“Sa vào lưới tình” là hiện tượng bạn đứng chôn chân cả tiếng đồng hồ, chỉ để ngắm một bóng áo trắng hồn nhiên chơi đùa dưới nắng. Ngắm khuôn mặt thanh tú như thiên thần của chàng. Ngắm mái tóc hung hung đỏ, dáng người cao cao thanh thanh. Ngắm chiếc cổ kiêu hãnh như cổ thiên nga và cái gáy trắng trẻo có nuôi chút đuôi dế gọn gàng. Giây phút đó, tưởng như tất cả mỹ nam trên đời đều phải quỳ gối trước đôi môi mỏng gợi cảm của chàng.
Người đẹp trong mắt kẻ si tình.
Giây phút đó, trái tim bạn tưởng như ngừng đập.
Giây phút đó, không có bom rơi đạn nổ nào tác động được vào bạn.
Kể cả chuyện học phí vừa tăng.
Khoảng một tháng trước khi thi học kỳ, nhà trường dán thông báo yêu cầu tất cả sinh viên nhanh chóng hoàn thành việc đóng học phí. Cháu nào không đóng coi như khỏi thi luôn. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, tôi lại cười hô hố ha há, cảm thấy mình rất chi là may mắn. Vào trường khi học phí chỉ có bảy mươi nghìn một tín chỉ, vé gửi xe chỉ có năm trăm đồng, rẻ đến mức gây chấn động giới đại học toàn cõi Đông Dương. Đến khi vừa tốt nghiệp thì học phí của trường bắt đầu tăng gấp đôi gấp ba, vé gửi xe cũng tăng đến bốn năm lần. Các bé khóa dưới ngửa mặt than trời, đưa lên cả bản tin thời sự sinh viên toàn trường. Tôi ngồi xem mà chỉ biết sung sướng cười đểu chia buồn với mấy em. Sinh sau đẻ muộn, tiếc tiền thì ráng mà học hành các em ạ.
Dù sao cũng phải thông cảm cho nhà trường. Liên tục kêu ca cải cách chất lượng giáo dục thì dĩ nhiên phải có tiền mới cải cách được chứ. Thử tính mà xem, lương cơ bản tăng bao nhiêu lần rồi? Lạm phát tăng bao nhiêu năm rồi? Đến miếng đậu phụ ngoài chợ còn tăng từ hai nghìn lên năm nghìn đồng một miếng. Học phí mà không tăng, người ta lại chẳng cười vào mặt cho ấy.
Hoa Hậu vừa giũa móng tay vừa bảo:
- Ai cười vào mặt cậu? Tính đi tính lại thì chỉ khổ mấy đứa sinh viên nghèo và bọn học lại chuyên nghiệp như tớ thôi. Tiền có phải là lá tre đâu mà thích tăng thì tăng chứ?
Củ Hành đáp:
- Nhà cậu giàu nứt đố đổ vách như vậy mà cũng quan tâm đến chuyện tăng học phí cơ à? Nếu cậu biết tiếc tiền thì sao không cố mà học đi? Suốt ngày chỉ thấy yêu đương chơi bời vớ vẩn.
Nghe Củ Hành nói xong câu này, nếu là mấy năm trước đây thì có lẽ Hoa Hậu đã nhảy bổ vào cho “con bạn tốt” một trận rồi. Nhưng vì cả tôi và Hoa Hậu đều đã quá quen với kiểu ăn nói bốp chát, chửi hay như hát của Củ Hành, nên nó chỉ điềm nhiên nói:
- Cũng đành chịu thôi, vì tớ đâu có được thông minh học giỏi như một số người. Nhưng mà dạo này bên đài truyền hình đang có lời mời tớ đi đóng phim đó. Mà tớ chưa muốn nhận lời vì còn bận “yêu đương chơi bời” như lời cậu nói. Ha ha...
Công nhận là từ khi đăng quang Miss Vimaru với phần thi ứng xử thảm họa, Hoa Hậu càng ngày càng nổi tiếng như cồn. Nổi tiếng đến độ một ngày tám tiếng chúng tôi phải nghe nó nói năng lảm nhảm trên giảng đường đã là quá đủ. Vậy mà đến tối bật tivi lên lại thấy cái mặt nó đang trả lời phỏng vấn. Tức mình chuyển kênh khác thì thấy nó đang chơi game show. Tắt béng tivi đi bật máy tính lên đọc báo thì đã thấy cái mặt nó to tướng trên trang nhất rồi. Đến nỗi tối hôm đó, suýt nữa thì Củ Hành đã quăng thẳng em laptop HP đỏ thắm ra ngoài cửa sổ. Phải công nhận là ở cái đất nước này, nổi tiếng bằng tài năng thật sự thì mới khó chứ làm mấy trò hề nhố nhăng để được lên tivi thì còn dễ hơn ăn mì. Trước có thảm họa Lệ Rơi, Quân kun, Kenny Sang... Nay có thảm họa Hoa Hậu là những minh chứng điển hình cho luận điểm ấy.
Hoa Hậu huých vào vai tôi:
- Thế còn cậu thì sao Nấm Mốc?
Tôi choàng tỉnh, ngơ ngác:
- Tớ thì làm sao cơ?
Củ Hành cười cợt:
- Xem ra từ nãy đến giờ, chỉ có tớ và Hoa Hậu là ở đây thôi, còn Nấm Mốc thì tâm hồn đang treo ngược cành cây bên chàng Quang Anh mất rồi!
Hoa Hậu lắc đầu:
- Cậu còn non và xanh lắm Nấm Mốc ạ. Các cụ - tớ cũng không biết cụ thể là cụ nào - có câu: “Đàn ông là một kỳ quan thiên nhiên của tạo hóa. Chỉ có điều khu giải trí hơi gần khu vệ sinh.” Vậy nên cậu đừng bao giờ say sưa nhìn giai đến rớt nhãi như vậy. Không đáng đâu.
