiêm tốn rồi.” Thịnh Lộ Yên lấy lòng.
Nói mãi nói mãi, Thịnh Lộ Yên dần dần nói sang chuyện của Tầm gia.
Chẳng mấy chốc, Thịnh Lộ Yên đã biết lý do Lý Thị biết chữ là vì tẩu ấy có một phụ thân làm tú tài, còn Tầm Thục thì theo Tầm Lại học chữ. Ở Tầm gia, Tầm Thục và Tầm Lại có quan hệ tốt nhất. Vì Tầm Thục từng đọc sách nên sau khi bố chồng qua đời, rất nhiều việc trong nhà đều nghe theo Tầm Thục.
“Muội thật sự rất ngưỡng mộ tẩu và Đại ca, bây giờ bé Vân đã sáu tuổi rồi, lúc Đại tẩu sinh bé còn nhỏ hơn muội bây giờ vài tuổi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Lý Thị tưởng Thịnh Lộ Yên muốn có con, vội vàng nói: “Muội và Nhị đệ vẫn còn trẻ, sẽ sớm có thôi, không cần vội.”
“Dạ, mượn lời tốt lành của Đại tẩu.” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên nói vu vơ: “Ở kinh thành thường thành thân muộn một chút, ở chỗ tỷ đều thành thân sớm vậy sao?”
Lý Thị gật đầu: “Ừm, thành thân sớm thế đấy, vừa đến tuổi mà quan phủ quy định là phải thành thân ngay, có mấy phụ nhân nhỏ hơn ta một hai tuổi mà đã sinh con cả rồi.”
Thịnh Lộ Yên nói: “À, ra là vậy, nhưng mà phu quân và Tam muội thành thân hơi muộn thì phải.”
Lý Thị cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Nhị đệ thành thân muộn là vì học hành, người đọc sách thường thành thân muộn mà. Còn Tam muội….ờ, hai năm nay rất nhiều người làm mai cho Tam muội, chẳng qua là đều không hợp lắm.”
Thịnh Lộ Yên nhìn chằm chằm vào nét mặt của Lý Thị. Lúc nói đến Tầm Lại, sắc mặt nàng ấy vẫn như thường, đến khi nói về Tầm Thục thì sắc mặt mới có chút thay đổi. Xem ra, phía Tầm Lại hẳn là không có vấn đề gì, hôn sự của Tầm Thục mới có vấn đề.
“Ồ, hóa ra là thế.” Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng Tam muội xinh xắn như thế, phải lựa thật kỹ mới được.”
Lý Thị chỉ cười, không nói gì.
Dù sao chuyện này chỉ là suy đoán của Thịnh Lộ Yên, cho nên nàng nhanh chóng cất chuyện này sang một bên, rồi hỏi đến những chuyện khác.
“Muội có câu này không biết có nên hỏi hay không.”
“Mời phu nhân nói.” Lý Thị nói.
“Giờ đã lạnh rồi, đường xá lại khá xa, mẫu thân cũng đã có tuổi, sao nhà mình không tới đây vào mùa hè, khi trời đã ấm lên?”
Mặc dù Lý Thị từng đọc sách, nhưng cũng là người thành thật, không phải là người có nội tâm phức tạp. Hơn nữa, trông Thịnh Lộ Yên khá thân thiện nên nàng bèn nói hết.
“Vốn cũng định thế, chỉ là thời gian trước, lúc Tam muội đi lên trấn thì nghe người ta nói Nhị đệ đã thành thân, con bé về nhà kể chuyện này cho mẫu thân. Mẫu thân hơi lo lắng cho Nhị đệ, lại thêm những lời mà Tam muội nói….” Nói đến đây Lý Thị chợt dừng lại, nàng liếc nhìn Thịnh Lộ Yên với ánh mắt trốn tránh.
Thịnh Lộ Yên lập tức cảm thấy chuyện này có liên quan tới nàng,
Nhưng Lý Thị lại không nói tiếp nữa: “Khụ, muội muội nói cũng rất nhớ Nhị ca, suốt ngày lải nhải bên tai mẫu thân, cho nên bọn ta đành phải tới kinh thành.”
Thịnh Lộ Yên thoạt nghĩ đã biết những lời Lý Thị chưa nói hết là gì.
Mọi người đều biết Tầm Lại và phụ thân nàng bất hòa. Nếu Tầm Thục đã nghe tin đồn thì có lẽ cũng đã nghe nói đến chuyện này. Nhờ vậy mà nàng đã có thể giải thích được vì sao Tầm Thục có thái độ thù địch với nàng.
Thịnh Lộ Yên cũng không hỏi cặn kẽ, mà nói:”À, hóa ra là vậy, chả trách mọi người đột nhiên tới đây.”
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất không phải là những lời Lý thị chưa nói hết, mà là những lời nàng ấy vừa mới nói xong.
Vậy mà Tầm Lại không nói với người nhà một việc lớn như thành thân!
Tại sao?
Có phải vì hắn không hài lòng với mối hôn sự này nên mới chưa từng nghĩ đến việc nói với người nhà? Hay là sợ bị lộ? Không phải, lúc đó nàng sắp chết rồi, chẳng lẽ hắn nghĩ kiểu gì nàng cũng chết, hắn còn lấy vợ mới nên không nói với người nhà? Vừa nghĩ đến loại khả năng này, Thịnh Lộ Yên xém chút nữa không nhịn được mà để lộ cảm xúc thật.
“Thật ra….thật ra…” Lý Thị hơi lưỡng lự, nhưng vẫn nói: “Ban đầu chúng ta định viết cho Tam đệ một phong thư, nhưng lại không biết gửi đến đây như thế nào, mà Tam muội lại nói muốn cho Nhị ca một bất ngờ chúng ta nên không báo trước nữa, đây đúng là lỗi của chúng ta.”
