Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 68 - Bắt Tay Ứng Đối

/106


Nói nhỏ chút! Ngô VũSơ vội vàng che miệng của Ôn Nhan, cảnh giác bốn phía mới thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại, vặn mi lo âu tả oán nói, Nhan nhi, vì sao lại như thay đổi rồi? Phải biết rằng trong phủ này nơi nào cũng là người của Triệu Yên Nhi, câu ngươi vừa nói kia truyền đến được tai của Triệu Yên Nhi, mẫu nữ chúng ta không thoát khỏi cái chết?

Nương, không phải nữ nhi thay đổi, là nữ nhi nghĩ thông suốt. Ôn Nhan nhìn Ngô Vũ Sơ, chậm rãi nói, Nương ngươi vẫn cẩn thận phụng dưỡng Triệu Yên Nhi ngươi không cảm thấy không cam lòng sao? Đồng dạng là di nương, đồng dạng là thứ nữ, dựa vào cái gì các nàng là có thể cao hớn chúng ta một bậc? Dựa vào cái gì mẫu nữ chúng ta phải chịu áp chế của các nàng, chỗ nào cũng phải nghe theo mẫu nữ các nàng?

Khắp nơi đều bị các nàng quản chế, chúng ta chiếm được cái gì? Trong mắt các nàng, chúng ta cùng những hạ nhân kia có cái gì bất đồng? Lẽ nào nương ngươi sẽ không có nghĩ tới muốn vì mình tranh một hơi thở sao? Lẽ nào nương ngươi cho là phải đứng phía sau các nàng, các nàng sẽ cho ngươi ngày lành qua sao?

Vậy thì, chẳng chúng ta đánh một trận, cùng với sống tạm bợ, không bằng thả ra lá gan làm chuyện mình muốn. So với sợ hãi rụt rè cả đời bị người quản thúc nhìn sắc mặt người người khác thì còn tốt hơn.

Ngô Vũ Sơ không thể tin nhìn Ôn Nhan, phảng phất đang nhìn người xa lạ một dạng, Nhan nhi, ngươi đến tột cùng là thế nào?

Nương, không nói gạt ngươi, Vương Thượng sở dĩ hạ chỉ phong nữ nhi vì Thanh vương phi, toàn bộ là bởi vì Ôn Nhu giúp đỡ. Tuy rằng, nàng là đem nàng xem là công cụ trả thù đẩy ra ngoài, thế nhưng nàng cũng cam tâm tình nguyện tiếp thu, bởi vì, so với thân phận của nàng ở Trấn Quốc Công phủ thì tốt hơn nhiều.

Ôn Nhu? Ngô Vũ Sơ lại lần nữa kinh ngạc, Ôn Nhu tại sao lại giúp ngươi? Nàng không phải là cùng Ôn Tâm luôn luôn tốt sao?

Nương, cũng chỉ có ngươi cho là như vậy thôi. Nếu là tốt thật, Ôn Tâm sẽ đoạt nam nhân của nàng, nếu là tốt, Ôn Tâm sẽ không Thanh vương đem nàng giao cho Bạch vương? Xem ra toàn bộ Trấn Quốc Công phủ, chỉ có nương này của nàng không nhận thức rõ mọi chuyện, cũng mới bị Triệu Yên Nhi coi thường.

Nhan nhi, ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì? Ngô Vũ Sơ luôn cảm thấy trong lời nói của Ôn Nhan, nữ nhi này của nàng, nàng càng cảm thấy xa lạ.

Nương, người ngẫm lại, nữ nhi phải gả vào Thanh vương phủ, Ôn Tâm sẽ cam tâm sao? Triệu Yên Nhi sẽ cam tâm sao? Các nàng tất sẽ cản trở, chúng ta phải có ứng đối mới tốt, chuyện bị cho là cái thớt, ta làm thịt cá, từ hôm nay trở đi, sẽ không làm tiếp! Nàng muốn tranh, nàng không nên để mặc cho người xâu xé!

Nhan nhi, chúng ta đấu thắng Triệu Yên Nhi các nàng sao? Luôn luôn luôn luôn không có gì can đảm, nghe được nữ nhi nói muốn cùng Triệu Yên Nhi vi địch, tất nhiên là sợ đến mất mật rồi.

Ôn Nhan không nói gì, đôi mắt sụp xuống, các nàng đấu thắng Triệu Yên Nhi sao?

Tam di nương, tam tiểu thư, Thanh nhi tỷ tỷ đến đây. Hai người đang khi nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng của thị nữ truyền lời vào.

Có chuyện gì sao? Thanh nhi? Thị nữ thiếp thân của Triệu Yên Nhi, nàng tới làm gì?

Nói là phu nhân thỉnh tam tiểu thư đến tiền thính xem một chút.

Triệu Yên Nhi muốn gặp nàng? Chỉ là muốn gặp nàng mà thôi?

Bạch vương phủ Yên Thủy các.

Noãn thủy lương dược, nghi nhân bảo thân, noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả.

Ôn Nhu đem những lời này viết trên giấy, đem khối có khắc chữ Lãnh kia đặt bên cạnh. Vì vậy tính toán cả buổi chiều nàng cũng chỉ quanh quanh mấy chữ này thôi, lời này của tổ phụ, đến tột cùng muốn nói với nàng cái gì? Khối bạch ngọc bài này, cùng những lời này có quan hệ gì?

Còn có, đế đô tây giao, Tây Vân tự trụ trì, ba người này lại có quan hệ thế nào?

(Luna: nhìn qua nhìn lại thấy có hai người không hiểu sao tác gia ghi ba người @@ có lẽ ta ngu ngốc nhìn không ra)

Sửa lại một buổi chiều, như trước nghĩ không ra bất luận cái manh mối gì, Ôn Nhu dứt khoát không muốn nghĩ nữa, có thể muốn gặp được Tây Vân tự, nhìn thấy trụ trì, mới có thể biết được nguyên do.

Nghĩ như vậy, Ôn Nhu chợt thấy mệt mỏi, một ngày một đêm không ngủ, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Giữa lúc nàng ngủ, Duẫn nhi đến đây bẩm báo, nói là Ôn Nhan cầu kiến, Ôn Nhu khẽ cười, xem ra Ôn Nhan này không ngu, còn có giá trị sử dụng.

Để đám thị nữ tất cả lui ra, thỉnh tam cô nương tiến đến. Hy vọng Ôn Nhan nói ra có thể hợp khẩu vị của nàng, cũng không uổng nàng giúp không công nàng.

Ôn Nhu thấy Ôn Nhan ăn mặc một thân thị nữ trang, cũng không thấy quái lạ. chỉ dịu dàng tiếu ý, thân thiện nói: Tam muội muội sắp làm tân nương rồi, nên ở Trấn Quốc Công phủ chờ chuẩn bị làm Thanh vương phi mới đúng, sao lại tùy ý đi lung tung như vậy, nếu để cho người nhìn thấy chẳng phải thuyết tam đạo tứ sao?

