Ngày hôm sau Chử Dịch Phong đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẻ mặt vẫn còn khổ sở nhưng ít ra đã chịu ăn cơm, Lăng Tiêu biết trong lòng y khó chịu nên cũng không nhiều lời, chuyện này là chuyện duy nhất hắn không thể gánh chịu thay Chử Dịch Phong, chỉ có thể dựa vào thời gian từ từ lắng xuống.
Chử Dịch Phong cùng Phục Kiệt Cầm đều cho rằng Thái tử nhìn thấy hiệp ước kí kết cùng Thiền Vu Hung Nô sẽ để y trở về, Lăng Tiêu tuy không nói ra nhưng trong lòng hắn không lạc quan như thế, theo tính tình Thái tử, không đăng cơ phỏng chừng sẽ không yên tâm để Chử Dịch Phong về triều.
Đây là thời đại quân muốn thần chết thần không thể không chết, cho dù thần là nhi tử cũng không ngoại lệ, Lăng Tiêu sẽ không giả ngu ngơ mà phá vỡ được nhận thức này, cho dù nhận thức này là sai thì cũng không làm gì được.
Trầm mặc không bằng tiếp thu, phản kháng không bằng đồng ý khuất phục.
Lăng Tiêu ở trong lều nghĩ kỹ rồi liền viết tấu chương cho Thái tử, ngôn ngữ khẩn thiết, đầu tiên là trần thuật lần này Anh Vương hoà đàm đã tạo được ảnh hưởng quan trọng như thế nào, lại bày tỏ tình trạng bi thống của Anh Vương điện hạ những ngày qua, cuối cùng khẩn cầu Thái tử có thể mau chóng để bọn họ về triều.
Viết xong tấu chương Lăng Tiêu lại cầm lấy mật thư từ trong Hoàng thành do mật thám của mình đưa tới, Sử Phái đã đả thông mọi mấu chốt, chỉ chờ một câu nói của Lăng Tiêu, đến lúc đó Vũ An Hầu sẽ vì tướng sĩ phương Bắc xin phong, lúc đó Chử Dịch Phong sẽ được xin phong là Chính Nhất Phẩm Giám Quốc Tôn Thánh Quận Vương, đến lúc Thái tử đăng cơ, Chử Dịch Phong sẽ là Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương đầu tiên.
Lăng Tiêu cầm thư nhẹ nhàng ném vào trong lửa than, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, bên kia khi lâm triều tất nhiên rất náo nhiệt, Vũ An Hầu tự mình xin phong, trong triều nếu hắn đã quyết định thì sẽ có mười hai người tán thành, Thái tử có thể bác bỏ sao? Hắn đương nhiên có thể, nhưng hắn không dám, hắn có thể ngăn cản đại quân về triều, miễn cưỡng viện lý do vì phòng bị Hung Nô, nhưng hắn không thể phản bác triều thần gia phong cho tướng sĩ có công, nếu không tướng sĩ phương Bắc sẽ vì phẫn nộ mà làm ra chuyện gì, Lăng Tiêu quản không được.
Hơn nữa lúc này thư hoà đàm đã truyền tới trong Hoàng thành, lý do Thái tử mệnh đại quân đóng tại phương Bắc phòng bị Hung Nô xâm chiếm cũng sẽ không còn tác dụng, Lăng Tiêu chính là muốn cho Thái tử biết, hiện tại hắn không thể động vào Chử Dịch Phong!.
Năm đó vì bình định phản quân Trương Kế, Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong lăn một thân vết sẹo trở về, từ đây nhất định phải đem Tuệ Vương Trử Dịch Cẩn ép xuống không đứng dậy được, Lăng Tiêu muốn để Thái tử để triều thần biết, bây giờ hắn có thể đem Thái tử ép xuống không đứng dậy được, cho dù Thái tử có thể ngay lập tức trở thành Hoàng Đế.
Lăng Tiêu trước đây luôn sợ sau khi Thái tử đăng cơ mình sẽ không khống chế được tình huống, hiện tại hắn không sợ, quyền lực trong tay càng lúc càng lớn, Lăng Tiêu càng ngày càng không lo lắng.
Lăng Tiêu xưa nay chính là người có thù tất báo, càng không nói đến lúc này là Thái tử ức hiếp đến trên đầu Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu cười lạnh, rất tốt, Thái tử không phải không cho bọn họ về triều sao? Được, vậy thì không trở về, chỉ một phong hào Chính Nhất Phẩm Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương sao đủ chứ? Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương đất phong cũng không thể quá ít, Thái tử nếu như để ý phương Bắc như vậy, thì đem mảnh đất này phong cho Chử Dịch Phong là được rồi.
