Trong cái đêm làm lành lại với Kỷ Trung, lần đầu tiên tôi ngủ ngon đến thế, mơ một giấc mơ đẹp và ngọt ngào.Trong mơ, tôi cũng cười thật lớn, niềm vui lan tràn, chảy khắp trong người.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi như từ trong cơn mưa âm u dai dẳng bước ra ánh nắng mặt trời rực rỡ, với những sắc màu cầu vồng lan tỏa đẹp đến mê hồn.
Sáng hôm sau, tôi không ăn sáng ở nhà, đã biến mất khỏi con mắt kiểm soát của mẹ. Dưới sự dẫn đầu của Kỷ Trung, tôi quên đi mất mình là một học sinh trường trung học Thừa Nguyên. Cả ngày, tôi và Kỷ Trung cùng nhóm Xi Ha như điên cuồng, đi khắp các khu vui chơi lớn nhỏ trong thành phố Nhân Xuyên. Dường như chúng tôi muốn bù đắp lại những ngày tháng không ở bên nhau trước đây nên từng giờ từng phút dính chặt lấy nhau.
Lúc chúng tôi đến công viên Hạt Niên chơi, nhìn thấy một nhóm học sinh đang chơi trò ván trượt, Kỷ Trung cứ muốn dạy tôi chơi, vì các thành viên trong nhóm Xi Ha, chỉ có một mình tôi đến nay vẫn chưa biết chơi ván trượt. Theo như lời Kỷ Trung, thì điều đó thật làm giảm đi hình tượng của nhóm Xi Ha, chả trách từ đầu học kì đến nay tiếng tăm nhóm của Xi Ha tại trường Thừa Nguyên không bằng như trước đây. Để đòi lại tiếng tăm cho nhóm Xi Ha trong trường Thừa Nguyên, tôi chỉ còn cách bắt đầu học trượt ván.
Chỉ một thoáng, anh em nhóm Xi Ha đã thuê ván trượt về, có đủ màu sắc, họ sắp chúng ra trên mặt đất trông rất vui mắt. Bảo Nhi và Tại Vũ đều đã biết chơi trò trượt ván, vì thế rất thoải mái bước lên. tôi cũng học dáng vẻ của họ, một chân bước lên ván, ai ngờ vừa mới đặt chân lên, tấm ván trượt liền vẹo sang bên trái, làm tôi hoảng hồn nhảy xuống. Kỷ Trung thấy dáng vẻ hốt hoảng của tôi cười lớn.
Tôi liếc anh ấy một cái, sau đó cẩn thận nhấc chân phải đạp lên thử, kết quả chân trái của tôi bị mất đà, cả người nghiêng qua nghiêng lại, vì thế vội vã đạp chân trái lên ván trượt. Hai chân tôi đều ở trên ván trượt, như thế này thật hay, 4 cái bánh xe nhỏ dưới ván trượt tiếp xúc với mặt đất, giống như một chiếc xe, cứ thế mà di chuyển. Tôi bị đẩy về phái trước, hoảng hốt đến nỗi kêu thất thanh, cảm giác mất thăng bằng này thật đáng sợ. Cả con đường đang nhanh chóng tụt lui ra sau, tôi cứ thế xông thẳng qua Bảo Nhi, bỗng nhìn thấy Kỷ Trung đang đến gần Tại Vũ, tôi hốt hoảng sau mấy giây đã đâm vào hai người bọn họ, tấm ván trượt dưới chân bay vụt đi mất tiêu.
"Ai da, đau quá!" Tôi nằm dưới đất kêu lên. Kỷ Trung ngạc nhiên nhìn tôi: "Y Nghiên, mình quen cậu lâu như vậy mà vẫn chưa biết. Thì ra cậu biết bay đấy?"
Tôi giận dỗi trừng mắt nhìn anh ấy một cái, Kỷ Trung kéo tôi lên, rồi chạy đi nhặt tấm ván trượt về, nhẫn nại nói với tôi: "Lúc bắt đầu, đừng trượt nhanh quá, lấy cân bằng. Nếu như hai chân cùng trượt, thì thỉnh thoảng phải đổi một chân xuống... như thế này này..."
Một tay của tôi bị Kỷ Trung nắm, tay kia huơ hoảng loạn trong không trung, cứ cố nắm giữ lấy cân bằng cho cơ thể, không hề chú ý lời Kỷ Trung dặn nào là: "Phải giảm tốc độ thật chậm". "Phải đứng vững ở giữa"... Ván trượt cứ chạy mà không chịu nghe lời tý nào, tôi muốn qua trái nó lại qua phải, tôi muốn đi thẳng tới trước thì nó lại quay ngang.