Còn không thoại âm của Ôn Nhu rơi xuống, Ôn Nhan liền trước mặt Ôn Nhu quỳ xuống, cúi đầu xuống, nhận sai nói: Muội muội biết sai rồi, cầu đại tỷ tỷ trách phạt.

Hảo, đối phương không giả bộ, nàng cần gì phải giả bộ, Ôn Nhu lập tức thu liễm dáng tươi cười, cũng không gọi Ôn Nhan đứng dậy, liền ngồi vào ghế thái sư trước mặt Ôn Nhan, lạnh lùng nói: Nga? Tam muội muội phạm vào tội gì, tỷ tỷ cũng không biết, không bằng tam muội muội hảo hảo cùng tỷ tỷ nói một câu, cũng tốt để cho tỷ tỷ biết tam muội muội sai ở nơi nào, là nên phạt, hai là không nên phạt.

Muội muội không nên nỗ lực muốn tiếp cận Bạch vương gia, không nên có lòng hãm hại đại tỷ tỷ, cùng Âm phu nhân nội ứng ngoại hợp, muốn đem vị trí Bạch vương phi của tỷ tỷ ép xuống. Ôn Nhan biết, Ôn Nhu hôm nay không phải Ôn Nhu lúc trước, nếu muốn Ôn Nhu giúp nàng, phải tự mình nỗ lực một chút.

Tam muội muội trái lại thành thực. Ôn Nhu mỉm cười, tốt, là một người có đầu óc, Chỉ là tam muội muội như vậy, trái lại đem màn kịch thấy gió bẻ tay lái này diễn rất tốt.

Muội muội cũng không phải là thấy gió bẻ tay lái, mà là hiểu đạo lý chim tốt chọn cành, đại tỷ tỷ nếu là ghi hận muội muội, muội muội cam nguyện chịu bất cứ trách phạt gì của đại tỷ tỷ.

Giỏi cho một câu chim tốt chọn cành. Ôn Nhu tán thưởng một tiếng, vẫn không có vẫn không có Ôn Nhan đứng dậy, chỉ là lạnh mắt nhìn nàng, Chỉ là tam muội muội liền đoán được tỷ tỷ sẽ giúp ngươi sao?

Người đã từng cắn nàng một ngụm, hôm nay thuận theo, giữ lại sau này có chắc sẽ không quay ngược cắn nàng thêm ngụm nữa sao? Nàng muốn là, nàng hoàn toàn phục.

Đại tỷ tỷ, muội muội biết sai rồi, muội muội chỉ là muốn chỉ là muốn làm một người, mà không phải đến súc sinh cũng không bằng. Trong mắt mẫu nữ Triệu Yên Nhi, nàng không phải người, có lẽ đến súc sinh cũng không bằng.

Thế nhưng tam muội muội có thể nghĩ xong, tuy rằng ngươi ngồi trên Thanh vương phi vị, thế nhưng cũng có thể Thanh vương sẽ không yêu ngươi, nếu là tam muội muội là muốn Thanh Vương gia yêu, tam muội muội vẫn là lựa chọn người khác mới tốt. Cứ cho là nàng vào Thanh vương phủ, Thanh vương cũng tuyệt đối sẽ không liếc nhìn nàng một cái, càng nói gì đến chuyện được hắn yêu.

Đại tỷ tỷ, nếu là yêu giống mẫu thân của muội muội như vậy, muội muội tình nguyện không cần. Từ nhỏ nàng chỉ biết, tình yêu trong nhà cao cửa rộng, dung nhan già cũng sẽ tiêu thất, muốn, không bằng không muốn.

Trái lại không nhìn ra tam muội muội có dã tâm như vậy. Không có nhân dục, tất có quyền dục, Ôn Nhan trái lại biết quyền, so với tin cậy tình yêu của nam nhân còn đáng giá hơn trăm ngàn lần.

Muội muội sẽ trung thành với đại tỷ tỷ. Ôn Nhan biết, Ôn Nhu chậm chạp không muốn đáp ứng giúp nàng, không tín nhiệm nàng.

Vậy tam muội muội phải như thế nào để tỷ tỷ tin tưởng lòng trung thành của ngươi? Nàng chưa bao giờ đánh khi cây trượng không nắm chặt trong tay, huống chi tại thế giới có bất kỳ có bất kỳ trợ giúp nào.

Thỉnh đại tỷ tỷ cho muội muội môt cây chủy thủ. Ôn Nhan ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết, muốn có được, nhất định phải bỏ ra! ** bắt tay vào làm ứng đối **

Ôn Nhu cũng không hỏi Ôn Nhan dùng chủy thủy làm gì, chỉ đi tới trước giường, nhấc gối đầu lên, cầm lấy chủy thủ màu đồng cổ bên dưới gối, đây là ngày ấy xuống phố, nhìn thấy liền mua, không nghĩ tới hôm nay có chỗ sử dụng rồi.

Ôn Nhu đem chủy thủ giao cho Ôn Nhan, thời gian Ôn Nhan tiếp nhận chủy thủ hai tay có chút run rẩy, cuối cùng cũng ổn định, cầm chủy thủ, đem chủy thủ rút ra, đứng lên đi tới trước bàn đọc sách của Ôn Nhu, đem năm ngón tay bên trái mở ra, áp lên trên bàn đọc sách, sau đó đem đặt vào khe giữa ngón áp út cùng ngón út.

Ôn Nhan cắn cắn thật chặt môi dưới, nhắm mắt lại, chủy thủ tại bàn tay nhỏ bế của nàng hung hăng cắt xuống!

Ôn Nhu không có chút kinh ngạc nào, chỉ là nhìn mặt của Ôn Nhan trong nháy mắt trắng bệch, thản nhiên nói: Tam muội muội tội gì phải làm vậy, để tỷ tỷ ngày sau còn thế nào nghe được tranh âm vang vọng đến ba ngày?

Chỉ cần, chỉ cần, đại tỷ tỷ có thể tin tưởng muội muội, . .. Trên trán của Ôn Nhan xuất ra mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu, nói chuyện cũng run, nguyên bản đôi môi hồng nhuận lúc này trắng bệch dọa người, một tiếng cũng không có kêu la, chỉ là lời còn chưa nói hết, liền cũng không nhịn được nữa toàn tâm đau nhức, ngất đi.

Ôn Nhu nhìn Ôn Nhan ngả xuống đất, lập tức để Duẫn nhi tiến đến vì nàng vì nàng bôi thuốc băng bó kỹ vết thương, lại để cho Duẫn nhi đi bưng tới bát súp để Ôn Nhan uống vào. Nửa canh giờ sắo qua, Ôn Nhan chậm rãi chuyển tỉnh, ngón tay cũng đau đớn, phát hiện mình nằm ở trên giường cyả Ôn Nhu, ngón út cũng được băng bó, biết Ôn Nhu tin bản thân, vội vã xuống giường, quay sang Ôn Nhu quỳ xuống, thành khẩn nói: Muội muội tạ qua đại tỷ tỷ.

Đứng lên đi. Xem ra Ôn Nhan đúng là vẫn còn dùng được.