Lăng Tiêu viết xuống mật thư, dặn Sử Phái vạn sự cẩn thận, xin phong thì cần phải đem đất phong phương Bắc tới tay.
Lăng Tiêu mệnh Tần Long tiến vào, đem mật thư giao cho hắn để hắn phong kín, mật thư đưa đến Hoàng thành từ trước đến giờ Lăng Tiêu đều sẽ để Tần Long xem một lần để ngừa vạn nhất, Tần Long thoáng nhìn một lần liền đổi sắc mặt, yên lặng nói: “Chủ tử … như vậy, có phải là…”
“Yên tâm, ta dám mở miệng muốn cũng đã liệu định hắn sẽ cho.” Lăng Tiêu cười khẽ, Thái tử không phải vẫn cường điệu vấn đề ở phương Bắc trọng yếu làm Chử Dịch Phong khốn đốn không cho y về triều sao? Được, y liền không trở về, hắn không vì Chử Dịch Phong xin phong vùng đất phương Nam phì nhiêu, một lòng chỉ cần này chỗ lạnh lẽo này, một lòng chỉ muốn trong tay cầm mười mấy vạn đại quân đóng tại Hung Nô, hắn muốn cho Thái tử sau khi đăng cơ mỗi khi nghĩ tới phương Bắc liền lo lắng, liền buồn rầu, liền ngủ không yên!.
Tần Long cũng biết tính tình chủ tử mình, không khuyên nữa, ngay ở trước mặt Lăng Tiêu đem mật thư phong kín rồi mang đi ra ngoài.
Buổi chiều giờ Tuất Ô Kích đến tìm Lăng Tiêu, cố ý chọn lúc Chử Dịch Phong đi tuần tra, Lăng Tiêu tự mình rót cho Ô Kích một chén trà: “Ô tướng quân có sự tình gì muốn nói cùng ta sao?”
Ô Kích cúi đầu chậm rãi uống trà, hồi lâu nói: “Tiểu Hầu gia… Mấy ngày nay bọn quân sĩ nghe nói Thái tử không cho chúng ta về triều, đều có chút… có chút oán hận.”
“Thái tử cũng có suy tính của Thái tử.” Lăng Tiêu lạnh nhạt nói, ” Thực quân chi lộc trung quân chi sự[1], chút đạo lý này Ô tướng quân chắc chắn hiểu rõ.”
[1] 食君之禄忠君之事 – Thực quân chi lộc trung quân chi sự: Ăn lộc vua thì phải trung với vua.
Ô Kích tự giễu nở nụ cười: “Quân? Quân đã đi rồi, chúng ta ngay cả dập đầu bái tế cũng không được, hiện tại… Một ngày còn không đăng cơ thì cũng không phải quân.”
Lăng Tiêu mắt phượng hơi nhíu, thả xuống chén trà nói: “Ô tướng quân xin hãy nói năng cẩn trọng, cho dù đại điển đăng cơ vẫn chưa cử hành, nhưng Thái tử cũng là Thái tử.”
“Tiểu Hầu gia, ta không muốn cùng ngươi vòng vo.” Ô Kích cũng biết tính tình Lăng Tiêu, ngươi trước tiên không lấy chút thành ý ra thì đừng hy vọng hắn có thể nói với ngươi một câu nói thật lòng, Ô Kích thở dài một hơi, nhẹ giọng lại nói, “Tiểu Hầu gia ngươi cũng nhìn ra rồi chứ? Thái tử xưa nay xem thường võ tướng chúng ta, trợ thủ đắc lực của hắn, vẫn được hắn trọng dụng đều là đạo nho hủ lậu, không phải là đám người kia chỉ hơn chúng ta ở miệng lưỡi ngon ngọt, ở trên triều nói móc mắng chúng ta vài câu chúng ta cũng không biết, hắn cũng không suy nghĩ một chút xem thiên hạ này là do ai gầy dựng, chỉ dựa vào quan văn vài câu vẻ nho nhã vô dụng sao? Ta khinh!”
Ô Kích nhìn vẻ mặt Lăng Tiêu, tiếp tục nói: “Chẳng hạn như Anh Vương điện hạ, cũng bởi vì Anh Vương từ nhỏ thích võ không thích văn…”
“Ô tướng quân!” Lăng Tiêu lạnh lùng nói, “Nếu tướng quân đến đây cùng ta nghị luận thị phi của Anh Vương điện hạ thì mời trở về đi.”