“Đại tẩu không cần nói như vậy, nơi này cũng là nhà của mọi người, mọi người muốn ở tới khi nào thì ở.” Thịnh Lộ Yên vẫn tỏ ra điềm nhiên.
Cho nên, sở dĩ bọn họ tới kinh thành là vì Tầm Thục, Tầm Thục muốn đến nên bọn họ đến.
Không đúng!
Nếu là gia đình bình thường, nhi tử thành thân sắp được một năm mà không nói với người nhà, còn để người nhà biết được chuyện này từ người khác thì bọn họ sẽ có thái độ gì? Dù là người có tính khí tốt đến đâu, chỉ sợ cũng sẽ phát hỏa. Dẫu sao việc lớn như cưới xin cũng là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Dù có là hoàng thượng ban hôn cho bọn họ thì hắn cũng phải nói với người nhà một tiếng mới phải.
Vì sao trong nhà này không có ai tức giận? Ngược lại, mọi người cư xử rất dè dặt với nàng, thậm chí còn hơi dè dặt với Tầm Lại.
Tầm Thục trực tiếp bị nàng lãng quên.
Tiếp đó, Thịnh Lộ Yên lại hỏi một vài chuyện về Tầm phủ, Lý Thị biết thì trả lời, không biết thì im lặng lắng nghe.
Tuy nghi hoặc lớn nhất của Thịnh Lộ Yên vẫn chưa có lời giải, nhưng nói chung nàng đã hiểu rõ Tầm Lại hơn.
Sau đó, nàng bắt đầu giới thiệu đồ ăn ngon, cảnh đẹp, phong thổ của kinh thành cho Lý Thị. Có vẻ Lý Thị cảm thấy rất hứng thú về chuyện này nên nghe rất chăm chú.
“Hiện giờ trời đã trở lạnh, núi non trơ trụi, đợi khi mùa xuân đến, cỏ ven hồ sẽ mọc đầy những bông hoa nhỏ trông đẹp cực kì, đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ đi chơi.”
Lý Thị cười: “Đa tạ phu nhân. Chẳng qua, e rằng chưa đến lúc đó thì chúng ta đã phải trở về rồi.”
Hóa ra bọn họ thật sự không định ở lâu. Tuy trong nhà có một Trạng nguyên, nhưng ngoài Tầm Thục ra, nhà bọn họ chẳng ai có ý định dựa vào Tầm Lại cả, điều này thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Sao lại gấp như vậy?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
“Lợn và gà trong nhà còn đang nhờ người ta chăn hộ, cha đứa nhỏ nhận vài đơn gỗ còn chưa làm xong, mấy đơn thêu khăn ta nhận trên trấn còn phải giao cho người ta trước Tết.” Lý Thị giải thích.
Nói xong, thấy Thịnh Lộ Yên giật mình, Lý Thị ngại ngùng nói: “Chắc là phu nhân chưa nghe qua loại…..loại chuyện thấp hèn như này nhỉ, ta sợ mình sẽ làm bẩn lỗ tai của phu nhân.”
Mặc dù những việc này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Thịnh Lộ Yên, nhưng nàng có thể nhìn thấy được một loại hạnh phúc rất giản dị và thỏa mãn từ gương mặt tươi cười của Lý Thị.
Chứ nguyên nhân khiến nàng giật mình nào phải như Lý Thị nghĩ.
Hiện tại Tầm Lại đã làm quan to như thế, nhưng người trong nhà không hề muốn dựa vào ánh sáng của hắn mà vẫn trải qua cuộc sống như trước đây.
“Sao lại thấp hèn chứ? Dựa vào đôi tay của mình để nuôi sống chính mình là điều hạnh phúc nhất, quang minh lỗi lạc nhất.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nghe thấy Thịnh Lộ Yên nói vậy, Lý Thị mỉm cười.
Hai người đang nói chuyện thì giọng nói của Tầm Thục vang lên.
“Còn dám nói mình là người đọc sách cơ đấy, mỗi ngày chỉ biết những việc bợ đỡ nịnh nọt, đúng là khiến người ta mắc ói mà.”
Khóe miệng đang cong lên của Lý Thị lập tức chùng xuống.
Cô nhỏ này thật sự khiến người ta không thoải mái, nhưng mẹ chồng là người thiên vị, phu quân thì hiền lành, người nào cũng nghe lời nàng ta.
“Cũng không soi gương xem mình là cái dạng gì, nhà mẹ đẻ sa cơ thất thế đến mức nào, có xứng gả vào nhà ta không.”
Nụ cười của Lý Thị biến mất.
Ấn đường của Thịnh Lộ Yên cau lại. Tầm Thục này sao trông như con đàn bà đanh đá thế nhỉ, hôm qua nàng còn cảm thấy Tầm Lại lạc quẻ, nhưng giờ nàng lại thấy Tầm Thục mới là kẻ lạc quẻ nhất trong cái nhà này. Phụ thân của Lý Thị là tú tài, sao Lý Thị lại không xứng được gả vào nhà họ Tầm chứ.
Thấy Lý Thị không nói chuyện nữa, Thịnh Lộ Yên ngồi yên một lát rồi đứng dậy rời đi.
Vừa đi đến sân, Tầm Thục tươi cười đi tới.
“Nhị tẩu cũng ở đây à? Tẩu đến lúc nào thế, sao không báo một tiếng?”
Thịnh Lộ Yên mỉm cười với nàng ta, không đáp lại.
Tầm Thục ngó vào trong khay nhìn, hỏi nàng: “Muội nghe nói Nhị tẩu cầm đồ tới đây, sao Đại tẩu có mà muội không có?”
Đồ trong nhà lúc nào nàng cũng là người được nhận đầu tiên, cái gì cũng phải để nàng chọn trước. Bây giờ nàng đã là muội muội của Trạng nguyên lang, mà vị kia chẳng qua chỉ là nữ nhi của một tú tài nghèo kiết hủ lậu, dựa vào cái gì mà vượt qua nàng.