Tôi nghe xong bèn chùi vội dòng nước đang chảy ròng ròng nơi khóe miệng. Nếu như Hoa Hậu có cái tật thích ai là sẽ nhìn như ăn tươi nuốt sống người đó. Thì tôi lại có tật cứ nhìn thấy người mình thích thì tuyến nước bọt sẽ hoạt động không ngừng nghỉ, không thể kiểm soát được bằng lý trí. Hiện tượng tâm lý thú vị này được Củ Hành tóm gọn lại bằng hai chữ đơn giản: “Dại trai!” Cuối cùng thì vẫn chỉ có Củ Hành sáng suốt kết luận:
- Cuối tuần này có ai đi mua “underwear” với tớ không?
Câu chuyện lãng xẹt bị kết thúc bằng câu hỏi lãng xẹt. Hoa Hậu miễn cưỡng bảo:
- Ừ. Đi thì đi!
**************************
Buổi tối, Hoa Hậu tiếp tục kéo tôi và Củ Hành đi học thêm tiếng anh bằng được. Chỉ còn một tuần nữa là đến kì thi, nhưng Hoa Hậu vẫn sống chết không chịu bỏ bất cứ một buổi học thêm tiếng anh nào. Lớp học ban đầu chật ních hơn hai mươi đứa, nay chỉ còn lác đác bốn năm nhân mạng chày cối đi học thêm đến cùng. Một mình anh thầy Tây vừa cố làm trò cho lớp bớt buồn tẻ, vừa toát mồ chống đỡ với kiểu ăn mặc “xin hãy đến và hấp diêm em đi” của Hoa Hậu. Thật quá khổ sở.
Tan học, chúng tôi cùng nhau trở về nhà trọ của Củ Hành. Ba đứa vừa mới ríu rít buôn chuyện ầm ĩ cả một góc trời, vậy mà mắt trước mắt sau đã không thấy Hoa Hậu đâu. Nó bốc hơi độn thổ còn nhanh hơn cả ma xó. Tôi buồn bực càm ràm, với thân thủ phi phàm như thế, tốt nhất Hoa Hậu nên chuyển nghề ăn trộm đi thì hơn.
Củ Hành bảo:
- Tớ nghĩ là Hoa Hậu bỏ quên cái gì ở lớp nên quay lại lấy thôi. Tớ với cậu đi tìm nó đi. Chứ cứ bỏ về thế này, lỡ có chuyện gì không may với nó, chúng mình sẽ ân hận cả đời mất.
Nói rồi không để cho tôi kịp nói xấu Hoa Hậu thêm vài câu, Củ Hành kéo tôi quay lại lớp học tìm cô bạn thân vừa rơi vãi đâu mất. Hai đứa rón rén đi lên phòng học. Lúc này, trung tâm tiếng anh đã sắp đóng cửa. Một vài phòng học đèn đóm tắt ngóm, tối om kinh dị. Tôi và Củ Hành vừa đi vừa tưởng tượng đủ thứ ma quỷ nhảy ra vồ lấy hai đứa từ những căm phòng tối om đó. Một nơi bình thường đông đúc người qua lại, nay bỗng nhiên vắng tanh chẳng có ai, luôn gợi một cảm giác rùng rợn khó tả. Tôi và Củ Hành co rúm người, vừa đi vừa run rẩy ôm chầm lấy nhau.
Phòng học của chúng tôi vẫn còn le lói ánh đèn. Nhưng càng đến gần, trong đó càng vọng ra những âm thanh vô cùng kì dị, gần giống như tiếng ai đó đang quằn quại rên rỉ. Tôi khẽ giật áo Củ Hành rồi nhăn nhó năn nỉ:
- Sao mà tớ thấy giống mấy cảnh trong phim ma Nhật quá. Hay là chúng mình về đi. Mặc kệ Hoa Hậu...
Củ Hành giật bắn mình lên khi nghe tôi nói, nhưng nó cố bình tĩnh đáp:
- Không được! Bạn bè không thể bỏ rơi nhau lúc khó khăn được! Chúng mình đã lên đến đây rồi thì ít ra cũng phải nhìn xem bên trong là người hay ma. Và nếu lỡ Hoa Hậu có mệnh hệ gì thì chúng mình cũng phải hốt xác nó mang về quê mai táng chứ.
Nghe xong câu nói của Củ Hành mà tôi nổi da gà, tim muốn rụng luôn ra ngoài. Củ Hành bèn đẩy mạnh tôi lên phía trước. Tôi chới với túm lấy tay con bạn. Hai đứa cùng mất đà ngã cái huỵch trước cửa phòng học. Một cảnh tượng kinh hoàng chợt hiện ra trước mắt...
- Oh shit!
Củ Hành buột miệng. Tôi bèn nén đau ngước mắt lên nhìn, và cũng buột miệng...
- Oh shit!
Đập vào mắt chúng tôi là cảnh Hoa Hậu đang ôm cứng anh thầy giáo Tây trên bục giảng. Cái say mê nồng nàn của nụ hôn kiểu Pháp khiến hai nhân vật chính không kịp nhận ra sự có mặt của chúng tôi. Nhanh như cắt, tôi bị Củ Hành túm cổ kéo ngược trở lại. Hai đứa hú hồn hú vía nấp sau cánh cửa, bấm bụng nhìn nhau cười khùng khục.
Từ trước đến giờ, dù vẫn biết Hoa Hậu vốn được liệt vào hàng “dâm tặc” nhưng tôi vẫn không thể ngờ: Một đứa nửa chữ tiếng anh bẻ đôi cũng không biết như nó! Một đứa từng lập hat-trick thi trượt ba kì tiếng anh liên tiếp như nó! Lại táo tợn dám tấn công cả thầy giáo! Củ Hành hớn hở thì thào:
- Chúng mình có nên quay clip rồi tung lên mạng không Nấm Mốc?
Tôi tinh quái đáp:
- Tất nhiên rồi! Mấy khi có dịp được xem phim miễn phí!