Ôn Nhan không có lập tức đứng dậy, hướng Ôn Nhu trọng trọng dập đầu một cái, mới đứng lên.

Đã như vậy, tam muội muội có chuyện liền nói rõ, không cần quanh co lòng vòng. Ôn Nhu đưa tay chỉ vào cái ghế bên cạnh ý bảo Ôn Nhan ngồi xuống, Nếu tỷ tỷ bằng lòng giúp tam muội muội leo lên Thanh vương phi vị, tự nhiên liền không có gì không thể giúp.

Muội muội biết mình ngồi trên Thanh vương phi vị, Triệu di nương tất sẽ không bỏ qua ý đồ, lại không biết Triệu di nương hành động như thế nào, nên ứng đối như thế nào, đặc biệt đến thỉnh giáo đại tỷ tỷ. Ôn Nhan cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp khai môn kiến sơn địa nói rằng, Hôm nay Triệu di nương thỉnh muội muội đến, nói là hai ngày sau muốn đưa muội muội đến tây giao Tây Vân tự cầu phúc, nói là để Bồ Tát hảo hảo phù hộ muội muội.

Vậy tam muội muội cho rằng Triệu di nương là có ý gì? Khá lắm Triệu Yên Nhi, quả thật là dụng tâm ác độc.

Thứ cho muội muội ngu dốt, đoán không được. Cho nên nàng mới đến tìm giúp đỡ.

Tam muội muội cho rằng, muốn cãi hoàng mệnh, phải làm thế nào để hủy đi hôn sự tốt của tam muội muội sao? Ôn Nhu cũng không nói ra, chỉ là bình tĩnh nhìn Ôn Nhan, Tam muội muội có từng nghe qua người chết cũng có thể lên hỉ đường chưa?

Bỗng nhiên sắc mặt của Ôn Nhan trắng bệch nhìn Ôn Nhu, bởi không thể tin được mà âm thanh có chút run rẩy, Đại tỷ tỷ ý tứ là. . . Giết người diệt khẩu?

Tam muội muội thông tuệ, tỷ tỷ không cần vạch trần. Xem ra, trái lại nàng không có nhìn lầm người, không nghĩ tới còn có thể cho mình sử dụng được, Phải biết rằng nhị muội muội là tâm can của Triệu di nương, mà vốn là nhị muội muội có ý định là Thanh vương phi, không muốn bị tam muội muội đoạt đi, tam muội muội cảm thấy, Triệu di nương sẽ từ bỏ ý đồ sao? Ước ngươi đi thượng hương cầu phúc, phù hợp với tác phong của Triệu di nương sao?

Đại tỷ tỷ nói đúng, muội muội phải làm sao cho phải? Triệu di nương nhân thủ đông đảo, muội muội có thể trốn được sao? Ôn Nhan rất là lo lắng.

Phải chịu chế trụ của người khác, không bằng tiên phát chế nhân. Triệu Yên Nhi, ngươi cho là ngươi nghĩ, liền nhất định có thể làm được sao?

Đại tỷ tỷ muốn làm như thế nào, muội muội tất cả đều nghe theo. Ôn Nhan đứng lên.

Sau khi tam muội muội trở về, nghĩ cách cùng Triệu di nương nói, hai ngày sau ta theo các người đến Tây Vân tự. Đôi mắt Ôn Nhu bình tĩnh không nhanh không chậm nói, Chỗ của Triệu di nương ngươi cũng lưu tâm chút, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết.

Muội muội minh bạch.

Trở về đi, chớ bất kỳ người nào biết hôm nay ngươi đã tới Bạch vương phủ.

Vâng.

Triệu Yên Nhi, chính ngươi tạo ra cơ hội tốt như vậy, liền chớ có trách ta phản lại sử dụng cho mình.

Ôn Nhan đi rồi, Ôn Nhu nghỉ ngơi một canh giờ, giờ lên đèn tỉnh lại, Duẫn nhi khuyên nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nàng chỉ nói không cần, ngủ tiếp ngày mai liền chờ người khác tẩm da thực cốt.

Duẫn nhi lập tức đi dọn bữa tối, Ôn Nhu dùng xong, Duẫn nhi mang tới áo khoác, khoác áo khoác, để Duẫn nhi mang theo phong đăng, hai người đến viện của Du phu nhân.

Ôn Nhu đến Tĩnh Du các, nhìn thấy Túc Dạ đang ở bên ngoài viện, Ôn Nhu không khỏi cười ở đáy lòng, thực sự là có gan tới có gan tới trước cửa, lại không có gan bước vào, không khỏi lên tiếng gọi hắn.

Không thể tưởng, ngọn đèn mờ nhạt, Ôn Nhu dĩ nhiên Túc Dạ luôn luôn chỉ có một biểu tình giờ lại hiện lên nét mặt có một tia quẫn bách, một tia phi sắc, còn không chờ nàng mở miệng nói cái gì, Túc Dạ liền vội cáo lui.

Ôn Nhu lại lần nữa cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ nam nhân đều trong Bạch vương phủ nam nhân đều dễ dàng Ôn Nhu như vậy? Thực sự là cùng bầu không khí của Bạch vương phủ cực kỳ không tương xứng.

Tựa hồ loáng thoáng nghe được chuông thanh trên người Du phu nhân lọt vào tai, Ôn Nhu hàm chứa tiếu ý cười khẽ thính của Du phu nhân, chỉ thấy Du phu nhân đang ở thính tử khởi vũ, thảo nào Túc Dạ ở bên ngoài nghe được liền xuất thần như vậy.

Tỷ tỷ đến đây làm sao không thị nữ thông truyền một tiếng? Đột nhiên nhìn thấy Ôn Nhu, Du phu nhân lập tức ngừng vũ bộ, cười tiến lên đón Ôn Nhu, sau đó bảo thị nữ lui xuống pha trà.

Xem muội muội nhảy nhập thần, không muốn quấy rầy muội muội, mới đặc biệt không thị nữ thông truyền, thế nào, tỷ tỷ không có quấy rồi muội muội?

Tỷ tỷ đâu nói, tỷ tỷ đến thăm người muội muội này, muội muội cao hứng còn không kịp, thế nào gọi là quấy rối. Du phu nhân một bước lắc vòng eo một cái, có thể nói là ý nhị mười phần, phối với hoàn bội đinh đương, chỉ là cảnh đẹp ý vui êm tai dễ nghe.

Đợi thị nữ bưng trà nóng lên, Du phu nhân liền cho lui hết đám thị nữ trong thính, sau đó mới hướng Ôn Nhu hỏi: Không biết tỷ tỷ ban đêm đến đây, tìm muội muội có việc gì?

Gần đây chỗ của Mẫn phu nhân có động tĩnh gì?

Từ lần trước tỷ tỷ trừng trị Âm phu nhân, chỗ của Mẫn phu nhân rất là an tĩnh, chỉ là sáng nay lúc nghe được tin tức Vương Thượng tứ hôn cho Thanh Vương gia, đem thị nữ trong phòng đánh cho một trận. Du phu nhân suy nghĩ một chút, rồi nói, Còn có buổi trưa, thị nữ thiếp thân của Mẫn phu nhân tiểu Ny lặng lẽ từ cửa bên đi ra, xem bộ dáng kia, sợ là không muốn để cho người khác biết.

