Nơi Ấy Có Anh

Chương 14: Bước đi của quỷ

/16


Ngân Hằng thấy hai người như vậy vội vã lên tiếng để ngăn cản cơn giận của ahi người:

– Chuyện lần này là lỗi của tôi. Nếu sau này tôi làm sai, tôi sẽ tự mình gánh lấy trách nhiệm.

Hai người quay đầu nhìn cô, sự căng thẳng cũng dịu lại bớt, Ngân Hằng bèn nói tiếp:

– Buổi lễ đã xong, tôi có chuyện gấp, xin phép về trước.

Không đợi hai người họ trả lời, cô quay người bước đi vội vã, Quang Khải bèn giữ cô lại nói:

– Để anh đưa em đi.

– Không cần. Em tự đón xe đi.

Nói xong cô vùng tay ra khỏi tay Quang Khải rồi đi nhanh, cô vội vã đến bệnh viện chăm sóc cho Gia Bảo. Mấy năm nay, cô cố gắng hết sức để chăm sóc, ổn định tinh thần của Gia Bảo, không để thằng bé bị kích động. Nhưng lần này, Gia Bảo kích động như thế quả thật là có vấn đề, cô phải tìm cho ra nguyên nhân.

Khi cô đến, Gia bảo nhìn cô vui mừng gọi:

– Chị, chị đến rồi.

– Gia Bảo thế nào rồi – Ngân Hằng cười với thằng bé một cái rồi quay sang hỏi Bảo Trâm đang có mặt trong phòng bệnh chăm sóc cho Gia Bảo.

– Bảo Duy nói nó khỏe rồi, nằm thêm hai ngày để theo dõi, nếu thấy không có gì thì có thể ra về – Bảo Trâm bèn đáp. Công ty của cô nằm gần ở đây, nên sau khi nghe Bảo Duy nói, vừa nghỉ trưa cô bèn chạy qua đây chăm Gia Bảo giúp, dù gì thằng bé cũng mới 12 tuổi, vẫn chưa tự chăm sóc mình được.

– Cám ơn hai người rất nhiều .

– Còn bày đặt khách sáo với tụi này làm gì. Chỉ cần đến khi tụi này đám cưới, nhớ bỏ phong bì to là được rồi – Bảo Trâm vui vẻ đùa.

– Nhất định rồi – Ngân hằng phì cười gật đầu. Sau đó cô đi đến bên Gia bảo ngồi xuống nhìn thằng bé hỏi – Gia Bảo nói cho chị biết, ở trường có bạn nào ăn hiếp em không?

– Không có? – Gia bảo lắc đầu đáp khi cô hỏi.

– Hay là cô giáo khó quá nên Gia Bảo sợ?

– Không ạ. Thầy cô rất hiền, rất thương em – Gia Bảo vẫn một mực lắc đầu bảo. Gia Bảo do có vấn đề về tim nên hầu như không được vận động mạnh. Cho nên thằng bé tập trung vào học bài nhiều hơn là vui chơi, Ngân hằng cũng rất nghiêm khắc rèn luyện vấn đề học tập của Gia Bảo, cho nên thằng bé luôn là học sinh giỏi và ngoan của trường, thầy cô đối với Gia Bảo cũng rất thương yêu.

– Hôm nay em bị ngất, khiến chị rất sợ, em có biết không? Anh Bảo Duy nói rằng do em bị kích động, gặp chuyện gì sợ hãi nên mới như thế. Gia Bảo mau nói cho chị nghe, cái gì đã làm em sợ – Ngân Hằng dịu dàng nhìn Gia Bảo hỏi nhỏ.

Gia bảo nghe Ngân hằng hỏi như thế thì người co lại, gương mặt cũng sầm xuống lo lắng, mãi một lúc sau, thằng bé mới khẽ khàng nói:

– Em thấy dì ở trường. Em sợ dì phát hiện ra em. Em sợ…em sợ lắm chị ơi…- Nói xong, Gia Bảo ôm lấy cô bật khóc, thân hình thằng bé run lên đầy sợ hãi – Em không muốn đến trường nữa đâu.

Ngân Hằng cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, cô và Bảo Trâm cùng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cô ôm Gia Bảo vỗ về nói:

– Không sao. Không sao đâu. Gia Bảo ngoan đừng sợ gì hết, dì không dám làm hì em nữa đâu. Đã có chị ở đây rồi. Chị sẽ không để dì làm em sợ hãi nữa.

– Phải đó Gia Bảo, có chị Trâm ở đây, chị sẽ không để cho dì ức hiếp em nữa đâu – Bảo trâm cũng tiến đễn vỗ lưng Gia Bảo an ủi.

Ngân Hằng thương em trai vô cùng, thằng bé từ nhỏ đã chịu nhiều áp lực tâm lí từ bà Kim Lương, sự hành hạ giày vò của bà ta thật là đáng sợ. Cô không thể tưởng tượng được, một đứa bé 5 tuổi lại có thể dùng dao lam rạch đùi mình để áp đảo sự sợ hãi trong lòng nó, đến khi không thể chịu đựng được nữa, tim nó bị kinh hãi mà co bóp đến nỗi phát bệnh tim như thế. Quá nhiều tổn thương mà bà ta đã đem lại cho Gia Bảo, lần này cũng thế.

Ngân Hằng hết sức tức giận, cô trấn an Gia Bảo rồi gọi điện đến trường Gia bảo tìm hiểu. Quả nhiên là trường Gia Bảo đang xây dựng thêm một dãy lớp ở cổng sau, bà Kim Lương nhận thầu công trình này nên đến đó quản thúc. Gia bảo và bạn bè đi chơi vô tình ra đó và nhìn thấy bà ta nên sau bao nhiêu năm gặp lại mới kích động như thế.

Nhờ mọi người chăm sóc Gia Bảo, Ngân Hằng đi đến công ty gặp bà Kim Lương. Bà Kim Lương nghe tên cô, vội vàng mời cô vào. Ngân hằng đẩy cửa thì phát hiện Ngân Quỳnh đang ở bên trong. Ngân Quỳnh nhìn thấy cô thì ngạc nhiên kêu lên.

– Chị.

Ngân Hằng không chú ý đến Ngân Quỳnh, cô rút trong túi ra một bản hợp đồng quăng xuống bàn bà Kim Lương nói:

– Thứ bà cần ở đây. Tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi.

Bà Kim Lương nhìn thấy đó là hợp đồng cùng hợp tác xây dựng công trình bệnh viện đó thì rất vui mừng. tất nhiên bên bà chỉ là bổ sung nhân lực, gọi là hỗ trợ chứ không phải là người trực tiếp. Nhưng nhận được sự hợp tác thế này cũng khiến công ty nở mày nở mặt. Cho nên vui mừng nói với Ngân Hằng:

– Con có yêu cầu gì cứ nói đi, dì nhất định sẽ làm theo.

Ngân Hằng thấy hai con mắt sáng rực của bà ta mà cảm thấy khinh bỉ vô cùng. Cô nói:

– Có phải bà đang nhận xây một dạy lớp ở một trường học không?

– Đúng vậy, có chuyện gì à.

– Để Ngân Quỳnh đi thay bà đi. Từ nay về sau, đừng bước chân đến đó nữa, nếu không bà đừng hòng chúng tôi tiếp tục hợp tác với bà nữa.

Dù chưa hiểu là chuyện gì nhưng bà Kim Lương cũng vội vã nhận lời cô.

– Được. Không thành vấn đề.

Ngân Hằng chán ghét, không muốn nhìn mặt bà ta thêm nữa bèn quay lưng ra về, cô nhìn thấy Ngân Quỳnh, vẻ mặt tức giận có chút dịu lại, dù Ngân Quỳnh đã nói ra sự thật là chính bản thân ích kỷ nên mới khiến Lâm Phong và cô mỗi người mang theo oán hận xa cách như thế. Nhưng cô không trách Ngân Quỳnh. Bởi vì dù Ngân Quỳnh có nói ra sự thật cho cô hay vào lúc đó đi chăng nữa thì cô và lâm Phong cũng khó lòng chạy thoát, một khi Hạ Huyền đã biết được âm mưu bỏ trốn của hai người.

– Em tiễn chị – Ngân Quỳnh thấy vậy bèn nói.

Ngân hằng cũng không từ chối. Hai chị em đứng trong thang máy. Ngân Quỳnh e dè nhìn cô hỏi.

– Có phải Gia Bảo học ở đó không chị.

– Ừ…..

Im lặng một lúc, Ngân Quỳnh nói:

– Chuyện đó.

Ngay lúc đó thang máy mở cửa, Ngân Hằng bèn bước ra, nhưng trước khi đi cô buông một câu:

– Chuyện cũng đã qua rồi, chị không muốn trách ai nữa. Đó cũng không hoàn toàn là lỗi của em.

Ngân Quỳnh nhất thời cảm động đứng im nhìn theo bóng của ngân hằng, rồi bật khóc. Cô cuối cùng đã có thể thanh thản trong lòng rồi sao.

Khi Ngân Hằng trở lại bệnh viện, Bảo Duy cũng có mặt ở đó. Cô cảm ơn bảo Duy và Bảo Trâm xong, liền xoa đầu Gia Bảo nói:

– Xong rồi, dì sẽ không đến trường nữa đâu. Em cứ an tâm mà đi học, có lẽ chị Ngân Quỳnh sẽ đến trường thăm em đó.

– Thật sao chị? – Gia bảo vui mừng hỏi, đối với Ngân QUỳnh, Gia Bảo vẫn rất yêu mến.

– Ừ….

– Yeah!!!!!!!!!!!- Gia Bảo nhảy cẩng lên vui mừng.

Bảo Trâm, Bảo Duy, và cô thấy vậy thì phì cười. Bỗng bên ngoài có tiếng của một y tá:

– Bác sĩ Duy ở trong phòng này. Anh cứ vào đó tìm bác sĩ.

Sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ, Bảo Duy liền ra mở cửa, không ngờ người bên nghoài lại là Lâm Phong. Lâm Phong thấy Bảo Duy thì liền cười nói:

– Mình có chút chuyện nên đến bệnh viện, sẵn tiện ghé thăm cậu…..

Lâm Phong chưa kịp nói gì thì đã thấy gương mặt Ngân hằng phía sau, cậu bỗng im bặt.

Không khí trong phòng bỗng nhiên chìm vào im lặng, cho đến khi Gia bảo kêu lên:

– Anh Phong.

Lâm phong mới cười cười bước vào đến bên Gia bảo nói:

– Gia Bảo, em bị bệnh à.

– Dạ. Sáng nay em bị ngất xỉu.

Lâm Phong khẽ liếc nhìn Ngân Hằng một cái, cậu đã hiểu lí do vì sao Ngân hằng đến trễ. Cậu mĩm cười nói tiếp:

– Em thấy khỏe chưa?

– Gia Bảo, đừng nói chuyện với hạng người này – Bảo Trâm đột nhiên lên tiếng xen vào.

Gia bảo nghe Bảo Trâm nói vậy thì xìu mặt xuống, lén lút nhìn Lâm Phong. Lâm Phong có chút khó chịu, nhìn Bảo Trâm, sau đó cười nhạt nói.

– Bảy năm không gặp, mình dường như đã bị xếp vào hạng người nào đó rồi. Đúng là thời gian làm con người thay đổi, cả tình bạn cũng không còn.

– Xếp vào cái hạng người là cũng như đã coi trọng tình bạn năm xưa lắm rồi đó. Chứ người như cậu, còn thua cầm thú – Bảo Trâm không chút khách sáo nào, bĩu môi buông tiếng mắng ****.

Bảo Duy rất khó xử giữa Lâm Phong và Bảo Trâm, bên bạn thân, bên người yêu, nên nãy giờ vẫn im lặng. Bây giờ nghe Bảo Trâm nói khó nghe như vậy thì quát lên.

– Bảo Trâm, thôi đi, chuyện cũng đã qua rồi.

– Nếu như anh vẫn còn bên vực hạng người này nữa thì chúng ta chia tay đi. Lễ cưới cũng hủy bỏ đi – Bảo Trâm bị quát thì tức giận hét lên. Là bạn bè bao nhiêu năm, cô rất thương cho hoàn cảnh của Ngân Hằng. Cô hiểu đối với người con gái, mối tình đầu thường rất khó lãng quên, nhất là người sống nội tâm như Ngân Hằng. Cô vẫn thấy Ngân Hằng đeo sợi dây truyền chiếc lọ thủy tinh nhỏ kia không rời, cô biết Ngân Hằng mãi không thể quên được Lâm Phong. Cho nên cô nhất thời tức giận mà mất đi lí trí.

– Em ….- Bảo Duy nhất thời không nói nên lời, cậu biết Bảo Trâm xưa nay nóng tính lại cố chấp, dù cho buộc miệng nói nhưng tuyệt đối sẽ không rút lại lời mình nói.

Ngân Hằng thấy vậy cũng vội vã nói:

– Bảo Trâm, ăn nói bậy bạ quá. Đừng nói nữa.

Nhưng Lâm Phong cảm thấy tức giận vì bị Bảo Trâm nói như thế, rõ ràng năm xưa cậu mới là người bị bỏ rơi, vì sao Bảo Trâm đối xử với cậu như thể cậu là người có lỗi.

– Nói rõ đi, vì sao lại trở nên ghét mình như thế – Cậu hết sức kìm chế nhìn bảo Trâm hỏi rõ.

– Được. Vậy thì chúng ta cứ ba mặt một lời đi – Bảo Trâm nhìn Lâm Phong, quyết định làm rõ mọi chuyện.

- Hai người thôi đi. Đây là phòng bệnh, không phải chỗ cải nhau – Ngân Hằng đột ngột lên tiếng chấm dứt trận cãi vả đang kịch liệt diễn ra này.

Sau đó cô quay sang Bảo Duy đang khó xử nhìn Bảo Trâm và Lâm Phong khẽ nói:

- Đưa Lâm Phong đi đi, đừng làm Gia Bảo kích động.

Cô chớp mắt ra hiệu, Bảo Duy lập tức hiểu ý vội vàng kéo tay Lâm Phong ra ngoài nói:

- Lâm Phong, cậu đến tìm mình mà. Đi thôi, chúng ta ra ngoài uống nước.

Lâm Phong nén cơn giận xuống, anh trừng mắt nhìn Bảo Trâm rồi quyết định theo Bảo Duy ra ngoài, cậu cũng không muốn làm Gia Bảo bị kích động, mặc dù cậu không biết Gia Bảo bị bệnh gì.

Thấy Lâm Phong định bỏ đưa, Bảo Trâm tức giận mắng:

- Đồ hèn.

- Đừng nghĩ mình là con gái, thì muốn nói gì thì nói – Lâm Phong bị mắng thì tức giận quay đầu ghiến răng nhìn Bảo Trâm nói – Hai người đúng là cùng một hạng người –Ánh mắt cậu sau đó ném về phía Ngân hằng.

Cô bắt gặp ánh mắt và lời nói đó, tim cảm thấy đau nhói, suýt chút đã bật khóc.

- Chúng tôi là loại người nào hả – Bảo Trâm sấn tới trước mặt Lâm Phong, thái độ gần như muốn phân định rõ ràng với Lâm Phong bất chấp mọi thứ.

- Đúng, tôi chính là hạng người đó. Là hạng người tham lam vật chất mà phụ bạc như trong suy nghĩ của anh. Năm xưa, tôi không đến chỗ hẹn gặp anh, cũng là vì ba anh đã nói nếu tôi rời xa anh, ông ấy sẽ giúp gia đình tôi trả nợ. Anh nghĩ xem, tôi sẽ chọn lựa cái gì nào? Theo anh để sống khổ sở, hay là theo ý ba của anh để cuộc sống sau này không phải vất vả.

- Cho nên cô chọn lựa, chọn lựa sự thất hứa với tôi, để ba tôi giúp đỡ gia đình cô. Rồi sau đó cô bám vào Minh Nhật, định lợi dụng cậu ta để kiếm thêm lợi ích có đúng không?

- Anh nói vậy là có ý gì?

- Ý gì…haiz…dù cô không đến chỗ hẹn. Tôi bị gia đình bắt về, vẫn một lòng lo lắng cô xảy ra chuyện, bất chấp giữa đường xe lớn, tông cửa xe bỏ trốn chạy đến tìm cô. Tôi là một thằng ngốc, liều mạng mà chạy đi tìm cô, cuối cùng thì sao. Chỉ nhìn thấy cô dùng bộ dạng đáng thương ôm Minh Nhật cầu xin – Một giọt nước mắt của Lâm Phong rơi xuống, mắt cậu đỏ hoe, giọng khàn đặc lại, lòng đau nhói, dù muốn kìm chế vẫn không gi2m được nước mắt đau đớn. Tâm trạng của cậu khiến cho người nhìn vào cảm thấy đau cùng nỗi đau mà cậu chịu đựng. Đến Bảo Trâm đang bực tức cậu cũng ngây người không thốt nên lời được.

Lâm Phong nhìn Ngân Hằng đầy ý mĩa mai hỏi:

- Sao hả, cô đã thu được gì từ ba tôi để chia tay với Minh Nhật rồi chạy theo anh chàng tổng giám đốc kia.

Ngân Hằng không ngờ giây phút cô đau khổ tuyệt vọng, tưởng rằng mình bị vất bỏ, ôm lấy Minh Nhật khóc dưới cơn mưa. Cứ tưởng rằng giây phút đó, cô là người đau khổ nhất thế gian. Nhưng hóa ra Lâm Phong còn đau khổ hơn cô gấp bội. Cô chỉ đau khổ với cảm giác bị vứt bỏ, nhưng Lâm Phong thì khác, cậu mang theo cảm giác bị lừa dối, bị bán rẻ lẫn phản bội. Nỗi đau của Lâm Phong càng gấp cô bội phần, nhìn người mình yêu trong vòng tay người khác, cảm giác này chua chát và cay đắng biết bao nhiêu.

Nút thắt trong lòng cô đã được giải rồi, nhưng nút thắt trong lòng Lâm Phong vẫn chưa được giải. Mà nút thắt này càng ngày càng lớn hơn. Nhưng giờ đây, cô lại không thể giải nút thắt này ra, chỉ có thể chấp nhận nhìn nó ngày càng lớn, chấp nhận đón nhận những oán hận của Lâm Phong. Cho nên cô nhìn Lâm Phong, cố giữ cho mình bình tĩnh đáp:

- Đúng vậy. Tôi đã nhận thêm một số tiền nữa để rời xa Minh Nhật, dù sao số tiền đó đối với nhà các người cũng không đáng bao nhiêu mà, đúng không?

- Cô đúng là quá vô sĩ.

- Thật tiếc cho anh, đến bây giờ mới nhận ra điều này – Cô khẽ cười, ánh mắt đầy trêu chọc khiến Lâm Phong tức giận vô cùng, cậu nhướn mày nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự thất vọng tột cùng, cuối cùng tức giận quay người bỏ đi.

Bảo Duy thấy Lâm Phong đi, cậu không biết có nên đi theo hay không. Còn đang lưỡng lựu, cậu đã thấy Ngân Hằng ngồi sụp xuống đất, toàn thân cô không còn sức để đứng vững nữa rồi. Bảo Trâm hốt hoảng chạy lại lay Ngân Hằng, khó hiểu hỏi:

- Ngân Hằng, đã xảy ra chuyện gì vậy. Năm xưa hai người …chuyện là như thế nào? Sao hai người nói chuyện mà mình hoàn toàn không hiểu gì hết.

Nước mắt Ngân Hằng rơi xuống càng khiến Bảo Trâm hoảng loạn hơn:

- Chuyện gì vậy, nói cho mình nghe đi.

Ngân Hằng đang ngồi tính toán lại chi phí đầu tư thì giám đốc Điền của cô đi vào và nói:

- Hôm nay con đi với chú đến gặp giám đốc bên đầu tư một chút.