Kỷ Trung an ủi: "Đừng vội, cứ bước từng chân một, trước tiên cậu vịn vào mình trượt thì sẽ không sợ ngã đâu,"
Vừa nói, tay anh ấy vừa ôm lấy lưng tôi. Anh ấy ôm quá mạnh, khiến tôi giật mình, toàn thân hướng về phía trước, cả người giống như một ngọn lửa, hay một cái đầu xe lửa mất phanh, cứ trượt thẳng về phía trước. Lúc Kỷ Trung lên tiếng "Cẩn thận!" Tôi đã không còn biết chuyện gì xảy ra nữa, chỉ nghe một tiếng "rầm" thật to. Sau đó, tôi giống như một con chim bị rơi nằm bò trên đất.
Tôi đỏ mặt nằm ngửa trên đất, hồi lâu vẫn không bò dậy được, Kỷ Trung chạy qua đỡ tôi dậy. Đúng lúc đó, có một đám trẻ em cũng đi ván trượt qua, nhìn thấy thế, một cậu bé nghịch ngợm reo lên: "Xấu chưa kìa! Con trai yêu con gái! Xấu, xấu, xấu! Con trai yêu con gái!". Vừa nói nó vừa lè lưỡi, hai tay chỉ lên má, lại còn gọi chúng bạn đến xem tôi và Kỷ Trung bị ngã. Bọn chúng vây quanh chúng tôi và Kỷ Trung, giống như là đang xem hà mã trong sở thú vậy, chen chúc "nghiên cứu" kĩ hai chúng tôi.
Mặt tôi lúc đó đỏ bừng, Kỷ Trung đứng lên, giả vờ tức giận giơ nắm đấm uy hiếp bọn trẻ: "Các em còn nói bậy! Nói thêm một lần nữa anh sẽ không để yên cho các em đâu!". Bọn nhỏ sợ hãi bỏ chạy hết. Tôi và Kỷ Trung thấy dáng vẻ chạy toán loạn của bọn trẻ thì không thể nào nhịn được cười. Bỗng nhiên Kỷ Trung đưa tay thọc lét tôi, bình thường tôi sợ nhất là bị người khác thọc lét, vì thế vội cúi xuống một bên để tránh. Tuy vậy, Kỷ Trung không chọc được tôi thì không chịu, lại quay người nhảy bổ qua, ghì chặt lấy tôi, tay chuẩn bị đưa lên.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo, là Thái Hi. Tôi nhìn lén Kỷ Trung, sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi, dường như còn hắng giọng nữa. Trong lòng tôi có chút hốt hoảng, cẩn thận nghe điện thoại, vội vã nói với Thái Hi vài câu rồi tắt máy. Thì ra Thái Hi có vé đi xem ca nhạc, anh ấy hỏi tôi có muốn đi xem cùng không, tôi vội vã từ chối.
Ngẩng đầu, tôi nhìn Kỷ Trung. Nét mặt anh lúc nãy còn cười, bây giờ đã biến thành ngọn núi gió bắc cực rồi. Anh ta hét lên với tôi: "Sao cậu còn lui tới với thằng ngốc đó chứ? Mình chẳng phải đã nói hai người lập tức tuyệt giao rồi đó sao?"
Lời của Kỷ Trung khiến tôi dở khóc dở cười, bực bội nói: "Hôm trước cậu còn muốn Thái Hi theo đuổi mình, hôm qua cậu còn đánh Thái Hi, hôm nay lại muốn mình tuyệt giao với cậu ấy. Con người cậu sao có thể nói gió là gió, nói mưa là mưa chứ? Cậu không cảm thấy cậu rất buồn cười sao?!"
Kỷ Trung trừng mắt thật to với tôi: "Buồn cười? Nếu nhỡ cậu bị Thái Hi cướp đi mất, thế thì mình làm sao mà cười nổi chứ!". Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng rủa: "Thái Hi đáng chết kia!"
Tôi không hiểu gì bèn hỏi: "Chuyện gì thế?"
Bỗng giọng Kỷ Trung trở nên gấp gáp: "Hôm đó ở bãi đậu xe, mình không nên mắng cậu ta là đồ đại ngốc."
Điều đó nằm ngoài suy đoán của tôi: "Thế cậu thừa nhận mình đã sai à?". Kỷ Trung mà tôi biết, luôn luôn là người kiêu ngạo, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cúi đầu nhận lỗi.