Thị nữ đó là đi nơi nào?

Đi Thanh vương phủ, từ cửa nhỏ đi vào, thời gian nửa nén hương, sau khi tiểu Ny trở về, Mẫn phu nhân mặt mày rạng rỡ. Mẫn phu nhân, muốn chơi gì vậy?

Làm phiền muội muội, còn muội muội giúp tỷ tỷ đế ý một chút.

Tỷ tỷ có thể là chuẩn bị phải làm những gì? Có thế để chó Thiên Du biết được, cũng tốt để Thiên Du trợ giúp một tay.

Muội muội, có một số việc vẫn là biết ít mới tốt, tỷ tỷ không muốn ngươi cũng bị kéo vào đám người xấu này. Dù sao nàng là nhìn ra Du phu nhân còn là một chủ tử tâm tư tinh thuần, không dơ bẩn, trái lại nàng cảm thấy đáng tiếc.

Về phần Vương Như Mẫn, ngược lại nàng cũng là muốn đi một chút, lúc nên dùng đến nàng rồi.

Chỗ Mẫn phu nhân.

Tiểu Ny đang đấm vai bóp lưng cho Vương Như Mẫn, Vương Như Mẫn nằm ở trên quý phi tháp, một tay nắm một cây ngọc trâm bích điệp xuất thần, khóe miệng hàm chứa nụ cười ngượng, đặt tay lên trên bụng nhỏ.

Phu nhân, hôm nay từ lúc nô tỳ đem ngọc trâm này mang về, người cứ nhìn ngọc trâm này xuất thần cười khúc khích, đây đã là một ngày rồi. Tiểu Ny một bên vì Vương Như Mẫn nhẹ nhàng đám vai, một bên trêu ghẹo nói, nàng là thị nữ Vương Như Mẫn mang từ nhà mẹ đẻ đến, từ nhỏ liền hầu hạ Vương Như Mẫn, trước mặt Vương Như Mẫn tất nhiên là dám nói, Nô tỳ cũng không nhìn ra ngọc trâm này có gì đặc biệt, lẽ nào vương gia có mang lời nói đặt vào trong ngọn trâm sao?

Để ngừa có người nghe thấy, tiểu Ny giảm thấp âm lượng xuống, còn cố ý đem từ Thanh ném đi.

Tiểu đề tử, ngươi biết cái gì, ngọc trâm này đối với ta, có thể có thêm một ý nghĩa không đồng dạng vậy. Vương Như Mẫn không có trách cứ miệng lưỡi của tiểu Ny, ngược lại thì cười đến càng thêm e thẹn.

Oh —— Tiểu Ny giống bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cười nói, Nô tỳ đã biết, phu nhân cùng vương gia đây gọi là thần giao cách cảm, nô tỳ là người ngoài nên xem không hiểu!

Ngươi tiểu đề tử này, càng mở miệng càng miệng vô già lan, xem ra bổn phu nhân nếu là không hảo hảo quản giáo ngươi, ngươi còn không ngồi lên trên đầu của bổn phu nhân?' Vương Như Mẫn cười mắng, giả bộ nâng tay lên chút dạy dỗ tiểu Ny.

Đột nhiên sắc mặt của tiểu Ny cũng thay đổi, vội vã đỡ Vương Như Mẫn, âm lượng quan tâm nói: Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ sau này không bao giờ nói bậy nữa, phu nhân người nghìn vạn lần không thể tức giận, làm tổn thương bụng sẽ không tốt.

Tiểu Ny nói như vậy, sắc mặt Vương Như Mẫn cười duyên chuyển hỉ rồi lại chuyển bi, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, mấy đêm phong lưu, đúng là khiến nàng ám kết châu hoài thai, hỉ là bởi vì rốt cục nàng có được cốt nhục của người thương, bi chính là hiện nay nàng vẫn là phu nhân của Bạch vương, nếu để cho người biết được nghi ngờ nàng mang cốt nhục của hắn, sợ là nàng có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết, mà nàng làm sao có thể để cho cốt nhục còn chưa xuất thế đã chết? Cho nên nàng bắt đầu có hành động, không thể ngồi chờ chết!

Tiểu Ny, hôm nay ngươi nhìn thấy gia, thời gian nói với hắn việc này, hắn vui vẻ không? Vương Như Mẫn vuốt ve bụng nhỏ của mình, cười đến từ ái, nàng sắp làm mẫu thân rồi, là cốt nhục của hắn, hắn khẳng định sẽ rất vui vẻ.

Phu nhân, vương gia tự nhiên rất là vui vẻ, dù sao vương gia thương người như vậy. Tiểu Ny nào dám nói đến gương mặt từ đầu đến cuối của vương gia đều là màu đen, sợ là chủ tử nhà mình thương tâm, không dám nhiều lời thôi. Nhưng nếu là Nhưng nếu là gia thực sự thương ta, lúc trước lại sao ta gả vào Bạch vương phủ, hôm nay lại chậm chạp cứu ta đi ra ngoài. Nói đến chỗ này, trên mặt Vương Như Mẫn đau thương càng nhiều một phần, nàng thủy chung yêu người nam nhân kia, tin tưởng hắn sẽ đem nàng mang ra khỏi Bạch vương phủ, sau đó thú nàng, thế nhưng, ai ngờ đến ——!

Trong mắt của Vương Như Mẫn đau thương đột nhiên bắn ra thâm độc, dần dần nắm chặt tay lại, cắn răng nghiến lợi nói: Lại tại sao lại thú Ôn gia lão tam thứ nữ kia làm chính phi! Hắn rõ ràng nói qua cho ta làm chính phi!

Phu nhân, người không nên tức giận, sẽ động thai khí, hôm nay người đã tức giận một trận lớn rồi. Tiểu Ny nhẹ vỗ về lưng của Vương Như Mẫn để nàng thuận khí, tiểu Ny nghĩ thầm, nếu không phải lúc trước nàng đè xuống chuyện Thanh Vương gia muốn thú Trấn Quốc công tử, phu nhân chẳng phải là tức giận hơn sao? Nàng không muốn để cho phu nhân thương tâm hao tổn tinh thần mới không dám cùng nàng nói, thế nhưng hôm nay truyền đến tin tức đại hôn của Thanh Vương gia cùng Trấn Quốc công tử, lại truyền tới Vương Thượng tứ hôn Thanh Vương gia cùng Ôn tam tiểu thư, mặc dù nàng muốn ngăn lại không cho phu nhân biết, cũng không thể ngăn được.

Huống hồ, đây là Vương Thượng tứ hôn, vương gia không thể không theo, không tuân theo chính là kháng chỉ, phu nhân người hiểu không phải? Làm sao lại tức giận như vậy? Tiểu Ny vẫn như cũ an ủi Vương Như Mẫn, Hơn nữa, lòng của vương gia đều đặt trên người của người, nếu không phải trên thân người phu nhân, sao lại để nô tỳ mang trâm ngọc đem về cho phu nhân?