Giám đốc cô vừa nói, Ngân Hằng hiểu ngay là phải đi đến gặp Lâm Phong, cô thở dài một cái rồi nói:

- Hôm nay con hơi khó ở một chút, chú tìm người khác đi được không ạ.

- Con ráng uống thuốc rồi chịu khó một chút đi. Bản thiết kế này chỉ có con với Ngọc Liên là hiểu rõ nhất, nhưng con bé ăn nói không rõ ràng, chú sợ là người ta lại hỏi nữa – Giám đốc Điền cũng rầu rĩ đáp. Ông vẫn ấn tượng với buổi gặp mặt, Lâm Phong đã không ngừng hỏi Ngân Hằng vì bản thiết kế công trình một cách tỉ mỉ. Làm nghề như ông bao nhiêu năm rồi mà chưa từng thấy có người khó tính đến như thế, hỏi từng chi tiết nhỏ mà bình thường ít ai để ý đến. Cũng may hôm đó, Ngân Hằng có đi cùng, nếu không người trả lời phải là ông. Quả thật lúc đó không trả lời được thì dù trúng thầu cũng có nguy cơ bị từ chối.

Ngân Hằng cũng hiểu được ý nghĩ của giám đốc cô. Cô cũng không tiện từ chối nữa đành gật đầu. Giám đốc Điền thấy cô đồng ý thì vui mừng bảo:

- Con đi đi, nếu khi về thấy khó chịu thì ngày mai cứ nghĩ một ngày cho khỏe.

- Con biết rồi, cám ơn chú.

Giám đốc Điền đi rồi, những ngón tay đặt trên bàn của cô bỗng run run, cây viết trong tay cũng rơi phịch xuống bàn. Quả thật từ hôm ở bênh viện, nhìn thấy ánh mắt đau lòng, cùng giọt nước mắt rơi ra của Lâm Phong, cô rất sợ phải đối mặt với cậu lần nữa. Bởi vì cô sợ, sợ rằng trái tim mình không cầm lòng được mà lao đến bên cậu, ôm chặt lấy cậu mà thổn thức.

Nhưng giờ đây, cô bắt buộc phải đối mặt một lần nữa, có lẽ về sau này, hai người còn phải thường xuyên gặp nhau cho đến khi công trình kết thúc.

Ngân Hằng thở dài lần nữa, tự cổ vũ mình phải mạnh mẽ lên , cô không thể để Lâm Phong biết được sự việc năm xưa. Nếu không, với tính tình này, Lâm Phong nhất định sẽ không chịu buông tay. Điều khiến tim cô quặng thắt nhất chính là cô biết Lâm Phong không hề thay đổi, tình cảm của cậu không hề thay đổi. Cô cũng muốn nói với Lâm Phong, cô cũng chưa từng quên thời khắc hai người bên nhau.

Ngân Hằng đang ngồi tính toán lại chi phí đầu tư thì giám đốc Điền của cô đi vào và nói:

– Hôm nay con đi với chú đến gặp giám đốc bên đầu tư một chút.

Giám đốc cô vừa nói, Ngân Hằng hiểu ngay là phải đi đến gặp Lâm Phong, cô thở dài một cái rồi nói:

– Hôm nay con hơi khó ở một chút, chú tìm người khác đi được không ạ.

– Con ráng uống thuốc rồi chịu khó một chút đi. Bản thiết kế này chỉ có con với Ngọc Liên là hiểu rõ nhất, nhưng con bé ăn nói không rõ ràng, chú sợ là người ta lại hỏi nữa – Giám đốc Điền cũng rầu rĩ đáp. Ông vẫn ấn tượng với buổi gặp mặt, Lâm Phong đã không ngừng hỏi Ngân Hằng vì bản thiết kế công trình một cách tỉ mỉ. Làm nghề như ông bao nhiêu năm rồi mà chưa từng thấy có người khó tính đến như thế, hỏi từng chi tiết nhỏ mà bình thường ít ai để ý đến. Cũng may hôm đó, Ngân Hằng có đi cùng, nếu không người trả lời phải là ông. Quả thật lúc đó không trả lời được thì dù trúng thầu cũng có nguy cơ bị từ chối.

Ngân Hằng cũng hiểu được ý nghĩ của giám đốc cô. Cô cũng không tiện từ chối nữa đành gật đầu. Giám đốc Điền thấy cô đồng ý thì vui mừng bảo:

– Con đi đi, nếu khi về thấy khó chịu thì ngày mai cứ nghĩ một ngày cho khỏe.

– Con biết rồi, cám ơn chú.

Giám đốc Điền đi rồi, những ngón tay đặt trên bàn của cô bỗng run run, cây viết trong tay cũng rơi phịch xuống bàn. Quả thật từ hôm ở bênh viện, nhìn thấy ánh mắt đau lòng, cùng giọt nước mắt rơi ra của Lâm Phong, cô rất sợ phải đối mặt với cậu lần nữa. Bởi vì cô sợ, sợ rằng trái tim mình không cầm lòng được mà lao đến bên cậu, ôm chặt lấy cậu mà thổn thức.

Nhưng giờ đây, cô bắt buộc phải đối mặt một lần nữa, có lẽ về sau này, hai người còn phải thường xuyên gặp nhau cho đến khi công trình kết thúc.

Ngân Hằng thở dài lần nữa, tự cổ vũ mình phải mạnh mẽ lên , cô không thể để Lâm Phong biết được sự việc năm xưa. Nếu không, với tính tình này, Lâm Phong nhất định sẽ không chịu buông tay. Điều khiến tim cô quặng thắt nhất chính là cô biết Lâm Phong không hề thay đổi, tình cảm của cậu không hề thay đổi. Cô cũng muốn nói với Lâm Phong, cô cũng chưa từng quên thời khắc hai người bên nhau.

Cuộc hẹn diễn ra ở phòng họp của công ty Lâm Phong, đây là một nơi có kiến trúc xa hoa sang trọng vô cùng, ánh mặt trời phản xạ lên các tấm kính của phòng họp, tỏa ra một sức cuốn hút đầy mạnh mẽ. Ngân Hằng cùng giám đốc Điền ngồi xuống bộ sofa đắt tiền gần cửa sổ phòng họp, cô thư ký đã nhiệt tình tự mình pha cà phê mang lên cho hai người bọn họ rồi. Sau đó nhìn họ nhã nhặn nói:

– Chú và em chờ một lát, giám đốc đang bận một cuộc họp.

– Cám ơn, làm phiền chị rồi – Ngân Hằng bèn đáp lời.

– Không có chi, hai vị cảm phiền ngồi đợi, tôi đi làm việc – Cô thư ký nói rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi cô thư ký rời đi, giám đốc Điền mới nhìn cô nói nhỏ:

– Họ hẹn chúng ta rồi mà giờ chắc bận họp đột xuất, chúng at chịu khó chờ một chút đi.

Ngân Hằng không nói gì chỉ im lặng gật đầu. Sau đó cô đứng dậy, bước đến những tấm kính kia nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ, nắng chói chang khiến người ta cảm thấy nóng bức vô cùng, nhưng trong phòng lại chẳng có một chút khó chịu nào. Bên dưới thành phố, xe cộ qua lại đông đúc vô cùng.

Hai người họ ngồi chờ đến khi cơn nắng bên ngoài đã cao đến đỉnh điểm, dòng xe cộ cũng đã giảm bớt giữa trưa nắng gắt gao như thế, mà vẫn chưa thấy Lâm Phong xuất hiện.

Ngân Hằng nhìn đồng hồ có vẻ mất kiên nhẫn, giám đốc Điền là người có kinh nghiệm, trong làm ăn phải có sự chấp nhận van cầu, cho nên đối với sự chờ đợi thế này ông chẳng hề có chút ý kiến. Ngân hằng nhìn ra bên ngoài, không có lấy một bóng người, cả cô nữ thư ký kia, sau khi bê vào cho họ một bình thủy tinh nước là biến dạng luôn. Có lẽ giờ này cả công ty đều đi ăn trưa cả rồi.

– Chú, chúng ta đi thôi – Ngân Hằng nhìn giám đốc Điền giục – Giờ này chắc cũng chẳng bàn bạc được gì đâu ạ. Có gì thì đầu giờ chúng ta quay lại.

– Không đựơc đâu, nếu chung ta bỏ đi, giám đốc Phong đi ra không thấy thì sao? Đầu giờ trưa, không biết giám đốc Phong còn ở công ty hay không nữa. Chỉ bàn bạc một chút thôi, chúng at kiên nhẫn chờ đi.

Giám đốc Điền đã nói như thế, Ngân Hằng cũng miễn cưỡng ngồi chờ.

Ngồi một lát, cô nhìn đồng hồ rồi thở dài bảo:

– Chú, xem chứng họ không có thành ý nói chuyện với chúng ta đâu – Ngân Hằng âm thầm thở dài, cô cho rằng Lâm Phong là cố tình làm như thế vì cô.

– Tôi có thành ý hay không, không phải do người khác nhận định đâu. Về phần người tự ý bình phẩm sau lưng người khác, tôi nghĩ cũng chẳng có thành ý là bao – Giọng Lâm Phong vang lên sau lưng Ngân Hằng, khiến cô giật mình quay đầu nhìn lại.

Lâm Phong mặc bộ đồ vest màu xém chuột, với thân hình cao lớn, gương mặt sắc cạnh đầy thu hút. Tim tim Ngân hằng đánh thích một cái đau đớn khi bắt gặp ánh mắt khinh bỉ lướt qua mình.

Giám đốc Điền liền đứng dậy cười cười đáp :

– Cô bé này không có ý gì đâu. Giám đốc Phong, cậu đừng giận.

– Mời ngồi – Lâm Phong đi đến ghế nhẹ nhàng ngồi xuống rồi hướng mắt hai người khẽ nói.

