Nghĩ tới đây, tôi dũng cảm đến bên cạnh Lạc Mộ Thâm: Lạc tổng, vậy thì tôi sẽ cùng học với Lạc tổng.
Được, Lạc Mộ Thâm đưa đôi mắt đẹp nhìn tôi một cái, anh ta đột nhiên đi đến sau tôi, cầm gậy đưa cho tôi, sau đó, tay anh ta cầm lấy tay tôi, rồi đưa tay trái của tôi với tư thế cầm lấy gậy đỡ: như thế, như thế, trời ơi, không biết tay của cô là tay hay là chân lợn nữa, sao không phân biệt được thế hả?
Trong mắt anh ta tôi chắc chắn là một con lợn không hơn không kém.
Tôi nhanh chóng cầm lấy chiếc gậy sao cho giống tư thế anh ta đang cầm, cảm giác các ngón tay dường như bị chuột rút đến nơi rồi.
Cứ như thế, anh ta đi xung quanh nhìn tôi, nhìn anh ta như một thanh niên trẻ tuổi mang đầy sự nhiệt huyết, trong xanh không chút vẩn đục, lại còn có một mùi thơm nhẹ nhàng, hình như là loại nước hoa Cổ Long.
Không thể phủ nhận, con người bụng dạ đen tối của kẻ làm lãnh đạo này lại có một vẻ bề ngoài toát lên một khí chất rất ưa nhìn, cho nên, dù anh ta có phong lưu, độc ác, thì cũng vẫn có rất nhiều những cô gái xinh đẹp chạy theo anh ta, yêu anh ta đến mê mệt.
Được rồi, chọc gậy mạnh chút, dùng bóng trắng đánh vào bảy bóng còn lại. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Tôi lập tức đưa gậy chọc mạnh một cái, nhưng không ngờ trọng tâm bị lệch đi, cú chọc đó làm cho bóng trắng bay lên cao, rồi nhảy lộc cộc trên bàn.
Mặt tôi lập tức đỏ lừ như gan lợn。
Nói cô giống lợn quả đúng không sai. trong đầu tôi đoán Lạc Mộ Thâm sẽ nói thế.
Anh ta rất nóng tính, nước mắt của tôi cứ xoay mấy vòng liền trong mắt, thiếu chút nữa thì rơi xuống rồi.
Ôi, Mộ Thâm đừng có nghiêm khắc thế được không? Nhụy Tử là lần đầu chơi mà, con gái mà chơi được như thế cũng là tốt lắm rồi. Tần Hạo Nhiên cười nói.
Đúng rồi, đây là lần đầu tiên của tôi. tôi cũng không nhịn được liền lập tức giải thích cho mình.
Hai con mắt đẹp của Lạc Mộ Thâm nhìn như hai viên đạn: Ồ? lần đầu?
Đúng, đây là lần đầu tiên. Tôi vội vàng nói.
Bốn người đàn ông liền cười đểu, giờ tôi mới hiểu, bọn họ lại nghĩ đến cái đó rồi.Làm cho mặt của tôi càng đỏ hơn.
Mẹ ơi, mình trở thành trò cười cho bốn thằng cha này rồi, không được, tôi không thể can tâm, tôi nhất định phải phản kích.
Vừa nãy tôi cũng đứng cạnh xem bọn họ chơi Bi-a rất lâu, dựa vào sự thông minh của tôi, tôi cũng có thể nhìn ra góc độ của những đường bóng đó, và tôi không tin là tôi không thể làm được.
Tôi sẽ đánh lại. Tôi vội nói.
Quả nhiên sau khi học mấy tư thế chọc bóng của Lạc Mộ Thâm, gậy đỡ, gậy chọc, pèng....âm thanh của bóng cái màu trắng vang lên rồi lao đi, lần này lực đánh của tôi rất tốt, bóng trắng đã chạm vào bóng màu mà tôi muốn đánh, thiếu chút nữa thì đã rơi xuống lỗ rồi.