Tiểu Ny nói đến trong thâm tâm của Vương Như Mẫn, chỉ thấy sắc mặt của nàng thoáng hòa hoãn, cầm trâm ngọc lên tỉ mỉ nhìn, cũng đúng, nếu hắn không thương nàng, sao lại đem cây trâm ngọc này cho nàng? Lúc trước hắn nói, đợi thời cơ thành thục, hắn liền thú nàng, lấy cây trâm ngọc này làm chứng, hôm nay hắn lấy cây trâm ngọc này, là thời cơ đã đến sao? Là muốn thú nàng sao?

Nghĩ như vậy, hai gò má của Vương Như Mẫn liền bắt đầu ửng đỏ.

Gia nói muốn ta nghĩ biện pháp đem Ôn Nhu đuổi ra khỏi Bạch vương phủ? Nếu định thần rồi, liền phải suy nghĩ thật kỹ chuyện gia muốn nàng làm.

Đúng vậy, phu nhân, vương gia nói, nói Vương phi là một tai họa, hôm nay Vương Thượng tứ hôn cũng là do một tay Vương phi thúc đẩy, nếu không nhanh chóng loại trừ, sợ rằng ngày sau sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho vương gia cùng phu nhân.

Nếu là tai họa, vì sao không cho ta trực tiếp giết chết nàng? Vì sao còn giữ lại mạng cho để cho nàng rời khỏi Bạch vương phủ? Vương Như Mẫn không giải thích được, người chết, không phải rất tốt sao?

Vương gia cũng không nói gì, nô tỳ không biết. Tiểu Ny dừng một chút, lại nói, Vương gia còn nói, chỉ cần đem Vương phi đuổi ra Bạch vương phủ, vương gia liền có biện pháp đem Ôn tam tiểu thư đẩy ra khỏi chính phi vị, đến lúc đó, vương gia còn có biện pháp để phu nhân rời khỏi Bạch vương phủ, ngồi trên Thanh vương chính phi vị.

Gia thật nói như vậy? Vương Như Mẫn có chút không dám tin tưởng, chuyện nàng nhõng nhẽo cứng rắn hắn hai năm nay hắn cũng không có đáp ứng, thế nào hôm nay để cho nàng đem Ôn Nhu đuổi ra khỏi Bạch vương phủ liền đáp ứng nàng?

Vâng, vương gia nói là hôm nay phu nhân có thai, không thể kéo dài được nữa. Thế nhưng, tiểu Ny luôn cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, về phần kỳ quái ở nơi nào, nàng lại không nói ra được.

Hảo, ta đã biết. Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, có thể để cho cốt nhục của bọn họ xuất thế, mặc kệ bất cứ chuyện gì, nàng cũng nguyện ý làm.

Phu nhân, nô tỳ vì người rót ly trà sâm an thần, ngày hôm nay người có lẽ là mệt rồi, không nghỉ ngơi một chút đối với thân thể không tốt đâu. Tiểu Ny nói xong, đỡ Vương Như Mẫn nằm xuống quý phi tháp, gọi thị nữ khác đến thêm chút than củi vào lo, liền đi ra ngoài, chỉ là nàng mới đi ra liền vòng trở lại.

Tiểu Ny, làm sao vậy? Thế nào thần sắc khẩn trương? Vương Như Mẫn nhìn thần sắc khẩn trương của tiểu Ny, không hiểu hỏi.

Phu nhân, Vương phi đến đây.

Cái gì? Nàng tới làm cái gì? Có đúng hay không phát hiện cái gì? Ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng, đôi mắt chìm, Nàng là một mình đến?

Bên người nàng còn có thị nữ Duẫn nhi. Tiểu Ny cũng có chút lo lắng, Phu nhân, Vương phi phát hiện ra cái gì?

Tiểu Ny vừa nghĩ tới phương thức Ôn Nhu xử trí Lý An Âm nàng liền sợ nổi da gà, còn không bằng một đao hiểu rõ, Âm phu nhân luôn luôn phách lối, liền không hề đánh trả bị bắt bí. . .

Nàng có thể phát hiện ra cái gì? Trong mắt Vương Như Mẫn tràn đầy khinh thường, Cho rằng ai cũng giống nhứ Lý An Âm ngực lớn nhưng không có đầu óc sao?

Sợ quá mức, đi, tiền thính gặp nàng một chút. Đến thật đúng lúc, cũng tiết kiệm cho nàng đỡ phải đi một chuyến.

Vương Như Mẫn đem ngọc trâm bích điệp cài lên búi tóc, đi ra ngoài. **Như Mẫn phu nhân **

Phong đăng chập chờn, ánh sáng của nến mờ nhạt.

Vương phi tỷ tỷ hôm nay làm sao lại cao hứng đến chỗ người muội muội này? Vương Như Mẫn khoác áo khoác, tự mình đến cửa chào đón, vừa thấy được Ôn Nhu, khuôn mặt tươi cười đón chào, giọng nói kia, nụ cười kia, thực sự giống hoan nghênh Ôn Nhu đến.

Ôn Nhu cũng mỉm cười, Đêm khuya tỷ tỷ đến đây, mong rằng không Mẫn muội muội không ngại tỷ tỷ quấy mới đúng.

Đâu đâu, muội muội nhớ Vương phi tỷ tỷ còn không kịp, sao sẽ ngại tỷ tỷ? Vương Như Mẫn cười đến nhu hòa, thân mật nắm tay của Ôn Nhu, đem nàng dẫn vào trong phòng, Bên ngoài phong hàn, Vương phi mau mau vào trong đi.

Vương Như Mẫn dẫn Ôn Nhu vào phòng, lại lệnh thị nữ đi pha trà, mình thì cùng Ôn Nhu ngồi ở quý khách vị.

Không biết Vương phi tỷ tỷ đã trễ thế này tìm đến muội muội, là có chuyện gì sao? Vương Như Mẫn một bên ôn nhu hỏi, một bên tinh tế quan sát đến thần sắc của Ôn Nhu.

Chỉ là trong lúc rãnh rỗi, nghĩ nhiều ngày chưa từng cùng Mẫn muội muội thân cận, đặc biệt tìm đến muội muội ngồi một chút, tâm sự, giải buồn một chút. Ôn Nhu cũng cười đến dịu dàng.

Vậy cũng thực sự là lỗi của muội muội rồi, muội muội cần phải tìm Vương phi tỷ tỷ mới đúng, sao dám phiền Vương phi tỷ tỷ tìm đến muội muội. Vương Như Mẫn hơi áy náy, mặt mày có một chút ủy khuất, Chỉ là Vương phi tỷ tỷ ngày gần đây bận, muội muội không dám đi quấy rầy tỷ tỷ, ngày sau tỷ tỷ nếu là cảm thấy buồn bực rỗi rãnh, có thể sai người mời muội muội đến chỗ của tỷ tỷ là được, phiền tỷ tỷ đến đây muội muội thực sự là áy náy.