Thịnh Lộ Yên biết họ sẽ nhanh chóng rời khỏi đây nên vốn không muốn để tâm tới nàng ta, nhưng câu nói này thực sự làm người ta thấy khó chịu, nàng dừng chân lại và nhìn về phía Tầm Thục.
“Ta thấy tay của Đại tẩu bị nứt ra, hẳn là thường xuyên cọ nồi rửa bát trong nhà nên bị bỏng lạnh. Đại tẩu còn phải thêu khăn kiếm sống, nếu không chữa thì e là sẽ làm hỏng khăn, cho nên ta mới tặng mỡ dưỡng tay cho tẩu ấy. Lẽ nào Tam muội cũng ngày ngày làm việc nhà nên bị thương ở tay sao? Hay là Tam muội cũng phải thêu thùa để phụ giúp gia đình?”
Thịnh Lộ Yên nói vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng những lời nói ra đều khiến Tầm Thục không thể cãi lại, nàng ta đỏ bừng cả mặt, mặt bạnh ra, không nói được một từ.
Thịnh Lộ Yên không thèm đếm xỉa tới nàng ta, cất bước rời đi.
Sau khi quay về, cả ngày Thịnh Lộ Yên đều nghĩ đến việc tại sao Tầm Lại không nói chuyện bọn họ thành thân cho người nhà.
Đợi đến tối Tầm Lại trở về, lúc nhìn thấy mặt hắn, thật ra nàng rất muốn hỏi nhưng rồi lại cố nhịn. Hỏi rồi thì có thể thế nào, ngộ nhỡ đáp án là điều nàng không muốn nghe thì phải làm sao? Đến lúc đó chẳng phải sẽ càng khó xử sao, giữa hai người sẽ không còn đường lui nữa.
Cho đến khi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, nàng vẫn không kìm được mà hỏi.
“Phu quân, ta muốn hỏi ngài một việc.”
Nàng cảm thấy việc này nên làm rõ là tốt nhất, dẫu không phải là đáp án mà nàng muốn thì nàng cũng muốn biết.
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
“Tại sao ngài không nói chuyện thành thân của chúng ta cho người nhà?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Tầm Lại trầm mặc hồi lâu.
Trong khoảng thời gian hắn im lặng, Thịnh Lộ Yên càng ngày càng thấy thất vọng, cho đến khi nó lên đến đỉnh điểm thì nàng mới nghe thấy Tầm Lại nói.
“Ta vốn không phải họ Tầm, phụ thân đã gởi nuôi ta ở Tầm gia trước khi chết.”
(**) Bánh bao nhân đậu, thường được làm từ đậu đỏ.
Mặc dù đêm qua ngủ muộn, nhưng sáng hôm sau Thịnh Lộ Yên vẫn dậy từ sớm.
Bây giờ đã không giống lúc trước, trong nhà đã có mẹ chồng nên nàng phải sớm tối thăm hầu.
Nàng bỗng có chút hoài niệm cuộc sống khi trước, lúc đó trong phủ không có trưởng bối, Tầm Lại sẽ không quản những việc nhỏ nhặt của nàng, nàng muốn làm gì thì làm nấy, ngày tháng trôi qua hết sức tự tại.
Mặc dù thái độ của Hoàng Thị đối với nàng vô cùng dịu dàng. Nhưng với tư cách là con dâu, nàng vẫn phải làm những việc mà con dâu nên làm, những lễ nghi nên có cũng nhất định phải có.
Lúc Thịnh Lộ Yên mặc quần áo vẫn nhắm tịt hai mắt, đến khi khăn ấm úp lên mặt mới tỉnh táo hơn, bấy giờ hai mắt mới từ từ mở ra.
“Mẫu thân đã dậy chưa?”
“Dậy rồi ạ, lúc đại nhân đi đã qua đấy thăm lão phu nhân rồi.”
“Dạ.” Thịnh Lộ Yên đáp một tiếng: “Phía nhà bếp đã làm cơm xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Ừm, đi chào mẫu thân trước đã.”
Nói rồi, Thịnh Lộ Yên đi phòng khách.
Lúc nàng tới, Hoàng Thị đang ngồi trong sân nhìn bé Vân và bé Hổ.
Vừa nhìn thấy nàng, bé Vân lập tức chạy về phía nàng làm lễ: “Con chào phu nhân ạ!”
Tuy cái lễ này có chút chẳng ra làm sao, nhưng dẫu sao con bé vẫn còn nhỏ, có nét ngây thơ.
Thịnh Lộ Yên sờ đầu cô bé. Sau đó, nàng đi về phía Hoàng Thị: “Mẫu thân, nhà bếp đã làm xong bữa sáng rồi ạ, người dùng cơm bây giờ chưa?”
Hoàng Thị vẫn có chút mất tự nhiên, bà đứng lên và nói: “Ôi, được, ta đi gọi Hạnh nhi dậy đã.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Hôm qua muội muội mệt rồi, chi bằng để muội ấy ngủ thêm lát nữa, con sẽ dặn phòng bếp để cơm canh cho muội ấy, lúc nào muội ấy dậy thì ăn lúc đó cũng được ạ.”
Hoàng Thị thương yêu nữ nhi nhất, nghe Thịnh Lộ Yên nói thế thì thoáng chần chừ, nhưng cũng không đi gọi nữa.
Bữa sáng mọi người cùng nhau ăn, trừ Tầm Thục chưa dậy thì mọi người đều tới.
Lý Thị thấy đồ ăn trên bàn thì thầm cảm khái, nhà mẹ chồng mình ở trong thôn đã là nhà giàu có nhất rồi, ăn cũng là ăn thứ ngon nhất, ấy thế mà tới đây rồi mới biết cái gì gọi là phú quý.
