Niếp Môn: Tâm Kỳ Như Họa

Chương 5

/15


Hoa anh đào đẹp như tranh

Niếp Ngân đang chuẩn bị trở vào trong xe, quay lại phía sau thấy "Koala" đang đuổi theo, dừng bước, dứt khoát ngồi trên chiếc ghế trắng bên cạnh, đôi chân được bao bọc bởi quần tây đen chân trái ưu nhã mà gác lên trên đùi phải, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn nữ nhân kia chạy đến.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở mà chiếu xuống những ánh sáng loang lỗ, khuôn mặt cô nhỏ nhắn như gốm sứ chợt sáng lên, giống như viên minh ngọc phát ra ánh sáng long lanh, rất ít cô gái dám để mặt mộc mà xuất hiện, anh đã gặp qua nhiều người phụ nữ tất cả trên mặt đều "che phủ" một lớp mặt nạ dày.

Có điều, anh vẫn cảm thấy đôi lông mày của người phụ nữ này có phần quen thuộc, anh thừa nhận cô rất xinh đẹp, đồng thời lại lộ ra khí khái anh hùng ở trong đó, thật giống như...

Tâm tư hơi trầm xuống, khóe môi cũng hơi mím lại, không biết tại sao, anh đột nhiên nghĩ tới Lãnh Thiên Dục.

Đám bảo vệ xung quanh im lặng sau khi nhìn một cảnh khác thường này vừa định tiến đến, lại bị ánh mắt của Niếp Ngân ngăn lại.

"Này, Niếp Tích, ngươi đúng là biết làm trò, giả vờ không nhận ra tôi?" Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng đuổi tới, thấy khuôn mặt anh không chút biểu cảm mà nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự bình thản xa lạ, càng hận không thể đánh một đấm vào mặt anh, cô cười lạnh, đưa một tay, rồi hai tay đặt trên ghế, vây anh trong vòng tròn mình tạo ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp gần như dán trên người anh,

"Hay là, thực bị một cú đấm của tôi làm mất trí nhớ, hả?"

Dám đùa giỡn trước mặt cô, hắn chán sống rồi có đúng không?

"Là cô đem tấm ảnh phát tán?" Niếp Ngân nhàn nhạt mở miệng, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngược lại dáng vẻ lại rất thờ ơ, thân thể vẫn tao nhã dựa trên ghế, hóa ra cô xem anh là Niếp Tích.

Lãnh Tang Thanh liền nói câu," Không sai, có điều anh nói còn thiếu một điểm, tôi còn đánh anh một trận tơi bời."

Niếp Ngân tỉ mỉ đánh giá cô, gần như là từ mặt đến chân cô, sau đó lại đem tầm mắt quay lại trên mặt cô, "Sức của cô quả thực không nhỏ." Nhìn khuôn mặt của em trai anh sẽ biết, tên Niếp Tích ấy đúng là cao thủ thái quyền, bình thường lại say mê đua xe, cô lại có thể đánh hắn nâu mắt, lợi hại.

"Xem ra anh vẫn còn nhớ rõ, bất quá khuôn mặt của anh bình phục rất nhanh, mới vài ngày đã không có chuyện gì rồi." Lãnh Tang Thanh cười gian, lập tức đứng dậy, lại liền ngồi bên cạnh anh, đưa tay khoát lên vai anh,

"Thế nào anh bạn, hai ta có phải nên từ từ ngồi xuống mà nói chuyện không?"

"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?" Niếp Ngân cười nhạt, tao nhã tột cùng, lại nhìn thoáng qua cánh tay nhỏ bé của cô đang khoát lên vai mình, lá gan của nha đầu này thật lớn, vẫn chưa có người phụ nữ nào dám dùng loại động tác này cùng hắn nói chuyện.

Lãnh Tang Thanh nghiêng đầu nhìn anh, Niếp Tích này hôm nay là lạ thế nào đó? Bất quá dáng vẻ cười của anh nhìn rất đẹp, quên đi, mặc kệ anh.

"Rất đơn giản, là chuyện bồi thường, bởi vì cái người biến thái như anh không ngăn cản, làm hại sách của bạn tôi phải lùi thời hạn xuất bản lại một thời gian, anh phải bồi thường vật chất lẫn những tổn thất tinh thần cho cô ấy." Một tay đưa ra trước mặt anh, lười biếng thương lượng.

Niếp Ngân nhìn cô, một lúc sau mới nhàn nhạt nói một câu, "Phụ nữ không nên giống như cô."

Lãnh Tang Thanh sửng sốt, "Anh có ý gì?"

"Phụ nữ phải ra dáng phụ nữ." Niếp Ngân tốt bụng giải thích một câu.

Lãnh Tang Thanh cắn răng nhìn anh, người đàn ông này là đầu trâu sao? Nói chuyện lại làm người ta tức thế này? Lấy tay vỗ vỗ lên vai anh vài cái, "Đừng cho là tôi nghe không ra ý của anh, tôi cảnh cáo anh, anh nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận tôi đem chuyện xấu của anh nói cho mọi người biết, cho anh bồi thường gấp mười lần tổn thất tinh thần cho tôi!"