Giám đốc Điền vì sợ câu nói khi nãy của Ngân Hằng làm phật lòng Lâm Phong, nên bèn giả vờ nói:

– Cậu Phong còn trẻ mà đã được làm giám đốc rồi, thật là đáng khâm phục.

– Cứ nói thẳng ra là tôi dựa thế gia đình sẽ hay hơn – Lâm Phong nhếch môi nụ cười chẳng mấy vui vẻ khiến giám đốc Điền đóng băng luôn.

Ngân Hằng thấy vậy bèn lên tiếng khéo léo :

– Đúng là gia đình giám đốc phong rất bề thế, chức vụ giám đốc cũng dễ dàng nắm trong lòng bàn tay. Nhưng ai cũng biết, giám đốc Phong đối với công trinh này có sự tìm hiểu kỹ lưỡng và và dốc hết công sức, không thể không khâm phục được.

– Đúng, đúng….chính là như vậy – Giám đốc Điền vui mừng hơn bắt được vàng liền gật đầu lia lịa đồng ý với lời Ngân Hằng nói.

Lâm Phong không nói gì chỉ lừ mắt nhìn Ngân hằng một cái rồi cười giả lã với giám đốc Điền:

– Trưởng phòng của công ty các vị rất biết nói chuyện, hèn gì bao nhiêu người đều bị mê hoặc. Có một cấp dưới như vậy hèn chi công ty các vị thành công đến thế.

Giám đốc Điền không hề nhận ra hàm ý mĩa mai của Lâm Phong, cô gật đầu nói:

– Cậu nói đúng, Ngân hằng được xem như vật quý của công ty tôi, là một kiến trúc sư có tài, thiết kế của cô ấy rất được ưa chuộng.

– Vậy sao – Lâm Phong thong thả nhấp một ngụm cà phê nheo mắt trả lời – Vậy thì hôm nào nhờ kiến trúc sư của các vị thiết kế giùm tôi một ăn nhà mới được.

– Nếu cậu có nhã hứng, chúng tôi lập tức thiết kế cho cậu những căn nhà độc đáo và đầy đủ tiện nghi.

– Không cần đầu, chỉ là một căn nhà bình thường thôi. Căn nhà này là lúc trước tôi và người bạn gái hứa hẹn với nhau cùng xây nên. Trong sân nhà sẽ tạo một khu vườn nhỏ, trồng rau sạch, trồng hoa để mỗi buổi chiều có thể ngồi bên cạnh nhau nhìn ngắm trong hạnh phúc.

Từng lời nói và ánh mắt của Lâm Phong như đâm thẳng vào tim của cô đau nhói. Cô vội vàng nói:

– Tôi nghĩ chúng ta nên bàn công việc cho nhanh đi, cũng đã quá trưa rồi, giám đốc Lâm vẫn chưa ăn gì đúng không?

– Thật ra hôm nay cũng không có gì để bàn hết, chỉ là tôi muốn được trực tiếp tham quan chỗ công trình mà thôi – Lâm Phong giương mắt nhìn Ngân Hằng đáp – Thôi thì hôm nay tôi mời các vị dùng cơm, sau đó chúng ta cùng đến công trình xem xét.

Giám đốc Điền là người từng trải, chỉ cần liếc sơ qua ánh mắt của lâm Phong và Ngân hằng, ông cũng có thể đoán ra hai người này có mối quan hệ nào đó với nhau. Cho nên ông ta khéo léo từ chối.

– Được rồi, tôi nghĩ việc giải thích Ngân Hằng rành hơn tôi, chỉ cần Ngân Hằng đi cùng giám đốc Phong là được rồi, tôi trở lại công ty làm tiếp công việc dở dang của mình.

Nói xong ông ta cáo từ ra về, Lâm Phong và ngân Hằng đành cùng nhau đi ăn cơm rồi đến công trình.

Bữa ăn của hai người rất kiên cưỡng, không ai nói với ai câu nào. Ngân hằng đã ăn ít, Lâm Phong còn ăn ít hơn cô, cuối cùng cả hai đi ra xe đến công trình. Nhưng chỉ chạy được một đoạn, Lâm Phong bỗng dừng xe lại nói với Ngân hằng:

– Bây giờ tôi hết hứng thú đi đến đó rồi, cô tự xuống xe về nhà đi.

Ngân Hằng ngây người nhìn Lâm Phong, sắc mặt cậu không đổi, cứ nhìn về phía trước khiến cô tưởng anh đang nhìn người yêu của mình.

– Xuống xe – thấy Ngân Hằng chần chừ, Lâm Phong liền hét lên xua đuổi.

Ngân hằng tức giận bước xuống xe, cô may mắn đón ngay được chiếc taxi đang chờ đến, nhanh chóng lên xe chạy đi. Lâm Phong thấy Ngân hằng đi rồi bèn nằm gục trên vô lăng, mồ hôi bắt đầu túa ra, cậu bỗng ho sặc sụa, cảm giác đau đớn ập đến toàn thân. Cậu vội vã lục tìm thuốc, nhưng dường như cậu đã để rơi nơi nào rồi, chỉ còn lại chiếc lọ rỗng không.

Đang đau đớn, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó Ngân hằng mở cửa bước vào nhìn Lâm Phong hốt hoảng kêu lên:

– Anh sao vậy.

Lâm Phong gập người xuống, tay vòng bên bụng, môi tái nhợt lắc đầu. Ngân Hằng lo lắng, đang định đưa tay bấm số điện thoại gọi cấp cứu thì Lâm Phong đã lên tiếng:

– Đừng gọi.

– Nhưng anh bị làm sao – Cô khẽ lay tay Lâm Phong, rồi chợt nhìn thấy lọ thuốc trên tay Lâm Phong cô kinh hoảng nhớ lại lời bác sĩ năm xưa sau khi phẫu thuẫt cho Lâm Phong xong nói:

– Dù phẫu thuật có thành công, nhưng cậu ấy vẫn phải luôn uống thuốc đều đặn để phòng ngừa các loại bệnh khác.

Tiếng rên khẽ vì đau đớn của Lâm Phong làm Ngân Hằng sựt tỉnh, cô run rẩy nói:

– Làm sao đây? Không được thuốc hết rồi, em phải đưa anh đến bệnh viện mua thuốc.

Lâm Phong dấu hết mọi người trong nhà về bệnh tình của mình, ai cũng nghĩ cậu đã khỏe hẳng rồi. Cho nên cậu ngăn không cho Ngân hằng gọi điện. Ngân Hằng thở dài lấy khăn lau cho Lâm Phong, động tác dịu dàng vô cùng, khiếm Lâm Phong xúc động, nhất thời không kiềm lòng được mà giang tay ôm lấy cô, đầu cậu gục trên vai cô nói nhỏ vài câu:

– Một chút thôi, chỉ một chút thôi.

Cảm giác hai cơ thể chạm vào nhau thổi bùng lên cảm xúc che dấu bao lâu nay của Ngân Hằng, nhưng cô chỉ có thể cắn chặt răng để kiềm chế , nuốt đau khổ vào trong tim mình. Cô để mặc cho Lâm Phong ôm chặt lấy cơ thể mình, chỉ có thể lần lượt cảm nhận hơi ấm, tiếng tim đập, cùng hơi thở có chút dồn dập mang theo đau đớn của Lâm Phong.

Lát sau cô nghe hơi thở Lâm Phong đã dịu lại, cảm giác cơn đau trong cơ thể cậu đã giảm, cô đẩy Lâm Phong ra đặt người cậu dựa vào ghế, mắt cậu nhắm chặt, cô thấy sắc mặt của Lâm Phong đã trở nên nhợt nhạt, môi cũng trắng bệch, nhưng sắc mặt có phần tốt hơn lúc nãy.

– Để tôi đưa anh về – Cô lưỡng lự một chút rồi lên tiếng.

Lâm Phong không nói, cậu lặng lẽ tháo sợi dây an toàn ra, Ngân Hằng thấy vậy bèn mở cửa đi ra ngoài nhường ghế lái phụ lại cho Lâm Phong. Khi Lâm Phong đã sang ghế lái phụ, cô bèn ngồi vào ghế lái rồi lái xe đi. Xe chạy rồi dừng lại trước nhà của Lâm Phong, con đường này vô cùng quen thuộc với cô, cả căn nhà cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, có chăng chỉ là những cây kiểng trưng bày trong sân mà thôi.

Cô quay sang nhìn Lâm Phong, cậu vẫn đang dựa vào thành ghế nhắm mắt. Ngân Hằng định đưa tay lay cậu dậy thì chuông điện thoại reo lên. Cô nhìn màn hình điện thoại lé sáng hiện lên hai chữ Hạ Huyền thì đưa tay lay Lâm Phong dậy:

– Phong, tới nhà rồi. Anh có điện thoại.

Nhưng Lâm Phong vẫn nhắm mắt không hề nhúc nhích. Ngân Hằng cắn môi, Lâm Phong không tỉnh lại, cô cũng không dám gọi cửa nhà Lâm Phong, cô sợ chẳng may giáp mắt ba mẹ cậu thì thật khó xử. Cho nên quyết định nhận cú điện thoại đó của Hạ Huyền, muốn thông báo cho cô ấy tình hình hiện tại của Lâm Phong. Để cô ấy thông báo lại với người nhà của cậu, chứ cô không đành lòng bỏ mặc Lâm Phong thế này.

– Phong! Em đang đến nhà anh. Anh đang ở đâu.

– Xin lỗi, giám đốc Phong anh ấy…. – Ngân Hằng cố hạ giọng để Hạ Huyền không nhận ra giọng cô .

– Cô là ai? – Chưa kịp để Ngân Hằng nói hết câu, Hạ Huyền đã lớn tiếng chất vấn.

– Xin cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là người bên công ty nhận thầu công trình xây dựng bệnh viện Nhân Ái Tịnh Phong. Hôm nay tôi và giám đốc Phong cùng đi khảo sát công trình. Nhưng giám đốc Phong bị đau, cho nên tôi đưa anh ấy về trước cửa nhà anh ấy. Cô hãy gọi người nhà anh ấy…..