Trong phòng học, hai nhân vật chính vẫn chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra. Hoa Hậu một tay ôm ghì lấy cổ Matthew (tên anh thầy giáo Tây, chúng tôi thường gọi tắt là Matt), một tay lần xuống thân hình rắn chắc của chàng. Vài giây sau, toàn bộ cúc trên áo anh thầy giáo người Anh đã chỉ còn chức năng làm cảnh, từng múi cơ bụng lộ ra cuồn cuộn quyến rũ. Lồng ngực vững chãi và bờ vai rộng lớn của Matthew ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của Hoa Hậu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh thầy giáo lịch sự đẹp trai đã biến thành một người tình nóng bỏng, một “quái thú” thật sự. Nụ hôn nồng cháy của Matthew cuồng nhiệt thiêu đốt đôi môi Hoa Hậu, tham lam ngấu nghiến cái cổ thon dài, và để lại những vết đỏ thắm trên bộ ngực trắng mịn ngọt ngào. Tôi với Củ Hành đứng bên ngoài hóng mà cứ nóng lòng nóng ruột nuốt nước bọt ừng ực. Áng chừng mười phút trôi qua mà tình hình chiến sự bên trong vẫn chưa có tiến triển mới, Củ Hành sốt ruột:
- Hôn cái gì mà lâu thế nhỉ? Điện thoại tớ sắp hết pin rồi.
Củ Hành vừa nói xong thì chợt có tiếng đồ vật rơi loảng xoảng. Bên trong phòng, Matthew dùng tay gạt tất cả giấy bút trên bàn xuống đất và nhấc bổng Hoa Hậu đặt lên mặt bàn. Ở bên ngoài, tôi và Củ Hành bồn chồn đến mức gần như cắn nát cả mười đầu móng tay. Ôi thôi xong! Thế là phim tình cảm Pháp sắp biến thành phim con heo Nhật Bản rồi!
Thế nhưng, đang hay thì đứt dây đàn – chàng đang đau bụng thì nàng sang chơi! Đúng vào lúc gay cấn nhất, cao trào nhất, hồi hộp nhất, thì một bàn tay lạnh ngắt bỗng từ đâu hiện ra và vỗ nhẹ lên vai Củ Hành. Phản ứng hóa học diễn ra chỉ trong một phần nghìn của giây, Củ Hành nhát cáy lập tức thét rống lên như cháy nhà:
- A a a a a a a a !...
Mấy ô cửa kính rung lên bần bật. Nhân vật “Bàn tay lạnh” vừa xuất hiện cũng hốt hoảng hét to như còi tàu:
- A a a a a a a a !...
Củ Hành gân cổ quát:
- Cái đứa vô duyên nào đấy? Bà đập chết ăn thịt bây giờ!
Nhân vật “Bàn tay lạnh” cũng gân cổ quát lại:
- Ta là bác bảo vệ đây! Hai đứa bây rình mò cái gì đấy?
Và cái đống lộn xộn ầm ĩ đó cứ đứng cãi nhau cả tiếng đồng hồ, đủ thời gian cho cặp tình nhân bên trong kịp thời mặc xong quần áo và chạy ra ngoài. Nhìn mặt Củ Hành còn tiếc nuối bực tức hơn cả cặp đôi vừa “make love” không thành kia. Sau cùng, Matthew phải thuyết phục mãi, bác bảo vệ mới tạm tin vào câu chuyện: Nấm Mốc và Củ Hành đang đứng chờ ngoài cửa trong lúc Hoa Hậu tranh thủ “hỏi bài” thầy giáo. Cuối cùng, bác bảo vệ khó tính cũng phải buồn bực kết luận:
- Dù sao tôi vẫn cảm thấy có gì đó vô cùng mờ ám trong chuyện này. Chắc chắn mấy người đang có chuyện gì giấu tôi. Và tôi cũng chưa thấy con bé nào đanh đá như con bé này (bác chỉ tay vào Củ Hành). Thôi được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, tất cả giải tán!
Về đến phòng, Củ Hành chỉ tay vào Hoa Hậu, lạnh lùng ra lệnh:
- Nấm Mốc! Ép chặt nó vào tường, chuẩn bị tra khảo!
Hoa Hậu chạy tưng tưng khắp phòng.
- Cái gì thế? Khoan đã nào các cậu...
Củ Hành đáp:
- Lại còn chuyện gì nữa? Có biết vừa nãy tớ phải cãi cọ đến bở hơi tai để câu giờ giúp cậu không?
Dưới sự “tra tấn ép cung dã man” của Củ Hành, Hoa Hậu đành phải đầu hàng và hứa sẽ khai ra toàn bộ câu chuyện. Nó thở dài, rút tờ năm trăm nghìn xanh lè ra phe phẩy:
- Nấm Mốc, cậu đi mua một két bia Hà Nội với hai chai Vodka men về đây, chúng mình cùng tâm sự. Đồ nhắm thì cái gì cũng được.
**************************************************
Trong khi Hoa Hậu ngửa cổ tu ừng ực hết lon bia này đến lon bia khác, thì tôi và Củ Hành thi nhau làm dũng sĩ diệt mồi. Hai đứa ăn đến no phè rồi mới bắt đầu khui chai Vodka men đầu tiên ra uống. Cái trò uống rượu này thế mà hóa ra lại hay. Rượu vào thì chân tay nhẹ bẫng, đầu óc bồng bềnh, và mồm miệng bắt đầu phun phì phì ra đủ thứ văn chương hoa mĩ, mà bình thường có đập đầu vào tường cũng đố phun ra được. Rượu vào, tôi mới phát hiện hóa ra Củ Hành còn có năng khiếu làm thơ và ước mơ lớn nhất của Hoa Hậu là “có một tập đoàn người tình đa quốc tịch, để sau này đi du lịch không phải lo chỗ ăn chỗ ở”. Tôi và Củ Hành nghe xong cùng phá lên cười hô hố, suýt thì sặc bia:
- Chứ không phải cậu ước mơ làm Hoa Hậu Thế Giới hả?
Con bạn cười nghiêng ngả:
- Không! Thiên đường đối với tớ là một hoang đảo toàn các anh đẹp trai khoai to và chỉ có mình tớ là nữ hoàng duy nhất Nấm Mốc ạ.
