Giờ phút này, tình dục ngừng lại, không khí đông lại, thời gian ngừng trôi.
Môi lưỡi như có kim châm vào, hô hấp gần như dừng lại, ngay cả trái tim cũng không muốn đập nữa.
Ở trong trạng thái khiếp sợ tới cực độ, La Chu phát hiện đầu óc chính mình không hề trống rỗng. Ngược lại, có một loại ý niệm cảm thấy may mắn không ngừng truyền khắp nơi.
May mắn từ trưa tới giờ không ăn gì mấy, chỉ có thể nôn ra ít nước chua. Bằng không đem gì đó nôn ra ăn trở vào sẽ thành bi kịch nực cười gì đó trên internet.
Sau gáy đột nhiên truyền đến đau nhức, có bàn tay cứng như sắt kẹp chặt, chỉ cần dùng thêm lực sẽ đâm thật phá vỡ da thịt nàng, xuyên qua xương sọ, bóp nát óc nàng.
Trái tim co lại, mồ hôi lạnh toát qua da đầu, trán, hai gò má, cổ, trước ngực, sau gáy, đùi. . . . . . Nỗi sợ toát ra từ mỗi góc trên cơ thể, mỗi sợi thần kinh, mỗi một tế bào đều thu lại đau đớn.
"Giỏi ── lắm ──"
Âm thanh lạnh lẽo đánh vỡ sự tĩnh lặng, nó giống như chui ra từ kẽ răng, cuốn theo toàn bộ dục vọng mãnh liệt.
Da đầu của nàng gần như sắp phải tạm biệt xương sọ, để chống lại nó đầu nàng từng chút từng chút nâng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt hung dữ tựa như ác quỷ địa ngục kia.
"Không. . . . . . Không giỏi. . . . . .Vương. . . . . .Vương. . . . . ." Răng La Chu cao thấp chạm vào nhau, hơn nữa nói nửa ngày không ra được một câu đầy đủ. Nàng sao lại non ra chứ? Nàng sao có thể nôn ra? Nàng sao có thể chán sống nôn ngay lên cái chỗ đó đó của cầm thú Vương? Nàng sao lại quyết định không nuốt mấy ngụm nước chua kia ngược lại cổ họng? Làm bậy không thể sống, làm bậy không thể sống mà! Vấn đề rốt cuộc người nào làm bậy a! Người nào a a!! Vì sao nàng phải sợ hãi?! Người mất hồn mất vía lúc nào cũng là nàng? !
Mặc cho trong lòng các cảm xúc đan xen phức tạp, nàng lại chỉ có thể trơ như gỗ ngơ ngác nhìn cầm thú Vương, từ cặp lông mày dày sắc bén như sao đến đôi mắt ưng như đang đem từng tấc cơ thể nàng lăng trì.
Đôi mắt to phẫn nộ lại đuối lí kia kích thích thật lớn đến thần kinh Tán Bố Trác Đốn, hắn hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra một hơi khí đục, nói tiếp: "Vương ── không ── giỏi ──ngươi ──giỏi"
Vẫn là từng chữ nhả ra, giống như phải khó khăn lắm mới chui ra khỏi kẽ răng. Gân xanh trên trán căng đầy, mắt ưng sắc bén giống như một vực sâu đầy bão táp, sát khí tanh máu cùng sự uy nghiêm như mưa gió thét gào bốc lên. Ngón tay tóm lấy mái tóc thu chặt lại, các đốt ngón tay đều biến thành xanh trắng, mu bàn tay màu đồng cổ cũng xuất hiện đầy gân xanh.
La Chu cảm thấy da đầu đau đến chết lặng, khóe mặt chịu không nổi lóe ra chút ánh lệ. Nhưng nàng biết, nếu không phải cầm thú Vương thủ hạ lưu tình, nàng sớm đã biến thành không đầu giống Khúc Trân Mai Đóa. Tuy rằng không rõ vì sao hắn lại cực lực giảm đi sự thèm khát giết chóc, nhưng thời gian không cho nàng cơ hội nghĩ nhiều, đành phải vội vàng quy kết là do cầm thú Vương còn say xỉn dẫn đến khác lạ. Nàng không thể ngồi chờ chết tới lúc hắn khôi phục lại bình thường, nhất định phải nắm lấy cơ hội, tìm ra đường sống.