Tối qua nàng đã được mở rộng tầm mắt rồi, nhưng sáng nay mới biết một bữa sáng đơn giản cũng có thể phong phú đa dạng như thế. Trên bàn có vằn thắn, bánh bao nhân đậu, bánh bao, sủi cảo, điểm tâm….còn có một đống thứ mà nàng không biết tên, mà những đồ này đều được trù nương của nhà bếp làm ra.
Thì ra đây chính là cuộc sống của gia đình quyền quý.
Nàng biết tính tình của Nhị đệ, đệ ấy là người cực kỳ thanh đạm, chẳng có yêu cầu gì về mặt ăn uống, chắc hẳn những thứ này sẽ không phải do Nhị đệ chuẩn bị. Nếu đã không phải Nhị đệ, vậy thì chính là vị Đích nữ xuất thân hầu phủ trước mặt.
Tuy nhiên, nàng cũng chẳng có bao nhiêu ghen tị.
Phụ thân luôn dốc sức vào khoa cử, không bao giờ để tâm đến việc vặt trong nhà. Mặc dù phụ thân đã là một tú tài, nhưng trong nhà vẫn nghèo rớt mồng tơi. Sau này nàng gả vào Tầm gia, nàng cuối cùng cũng có thể ăn no ba bữa một ngày. Đối với nàng mà nói, có thể ăn cơm no đã là việc tốt nhất rồi, những việc khác nàng cũng không cưỡng cầu. Nàng chỉ mong nhi tử của mình có thể cố gắng đọc sách, dù không thể đỗ Trạng nguyên như Nhị thúc của thằng bé thì cũng có thể sống một cuộc đời an ổn và sung túc.
Lý Thị cúi đầu thấy nhi tử đang ăn đến ngon lành, bèn lau miệng cho thằng bé.
Bé Vân ngồi bên cạnh Lý Thị bấy giờ vẫn chưa ăn miếng nào. Tuy cô bé rất đói, nhưng thấy đồ ăn nhiều như thế thì nhìn đến hoa cả mắt. Cô bé muốn ăn cái này, cũng muốn ăn cái kia, nhưng lại không biết nên bắt đầu ăn từ món nào.
Thịnh Lộ Yên thấy bé Vân chỉ nhìn mà không ăn, bèn hỏi: “Bé Vân, con thích ăn cái gì thì cứ lấy, không cần giữ lễ đâu.”
Bé Vân nhìn Thịnh Lộ Yên một cái, gật đầu cái rụp và nói: “Dạ.”
Có lẽ Thịnh Lộ Yên đã nhận ra vẻ bối rối của bé Vân nên nàng mở lời giới thiệu những món ăn trên bàn cho mọi người: “Mấy món này là đồ ngọt, mấy món kia là đồ mặn. Bánh bao có hoa thì nhân thịt, cái nào bẹt góc thì là bánh chay….”
Nghe xong, bé Vân cầm một cái bánh bao nhân đậu lên ăn.
“Oa, ngon thật đấy, thơm quá đi!” Bé Vân ăn một miếng bánh bao nhân đậu rồi nói.
“Quả thực rất ngon.” Lý Thị cũng nói.
Sau đó, mọi người lại nếm thử những món khác. Vì đồ ăn đều rất vừa miệng, lại không có người nào đó nói lời chướng tai, khiêu khích nên bữa cơm này rất vui vẻ.
Ăn sáng xong, hạ nhân đi vào thu dọn bát đũa trên bàn.
“Mẫu thân, hôm nay người đã có dự định gì chưa ạ? Người muốn ra ngoài đi dạo hay nghỉ ngơi trong phủ ạ?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Hoàng Thị đã lớn tuổi, lại đi hơn mười mấy ngày đường nên chỉ muốn ở trong phủ nghỉ ngơi, nhưng bà lại không tiện nói.
Thịnh Lộ Yên vừa nhìn đã thấy sự do dự của Hoàng Thị, nàng giúp Hoàng Thị nói ra tiếng lòng: “Hay là hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi đã, đợi đến bao giờ hết mệt rồi đi?”
Hoàng Thị gật đầu cười.
Vì trong phủ vẫn còn việc khác nên sau khi sắp xếp xong bên này, Thịnh Lộ Yên bèn quay về chính viện.
Khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, Thịnh Lộ Yên xoa trán. Tối qua ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm làm nàng rất mệt mỏi.
Tôn ma ma ở bên cạnh hỏi: “Phu nhân, đại nhân có nói gì về việc lão phu nhân sẽ ở đây luôn hay ở một thời gian rồi rời kinh thành không?”
Thịnh Lộ Yên lắc đầu: “Ngài ấy không nói gì cả.”
Tôn ma ma nhíu mày: “Chỉ sợ lão phu nhân và mọi người sẽ ở đây luôn. Lúc trước lão nô còn nói đại nhân nhà khác đều đón cha mẹ ở quê tới, trong phủ hết sức ồn ào, không ngờ những việc này cũng ứng nghiệm lên người chính chúng ta. Lão phu nhân cũng không tệ lắm, tính tình dịu dàng, lão nô thấy vị Đại gia và đại phu nhân cũng rất tốt tính, chỉ có tính tình của Tam tiểu thư là thật sự khiến người ta không thể yêu thích nổi.”
Tiêu chuẩn thích một người của Tôn ma ma rất đơn giản, người đó chỉ cần đối xử tốt với phu nhân nhà bà thì bà sẽ thích, còn những người đối xử không tốt với phu nhân nhà bà thì bà đều không thích. Hôm qua Tầm Thục cố tình thêm mắm dặm muối trước mặt đại nhân, còn luôn bám riết lấy đại nhân. Dù là muội muội ruột của đại nhân thì những hành động như vậy cũng thật sự khiến người ta chán ghét.
Thịnh Lộ Yên nói: “Việc đã đến nước này, người không cần nói thêm nữa.”