Cứ như thế, tôi cứ như có người trợ giúp, phát huy được tất cả những trí lực siêu phàm và những tố chất tối ưu của mình, dần dần những cú đánh của tôi đã chính xác hơn rất nhiều, đương nhiên so với Lạc Mộ Thâm bọn họ thì còn kém nhiều, nhưng có thể gọi là khá hơn nhiều rồi, tự nhiên tôi cảm thấy tôi rất có tố chất chơi Bi-a, sau này chắc sẽ phải mở một giải Snooker tham gia thi đấu xem thế nào.
Ồ, khá đấy, con gái lần đầu mà đánh được như thế thì đúng là rất tốt rồi. Tần Hạo Nhiên cười nói, Thật không hổ là đồ đệ của Lạc Mộ Thâm ha! được, thầy trò bên đó một đội, chúng tôi một đội, Lương Cẩn Hàn làm trọng tài, xem xem chúng tôi có đánh cho thầy trò cô tan nát không.
Sợ cậu? Lạc Mộ Thâm nhún vai nói, tính khí của thằng cha này thực sự làm người khác phải khiếp sợ rồi.
Lạc tổng, nhận lời thách đầu đi, sợ là thua đấy? tôi vội vàng nhắc anh ta, tôi là người mới nhưng không thể là người mới chơi nữa !
Sao cô to mồm ghê nhỉ? thà nhét cô vào trong mấy cái lỗ trên bàn rồi tự đánh còn hơn. Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói.Tôi lập tức câm như hến chẳng nói được gì.
Vẫn là luật cũ, ai thua mất 100 vạn đấy. Phương Trạch Vũ đùa nghịch giơ một ngón tay lên.
100 vạn? tí nữa thì tôi nhảy lên.
Mẹ ơi, toàn những tên cờ bạc lắm tiền, thua một trận những 100 vạn.
Cô muốn cắn người đấy à? Lạc Mộ Thâm lại nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ.
Tôi......tôi không có 100 vạn! Tôi cứ như là muốn khóc đến nơi.
Cô mà có 100 vạn mới lạ. Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói.
Nhìn cô kìa,Nhụy Tử, ai lấy tiền của cô làm gì? nếu bên cô thua, sếp bên cô sẽ trả, nếu thắng, tôi làm trọng tài, sẽ chia cô một nửa. Tần Hạo Nhiên cười nói, đôi mắt đào hoa đó cứ chớp chớp chớp chớp.
Chia tôi một nửa, tức là bên các anh thua thì mỗi người 100 vạn, mà nếu chúng tôi thắng, tôi và Lạc tổng mỗi người 100 vạn? Tôi tin trong mắt mình thời khắc này chỉ toàn những ngôi sao bằng vàng đang sáng lên, số tiền lớn đang đợi chúng tôi tới lấy.
Đúng là kẻ thiếu tiền, cứ như là thắng rồi ý. Lạc Mộ Thâm lại nói với cái giọng ghét bỏ, song, kể ra cũng đúng, chúng tôi nhất định sẽ thắng.
Ha ha, Mộ Thâm, cậu mang bên mình cái đầu lợn này, cậu thua chắc rồi.Cho dù bình thường cậu đánh hay hơn chúng tôi. Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ không ngừng khiêu khích.
Các cậu yên tâm, tôi mang theo đầu lợn, nhưng tôi cũng có thể thắng được. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng vặn chiếc gậy đắt tiền của mình lại cho chắc chắn.
Tôi đúng là có chút tức giận rồi, cầu xin các người, tôi đâu phải là kẻ vô dụng như thế chứ?
Thực sự, tuy là tôi lần đầu đánh Bi-a, nhưng tôi đánh có kém gì đâu cơ chứ?
Mà chiến thuật của tôi còn rất tốt nữa.
Yên tâm đi Mộ Thâm, tôi không cậy vào anh đâu. Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với Lạc Mộ Thâm.