Và ba đứa lại bò lăn ra cười như chưa bao giờ được cười. Thảo nào mà ngày xưa Chí Phèo lại dành cả đời mình để mượn rượu làm bậy như vậy. Tôi nhớ trước đây, Hoa Hậu từng nói “Mọi bộ phim về tuổi trẻ đều có một trận đánh nhau, một bãi biển và một câu chuyện tình”. Nhưng bây giờ, câu nói đó phải sửa thành: “Mọi bộ phim về tuổi trẻ đều có một trận đánh nhau, một bãi biển, một vụ say xỉn và một câu chuyện tình”. Tôi trộn lẫn bia vào rượu đưa cho Hoa Hậu rồi hỏi:
- Thế nào, giờ thì cậu kể về thầy Matt được rồi chứ?
**************************************************
Kết thúc buổi học, Hoa Hậu cùng hai đứa bạn thân lết xác xuống bãi để xe. Suốt cả quãng đường, chúng nó cứ không ngừng lảm nhảm về những chuyện vớ va vớ vẩn khiến Hoa Hậu chán quá đi mất. Chắc phải cả tỉ năm nữa hai đứa nó mới đạt đến level chín chắn và thông minh như nàng. Vừa lúc đó, điện thoại trong túi nàng bỗng rung lên. Hoa Hậu đọc xong dòng tin nhắn liền lập tức quay gót chạy thẳng về phía lớp học. Hai đứa bạn thân vẫn không hề biết gì... Chúng nó còn mải tranh cãi xem đứa nào dở hơi hơn, mồm thối hơn, và ngớ ngẩn hơn...
- Matt! Em nghe lớp trưởng nói thầy sắp quay về Anh Quốc?
Matt đang cắm cúi bỏ đống sách vở vào túi xách, bao giờ anh cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng học sau khi đã kiểm tra kĩ càng mọi thứ. Bởi vì cái bọn học sinh Việt Nam này, tuy thông minh láu cá nhưng chúa là hay quên tắt điện và tắt điều hòa trước khi rời khỏi phòng học. Cha chung không ai khóc ấy mà. Đã thế, chúng nó còn rất thích xả rác bừa bãi xuống nền nhà. Có hôm Matt còn nhặt được nguyên một hộp Ba con sói đã qua sử dụng, chẳng hiểu chúng nó làm cái trò chim chuột gì trong lớp học của anh nữa. Hay là giáo dục giới tính ở cái đất nước này kém cỏi đến mức, học sinh sinh viên hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn tưởng Ba con sói là bóng bay rồi hồn nhiên đem lên lớp thổi? Thảo nào mà đất nước chúng nó tứ đời nghèo khó, không ngóc đầu lên được! Thấy Hoa Hậu tự nhiên xồng xộc xông vào, Matt ngẩng đầu lên và nói bằng một thứ tiếng Việt lơ lớ:
- Thanh Mai đấy à? Em chưa về sao?
Mái tóc vàng quyến rũ và đôi mắt xanh biếc kia như nhấn chìm Hoa Hậu. Mắt Hoa Hậu đỏ hoe:
- Thầy sắp trở về nước Anh phải không?
Matt im lặng một lúc, rồi gật đầu:
- Ừm. Visa của thầy hết hạn rồi, mà phí gia hạn Visa thì quá cao... 310 đô la cho ba tháng... Việt Nam không còn mở rộng cửa chào đón người nước ngoài nữa rồi, Thanh Mai ạ.
- Thầy còn quay lại Việt Nam nữa không?
- Thầy cũng không biết. Thầy rất buồn, vì đất nước mình yêu quý đang đối xử với mình như một vị khách không mời.
Hoa Hậu đau buồn gật đầu:
- Thì ra là vậy... Em cũng rất buồn nếu không còn được gặp thầy hàng tuần nữa. Em thật sự rất buồn...
Hoa Hậu quay lưng bước đi...
Matt thân yêu... Em thật sự rất buồn...
Nhìn cái dáng quay lưng tội nghiệp của cô học trò, Matt bỗng thấy trái tim mình đau thắt. Cô gái Việt Nam này đã “trơ trẽn” theo đuổi anh ngay từ những ngày đầu tiên của lớp học, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến tình cảm của cô ấy. Đã có những lúc anh cảm thấy buồn cười và sợ hãi vì cách thể hiện công khai đến lố bịch của cô gái. Nhưng giờ phút này, khi sắp phải chia tay, anh bỗng nhận ra rằng bên dưới cách xử sự thái quá kia là một trái tim rất ấm áp và chân thành dành cho anh. Đi khắp thế giới này, có lẽ cũng chẳng thể tìm được một người thứ hai từng yêu anh như thế... Một cái ôm thật chặt chợt giữ Hoa Hậu ở lại. Đôi tay rộng lớn của Matt ôm ghì lấy Hoa Hậu, một cái ôm ghì đến từ phía sau. Trái tim chợt liền kề trái tim, và Matt áp mặt mình vào khuôn mặt Hoa Hậu thì thầm:
- Xin em đừng khóc, Thanh Mai... Anh cũng rất buồn vì thời gian dành cho chúng ta quá ngắn ngủi... thực sự quá ngắn ngủi...
Hoa Hậu từ từ quay người lại, ngước lên nhìn Matt bằng đôi mắt đẫm nước. Matt ôm Hoa Hậu vào lòng, rồi hôn lên tóc, hôn lên trán và cuối cùng là hôn lên đôi môi ngọt ngào...
****************************************
Hoa Hậu kể xong bỗng dưng ôm mặt rồi khóc rưng rức. Những người say rượu thường vừa cười vừa khóc như thế đấy.
Sáng hôm sau, ba đứa tôi tỉnh dậy trong tình trạng đầu óc quay cuồng, phòng ốc nồng nặc mùi rượu.
Gần một tháng sau, Matt lên máy bay trở về đất mẹ mà không hẹn ngày quay lại. Hoa Hậu vẫn cười cười nói nói vui vẻ, nhưng từ sâu thẳm trong tận đáy ruột già, chúng tôi biết là nó đang “buồn” lắm...
“Matthew thân yêu... Nếu có kiếp sau, xin hãy dành thời gian cho em thêm một chút nhé...