Nàng cũng không thích Tam muội, nhưng dù sao nàng ta cũng là muội muội ruột của Tầm Lại, cho dù nàng không thích thì có thể làm thế nào được chứ? Cũng đâu thể đuổi nàng ta ra ngoài. Tuy nhiên, trước tiên nàng vẫn phải làm rõ xem, liệu những người này có sống chung với họ hay không. Nếu ở lại lâu dài, nàng không thể nhịn Tầm Thục mãi được, nhưng nếu chỉ ở một thời gian rồi rời đi, nàng nhịn chút cũng không sao, dẫu sao cũng chẳng gặp nhau thường xuyên.
“Nếu họ muốn ở đây lâu dài, chúng ta phải chuyển ra khỏi chính viện hay tìm một nơi khác?” Tôn ma ma hỏi.
Có lẽ, khả năng những người này sống ở đây lâu dài là rất lớn. Dù sao bây giờ đại nhân đã có tiền đồ, những người này mà đi theo đại nhân thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Vả lại, với tính cách của đại nhân, e rằng ngài ấy cũng sẽ chăm sóc họ.
Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma ma và nói: “Con hỏi đại nhân việc này rồi, nhưng ngài ấy lại nói là cứ ở thế này đã, vẫn chưa có sắp xếp gì. Người nói có quái gở hay không chứ?”
Đây chính là điều mà nàng đang nghi hoặc.
Tôn ma ma suy nghĩ một lát, hơi kích động mà đoán: “Chẳng lẽ lão phu nhân và mọi người chỉ ở lại một thời gian rồi quay về?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu: “Con cũng đoán như vậy, nhưng mà cũng không thể khẳng định. Hơn nữa thái độ của đại nhân thật sự rất kì quái, có một cảm giác không biết nói sao cho phải.”
Tôn ma ma suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Không chỉ đại nhân kỳ quái, người có cảm thấy vị Đại phu nhân kia cũng rất kỳ quái không?”
Quả nhiên, nàng không phải là người duy nhất cảm nhận được điều này mà ma ma cũng cảm thấy như vậy.
“Mẹ chồng rất khách khí với con, Đại tẩu cũng thế, nhưng sự khách khí của Đại tẩu có vẻ hơi quá.”
“Đúng thế, người một nhà mà luôn cảm thấy rất khách khí.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Ma ma, người nghĩ xem, có phải Tầm Lại giấu con chuyện gì không?”
Tôn ma ma hỏi: “Người cảm thấy là chuyện gì?
Thịnh Lộ Yên mím môi, nàng luôn cảm thấy mấy ngày nay Tầm Lại đang né tránh nàng, dường như có chút chột dạ, như kiểu đang có chuyện gì giấu nàng vậy. Mà người nhà họ Tầm cư xử với nàng quá mức khách khí, càng chứng thực được điều này.
“Người nói…. liệu ngài ấy…” Thịnh Lộ Yên xưa nay luôn dứt khoát mà cũng bắt đầu lưỡng lự, nói không nên lời.
“Liệu cái gì?” Tôn ma ma hỏi.
“Thôi ạ, không có gì.” Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên không muốn nói nữa.
Tôn ma ma nhìn sắc mặt của phu nhân nhà mình mà cảm thấy hơi sốt ruột, bà nói: “Người nói một chút đi, nếu người cảm thấy đại nhân đang giấu giếm người, lão nô sẽ đi nghe ngóng ngay. Dù đại nhân có thể giữ kín bí mật của mình, nhưng người trong làng như họ thì chưa chắc có thể.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ lại, hình như lời của ma ma nói cũng đúng. Nếu nàng thật sự nghi ngờ thì bọn họ có thể đi điều tra. Mặc dù việc này có lẽ sẽ làm tổn hại đến tình cảm phu thê, nhưng vẫn tốt hơn là chẳng hay biết gì.
“Người nghĩ xem, liệu ngài ấy có vợ nuôi từ bé ở quê không, hoặc là từng thành thân với người khác ấy?” Thịnh Lộ Yên nói ra suy đoán của mình. Nàng nghĩ vậy là bởi vì thời gian trước Tôn ma ma từng điều tra đám đại nhân xuất thân hàn môn kia, trong số bọn họ cũng có người như vậy.
Tôn ma ma hơi ngớ ra, lẩm bẩm nói: “Chắc…..không thể….đâu, đại nhân không giống người như thế.”
Nhưng bản thân nói ra cũng có chút không xác định, mấy vị đại nhân xuất thân hàn môn kia cũng không giống người như vậy, nhưng chẳng phải là bọn họ cũng vứt bỏ thê tử ở quê đấy sao.
“Ngộ nhỡ đại nhân có thật thì chúng ta phải làm sao đây?” Tôn ma ma hỏi.
Thịnh Lộ Yên mím môi, trong lòng chùng xuống, sau một lúc thật lâu mới lên tiếng: “Nếu ngài ấy có thật, ta nhất định phải hòa ly với ngài ấy.”
Ngày ấy, khi nàng nghe thấy người khác có vợ nuôi từ bé, thái độ của nàng vô cùng kiên quyết, cũng vô cùng bình tĩnh, nàng lập tức loại bỏ vị đại nhân kia đi. Nhưng bây giờ, chỉ vừa nghĩ đến Tầm Lại có thể đã làm những việc tương tự là lòng nàng không thể nào bình tĩnh được nữa. Khi nói ra những lời này, nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Ngộ nhỡ Tầm Lại có thật….
“Người đừng điều tra vội, để con quan sát thêm đã.” Thịnh Lộ Yên nói.
Song, đây cũng chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân nàng mà thôi, không có chứng cứ gì cả, và nàng đâu thể nghĩ đến cái gì là đi điều tra cái đó, phải có một số manh mối mới được.
“Dạ.”
Một lát sau, Thịnh Lộ Yên nói: “Ma ma, người đi tìm cho con một bộ mỡ dưỡng da mặt, tay và môi, cái mà con mua mấy ngày trước nhưng vẫn chưa bóc ra ấy.”