Kỷ Trung hạ thấp giọng hơn: "Phải, mình thừa nhận mình sai, vì mình mới là người đại ngốc nhất thiên hạ. Suýt chút nữa là mang cậu dâng hai tay cho Thái Hi rồi."
Tôi bỗng hét nhỏ, rồi nhảy lên: "Cậu sai rồi, vì mình mới là người đại ngốc, ngốc đến nỗi tin cả những lời nói tùy tiện của cậu, bao gồm cả những lời trái với lòng mình!"
Bất giác, Kỷ Trung bật cười: "Ở đâu lại có tranh làm người ngốc nhất thiên hạ thế này!"
"Hứ!" Tôi lại hét lên: "Kỷ Trung, có lúc mình rất ghét cậu!"
Kỷ Trung nhìn tôi hỏi: "Tại sao lại ghét mình?"
Tôi nói trong hoảng loạn: "Mình ghét cậu! Tại sao con trai trong trường học Thuận Kim, trường trung học Thừa Nguyên nhiều đến thế, mà mình lại thích cậu! Chắc chắn là cậu dùng bùa mê gì rồi! Mình càng ghét cậu hơn, vì cậu đã làm mình đau lòng đến thế!"
Bỗng nhiên, Kỷ Trung áp sát môi vào miệng tôi, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ còn ghét mình không?"
Tôi nói lí nhí: "Càng ghét hơn!"
Kỷ Trung ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vậy?"
Tôi lấy hai tay ôm chặt lấy cổ anh ấy, nhẹ giọng nói: "Mình càng ghét cậu, vì cậu chỉ hôn mình có chút xíu!"
Môi Kỷ Trung lại cháy bỏng áp sát vào môi tôi, càng chặt hơn mà không bỏ ra nữa. Tôi mơ hồ hôn lại anh ấy, mắt nửa nhắm nửa mở. Bỗng tôi thấy trước mặt có ánh mắt sắc sảo nhìn tôi, nhưng khi ngẩng lên muốn tìm xem ánh mắt đó từ đâu đến, thì lại không thấy nữa.
Lúc tôi và Kỷ Trung tiếp tục đi trên đường, tôi cố lắc đầu mình, như muốn cho ánh mắt lúc nãy rời khỏi đầu tôi. Tôi nghĩ, có lẽ trong thời gian gần đây, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện nằm ngoài suy nghĩ của tôi, nên tinh thần mình mới hoảng loạn như vậy thôi.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi như từ trong cơn mưa âm u dai dẳng bước ra ánh nắng mặt trời rực rỡ, với những sắc màu cầu vồng lan tỏa đẹp đến mê hồn.
Sáng hôm sau, tôi không ăn sáng ở nhà, đã biến mất khỏi con mắt kiểm soát của mẹ. Dưới sự dẫn đầu của Kỷ Trung, tôi quên đi mất mình là một học sinh trường trung học Thừa Nguyên. Cả ngày, tôi và Kỷ Trung cùng nhóm Xi Ha như điên cuồng, đi khắp các khu vui chơi lớn nhỏ trong thành phố Nhân Xuyên. Dường như chúng tôi muốn bù đắp lại những ngày tháng không ở bên nhau trước đây nên từng giờ từng phút dính chặt lấy nhau.
Lúc chúng tôi đến công viên Hạt Niên chơi, nhìn thấy một nhóm học sinh đang chơi trò ván trượt, Kỷ Trung cứ muốn dạy tôi chơi, vì các thành viên trong nhóm Xi Ha, chỉ có một mình tôi đến nay vẫn chưa biết chơi ván trượt. Theo như lời Kỷ Trung, thì điều đó thật làm giảm đi hình tượng của nhóm Xi Ha, chả trách từ đầu học kì đến nay tiếng tăm nhóm của Xi Ha tại trường Thừa Nguyên không bằng như trước đây. Để đòi lại tiếng tăm cho nhóm Xi Ha trong trường Thừa Nguyên, tôi chỉ còn cách bắt đầu học trượt ván.
Chỉ một thoáng, anh em nhóm Xi Ha đã thuê ván trượt về, có đủ màu sắc, họ sắp chúng ra trên mặt đất trông rất vui mắt. Bảo Nhi và Tại Vũ đều đã biết chơi trò trượt ván, vì thế rất thoải mái bước lên. tôi cũng học dáng vẻ của họ, một chân bước lên ván, ai ngờ vừa mới đặt chân lên, tấm ván trượt liền vẹo sang bên trái, làm tôi hoảng hồn nhảy xuống. Kỷ Trung thấy dáng vẻ hốt hoảng của tôi cười lớn.
