Thong thả quay lại …quan tâm nhìn hắn, ánh mặt trời từ cửa sổ phía sau chiếu xạ vào tôn lên dung mạo y như tiên hạ phàm.
“Ngươi đang xin ta?” Nhìn không ra nét nhờ trên khuôn mặt ấy nhưng loáng thoáng thấy y đang cười.
“Phải . . . . . ta đang xin ngươi.” Quân Bất Phàm cắn răng cúi đầu, trước mắt có thể cứu thiên triều chỉ còn cách này.
“Một chút thành ý cũng không có.” Duỗi ra ngón tay quơ quơ trước mặt hắn .
“Ta không động được, ngươi có thể lại gần ta một chút không.” Ngượng ngùng muốn chết, hắn biết y muốn gì nhưng không thể cự tuyệt, cả người trên dưới một chút sức cũng không có làm sao chủ động.
Gật gật đầu từ từ đi về hướng hắn, mắt xà hẹp dài vung nét cười nhẹ nhàng, mái tóc như thủy ngân tùy ý xõa sau lưng lay động theo mỗi một bước đi.
“Ngô. . . . . .” Một trận thiên toàn địa chuyển, chờ hắn bình tĩnh trở lại mới phát hiện mình ngả trước ngực y.
“Rất khó chịu sao? Độc trong người ngươi mới chỉ được hút sạch phải qua hai ngày nửa mới khỏe hắn.” Nâng lên cằm y, đôi mắt xà chứa đầy thương tiếc.
Nhân tộc thật quá yếu ớt, Quân Bất Phàm bên trong thân thể có máu của mỵ nhi mà vẫn bị trúng độc, tiếp nữa không thể làm được gì!
“Cám ơn.” Gian nan mở miệng nói cảm ơn.
Bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, mạng hắn do xà yêu cứu trở về nói cám ơn là phải.
Có một thoáng hắn phát hiện mình cũng không hận y lắm, nếu lúc đó không phải y cứu chỉ sợ hắn đã sớm chết nơi hoang vu. . . . . .
“Giữa ta và ngươi còn cần dùng từ cám ơn quá xa lạ ấy sao.” Xoa nhẹ cánh môi khô héo của hắn, trong lòng bỗng có ham muốn dưỡng ẩm đôi môi đó.
“Nếu ngươi muốn thân thể này thì cứ lấy đi, là ta thiếu ngươi.” Chuyện đã đến nước này hắn cũng nên nghĩ thông suốt hơn.
Là hắn ăn mỵ nhi làm hại y đến kỳ phát tình không có phối ngẫu, giờ đền bù cho y là được.
Đến khi phát tình khổ sở thế nào hắn đã nếm thử cho nên hắn không trách, chỉ là hắn cảm thấy mình biến thành quái vật người không giống người, yêu không giống yêu.
“Ta muốn không chỉ thân thể của ngươi, còn muốn. . . . . .” Bàn tay to lạnh như băng đặt tại ngực Quân Bất Phàm mập mờ vuốt nhẹ.
Từ một khắc Quân Bất Phàm trúng độc hôn mê y đã hiểu, y không chỉ dừng lại ham muốn thân thể Quân Bất Phàm, y muốn nhiều hơn. . . . . .
Y muốn có được lòng Quân Bất Phàm, y muốn cùng Quân Bất Phàm sống chết không rời!
“Ngươi còn muốn gì nửa?” Nhìn không ra y đang nghĩ gì, hắn không khỏi khó hiểu.
“Muốn. . . . . .” Ở bên tai hắn nỉ non lại không chịu nói rõ để hắn bối rối.
Trước khi đoạt được thứ mình mong muốn, y sẽ không đả thảo kinh xà, đợi đến ngày Quân Bất Phàm luân hãm y sẽ cho hắn biết tất cả.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Một ý nghĩ sợ hãi vọt lên đầu, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn.
“Hiazzz, vẫn còn thiếu ngươi vị trí tướng quân, ngay cả ta nghĩ gì mà cũng không ra sao.”
Giọng vừa dứt, ngẩng đầu dùng nụ hôn ngăn cản hắn muốn nói tiếp, tay phải lạnh lẽo thuận theo vòng eo rắn chắc sờ soạn đi xuống.
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Thân thể không thể động lại vô cùng nhạy cảm, mỗi một động tác hắn đều cảm nhận được rõ ràng.
Lần nữa bị tiếp xúc nhưng trong lòng không có cảm giác chán ghét, thậm chí mơ hồ có chút vui vẻ.
“Gọi nữa, ta liền đi.” Bàn tay to thăm dò vào bên trong trường khố, ở giữa bắp đùi sờ qua sờ lại lên tiếng lại bật ra uy hiếp.
“Ừ. . . . . .” Nghe thấy lời này hắn nào dám lên tiếng.
Chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh thì ra quần đã kéo xuống thắt lưng, hắn hai má ửng đở, không dám cúi đầu nhìn.
“Ngươi đang xin ta?” Nhìn không ra nét nhờ trên khuôn mặt ấy nhưng loáng thoáng thấy y đang cười.
“Phải . . . . . ta đang xin ngươi.” Quân Bất Phàm cắn răng cúi đầu, trước mắt có thể cứu thiên triều chỉ còn cách này.
“Một chút thành ý cũng không có.” Duỗi ra ngón tay quơ quơ trước mặt hắn .
“Ta không động được, ngươi có thể lại gần ta một chút không.” Ngượng ngùng muốn chết, hắn biết y muốn gì nhưng không thể cự tuyệt, cả người trên dưới một chút sức cũng không có làm sao chủ động.
Gật gật đầu từ từ đi về hướng hắn, mắt xà hẹp dài vung nét cười nhẹ nhàng, mái tóc như thủy ngân tùy ý xõa sau lưng lay động theo mỗi một bước đi.
“Ngô. . . . . .” Một trận thiên toàn địa chuyển, chờ hắn bình tĩnh trở lại mới phát hiện mình ngả trước ngực y.
“Rất khó chịu sao? Độc trong người ngươi mới chỉ được hút sạch phải qua hai ngày nửa mới khỏe hắn.” Nâng lên cằm y, đôi mắt xà chứa đầy thương tiếc.
Nhân tộc thật quá yếu ớt, Quân Bất Phàm bên trong thân thể có máu của mỵ nhi mà vẫn bị trúng độc, tiếp nữa không thể làm được gì!
“Cám ơn.” Gian nan mở miệng nói cảm ơn.
Bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, mạng hắn do xà yêu cứu trở về nói cám ơn là phải.
Có một thoáng hắn phát hiện mình cũng không hận y lắm, nếu lúc đó không phải y cứu chỉ sợ hắn đã sớm chết nơi hoang vu. . . . . .
“Giữa ta và ngươi còn cần dùng từ cám ơn quá xa lạ ấy sao.” Xoa nhẹ cánh môi khô héo của hắn, trong lòng bỗng có ham muốn dưỡng ẩm đôi môi đó.
“Nếu ngươi muốn thân thể này thì cứ lấy đi, là ta thiếu ngươi.” Chuyện đã đến nước này hắn cũng nên nghĩ thông suốt hơn.
Là hắn ăn mỵ nhi làm hại y đến kỳ phát tình không có phối ngẫu, giờ đền bù cho y là được.
Đến khi phát tình khổ sở thế nào hắn đã nếm thử cho nên hắn không trách, chỉ là hắn cảm thấy mình biến thành quái vật người không giống người, yêu không giống yêu.
“Ta muốn không chỉ thân thể của ngươi, còn muốn. . . . . .” Bàn tay to lạnh như băng đặt tại ngực Quân Bất Phàm mập mờ vuốt nhẹ.
Từ một khắc Quân Bất Phàm trúng độc hôn mê y đã hiểu, y không chỉ dừng lại ham muốn thân thể Quân Bất Phàm, y muốn nhiều hơn. . . . . .
Y muốn có được lòng Quân Bất Phàm, y muốn cùng Quân Bất Phàm sống chết không rời!
“Ngươi còn muốn gì nửa?” Nhìn không ra y đang nghĩ gì, hắn không khỏi khó hiểu.
“Muốn. . . . . .” Ở bên tai hắn nỉ non lại không chịu nói rõ để hắn bối rối.
Trước khi đoạt được thứ mình mong muốn, y sẽ không đả thảo kinh xà, đợi đến ngày Quân Bất Phàm luân hãm y sẽ cho hắn biết tất cả.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Một ý nghĩ sợ hãi vọt lên đầu, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn.
“Hiazzz, vẫn còn thiếu ngươi vị trí tướng quân, ngay cả ta nghĩ gì mà cũng không ra sao.”
Giọng vừa dứt, ngẩng đầu dùng nụ hôn ngăn cản hắn muốn nói tiếp, tay phải lạnh lẽo thuận theo vòng eo rắn chắc sờ soạn đi xuống.
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Thân thể không thể động lại vô cùng nhạy cảm, mỗi một động tác hắn đều cảm nhận được rõ ràng.
Lần nữa bị tiếp xúc nhưng trong lòng không có cảm giác chán ghét, thậm chí mơ hồ có chút vui vẻ.
“Gọi nữa, ta liền đi.” Bàn tay to thăm dò vào bên trong trường khố, ở giữa bắp đùi sờ qua sờ lại lên tiếng lại bật ra uy hiếp.
“Ừ. . . . . .” Nghe thấy lời này hắn nào dám lên tiếng.
Chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh thì ra quần đã kéo xuống thắt lưng, hắn hai má ửng đở, không dám cúi đầu nhìn.
/66
|