Ồ? Lạc Mộ Thâm vẫn nhìn tôi với một con mắt khinh thường, Tự tin ghê nhỉ, được rồi, nếu có thua thì 200 vạn đó cô trả tất.
Tôi... ... tôi chỉ là nói thế, dù sao chủ lực vẫn là sếp. Tôi run rẩy nói.
Mẹ kiếp, nếu để mình tôi trả 200 vạn đó thì có bán tôi cũng chẳng được từng đó tiền. Nghĩ đến đây, tôi liền nói : Sếp, anh có bán tôi cũng chẳng được 200 vạn đâu!
Chưa chắc đâu, Lạc Mộ Thâm nói với giọng đen tối, Còn xem bán thế nào, bán toàn bộ cô thì không đáng, song, nếu cắt từng phần ra bán thì chắc là cũng đủ đấy.
Khi anh ta nói những lời này, vẫn là một vẻ lạnh lùng.
Tôi sợ sởn tóc gáy, mà lúc đó Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên ôm bụng cười nghiêng ngả, bám lấy bàn Bi-a mà cười không thấy trời đất đâu.
Lúc đó cái giọng nghiêm khắc của Lương Cẩn Hàn vang lên hòa vào tiếng cười của mấy người kia, song, anh ta nói còn dễ nghe chút.
Yên tâm đi, Nhụy Tử, Sếp của cô ở đây, làm sao lại để cô trả được? Chúng tôi hôm nay muốn Sếp của cô phải phá sản, không thì, còn lâu mới thắng được cậu ta, Tần Hạo Nhiên cười nói, Mộ Thâm, bắt đầu chứ?
Bắt đầu đi. Mộ Thâm nói nhỏ.
Thế là, Lương Cẩn Hàn làm trọng tài, tôi và Lạc Mộ Thâm một đội, Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ một đội, chuẩn bị bắt đầu thi đấu Bi-a rồi.
Không thể không nói, ba người bọn họ đều là cao thủ của môn Bi-a này, song giữa các cao cao thủ, cũng có người kém hơn chút, Lạc Mộ Thâm hơn Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ một chút, còn tôi, vốn dĩ là chạy quanh bàn làm chân sau cho Lạc Mộ Thâm, thế nên, chẳng thể so sánh với bọn họ.
Tôi từng nói, tôi rất thông minh, chí ít trong các cô gái, tôi năng động và rất mạnh mẽ, không giống với rất nhiều các cô gái trầm tĩnh khác.
Tuy hôm nay là lần đầu tiền tôi chơi môn Bi-a này, nhưng với trí thông minh, tôi đã biết được các kỹ thuật, kỹ năng của môn thể thao này, thể hiện của tôi, tôi tin là sẽ làm cho rất nhiều người phải ngạc nhiên, nghĩ rằng trước đây tôi đã từng biết chơi rồi, mà chơi lại còn hay nữa .
Lạc Mộ Thâm đánh bóng vô cùng chuẩn xác và mạnh mẽ, còn tôi, dùng trí thông minh của mình để giúp Lạc Mộ Thâm rất nhiều nhiều những tình huống cần phải suy nghĩ, phân tích, đồng thời cũng đã phá hỏng rất nhiều những toan tính của Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ.
Vì thế, tôi và Lạc Mộ Thâm luôn dẫn trước bọn họ, không bị đẩy vào tình thế phải rượt đuổi lần nào, tôi càng đánh lại càng hay hơn.
Nói không quá lời, tôi dường như đã trở thành trợ thủ tuyệt đối của Lạc Mộ Thâm rồi.
Pèng.....rầm.... với một chú chọc tôi đã đưa hái trái bóng vào lỗ, tôi đã tạo ra một tuyệt phẩm trên bàn Bi-a, tôi nhẹ nhàng nhấc gậy lên, ngạo nghễ nhìn vào mắt của bốn người đàn ông đang đứng xung quanh.