Nếu có kiếp sau, em nguyện được lớn lên dưới cùng một bầu trời với anh. Nói cùng một thứ tiếng với anh. Và sống chung với anh dưới cùng một mái nhà...
Matthew thân yêu... Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ nhận ra anh trước, và yêu anh đầu tiên...
Matthew thân yêu... Tạm biệt anh...”
Người đẹp trong mắt kẻ si tình.
Giây phút đó, trái tim bạn tưởng như ngừng đập.
Giây phút đó, không có bom rơi đạn nổ nào tác động được vào bạn.
Kể cả chuyện học phí vừa tăng.
Khoảng một tháng trước khi thi học kỳ, nhà trường dán thông báo yêu cầu tất cả sinh viên nhanh chóng hoàn thành việc đóng học phí. Cháu nào không đóng coi như khỏi thi luôn. Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, tôi lại cười hô hố ha há, cảm thấy mình rất chi là may mắn. Vào trường khi học phí chỉ có bảy mươi nghìn một tín chỉ, vé gửi xe chỉ có năm trăm đồng, rẻ đến mức gây chấn động giới đại học toàn cõi Đông Dương. Đến khi vừa tốt nghiệp thì học phí của trường bắt đầu tăng gấp đôi gấp ba, vé gửi xe cũng tăng đến bốn năm lần. Các bé khóa dưới ngửa mặt than trời, đưa lên cả bản tin thời sự sinh viên toàn trường. Tôi ngồi xem mà chỉ biết sung sướng cười đểu chia buồn với mấy em. Sinh sau đẻ muộn, tiếc tiền thì ráng mà học hành các em ạ.
Dù sao cũng phải thông cảm cho nhà trường. Liên tục kêu ca cải cách chất lượng giáo dục thì dĩ nhiên phải có tiền mới cải cách được chứ. Thử tính mà xem, lương cơ bản tăng bao nhiêu lần rồi? Lạm phát tăng bao nhiêu năm rồi? Đến miếng đậu phụ ngoài chợ còn tăng từ hai nghìn lên năm nghìn đồng một miếng. Học phí mà không tăng, người ta lại chẳng cười vào mặt cho ấy.
Hoa Hậu vừa giũa móng tay vừa bảo:
- Ai cười vào mặt cậu? Tính đi tính lại thì chỉ khổ mấy đứa sinh viên nghèo và bọn học lại chuyên nghiệp như tớ thôi. Tiền có phải là lá tre đâu mà thích tăng thì tăng chứ?
Củ Hành đáp:
- Nhà cậu giàu nứt đố đổ vách như vậy mà cũng quan tâm đến chuyện tăng học phí cơ à? Nếu cậu biết tiếc tiền thì sao không cố mà học đi? Suốt ngày chỉ thấy yêu đương chơi bời vớ vẩn.
Nghe Củ Hành nói xong câu này, nếu là mấy năm trước đây thì có lẽ Hoa Hậu đã nhảy bổ vào cho “con bạn tốt” một trận rồi. Nhưng vì cả tôi và Hoa Hậu đều đã quá quen với kiểu ăn nói bốp chát, chửi hay như hát của Củ Hành, nên nó chỉ điềm nhiên nói:
- Cũng đành chịu thôi, vì tớ đâu có được thông minh học giỏi như một số người. Nhưng mà dạo này bên đài truyền hình đang có lời mời tớ đi đóng phim đó. Mà tớ chưa muốn nhận lời vì còn bận “yêu đương chơi bời” như lời cậu nói. Ha ha...
Công nhận là từ khi đăng quang Miss Vimaru với phần thi ứng xử thảm họa, Hoa Hậu càng ngày càng nổi tiếng như cồn. Nổi tiếng đến độ một ngày tám tiếng chúng tôi phải nghe nó nói năng lảm nhảm trên giảng đường đã là quá đủ. Vậy mà đến tối bật tivi lên lại thấy cái mặt nó đang trả lời phỏng vấn. Tức mình chuyển kênh khác thì thấy nó đang chơi game show. Tắt béng tivi đi bật máy tính lên đọc báo thì đã thấy cái mặt nó to tướng trên trang nhất rồi. Đến nỗi tối hôm đó, suýt nữa thì Củ Hành đã quăng thẳng em laptop HP đỏ thắm ra ngoài cửa sổ. Phải công nhận là ở cái đất nước này, nổi tiếng bằng tài năng thật sự thì mới khó chứ làm mấy trò hề nhố nhăng để được lên tivi thì còn dễ hơn ăn mì. Trước có thảm họa Lệ Rơi, Quân kun, Kenny Sang... Nay có thảm họa Hoa Hậu là những minh chứng điển hình cho luận điểm ấy.
Hoa Hậu huých vào vai tôi:
- Thế còn cậu thì sao Nấm Mốc?
Tôi choàng tỉnh, ngơ ngác:
- Tớ thì làm sao cơ?
Củ Hành cười cợt:
- Xem ra từ nãy đến giờ, chỉ có tớ và Hoa Hậu là ở đây thôi, còn Nấm Mốc thì tâm hồn đang treo ngược cành cây bên chàng Quang Anh mất rồi!
Hoa Hậu lắc đầu:
- Cậu còn non và xanh lắm Nấm Mốc ạ. Các cụ - tớ cũng không biết cụ thể là cụ nào - có câu: “Đàn ông là một kỳ quan thiên nhiên của tạo hóa. Chỉ có điều khu giải trí hơi gần khu vệ sinh.” Vậy nên cậu đừng bao giờ say sưa nhìn giai đến rớt nhãi như vậy. Không đáng đâu.
Tôi nghe xong bèn chùi vội dòng nước đang chảy ròng ròng nơi khóe miệng. Nếu như Hoa Hậu có cái tật thích ai là sẽ nhìn như ăn tươi nuốt sống người đó. Thì tôi lại có tật cứ nhìn thấy người mình thích thì tuyến nước bọt sẽ hoạt động không ngừng nghỉ, không thể kiểm soát được bằng lý trí. Hiện tượng tâm lý thú vị này được Củ Hành tóm gọn lại bằng hai chữ đơn giản: “Dại trai!” Cuối cùng thì vẫn chỉ có Củ Hành sáng suốt kết luận:
- Cuối tuần này có ai đi mua “underwear” với tớ không?
