Chương 3.
Ngày chủ nhật, thời tiết hôm nay phá lệ mát mẻ hơn bình thường, Tiểu Vũ cuộn mình ôm mèo bông vù vù ngủ quên trời đất.
Reng reng…
Tiếng chuông điện thoại cứ như ma âm lọt vào tai khiến Tiểu Vũ cau mày tỉnh giấc. Cô lê người bước xuống giường, mở cửa đi ra phòng khách, vừa đi vừa lầm bầm “Mới sáng sớm ai gọi vậy trời? Không thể để cho người ta ngủ à?”
“A lô, ai vậy?”
Người ở đầu dây bên kia lập tức nghe ra giọng điệu không vui của Tiểu Vũ.
“Là anh, An Hạo. Anh muốn…”
Lục An Hạo còn chưa nói hết câu đã nghe tiếng cạch vang dội bên tai, tiếp sau đó là một chuỗi tiếng tút tút tút vang lên. Hiển nhiên, người kia đã dập máy rồi.
Lục An Hạo cười khổ, lại bấm phím gọi [diendanlequydon.com - Vũ] một lần nữa, nghe tiếng bắt máy, anh còn chưa kịp mở miệng đã nghe người bên kia xổ một tràng dài như pháo nổ bên tai.
“Lục An Hạo, anh rất rảnh rỗi sao? Không có việc gì làm liền đi phá giấc ngủ của người khác hả? Tôi không rảnh để bồi anh đâu nha……”
Lục An Hạo thật kiên nhẫn đợi cho người kia phát tiết xong mới lên tiếng:
“Tiểu Vũ, anh đang ở trước cửa nhà em.”
Cạch một tiếng, người kia lại dập máy. Chẳng qua lần này Lục An Hạo đã rút kinh nghiệm, vừa nói xong liền để điện thoại ra xa, tránh cho tai anh một trận lùng bùng.
Két một tiếng, cánh cửa mở ra, Lục An Hạo tươi cười nhìn người vừa xuất hiện, Tiểu Vũ một thân mỏng manh bước ra, tóc có chút rối loạn, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ dài, mỏng, thấp thoáng ẩn hiện xuân quang bên trong, thật là quyến rũ mê người mà.
Hiển nhiên, đây chỉ là hình ảnh Tiểu Vũ trong mắt của Lục An Hạo.
Trên thực tế, Tiểu Vũ vừa ngủ dậy, tóc tai rối bù như tổ quạ, chiếc áo ngủ nhăn nhúm, xộc xệch, còn có, nếu nhìn kỹ một chút trên mắt cô còn có hai viên ghèn nhỏ, vẻ mặt còn mang theo chút ngái ngủ. Nói tóm lại, hai chữ “nhếch nhác” rất phù hợp để hình dung Tiểu Vũ lúc này.
Có câu “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, Lục An Hạo chính là minh chứng tốt nhất cho câu nói trên.
Tiểu Vũ lười biếng tựa người vào cửa, tay khoanh trước ngực, hất hất hàm hỏi:
“Chuyện gì?”
Bỏ qua biểu cảm khó chịu cùng không kiên nhẫn trên mặt Tiểu Vũ, Lục An Hạo hướng cô cười cười:
“Anh đưa em đi ăn sáng. Em thay đồ đi, anh chờ em.”
“Không ăn. Tôi muốn ngủ.”
Tiểu Vũ trả lời dứt khoát. Lúc này đây cô chỉ muốn chui vào tổ của mình tiếp tục đánh cờ với Chu công.
“Anh đưa em đi ăn món sủi cảo mà
/4
|