Ô Kích tự biết nói lỡ, hắn cũng biết Lăng Tiêu chưa bao giờ cùng bất luận người nào nghị luận chuyện liên quan đến Chử Dịch Phong, hai người ám muội cũng là năm đó từ trong quân truyền ra, Ô Kích cũng biết một ít, vội vã đổi đề tài nói: “Ta không phải ý này, tiểu Hầu gia hiểu lầm, ý của ta là… Bây giờ chúng ta trong tay nắm mười mấy vạn quân sĩ, thay vì chờ Thái tử đăng cơ đem quân quyền của chúng ta phân chia, chẳng bằng…”
Ô Kích nói Lăng Tiêu không phải không nghĩ tới, hiện ở trong tay bọn hắn có thể điều khiển 20 vạn quân sĩ, dựa vào quan hệ của Chúc Dư và Khương hồ mượn một ít binh, đến thời điểm đó lại để Vi Tranh bên trong Hoàng thành tiếp ứng…
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, trước đây nhìn người khác nắm quyền lớn còn không hài lòng Lăng Tiêu chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại hắn mới biết, nắm giữ quyền lực càng nhiều thì càng không thỏa mãn, đây là dục vọng, nhiệt huyết chinh phục trời sinh của nam nhân.
Lăng Tiêu thở dài một hơi nói: “Hôm nay lời của Ô tướng quân ta xem như không nghe thấy, tổ tiên của Ô phủ tướng quân cũng là đời đời công huân, hiện nay thiên hạ đã định, hà tất khơi lên ngọn lửa chiến tranh?”
Ô Kích thở ra một hơi, đứng lên nói: “Tiểu Hầu gia nếu không có ý này, vậy thì xem như ta hiểu lầm, tiểu Hầu gia còn có việc, ta rời đi trước đây.”
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn bóng lưng Ô Kích, xúc động nói: “Ý tốt của Ô tướng quân ta chân thành ghi nhớ, chỉ là chuyện thiên hạ đều chạy không thoát một chữ lý, danh không chính tất ngôn không thuận, ngôn không thuận thì sự không được, đợi được một ngày kia danh chính ngôn thuận Ô tướng quân nếu còn chịu giúp ta, đến lúc đó ta nhất định trăm ngàn lần báo đáp tướng quân, để tạ ân huệ hôm nay.”
Lăng Tiêu thấy Ô Kích quay đầu, thấp giọng than thở: “Trước khi đến phương Bắc ta đã vì Anh Vương xin phong, trước đó ta cũng không có thông báo tướng quân, trên đại điện tướng quân không sợ đắc tội Thái tử dứt khoát tán thành, ân huệ này tình này Lăng Tiêu vẫn nhớ trong lòng, nếu có một ngày đại sự thành, Lăng Tiêu tất nhiên sẽ không quên ơn phù trợ của tướng quân.”
Ô Kích sững người lại, Lăng Tiêu xúc động tình cảm của hắn, thân là võ tướng lập không được công huân không phải đáng buồn nhất, đáng buồn nhất chính là không có người thưởng thức, một thân nhiệt huyết không chỗ lưu, vì lẽ đó ơn tri ngộ mới đáng quý như vậy, Ô Kích gật đầu, thấp giọng nói: “Ngày ấy trên điện ta không có suy nghĩ nhiều, đều là võ tướng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là bình thường, huống chi ta cùng Anh Vương điện hạ ở trên chiến trường đồng sinh cộng tử… lời tiểu Hầu gia lời ngày hôm nay ta ghi nhớ, nếu có một ngày cần đến ta, tiểu Hầu gia cứ việc dặn dò.”
Sau khi Ô Kích đi rồi Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn ánh nến trong trướng bồng ngẩn ra, lúc này Ô Kích quy thuận trong lòng hắn không vui mừng là giả, nhưng còn chưa tới mức cùng Hoàng thành binh khí gặp nhau, chỉ mình Lăng Tiêu bị người lên án thì không sao, Chử Dịch Phong cả đời không có làm sai chuyện gì, Lăng Tiêu không thể để trên sách sử bêu danh Chử Dịch Phong soán vị.
Quả thật lời nói của Thái tử không được lòng nhóm võ tướng, năm đó lão Hoàng Đế gầy dựng giang sơn này không chỉ dựa vào miệng lưỡi của mấy mưu sĩ, mà còn do võ tướng dùng đao thật thương thật, dùng huyết nhục đánh trận, hiện nay thiên hạ đã định trăm nghề bình ổn, Thái tử đối xử không tốt với võ tướng cũng không có quá nhiều hảo cảm với bọn họ, càng quan trọng hơn chính là Thái tử muốn đoạt lại quân quyền trong tay nhóm võ tướng, từ việc hắn không thích Chử Dịch Phong có thể nhìn ra, nghe một chút xem, bình thường quở trách Chử Dịch Phong thì mắng cái gì? Mãng phu, ngu tướng, chỉ có quyền cước.
