Thắng lợi ư? Lâm Tiếu trên đường trở về không khỏi cười khổ. Từ đầu tới cuối đều có cảm giác bị người khác khống chế, kiểm soát. Trước mắt tựa hồ như thắng lợi nhưng có cảm giác rằng chiến thắng ấy là do người khác cho mình, nếu là thế thì tính làm gì a. Cái tên họ Sở hỗn đản kia, quả nhiên là đã sớm hiểu được không ít sự tình, cứ một lúc lại lấy ra uy hiếp, gây khó dễ. Nhìn hắn như vậy lại trân trân nghẹn họng không nói được gì chỉ có thể nhìn bộ dáng hắn tươi cười, thực sự là muốn giết hắn mà!
Nhưng làm sao dám giết hắn, nếu giết hắn không biết Hứa Kiệt lại trở thành bộ dạng như thế nào nữa? Y tuy bộ dạng trầm tĩnh như vậy nhưng tuyệt đối trung thành với chủ nhân a, y hiện tại vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Nghĩ tới đây Lâm Tiếu lại càng phóng xe nhanh chóng về nhà, ngày mai cái tên Sở Ưu kia lại tới đón yếu nhân[1] đi rồi, thời gian y ở bên cạnh hắn cũng không còn nhiều nữa.
Vội vàng trở về nhà, lao thẳng lên phòng ngủ, lại đứng ở cửa, ngoài ý muốn chính là Hứa Kiệt vậy mà đã tỉnh dậy rồi, nhưng vết thương quá nặng thân thể vẫn chưa thể cử động được, sắc mặt tái nhợt, tinh thần cũng chưa tốt hơn là bao, chỉ là đôi mắt mở to, dò xét căn phòng, tuy rằng căn phòng này hết sức giản dị nhưng tất cả mọi đồ dùng trong phòng đều được lựa chọn kĩ càng từ Italy mua về, trong phòng lại không nhiều đồ đạc, chỉ có giường cùng một cái bàn, cũng không có gì phô trương hay xa hoa. Nếu không phải Hứa Kiệt đã ở Sở Gia bao nhiêu năm, thì chắc cũng không thể hiểu hết được giá trị của nó, y căn bản có thể thể nhận biết được giá trị của chiếc giường cùng bàn kia đã muốn ngang ngửa một căn nhà. Xem ra là kẻ rất có tiền a, mặc kệ là thế nào đi nữa, y cũng cảm thấy thật thoải mái khi ở trong căn phòng này, chỉ tiếc là hắn lại không biết đây là nơi nào. Cho tới khi nhìn thấy ánh mắt ở cửa, sau đó cùng người ở cửa nhìn nhau một lúc, người này… hình như có chút quen thuộc?
Lâm Tiếu thấy Hứa Kiệt nhìn hắn không rời mắt, ánh mắt trong suốt long lanh thập phần động lòng người, nhưng trong ánh mắt ấy rõ ràng hiện lên một vẻ nghi hoặc, liền không khỏi buồn bười, nhìn y giống như khát nước, miệng khô không thể thốt nên lời, liền vội vàng đi vào rót cho y một ly nước, nhưng y lại cự tuyệt không chịu uống, ngược lại hỏi một vấn đề hết sức buồn cười:
“ Ngươi là ai?”
Hả? Lâm Tiếu hoài nghi phải chăng hôm qua Hứa Kiệt sốt cao quá nên đã trở thành hồ đồ mất rồi, làm sao lại có thể hỏi một câu kỳ quái như thế được?
Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn trả lời thật dứt khoát: “Lâm Tiếu”.
Hứa Kiệt trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Trách không được làm cho ta có cảm giác ngươi thật quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu rồi”.
Lâm Tiếu cười lớn.