Tôn ma ma lập tức hiểu ra, ánh mắt lập tức sáng lên:”Phu nhân làm vậy là muốn moi chuyện từ Đại phu nhân sao?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cả nhà họ Tầm cũng chỉ có Lý Thị là người dễ moi chuyện thôi.
“Lão nô tìm cho người ngay đây.”
Chẳng bao lâu, Thịnh Lộ Yên cầm đồ đi tìm Lý Thị.
Lúc nàng tới, Lý Thị đang ngồi ở mép giường thêu khăn. Lý Thị thấy nàng tới thì lập tức đứng lên, định làm lễ với nàng.
“Đại tẩu làm gì vậy? Đáng lý là muội phải làm lễ với tẩu mới đúng.” Thịnh Lộ Yên đỡ Lý Thị dậy.
“Không, không cần, không dám nhận.” Lý Thị lại khách khí từ chối.
Thịnh Lộ Yên càng cảm thấy Lý Thị quá mức khách khí với nàng, nàng cúi đầu nhìn tay Lý Thị, lấy một bộ dưỡng da từ trong tay Tôn ma ma ra rồi đưa nó cho Lý Thị.
“Mùa đông ở kinh thành lạnh lắm, thường làm da bị bỏng lạnh. Hôm qua muội thấy tay của Đại tẩu hơi nứt nẻ, bèn sai người đi mua một bộ mỡ dùng để dưỡng da mặt, tay và môi.”
Lý Thị cúi đầu nhìn qua, vội vàng chối từ: “Những thứ này quá đắt tiền, ta không dùng được đâu.”
Mặc dù nàng chưa từng dùng những đồ này, nhưng chỉ nhìn bao bì đã biết giá trị xa xỉ của nó. Nàng chẳng qua chỉ là một thôn phụ, không cần dùng đến những đồ tốt như vậy. Vả lại, nàng cũng không nên tùy tiện lấy quà của nàng ấy.
“Không đáng bao nhiêu tiền đâu, mong Đại tẩu chớ chê.” Thịnh Lộ Yên nói.
Lý Thị lại tiếp tục từ chối. Nhưng làm sao Lý Thị có thể nói lại Thịnh Lộ Yên được, chỉ vài câu nói của Thịnh Lộ Yên đã khiến Lý Thị hết lý do để từ chối, đành phải nhận lấy.
“Đại tẩu đang thêu cái gì thế?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên ta thêu khăn ấy mà.” Lý Thị nói.
“Thật sự rất đẹp.” Thịnh Lộ Yên khen ngợi.
Lý Thị mỉm cười, không nói gì.
Thịnh Lộ Yên thấy trên bàn ngoài sợi tơ dùng để thêu khăn thì còn có một vài quyển sách, nàng đoán rằng Lý Thị cũng từng đọc sạch bèn nói một câu thăm dò: “Chỗ của muội có nhiều sách lắm, nếu Đại tẩu muốn đọc thì lát nữa theo muội đi tìm, xem có quyển nào mà tẩu thích không.”
Lý Thị cười lắc đầu, thành thật nói: “Ta cũng chỉ nhận diện được vài chữ đơn giản mà thôi, những quyển sách quá sâu sắc ta đọc không hiểu.”
“Đại tẩu quá khiêm tốn rồi.” Thịnh Lộ Yên lấy lòng.
Nói mãi nói mãi, Thịnh Lộ Yên dần dần nói sang chuyện của Tầm gia.
Chẳng mấy chốc, Thịnh Lộ Yên đã biết lý do Lý Thị biết chữ là vì tẩu ấy có một phụ thân làm tú tài, còn Tầm Thục thì theo Tầm Lại học chữ. Ở Tầm gia, Tầm Thục và Tầm Lại có quan hệ tốt nhất. Vì Tầm Thục từng đọc sách nên sau khi bố chồng qua đời, rất nhiều việc trong nhà đều nghe theo Tầm Thục.
“Muội thật sự rất ngưỡng mộ tẩu và Đại ca, bây giờ bé Vân đã sáu tuổi rồi, lúc Đại tẩu sinh bé còn nhỏ hơn muội bây giờ vài tuổi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Lý Thị tưởng Thịnh Lộ Yên muốn có con, vội vàng nói: “Muội và Nhị đệ vẫn còn trẻ, sẽ sớm có thôi, không cần vội.”
“Dạ, mượn lời tốt lành của Đại tẩu.” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên nói vu vơ: “Ở kinh thành thường thành thân muộn một chút, ở chỗ tỷ đều thành thân sớm vậy sao?”
Lý Thị gật đầu: “Ừm, thành thân sớm thế đấy, vừa đến tuổi mà quan phủ quy định là phải thành thân ngay, có mấy phụ nhân nhỏ hơn ta một hai tuổi mà đã sinh con cả rồi.”
Thịnh Lộ Yên nói: “À, ra là vậy, nhưng mà phu quân và Tam muội thành thân hơi muộn thì phải.”
Lý Thị cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Nhị đệ thành thân muộn là vì học hành, người đọc sách thường thành thân muộn mà. Còn Tam muội….ờ, hai năm nay rất nhiều người làm mai cho Tam muội, chẳng qua là đều không hợp lắm.”
Thịnh Lộ Yên nhìn chằm chằm vào nét mặt của Lý Thị. Lúc nói đến Tầm Lại, sắc mặt nàng ấy vẫn như thường, đến khi nói về Tầm Thục thì sắc mặt mới có chút thay đổi. Xem ra, phía Tầm Lại hẳn là không có vấn đề gì, hôn sự của Tầm Thục mới có vấn đề.
“Ồ, hóa ra là thế.” Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng Tam muội xinh xắn như thế, phải lựa thật kỹ mới được.”
Lý Thị chỉ cười, không nói gì.
Dù sao chuyện này chỉ là suy đoán của Thịnh Lộ Yên, cho nên nàng nhanh chóng cất chuyện này sang một bên, rồi hỏi đến những chuyện khác.
