Tôi không ngờ cách bãi biển không xa lại có một nơi như vậy.
Chúng tôi đi trên con đường nhựa thẳng tắp, thỉnh thoảng lại thấy từng đống lá nằm hai bên đường. Xem ra, các công nhân vệ sinh vừa mới quét dọn con đường nhựa này. Nó rất rộng, chắc là dẫn đến núi, hai bên trồng rất nhiều những cây tùng xanh biếc, thỉnh thoảng còn có mấy tảng đá to dựng thẳng, làm tăng thêm vẻ hiên ngang của cây tùng.
Bốn bề yên tĩnh, gió từ trong rừng thổi qua, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ bên bờ biển, có tiếng chim ríu rít bên tai. Tôi và Thái Hi đều có điều gì đó mà không nói, chỉ tiếp tục đi thẳng tới.
Nắng gắt, đúng lúc cảm thấy khát nước thì chúng tôi đi đến một ngã đường giao nhau. Hàng cây to bên đường thẳng đứng như những cây dù che nắng, bốn bề không một bóng người, vì thế chúng tôi đi đến dưới bóng mát nghĩ ngơi.
Bỗng nhiên có tiếng động của nước, tôi giật mình, nhìn xung quanh tìm kiếm, lúc đó mới phát hiện âm thanh đó phát ra từ sau lưng mình. Tôi nhìn kỹ, thì ra dưới gốc cây to có xây khá nhiều bậc thềm đi xuống một bể bơi giữa trời. Dưới ánh sáng chiếu rọi của bầu trời xanh, mặt nước hồ bơi có một màu xanh thẳm. Thỉnh thoảng lại có tiếng nước đập, có người đàn bơi dưới đó.
Tôi và Thái Hi nhìn nhau, trong lòng có chút bất an. Xem ra đây là ngôi biệt thự của tư nhân, vậy mà hai chúng tôi tự tiện đột nhập vào, dù là vô tình, lỡ như có người bắt được, nhất định sẽ bị khép tội. Vì thế, cả hai chúng tôi vội bước khỏi bậc thềm, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra.
“Chiều nay không phải các bạn còn có tiết mục biểu diễn à? Nếu không về, thì không kịp đâu.”
“Ở lại một lúc nữa đi, anh Hai khó khăn lắm mới về một lần.”
Sắc mặt của tôi và Thái Hi trở nên kinh ngạc, tôi thấy môi Thái Hi mấp máy, dương như muốn nói điều gì đó. Tôi vội vã lấy tay bịt miệng cậu ta lại.
Bởi vì tôi nghe rõ, đó là giọng nói của Tại Vũ và Bảo Nhi.
Tiếng Bảo Nhi nói tiếp: “Tại Vũ, nói xem sau khi chúng ta trở về, phải nói thế nào với Y Nghiên đây? Chúng ta mất tích không nói một lời, Y Nghiên nhất định sẽ hỏi đó.”
Tiếp đó lại nghe giọng Tại Vũ: “Cũng không còn cách nào khác, đành phải nói dối một lý do nào đó để ứng phó thôi.”
Bảo Nhi thở dài, nói: “Nếu như Y Nghiên biết Kỷ Trung trở về Hàn Quốc mà không gặp bạn ấy, bạn ấy sẽ đau lòng lắm. Mình là chị em tốt của bạn ấy, không thể nhìn bạn ấy đau buồn được! Hôm qua mình còn muốn đem sự kinh ngạc, vui mừng này nói cho bạn ấy nữa.”
Tại Vũ lại nói: ”Cho nên bọn mình phải ngậm chặt miệng lại, đó là vì không còn cách nào khác. Kỷ Trung nói thế nào thì mình làm thế ấy. Tính khí của cậu ấy không phải là bạn không biết, nói một là một, hai là hai, anh em nhóm Xi Ha khuyên thế nào cũng không có tác dụng gì cả.”
Bảo Nhi lại hỏi: “Tại sao anh Hai lại không muốn cho Y Nghiên biết là anh ấy đã về nước?”
Tại Vũ: “Mình đã hỏi nhiều lần nhưng cậu ta vẫn không chịu nói. Mình cũng hết cách rồi, mình nghĩ chắc là cũng có lý do nào đó.”
Cuộc nói chuyện giữa Bảo Nhi và Tại Vũ vẫn tiếp tục. Trong lòng tôi như có cục đá đè nặng. Ánh nắng buổi trưa nóng bỏng chiếu lên đầu tôi, lên vai và cả hai cánh tay nữa. Nhưng tôi dường như đã quên đi là phải tránh tia nắng cháy bỏng này, chỉ còn cảm thấy trong lòng như bị những nhát dao vô hình nào đó cắt đau đớn…
Thì ra, thì ra Kỷ Trung đã trở về!
