Khang vừa tìm đc chiếc vòng cho cô. Thật may mắn, nó rơi ở bìa rừng nên cậu dễ dàng tìm đc. Cậu sốt sắng chạy lên phòng định khoe với cô nhưng ko. Cô ko có ở đây. Cậu xuống hỏi quản gia:
-Cô nhóc kia đâu?
-Dạ, từ lúc tôi đi chợ về ko thấy cô ấy ạ!
-Cái gì?!- Khang hét lên làm 3 ả giúp việc rùng mình- Trong nhà lúc đó chỉ còn giúp việc và nhóc ấy, vậy sao?... À, các cô giúp việc mau nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?!- cậu gằn giọng
-Thưa cậu chủ, thật sự tôi ko biết!- cả đám giúp việc đồng thanh
-Hừ, ko khai ra à, đc, tôi cho các cô cơ hội cuối cùng, cô ấy ở đâu?!- cậu trợn mắt lên trông thật đáng sợ
-Chúng tôi thật sự ko biết thưa cậu chủ!- cả đám giúp việc đồng thanh rồi quỳ xuống sợ sệt, cả 3 ả kia cũng phải quỳ xuống. Cậu ghé vào tai quản gia nói thì thầm gì đó. Quản gia lập tức gật đầu và đi cùng cậu vào 1 căn phòng. Cậu nghiến răng xem camera vào thời gian cậu đi. 15’ sau, cậu đi ra ngoài, chỉ thẳng tay vào mặt 3 ả Thúy, Vân, Linh nói lớn nhưng trong giọng chứa nồng nặc mùi sát khí:
-3 cô ra đây cho tôi!
3 ả bất giác run cầm cập ko nói nên lời rụt rè bước ra. Cậu lại nói tiếp:
- 3 cô biết phạm phải sai lầm gì chưa?
- Dạ, chúng em ko hiểu í cậu chủ..- Ả Linh run cầm cập
- Vậy sao? Nhóc kia đang ở đâu?!- cậu tức giận quát
- Chúng em…ko biết..ạ..- Ả Vân run lẩy bẩy
- Vậy à? Quản gia, cho người giết chết 3 ả này cho cháu!
- Vâng thưa cậu chủ!- quản gia nhanh nhẹn đáp
3 ả lập tức quỳ xuống van xin:
- Xin cậu chủ đừng giết chúng em, con nhỏ đó đang ở nhà kho, huhuhu…
- Đc, quản gia đâu, ko giết 3 ả này nữa mà cho ả sống ko = chết cho cháu! Các ngươi nên nhớ là ko bao giờ đc đụng vào người của ta! Sai lầm của các ngươi là quá ngu xuẩn và ko tắt camera! Hừ! - rồi cậu chạy nhanh ra phía nhà kho. Đạp cửa kho ra, ngay trước mặt cậu là cô đang ngất lịm trên chiếc ghế. Chân tay bị trói chặt, người be bét máu. Tự dưng 1 luồng cảm xúc dâng trào trong tim cậu khi nhìn thấy cô bị như thế. Đau! Thật sự rất đau! Cậu mau chóng tiến đến bên cô, cởi dây trói, nhấc bổng cô lên đưa về phòng. Sau khi đc thay quần áo và băng bó vết thương, cô nằm im lìm bên giường. Cậu ngồi cạnh cô, vân vê từng lọn tóc của cô. Lấy chiếc vòng hình mặt trời ra đeo vào cổ cô, cậu bất giác hôn nhẹ vào má cô. Cậu tự hỏi sao lúc nhìn thấy cô be bét máu mà trái tim, tâm hồn cậu lại đau đến thế. Tự nhiên hình ảnh cô lúc đó in sâu vào tâm trí cậu đến nghẹt thở. Vì quá mệt mỏi, cậu thiếp đi lúc nào ko hay.
-Cô nhóc kia đâu?
-Dạ, từ lúc tôi đi chợ về ko thấy cô ấy ạ!
-Cái gì?!- Khang hét lên làm 3 ả giúp việc rùng mình- Trong nhà lúc đó chỉ còn giúp việc và nhóc ấy, vậy sao?... À, các cô giúp việc mau nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?!- cậu gằn giọng
-Thưa cậu chủ, thật sự tôi ko biết!- cả đám giúp việc đồng thanh
-Hừ, ko khai ra à, đc, tôi cho các cô cơ hội cuối cùng, cô ấy ở đâu?!- cậu trợn mắt lên trông thật đáng sợ
-Chúng tôi thật sự ko biết thưa cậu chủ!- cả đám giúp việc đồng thanh rồi quỳ xuống sợ sệt, cả 3 ả kia cũng phải quỳ xuống. Cậu ghé vào tai quản gia nói thì thầm gì đó. Quản gia lập tức gật đầu và đi cùng cậu vào 1 căn phòng. Cậu nghiến răng xem camera vào thời gian cậu đi. 15’ sau, cậu đi ra ngoài, chỉ thẳng tay vào mặt 3 ả Thúy, Vân, Linh nói lớn nhưng trong giọng chứa nồng nặc mùi sát khí:
-3 cô ra đây cho tôi!
3 ả bất giác run cầm cập ko nói nên lời rụt rè bước ra. Cậu lại nói tiếp:
- 3 cô biết phạm phải sai lầm gì chưa?
- Dạ, chúng em ko hiểu í cậu chủ..- Ả Linh run cầm cập
- Vậy sao? Nhóc kia đang ở đâu?!- cậu tức giận quát
- Chúng em…ko biết..ạ..- Ả Vân run lẩy bẩy
- Vậy à? Quản gia, cho người giết chết 3 ả này cho cháu!
- Vâng thưa cậu chủ!- quản gia nhanh nhẹn đáp
3 ả lập tức quỳ xuống van xin:
- Xin cậu chủ đừng giết chúng em, con nhỏ đó đang ở nhà kho, huhuhu…
- Đc, quản gia đâu, ko giết 3 ả này nữa mà cho ả sống ko = chết cho cháu! Các ngươi nên nhớ là ko bao giờ đc đụng vào người của ta! Sai lầm của các ngươi là quá ngu xuẩn và ko tắt camera! Hừ! - rồi cậu chạy nhanh ra phía nhà kho. Đạp cửa kho ra, ngay trước mặt cậu là cô đang ngất lịm trên chiếc ghế. Chân tay bị trói chặt, người be bét máu. Tự dưng 1 luồng cảm xúc dâng trào trong tim cậu khi nhìn thấy cô bị như thế. Đau! Thật sự rất đau! Cậu mau chóng tiến đến bên cô, cởi dây trói, nhấc bổng cô lên đưa về phòng. Sau khi đc thay quần áo và băng bó vết thương, cô nằm im lìm bên giường. Cậu ngồi cạnh cô, vân vê từng lọn tóc của cô. Lấy chiếc vòng hình mặt trời ra đeo vào cổ cô, cậu bất giác hôn nhẹ vào má cô. Cậu tự hỏi sao lúc nhìn thấy cô be bét máu mà trái tim, tâm hồn cậu lại đau đến thế. Tự nhiên hình ảnh cô lúc đó in sâu vào tâm trí cậu đến nghẹt thở. Vì quá mệt mỏi, cậu thiếp đi lúc nào ko hay.
/19
|