Thái tử giáo huấn con trai của mình người khác không nói, nhưng lời này nhóm võ tướng nghe xong khó tránh khỏi dao động trong lòng, ngươi là giáo huấn con trai của ngươi hay là mắng cho chúng ta nghe đây? Bây giờ lão Hoàng Đế băng hà, mất đi chỗ dựa không chỉ là Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong, đứng mũi chịu sào còn có những võ tướng trong tay nắm binh quyền, Lăng Tiêu cười lạnh, có cùng chung kẻ địch vậy thì là bằng hữu, chút tâm cơ đùa bỡn ấy hắn từ trước đến giờ thông thạo.
Cửa trướng bồng mở ra, Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong liền nở nụ cười, đứng dậy vì y cởi ngoại bào, cười nói: “Lạnh không? Xem mặt lạnh rồi này…”
Chử Dịch Phong theo Lăng Tiêu ngồi xuống, thuận theo tay Lăng Tiêu cởi quần áo chỉ chừa lại áo trong, Lăng Tiêu vừa nhìn nở nụ cười, sờ sờ má Chử Dịch Phong chế nhạo nói: “Lại vụng trộm nhìn ta.”
Chử Dịch Phong cũng nở nụ cười, cúi đầu sờ sờ ám văn trên ống tay áo, Lăng Tiêu tim đập nhanh hơn một chút, ngày hôm nay mình đùa y thì y còn cười một hai lần, so với mấy ngày trước đây thì khá hơn nhiều, Lăng Tiêu đổ nước đến để Chử Dịch Phong ngâm chân, thu thập xong Lăng Tiêu đứng dậy, Chử Dịch Phong vội vã lôi kéo tay áo Lăng Tiêu: “Huynh đi đâu vậy?”
Lăng Tiêu sững sờ, nở nụ cười xoa tóc Chử Dịch Phong: “Ta đi ra ngoài đem nước trà vào, một chút liền hâm ở trên bếp lò nhỏ, nửa đêm đệ tỉnh dậy liền có thể uống trà nóng.”
Trướng bồng của bọn họ rất ấm áp, nửa đêm Chử Dịch Phong thường sẽ khát nước, Chử Dịch Phong lúc này mới gật đầu, đăm đăm nhìn Lăng Tiêu xoay người đi tới phía sau bình phong, lại nhìn hắn bưng nước trà trở về, Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ của y trong lòng đau đến hoảng, đứa nhỏ này mấy ngày trước liền bắt đầu dính mình, trước đây Chử Dịch Phong cũng thích cùng mình thân mật nhưng không phải như vậy, hiện tại giống như là sợ không chú ý một chút mình sẽ chạy đi mất vậy.
Lăng Tiêu hiểu rõ lòng Chử Dịch Phong, kỳ thực rất đơn giản, lão Hoàng Đế băng hà làm cho Chử Dịch Phong bất an, lại lo lắng người mình yêu thương cũng sẽ rời đi, Chử Dịch Phong lần đầu tiên mất đi người thân, thuận theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa.
Lăng Tiêu biết Chử Dịch Phong trong lòng khó chịu, bình tĩnh dung túng y cũng không thấy y làm nũng, tất cả hành vi của Chử Dịch Phong có thể hiểu được, Lăng Tiêu đều sẽ nuông chiều.
Lăng Tiêu cũng thoát áo khoác, Chử Dịch Phong đem bình nước nóng đá đến dưới chân Lăng Tiêu, tự động tiến vào ngực Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lạnh sao?”
“Không lạnh.” Chử Dịch Phong lắc đầu một cái, Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa lưng Chử Dịch Phong, suy nghĩ một chút nói: “Ngày mai muốn ăn cái gì? Đệ gần đây không thấy ngon miệng, ăn chút sơn tra được không?”
Chử Dịch Phong gật đầu: “Đều được, huynh làm đều ngon.” Lăng Tiêu cười cười, ôm Chử Dịch Phong để y nằm thoải mái hơn một chút, cười khẽ: “Thật nghe lời…” Chử Dịch Phong nghe vậy nở nụ cười, như là được khen thưởng to lớn vậy.
Nhìn dáng vẻ Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu không nhịn được đau lòng, có thể bản thân Chử Dịch Phong cũng không có chú ý tới, y trong lúc lơ đãng sẽ cố gắng lấy lòng Lăng Tiêu, như động vật nhỏ vậy, sau khi mất đi một phần yêu thương sẽ không cảm giác được bản thân đang đi lấy lòng người tốt với mình, chỉ là hoảng sợ mất đi, khát vọng ấm áp.
Lăng Tiêu sẽ không nhiều lời, Chử Dịch Phong rồi sẽ trưởng thành, đau thương do thân nhân rời đi cũng sẽ từ từ tốt lên, hiện tại hắn chỉ có thể càng ôn nhu, càng sủng ái tiểu tướng quân của hắn, an ủi vết thương của y, thương yêu khổ sở của y.