Đúng lúc tinh thần tôi hỗn loạn, không biết phải làm sao, thì thấy có người từ bể bơi đi lên.
Tim tôi như ngừng đập, người đó chính là Kỷ Trung.
Chỉ thấy toàn thân anh ấy ướt sũng, nước trên đầu vẫn chảy xuống. Kỷ Trung gầy hơn trước nhiều, nhưng xem ra lại rắn chắc hơn. Khuôn mặt tuấn tú bị ánh nắng làm đỏ ửng lên, đôi mắt vẫn sáng rực, vẫn vẻ thản nhiên không thấy điều gì là phiền toái, bất an hay nỗi nhớ nào cả.
Tôi hít một hơi thật sâu, nỗi tức giận trong lòng dâng lên. Từ sau khi anh ta ra đi không một lời từ biệt, hàng ngày tôi đau khổ. Nhưng Kỷ Trung lại giống như một người không có chuyện gì xảy ra, lại ở đây bơi lội nghĩ ngơi nữa chứ! Lúc đó, quên mất là mình đứng cùng Thái Hi núp sau thân cây để nhìn vào bên trong, tôi dồn hết nỗi giận của mình gọi một tiếng thật lớn xuống dưới bể bơi: “Bùi Kỷ Trung, cậu là đồ tồi!”. Sau đó thì chạy như điên xuống núi.
Tôi cố sức chạy nhanh xuống, miệng thở hồng hộc, sự tức giận trong lòng cứ thế dâng lên khắp người. Tôi cũng không biết mình chạy được bao lâu, chỉ nghe những âm thanh hỗn loạn trên con đường nhựa sau lưng, rồi tiếng con chó canh cổng sủa ầm ĩ.
Một lát lại nghe tiếng xe máy rồ lớn, chạy từ trên núi xuống, chiếc xe chạy rất nhanh, đến lúc tôi định thần lại, quay người ra sau để xem, thì chiếc xe đã chạy đến bên cạnh. Tôi giật bắn mình, ngã xuống mặt đường. Cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng đầy nỗi oán giận.
Ngẩng đầu lên nhìn, người lái xe là Kỷ Trung, anh ấy trên người vẫn mặc quần tắm, chân đất, xem dáng vẻ rất buồn cười. Nhưng tôi không thể nào cười được.
Đôi mắt sáng của anh ta nhìn tôi, trong đó có hơi chút giận dữ, bảo tôi: “Lên đi!”. Giọng đầy vẻ ra lệnh.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng: “Dựa vào cái gì chứ?”. Nói xong, tôi liền nhìn Kỷ Trung với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Một tay Kỷ Trung cầm tay lái, tay trái kéo lấy tôi, giọng to đến nỗi muốn làm tai tôi nổ tung: “Bảo lên thì lên đi.”
Tôi cố đẩy tay anh ta ra: “Bỏ tôi ra, lẽ nào cậu muốn bắt tôi đi à?”. Ai ngờ Kỷ Trung nắm chặt tay tôi hơn, hét lên: “Nếu không chịu lên xe, mình sẽ bắt bạn đi đấy!”. Lúc đó sự bướng bỉnh trong người tôi cũng mạnh mẽ trỗi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, cả người như muốn phát điên lên, một lần nữa tôi gỡ tay Kỷ Trung, rồi đẩy mạnh người anh ta ra. Nhưng vừa đi được mấy bước, Kỷ Trung đuổi theo, chiếc xe ngả xuống đất, hai chúng tôi cũng nằm lăn trên đất. Anh ta đè mạnh lên người tôi, muốn tôi bình tĩnh trở lại. Nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy, muốn chạy xuống núi.
Hai chúng tôi cứ tranh chấp như thế trên mặt đường, dưới ánh nắng gắt của mặt trời. Rồi sức tôi yếu dần đi.
Bỗng tôi há miệng, lấy hết sức mình cắn cánh tay Kỷ Trung. Răng của tôi cắn sâu trên da thịt anh ấy. Tất cả sự đau khổ, nỗi ưu phiền dồn nén bấy lâu nay từ sau khi Kỷ Trung ra đi đều được dồn vào cái cắn này.
Kỷ Trung nhìn tôi không nói một lời, cứ để cho tôi cắn. Bỗng nhiên tôi thấy máu từ từ ứa ra trên cánh tay anh ấy. Tôi hốt hoảng, lúc đó mới há miệng ra: hai vết răng in sâu, hiện rõ trên cánh tay Kỷ Trung.
Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đứng bật lên, nhân lúc Kỷ Trung lo nhìn vết răng cắn, tôi nhanh chóng chạy đi mất.