Cho dù suốt ba năm gặp mặt nhau, nhưng Hứa Kiệt lại luôn luôn cúi thấp đầu… Lại nói tới thời gian 15 tháng gần đây cùng nhau hợp tác làm ăn 8 lần, trong thời gian này Hứa Kiêt đã làm gì? Chuyện rõ ràng như thế lại mơ hồ không biết.
Trong lòng không khỏi có chút thương tâm, hết sức chuyên chú nhìn y lâu như vậy, sau đó không chút do dự liền tiến lại gần y. Tuy rằng trong nội tâm đã sớm hiểu ra trong lòng y không có giống như hắn nghĩ, nhưng thật không nghĩ tới đến danh tính của hắn mà y cũng không nhớ. Thật làm cho người ta buồn lòng mà.
Có lẽ nhìn thấy biểu tình của hắn hơi kỳ quái, Hứa Kiệt gượng gạo giơ tay lên nắm lấy tay hắn, có ý muốn an ủi: “ Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Lâm Tiếu, hèn gì ta nhìn ngươi trông giống hắn như vậy”.
Đằng sau câu nói kia là một âm thanh rất nhỏ, có lẽ là đã chuyển thành lầm bầm làu bầu, Lâm Tiếu dở khóc dở cười, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, giơ tay còn lại đặt lên bàn tay lạnh buốt kia, thu hút tất cả mọi chú ý của y.
Bàn tay này thật trắng, có chút thô ráp lại thật lạnh lẽo. Thật đẹp, ngón tay thon dài, đầu ngón tay nhọn mà lại thanh tú, xinh xắn, bất luận là ai cũng không hề nghĩ đây là bàn tay của một sát thủ. Nhưng giờ phút này, bàn tay này lại thật nhẹ nhàng, không có một chút khí lực nào đang được đặt ở trên tay hắn. Chỉ là rất muốn an ủi hắn, mặc dù không có lý do gì cả, chẳng lẽ mình đã nói sai gì rồi ư? Người này thoạt nhìn giống như đã bị tổn thương, cho nên thật muốn an ủi hắn.
Dường như đã có hiệu quả, Lâm Tiếu quay lại rất chuyên tâm chăm chú nhìn vào bàn tay hắn, tựa như đây là lần đầu tiên có người đối với hắn làm ra hành động này, làm cho y có cảm hắn giống như là muốn đem tay mình ăn sạch. Vội vàng dời đi lực chú ý, Lâm Tiếu sẽ không để lộ ra biểu tình thương tâm đến vậy.
Cho nên Hứa Kiệt cười rộ lên, nụ cười kia đẹp khuynh nước khuynh thành.
Làm cho Lâm Tiếu lập tức trở nên kinh diễm.
Ngắm nhìn Hứa Kiệt đã từ rất lâu, nhưng trước kia y luôn cúi thấp đầu, khuôn mặt lại toát ra một sự lạnh lùng, làm cho hắn muốn nhưng cũng không thể thấy rõ ràng được, chứ đừng nói tới việc được ngắm nhìn hắn cười thoải mái tới vậy, nụ cười tinh khiết trong veo như mặt nước, ẩn chứa dáng vẻ đắc ý, khuôn mặt đang tái nhợt kia đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Làm cho bộ dạng Lâm Tiếu lại trở nên thần hồn điên đảo, mặc dù trước kia hắn đã vì Hứa Kiệt mà điên đảo rồi.
Một lúc sau, Hứa Kiệt dường như nhớ tới mối quan hệ của bọn họ, đột nhiên khuôn mặt trở nên lạnh lùng, thu tay lại cho vào trong chăn, nhìn thẳng vào nam nhân ôn hòa kia nói: “ Chúng ta vẫn đang đối địch nhau a, ngươi bây giờ muốn làm gì?”
Lâm Tiếu mỉm cười: “Ta đã cùng Sở Ưu bàn bạc rồi, bây giờ chúng ta đã trở thành bằng hữu, ngày mai hắn sẽ tới đón ngươi.”