"Nô tỳ. . . . . . Không. . . . . .Không tốt. . . . . .Nô tỳ muốn quay đầu. . . . . .Nhưng lại. . . . . . Quay không được. . . . . ." Nàng nhát gan hạ giọng biện hộ cho chính mình, ý muốn làm cho cầm thú Vương hiểu nàng là bất đắc dĩ. Lúc ấy nàng quay đầu không kịp, cho dù nàng muốn quay đầu, là do bàn tay cầm thú Vương đặt trên đầu, làm cho nàng không thể di chuyển.
"Thì ra vẫn là do ta sai, không nên đè đầu ngươi lại." Ngực Tán Bố Trác Đốn bị kiềm hãm, bão táp trong mắt càng thêm ác liệt, nhiều lần ức chế đem vật chướng mắt kia xé thành mảnh nhỏ, "Còn nếu nói cho đúng là ta không nên bức bách ngươi liếm, bằng không ngươi sẽ không nôn mửa đúng không?"
Xong rồi, chữa lợn lành thành lợn què, phản. . . . . .Phản tác dụng! Chân tướng mà cầm thú nói ra càng mang thêm ý nghĩa là hắn thẹn quá thành giận.
"Không? ? ? ? ? Không phải vương sai, là nô tỳ sai! Tất cả đều là nô tỳ sai lầm rồi! Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ sai từ lúc miệng!" Nàng hoảng sợ nói ra những lời trái lương tâm, tay không ngần ngại đánh thẳng vào miệng mình.
Ba ──
Tiếng vả miệng trong tẩm cung trở nên hết sức vang dội, cũng làm cho lửa giận trong lòng Tán Bố Trác Đốn lại đạt thêm tầm cao mới.
Hắn buôn tóc La Chu ra, kiềm chế hai cổ tay nàng kéo lại gần chính mình.
"Heo, ngươi không muốn dùng lưỡi mình bù lại sai lầm nữa sao?" Giọng điệu lạnh lùng mang theo lửa giận, mắt ưng hung tợn nhìn nàng thật sát, hơi thở nóng cháy tỏa đến trên mặt nàng.
"Nô tỳ sợ, càng liếm càng nôn."
La Chu mở to đôi mắt sợ hãi, nghĩ sao nói vậy, không biết là do quá sợ hãi, nàng đã vô thức đem câu này nói ra.
Nhìn đến sát khí trong mắt ưng của cầm thú Vương như sắp vỡ đê mà ra, lòng nàng càng trầm xuống, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc. Họa từ miệng mà ra mà! Hiện tại đừng nói vả miệng, chẳng sợ cắt lưỡi cũng không ngăn được cái chết.
Càng liếm. . . . . . càng nôn?!
Tán Bố Trác Đốn vừa nghe được, ngực lại như bóp lại. Tim đập nhanh, tiện thể nổi giận, đưa tay đẩy La Chu ngã vào giường. Hai mươi ba năm, lần đầu tiên hắn gặp cái loại phẫn nộ muốn đem vật gì đó ra băm làm ngàn mảnh, nuốt ăn vào bụng.
"Miệng lưỡi không được, hay dùng thân thể ngươi để lau rửa!"
Hắn rống giận, áp đè lên người La Chu, giống như một con sư tử nổi điên, xé rách quần áo nàng.
"Buông! Buông!"
La Chu sợ hãi tới cực điểm, không nín được hét ầm lên, tay chân cào cấu loạn xạ, thân thể vặn vẹo, cực giống chú mèo hoang đang giương nanh vuốt với sư tử.
Cho dù dùng hết sức lực giương nanh múa vuốt thế nào, cũng không thể địch lại sư tử cường tráng. Trong chốc lát, áo khoắc của nàng đã biến thành mấy phiến lá khô, ly khai thân thể. Càng khủng bố hơn chính là tình huống của nàng so với A Lan Ni Mã còn thảm hơn. Lúc trước A Lan Ni Mã chỉ trần trụi mỗi thân dưới, nàng lại toàn thân không sợi nhỏ, cơ thể trắng noãn, đầy đặn nhìn không sót gì.