Trong mắt tôi, tràn đây sự kiêu ngạo và hãnh diện.
Được, Lạc Mộ Thâm đưa đôi mắt đẹp nhìn tôi một cái, anh ta đột nhiên đi đến sau tôi, cầm gậy đưa cho tôi, sau đó, tay anh ta cầm lấy tay tôi, rồi đưa tay trái của tôi với tư thế cầm lấy gậy đỡ: như thế, như thế, trời ơi, không biết tay của cô là tay hay là chân lợn nữa, sao không phân biệt được thế hả?
Trong mắt anh ta tôi chắc chắn là một con lợn không hơn không kém.
Tôi nhanh chóng cầm lấy chiếc gậy sao cho giống tư thế anh ta đang cầm, cảm giác các ngón tay dường như bị chuột rút đến nơi rồi.
Cứ như thế, anh ta đi xung quanh nhìn tôi, nhìn anh ta như một thanh niên trẻ tuổi mang đầy sự nhiệt huyết, trong xanh không chút vẩn đục, lại còn có một mùi thơm nhẹ nhàng, hình như là loại nước hoa Cổ Long.
Không thể phủ nhận, con người bụng dạ đen tối của kẻ làm lãnh đạo này lại có một vẻ bề ngoài toát lên một khí chất rất ưa nhìn, cho nên, dù anh ta có phong lưu, độc ác, thì cũng vẫn có rất nhiều những cô gái xinh đẹp chạy theo anh ta, yêu anh ta đến mê mệt.
Được rồi, chọc gậy mạnh chút, dùng bóng trắng đánh vào bảy bóng còn lại. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Tôi lập tức đưa gậy chọc mạnh một cái, nhưng không ngờ trọng tâm bị lệch đi, cú chọc đó làm cho bóng trắng bay lên cao, rồi nhảy lộc cộc trên bàn.
Mặt tôi lập tức đỏ lừ như gan lợn。
Nói cô giống lợn quả đúng không sai. trong đầu tôi đoán Lạc Mộ Thâm sẽ nói thế.
Anh ta rất nóng tính, nước mắt của tôi cứ xoay mấy vòng liền trong mắt, thiếu chút nữa thì rơi xuống rồi.
Ôi, Mộ Thâm đừng có nghiêm khắc thế được không? Nhụy Tử là lần đầu chơi mà, con gái mà chơi được như thế cũng là tốt lắm rồi. Tần Hạo Nhiên cười nói.
Đúng rồi, đây là lần đầu tiên của tôi. tôi cũng không nhịn được liền lập tức giải thích cho mình.
Hai con mắt đẹp của Lạc Mộ Thâm nhìn như hai viên đạn: Ồ? lần đầu?
Đúng, đây là lần đầu tiên. Tôi vội vàng nói.
Bốn người đàn ông liền cười đểu, giờ tôi mới hiểu, bọn họ lại nghĩ đến cái đó rồi.Làm cho mặt của tôi càng đỏ hơn.
Mẹ ơi, mình trở thành trò cười cho bốn thằng cha này rồi, không được, tôi không thể can tâm, tôi nhất định phải phản kích.
Vừa nãy tôi cũng đứng cạnh xem bọn họ chơi Bi-a rất lâu, dựa vào sự thông minh của tôi, tôi cũng có thể nhìn ra góc độ của những đường bóng đó, và tôi không tin là tôi không thể làm được.
Tôi sẽ đánh lại. Tôi vội nói.
Quả nhiên sau khi học mấy tư thế chọc bóng của Lạc Mộ Thâm, gậy đỡ, gậy chọc, pèng....âm thanh của bóng cái màu trắng vang lên rồi lao đi, lần này lực đánh của tôi rất tốt, bóng trắng đã chạm vào bóng màu mà tôi muốn đánh, thiếu chút nữa thì đã rơi xuống lỗ rồi.