Chúng tôi đi trên con đường nhựa thẳng tắp, thỉnh thoảng lại thấy từng đống lá nằm hai bên đường. Xem ra, các công nhân vệ sinh vừa mới quét dọn con đường nhựa này. Nó rất rộng, chắc là dẫn đến núi, hai bên trồng rất nhiều những cây tùng xanh biếc, thỉnh thoảng còn có mấy tảng đá to dựng thẳng, làm tăng thêm vẻ hiên ngang của cây tùng.
Bốn bề yên tĩnh, gió từ trong rừng thổi qua, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ bên bờ biển, có tiếng chim ríu rít bên tai. Tôi và Thái Hi đều có điều gì đó mà không nói, chỉ tiếp tục đi thẳng tới.
Nắng gắt, đúng lúc cảm thấy khát nước thì chúng tôi đi đến một ngã đường giao nhau. Hàng cây to bên đường thẳng đứng như những cây dù che nắng, bốn bề không một bóng người, vì thế chúng tôi đi đến dưới bóng mát nghĩ ngơi.
Bỗng nhiên có tiếng động của nước, tôi giật mình, nhìn xung quanh tìm kiếm, lúc đó mới phát hiện âm thanh đó phát ra từ sau lưng mình. Tôi nhìn kỹ, thì ra dưới gốc cây to có xây khá nhiều bậc thềm đi xuống một bể bơi giữa trời. Dưới ánh sáng chiếu rọi của bầu trời xanh, mặt nước hồ bơi có một màu xanh thẳm. Thỉnh thoảng lại có tiếng nước đập, có người đàn bơi dưới đó.
Tôi và Thái Hi nhìn nhau, trong lòng có chút bất an. Xem ra đây là ngôi biệt thự của tư nhân, vậy mà hai chúng tôi tự tiện đột nhập vào, dù là vô tình, lỡ như có người bắt được, nhất định sẽ bị khép tội. Vì thế, cả hai chúng tôi vội bước khỏi bậc thềm, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra.
“Chiều nay không phải các bạn còn có tiết mục biểu diễn à? Nếu không về, thì không kịp đâu.”
“Ở lại một lúc nữa đi, anh Hai khó khăn lắm mới về một lần.”
Sắc mặt của tôi và Thái Hi trở nên kinh ngạc, tôi thấy môi Thái Hi mấp máy, dương như muốn nói điều gì đó. Tôi vội vã lấy tay bịt miệng cậu ta lại.
Bởi vì tôi nghe rõ, đó là giọng nói của Tại Vũ và Bảo Nhi.
Tiếng Bảo Nhi nói tiếp: “Tại Vũ, nói xem sau khi chúng ta trở về, phải nói thế nào với Y Nghiên đây? Chúng ta mất tích không nói một lời, Y Nghiên nhất định sẽ hỏi đó.”
Tiếp đó lại nghe giọng Tại Vũ: “Cũng không còn cách nào khác, đành phải nói dối một lý do nào đó để ứng phó thôi.”
Bảo Nhi thở dài, nói: “Nếu như Y Nghiên biết Kỷ Trung trở về Hàn Quốc mà không gặp bạn ấy, bạn ấy sẽ đau lòng lắm. Mình là chị em tốt của bạn ấy, không thể nhìn bạn ấy đau buồn được! Hôm qua mình còn muốn đem sự kinh ngạc, vui mừng này nói cho bạn ấy nữa.”
Tại Vũ lại nói: ”Cho nên bọn mình phải ngậm chặt miệng lại, đó là vì không còn cách nào khác. Kỷ Trung nói thế nào thì mình làm thế ấy. Tính khí của cậu ấy không phải là bạn không biết, nói một là một, hai là hai, anh em nhóm Xi Ha khuyên thế nào cũng không có tác dụng gì cả.”
Bảo Nhi lại hỏi: “Tại sao anh Hai lại không muốn cho Y Nghiên biết là anh ấy đã về nước?”
Tại Vũ: “Mình đã hỏi nhiều lần nhưng cậu ta vẫn không chịu nói. Mình cũng hết cách rồi, mình nghĩ chắc là cũng có lý do nào đó.”
Cuộc nói chuyện giữa Bảo Nhi và Tại Vũ vẫn tiếp tục. Trong lòng tôi như có cục đá đè nặng. Ánh nắng buổi trưa nóng bỏng chiếu lên đầu tôi, lên vai và cả hai cánh tay nữa. Nhưng tôi dường như đã quên đi là phải tránh tia nắng cháy bỏng này, chỉ còn cảm thấy trong lòng như bị những nhát dao vô hình nào đó cắt đau đớn…
Thì ra, thì ra Kỷ Trung đã trở về!