Hai chân bị tay lớn giữ chặt, mạnh mẽ chia thành chữ nhất, cự vật cứng rắn để sát thân dưới, chỉ cần dùng sức tiến lên, nàng sẽ rời trần thứ như A Lan Ni Mã.
"Không cần! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!" Hai chân không thể cử động, nàng liệu mạng dùng hai tay mình đập vào hai tay Tán Bố Trác Đốn, khóc thảm thiết. Nước mắt sợ hãi cứ thế tuôn ra, nháy mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tán Bố Trác Đốn nhìn chằm chằm vào chú thỏ tuyết, trơn bóng đầy đặn đang nhảy tung tăng trước mắt giống như một miếng pho mát cao cấp. Đỉnh nụ hoa màu phấn hồng, dưới ánh trăng phiếm màu hồng nhạt quyến rũ mê người. Dưới ánh sáng êm dịu của nến càng thêm sáng loáng mị hoặc, mê người chà đạp.
Cổ họng hắn không nhịn được lăn lộn cao thấp. Dương vật dưới thân phút chốc chướng tới sắp vỡ ra, đó là một loại đau đớn hắn chưa từng trải nghiệm. Hắn bức thiết muốn phóng thích tới không thể chờ thêm giây nào nữa. Chỉ là một ngao nô đê tiện mà thôi, vưu vật xinh đẹp, trắng trẻo hơn nàng hắn gặp đếm không xuể, vì sao chỉ đối với nàng mới sinh ra loại dục vọng mạnh mẽ này? Nàng rõ ràng đã phạm tội đại bất kính, vì sao hắn không bẻ gãy đầu nàng?
Phẫn nộ tới cực độ, dục vọng tới cực hạn đan lẫn vào nhau, mỗi cái đều vô cùng xa lạ, đều làm cho hắn có cảm giác không khống chế được.
""Ô ô, ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"
Tiếng khóc lanh lảnh bên tai, đâm vào mành nhĩ sinh đau, càng làm cho hắn tâm phiền ý loạn. Hắn đột nhiên buông đùi nàng ra, thân mình cao lớn liền phủ kín lên cơ thể trắng noãn mềm mại. Một tay che miệng nàng, một tay theo ý muốn nắm chú thỏ tuyết, xoa nắn thật mạnh.
Sức nặng đè lên làm nàng sắp thở không nổi, ngực bị chà đạp đưa đến từng trận đau đớn. Tất cả tiếng hét thống khổ lại bị tắc lại nơi cổ họng, chỉ có nước mắt không ngừng trào ra, xối ướt cả bàn tay Tán Bố Trác Đốn đang che miệng La Chu.
Thân hình hùng tráng của cầm thú Vương chen vào giữ hai chân nàng, cho dù hai chân được tự do, cũng chỉ có thể mở ra, không thể đá loạn. Chỗ nôn nớt kiều nhuyễn dính sát vào hung khí đang đâm loạn dưới thân, làm cho nàng vừa đau vừa hoảng.
Bỗng nhiên vật cứng nóng kia hướng nơi nào đó đâm vào một chút. Nhất thời, cảm giác xé rách đàu dớn từ dưới tràn lên, hình ảnh A Lan Ni Mã bị cường bạo xẹt qua giây lát, làm suy sụp hoàn toàn sự chống cự non nớt của La Chu.
Nàng vô lực níu lấy bàn tay che miệng, ánh mắt tràn đầy nước, nức nở một tiếng, rồi hôn mê.
Nhận thấy được cô gái dưới thân thả lỏng, Tán Bố Trác Đốn buông bàn tay che miệng, miệng ngậm mút lấy đỉnh nụ hoa trên đồi tuyết. Đem hai chân của nàng khép lại, không hề quan tâm hoa cốc non mềm yếu ớt có chịu được hay không, hắn đặt cự vật sát vào dùng toàn lực đâm chọc ma sát hoa cốc giữa hai đùi.