Hứa Kiệt có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Lâm Tiếu không nhịn được giơ tay ra, sờ vào hai gò má lành lạnh của y, nói: “Cho dù không có sự thỏa thuận kia, hiện tại ngươi bị thương nặng như vậy, làm sao chịu được sự tra tấn, vì vậy ngươi cứ yên tâm đi.”
Hứa Kiệt nghĩ: “ Ngươi có tra tấn ta cũng vô dụng đi, ta cái gì cũng sẽ không nói ra.”
Lâm Tiếu cười to, thường ngày Hứa Kiệt nhìn lạnh lùng lãnh khốc như vậy, nguyên lai lại là một tiểu tử đầy tâm tính a, thật làm cho người ta nhịn không được có ý nghĩ muốn thương yêu hắn.
Hứa Kiệt nhìn hắn cười mà không hiểu gì, vô cùng bất mãn, không vừa lòng nói: “Ngươi rốt cuộc là đã làm cái gì a, chẳng lẽ ngươi uy hiếp Sở Ưu thiếu gia?”
Y hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tiếu: “ Ngươi nếu như dám làm vậy với Sở Ưu thiếu gia, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Lúc này lại không giống một tiểu tử rồi, đây có thể được hiểu là tình cảm kính trọng, trung thành đối với chủ nhân không, cho nên đang ngoan hiền liền lập tức trở thành một con nhím xù lông liều mạng bảo vệ chủ nhân a, nhưng bộ dạng lại càng thêm xinh đẹp, hết sức động lòng người.
Lâm Tiếu trong lòng trở nên thật chua xót, từ trước tới nay đều hết sức gây sự chú ý tới y, nhưng Hứa Kiệt như thế nào trong mắt vẫn luôn chỉ có một mình Sở Ưu. Cái tên Sở Ưu hỗn đản này! Vì vậy mà người Lâm Tiếu ghét nhất trên đời này chính là Sở Ưu.
May mà trước kia đã hiểu rõ mọi chuyện, cho nên đã sớm ngậm đắng nuốt cay làm quen với sự tình này, liền vội vàng trấn an, mỉm cười nhẹ nhàng sờ mặt y, tiện thể ăn một chút đậu hủ, cười nói: “Yên tâm chúng ta đã thỏa thuận rồi, ta không còn cùng hắn tranh giành quyền lực nữa đâu, ta cũng rất sợ hắn chết, như thế nào lại có thể làm hại hắn nữa.”
Hứa Kiệt cảm thấy Lâm Tiếu cười có chút kỳ quái, tuy rằng giọng điệu có chút chua xót, nhưng thái độ lại không tệ lắm, hơn nữa ánh mắt của hắn làm cho người khác cảm thấy rất yên tâm, nghĩ chắc hắn cũng không nói bừa, liền cảm thấy an lòng hơn.
Lâm Tiếu cười nói: “ Ngươi ngủ nhiều ngày như vậy, hiện tai ta gọi người mang cháo lên cho ngươi.”
Nói xong liền đứng dậy.
Hứa Kiệt liền vội vàng bắt lấy tay hắn, Lâm Tiếu cúi đầu xuống nhìn, Hứa Kiệt hai mắt sáng lấp lánh: “Mì thịt bò, ta muốn ăn mì thịt bò.”
Lâm Tiếu bật cười, vươn tay vuốt nhẹ mặt hắn: “Ngươi bộ dạng như thế này còn muốn ăn mì thịt bò, ngoan ngoãn ăn cháo, dưỡng sức khỏe thật tốt rồi nói sau.”
Không đành lòng nhìn Hứa Kiệt xịu mặt xuống, đành phải nói: “Ngày mai bác sĩ tới, ta sẽ hỏi hắn xem ngươi có thể ăn mì được không.”
Hứa Kiệt vừa lòng, gật đầu.