Chử Dịch Phong cùng Phục Kiệt Cầm đều cho rằng Thái tử nhìn thấy hiệp ước kí kết cùng Thiền Vu Hung Nô sẽ để y trở về, Lăng Tiêu tuy không nói ra nhưng trong lòng hắn không lạc quan như thế, theo tính tình Thái tử, không đăng cơ phỏng chừng sẽ không yên tâm để Chử Dịch Phong về triều.
Đây là thời đại quân muốn thần chết thần không thể không chết, cho dù thần là nhi tử cũng không ngoại lệ, Lăng Tiêu sẽ không giả ngu ngơ mà phá vỡ được nhận thức này, cho dù nhận thức này là sai thì cũng không làm gì được.
Trầm mặc không bằng tiếp thu, phản kháng không bằng đồng ý khuất phục.
Lăng Tiêu ở trong lều nghĩ kỹ rồi liền viết tấu chương cho Thái tử, ngôn ngữ khẩn thiết, đầu tiên là trần thuật lần này Anh Vương hoà đàm đã tạo được ảnh hưởng quan trọng như thế nào, lại bày tỏ tình trạng bi thống của Anh Vương điện hạ những ngày qua, cuối cùng khẩn cầu Thái tử có thể mau chóng để bọn họ về triều.
Viết xong tấu chương Lăng Tiêu lại cầm lấy mật thư từ trong Hoàng thành do mật thám của mình đưa tới, Sử Phái đã đả thông mọi mấu chốt, chỉ chờ một câu nói của Lăng Tiêu, đến lúc đó Vũ An Hầu sẽ vì tướng sĩ phương Bắc xin phong, lúc đó Chử Dịch Phong sẽ được xin phong là Chính Nhất Phẩm Giám Quốc Tôn Thánh Quận Vương, đến lúc Thái tử đăng cơ, Chử Dịch Phong sẽ là Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương đầu tiên.
Lăng Tiêu cầm thư nhẹ nhàng ném vào trong lửa than, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, bên kia khi lâm triều tất nhiên rất náo nhiệt, Vũ An Hầu tự mình xin phong, trong triều nếu hắn đã quyết định thì sẽ có mười hai người tán thành, Thái tử có thể bác bỏ sao? Hắn đương nhiên có thể, nhưng hắn không dám, hắn có thể ngăn cản đại quân về triều, miễn cưỡng viện lý do vì phòng bị Hung Nô, nhưng hắn không thể phản bác triều thần gia phong cho tướng sĩ có công, nếu không tướng sĩ phương Bắc sẽ vì phẫn nộ mà làm ra chuyện gì, Lăng Tiêu quản không được.
Hơn nữa lúc này thư hoà đàm đã truyền tới trong Hoàng thành, lý do Thái tử mệnh đại quân đóng tại phương Bắc phòng bị Hung Nô xâm chiếm cũng sẽ không còn tác dụng, Lăng Tiêu chính là muốn cho Thái tử biết, hiện tại hắn không thể động vào Chử Dịch Phong!.
Năm đó vì bình định phản quân Trương Kế, Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong lăn một thân vết sẹo trở về, từ đây nhất định phải đem Tuệ Vương Trử Dịch Cẩn ép xuống không đứng dậy được, Lăng Tiêu muốn để Thái tử để triều thần biết, bây giờ hắn có thể đem Thái tử ép xuống không đứng dậy được, cho dù Thái tử có thể ngay lập tức trở thành Hoàng Đế.
Lăng Tiêu trước đây luôn sợ sau khi Thái tử đăng cơ mình sẽ không khống chế được tình huống, hiện tại hắn không sợ, quyền lực trong tay càng lúc càng lớn, Lăng Tiêu càng ngày càng không lo lắng.
Lăng Tiêu xưa nay chính là người có thù tất báo, càng không nói đến lúc này là Thái tử ức hiếp đến trên đầu Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu cười lạnh, rất tốt, Thái tử không phải không cho bọn họ về triều sao? Được, vậy thì không trở về, chỉ một phong hào Chính Nhất Phẩm Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương sao đủ chứ? Giám Quốc Tôn Thánh Thân Vương đất phong cũng không thể quá ít, Thái tử nếu như để ý phương Bắc như vậy, thì đem mảnh đất này phong cho Chử Dịch Phong là được rồi.
Lăng Tiêu viết xuống mật thư, dặn Sử Phái vạn sự cẩn thận, xin phong thì cần phải đem đất phong phương Bắc tới tay.