Câu chuyện lãng xẹt bị kết thúc bằng câu hỏi lãng xẹt. Hoa Hậu miễn cưỡng bảo:
- Ừ. Đi thì đi!
**************************
Buổi tối, Hoa Hậu tiếp tục kéo tôi và Củ Hành đi học thêm tiếng anh bằng được. Chỉ còn một tuần nữa là đến kì thi, nhưng Hoa Hậu vẫn sống chết không chịu bỏ bất cứ một buổi học thêm tiếng anh nào. Lớp học ban đầu chật ních hơn hai mươi đứa, nay chỉ còn lác đác bốn năm nhân mạng chày cối đi học thêm đến cùng. Một mình anh thầy Tây vừa cố làm trò cho lớp bớt buồn tẻ, vừa toát mồ chống đỡ với kiểu ăn mặc “xin hãy đến và hấp diêm em đi” của Hoa Hậu. Thật quá khổ sở.
Tan học, chúng tôi cùng nhau trở về nhà trọ của Củ Hành. Ba đứa vừa mới ríu rít buôn chuyện ầm ĩ cả một góc trời, vậy mà mắt trước mắt sau đã không thấy Hoa Hậu đâu. Nó bốc hơi độn thổ còn nhanh hơn cả ma xó. Tôi buồn bực càm ràm, với thân thủ phi phàm như thế, tốt nhất Hoa Hậu nên chuyển nghề ăn trộm đi thì hơn.
Củ Hành bảo:
- Tớ nghĩ là Hoa Hậu bỏ quên cái gì ở lớp nên quay lại lấy thôi. Tớ với cậu đi tìm nó đi. Chứ cứ bỏ về thế này, lỡ có chuyện gì không may với nó, chúng mình sẽ ân hận cả đời mất.
Nói rồi không để cho tôi kịp nói xấu Hoa Hậu thêm vài câu, Củ Hành kéo tôi quay lại lớp học tìm cô bạn thân vừa rơi vãi đâu mất. Hai đứa rón rén đi lên phòng học. Lúc này, trung tâm tiếng anh đã sắp đóng cửa. Một vài phòng học đèn đóm tắt ngóm, tối om kinh dị. Tôi và Củ Hành vừa đi vừa tưởng tượng đủ thứ ma quỷ nhảy ra vồ lấy hai đứa từ những căm phòng tối om đó. Một nơi bình thường đông đúc người qua lại, nay bỗng nhiên vắng tanh chẳng có ai, luôn gợi một cảm giác rùng rợn khó tả. Tôi và Củ Hành co rúm người, vừa đi vừa run rẩy ôm chầm lấy nhau.
Phòng học của chúng tôi vẫn còn le lói ánh đèn. Nhưng càng đến gần, trong đó càng vọng ra những âm thanh vô cùng kì dị, gần giống như tiếng ai đó đang quằn quại rên rỉ. Tôi khẽ giật áo Củ Hành rồi nhăn nhó năn nỉ:
- Sao mà tớ thấy giống mấy cảnh trong phim ma Nhật quá. Hay là chúng mình về đi. Mặc kệ Hoa Hậu...
Củ Hành giật bắn mình lên khi nghe tôi nói, nhưng nó cố bình tĩnh đáp:
- Không được! Bạn bè không thể bỏ rơi nhau lúc khó khăn được! Chúng mình đã lên đến đây rồi thì ít ra cũng phải nhìn xem bên trong là người hay ma. Và nếu lỡ Hoa Hậu có mệnh hệ gì thì chúng mình cũng phải hốt xác nó mang về quê mai táng chứ.
Nghe xong câu nói của Củ Hành mà tôi nổi da gà, tim muốn rụng luôn ra ngoài. Củ Hành bèn đẩy mạnh tôi lên phía trước. Tôi chới với túm lấy tay con bạn. Hai đứa cùng mất đà ngã cái huỵch trước cửa phòng học. Một cảnh tượng kinh hoàng chợt hiện ra trước mắt...
- Oh shit!
Củ Hành buột miệng. Tôi bèn nén đau ngước mắt lên nhìn, và cũng buột miệng...
- Oh shit!
Đập vào mắt chúng tôi là cảnh Hoa Hậu đang ôm cứng anh thầy giáo Tây trên bục giảng. Cái say mê nồng nàn của nụ hôn kiểu Pháp khiến hai nhân vật chính không kịp nhận ra sự có mặt của chúng tôi. Nhanh như cắt, tôi bị Củ Hành túm cổ kéo ngược trở lại. Hai đứa hú hồn hú vía nấp sau cánh cửa, bấm bụng nhìn nhau cười khùng khục.
Từ trước đến giờ, dù vẫn biết Hoa Hậu vốn được liệt vào hàng “dâm tặc” nhưng tôi vẫn không thể ngờ: Một đứa nửa chữ tiếng anh bẻ đôi cũng không biết như nó! Một đứa từng lập hat-trick thi trượt ba kì tiếng anh liên tiếp như nó! Lại táo tợn dám tấn công cả thầy giáo! Củ Hành hớn hở thì thào:
- Chúng mình có nên quay clip rồi tung lên mạng không Nấm Mốc?
Tôi tinh quái đáp:
- Tất nhiên rồi! Mấy khi có dịp được xem phim miễn phí!
Trong phòng học, hai nhân vật chính vẫn chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra. Hoa Hậu một tay ôm ghì lấy cổ Matthew (tên anh thầy giáo Tây, chúng tôi thường gọi tắt là Matt), một tay lần xuống thân hình rắn chắc của chàng. Vài giây sau, toàn bộ cúc trên áo anh thầy giáo người Anh đã chỉ còn chức năng làm cảnh, từng múi cơ bụng lộ ra cuồn cuộn quyến rũ. Lồng ngực vững chãi và bờ vai rộng lớn của Matthew ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của Hoa Hậu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh thầy giáo lịch sự đẹp trai đã biến thành một người tình nóng bỏng, một “quái thú” thật sự. Nụ hôn nồng cháy của Matthew cuồng nhiệt thiêu đốt đôi môi Hoa Hậu, tham lam ngấu nghiến cái cổ thon dài, và để lại những vết đỏ thắm trên bộ ngực trắng mịn ngọt ngào. Tôi với Củ Hành đứng bên ngoài hóng mà cứ nóng lòng nóng ruột nuốt nước bọt ừng ực. Áng chừng mười phút trôi qua mà tình hình chiến sự bên trong vẫn chưa có tiến triển mới, Củ Hành sốt ruột:
- Hôn cái gì mà lâu thế nhỉ? Điện thoại tớ sắp hết pin rồi.