Chính mình cũng thật kỳ quái, giống như liền cảm nhận được Lâm Tiếu hết sức bao dung, chiều chuộng y vậy, sẽ không đối với hắn đòi hỏi nhiều như vậy, có lẽ là do thời điểm ánh mắt hắn nhìn mình thật ôn hòa, ngay cả mình cũng cảm nhận được, dù như thế nào thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt mình.
__
✿Chú thích:
[1] Yếu nhân: người quan trọng trong lòng.
Nhưng làm sao dám giết hắn, nếu giết hắn không biết Hứa Kiệt lại trở thành bộ dạng như thế nào nữa? Y tuy bộ dạng trầm tĩnh như vậy nhưng tuyệt đối trung thành với chủ nhân a, y hiện tại vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Nghĩ tới đây Lâm Tiếu lại càng phóng xe nhanh chóng về nhà, ngày mai cái tên Sở Ưu kia lại tới đón yếu nhân[1] đi rồi, thời gian y ở bên cạnh hắn cũng không còn nhiều nữa.
Vội vàng trở về nhà, lao thẳng lên phòng ngủ, lại đứng ở cửa, ngoài ý muốn chính là Hứa Kiệt vậy mà đã tỉnh dậy rồi, nhưng vết thương quá nặng thân thể vẫn chưa thể cử động được, sắc mặt tái nhợt, tinh thần cũng chưa tốt hơn là bao, chỉ là đôi mắt mở to, dò xét căn phòng, tuy rằng căn phòng này hết sức giản dị nhưng tất cả mọi đồ dùng trong phòng đều được lựa chọn kĩ càng từ Italy mua về, trong phòng lại không nhiều đồ đạc, chỉ có giường cùng một cái bàn, cũng không có gì phô trương hay xa hoa. Nếu không phải Hứa Kiệt đã ở Sở Gia bao nhiêu năm, thì chắc cũng không thể hiểu hết được giá trị của nó, y căn bản có thể thể nhận biết được giá trị của chiếc giường cùng bàn kia đã muốn ngang ngửa một căn nhà. Xem ra là kẻ rất có tiền a, mặc kệ là thế nào đi nữa, y cũng cảm thấy thật thoải mái khi ở trong căn phòng này, chỉ tiếc là hắn lại không biết đây là nơi nào. Cho tới khi nhìn thấy ánh mắt ở cửa, sau đó cùng người ở cửa nhìn nhau một lúc, người này… hình như có chút quen thuộc?
Lâm Tiếu thấy Hứa Kiệt nhìn hắn không rời mắt, ánh mắt trong suốt long lanh thập phần động lòng người, nhưng trong ánh mắt ấy rõ ràng hiện lên một vẻ nghi hoặc, liền không khỏi buồn bười, nhìn y giống như khát nước, miệng khô không thể thốt nên lời, liền vội vàng đi vào rót cho y một ly nước, nhưng y lại cự tuyệt không chịu uống, ngược lại hỏi một vấn đề hết sức buồn cười:
“ Ngươi là ai?”
Hả? Lâm Tiếu hoài nghi phải chăng hôm qua Hứa Kiệt sốt cao quá nên đã trở thành hồ đồ mất rồi, làm sao lại có thể hỏi một câu kỳ quái như thế được?
Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn trả lời thật dứt khoát: “Lâm Tiếu”.
Hứa Kiệt trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Trách không được làm cho ta có cảm giác ngươi thật quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu rồi”.
Lâm Tiếu cười lớn.
Cho dù suốt ba năm gặp mặt nhau, nhưng Hứa Kiệt lại luôn luôn cúi thấp đầu… Lại nói tới thời gian 15 tháng gần đây cùng nhau hợp tác làm ăn 8 lần, trong thời gian này Hứa Kiêt đã làm gì? Chuyện rõ ràng như thế lại mơ hồ không biết.