Lăng Tiêu mệnh Tần Long tiến vào, đem mật thư giao cho hắn để hắn phong kín, mật thư đưa đến Hoàng thành từ trước đến giờ Lăng Tiêu đều sẽ để Tần Long xem một lần để ngừa vạn nhất, Tần Long thoáng nhìn một lần liền đổi sắc mặt, yên lặng nói: “Chủ tử … như vậy, có phải là…”
“Yên tâm, ta dám mở miệng muốn cũng đã liệu định hắn sẽ cho.” Lăng Tiêu cười khẽ, Thái tử không phải vẫn cường điệu vấn đề ở phương Bắc trọng yếu làm Chử Dịch Phong khốn đốn không cho y về triều sao? Được, y liền không trở về, hắn không vì Chử Dịch Phong xin phong vùng đất phương Nam phì nhiêu, một lòng chỉ cần này chỗ lạnh lẽo này, một lòng chỉ muốn trong tay cầm mười mấy vạn đại quân đóng tại Hung Nô, hắn muốn cho Thái tử sau khi đăng cơ mỗi khi nghĩ tới phương Bắc liền lo lắng, liền buồn rầu, liền ngủ không yên!.
Tần Long cũng biết tính tình chủ tử mình, không khuyên nữa, ngay ở trước mặt Lăng Tiêu đem mật thư phong kín rồi mang đi ra ngoài.
Buổi chiều giờ Tuất Ô Kích đến tìm Lăng Tiêu, cố ý chọn lúc Chử Dịch Phong đi tuần tra, Lăng Tiêu tự mình rót cho Ô Kích một chén trà: “Ô tướng quân có sự tình gì muốn nói cùng ta sao?”
Ô Kích cúi đầu chậm rãi uống trà, hồi lâu nói: “Tiểu Hầu gia… Mấy ngày nay bọn quân sĩ nghe nói Thái tử không cho chúng ta về triều, đều có chút… có chút oán hận.”
“Thái tử cũng có suy tính của Thái tử.” Lăng Tiêu lạnh nhạt nói, ” Thực quân chi lộc trung quân chi sự[1], chút đạo lý này Ô tướng quân chắc chắn hiểu rõ.”
[1] 食君之禄忠君之事 – Thực quân chi lộc trung quân chi sự: Ăn lộc vua thì phải trung với vua.
Ô Kích tự giễu nở nụ cười: “Quân? Quân đã đi rồi, chúng ta ngay cả dập đầu bái tế cũng không được, hiện tại… Một ngày còn không đăng cơ thì cũng không phải quân.”
Lăng Tiêu mắt phượng hơi nhíu, thả xuống chén trà nói: “Ô tướng quân xin hãy nói năng cẩn trọng, cho dù đại điển đăng cơ vẫn chưa cử hành, nhưng Thái tử cũng là Thái tử.”
“Tiểu Hầu gia, ta không muốn cùng ngươi vòng vo.” Ô Kích cũng biết tính tình Lăng Tiêu, ngươi trước tiên không lấy chút thành ý ra thì đừng hy vọng hắn có thể nói với ngươi một câu nói thật lòng, Ô Kích thở dài một hơi, nhẹ giọng lại nói, “Tiểu Hầu gia ngươi cũng nhìn ra rồi chứ? Thái tử xưa nay xem thường võ tướng chúng ta, trợ thủ đắc lực của hắn, vẫn được hắn trọng dụng đều là đạo nho hủ lậu, không phải là đám người kia chỉ hơn chúng ta ở miệng lưỡi ngon ngọt, ở trên triều nói móc mắng chúng ta vài câu chúng ta cũng không biết, hắn cũng không suy nghĩ một chút xem thiên hạ này là do ai gầy dựng, chỉ dựa vào quan văn vài câu vẻ nho nhã vô dụng sao? Ta khinh!”
Ô Kích nhìn vẻ mặt Lăng Tiêu, tiếp tục nói: “Chẳng hạn như Anh Vương điện hạ, cũng bởi vì Anh Vương từ nhỏ thích võ không thích văn…”
“Ô tướng quân!” Lăng Tiêu lạnh lùng nói, “Nếu tướng quân đến đây cùng ta nghị luận thị phi của Anh Vương điện hạ thì mời trở về đi.”