Ngọc trâm bích điệp trên đầu muội muội rất, không biết tỷ tỷ có thể không nhìn một cái? Ôn Nhu bỗng nhiên nhìn đến ngọc trâm bích điệp trên đầu Vương Như Mẫn, mâu quang khẽ nhúc nhích.

Vương Như Mẫn cả kinh, trên mặt thoáng một cái đã qua, khiêm tốn cười nói: Tỷ tỷ quá khen, bất quá chỉ là một cây trâm thông thường mà thôi, đâu đáng giá để tỷ tỷ khích lệ.

Nếu là muội muội không ngại, có thể gỡ xuống để chị nhìn một cái? Ngọc trâm này trái lại nhìn quen mắt, nếu không nàng cũng sẽ không chú ý tới, coi như, đã từng thấy qua ở chỗ của Ôn Tâm.

Trong mắt Vương Như Mẫn hiện lên một tia ngoan lệ, lập tức tiêu thất, chỉ cười khanh khách gở ngọc trâm xuống, đưa cho Ôn Nhu, cố cười nói: Một cây trâm mà thôi, tỷ tỷ muốn xem cái gì mà không được, chỉ sợ làm dơ mắt của tỷ tỷ mới phải.

Muội muội ngọc trâm này tỷ tỷ nhìn rất quen mắt. Ôn Nhu tiếp nhận ngọc trâm, tinh tế nhìn, sau đó giả vờ bừng tỉnh đại ngộ, Tỷ tỷ nghĩ tới, nhị muội muội tại nhà của tỷ tỷ cũng có thấy qua một cây trâm y hệt như vậy, nhị muội muội nói đó là Thanh Vương gia tặng cho nàng, thế nào? Cây trâm này cũng là Thanh Vương gia tặng cho Mẫn muội muội sao?

Ôn Nhu nói xong, tự tiếu phi tiếu nhìn Vương Như Mẫn, trong lòng cả kinh Vương Như Mẫn trong lòng cả kinh, nâng tay phải lên một cách tự nhiên xoa bụng nhỏ, đáy lòng hoảng trương, đó là phẫn nộ, đoạt lấy cây trâm trong tay Ôn Nhu, lúng túng cười nói: Tỷ tỷ nói gì rồi, bất quá chỉ là cây trâm phổ thông mà thôi, tỷ tỷ nhất định là nhìn lầm rồi, Trấn Quốc công tử là người cao quý, đồ của muội muội làm sao có thể giống như của Trấn Quốc công tử được? Hơn nữa, muội muội phu nhân của Bạch vương gia, Thanh Vương gia nếu là muốn tặng lễ, cũng tự nhiên đưa cho Bạch vương gia mới phải, sao lại đưa cho một phu nhân đâu nho nhỏ như ta.

Kì thực đáy lòng của Vương Như Mẫn lửa giận cuộn trào mãnh liệt, Thanh Vương gia sớm cùng Trấn Quốc công tử rồi? Thế nào nàng không biết? Hắn đây là đang có ý định lừa gạt nàng sao? Vì sao lại thứ tam tiểu thư mà không phải là Trấn Quốc công tử? Càng nghĩ như vậy, ánh mắt của Vương Như Mẫn càng âm trầm, tay ở bụng nhỏ cũng không quên nắm chặt một phần.

Ôn Nhu chú ý tới từng động tác nhỏ của Vương Như Mẫn, dư quang của khóe mắt nhìn chằm chằm bụng nhỏ của Vương Như Mẫn, mâu quang cũng nặng nề, chẳng lẽ ——

Có lẽ là tỷ tỷ nhìn lầm rồi, bất quá cây trâm này của Mẫn muội muội quả thực đẹp.

Vương phi tỷ tỷ, muội muội có một chuyện bất minh muốn xin hỏi tỷ tỷ, mong rằng tỷ tỷ không nên ngại mới tốt của muội muội mới phải. Gia, ngươi vì sao để Mẫn nhi đau lòng như vậy?

Mẫn muội muội mời nói. Ôn Nhu trái lại chuẩn xác bắt được phẫn nộ cùng đau thương trong mắt của Vương Như Mẫn, đáy lòng cười nhạt, Thanh vương cuộc sống này của ngươi đừng hòng được an bình.

Nếu Thanh Vương gia đem cây trâm tặng cho Trấn Quốc công tử, vì sao lại thú tam cô nương?

Mẫn muội muội trái lại đối với hôn sự của Thanh Vương gia cảm thấy hứng thú? Ôn Nhu mỉm cười, Bất quá đây là chuyện mọi người đều biết, nói cho muội muội cũng không sao, bởi vì Thanh Vương gia đem thứ quan trọng hơn tặng cho tam muội muội.

Là cái gì? Vương Như Mẫn truy cùng đuổi tận hỏi.

Là nhẫn ngọc tiên hoàng tặng cho mỗi hoàng tử một chiếc. Ôn Nhu không nhanh không chậm nói.

Cái gì? Vương Như Mẫn cuối cùng khống chế không được, không thể tin đứng lên.

Ôn Nhu chỉ là cười cười, Mẫn muội muội cớ gì? Khẩn trương như vậy?

Lúc này Vương Như Mẫn mới chú ý tới mình luống cuống, ngồi xuống lại, giải thích: Muội muội nhất thời nghe được di vật của tiên hoàng, nhất thời kích động.

Ôn Nhu chỉ cười không nói, cũng không chọc phá, theo tính tình của Vương Như Mẫn, để nàng hướng Thanh vương nháo đi thôi.

Hai người đang khi nói chuyện, thị nữ nấu xong trà bưng lên, con ngươi đen nhánh của Ôn Nhu giật giật, dẫn đầu đưa một ly trà cho Vương Như Mẫn, Mẫn muội muội, uống trà.

Sao dám phiền Vương phi tỷ tỷ tự mình động thủ. Vương Như Mẫn giả vờ sợ hãi, giơ tay lên tiếp nhận ly trà Ôn Nhu đưa tới.

Thời gian đầu ngón tay của Vương Như Mẫn đụng tới ly trà, bỗng nhiên Ôn Nhu buông lỏng tay ra, nước trà nóng bắn vài giọt lên bụng nhỏ của Vương Như Mẫn!

Vương Như Mẫn lập tức hai tay che chở bụng nhỏ, nước trà nóng hổi bắn lên ghế, ướt thân váy của Vương Như Mẫn, ly trà đụng vào ghế, rơi xuống mặt đất, nát.

Lòng Vương Như Mẫn vẫn còn sợ hãi nhìn nước trà hất lên ghế, nghĩ mới vừa rồi nếu không phải nàng phản ứng nhanh hơn đứng lên, nước trà này sẽ hất lên bụng nàng rồi.