Trong lòng không khỏi có chút thương tâm, hết sức chuyên chú nhìn y lâu như vậy, sau đó không chút do dự liền tiến lại gần y. Tuy rằng trong nội tâm đã sớm hiểu ra trong lòng y không có giống như hắn nghĩ, nhưng thật không nghĩ tới đến danh tính của hắn mà y cũng không nhớ. Thật làm cho người ta buồn lòng mà.
Có lẽ nhìn thấy biểu tình của hắn hơi kỳ quái, Hứa Kiệt gượng gạo giơ tay lên nắm lấy tay hắn, có ý muốn an ủi: “ Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Lâm Tiếu, hèn gì ta nhìn ngươi trông giống hắn như vậy”.
Đằng sau câu nói kia là một âm thanh rất nhỏ, có lẽ là đã chuyển thành lầm bầm làu bầu, Lâm Tiếu dở khóc dở cười, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, giơ tay còn lại đặt lên bàn tay lạnh buốt kia, thu hút tất cả mọi chú ý của y.
Bàn tay này thật trắng, có chút thô ráp lại thật lạnh lẽo. Thật đẹp, ngón tay thon dài, đầu ngón tay nhọn mà lại thanh tú, xinh xắn, bất luận là ai cũng không hề nghĩ đây là bàn tay của một sát thủ. Nhưng giờ phút này, bàn tay này lại thật nhẹ nhàng, không có một chút khí lực nào đang được đặt ở trên tay hắn. Chỉ là rất muốn an ủi hắn, mặc dù không có lý do gì cả, chẳng lẽ mình đã nói sai gì rồi ư? Người này thoạt nhìn giống như đã bị tổn thương, cho nên thật muốn an ủi hắn.
Dường như đã có hiệu quả, Lâm Tiếu quay lại rất chuyên tâm chăm chú nhìn vào bàn tay hắn, tựa như đây là lần đầu tiên có người đối với hắn làm ra hành động này, làm cho y có cảm hắn giống như là muốn đem tay mình ăn sạch. Vội vàng dời đi lực chú ý, Lâm Tiếu sẽ không để lộ ra biểu tình thương tâm đến vậy.
Cho nên Hứa Kiệt cười rộ lên, nụ cười kia đẹp khuynh nước khuynh thành.
Làm cho Lâm Tiếu lập tức trở nên kinh diễm.
Ngắm nhìn Hứa Kiệt đã từ rất lâu, nhưng trước kia y luôn cúi thấp đầu, khuôn mặt lại toát ra một sự lạnh lùng, làm cho hắn muốn nhưng cũng không thể thấy rõ ràng được, chứ đừng nói tới việc được ngắm nhìn hắn cười thoải mái tới vậy, nụ cười tinh khiết trong veo như mặt nước, ẩn chứa dáng vẻ đắc ý, khuôn mặt đang tái nhợt kia đột nhiên tỏa sáng rực rỡ. Làm cho bộ dạng Lâm Tiếu lại trở nên thần hồn điên đảo, mặc dù trước kia hắn đã vì Hứa Kiệt mà điên đảo rồi.
Một lúc sau, Hứa Kiệt dường như nhớ tới mối quan hệ của bọn họ, đột nhiên khuôn mặt trở nên lạnh lùng, thu tay lại cho vào trong chăn, nhìn thẳng vào nam nhân ôn hòa kia nói: “ Chúng ta vẫn đang đối địch nhau a, ngươi bây giờ muốn làm gì?”
Lâm Tiếu mỉm cười: “Ta đã cùng Sở Ưu bàn bạc rồi, bây giờ chúng ta đã trở thành bằng hữu, ngày mai hắn sẽ tới đón ngươi.”
Hứa Kiệt có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Lâm Tiếu không nhịn được giơ tay ra, sờ vào hai gò má lành lạnh của y, nói: “Cho dù không có sự thỏa thuận kia, hiện tại ngươi bị thương nặng như vậy, làm sao chịu được sự tra tấn, vì vậy ngươi cứ yên tâm đi.”