Củ Hành vừa nói xong thì chợt có tiếng đồ vật rơi loảng xoảng. Bên trong phòng, Matthew dùng tay gạt tất cả giấy bút trên bàn xuống đất và nhấc bổng Hoa Hậu đặt lên mặt bàn. Ở bên ngoài, tôi và Củ Hành bồn chồn đến mức gần như cắn nát cả mười đầu móng tay. Ôi thôi xong! Thế là phim tình cảm Pháp sắp biến thành phim con heo Nhật Bản rồi!
Thế nhưng, đang hay thì đứt dây đàn – chàng đang đau bụng thì nàng sang chơi! Đúng vào lúc gay cấn nhất, cao trào nhất, hồi hộp nhất, thì một bàn tay lạnh ngắt bỗng từ đâu hiện ra và vỗ nhẹ lên vai Củ Hành. Phản ứng hóa học diễn ra chỉ trong một phần nghìn của giây, Củ Hành nhát cáy lập tức thét rống lên như cháy nhà:
- A a a a a a a a !...
Mấy ô cửa kính rung lên bần bật. Nhân vật “Bàn tay lạnh” vừa xuất hiện cũng hốt hoảng hét to như còi tàu:
- A a a a a a a a !...
Củ Hành gân cổ quát:
- Cái đứa vô duyên nào đấy? Bà đập chết ăn thịt bây giờ!
Nhân vật “Bàn tay lạnh” cũng gân cổ quát lại:
- Ta là bác bảo vệ đây! Hai đứa bây rình mò cái gì đấy?
Và cái đống lộn xộn ầm ĩ đó cứ đứng cãi nhau cả tiếng đồng hồ, đủ thời gian cho cặp tình nhân bên trong kịp thời mặc xong quần áo và chạy ra ngoài. Nhìn mặt Củ Hành còn tiếc nuối bực tức hơn cả cặp đôi vừa “make love” không thành kia. Sau cùng, Matthew phải thuyết phục mãi, bác bảo vệ mới tạm tin vào câu chuyện: Nấm Mốc và Củ Hành đang đứng chờ ngoài cửa trong lúc Hoa Hậu tranh thủ “hỏi bài” thầy giáo. Cuối cùng, bác bảo vệ khó tính cũng phải buồn bực kết luận:
- Dù sao tôi vẫn cảm thấy có gì đó vô cùng mờ ám trong chuyện này. Chắc chắn mấy người đang có chuyện gì giấu tôi. Và tôi cũng chưa thấy con bé nào đanh đá như con bé này (bác chỉ tay vào Củ Hành). Thôi được rồi, bây giờ cũng muộn rồi, tất cả giải tán!
Về đến phòng, Củ Hành chỉ tay vào Hoa Hậu, lạnh lùng ra lệnh:
- Nấm Mốc! Ép chặt nó vào tường, chuẩn bị tra khảo!
Hoa Hậu chạy tưng tưng khắp phòng.
- Cái gì thế? Khoan đã nào các cậu...
Củ Hành đáp:
- Lại còn chuyện gì nữa? Có biết vừa nãy tớ phải cãi cọ đến bở hơi tai để câu giờ giúp cậu không?
Dưới sự “tra tấn ép cung dã man” của Củ Hành, Hoa Hậu đành phải đầu hàng và hứa sẽ khai ra toàn bộ câu chuyện. Nó thở dài, rút tờ năm trăm nghìn xanh lè ra phe phẩy:
- Nấm Mốc, cậu đi mua một két bia Hà Nội với hai chai Vodka men về đây, chúng mình cùng tâm sự. Đồ nhắm thì cái gì cũng được.
**************************************************
Trong khi Hoa Hậu ngửa cổ tu ừng ực hết lon bia này đến lon bia khác, thì tôi và Củ Hành thi nhau làm dũng sĩ diệt mồi. Hai đứa ăn đến no phè rồi mới bắt đầu khui chai Vodka men đầu tiên ra uống. Cái trò uống rượu này thế mà hóa ra lại hay. Rượu vào thì chân tay nhẹ bẫng, đầu óc bồng bềnh, và mồm miệng bắt đầu phun phì phì ra đủ thứ văn chương hoa mĩ, mà bình thường có đập đầu vào tường cũng đố phun ra được. Rượu vào, tôi mới phát hiện hóa ra Củ Hành còn có năng khiếu làm thơ và ước mơ lớn nhất của Hoa Hậu là “có một tập đoàn người tình đa quốc tịch, để sau này đi du lịch không phải lo chỗ ăn chỗ ở”. Tôi và Củ Hành nghe xong cùng phá lên cười hô hố, suýt thì sặc bia:
- Chứ không phải cậu ước mơ làm Hoa Hậu Thế Giới hả?
Con bạn cười nghiêng ngả:
- Không! Thiên đường đối với tớ là một hoang đảo toàn các anh đẹp trai khoai to và chỉ có mình tớ là nữ hoàng duy nhất Nấm Mốc ạ.
Và ba đứa lại bò lăn ra cười như chưa bao giờ được cười. Thảo nào mà ngày xưa Chí Phèo lại dành cả đời mình để mượn rượu làm bậy như vậy. Tôi nhớ trước đây, Hoa Hậu từng nói “Mọi bộ phim về tuổi trẻ đều có một trận đánh nhau, một bãi biển và một câu chuyện tình”. Nhưng bây giờ, câu nói đó phải sửa thành: “Mọi bộ phim về tuổi trẻ đều có một trận đánh nhau, một bãi biển, một vụ say xỉn và một câu chuyện tình”. Tôi trộn lẫn bia vào rượu đưa cho Hoa Hậu rồi hỏi:
- Thế nào, giờ thì cậu kể về thầy Matt được rồi chứ?