Cứ như thế, tôi cứ như có người trợ giúp, phát huy được tất cả những trí lực siêu phàm và những tố chất tối ưu của mình, dần dần những cú đánh của tôi đã chính xác hơn rất nhiều, đương nhiên so với Lạc Mộ Thâm bọn họ thì còn kém nhiều, nhưng có thể gọi là khá hơn nhiều rồi, tự nhiên tôi cảm thấy tôi rất có tố chất chơi Bi-a, sau này chắc sẽ phải mở một giải Snooker tham gia thi đấu xem thế nào.
Ồ, khá đấy, con gái lần đầu mà đánh được như thế thì đúng là rất tốt rồi. Tần Hạo Nhiên cười nói, Thật không hổ là đồ đệ của Lạc Mộ Thâm ha! được, thầy trò bên đó một đội, chúng tôi một đội, Lương Cẩn Hàn làm trọng tài, xem xem chúng tôi có đánh cho thầy trò cô tan nát không.
Sợ cậu? Lạc Mộ Thâm nhún vai nói, tính khí của thằng cha này thực sự làm người khác phải khiếp sợ rồi.
Lạc tổng, nhận lời thách đầu đi, sợ là thua đấy? tôi vội vàng nhắc anh ta, tôi là người mới nhưng không thể là người mới chơi nữa !
Sao cô to mồm ghê nhỉ? thà nhét cô vào trong mấy cái lỗ trên bàn rồi tự đánh còn hơn. Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói.Tôi lập tức câm như hến chẳng nói được gì.
Vẫn là luật cũ, ai thua mất 100 vạn đấy. Phương Trạch Vũ đùa nghịch giơ một ngón tay lên.
100 vạn? tí nữa thì tôi nhảy lên.
Mẹ ơi, toàn những tên cờ bạc lắm tiền, thua một trận những 100 vạn.
Cô muốn cắn người đấy à? Lạc Mộ Thâm lại nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ.
Tôi......tôi không có 100 vạn! Tôi cứ như là muốn khóc đến nơi.
Cô mà có 100 vạn mới lạ. Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói.
Nhìn cô kìa,Nhụy Tử, ai lấy tiền của cô làm gì? nếu bên cô thua, sếp bên cô sẽ trả, nếu thắng, tôi làm trọng tài, sẽ chia cô một nửa. Tần Hạo Nhiên cười nói, đôi mắt đào hoa đó cứ chớp chớp chớp chớp.
Chia tôi một nửa, tức là bên các anh thua thì mỗi người 100 vạn, mà nếu chúng tôi thắng, tôi và Lạc tổng mỗi người 100 vạn? Tôi tin trong mắt mình thời khắc này chỉ toàn những ngôi sao bằng vàng đang sáng lên, số tiền lớn đang đợi chúng tôi tới lấy.
Đúng là kẻ thiếu tiền, cứ như là thắng rồi ý. Lạc Mộ Thâm lại nói với cái giọng ghét bỏ, song, kể ra cũng đúng, chúng tôi nhất định sẽ thắng.
Ha ha, Mộ Thâm, cậu mang bên mình cái đầu lợn này, cậu thua chắc rồi.Cho dù bình thường cậu đánh hay hơn chúng tôi. Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ không ngừng khiêu khích.
Các cậu yên tâm, tôi mang theo đầu lợn, nhưng tôi cũng có thể thắng được. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng vặn chiếc gậy đắt tiền của mình lại cho chắc chắn.
Tôi đúng là có chút tức giận rồi, cầu xin các người, tôi đâu phải là kẻ vô dụng như thế chứ?
Thực sự, tuy là tôi lần đầu đánh Bi-a, nhưng tôi đánh có kém gì đâu cơ chứ?
Mà chiến thuật của tôi còn rất tốt nữa.
Yên tâm đi Mộ Thâm, tôi không cậy vào anh đâu. Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với Lạc Mộ Thâm.