Hứa Kiệt nghĩ: “ Ngươi có tra tấn ta cũng vô dụng đi, ta cái gì cũng sẽ không nói ra.”
Lâm Tiếu cười to, thường ngày Hứa Kiệt nhìn lạnh lùng lãnh khốc như vậy, nguyên lai lại là một tiểu tử đầy tâm tính a, thật làm cho người ta nhịn không được có ý nghĩ muốn thương yêu hắn.
Hứa Kiệt nhìn hắn cười mà không hiểu gì, vô cùng bất mãn, không vừa lòng nói: “Ngươi rốt cuộc là đã làm cái gì a, chẳng lẽ ngươi uy hiếp Sở Ưu thiếu gia?”
Y hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tiếu: “ Ngươi nếu như dám làm vậy với Sở Ưu thiếu gia, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Lúc này lại không giống một tiểu tử rồi, đây có thể được hiểu là tình cảm kính trọng, trung thành đối với chủ nhân không, cho nên đang ngoan hiền liền lập tức trở thành một con nhím xù lông liều mạng bảo vệ chủ nhân a, nhưng bộ dạng lại càng thêm xinh đẹp, hết sức động lòng người.
Lâm Tiếu trong lòng trở nên thật chua xót, từ trước tới nay đều hết sức gây sự chú ý tới y, nhưng Hứa Kiệt như thế nào trong mắt vẫn luôn chỉ có một mình Sở Ưu. Cái tên Sở Ưu hỗn đản này! Vì vậy mà người Lâm Tiếu ghét nhất trên đời này chính là Sở Ưu.
May mà trước kia đã hiểu rõ mọi chuyện, cho nên đã sớm ngậm đắng nuốt cay làm quen với sự tình này, liền vội vàng trấn an, mỉm cười nhẹ nhàng sờ mặt y, tiện thể ăn một chút đậu hủ, cười nói: “Yên tâm chúng ta đã thỏa thuận rồi, ta không còn cùng hắn tranh giành quyền lực nữa đâu, ta cũng rất sợ hắn chết, như thế nào lại có thể làm hại hắn nữa.”
Hứa Kiệt cảm thấy Lâm Tiếu cười có chút kỳ quái, tuy rằng giọng điệu có chút chua xót, nhưng thái độ lại không tệ lắm, hơn nữa ánh mắt của hắn làm cho người khác cảm thấy rất yên tâm, nghĩ chắc hắn cũng không nói bừa, liền cảm thấy an lòng hơn.
Lâm Tiếu cười nói: “ Ngươi ngủ nhiều ngày như vậy, hiện tai ta gọi người mang cháo lên cho ngươi.”
Nói xong liền đứng dậy.
Hứa Kiệt liền vội vàng bắt lấy tay hắn, Lâm Tiếu cúi đầu xuống nhìn, Hứa Kiệt hai mắt sáng lấp lánh: “Mì thịt bò, ta muốn ăn mì thịt bò.”
Lâm Tiếu bật cười, vươn tay vuốt nhẹ mặt hắn: “Ngươi bộ dạng như thế này còn muốn ăn mì thịt bò, ngoan ngoãn ăn cháo, dưỡng sức khỏe thật tốt rồi nói sau.”
Không đành lòng nhìn Hứa Kiệt xịu mặt xuống, đành phải nói: “Ngày mai bác sĩ tới, ta sẽ hỏi hắn xem ngươi có thể ăn mì được không.”
Hứa Kiệt vừa lòng, gật đầu.
Chính mình cũng thật kỳ quái, giống như liền cảm nhận được Lâm Tiếu hết sức bao dung, chiều chuộng y vậy, sẽ không đối với hắn đòi hỏi nhiều như vậy, có lẽ là do thời điểm ánh mắt hắn nhìn mình thật ôn hòa, ngay cả mình cũng cảm nhận được, dù như thế nào thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt mình.
__
✿Chú thích:
[1] Yếu nhân: người quan trọng trong lòng.
/37
|