“Muội có câu này không biết có nên hỏi hay không.”
“Mời phu nhân nói.” Lý Thị nói.
“Giờ đã lạnh rồi, đường xá lại khá xa, mẫu thân cũng đã có tuổi, sao nhà mình không tới đây vào mùa hè, khi trời đã ấm lên?”
Mặc dù Lý Thị từng đọc sách, nhưng cũng là người thành thật, không phải là người có nội tâm phức tạp. Hơn nữa, trông Thịnh Lộ Yên khá thân thiện nên nàng bèn nói hết.
“Vốn cũng định thế, chỉ là thời gian trước, lúc Tam muội đi lên trấn thì nghe người ta nói Nhị đệ đã thành thân, con bé về nhà kể chuyện này cho mẫu thân. Mẫu thân hơi lo lắng cho Nhị đệ, lại thêm những lời mà Tam muội nói….” Nói đến đây Lý Thị chợt dừng lại, nàng liếc nhìn Thịnh Lộ Yên với ánh mắt trốn tránh.
Thịnh Lộ Yên lập tức cảm thấy chuyện này có liên quan tới nàng,
Nhưng Lý Thị lại không nói tiếp nữa: “Khụ, muội muội nói cũng rất nhớ Nhị ca, suốt ngày lải nhải bên tai mẫu thân, cho nên bọn ta đành phải tới kinh thành.”
Thịnh Lộ Yên thoạt nghĩ đã biết những lời Lý Thị chưa nói hết là gì.
Mọi người đều biết Tầm Lại và phụ thân nàng bất hòa. Nếu Tầm Thục đã nghe tin đồn thì có lẽ cũng đã nghe nói đến chuyện này. Nhờ vậy mà nàng đã có thể giải thích được vì sao Tầm Thục có thái độ thù địch với nàng.
Thịnh Lộ Yên cũng không hỏi cặn kẽ, mà nói:”À, hóa ra là vậy, chả trách mọi người đột nhiên tới đây.”
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất không phải là những lời Lý thị chưa nói hết, mà là những lời nàng ấy vừa mới nói xong.
Vậy mà Tầm Lại không nói với người nhà một việc lớn như thành thân!
Tại sao?
Có phải vì hắn không hài lòng với mối hôn sự này nên mới chưa từng nghĩ đến việc nói với người nhà? Hay là sợ bị lộ? Không phải, lúc đó nàng sắp chết rồi, chẳng lẽ hắn nghĩ kiểu gì nàng cũng chết, hắn còn lấy vợ mới nên không nói với người nhà? Vừa nghĩ đến loại khả năng này, Thịnh Lộ Yên xém chút nữa không nhịn được mà để lộ cảm xúc thật.
“Thật ra….thật ra…” Lý Thị hơi lưỡng lự, nhưng vẫn nói: “Ban đầu chúng ta định viết cho Tam đệ một phong thư, nhưng lại không biết gửi đến đây như thế nào, mà Tam muội lại nói muốn cho Nhị ca một bất ngờ chúng ta nên không báo trước nữa, đây đúng là lỗi của chúng ta.”
“Đại tẩu không cần nói như vậy, nơi này cũng là nhà của mọi người, mọi người muốn ở tới khi nào thì ở.” Thịnh Lộ Yên vẫn tỏ ra điềm nhiên.
Cho nên, sở dĩ bọn họ tới kinh thành là vì Tầm Thục, Tầm Thục muốn đến nên bọn họ đến.
Không đúng!
Nếu là gia đình bình thường, nhi tử thành thân sắp được một năm mà không nói với người nhà, còn để người nhà biết được chuyện này từ người khác thì bọn họ sẽ có thái độ gì? Dù là người có tính khí tốt đến đâu, chỉ sợ cũng sẽ phát hỏa. Dẫu sao việc lớn như cưới xin cũng là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Dù có là hoàng thượng ban hôn cho bọn họ thì hắn cũng phải nói với người nhà một tiếng mới phải.
Vì sao trong nhà này không có ai tức giận? Ngược lại, mọi người cư xử rất dè dặt với nàng, thậm chí còn hơi dè dặt với Tầm Lại.
Tầm Thục trực tiếp bị nàng lãng quên.
Tiếp đó, Thịnh Lộ Yên lại hỏi một vài chuyện về Tầm phủ, Lý Thị biết thì trả lời, không biết thì im lặng lắng nghe.
Tuy nghi hoặc lớn nhất của Thịnh Lộ Yên vẫn chưa có lời giải, nhưng nói chung nàng đã hiểu rõ Tầm Lại hơn.
Sau đó, nàng bắt đầu giới thiệu đồ ăn ngon, cảnh đẹp, phong thổ của kinh thành cho Lý Thị. Có vẻ Lý Thị cảm thấy rất hứng thú về chuyện này nên nghe rất chăm chú.
“Hiện giờ trời đã trở lạnh, núi non trơ trụi, đợi khi mùa xuân đến, cỏ ven hồ sẽ mọc đầy những bông hoa nhỏ trông đẹp cực kì, đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ đi chơi.”
Lý Thị cười: “Đa tạ phu nhân. Chẳng qua, e rằng chưa đến lúc đó thì chúng ta đã phải trở về rồi.”
Hóa ra bọn họ thật sự không định ở lâu. Tuy trong nhà có một Trạng nguyên, nhưng ngoài Tầm Thục ra, nhà bọn họ chẳng ai có ý định dựa vào Tầm Lại cả, điều này thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Sao lại gấp như vậy?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
“Lợn và gà trong nhà còn đang nhờ người ta chăn hộ, cha đứa nhỏ nhận vài đơn gỗ còn chưa làm xong, mấy đơn thêu khăn ta nhận trên trấn còn phải giao cho người ta trước Tết.” Lý Thị giải thích.