Ngân Hằng còn chưa nói xong thì điện thoại của Lâm Phong đã bị giật lấy, chiếc điện thoại nhanh chóng bị quăng mạnh về ghế phía sau khiến Ngân Hằng sửng sốt. Cô quay đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt kinh ngạc kêu khẽ:

– Anh ….

Ánh mắt Lâm Phong nhìn cô chứa đầy sự bị thương. Cậu ghiến răng nhìn cô hỏi:

– Quan hệ của chúng ta thật sự không có gì để người ta hiểu lầm sao? Tệ đến mức em không muốn người khác biết à.

Ngân Hằng bị Lâm Phong hỏi, cô không biết trả lời thế nào, chỉ lo lắng bệnh của Lâm Phong.

– Anh đừng nói nữa, hãy giữ gìn sức khỏe. Em về đây.

Nói rồi cô đẩy cửa định bước ra nhưng tay cô đã bị người ta kéo lại rồi thân hình cô bị cố định trên ghế. Tiếp theo đó cả người cô bị đè chặt trên ghế, môi cô bị một nụ hôn cưỡng bức.

Cảm giác nóng ấm từ nụ hôn khiến tim Ngân Hằng trở nên hoảng loạn, hơi thở nhất thời bị ngừng lại. Cả người cứng đờ để mặc nụ hôn của lâm Phong từng chút từng chút chiếm đạot môi cô.

Đó là cảm giác dồn nén bùng cháy sau bao nhiêu năm yêu hận trong lòng, Lâm Phong dường như muốn chiếm lấy hết những thứ vốn thuộc về mình của 7 năm trước. Cậu điên cuồng mút lấy môi cô, gần như thô bạo, giống như là đang trừng phạt, trừng phạt cho tội bội bạc của cô.

Cảm giác đau nhói trên bờ môi khiến Ngân Hằng thức tỉnh, cô vội vàng đẩy Lâm Phong ra, tránh né nụ hôn của cậu. Nhưng cô càng phản kháng, càng khiến Lâm Phong điên cuồng hôn cô. Cậu đưa lưỡi vào bên trong cuồn quét hút cạn không khí bên trong khiến Ngân Hằng không sao chống đỡ nổi.

Cô đau khổ rơi nước mắt. Không phải là cảm giác đau do nụ hôn mang lại, mà là cảm giác đau ở trong tim. Lâm Phong đang khơi gợi tình yêu vẫn còn cháy âm ỉ trong cô, cô cũng muốn để nó bùng cháy lên bất chấp mọi hậu quả, bất chấp mọi tổn thương mình sẽ gây ra cho người khác.

Nhưng cô biết mọi chuyện là không thể, hoàn toàn không thể , cho nên bất lực cùng đau lòng khiến cô rơi nước mắt.

Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt cô rơi xuống khóe môi. Lâm Phong nuốt lấy vị đắng cay đó, lòng bất giác nhói đau, sau đó dừng lại.

Cậu nhìn sâu vào ánh mắt của Ngân Hằng, trong đó chứa đựng một nỗi buồn, cậu khẽ cười khinh bỉ bản thân mình. Đã biết cô vất bỏ mình như thế, mà vẫn nuôi tia hy vọng, cuối cùng thì sao, làm cô rơi nước mắt. Cậu cảm thấy bản thân mình quá ư hèn hạ, đi cưỡng ép người như thế.

– Ghê tởm đến như vậy sao?

Cậu trở lại ghế lái phụ của mình, nhắm mắt thở dài một hơi nói:

– Em đi đi, tôi không muốn gặp lại em nữa.

Ngân Hằng nhìn Lâm Phong, cô muốn nói không phải, không phải vì ghê tởm nụ hôn của cậu mà khóc, nhưng cuối cùng cô lại không thể mở lời. Muốn đưa tay ôm lấy cậu nhưng không dám.

Lặng lẽ mở cửa bước xuống xe, lòng đau như dao cắt từng đoạn ruột, cô chỉ quay đầu nói một câu:

– Anh hãy nhớ uống thuốc, giữ gìn sức khỏe của mình.

Nói xong cô đóng cửa từ từ rời đi.

Hạ Huyền đang chạy xe đến gần nhà Lâm Phong thì gọi điện cho cậu, không ngờ người khác nhận máy, lại là một cô gái. Đang nói chuyện giữa chừng thì điện thoại hình như bị quăng bỏ, khiến cô lo lắng không biết xảy ra chuyện gì, bèn chạy nhanh đến nhà cậu. Xe vừa đến đã thấy xe Lâm Phong đậu trước nhà, sau đó cô nhìn thấy một bóng người bước xuống xe.

Hạ Huyền cảm thấy choáng voáng, không ngờ điều cô lo sợ cũng đã đến, tay cô siết chặt nhìn theo bóng dáng rời đi của Ngân Hằng mà siết chặt.

Quang Khải vừa về đến công ty thì đi tìm Ngân Hằng, nghe nói cô cùng Lâm Phong đang đi cùng nhau, trong lòng bỗng nỗi lên một cảm xúc khó chịu, anh ta lấy điện thoại gọi cho Ngân Hằng.

– Em đang ở đâu.

Ngân hằng vừa đón xe taxi định trở lại công ty tiếp tục công việc đang dở dang của mình . Cô ngồi trên xe mà thẫn thờ đau đớn, có quá nhiều hiểu lầm, có quá nhiều oán hận. Chỉ có thể để mặc nó trôi qua mà thôi, dù có đau lòng thì sao, dù có luyến tiếc thì sao? Vẫn không lấy lại được những khoảng thời gian đã qua. Thời gian không chờ đợi ai, không vì ai mà dừng bước chân, không vì ai mà thay đổi . Cho nên một khi đã bỏ lỡ một điều gì đó, một khi đánh mất điều gì đó thì chỉ còn niềm ân hận và tiếc nuối mà thôi.

Lặng lẽ đau xót, lặng lẽ đem nỗi đau chôn giấu vào tim, lặng lẽ nói tiếng yêu trong câm lặng. Ngân Hằng tự an ủi bản thân mình, tự mình lau nước mắt, nhưng vẫn không thể bình tâm lại sau nụ hôn của lâm Phong.

– Con gái ơi. Điện thoại của con reo kìa – Chú tài xế taxi thấy điện thoại reo mà Ngân Hằng cứ mãi trầm tư không nghe thấy bèn lên tiếng nhắc nhở.

Ngân Hằng giật mình vội vàng lục túi tìm điện thoại, cô nhìn thấy tên Quang Khải, trong cổ họng bỗng nghẹn đắng. Cố gắng mãi để che giấu giọng nói đầy cảm xúc của mình. Cô bật máy lên nghe thì đã thấy giọng Quang Khải lạnh lùng hỏi, trong tim bỗng mơ hồ sợ hãi vội lên tiếng đáp:

– Em đang trên đường về công ty.

– Đừng về công ty nữa, đến nhà anh đi – Quang Khải ra lệnh rồi cúp máy.

Ngân Hằng vâng lời, nói địac chỉ nhà Quang Khải cho bác tài chở đến. Trong lòng cô có cảm giác sợ hãi, chất giọng của Quang Khải dường như có gì đó khác hẳn ngày thường.

Khi Ngân hằng đến nơi, cô tự mở cửa vào bên trong nhà, Quang Khải đang ngồi một mình uống rượu, cảm giác của anh ta tỏa ra lúc này thật đáng sợ. Ở bên Quang Khải lâu rồi, cho nên Ngân Hằng hiểu chỉ những xảy ra chuyện gì đó thì tâm tình anh ta mới xấu như thế. Ngân Hằng nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy tay Quang khải hỏi:

– Xảy ra chuyện gì à?

– Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên thấy không vui thôi – Quang Khải uống nốt phần rượu trong ly của mình rồi đặt xuống bàn quay sang nhìn Ngân Hằng. Đột nhiên anh ta nhíu mày một chút, nhìn cô chăm chú.

– Sao vậy? – Ngân Hằng không hiểu vì sao Quang Khải lại nhìn mình như thế, có chút lo lắng hồi hồi hộp không yên.

Quang Khải không trả lời, chỉ tiến sát mặt anh ta về phía cô, ánh mắt anh ta nhìn cô một cách đắm đuối, giống như là muốn hôn cô, Ngân hằng có chút bối rối không biết là có nên né tránh hay không? Người cô cứng lại, nhưng cuối cùng, cô chọn lựa ngồi yên, mặc Quang Khải muốn làm gì.

Quang Khải lại không đặt một nụ hôn nào lên môi cô, chỉ là khẽ khàng lấy tay quẹt qua môi cô một chút. Tim Ngân Hằng bỗng đập mạnh lên, bất giác thở mạnh. Cô đã hiểu cái chau mày của Quang Khải là vì đâu rồi. Khi Lâm Phong cuồng bạo hôn cô đã để lại dấu vết, môi cô có chút sưng lên thật rất dễ nhận thấy.

Ngân hằng cắn môi nhìn Quang Khải, lòng thấp thỏm, muốn mở miệng lại không thể. Quang Khải đã nhanh chóng hôn cô, cũng mạnh bạo và cưỡng ép y như Lâm Phong lúc nãy. Cảm giác đau đớn ập đến, nhưng Ngân Hằng biết mình không thể phản đối nụ hôn này, lần nữa chịu đựng, chờ đợi nó qua đi. Quang Khải hôn đến khi cảm thấy lưỡi mình chạm đến vị mặn và tanh thì hoảng hốt, anh mới biết do sự thô bạo của mình mà môi cô chảy máu. Ánh mắt đau buồn, hối hận buông Ngân hằng ra, ảo nảo nói:

– Xin lỗi. Anh cũng không biết mình đã làm sao nữa. Khi anh biết em đang ở riêng với cậu ta thì cảm giác rất khó chịu….anh đang ghen.

Ngân Hằng không ngờ Quang Khải lại nói ra những lời thế này. Cô đưa tay vệt đi vết máu còn đọng trên khóe môi mình, sau đó nói:

– Xin lỗi anh. Em và anh ta thật sự đã không còn gì nữa đâu.

