Con chim ưng lao nhanh xuống phía cô và rắn con. Nó rất nhanh, nhanh như tên phóng vậy. Cô vẫn bình tĩnh cầm chặt cây gậy trong tay. Khi nó lao xuống cách cô 1 mét, cô vung hết sức đánh vào đầu con chim. Nó bị gãy đầu và chết ngay tức khắc. Con rắn dúi dúi đầu vào chân cô như cảm kích. Cô lấy tay xoa đầu nó. Có lẽ trước khi tìm đc nàng, cô cần 1 con vật nuôi ở bên cho đỡ buồn. Đi đc thêm 1km, sắc mặt cô tái nhợt, da mặt trắng bệch thở hổn hển ngồi xuống 1 gốc cây mà cô chắc chắn là an toàn. Rắn con như thấy đc sự khác thường của cô, nó lại dúi đầu vào tay cô như để an ủi.
Bảo Khang từ nhỏ có sở thích du lịch và khám phá. Hôm nay là lần đầu tiên cậu nhóc 11t này vào khu rừng sinh thái phía Bắc mà rất ít người đặt chân đến. Khang muốn đi 1 mình nên ko để người hầu cận đi theo, vì cậu ko muốn bất cứ ai chạm vào người mình. Vào sâu trong rừng, cậu bất chợt thấy cô đang nằm dựa vào gốc cây, sắc mặt nhợt nhạt. Bên cạnh cô là 1 con rắn hổ mang bé. Cậu đột nhiên thấy tò mò, lại gần chỗ cô hỏi:
-Cô là ai? Sao lại ở đây? Rốt cục có chuyện gì?
-Rắn cắn…- cậu nghe cô nói xong liền cầm con dao định đâm chết con hổ mang thì cô lấy tay chặn lại. Thành ra tay cô bị dao đâm nên bị thương, cô cất giọng- là rắn lục cắn tôi, con rắn này đã cứu tôi, anh ko đc giết nó. Nó là vật nuôi của tôi…
Khang ko nói gì. Ngồi quỳ xuống nâng bàn tay cô lên băng bó vết thương. Trên mặt cô ko lộ vẻ đau đớn nhưng thật ra cô rất đau. Cậu tiếp tục lấy ra 1 hộp sát trùng và kim tiêm, hút chất độc ra khỏi chân cô rồi bôi thuốc sát trùng cẩn thận. Gương mặt cô trở nên hồng hào trở lại nhưng chân cô vẫn mềm nhũn vì đau. Cậu nhăn mặt nói lạnh:
-Dù sao tay cô bị thương cũng là lỗi của tôi, cô hãy đến ở tạm nhà tôi cho đến khi cô khỏi.
Thấy cô ko trả lời, tức là cô đồng ý. Cậu bế cô lên đi ra khỏi khu rừng rồi đi về. Con rắn còn ở trên người cô đang quấn lấy tay cô. Cô nghĩ dù sao cũng giữ đc an toàn khoảng 2 tuần nên cô ko còn lựa chọn. Cô thì thầm:“Ko đc giết con rắn” thì Khang mỉm cười. Nụ cười đầu tiên với 1 người con gái ko quen biết anh. Anh trả lời:“Biết rồi, cô ngủ đi”. Cô chìm dần vào giấc ngủ sau những chuyện đã xảy ra. Cậu đỏ mặt khi thấy hơi thở ấm áp từ cô vào cổ cậu. Tại sao lại thế nhỉ? Lần đầu cậu đỏ mặt ư? Yêu hay thích đây? Một cậu bé mới 11 tuổi lạnh như băng như cậu thì yêu thế nào đc chứ! Ko hiểu sao cô bé này lại cho cậu 1 cảm giác ấm áp trong tim. Cậu khẽ mỉm cười nhẹ.
Về nhà, cậu nhờ ông quản gia chăm sóc kĩ càng cho cô bé, phục vụ theo những gì cô bé muốn. Ông sững sờ. Ko phải vì cậu bắt ông nghe theo cô, mà là lần đầu tiên cậu đưa người 1 đứa con gái về nhà, lại còn bế nữa chứ. Ông khẽ cười thầm, xem ra cậu chủ nhỏ động lòng thật rồi…
Về nàng, nàng vẫn ngồi bên bờ sông từ sáng đến trưa, từng giọt nước mắt mặn chát lăn xuống gò má ửng hồng của nàng. Nàng nhớ gia đình da diết, nhớ những ngày tháng êm đẹp sống trong hạnh phúc. Hiện tại nàng mới có 10 tuổi, tuy rằng nàng thừa sức để sống tự lập nhưng vẫn cần hơn hết là sự yêu thương của bố mẹ.