Nói xong, thấy Thịnh Lộ Yên giật mình, Lý Thị ngại ngùng nói: “Chắc là phu nhân chưa nghe qua loại…..loại chuyện thấp hèn như này nhỉ, ta sợ mình sẽ làm bẩn lỗ tai của phu nhân.”
Mặc dù những việc này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Thịnh Lộ Yên, nhưng nàng có thể nhìn thấy được một loại hạnh phúc rất giản dị và thỏa mãn từ gương mặt tươi cười của Lý Thị.
Chứ nguyên nhân khiến nàng giật mình nào phải như Lý Thị nghĩ.
Hiện tại Tầm Lại đã làm quan to như thế, nhưng người trong nhà không hề muốn dựa vào ánh sáng của hắn mà vẫn trải qua cuộc sống như trước đây.
“Sao lại thấp hèn chứ? Dựa vào đôi tay của mình để nuôi sống chính mình là điều hạnh phúc nhất, quang minh lỗi lạc nhất.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nghe thấy Thịnh Lộ Yên nói vậy, Lý Thị mỉm cười.
Hai người đang nói chuyện thì giọng nói của Tầm Thục vang lên.
“Còn dám nói mình là người đọc sách cơ đấy, mỗi ngày chỉ biết những việc bợ đỡ nịnh nọt, đúng là khiến người ta mắc ói mà.”
Khóe miệng đang cong lên của Lý Thị lập tức chùng xuống.
Cô nhỏ này thật sự khiến người ta không thoải mái, nhưng mẹ chồng là người thiên vị, phu quân thì hiền lành, người nào cũng nghe lời nàng ta.
“Cũng không soi gương xem mình là cái dạng gì, nhà mẹ đẻ sa cơ thất thế đến mức nào, có xứng gả vào nhà ta không.”
Nụ cười của Lý Thị biến mất.
Ấn đường của Thịnh Lộ Yên cau lại. Tầm Thục này sao trông như con đàn bà đanh đá thế nhỉ, hôm qua nàng còn cảm thấy Tầm Lại lạc quẻ, nhưng giờ nàng lại thấy Tầm Thục mới là kẻ lạc quẻ nhất trong cái nhà này. Phụ thân của Lý Thị là tú tài, sao Lý Thị lại không xứng được gả vào nhà họ Tầm chứ.
Thấy Lý Thị không nói chuyện nữa, Thịnh Lộ Yên ngồi yên một lát rồi đứng dậy rời đi.
Vừa đi đến sân, Tầm Thục tươi cười đi tới.
“Nhị tẩu cũng ở đây à? Tẩu đến lúc nào thế, sao không báo một tiếng?”
Thịnh Lộ Yên mỉm cười với nàng ta, không đáp lại.
Tầm Thục ngó vào trong khay nhìn, hỏi nàng: “Muội nghe nói Nhị tẩu cầm đồ tới đây, sao Đại tẩu có mà muội không có?”
Đồ trong nhà lúc nào nàng cũng là người được nhận đầu tiên, cái gì cũng phải để nàng chọn trước. Bây giờ nàng đã là muội muội của Trạng nguyên lang, mà vị kia chẳng qua chỉ là nữ nhi của một tú tài nghèo kiết hủ lậu, dựa vào cái gì mà vượt qua nàng.
Thịnh Lộ Yên biết họ sẽ nhanh chóng rời khỏi đây nên vốn không muốn để tâm tới nàng ta, nhưng câu nói này thực sự làm người ta thấy khó chịu, nàng dừng chân lại và nhìn về phía Tầm Thục.
“Ta thấy tay của Đại tẩu bị nứt ra, hẳn là thường xuyên cọ nồi rửa bát trong nhà nên bị bỏng lạnh. Đại tẩu còn phải thêu khăn kiếm sống, nếu không chữa thì e là sẽ làm hỏng khăn, cho nên ta mới tặng mỡ dưỡng tay cho tẩu ấy. Lẽ nào Tam muội cũng ngày ngày làm việc nhà nên bị thương ở tay sao? Hay là Tam muội cũng phải thêu thùa để phụ giúp gia đình?”
Thịnh Lộ Yên nói vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng những lời nói ra đều khiến Tầm Thục không thể cãi lại, nàng ta đỏ bừng cả mặt, mặt bạnh ra, không nói được một từ.
Thịnh Lộ Yên không thèm đếm xỉa tới nàng ta, cất bước rời đi.
Sau khi quay về, cả ngày Thịnh Lộ Yên đều nghĩ đến việc tại sao Tầm Lại không nói chuyện bọn họ thành thân cho người nhà.
Đợi đến tối Tầm Lại trở về, lúc nhìn thấy mặt hắn, thật ra nàng rất muốn hỏi nhưng rồi lại cố nhịn. Hỏi rồi thì có thể thế nào, ngộ nhỡ đáp án là điều nàng không muốn nghe thì phải làm sao? Đến lúc đó chẳng phải sẽ càng khó xử sao, giữa hai người sẽ không còn đường lui nữa.
Cho đến khi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, nàng vẫn không kìm được mà hỏi.
“Phu quân, ta muốn hỏi ngài một việc.”
Nàng cảm thấy việc này nên làm rõ là tốt nhất, dẫu không phải là đáp án mà nàng muốn thì nàng cũng muốn biết.
“Ừ.” Tầm Lại đáp.
“Tại sao ngài không nói chuyện thành thân của chúng ta cho người nhà?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Tầm Lại trầm mặc hồi lâu.
Trong khoảng thời gian hắn im lặng, Thịnh Lộ Yên càng ngày càng thấy thất vọng, cho đến khi nó lên đến đỉnh điểm thì nàng mới nghe thấy Tầm Lại nói.
“Ta vốn không phải họ Tầm, phụ thân đã gởi nuôi ta ở Tầm gia trước khi chết.”
(**) Bánh bao nhân đậu, thường được làm từ đậu đỏ.
/97
|