– Anh có thể tin em không? – Quang Khải nhìn sâu vào ánh mắt của Ngân Hằng, ánh mắt đầy mong chờ một câu hứa hẹn.

“Em đi đi, tôi không muốn gặp lại em nữa.” – Câu nói cuối cùng của lâm Phong vang vọng trong tim cô, khiến tim cô nhói đau. Ngân Hằng nhìn Quang Khải khẽ gật đầu.

Ngày tháng cứ thế trôi qua lặng lẽ, Ngân hằng và Lâm Phong không còn gặp mặt nhau nữa. Cô ngày ngày đến chỗ công trường đang thi công hướng dẫn công nhân thực hiện cho tốt. Ngọc Liên cũng đi theo cô ra sức giúp đỡ.

Cô mặc một chiếc ao thun giản dị, quần jean nhẹ nhàng , đầu đội nón bảo hiểm màu vàng, tay cầm bản thiết kế, chỉ dẫn tỉ mỉ cho mọi người, dáng vẻ cô lúc làm việc thật đẹp. Mặc cho cái nắng bao quanh, cô vẫn cùng mấy anh em công nhân tiếp tục công việc.

– Giám đốc, chúng ta đi được chưa ạ – Người tài xế quay đầu lưỡng lựu hỏi Lâm Phong. Ngày nào anh ta cũng chở Lâm Phong đi ngang qua đây và lần nào cũng bị bắt dừng lại thật lâu như thế. Anh ta không hiểu vì sao giám đốc của mình lại không chịu bước vào trong xem xét mà chỉ ngồi đây quan sát thế này.

– Đi thôi – Lâm Phong ngã người vào thành ghế thúc giục. Sau đó cậu thở dài một cái, sau đó tự cười nhạo cho bản thân mình, đã nói không muốn gặp mặt cô nữa, vậy mà trái tim vẫn thôi thúc không ngừng, đến nỗi phải làm cái chuyện lèn lút nhìn cô từ xa thế này.

Lâm Phong không hề biết, khi cậu đang nhìn về cô thì cũng có ánh mắt đầy tức giận như thế nhìn theo. Hạ Huyền cắn môi, gầm gừ:” Cứ chờ xem tôi sẽ để cô phải van xin tôi mà thôi.”

Công trình gần như đang trong giai đoạn hoàn thành phần móng thì Ngọc Liên hớt hải chạy vào kêu lên:

– Chị ơi chị, không xong rồi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua lặng lẽ, Ngân hằng và Lâm Phong không còn gặp mặt nhau nữa. Cô ngày ngày đến chỗ công trường đang thi công hướng dẫn công nhân thực hiện cho tốt. Ngọc Liên cũng đi theo cô ra sức giúp đỡ.

Cô mặc một chiếc ao thun giản dị, quần jean nhẹ nhàng , đầu đội nón bảo hiểm màu vàng, tay cầm bản thiết kế, chỉ dẫn tỉ mỉ cho mọi người, dáng vẻ cô lúc làm việc thật đẹp. Mặc cho cái nắng bao quanh, cô vẫn cùng mấy anh em công nhân tiếp tục công việc.

– Giám đốc, chúng ta đi được chưa ạ – Người tài xế quay đầu lưỡng lựu hỏi Lâm Phong. Ngày nào anh ta cũng chở Lâm Phong đi ngang qua đây và lần nào cũng bị bắt dừng lại thật lâu như thế. Anh ta không hiểu vì sao giám đốc của mình lại không chịu bước vào trong xem xét mà chỉ ngồi đây quan sát thế này.

– Đi thôi – Lâm Phong ngã người vào thành ghế thúc giục. Sau đó cậu thở dài một cái, sau đó tự cười nhạo cho bản thân mình, đã nói không muốn gặp mặt cô nữa, vậy mà trái tim vẫn thôi thúc không ngừng, đến nỗi phải làm cái chuyện lèn lút nhìn cô từ xa thế này.

Lâm Phong không hề biết, khi cậu đang nhìn về cô thì cũng có ánh mắt đầy tức giận như thế nhìn theo. Hạ Huyền cắn môi, gầm gừ:” Cứ chờ xem tôi sẽ để cô phải van xin tôi mà thôi.”

Công trình gần như đang trong giai đoạn hoàn thành phần móng thì Ngọc Liên hớt hải chạy vào kêu lên:

– Chị ơi chị, không xong rồi.

– Có chuyện gì vậy – Ngân Hằng nghiêm nghị điềm tĩnh hỏi.

– Bên cũng cấp vật tư bỗng nhiên không chịu cung cấp cho chúng ta nữa – Ngọc Liên nuốt trọng nước bọt trả lời khó nhọc.

Ngân Hằng sửng sốt tròn mắt nhìn Ngọc Liên kêu lên:

– Sao lại như vậy?

Sau đó cô lấy lại bình tĩnh nói:

– Để chị gọi điện hỏi xem thế nào đã.

Ngân Hằng nói xong lập tức cầm điện thoại gọi cho Ngân Quỳnh. Công ty cô kết hợp với bên Ngân Quỳnh vì tin tưởng nên đã giao bên Ngân Quỳnh toàn quyền phụ trách khâu thu mua vật tư xây dựng. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Ngân Quỳnh vừa bóc máy thì Ngân Hằng đã nghe tiếng nực nở:

– Chị, em xin lỗi chị.

– Đã xảy ra chuyện gì rồi? – Ngân Hằng bất giác lo lắng không yên hỏi.

– Chị là em quá ngu ngốc, em quá tin tưởng vào bạn ấy. Không ngờ bạn ấy lại lừa em như thế – Ngân Quỳnh mếu máo tự trách mình rồi khóc.

– Là ai đã lừa em?

– Là Hạ Huyền, cô ấy….- Ngân Quỳnh nói không nên lời – …em cứ tưởng cố ấy ghét chị giành Lâm Phong nên mới như thế thôi, chứ em không ngờ ngay cả em mà cô ấy cũng hại như thế.

Ngân Hằng khẽ nhắm mắt thở dài, tay siết chặt chiếc điện thoại kiềm chế cơn tức giận. Dù Ngân QUỳnh không kể rõ ràng, cô cũng đã hiểu rồi. Hóa ra bên bán vật liệu cho bên cô lại là nhà của Hạ Huyền.

– Vẫn chưa ký hợp đồng sao? – Ngân Hằng cuối cùng hỏi rõ.

– Cô ấy bảo, là chỗ bạn bè thân cho nên chưa làm hợp đồng ngay, vì ít hôm nữa vật liệu xây dựng sẽ giảm, khi đó hãy làm hợp đồng luôn. Em ngu ngốc quá, thấy lợi trước mắt nên bị người ta lừa gạt mà không hay.

– Được rồi, em mau chóng tìm nơi cung cấp khác đi – Ngân Hằng cảm thấy đau đầu nói.

– Chị ơi, em vừa phát hiện, số vật liệu cô ấy cung cấp cho chúng ta trước đây đều có vấn đề – Ngân Quỳnh có chút sợ hãi nói tiếp.

– Cái gì – Ngân Hằng kinh hoảng đến độ đứng bật dậy khiến Ngọc Liên cũng giật mình theo – Tại sao em không chịu kiểm tra kỹ trước khi nhập chứ.

– Em, trước nay đều là mẹ em cho người kiểm tra, em chỉ lá mới thay mẹ làm chuyện này cho nên….

Ngân Hằng thả phịch người mình xuống ghế, bây giờ cô phải làm sao đây. Sai lầm lần này cô cũng chịu một phần trách nhiệm, là cô quá bất cẩn không chịu kiểm tra kỹ. Bây giờ đã xây dựng một thời gian rồi, nền móng đã xong, nếu phải làm lại sẽ rất mất thời gian mà trên hợp đồng không cho phép kéo dài.

Mà nếu như không hoàn thành đúng thì chắc chắn sẽ phải bồi thường. Ngân Hằng hít thở thật sâu rồi nói với Ngân Quỳnh.

– Vậy em có làm hợp đồng mua bán số vật tư ban đầu hay không?

– Em có làm, nhưng không ngờ nó lại là vật tư có vấn đề.

Ngân Hằng thật sự buông xuôi, đến giờ phút này, coi như mất tất cả rồi. Số vật tư đã dùng gần hết, bây giờ không thể phát đơn kiện với lí do phát hiện có vần đề được. Cô không còn lời nào nữa đành mệt mỏi gác máy.

– Chị, giờ phải làm sao đây chị? – Ngọc Liên lo lắng hỏi.

– Bên giám đốc đã biết chưa?

– Em chưa thông báo, nhưng e là sẽ có người khác báo lại – Ngọc Liên cắn môi trả lời.

Sự việc lần này, bên cô có quyền khởi kiện bên cung cấp vật tư cho họ, nhưng không phải bên công ty của Hạ Huyền mà là bên công ty của Ngân Quỳnh. Nếu như không đền nỗi, việc ngồi tù là hiển nhiên, giống như sự cố của ba cô năm xưa.

– Được rồi, em cứ lo làm việc của mình đi, mau tìm cho chị nhà cung cấp vật tư mới, gấp rút làm hợp đồng và đốc thúc họ chuyển hàng đến. Chúng ta cần phải làm lại từ đầu.

– Em biết rồi, em đi làm ngay – Ngọc Liên lập tức khẩn trương đáp.

Ngọc Liên đi rồi, Ngọc Loan ngồi cắn răng suy nghĩ, cô đang tìm cách để ngăn chặn thiệt hại gây ra.

Bọn họ tìm cách liên lạc với các chủ đầu tư vật liệu khác, nhưng số lượng quá lớn, thời gian lại gấp như thế thì hầu như các công ty đều từ chối. Ngân Hằng còn đang chưa biết phải giải quyết bằng cách nào, bởi áp lực từ cấp trên sau khi nghe tin vô cùng lớn thì Hạ Huyền đã chủ động gọi điện thoại cho cô.