Đúng lúc tinh thần tôi hỗn loạn, không biết phải làm sao, thì thấy có người từ bể bơi đi lên.
Tim tôi như ngừng đập, người đó chính là Kỷ Trung.
Chỉ thấy toàn thân anh ấy ướt sũng, nước trên đầu vẫn chảy xuống. Kỷ Trung gầy hơn trước nhiều, nhưng xem ra lại rắn chắc hơn. Khuôn mặt tuấn tú bị ánh nắng làm đỏ ửng lên, đôi mắt vẫn sáng rực, vẫn vẻ thản nhiên không thấy điều gì là phiền toái, bất an hay nỗi nhớ nào cả.
Tôi hít một hơi thật sâu, nỗi tức giận trong lòng dâng lên. Từ sau khi anh ta ra đi không một lời từ biệt, hàng ngày tôi đau khổ. Nhưng Kỷ Trung lại giống như một người không có chuyện gì xảy ra, lại ở đây bơi lội nghĩ ngơi nữa chứ! Lúc đó, quên mất là mình đứng cùng Thái Hi núp sau thân cây để nhìn vào bên trong, tôi dồn hết nỗi giận của mình gọi một tiếng thật lớn xuống dưới bể bơi: “Bùi Kỷ Trung, cậu là đồ tồi!”. Sau đó thì chạy như điên xuống núi.
Tôi cố sức chạy nhanh xuống, miệng thở hồng hộc, sự tức giận trong lòng cứ thế dâng lên khắp người. Tôi cũng không biết mình chạy được bao lâu, chỉ nghe những âm thanh hỗn loạn trên con đường nhựa sau lưng, rồi tiếng con chó canh cổng sủa ầm ĩ.
Một lát lại nghe tiếng xe máy rồ lớn, chạy từ trên núi xuống, chiếc xe chạy rất nhanh, đến lúc tôi định thần lại, quay người ra sau để xem, thì chiếc xe đã chạy đến bên cạnh. Tôi giật bắn mình, ngã xuống mặt đường. Cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng đầy nỗi oán giận.
Ngẩng đầu lên nhìn, người lái xe là Kỷ Trung, anh ấy trên người vẫn mặc quần tắm, chân đất, xem dáng vẻ rất buồn cười. Nhưng tôi không thể nào cười được.
Đôi mắt sáng của anh ta nhìn tôi, trong đó có hơi chút giận dữ, bảo tôi: “Lên đi!”. Giọng đầy vẻ ra lệnh.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng: “Dựa vào cái gì chứ?”. Nói xong, tôi liền nhìn Kỷ Trung với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Một tay Kỷ Trung cầm tay lái, tay trái kéo lấy tôi, giọng to đến nỗi muốn làm tai tôi nổ tung: “Bảo lên thì lên đi.”
Tôi cố đẩy tay anh ta ra: “Bỏ tôi ra, lẽ nào cậu muốn bắt tôi đi à?”. Ai ngờ Kỷ Trung nắm chặt tay tôi hơn, hét lên: “Nếu không chịu lên xe, mình sẽ bắt bạn đi đấy!”. Lúc đó sự bướng bỉnh trong người tôi cũng mạnh mẽ trỗi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, cả người như muốn phát điên lên, một lần nữa tôi gỡ tay Kỷ Trung, rồi đẩy mạnh người anh ta ra. Nhưng vừa đi được mấy bước, Kỷ Trung đuổi theo, chiếc xe ngả xuống đất, hai chúng tôi cũng nằm lăn trên đất. Anh ta đè mạnh lên người tôi, muốn tôi bình tĩnh trở lại. Nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy, muốn chạy xuống núi.
Hai chúng tôi cứ tranh chấp như thế trên mặt đường, dưới ánh nắng gắt của mặt trời. Rồi sức tôi yếu dần đi.
Bỗng tôi há miệng, lấy hết sức mình cắn cánh tay Kỷ Trung. Răng của tôi cắn sâu trên da thịt anh ấy. Tất cả sự đau khổ, nỗi ưu phiền dồn nén bấy lâu nay từ sau khi Kỷ Trung ra đi đều được dồn vào cái cắn này.
Kỷ Trung nhìn tôi không nói một lời, cứ để cho tôi cắn. Bỗng nhiên tôi thấy máu từ từ ứa ra trên cánh tay anh ấy. Tôi hốt hoảng, lúc đó mới há miệng ra: hai vết răng in sâu, hiện rõ trên cánh tay Kỷ Trung.
Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đứng bật lên, nhân lúc Kỷ Trung lo nhìn vết răng cắn, tôi nhanh chóng chạy đi mất.
/27
|