Tôi liếc anh ấy một cái, sau đó cẩn thận nhấc chân phải đạp lên thử, kết quả chân trái của tôi bị mất đà, cả người nghiêng qua nghiêng lại, vì thế vội vã đạp chân trái lên ván trượt. Hai chân tôi đều ở trên ván trượt, như thế này thật hay, 4 cái bánh xe nhỏ dưới ván trượt tiếp xúc với mặt đất, giống như một chiếc xe, cứ thế mà di chuyển. Tôi bị đẩy về phái trước, hoảng hốt đến nỗi kêu thất thanh, cảm giác mất thăng bằng này thật đáng sợ. Cả con đường đang nhanh chóng tụt lui ra sau, tôi cứ thế xông thẳng qua Bảo Nhi, bỗng nhìn thấy Kỷ Trung đang đến gần Tại Vũ, tôi hốt hoảng sau mấy giây đã đâm vào hai người bọn họ, tấm ván trượt dưới chân bay vụt đi mất tiêu.
"Ai da, đau quá!" Tôi nằm dưới đất kêu lên. Kỷ Trung ngạc nhiên nhìn tôi: "Y Nghiên, mình quen cậu lâu như vậy mà vẫn chưa biết. Thì ra cậu biết bay đấy?"
Tôi giận dỗi trừng mắt nhìn anh ấy một cái, Kỷ Trung kéo tôi lên, rồi chạy đi nhặt tấm ván trượt về, nhẫn nại nói với tôi: "Lúc bắt đầu, đừng trượt nhanh quá, lấy cân bằng. Nếu như hai chân cùng trượt, thì thỉnh thoảng phải đổi một chân xuống... như thế này này..."
Một tay của tôi bị Kỷ Trung nắm, tay kia huơ hoảng loạn trong không trung, cứ cố nắm giữ lấy cân bằng cho cơ thể, không hề chú ý lời Kỷ Trung dặn nào là: "Phải giảm tốc độ thật chậm". "Phải đứng vững ở giữa"... Ván trượt cứ chạy mà không chịu nghe lời tý nào, tôi muốn qua trái nó lại qua phải, tôi muốn đi thẳng tới trước thì nó lại quay ngang.
Kỷ Trung an ủi: "Đừng vội, cứ bước từng chân một, trước tiên cậu vịn vào mình trượt thì sẽ không sợ ngã đâu,"
Vừa nói, tay anh ấy vừa ôm lấy lưng tôi. Anh ấy ôm quá mạnh, khiến tôi giật mình, toàn thân hướng về phía trước, cả người giống như một ngọn lửa, hay một cái đầu xe lửa mất phanh, cứ trượt thẳng về phía trước. Lúc Kỷ Trung lên tiếng "Cẩn thận!" Tôi đã không còn biết chuyện gì xảy ra nữa, chỉ nghe một tiếng "rầm" thật to. Sau đó, tôi giống như một con chim bị rơi nằm bò trên đất.
Tôi đỏ mặt nằm ngửa trên đất, hồi lâu vẫn không bò dậy được, Kỷ Trung chạy qua đỡ tôi dậy. Đúng lúc đó, có một đám trẻ em cũng đi ván trượt qua, nhìn thấy thế, một cậu bé nghịch ngợm reo lên: "Xấu chưa kìa! Con trai yêu con gái! Xấu, xấu, xấu! Con trai yêu con gái!". Vừa nói nó vừa lè lưỡi, hai tay chỉ lên má, lại còn gọi chúng bạn đến xem tôi và Kỷ Trung bị ngã. Bọn chúng vây quanh chúng tôi và Kỷ Trung, giống như là đang xem hà mã trong sở thú vậy, chen chúc "nghiên cứu" kĩ hai chúng tôi.
Mặt tôi lúc đó đỏ bừng, Kỷ Trung đứng lên, giả vờ tức giận giơ nắm đấm uy hiếp bọn trẻ: "Các em còn nói bậy! Nói thêm một lần nữa anh sẽ không để yên cho các em đâu!". Bọn nhỏ sợ hãi bỏ chạy hết. Tôi và Kỷ Trung thấy dáng vẻ chạy toán loạn của bọn trẻ thì không thể nào nhịn được cười. Bỗng nhiên Kỷ Trung đưa tay thọc lét tôi, bình thường tôi sợ nhất là bị người khác thọc lét, vì thế vội cúi xuống một bên để tránh. Tuy vậy, Kỷ Trung không chọc được tôi thì không chịu, lại quay người nhảy bổ qua, ghì chặt lấy tôi, tay chuẩn bị đưa lên.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo, là Thái Hi. Tôi nhìn lén Kỷ Trung, sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi, dường như còn hắng giọng nữa. Trong lòng tôi có chút hốt hoảng, cẩn thận nghe điện thoại, vội vã nói với Thái Hi vài câu rồi tắt máy. Thì ra Thái Hi có vé đi xem ca nhạc, anh ấy hỏi tôi có muốn đi xem cùng không, tôi vội vã từ chối.