Ngân Hằng vừa bóc mày thì Hạ Huyền đã lên tiếng chào hỏi trước, giọng cô ta có chút đắc ý, dù không giáp mặt, nhưng Ngân Hằng có thể hình dung ra vẻ mặt của cô ta lúc này.

– Lâu quá không gặp.

– Chỉ e là lâu với tôi thôi chứ không phải với cô – Ngân Hằng cười nhạt tạo thành tiếng để cho Hạ Huyền nghe – Đừng nên tỏ vẻ đạo đức giả như thế.

– Cô…- Hạ Huyền có chút tức giận nhưng sau đó cô ta nhẫn xuống, cao giọng nói – Chắc là cô hiểu lí do tôi gọi điện cho cô chứ?

– Tôi hiểu, và tôi biết, cô đang làm chuyện thừa thải rồi. Cô theo dõi tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tôi đã có chồng chưa cưới à.

– Lời cô nói là thực? – Hạ Huyền nghi ngờ hỏi lại.

– Không tin cô có thể điều tra – Ngân Hằng lạnh lùng bảo.

– Được tôi tin cô.

– Vậy khi nào cô giao hàng cho bên tôi? Còn nữa, tổn thất của chúng tôi vừa rồi, cô định thế nào? – Ngân hằng nghiêm giọng hỏi.

– Yên tâm đi. Chỉ có phần bề mặt là có vấn đề thôi, phần nền móng đều là vật tư chất lượng cả. Chỉ cần phá bỏ lớp mặt đi là có thể tiếp tục rồi.

– Xem ra cô tính toán kỹ để đối phó với tôi rồi – Ngân Hằng hừ mũi nói.

– Đúng vậy, đây chỉ là đòn cảnh cáo thôi. Lần sau, tôi sẽ không cho cô thêm cơ hội đâu.

– Vậy thì tốt nhất cô đừng nên giở trò mèo này nữa, nếu không tôi nhất quyết giữ cho được thứ cô muốn. Và tốt nhất đừng lợi dụng Ngân Quỳnh nữa, cô không xứng làm bạn với con bé.

– Cô….- Hạ Huyền tức giận, nhưng chẳng thể nói gì đành cúp máy.

Ngân Hằng ngồi xuống ghế thở dài, cô lúc này mới phát giác Quang Khải đã đứng trước cửa phòng làm việc của cô từ bao giờ. Quang Khải thấy cô nói xong thì tiến lại, giọng anh quan tâm hỏi:

– Giải quyết xong rồi à.

Ngân Hằng bèn gật đầu. Qaung Khải nhìn cô cười cười, rồi tiến lại sau lưng cô hỏi:

– Theo như em nói, anh đoán chồng chưa cưới của em là anh có phải không?

– Chỉ là đẩy sớm hơn một chút mà thôi.

– Vậy bây giờ anh có thể công bố ra bên ngoài hay không? – Quang Khải nghi hoặc nhìn cô hỏi.

– Được – Ngân hằng không chần chừ đáp, dù sao, cô cũng không muốn làm Quang Khải buồn nữa rồi.

– Em có biết điều này có nghĩa là gì không? Là từ nay em sẽ là người của anh, em tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh đâu.

– Em biết – Ngân hằng cụp mắt gật đầu, cô không muốn Quang Khải nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cô.

Mấy ngày sau, tin tức đính hôn của Ngân hằng và Quang Khải đã được mấy tờ báo đăng tải.

Bảo Trâm hay tin, cô chạy đến gặp Ngân Hằng vừa thương vừa giận nói:

– Chẳng lẽ Hằng thật sự muốn lấy Quang Khải hay sao?

– Chẳng phải trước đây Trâm vẫn bảo, mình tốt nhất nên lấy anh ấy hay sao – Ngân hằng cười cười nói.

– Trước đây là trước đây, nhưng bây giờ đã khác rồi, bây giờ Lâm Phong đã trở về rồi.

– Về rồi thì sao? Chẳng có gì thay đổi được hết. Mình và anh ấy đã là chuyện dĩ vãn rồi – Ngân hằng dù đau lòng vẫn cương quyết nói.

– Nếu là dĩ vãn thì hãy quăng bỏ sợi dây truyền này đi, giữ lại làm gì – Bảo Trâm tức giận nắm lấy sợi dây truyền trên cổ áo cô, vẫn luôn được cô giấu kín vào trong cổ áo. Bảo Trâm định giật mạnh sợi dây truyền ra, sợi dây vốn mỏng nên chỉ cần dùng lực sẽ dễ dàng bứt ra.

– Đừng mà – Ngân Hằng vội vã hét lên chụp lấy tay Bảo Trâm giữ chặt.

Bảo Trâm thấy buồn cho cô vô cùng, liền vòng tay ôm lấy Ngân Hằng, Ngân Hằng liền bật khóc trong lòng Bảo Trâm.

– Mình có thể làm gì hơn đây. Mình không biết, mình không biết phải làm sao. Mình mắc nỡ quá nhiều, nợ tình cảm của hai người đàn ông này. Nhưng mình chỉ có thể trả một người mà thôi. Dù bây giờ mình rời xa Quang Khải thì sao chứ. Mình và Lâm Phong vẫn sẽ như lúc trước bị người ta ra sức ngăn cách mà thôi. Trâm bảo mình phải làm sao đây, chẳng lẽ lại cứ phải khổ thêm lần nữa hay sao.

Bảo Trâm nghẹn lời không thể nói được. Nhưng ngày tháng khổ sở đó, chỉ nghĩ đến thôi đã kinh hoàng. Bán tóc, bán máu, bán thân thể, những gì có thể, những gì thuộc về cô , cô đều đem bán để đổi lấy cuộc sống cho hai chị em. Sự khổ sở đó, có mấy người hiểu và đồng cảm được. Cũng may khi ấy gặp được Quang Khải.

Nếu bây giờ từ bỏ Quang Khải, nếu lại gặp phải nỗi khổ như thế, Ngân Hằng liệu có còn đủ sức vượt qua nữa hay không? Tim tan nát một lần rồi, trái tim vẫn chưa lành lẵng, làm sao chịu thêm nổi một nhát dao.

Bao Trâm chua xót cho số phận của Ngân Hằng, cô bật khóc theo, thầm oán trách ông trời, vì sao lại độc ác với Ngân Hằng như thế. Vì sao lại tạo ra oan nghiệt này rồi trút lên đôi vai gầy nhỏ bé của Ngân Hằng như thế.

Nhìn thấy Ngân Hằng buông xuôi chấp nhận đầu hàng số phận như thế, Bảo Trâm cảm thấy đau dùm cho cô, rõ ràng trái tim vẫn chỉ hướng đến một người, nhưng lại không dám bước đi cùng người đó . Chẳng thà là ông trời cứ để cho họ hiểu lầm nhau như thế, mang nổi oán hận nhau để tìm quên, đằng này lại phơi bày sự thật ra, chẳng khác nào lần nữa khuấy đảo trái tim Ngân Hằng lần nữa. Tiếp tục để cô mang thêm một nỗi đau khổ tột cùng như thế.

Tại một quán nước, tất cả bạn bè đều tập trung lại, gương mặt ai cũng cực kỳ bàng hoàng khi biết được sự thật năm xưa.

– Con nhỏ đáng ghét kia, biết vậy hồi trước, mình đã cào rách mặt nhỏ cho rồi. Mặt đẹp tâm ác, cào rách mặt đi cho mặt xấu tâm tốt – Hà Nhi phẫn nộ nói.

– Trước đây mình đã trách oan Lâm Phong rồi – Xuân Phượng thở dài, lau nước mắt.

– Thật sự nếu như lúc đó Lâm Phong không đến tìm Bảo Duy, không gặp mặt mình và Ngân Hằng, mình cũng không tức giận đến nỗi mắng cậu ấy ép buộc Ngân Hằng phải nói ra sự thật này – Bảo Trâm cũng thở dài.

– Lỗi là ở mình và Bảo Duy. Nếu lúc đó Lâm Phong gọi điện, tụi mình lập tức chất vấn cậu ấy ngay thì nọi chuyện cũng không ra nông nỗi này – Sơn Hải thở dài bảo.

– Chúng ta chỉ vì không muốn mất một người bạn tốt mà im lặng để bây giờ phát hiện sự thật đau lòng như vậy.

Nhật Tân bỗng nghĩ ra điều gì bèn quay đầu hỏi Gia Huy:

– Có phải anh đã biết điều gì hay không? Nếu không vì sao lại mời Lâm Phong đến dự lễ cưới của chúng ta.

– Thật ra anh cũng như mọi người, hoàn toàn không hay biết điều gì. Chỉ là…nhìn thấy Lâm Phong đứng trước cửa nhà cũ của Ngân Hằng, ánh mắt cậu ấy lúc đó quả thật khiến người ta đau lòng. Cậu ấy vừa xuống sân bay đã đến ngay nơi đó, vậy thì chỉ có thể hiểu rằng, cậu ấy chưa hề quên Ngân hằng.

– Không được. Chúng ta không thể cứ thế mà sống hạnh phúc trong khi hai người họ lại đau khổ như thế – Bảo Trâm đứng bật dậy hô lớn .

Ngân Quỳnh hồi hộp vô cùng khi đứng trước cửa một quá nước, tim cô đập không ngừng. Không ngờ Minh Nhật lại gọi điện thoại tìm cô. Thời gian đã qua lâu như vậy, cứ nghĩ đó là một cơn cảm nắng, nào ngờ khi gặp lại, cô vẫn thấy tim mình đập mạnh vì cậu.

Cố gắng chọn lựa quần áo thật kỹ, thậm chí cô còn trang điểm nữa, trước khi bước vào cô vẫn lấy kính ra soi lần nữa mới hài lòng đẩy cửa bước vào, mặc dù cô biết làm như vậy cũng chẳng được gì.

– Anh Minh Nhật – Ngân Quỳnh gọi khẽ tên cậu khi thấy cậu đang ngồi trầm ngâm bên ly cà phê, dường như ly cà phê đã tan chảy hết rồi mà cậu vẫn không hề đụng vào. Cũng không hề phát hiện cô đã đến đứng trước mặt cậu.