Niếp Ngân bất đắc dĩ cười, trên vai không đau nhưng có cảm giác ngưa ngứa, thật không rõ cái tên Niếp Tích này làm sao lại gây ra chuyện lớn như vậy?

"Như vầy đi, cô nói tôi nghe nguyên nhân tôi phải bồi thường."

"A, khuôn mặt này của anh thật là muốn bị đánh mà." Lãnh Tang Thanh cười như ma quỷ, giọng cười cũng có chút bén nhọn, "Nguyên nhân nếu không bởi vì anh, sách của bạn tôi sau lại có thể chưa xuất bản chứ? Niếp Tích, anh cho là ai cũng giống như nhị thiếu gia anh sao? Mỗi ngày không cần làm việc chỉ biết tiêu tiền của cha mẹ? Chúng tôi cần tiền để ăn cơm, sách xuất bản chậm một ngày thì tiền nhuận bút càng chậm ngày đó, anh nói, anh có cần bồi thường phí tổn cho bạn tôi hay không?"

Niếp Ngân nghe xong, lộ ra mấy phần trầm tư, sau đó khẽ gật đầu, "Ừ."

Lãnh Tang Thanh mừng thầm, thấy anh phối hợp như thế chắc là có hi vọng, lại tiếp tục thương lượng: "Sau đó anh lại giở trò tên tạp chí nói tranh biếm họa của bạn tôi dung tục, làm hại tranh biếm họa của bạn tôi thiếu chút nữa không thể xuất bản, anh nói anh có nên bồi thường tổn thất hay không?"

"Nên bồi thường." Niếp Ngân càng khó hiểu mà gật đầu.

Lãnh Tang Thanh vốn nghĩ qua rồi, nếu anh dám không phối hợp, sẽ đánh anh một trận tơi bời, không nghĩ tới thấy độ của anh lại tốt như vậy, càng nhẹ nhõm, "Tiếp theo là tôi, vì chuyện bạn tôi mà gần đây ăn không ngon ngủ không yên, còn bị cái tên đê tiện nhà anh làm tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện, có thể nói, tôi vì giúp đỡ bạn bè lấy lại công đạo hao tốn tâm sức, anh nói anh có phải cũng nên bồi thường tinh thần cho tôi hay không?"

Niếp Ngân đem thân thể dựa phía sau, "Chung quy cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu cho cô?"

Lãnh Tang Thanh đảo mắt sau đó chìa một ngón tay trước mặt anh.

Niếp Ngân hơi nhíu mày,"Bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, một trăm vạn." Sau khi nói xong thoáng chốc lại nở nụ cười giả tạo, dừng lại một chữ, "đô-la". Cô nghĩ ra rồi, thật sự bồi thường thành công, cô cùng Phác Tuệ mỗi người một nữa, Phác Tuệ không thiếu tiền, nhưng cô lại thiếu, cô muốn dùng số tiền này tiếp tục đi du lịch, nghĩ lại cũng tốt.

"Một trăm vạn đô-la?" Niếp Ngân nhàn nhạt cười, khẽ lắc đầu, "Nha đầu nhà cô có phải quá tham rồi không?"

"Này, anh có giỏi thì nói rõ ràng coi, bạn tôi chính là nhà vẽ tranh biếm họa thành công nửa năm qua, tranh của cô ấy một khi đưa ra thị trường sẽ làm ngòi nổ đả kích thị trường thế giới, chẳng qua cho anh bồi thường một trăm vạn đã rất hời cho anh rồi, anh biết xuất bản chậm một ngày sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không? Anh ảnh hưởng không chỉ là đến thời gian xuất bản, còn có thời gian tiêu thụ và in bản thảo! Cái đó mọi người gọi là thương cơ (cơ hội làm ăn) phải không? Thương cơ đều bị anh làm lỡ mất rồi!" Lãng Tang Thanh thẳng thắng đem cơ thể của mình chuyển sang đối mặt với anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói đạo lý.

Niếp Ngân rất kiên nhẫn mà nghe cô nói xong, có chút suy nghĩ mà gật đầu, rồi lập tức nhíu mày hơi có chút nghi ngờ,

"Tôi có một vấn đề cần thỉnh giáo cô một chút."

"Thỉnh giáo? Được, bổn tiểu thư có thể miễn phí mà giải thích giúp anh."

Niếp Ngân đưa tay vuốt cằm một chút, nhìn cô, "Cô đầu tiên là đánh tôi, sau đó lại ngang nhiên đem tấm ảnh truyền ra ngoài, từ nảy tới giờ, cô nói chuyện với tôi lỗ mãng, xin hỏi, dựa theo lô-gic bồi thường của cô, cô cũng nên bồi thường tiền cho tôi, phải không?"

Ách...

Lãnh Tang Thanh sửng sốt, thấy miệng anh hơi cong lên, khí tức liền bốc ra, "Hứ" thoáng cái đứng lên, chỉ vào anh lạnh lùng nói một câu,

"Niếp Tích, anh muốn bị đánh có phải không?"


/15

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status