Bảo Khang từ nhỏ có sở thích du lịch và khám phá. Hôm nay là lần đầu tiên cậu nhóc 11t này vào khu rừng sinh thái phía Bắc mà rất ít người đặt chân đến. Khang muốn đi 1 mình nên ko để người hầu cận đi theo, vì cậu ko muốn bất cứ ai chạm vào người mình. Vào sâu trong rừng, cậu bất chợt thấy cô đang nằm dựa vào gốc cây, sắc mặt nhợt nhạt. Bên cạnh cô là 1 con rắn hổ mang bé. Cậu đột nhiên thấy tò mò, lại gần chỗ cô hỏi:
-Cô là ai? Sao lại ở đây? Rốt cục có chuyện gì?
-Rắn cắn…- cậu nghe cô nói xong liền cầm con dao định đâm chết con hổ mang thì cô lấy tay chặn lại. Thành ra tay cô bị dao đâm nên bị thương, cô cất giọng- là rắn lục cắn tôi, con rắn này đã cứu tôi, anh ko đc giết nó. Nó là vật nuôi của tôi…
Khang ko nói gì. Ngồi quỳ xuống nâng bàn tay cô lên băng bó vết thương. Trên mặt cô ko lộ vẻ đau đớn nhưng thật ra cô rất đau. Cậu tiếp tục lấy ra 1 hộp sát trùng và kim tiêm, hút chất độc ra khỏi chân cô rồi bôi thuốc sát trùng cẩn thận. Gương mặt cô trở nên hồng hào trở lại nhưng chân cô vẫn mềm nhũn vì đau. Cậu nhăn mặt nói lạnh:
-Dù sao tay cô bị thương cũng là lỗi của tôi, cô hãy đến ở tạm nhà tôi cho đến khi cô khỏi.
Thấy cô ko trả lời, tức là cô đồng ý. Cậu bế cô lên đi ra khỏi khu rừng rồi đi về. Con rắn còn ở trên người cô đang quấn lấy tay cô. Cô nghĩ dù sao cũng giữ đc an toàn khoảng 2 tuần nên cô ko còn lựa chọn. Cô thì thầm:“Ko đc giết con rắn” thì Khang mỉm cười. Nụ cười đầu tiên với 1 người con gái ko quen biết anh. Anh trả lời:“Biết rồi, cô ngủ đi”. Cô chìm dần vào giấc ngủ sau những chuyện đã xảy ra. Cậu đỏ mặt khi thấy hơi thở ấm áp từ cô vào cổ cậu. Tại sao lại thế nhỉ? Lần đầu cậu đỏ mặt ư? Yêu hay thích đây? Một cậu bé mới 11 tuổi lạnh như băng như cậu thì yêu thế nào đc chứ! Ko hiểu sao cô bé này lại cho cậu 1 cảm giác ấm áp trong tim. Cậu khẽ mỉm cười nhẹ.
Về nhà, cậu nhờ ông quản gia chăm sóc kĩ càng cho cô bé, phục vụ theo những gì cô bé muốn. Ông sững sờ. Ko phải vì cậu bắt ông nghe theo cô, mà là lần đầu tiên cậu đưa người 1 đứa con gái về nhà, lại còn bế nữa chứ. Ông khẽ cười thầm, xem ra cậu chủ nhỏ động lòng thật rồi…
Về nàng, nàng vẫn ngồi bên bờ sông từ sáng đến trưa, từng giọt nước mắt mặn chát lăn xuống gò má ửng hồng của nàng. Nàng nhớ gia đình da diết, nhớ những ngày tháng êm đẹp sống trong hạnh phúc. Hiện tại nàng mới có 10 tuổi, tuy rằng nàng thừa sức để sống tự lập nhưng vẫn cần hơn hết là sự yêu thương của bố mẹ.
/19
|