Nghe gọi tên Minh Nhật quay đầu lại đôi mắt có chút thẫn thờ, cố cười nhìn Ngân Quỳnh.

– Em đến rồi sao?

Ngân Quỳnh có chút hồi hộp khi ngồi xuống, cô thích nhìn nét mặt hiền lành của Minh Nhật như thế này.

– Em uống gì?

– Cho em một ly cà phê.

Minh Nhật liền gọi giúp cô một ly cà phê rồi khuấy đảo ly cà phê của mình lên, nhưng có vẻ cậu không muốn uống. Ngân Quỳnh thấy vậy bèn hỏi.

– Sao hôm nay lại gọi em ra đây?

– Không có gì? Chỉ là anh nghe tin công trình vừa xảy ra chuyện nên có chút ló lắng, muốn hỏi em thế nào mà thôi.

– Yên tâm đi, mọi việc đã giải quyết xong rồi, Ngân Hằng sẽ không sao đâu, chị ấy luôn có cách giải quyết mọi vấn đề – Ngân Quỳnh biết người Minh nhật lo lắng chính là Ngân Hằng, nên cô nói thẳng.

Minh Nhật có chút bối rối vì bị bóc trần nên cười ngượng nói:

– Anh biết cô ấy rất giỏi, muốn lo lắng cũng chưa tới phiên anh. Chỉ là anh không biết mọi chuyện giải quyết ra sao rồi thôi.

– Sao anh lại không biết, chẳng phải công ty đầu tư là công ty nhà anh hay sao – Ngân Quỳnh ngạc nhiên nhìn Minh Nhật hỏi.

– Haiz….anh chẳng là gì ở nơi đó cả – Minh Nhật thở dài một cách buồn bã, ánh mắt trở nên tối lại như mang trĩu nỗi đau, khiến Ngân Quỳnh không khỏi xót xa – Không nói chuyện này nữa. Lần trước gặp vẫn chưa có dịp hỏi thăm cuộc sống của em mấy năm nay.

Ngân Quỳnh thấy Minh Nhật không muốn đá động đến công việc của mình thì cũng không gặn hỏi nữa, cô cũng học theo cậu xoay đề tài quanh cuộc sống của hai người. Hai người đang trò chuyện thì bỗng nhiên gặp hai người bước tới.

Minh Nhật nhìn thấy người đàn ông đó thì gọi khẽ:

– Ba….

Sau đó cậu đưa mắt quay sang người đàn bà kia với ánh mắt có chút khó chịu. Bà ta cũng ngượng ngùng gật đầu chào cậu. Ngân Quỳnh quay đầu nhìn lại cũng thoảng thốt kêu theo:

– Mẹ.

– Hóa ra mọi người đều biết nhau à – Ba nuôi Minh Nhật nhìn ba người họ cười cười kêu lên.

– Mẹ, mẹ quen với chú ấy à – Ngân Quỳnh đưa mắt nhìn ba nuôi của Minh Nhật e dè hỏi. Cô ra vào công trường cũng thường nên có gặp ông ta.

– Đây là chú Thành Trung, bạn cũ của mẹ. Lâu rồi không gặp, hôm nay mẹ và chú hẹn gặp nhau uống nước trò nói chuyện xưa mà thôi.

– Hóa ra đây là con gái em à, cô bé càng lớn càng xinh. Không ngờ lại quen biết với con trai của anh, chúng ta xem như thật có duyên. Nếu sau này mà chúng nó cưới nhau thì chúng ta thân càng thêm thân, không phải sao? – Ba nuôi Minh Nhật hào sảng cười lớn nói.

Ngân Quỳnh thấy ba Minh Nhật hiểu lầm cô ngượng ngùng định phân bua thì bà Kim Lương đã cười phụ họa nói:

– Đứa con gái này của em, xưa nay rất hiền lành, khờ khạo, nhưng được cái rất siêng năng chăm chỉ, mấy năm nay nhờ nó gánh vác phụ công ty em mới có thể sống thanh nhàn như bây giờ. Nhưng xem ra cũng đến tuổi lấy chồng rồi.

– Mẹ…- Ngân Quỳnh xấu hổ kêu lên, cô ái ngại nhìn Minh Nhật, rồi nói lớn – Con với Minh Nhật đâu có gì, tụi con chỉ là bạn thôi.

– Haha, con gái lơn thật là hay mắc cỡ, thôi được rồi, chú và mẹ cháu sang bàn khác, hai đứa cứ tự nhiên trò chuyện đi. Chú cháu mình còn nhiều dịp trò chuyện mà – Ông Thành Trung thấy sự bối rối của cô thì không muốn trêu cô nữa.

Bà Kim Lương cũng gật đầu đồng ý. Hai người cùng đi vào bên trong quán, tìm một bàn trống khuất xa tầm mắt của Ngần Quỳnh và Minh Nhật.

– Xin lỗi anh, mẹ em thật là…- Ngân Quỳnh đỏ mặt vì ái ngại nhìn Minh Nhật nhỏ nhẹ nói.

Từ nãy đến giờ Minh Nhật vẫn im lặng không lên tiếng, bây giờ cậu nhìn Ngân Quỳnh cười hiền nói:

– Không có gì đâu. Đâu phải lỗi của em.

Khi Minh Nhật đưa Ngân Quỳnh về đến nhà, cô có chút lưu luyến không muốn vào. Minh Nhật nhìn cô ân cần nói:

– Công việc dù có bận rộn, em cũng phải biết chăm sóc bản thân, nếu không sẽ ngã bệnh mất.

Ngân Quỳnh cảm thấy rất vui khi thấy Minh Nhật quan tâm đến mình như thế.

– Cám ơn anh, em sẽ chăm sóc bản thân cho thật tốt. Em vào đây.

Ngân Quỳnh lưu luyến lùi bước chân nhìn Minh Nhật tạm biệt lần nữa , khi cô định quay người lại bước đi thì mInh Nhật đột nhiên lao đến ôm chầm lấy cô, kéo dịch cô sang một bên trước khi tiếng tháng xe đạp kếu lên keng két….

– Xin lỗi, tại con vấp cục đá nên lạc tay lái – Một cậu nhóc đang đạp xe suýt đụng trúng Ngân QUỳnh bảo.

– Không sao, lần sau cẩn thận là được.

Ngân Quỳnh sau cơn hoàn hồn thì bất giác đỏ mặt, cả người khẽ run lên vì hiện giờ cô đang nằm trong vòng tay minh Nhật, hửi được hương thơm nam tính của cậu, cùng thân nhiệt ấm áp khiến đầu óc cô quay cuồng.

– Em không sao chứ? – Minh Nhật lên tiếng hỏi Ngân Quỳnh khi cậu nhóc kia đã đạp xe chạy đi.

Ngân Quỳnh lúc này mới ý thức vội vàng cách xa khỏi vòng tay của Minh Nhật, lắc đầu cúi mặt che dấu sự xạu hổ của mình. Động tác cúi đầu của cô, khiến vài sợi tóc tơ của mình rơi xuống trán, Minh Nhật bèn dùng tay vén chúng lên giúp cô. Những gno1n tay nóng ấm chạm vào da cô khiến cô không thôi run rẩy, Ngân Quỳnh ngẩng đầu nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt trìu mến của Minh Nhật nhìn mình, cả người cô dường như bị cuốn hút vào trong đôi mắt đó.

Minh Nhật đột nhiên đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng…

Lát sau khi hai người rời ra, Ngân Quỳnh đỏ bừng cả mặt lên, cúi đầu lí nhí nói:

– Em vào nhà trước đây.

Minh Nhật nhìn Ngân QUỳnh bước vào trong nhà, lòng cậu dâng lên niềm ân hận khôn siết. Cậu đang lôi cô vào cuộc trả thù hèn hạ của mình. Lòng trùng lại, cậu thở dài nhìn bầu trời xanh đã hóa đen tối trước mắt mình, cậu đã bước đi những bước đi của quỷ.

Hai ngày sau, ông Thành Trung lại gặp Ngân Quỳnh ở công trình, ông vui vẻ mời cơm Ngân Quỳnh, cô cũng không dám từ chối. Trong bửa cơm, ông Thành Trung nói chuyện rất vui vẻ và cởi mở, đến cả người rụt rè nhút nhát như Ngân Quỳnh cũng bị ông làm mở miệng nói nhiều đến thế. Trong câu chuyện, ông ta luôn miệng nhắc đến việc Ngân Quỳnh và Minh Nhật rất xứng đôi với nhau, còn nói nếu như Ngân Quỳnh chưa có đối tượng, vậy thì để mắt đến Minh Nhật một chút.

Ngân Quỳnh cũng không biết uống bia nhưng cũng vì nể mặt ông mà uống một ly, không ngờ một ly bia lại khiến cô can đảm thú nhận với ông ta việc mình thích Minh Nhật, nhưng Minh Nhật thì lại thích Ngân Hằng. Cô cũng buồn rầu thú nhận là tại mình đã hại Ngân Hằng, khiến cô và Lâm Phong không đến được với nhau, giờ lại sắp phải cưới Quang Khải.

Ông Thành Trung gnhe cô nói, lại ta híp mắt nhìn cô châm một điếu thuốc mới nói:

– Thật ra chú đã nghe những thành tích bất hảo ngày xưa của Quang Khải, chú chỉ sợ cậu ta ngựa quen đường cũ vậy thì chị gái của cháu chắc chắn là phải chịu khổ rồi.

Ngân QUỳnh gnhe vậy thì hoảng hốt, cô lo lắng cho Ngân Hằng vô cùng, là cô đã hại Ngân Hằng, cô không ngỡ nhìn Ngân hằng tiếp tục đau khổ nữa. Cô bối rối ân hận cắn môi, báu vào chính tay mình.

– Thật ra cháu muốn cứu chị gái mình thì chú có thể bày cách giúp cháu.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status