Nơi phía Tây thành của kinh thành Nhạc Thượng có một quán trà.
Chủ của quán trà này là một đôi vợ chồng. Người bản địa chỉ biết họ ở nơi khác tới, người đàn ông gọi là lão Từ, người phụ nữ là Ngân nương. Bọn họ mở quán lúc mặt trời mọc và đóng cửa khi trời tối.
Hai người đó chính là Từ Xán và Ngân Lâm công chúa. Từ sau trận chiến thì không còn mặt mũi nào quay về Hoài An, lưu lạc đây đó chính là kết quả tốt đẹp nhất.
May là ngày xưa hắn sống cuộc sống xa xỉ nên hắn nếm trà, pha trà rất được. Từ Xán bán con dao bên người đi, đổi lấy mấy bộ bàn ghế rồi mở quán trà ngoài đường.
Ngân Lâm không chịu nổi sự nghèo khổ, nàng ta muốn bỏ Từ Xán để tìm một nhà giàu có nào đó. Từ Xán tức tới mức sùi bọt mép, lạnh lùng hỏi nàng: "Nàng đã là tàn hoa bại liễu mà vẫn mong gả vào nhà giàu có, cũng không ngẫm lại xem bọn họ có thèm để mắt tới không!" Lòng hắn lạnh buốt, nay mới biết Ngân Lâm mở miệng ra là nói yêu hắn, nhưng không có khả năng chịu khổ dù chỉ tạm thời.
Sau này làm ăn càng ngày càng khấm khá, Từ Xán xây một hiệu trà từ quán trà ngoài trời kia. Ngân Lâm cũng không nói chuyện bỏ đi nữa, nhưng tình cảm cũng đã có rạn nứt.
Từ Xán dần dần tích cóp tiền bạc, mua nhà cửa rồi thuê hai người phụ nữ có tuổi về làm người hầu. Nhưng hắn mãi vẫn không có con. Hàng xóm chung quanh thân thiết với hai vợ chồng hắn, có người nói với hắn rằng lấy thêm một thiếp về đi.
Tháng ba mùa xuân, một chiếc kiệu được khiêng vào tiểu viện Từ gia.
Người thiếp là một người phụ nữ có tướng tá thô kệch, cao to vạm vỡ, trông có vẻ sẽ sinh nở được.
Một ngày nọ, Từ Xán có buổi hẹn với một ông chủ ở phía đông thành, hắn phải đi nói chuyện về việc buôn trà. Đi được nửa đường thì mới nhớ ra quên không mang quà tặng ông chủ đó rồi, liền vội vàng quay về tiểu viện của mình. Nhưng thấy ngay cảnh Ngân Lâm đang bắt nạt người thiếp mới đến.
Hắn đứng ở ngoài cửa, tay chân lạnh như băng. Điều hoài nghi rất lâu về trước đã có đáp án chỉ trong tích tắc. Năm đó, Ngân Lâm cũng ép thanh mai trúc mã của hắn phải bỏ đi như thế này đây.
Nhưng hắn biết thì đã quá muộn.
Một đời bôn ba chìm nổi đều vì người phụ nữ luôn miệng nói yêu hắn này, có đáng không?
Chủ của quán trà này là một đôi vợ chồng. Người bản địa chỉ biết họ ở nơi khác tới, người đàn ông gọi là lão Từ, người phụ nữ là Ngân nương. Bọn họ mở quán lúc mặt trời mọc và đóng cửa khi trời tối.
Hai người đó chính là Từ Xán và Ngân Lâm công chúa. Từ sau trận chiến thì không còn mặt mũi nào quay về Hoài An, lưu lạc đây đó chính là kết quả tốt đẹp nhất.
May là ngày xưa hắn sống cuộc sống xa xỉ nên hắn nếm trà, pha trà rất được. Từ Xán bán con dao bên người đi, đổi lấy mấy bộ bàn ghế rồi mở quán trà ngoài đường.
Ngân Lâm không chịu nổi sự nghèo khổ, nàng ta muốn bỏ Từ Xán để tìm một nhà giàu có nào đó. Từ Xán tức tới mức sùi bọt mép, lạnh lùng hỏi nàng: "Nàng đã là tàn hoa bại liễu mà vẫn mong gả vào nhà giàu có, cũng không ngẫm lại xem bọn họ có thèm để mắt tới không!" Lòng hắn lạnh buốt, nay mới biết Ngân Lâm mở miệng ra là nói yêu hắn, nhưng không có khả năng chịu khổ dù chỉ tạm thời.
Sau này làm ăn càng ngày càng khấm khá, Từ Xán xây một hiệu trà từ quán trà ngoài trời kia. Ngân Lâm cũng không nói chuyện bỏ đi nữa, nhưng tình cảm cũng đã có rạn nứt.
Từ Xán dần dần tích cóp tiền bạc, mua nhà cửa rồi thuê hai người phụ nữ có tuổi về làm người hầu. Nhưng hắn mãi vẫn không có con. Hàng xóm chung quanh thân thiết với hai vợ chồng hắn, có người nói với hắn rằng lấy thêm một thiếp về đi.
Tháng ba mùa xuân, một chiếc kiệu được khiêng vào tiểu viện Từ gia.
Người thiếp là một người phụ nữ có tướng tá thô kệch, cao to vạm vỡ, trông có vẻ sẽ sinh nở được.
Một ngày nọ, Từ Xán có buổi hẹn với một ông chủ ở phía đông thành, hắn phải đi nói chuyện về việc buôn trà. Đi được nửa đường thì mới nhớ ra quên không mang quà tặng ông chủ đó rồi, liền vội vàng quay về tiểu viện của mình. Nhưng thấy ngay cảnh Ngân Lâm đang bắt nạt người thiếp mới đến.
Hắn đứng ở ngoài cửa, tay chân lạnh như băng. Điều hoài nghi rất lâu về trước đã có đáp án chỉ trong tích tắc. Năm đó, Ngân Lâm cũng ép thanh mai trúc mã của hắn phải bỏ đi như thế này đây.
Nhưng hắn biết thì đã quá muộn.
Một đời bôn ba chìm nổi đều vì người phụ nữ luôn miệng nói yêu hắn này, có đáng không?
/53
|