Ngẩng đầu, tôi nhìn Kỷ Trung. Nét mặt anh lúc nãy còn cười, bây giờ đã biến thành ngọn núi gió bắc cực rồi. Anh ta hét lên với tôi: "Sao cậu còn lui tới với thằng ngốc đó chứ? Mình chẳng phải đã nói hai người lập tức tuyệt giao rồi đó sao?"
Lời của Kỷ Trung khiến tôi dở khóc dở cười, bực bội nói: "Hôm trước cậu còn muốn Thái Hi theo đuổi mình, hôm qua cậu còn đánh Thái Hi, hôm nay lại muốn mình tuyệt giao với cậu ấy. Con người cậu sao có thể nói gió là gió, nói mưa là mưa chứ? Cậu không cảm thấy cậu rất buồn cười sao?!"
Kỷ Trung trừng mắt thật to với tôi: "Buồn cười? Nếu nhỡ cậu bị Thái Hi cướp đi mất, thế thì mình làm sao mà cười nổi chứ!". Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng rủa: "Thái Hi đáng chết kia!"
Tôi không hiểu gì bèn hỏi: "Chuyện gì thế?"
Bỗng giọng Kỷ Trung trở nên gấp gáp: "Hôm đó ở bãi đậu xe, mình không nên mắng cậu ta là đồ đại ngốc."
Điều đó nằm ngoài suy đoán của tôi: "Thế cậu thừa nhận mình đã sai à?". Kỷ Trung mà tôi biết, luôn luôn là người kiêu ngạo, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cúi đầu nhận lỗi.
Kỷ Trung hạ thấp giọng hơn: "Phải, mình thừa nhận mình sai, vì mình mới là người đại ngốc nhất thiên hạ. Suýt chút nữa là mang cậu dâng hai tay cho Thái Hi rồi."
Tôi bỗng hét nhỏ, rồi nhảy lên: "Cậu sai rồi, vì mình mới là người đại ngốc, ngốc đến nỗi tin cả những lời nói tùy tiện của cậu, bao gồm cả những lời trái với lòng mình!"
Bất giác, Kỷ Trung bật cười: "Ở đâu lại có tranh làm người ngốc nhất thiên hạ thế này!"
"Hứ!" Tôi lại hét lên: "Kỷ Trung, có lúc mình rất ghét cậu!"
Kỷ Trung nhìn tôi hỏi: "Tại sao lại ghét mình?"
Tôi nói trong hoảng loạn: "Mình ghét cậu! Tại sao con trai trong trường học Thuận Kim, trường trung học Thừa Nguyên nhiều đến thế, mà mình lại thích cậu! Chắc chắn là cậu dùng bùa mê gì rồi! Mình càng ghét cậu hơn, vì cậu đã làm mình đau lòng đến thế!"
Bỗng nhiên, Kỷ Trung áp sát môi vào miệng tôi, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ còn ghét mình không?"
Tôi nói lí nhí: "Càng ghét hơn!"
Kỷ Trung ngạc nhiên hỏi: "Tại sao vậy?"
Tôi lấy hai tay ôm chặt lấy cổ anh ấy, nhẹ giọng nói: "Mình càng ghét cậu, vì cậu chỉ hôn mình có chút xíu!"
Môi Kỷ Trung lại cháy bỏng áp sát vào môi tôi, càng chặt hơn mà không bỏ ra nữa. Tôi mơ hồ hôn lại anh ấy, mắt nửa nhắm nửa mở. Bỗng tôi thấy trước mặt có ánh mắt sắc sảo nhìn tôi, nhưng khi ngẩng lên muốn tìm xem ánh mắt đó từ đâu đến, thì lại không thấy nữa.
Lúc tôi và Kỷ Trung tiếp tục đi trên đường, tôi cố lắc đầu mình, như muốn cho ánh mắt lúc nãy rời khỏi đầu tôi. Tôi nghĩ, có lẽ trong thời gian gần đây, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện nằm ngoài suy nghĩ của tôi, nên tinh thần mình mới hoảng loạn như vậy thôi.
/27
|