Ô Kích tự biết nói lỡ, hắn cũng biết Lăng Tiêu chưa bao giờ cùng bất luận người nào nghị luận chuyện liên quan đến Chử Dịch Phong, hai người ám muội cũng là năm đó từ trong quân truyền ra, Ô Kích cũng biết một ít, vội vã đổi đề tài nói: “Ta không phải ý này, tiểu Hầu gia hiểu lầm, ý của ta là… Bây giờ chúng ta trong tay nắm mười mấy vạn quân sĩ, thay vì chờ Thái tử đăng cơ đem quân quyền của chúng ta phân chia, chẳng bằng…”
Ô Kích nói Lăng Tiêu không phải không nghĩ tới, hiện ở trong tay bọn hắn có thể điều khiển 20 vạn quân sĩ, dựa vào quan hệ của Chúc Dư và Khương hồ mượn một ít binh, đến thời điểm đó lại để Vi Tranh bên trong Hoàng thành tiếp ứng…
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, trước đây nhìn người khác nắm quyền lớn còn không hài lòng Lăng Tiêu chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại hắn mới biết, nắm giữ quyền lực càng nhiều thì càng không thỏa mãn, đây là dục vọng, nhiệt huyết chinh phục trời sinh của nam nhân.
Lăng Tiêu thở dài một hơi nói: “Hôm nay lời của Ô tướng quân ta xem như không nghe thấy, tổ tiên của Ô phủ tướng quân cũng là đời đời công huân, hiện nay thiên hạ đã định, hà tất khơi lên ngọn lửa chiến tranh?”
Ô Kích thở ra một hơi, đứng lên nói: “Tiểu Hầu gia nếu không có ý này, vậy thì xem như ta hiểu lầm, tiểu Hầu gia còn có việc, ta rời đi trước đây.”
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn bóng lưng Ô Kích, xúc động nói: “Ý tốt của Ô tướng quân ta chân thành ghi nhớ, chỉ là chuyện thiên hạ đều chạy không thoát một chữ lý, danh không chính tất ngôn không thuận, ngôn không thuận thì sự không được, đợi được một ngày kia danh chính ngôn thuận Ô tướng quân nếu còn chịu giúp ta, đến lúc đó ta nhất định trăm ngàn lần báo đáp tướng quân, để tạ ân huệ hôm nay.”
Lăng Tiêu thấy Ô Kích quay đầu, thấp giọng than thở: “Trước khi đến phương Bắc ta đã vì Anh Vương xin phong, trước đó ta cũng không có thông báo tướng quân, trên đại điện tướng quân không sợ đắc tội Thái tử dứt khoát tán thành, ân huệ này tình này Lăng Tiêu vẫn nhớ trong lòng, nếu có một ngày đại sự thành, Lăng Tiêu tất nhiên sẽ không quên ơn phù trợ của tướng quân.”
Ô Kích sững người lại, Lăng Tiêu xúc động tình cảm của hắn, thân là võ tướng lập không được công huân không phải đáng buồn nhất, đáng buồn nhất chính là không có người thưởng thức, một thân nhiệt huyết không chỗ lưu, vì lẽ đó ơn tri ngộ mới đáng quý như vậy, Ô Kích gật đầu, thấp giọng nói: “Ngày ấy trên điện ta không có suy nghĩ nhiều, đều là võ tướng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là bình thường, huống chi ta cùng Anh Vương điện hạ ở trên chiến trường đồng sinh cộng tử… lời tiểu Hầu gia lời ngày hôm nay ta ghi nhớ, nếu có một ngày cần đến ta, tiểu Hầu gia cứ việc dặn dò.”
Sau khi Ô Kích đi rồi Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn ánh nến trong trướng bồng ngẩn ra, lúc này Ô Kích quy thuận trong lòng hắn không vui mừng là giả, nhưng còn chưa tới mức cùng Hoàng thành binh khí gặp nhau, chỉ mình Lăng Tiêu bị người lên án thì không sao, Chử Dịch Phong cả đời không có làm sai chuyện gì, Lăng Tiêu không thể để trên sách sử bêu danh Chử Dịch Phong soán vị.
Quả thật lời nói của Thái tử không được lòng nhóm võ tướng, năm đó lão Hoàng Đế gầy dựng giang sơn này không chỉ dựa vào miệng lưỡi của mấy mưu sĩ, mà còn do võ tướng dùng đao thật thương thật, dùng huyết nhục đánh trận, hiện nay thiên hạ đã định trăm nghề bình ổn, Thái tử đối xử không tốt với võ tướng cũng không có quá nhiều hảo cảm với bọn họ, càng quan trọng hơn chính là Thái tử muốn đoạt lại quân quyền trong tay nhóm võ tướng, từ việc hắn không thích Chử Dịch Phong có thể nhìn ra, nghe một chút xem, bình thường quở trách Chử Dịch Phong thì mắng cái gì? Mãng phu, ngu tướng, chỉ có quyền cước.