Môi lưỡi như có kim châm vào, hô hấp gần như dừng lại, ngay cả trái tim cũng không muốn đập nữa.
Ở trong trạng thái khiếp sợ tới cực độ, La Chu phát hiện đầu óc chính mình không hề trống rỗng. Ngược lại, có một loại ý niệm cảm thấy may mắn không ngừng truyền khắp nơi.
May mắn từ trưa tới giờ không ăn gì mấy, chỉ có thể nôn ra ít nước chua. Bằng không đem gì đó nôn ra ăn trở vào sẽ thành bi kịch nực cười gì đó trên internet.
Sau gáy đột nhiên truyền đến đau nhức, có bàn tay cứng như sắt kẹp chặt, chỉ cần dùng thêm lực sẽ đâm thật phá vỡ da thịt nàng, xuyên qua xương sọ, bóp nát óc nàng.
Trái tim co lại, mồ hôi lạnh toát qua da đầu, trán, hai gò má, cổ, trước ngực, sau gáy, đùi. . . . . . Nỗi sợ toát ra từ mỗi góc trên cơ thể, mỗi sợi thần kinh, mỗi một tế bào đều thu lại đau đớn.
"Giỏi ── lắm ──"
Âm thanh lạnh lẽo đánh vỡ sự tĩnh lặng, nó giống như chui ra từ kẽ răng, cuốn theo toàn bộ dục vọng mãnh liệt.
Da đầu của nàng gần như sắp phải tạm biệt xương sọ, để chống lại nó đầu nàng từng chút từng chút nâng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt hung dữ tựa như ác quỷ địa ngục kia.
"Không. . . . . . Không giỏi. . . . . .Vương. . . . . .Vương. . . . . ." Răng La Chu cao thấp chạm vào nhau, hơn nữa nói nửa ngày không ra được một câu đầy đủ. Nàng sao lại non ra chứ? Nàng sao có thể nôn ra? Nàng sao có thể chán sống nôn ngay lên cái chỗ đó đó của cầm thú Vương? Nàng sao lại quyết định không nuốt mấy ngụm nước chua kia ngược lại cổ họng? Làm bậy không thể sống, làm bậy không thể sống mà! Vấn đề rốt cuộc người nào làm bậy a! Người nào a a!! Vì sao nàng phải sợ hãi?! Người mất hồn mất vía lúc nào cũng là nàng? !
Mặc cho trong lòng các cảm xúc đan xen phức tạp, nàng lại chỉ có thể trơ như gỗ ngơ ngác nhìn cầm thú Vương, từ cặp lông mày dày sắc bén như sao đến đôi mắt ưng như đang đem từng tấc cơ thể nàng lăng trì.
Đôi mắt to phẫn nộ lại đuối lí kia kích thích thật lớn đến thần kinh Tán Bố Trác Đốn, hắn hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra một hơi khí đục, nói tiếp: "Vương ── không ── giỏi ──ngươi ──giỏi"
Vẫn là từng chữ nhả ra, giống như phải khó khăn lắm mới chui ra khỏi kẽ răng. Gân xanh trên trán căng đầy, mắt ưng sắc bén giống như một vực sâu đầy bão táp, sát khí tanh máu cùng sự uy nghiêm như mưa gió thét gào bốc lên. Ngón tay tóm lấy mái tóc thu chặt lại, các đốt ngón tay đều biến thành xanh trắng, mu bàn tay màu đồng cổ cũng xuất hiện đầy gân xanh.
La Chu cảm thấy da đầu đau đến chết lặng, khóe mặt chịu không nổi lóe ra chút ánh lệ. Nhưng nàng biết, nếu không phải cầm thú Vương thủ hạ lưu tình, nàng sớm đã biến thành không đầu giống Khúc Trân Mai Đóa. Tuy rằng không rõ vì sao hắn lại cực lực giảm đi sự thèm khát giết chóc, nhưng thời gian không cho nàng cơ hội nghĩ nhiều, đành phải vội vàng quy kết là do cầm thú Vương còn say xỉn dẫn đến khác lạ. Nàng không thể ngồi chờ chết tới lúc hắn khôi phục lại bình thường, nhất định phải nắm lấy cơ hội, tìm ra đường sống.