**************************************************
Kết thúc buổi học, Hoa Hậu cùng hai đứa bạn thân lết xác xuống bãi để xe. Suốt cả quãng đường, chúng nó cứ không ngừng lảm nhảm về những chuyện vớ va vớ vẩn khiến Hoa Hậu chán quá đi mất. Chắc phải cả tỉ năm nữa hai đứa nó mới đạt đến level chín chắn và thông minh như nàng. Vừa lúc đó, điện thoại trong túi nàng bỗng rung lên. Hoa Hậu đọc xong dòng tin nhắn liền lập tức quay gót chạy thẳng về phía lớp học. Hai đứa bạn thân vẫn không hề biết gì... Chúng nó còn mải tranh cãi xem đứa nào dở hơi hơn, mồm thối hơn, và ngớ ngẩn hơn...
- Matt! Em nghe lớp trưởng nói thầy sắp quay về Anh Quốc?
Matt đang cắm cúi bỏ đống sách vở vào túi xách, bao giờ anh cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng học sau khi đã kiểm tra kĩ càng mọi thứ. Bởi vì cái bọn học sinh Việt Nam này, tuy thông minh láu cá nhưng chúa là hay quên tắt điện và tắt điều hòa trước khi rời khỏi phòng học. Cha chung không ai khóc ấy mà. Đã thế, chúng nó còn rất thích xả rác bừa bãi xuống nền nhà. Có hôm Matt còn nhặt được nguyên một hộp Ba con sói đã qua sử dụng, chẳng hiểu chúng nó làm cái trò chim chuột gì trong lớp học của anh nữa. Hay là giáo dục giới tính ở cái đất nước này kém cỏi đến mức, học sinh sinh viên hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn tưởng Ba con sói là bóng bay rồi hồn nhiên đem lên lớp thổi? Thảo nào mà đất nước chúng nó tứ đời nghèo khó, không ngóc đầu lên được! Thấy Hoa Hậu tự nhiên xồng xộc xông vào, Matt ngẩng đầu lên và nói bằng một thứ tiếng Việt lơ lớ:
- Thanh Mai đấy à? Em chưa về sao?
Mái tóc vàng quyến rũ và đôi mắt xanh biếc kia như nhấn chìm Hoa Hậu. Mắt Hoa Hậu đỏ hoe:
- Thầy sắp trở về nước Anh phải không?
Matt im lặng một lúc, rồi gật đầu:
- Ừm. Visa của thầy hết hạn rồi, mà phí gia hạn Visa thì quá cao... 310 đô la cho ba tháng... Việt Nam không còn mở rộng cửa chào đón người nước ngoài nữa rồi, Thanh Mai ạ.
- Thầy còn quay lại Việt Nam nữa không?
- Thầy cũng không biết. Thầy rất buồn, vì đất nước mình yêu quý đang đối xử với mình như một vị khách không mời.
Hoa Hậu đau buồn gật đầu:
- Thì ra là vậy... Em cũng rất buồn nếu không còn được gặp thầy hàng tuần nữa. Em thật sự rất buồn...
Hoa Hậu quay lưng bước đi...
Matt thân yêu... Em thật sự rất buồn...
Nhìn cái dáng quay lưng tội nghiệp của cô học trò, Matt bỗng thấy trái tim mình đau thắt. Cô gái Việt Nam này đã “trơ trẽn” theo đuổi anh ngay từ những ngày đầu tiên của lớp học, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến tình cảm của cô ấy. Đã có những lúc anh cảm thấy buồn cười và sợ hãi vì cách thể hiện công khai đến lố bịch của cô gái. Nhưng giờ phút này, khi sắp phải chia tay, anh bỗng nhận ra rằng bên dưới cách xử sự thái quá kia là một trái tim rất ấm áp và chân thành dành cho anh. Đi khắp thế giới này, có lẽ cũng chẳng thể tìm được một người thứ hai từng yêu anh như thế... Một cái ôm thật chặt chợt giữ Hoa Hậu ở lại. Đôi tay rộng lớn của Matt ôm ghì lấy Hoa Hậu, một cái ôm ghì đến từ phía sau. Trái tim chợt liền kề trái tim, và Matt áp mặt mình vào khuôn mặt Hoa Hậu thì thầm:
- Xin em đừng khóc, Thanh Mai... Anh cũng rất buồn vì thời gian dành cho chúng ta quá ngắn ngủi... thực sự quá ngắn ngủi...
Hoa Hậu từ từ quay người lại, ngước lên nhìn Matt bằng đôi mắt đẫm nước. Matt ôm Hoa Hậu vào lòng, rồi hôn lên tóc, hôn lên trán và cuối cùng là hôn lên đôi môi ngọt ngào...
****************************************
Hoa Hậu kể xong bỗng dưng ôm mặt rồi khóc rưng rức. Những người say rượu thường vừa cười vừa khóc như thế đấy.
Sáng hôm sau, ba đứa tôi tỉnh dậy trong tình trạng đầu óc quay cuồng, phòng ốc nồng nặc mùi rượu.
Gần một tháng sau, Matt lên máy bay trở về đất mẹ mà không hẹn ngày quay lại. Hoa Hậu vẫn cười cười nói nói vui vẻ, nhưng từ sâu thẳm trong tận đáy ruột già, chúng tôi biết là nó đang “buồn” lắm...
“Matthew thân yêu... Nếu có kiếp sau, xin hãy dành thời gian cho em thêm một chút nhé...
Nếu có kiếp sau, em nguyện được lớn lên dưới cùng một bầu trời với anh. Nói cùng một thứ tiếng với anh. Và sống chung với anh dưới cùng một mái nhà...
Matthew thân yêu... Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ nhận ra anh trước, và yêu anh đầu tiên...
Matthew thân yêu... Tạm biệt anh...”
/10
|