Ôn Nhu này! Tuyệt đối là cố ý! Nàng rốt cuộc là giấu tâm tư gì? Lẽ nào biết được nàng hoài thai? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

A. . . Muội muội, xin lỗi, tỷ tỷ không phải không phải, nhất thời bưng không vững. . . Để tỷ tỷ nhìn một cái xem muội muội có bị thương không? Ôn Nhu cũng đứng lên, nói xin lỗi, gở xuống khăn bên hông xuống muốn giúp Vương Như Mẫn lau khô trà trên váy, lại bị Vương Như Mẫn né tránh.

Không có chuyện gì, tỷ tỷ, muội muội không có việc gì, bất quá là chỉ là một ly trà thôi. Vương Như Mẫn trừng mắt Ôn Nhu, nói xong nghiến răng nghiến lợi, nét mặt không thể không lộ nụ cười.

Nhất cử nhất động của Vương Như Mẫn, Ôn Nhu nhất thanh nhị sở, thấy Vương Như Mẫn luôn luôn vô tình hay cố ý đưa tay sợ bụng nhỏ, mà tiểu Ny một bên lúc Vương Như Mẫn đứng lên, cũng là đem lực chú ý toàn bộ đặt lên bụng của Vương Như Mẫn, dáng dấp lòng vẫn còn sợ hãi, như vậy xem ra, suy đoán của nàng nhất định là không sai được.

Bụng nhỏ này của Vương Như Mẫn, có thể nhất cử lưỡng tiện cũng nói không chừng.

Tỷ tỷ thực sự là xin lỗi muội muội. Ôn Nhu giả bộ xấu hổ.

Không có chuyện gì, tỷ tỷ không cần tự trách. Kỳ thực Vương Như Mẫn hận không thể đi tới giáng cho Ôn Nhu mấy bạt tai, nếu như thai nhi trong bụng nàng bị thương, nàng muốn nàng đền mạng! Nếu là tỷ tỷ vô sự, muội muội mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi.

Đều do tỷ tỷ không tốt, để muội muội bị sợ hãi, nếu muội muội mệt mỏi, tỷ tỷ liền rời đi trước.

Tiểu Ny, thay ta tiễn Vương phi tỷ tỷ.

Ôn Nhu đứng lên, chính muốn rời khỏi, bỗng nhiên tựa như nhớ tới cái gì, lại xoay người hướng Vương Như Mẫn cười nói: Xem cái trí nhớ này của tỷ tỷ, chuyện đến tìm muội muội cũng quên nói.

Vương phi tỷ tỷ còn có chuyện gì sao? Hiện nay Vương Như Mẫn cực kỳ không muốn nhìn thấy Ôn Nhu, thầm nghĩ để cho nàng vội vàng từ tiêu thất trước mắt.

Tỷ tỷ nghe nói muội muội thêu không tệ, đặc biệt muốn đến hướng muội muội lấy một bức thêu đẹp, trở về hảo hảo tham quan hoc tập một chút, để giải tỏa cuộc sống phiền muộn này.

Tiểu Ny, lấy một bức tùng trúc cẩm bạch ta thêu gần đây nhất tặng cho Vương phi.

Tỷ tỷ thầm nghĩ muốn một bức uyên ương hí thủy, chẳng biết có được không? Tùng trúc, cái này không đạt được hiệu quả nàng muốn.

Không nghĩ tới tỷ tỷ tâm tính nữ nhi như vậy. Vương Như Mẫn trào phúng cười, muốn uyên ương hí thủy cho ai? Tự ngu tự nhạc! Tiểu Ny, lấy bức uyên ương hí thủy cho Vương phi.

Vâng.

Khi Ôn Nhu cầm bức uyên ương hí thủy chính tay Vương Như Mẫn thêu trong tay, tiếu ý trong con ngươi càng đậm một phần. ** tây tây vân **

Sáng sớm hôm sau, trời mới lộ nắng sớm, Ôn Nhu liền thức dậy, gọi Duẫn nhi, đem bức uyên ương hí thủy hôm qua lấy từ chỗ của Vương Như Mẫn giao cho Duẫn nhi.

Duẫn nhi, biết nên làm thế nào rồi?

Nô tỳ biết.

Đi đi, trước khi chỗ Vương Như Mẫn có có động tĩnh đem sự tình làm tốt.

Đêm qua sau buổi nói chuyện, hôm nay có Vương Như Mẫn nhất định có có động tĩnh, việc này muốn Vương Như Mẫn chọc giận Thanh vương trước, Thanh vương vốn không phải là người trầm trụ khí, huống chi một nam nhân tự cho là đúng, thế nào có thể chịu được Vương Như Mẫn cùng hắn nháo.

Thế nhưng Vương phi người hôm nay phải đi Tây Vân tự? Không cần có nô tỳ theo bồi? Duẫn nhi cung kính hỏi.

Không cần, ngươi làm tốt làm chuyện của ngươi là được, cần phải trước khi mặt trời lặn đem sự tình hoàn thành. Nàng tin tưởng năng lực của Duẫn nhi.

Nô tỳ minh bạch. Duẫn nhi hướng Ôn Nhu hơi khom người, đem bức uyên ương hí thủy cho vào trong lòng, lui ra ngoài.

Duẫn nhi đi rồi, Ôn Nhu đổi lại một thân nam trang, đem bạch ngọc bài hôm qua Lý bá giao cho nàng thu vào trong tay áo, từ cửa hông đi ra ngoài, ở dưới phố thuê một chiếc xe ngựa, trực tiếp đi tây đi tây giao Tây Vân tự.

Xe ngựa dừng ở dưới chân núi Tây Vân tự, ở chân núi có thể nghe được tiếng chuông trầm muộn từ trên đỉnh núi truyền xuống, Ôn Nhu xuống xe ngựa, mang mấy đồng cho xa phu, rồi bước lên trên thềm đá.

Đá phiến dọc theo bên sườn núi, trong khe đá cỏ dại khô vàng chỉ còn một đoạn, một chút cũng không có sức sống, nhưng mà một đường đi lên, mỗi một bậc thềm đá đều sạch sẽ, đủ thấy mỗi ngày có người quét sạch.

Vào sáng đông Tây Vân tự rất là quạnh quẽ, trên sườn núi đá chỉ có mỗi mình Ôn Nhu, Ôn Nhu từng bước đi lên, cửa miếu ở đỉnh núi, mới nhìn thấy hai người khách hành hương, thế nào cũng nghĩ không thông chùa miểu đệ nhất Đại Di thế nào vắng lạnh như vậy.

Khó khăn lắm Ôn Nhu mới bước vào chùa miểu, liền có một tiểu sa di mặc miên bào than chì hướng nàng đi tới, không ngờ như thế ngũ chỉ hướng nàng hơi khom người tỏ vẻ chào, lễ phép hỏi: Không biết thí chủ đến đây, là cầu phúc hay là nghe thiện ý?

Tây Vân tự có một chỗ đặc biệt, đó là để chó người thế tục nếu là cảm thấy trong lòng có chuyện phiền muộn mà không giải được, có thể đến thiện phòng trong chùa nghe các sư phó tống thiện, lấy khí táo bạo trong lồng ngực, cũng có thể chọn sư phụ, hai người một mình một gian thiện phòng, mặt đối mặt thiện giảng, khách hành hương đến Tây Vân tự, đó là cầu phúc cùng nghe thiện ý chiếm đa số.