"Nô tỳ. . . . . . Không. . . . . .Không tốt. . . . . .Nô tỳ muốn quay đầu. . . . . .Nhưng lại. . . . . . Quay không được. . . . . ." Nàng nhát gan hạ giọng biện hộ cho chính mình, ý muốn làm cho cầm thú Vương hiểu nàng là bất đắc dĩ. Lúc ấy nàng quay đầu không kịp, cho dù nàng muốn quay đầu, là do bàn tay cầm thú Vương đặt trên đầu, làm cho nàng không thể di chuyển.
"Thì ra vẫn là do ta sai, không nên đè đầu ngươi lại." Ngực Tán Bố Trác Đốn bị kiềm hãm, bão táp trong mắt càng thêm ác liệt, nhiều lần ức chế đem vật chướng mắt kia xé thành mảnh nhỏ, "Còn nếu nói cho đúng là ta không nên bức bách ngươi liếm, bằng không ngươi sẽ không nôn mửa đúng không?"
Xong rồi, chữa lợn lành thành lợn què, phản. . . . . .Phản tác dụng! Chân tướng mà cầm thú nói ra càng mang thêm ý nghĩa là hắn thẹn quá thành giận.
"Không? ? ? ? ? Không phải vương sai, là nô tỳ sai! Tất cả đều là nô tỳ sai lầm rồi! Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ sai từ lúc miệng!" Nàng hoảng sợ nói ra những lời trái lương tâm, tay không ngần ngại đánh thẳng vào miệng mình.
Ba ──
Tiếng vả miệng trong tẩm cung trở nên hết sức vang dội, cũng làm cho lửa giận trong lòng Tán Bố Trác Đốn lại đạt thêm tầm cao mới.
Hắn buôn tóc La Chu ra, kiềm chế hai cổ tay nàng kéo lại gần chính mình.
"Heo, ngươi không muốn dùng lưỡi mình bù lại sai lầm nữa sao?" Giọng điệu lạnh lùng mang theo lửa giận, mắt ưng hung tợn nhìn nàng thật sát, hơi thở nóng cháy tỏa đến trên mặt nàng.
"Nô tỳ sợ, càng liếm càng nôn."
La Chu mở to đôi mắt sợ hãi, nghĩ sao nói vậy, không biết là do quá sợ hãi, nàng đã vô thức đem câu này nói ra.
Nhìn đến sát khí trong mắt ưng của cầm thú Vương như sắp vỡ đê mà ra, lòng nàng càng trầm xuống, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc. Họa từ miệng mà ra mà! Hiện tại đừng nói vả miệng, chẳng sợ cắt lưỡi cũng không ngăn được cái chết.
Càng liếm. . . . . . càng nôn?!
Tán Bố Trác Đốn vừa nghe được, ngực lại như bóp lại. Tim đập nhanh, tiện thể nổi giận, đưa tay đẩy La Chu ngã vào giường. Hai mươi ba năm, lần đầu tiên hắn gặp cái loại phẫn nộ muốn đem vật gì đó ra băm làm ngàn mảnh, nuốt ăn vào bụng.
"Miệng lưỡi không được, hay dùng thân thể ngươi để lau rửa!"
Hắn rống giận, áp đè lên người La Chu, giống như một con sư tử nổi điên, xé rách quần áo nàng.
"Buông! Buông!"
La Chu sợ hãi tới cực điểm, không nín được hét ầm lên, tay chân cào cấu loạn xạ, thân thể vặn vẹo, cực giống chú mèo hoang đang giương nanh vuốt với sư tử.
Cho dù dùng hết sức lực giương nanh múa vuốt thế nào, cũng không thể địch lại sư tử cường tráng. Trong chốc lát, áo khoắc của nàng đã biến thành mấy phiến lá khô, ly khai thân thể. Càng khủng bố hơn chính là tình huống của nàng so với A Lan Ni Mã còn thảm hơn. Lúc trước A Lan Ni Mã chỉ trần trụi mỗi thân dưới, nàng lại toàn thân không sợi nhỏ, cơ thể trắng noãn, đầy đặn nhìn không sót gì.