Ồ? Lạc Mộ Thâm vẫn nhìn tôi với một con mắt khinh thường, Tự tin ghê nhỉ, được rồi, nếu có thua thì 200 vạn đó cô trả tất.
Tôi... ... tôi chỉ là nói thế, dù sao chủ lực vẫn là sếp. Tôi run rẩy nói.
Mẹ kiếp, nếu để mình tôi trả 200 vạn đó thì có bán tôi cũng chẳng được từng đó tiền. Nghĩ đến đây, tôi liền nói : Sếp, anh có bán tôi cũng chẳng được 200 vạn đâu!
Chưa chắc đâu, Lạc Mộ Thâm nói với giọng đen tối, Còn xem bán thế nào, bán toàn bộ cô thì không đáng, song, nếu cắt từng phần ra bán thì chắc là cũng đủ đấy.
Khi anh ta nói những lời này, vẫn là một vẻ lạnh lùng.
Tôi sợ sởn tóc gáy, mà lúc đó Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên ôm bụng cười nghiêng ngả, bám lấy bàn Bi-a mà cười không thấy trời đất đâu.
Lúc đó cái giọng nghiêm khắc của Lương Cẩn Hàn vang lên hòa vào tiếng cười của mấy người kia, song, anh ta nói còn dễ nghe chút.
Yên tâm đi, Nhụy Tử, Sếp của cô ở đây, làm sao lại để cô trả được? Chúng tôi hôm nay muốn Sếp của cô phải phá sản, không thì, còn lâu mới thắng được cậu ta, Tần Hạo Nhiên cười nói, Mộ Thâm, bắt đầu chứ?
Bắt đầu đi. Mộ Thâm nói nhỏ.
Thế là, Lương Cẩn Hàn làm trọng tài, tôi và Lạc Mộ Thâm một đội, Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ một đội, chuẩn bị bắt đầu thi đấu Bi-a rồi.
Không thể không nói, ba người bọn họ đều là cao thủ của môn Bi-a này, song giữa các cao cao thủ, cũng có người kém hơn chút, Lạc Mộ Thâm hơn Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ một chút, còn tôi, vốn dĩ là chạy quanh bàn làm chân sau cho Lạc Mộ Thâm, thế nên, chẳng thể so sánh với bọn họ.
Tôi từng nói, tôi rất thông minh, chí ít trong các cô gái, tôi năng động và rất mạnh mẽ, không giống với rất nhiều các cô gái trầm tĩnh khác.
Tuy hôm nay là lần đầu tiền tôi chơi môn Bi-a này, nhưng với trí thông minh, tôi đã biết được các kỹ thuật, kỹ năng của môn thể thao này, thể hiện của tôi, tôi tin là sẽ làm cho rất nhiều người phải ngạc nhiên, nghĩ rằng trước đây tôi đã từng biết chơi rồi, mà chơi lại còn hay nữa .
Lạc Mộ Thâm đánh bóng vô cùng chuẩn xác và mạnh mẽ, còn tôi, dùng trí thông minh của mình để giúp Lạc Mộ Thâm rất nhiều nhiều những tình huống cần phải suy nghĩ, phân tích, đồng thời cũng đã phá hỏng rất nhiều những toan tính của Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ.
Vì thế, tôi và Lạc Mộ Thâm luôn dẫn trước bọn họ, không bị đẩy vào tình thế phải rượt đuổi lần nào, tôi càng đánh lại càng hay hơn.
Nói không quá lời, tôi dường như đã trở thành trợ thủ tuyệt đối của Lạc Mộ Thâm rồi.
Pèng.....rầm.... với một chú chọc tôi đã đưa hái trái bóng vào lỗ, tôi đã tạo ra một tuyệt phẩm trên bàn Bi-a, tôi nhẹ nhàng nhấc gậy lên, ngạo nghễ nhìn vào mắt của bốn người đàn ông đang đứng xung quanh.
Trong mắt tôi, tràn đây sự kiêu ngạo và hãnh diện.
/656
|