Cũng không cũng không nghe cũng không nghe thiện ý. Ôn Nhu cũng hướng tiểu sa di khom người đáp lễ.

Cũng không cũng không nghe cũng không nghe thiện ý, vậy không biết thí chủ đến Tây Vân tự vì chuyện gì? Tiểu sa di rất là không giải thích được, hắn còn chưa thấy qua khách hành hương như vậy.

Tìm người. Ôn Nhu ngắm đèn nhang đốt trong viện, thản nhiên nói.

Không biết thí chủ tìm người phương nào?

Tây Vân tự trụ trì.

Tiểu sa di hơi ngẩn ra, lại hướng Ôn Nhu hơi khom người một cái, nói: Thỉnh thí chủ ở đây chờ chốc lát, ta đi vào bẩm báo.

Sau một lát, một hòa thượng hơi lớn tuổi, dáng người cao cao, hướng Ôn Nhu đi đến, khom người lễ phép nói: Sư phụ chúng ta đã nhiều năm rồi chưa từng gặp qua khách, không biết thí chủ tìm sư phụ chúng ta, vì chuyện gì?

Bị người nhờ, tới thăm.

Mong rằng thí chủ mời trở về đi, sư phụ không tiếp khách, cố nhân cũng tốt, khách nhân cũng được.

Chẳng biết có được không làm phiên sư phụ nói một câu với trụ trì, sau khi nghe xong, hắn nguyện gặp tại hạ liền gặp, không gặp liền thôi, thế nào?

Hòa thượng trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: Cũng tốt, thí chủ mời nói.

Noãn thủy lương dược, nghi nhân bảo thân. Hai câu noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả Ôn Nhu cũng không nói, nếu trụ trì bằng lòng gặp nàng, tất biểu thị hắn biết chuyện bạch ngọc bài, nếu là hắn không gặp, tất cả không cần phải nói.

Xin thí chủ hãy đến sương phòng chờ, ta bẩm báo sư phụ, trở lại cùng thí chủ nói.

Làm phiền.

Sau khi hòa thượng lớn tuổi rời khỏi, tiểu sa di liền bắt đầu đưa Ôn Nhu đến sương phòng chờ.

Khoảng chừng qua nửa nén hương, hòa thượng lớn tuổi xuất hiện, vừa thấy Ôn Nhu liền khom người một cái thật sâu, cung kính nói: Thỉnh công tử đi theo ta.

Xem ra, muốn hiểu được tất cả bí mật của bạch ngọc bài cất giấu, trụ trì là người quan trọng rồi.

Hòa thượng lớn tuổi đưa Ôn Nhu dẫn ra khỏi chùa, đến cánh rừng an tĩnh phía tây, vừa đi, một bên hướng Ôn Nhu giải thích: Sư phụ thích tĩnh, không muốn ở trong sương phòng, hàng ngày thích cánh rừng này.

Dần dần, một gian nhà gỗ xuất hiện trong tầm mắt, Ôn Nhu theo hòa thượng đi đến trước nhà gỗ, chỉ thấy hòa thượng nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ đóng chặt, bên trong truyền đến âm thanh già nua, hòa thượng liền đẩy cửa ra, thỉnh Ôn Nhu đi vào.

Mùi đàn hương nhàn nhạt, để cho người khác tâm bình khí hòa, trong nhà gỗ lộ ra một bộ bộ bàn ghế cao bằng đầu gối, trước bàn gỗ có đệm cói.

Thí chủ là hậu nhân của Ôn gia? Thanh âm già nua khàn khàn vang lên, Ôn Nhu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả thon gầy ngồi ở giường đá bên trái gian nhà, phía sau treo chữ thiện trên tường, chòm râu dài rũ xuống trước ngực, ánh mắt của hắn nhìn Ôn Nhu, đem Ôn Nhu từ trên xuống dưới quan sát một lần, thở dài nói, Ôn lão huynh có một tôn nữ khí phách phi phàm như vậy, cũng đáng cũng đáng! Ôn gia có hi vọng!

Đại sư nhận thức tổ phụ? Ôn Nhu hướng lão nhân khom người một cái thật sâu, có chút kinh ngạc.

Nào chỉ là nhận thức? Đại sư gạt gạt bạch mi, chỉ chỉ bồ đoàn trên đất, nói, Hậu sinh, ngồi.

Đa tạ đại sư. Ôn Nhu theo lời ngồi chồm hỗm lên bồ đoàn, đại sư lại hỏi, Tổ phụ ngươi vẫn tốt?

Tổ phụ đã vong cố. Ôn Nhu như thực chất mà nói, đại sư trong nháy mắt kinh hãi, bình tĩnh lại, Ôn Nhu tiếp tục nói, Nếu không có như vậy, như thế nào Ôn Nhu sẽ tìm đến đại sư.

Đại sư, Ôn Nhu thiên tư bách nhớ chung quy không giải thích được lời của tổ phụ lưu lại rốt cuộc có ý gì. Ôn Nhu hơi nhăn mi lại, tay áo đang lúc bạch ngọc bài đưa cho đại sư, Còn có khối này bạch ngọc bài lại có quan hệ thế nào?

Đại sư tiếp nhận bạch ngọc bài, bạch mi hung hăng giật mình, hai tay cũng run nhè nhẹ, Rốt cục, rốt cục vẫn phải cần đến lực lượng của khối bạch ngọc này sao? Đại Di, Đại Di thật đến tình cảnh này rồi sao?

Đại sư ngươi nói cái gì? Ôn Nhu có chút kinh khí thấy đại sư kích động, rồi lại không thể không nói bổ sung, Người trung gian cũng có một chút nguyên do, mang khối bạch ngọc bài này giao cho Ôn Nhu, lúc đó tổ phụ qua đời đã ba năm rồi, Ôn Nhu cũng là hôm qua mới biết.

Cái gì? Đại sư lại lần nữa chấn kinh rồi. Chuyện lớn như vậy kéo dài ba năm? Trong này ai có thể biết được sự tồn tại của bạch ngọc bài này?

Đại sư yên tâm, ngoại trừ Ôn Nhu, không người nào biết, mà người giữ bạch ngọc bài này, cũng là có một số chuyện không nhớ rõ.

Hậu sinh, ngươi cũng biết tồn tại của Trấn Quốc Công phủ có nghĩa gì?

Ôn Nhu không biết.

Thời gian người nhận lấy bạch ngọc bài, ngươi, liền không còn là chính ngươi? Ánh mắt của Đại sư sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Nhu.

Chỉ cần là nguyện vọng của tổ phụ, Ôn Nhu nhất định hoàn thành, không oán không hối hận. Tổ phụ tín nhiệm nàng, nàng cũng không thể cô phụ tổ phụ.

Hảo, hậu sinh khả uý! Lão nạp liền đem tất cả chuyện của bạch ngọc bài này nói cho người biết!

/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status