Hai chân bị tay lớn giữ chặt, mạnh mẽ chia thành chữ nhất, cự vật cứng rắn để sát thân dưới, chỉ cần dùng sức tiến lên, nàng sẽ rời trần thứ như A Lan Ni Mã.
"Không cần! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!" Hai chân không thể cử động, nàng liệu mạng dùng hai tay mình đập vào hai tay Tán Bố Trác Đốn, khóc thảm thiết. Nước mắt sợ hãi cứ thế tuôn ra, nháy mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tán Bố Trác Đốn nhìn chằm chằm vào chú thỏ tuyết, trơn bóng đầy đặn đang nhảy tung tăng trước mắt giống như một miếng pho mát cao cấp. Đỉnh nụ hoa màu phấn hồng, dưới ánh trăng phiếm màu hồng nhạt quyến rũ mê người. Dưới ánh sáng êm dịu của nến càng thêm sáng loáng mị hoặc, mê người chà đạp.
Cổ họng hắn không nhịn được lăn lộn cao thấp. Dương vật dưới thân phút chốc chướng tới sắp vỡ ra, đó là một loại đau đớn hắn chưa từng trải nghiệm. Hắn bức thiết muốn phóng thích tới không thể chờ thêm giây nào nữa. Chỉ là một ngao nô đê tiện mà thôi, vưu vật xinh đẹp, trắng trẻo hơn nàng hắn gặp đếm không xuể, vì sao chỉ đối với nàng mới sinh ra loại dục vọng mạnh mẽ này? Nàng rõ ràng đã phạm tội đại bất kính, vì sao hắn không bẻ gãy đầu nàng?
Phẫn nộ tới cực độ, dục vọng tới cực hạn đan lẫn vào nhau, mỗi cái đều vô cùng xa lạ, đều làm cho hắn có cảm giác không khống chế được.
""Ô ô, ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"
Tiếng khóc lanh lảnh bên tai, đâm vào mành nhĩ sinh đau, càng làm cho hắn tâm phiền ý loạn. Hắn đột nhiên buông đùi nàng ra, thân mình cao lớn liền phủ kín lên cơ thể trắng noãn mềm mại. Một tay che miệng nàng, một tay theo ý muốn nắm chú thỏ tuyết, xoa nắn thật mạnh.
Sức nặng đè lên làm nàng sắp thở không nổi, ngực bị chà đạp đưa đến từng trận đau đớn. Tất cả tiếng hét thống khổ lại bị tắc lại nơi cổ họng, chỉ có nước mắt không ngừng trào ra, xối ướt cả bàn tay Tán Bố Trác Đốn đang che miệng La Chu.
Thân hình hùng tráng của cầm thú Vương chen vào giữ hai chân nàng, cho dù hai chân được tự do, cũng chỉ có thể mở ra, không thể đá loạn. Chỗ nôn nớt kiều nhuyễn dính sát vào hung khí đang đâm loạn dưới thân, làm cho nàng vừa đau vừa hoảng.
Bỗng nhiên vật cứng nóng kia hướng nơi nào đó đâm vào một chút. Nhất thời, cảm giác xé rách đàu dớn từ dưới tràn lên, hình ảnh A Lan Ni Mã bị cường bạo xẹt qua giây lát, làm suy sụp hoàn toàn sự chống cự non nớt của La Chu.
Nàng vô lực níu lấy bàn tay che miệng, ánh mắt tràn đầy nước, nức nở một tiếng, rồi hôn mê.
Nhận thấy được cô gái dưới thân thả lỏng, Tán Bố Trác Đốn buông bàn tay che miệng, miệng ngậm mút lấy đỉnh nụ hoa trên đồi tuyết. Đem hai chân của nàng khép lại, không hề quan tâm hoa cốc non mềm yếu ớt có chịu được hay không, hắn đặt cự vật sát vào dùng toàn lực đâm chọc ma sát hoa cốc giữa hai đùi.
/188
|