Thái tử giáo huấn con trai của mình người khác không nói, nhưng lời này nhóm võ tướng nghe xong khó tránh khỏi dao động trong lòng, ngươi là giáo huấn con trai của ngươi hay là mắng cho chúng ta nghe đây? Bây giờ lão Hoàng Đế băng hà, mất đi chỗ dựa không chỉ là Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong, đứng mũi chịu sào còn có những võ tướng trong tay nắm binh quyền, Lăng Tiêu cười lạnh, có cùng chung kẻ địch vậy thì là bằng hữu, chút tâm cơ đùa bỡn ấy hắn từ trước đến giờ thông thạo.
Cửa trướng bồng mở ra, Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong liền nở nụ cười, đứng dậy vì y cởi ngoại bào, cười nói: “Lạnh không? Xem mặt lạnh rồi này…”
Chử Dịch Phong theo Lăng Tiêu ngồi xuống, thuận theo tay Lăng Tiêu cởi quần áo chỉ chừa lại áo trong, Lăng Tiêu vừa nhìn nở nụ cười, sờ sờ má Chử Dịch Phong chế nhạo nói: “Lại vụng trộm nhìn ta.”
Chử Dịch Phong cũng nở nụ cười, cúi đầu sờ sờ ám văn trên ống tay áo, Lăng Tiêu tim đập nhanh hơn một chút, ngày hôm nay mình đùa y thì y còn cười một hai lần, so với mấy ngày trước đây thì khá hơn nhiều, Lăng Tiêu đổ nước đến để Chử Dịch Phong ngâm chân, thu thập xong Lăng Tiêu đứng dậy, Chử Dịch Phong vội vã lôi kéo tay áo Lăng Tiêu: “Huynh đi đâu vậy?”
Lăng Tiêu sững sờ, nở nụ cười xoa tóc Chử Dịch Phong: “Ta đi ra ngoài đem nước trà vào, một chút liền hâm ở trên bếp lò nhỏ, nửa đêm đệ tỉnh dậy liền có thể uống trà nóng.”
Trướng bồng của bọn họ rất ấm áp, nửa đêm Chử Dịch Phong thường sẽ khát nước, Chử Dịch Phong lúc này mới gật đầu, đăm đăm nhìn Lăng Tiêu xoay người đi tới phía sau bình phong, lại nhìn hắn bưng nước trà trở về, Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ của y trong lòng đau đến hoảng, đứa nhỏ này mấy ngày trước liền bắt đầu dính mình, trước đây Chử Dịch Phong cũng thích cùng mình thân mật nhưng không phải như vậy, hiện tại giống như là sợ không chú ý một chút mình sẽ chạy đi mất vậy.
Lăng Tiêu hiểu rõ lòng Chử Dịch Phong, kỳ thực rất đơn giản, lão Hoàng Đế băng hà làm cho Chử Dịch Phong bất an, lại lo lắng người mình yêu thương cũng sẽ rời đi, Chử Dịch Phong lần đầu tiên mất đi người thân, thuận theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa.
Lăng Tiêu biết Chử Dịch Phong trong lòng khó chịu, bình tĩnh dung túng y cũng không thấy y làm nũng, tất cả hành vi của Chử Dịch Phong có thể hiểu được, Lăng Tiêu đều sẽ nuông chiều.
Lăng Tiêu cũng thoát áo khoác, Chử Dịch Phong đem bình nước nóng đá đến dưới chân Lăng Tiêu, tự động tiến vào ngực Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lạnh sao?”
“Không lạnh.” Chử Dịch Phong lắc đầu một cái, Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa lưng Chử Dịch Phong, suy nghĩ một chút nói: “Ngày mai muốn ăn cái gì? Đệ gần đây không thấy ngon miệng, ăn chút sơn tra được không?”
Chử Dịch Phong gật đầu: “Đều được, huynh làm đều ngon.” Lăng Tiêu cười cười, ôm Chử Dịch Phong để y nằm thoải mái hơn một chút, cười khẽ: “Thật nghe lời…” Chử Dịch Phong nghe vậy nở nụ cười, như là được khen thưởng to lớn vậy.
Nhìn dáng vẻ Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu không nhịn được đau lòng, có thể bản thân Chử Dịch Phong cũng không có chú ý tới, y trong lúc lơ đãng sẽ cố gắng lấy lòng Lăng Tiêu, như động vật nhỏ vậy, sau khi mất đi một phần yêu thương sẽ không cảm giác được bản thân đang đi lấy lòng người tốt với mình, chỉ là hoảng sợ mất đi, khát vọng ấm áp.
Lăng Tiêu sẽ không nhiều lời, Chử Dịch Phong rồi sẽ trưởng thành, đau thương do thân nhân rời đi cũng sẽ từ từ tốt lên, hiện tại hắn chỉ có thể càng ôn nhu, càng sủng ái tiểu tướng quân của hắn, an ủi vết thương của y, thương yêu khổ sở của y.
/116
|