Những ánh đèn đầu tiên sáng rực lên khi màn đêm vừa đổ xuống, lấp lánh như nụ cười người con gái đang yêu. Thủy Tiên đi bên cạnh anh, bị cái bóng của anh che khuất, tự dưng cũng cảm thấy mình nhỏ bé biết bao. Cái mùi hương nhẹ dịu trên cơ thể anh, nó mát lạnh như bạc hà, nhưng lại có thứ gì đó rất cuốn hút khiên mỗi tế bào nơi khứu giác cô đê mê.
Một tay anh buông thõng theo chiều dài cơ thể, chiếc áo vest bặn qua tay còn lại đặt ngang người, trông vô cùng lịch lãm. Còn cô, hai tay hết víu vào nhau lại giữ chặt quai túi, nét mặt căng thẳng như cành hoa cúc dại mới nở mùa đầu tiên. Cả hai người không nói gì với nhau, suốt một chặng đường cứ đi cạnh bên như hình với bóng.
Bất chợt anh lên tiếng, ngữ khí rất lạnh lùng.
« Chiều nay em đi xem mặt phải không ?»
Cô hơi ngạc nhiên, ngước đầu nhìn lên khuôn mặt anh đang hướng về phía trước, tự dưng lòng nao nao. Cô đủ nhạy cảm để hiểu được lời anh, cảm xúc không rõ đang vui hay đang buồn, chỉ thấy khóe môi cong cong hình bán nguyệt, lại xua tay về phía trước như phủ định điều gì.
« Không có. Người đi xem mặt là bạn tôi. »
Cô thấy một tiếng thở phào bên cạnh được trút ra, ngữ điệu trong lời anh có phần vui hơn trước.
« Người ta gặp mặt nhau, em tới để làm gì ? Như vậy không phải thành kì đà cản mũi. »
Cô không dấu nổi những ngượng ngùng, đành cúi thấp đầu xuống trước câu nói của anh.
Có lẽ cô không biết, mình như thế lại rất đáng yêu. Anh tự thấy bản thân độc ác chẳng khác nào một tên thợ săn, không thôi dồn con thỏ trắng tới chân tường.
« Chúng ta đi ăn tối, tôi mời. »
Chân cô dừng lại trước câu nói kia, không thôi đánh mắt vào nhà hàng phía đối diện. Cách anh đối xử với cô rõ là vừa đấm vừa xoa, không phải cô không biết, chỉ là nó phát huy tác dụng đến không ngờ. Anh không nói chắc cô cũng quên mất từ trưa tới giờ đã nạp chút năng lượng nào đâu, bảo sao mỗi bước đi bên anh cứ bủn rủn cả người.
Thủy Tiên gật đầu rồi bước đi sau lưng anh, tới chiếc ghế được anh kéo ra liền ngồi xuống. Cô không hiểu bản thân bị làm sao nữa, chỉ là nói chuyện cũng không được tự nhiên. Ngày thường cô có như thế đâu, nhất là mỗi giờ lên lớp trước ba mươi sáu cặp mắt tinh nghịch của học trò, bao giờ cũng rất tự tin và rạng rỡ.
Nhưng cô không biết, chính cái ủy mị và ngượng ngùng ấy trên khuôn mặt xinh đẹp mới là thứ mê hoặc lòng anh, từ cái nhìn đầu tiên đã khắc lòng tạc dạ. Anh biết cô có duyên với mình, đó cũng là lần duy nhất trên đời anh tin vào hai từ duyên phận. Vì anh nghĩ, suốt đời mình sẽ nợ cô một thứ gì đó không bao giờ trả xong.
Thủy Tiên hơi nhíu mày, ánh mắt anh nhìn cô như hai ngọn lửa nóng bừng thiêu cháy cả da thịt. Cả khi người phục vụ đứng bên cạnh mình, anh vẫn không hề quay đi. Cô nói nhẹ một câu, vừa khiến bản thân tránh khỏi cảm xúc khó xử kia, vừa lôi anh về với thực tại.
« Tôi muốn ăn mì Ý. »
«Cho tôi như vậy đi. »
Anh đọc được nét bối rối trên mặt cô, cười một cái rồi cất tiếng nói với người phục vụ, chờ khi anh ta quay đi lại đặt một tay lên bàn, gõ nhẹ từng ngón. Cô nhìn vào hành động của anh, không hiểu làm sao lại thấy đôi tay mình dư thừa quá mức. Có lẽ vì thế cô liền tìm cho nó một công việc thật nhẹ nhàng, bằng cách tựa khuỷu lên bàn chống cả gương mặt nhỏ nhắn, đổ ánh nhìn ra đường phố tấp nập ngoài kia.
« Em muốn tìm hiểu tôi không ? »
Anh hỏi cô, đôi mắt còn sáng hơn cả ánh đèn ngoài đường phố. Cô chỉ cảm thấy con người này rất thú vị, bảo sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm nắng anh rồi.
Thủy Tiên lắc đầu, thực ra không phải không muốn biết về anh, nhưng cái quan trọng hơn cô muốn dùng trái tim mình cảm nhận. Biết nói thế nào nhỉ ? Con người cô trước nay sống không thực tế lắm. Nhà văn thường lãng mạn và bay bổng như thế đấy, Thủy Tiên thầm nghĩ, cả những giác quan trên cơ thể cũng nhạy cảm vô cùng. Và, cô rất nhạy cảm với anh.
Anh trở về nhà, phát hiện ra trong túi áo có một tờ giấy nhỏ, chữ bên trong đó viết cẩn thận và đẹp đẽ vô cùng. Chỉ có một sự hạnh phúc len lỏi trong trái tim, đủ để anh biết ở một nơi rất xa cô không hề ngủ được, có lẽ cũng đang thao thức với ngổn ngang những tâm sự trong lòng.
« Lệ trong đôi mắt – đẹp như thiên sứ trên trời. Tên em là Thủy Tiên. »
Một tay anh buông thõng theo chiều dài cơ thể, chiếc áo vest bặn qua tay còn lại đặt ngang người, trông vô cùng lịch lãm. Còn cô, hai tay hết víu vào nhau lại giữ chặt quai túi, nét mặt căng thẳng như cành hoa cúc dại mới nở mùa đầu tiên. Cả hai người không nói gì với nhau, suốt một chặng đường cứ đi cạnh bên như hình với bóng.
Bất chợt anh lên tiếng, ngữ khí rất lạnh lùng.
« Chiều nay em đi xem mặt phải không ?»
Cô hơi ngạc nhiên, ngước đầu nhìn lên khuôn mặt anh đang hướng về phía trước, tự dưng lòng nao nao. Cô đủ nhạy cảm để hiểu được lời anh, cảm xúc không rõ đang vui hay đang buồn, chỉ thấy khóe môi cong cong hình bán nguyệt, lại xua tay về phía trước như phủ định điều gì.
« Không có. Người đi xem mặt là bạn tôi. »
Cô thấy một tiếng thở phào bên cạnh được trút ra, ngữ điệu trong lời anh có phần vui hơn trước.
« Người ta gặp mặt nhau, em tới để làm gì ? Như vậy không phải thành kì đà cản mũi. »
Cô không dấu nổi những ngượng ngùng, đành cúi thấp đầu xuống trước câu nói của anh.
Có lẽ cô không biết, mình như thế lại rất đáng yêu. Anh tự thấy bản thân độc ác chẳng khác nào một tên thợ săn, không thôi dồn con thỏ trắng tới chân tường.
« Chúng ta đi ăn tối, tôi mời. »
Chân cô dừng lại trước câu nói kia, không thôi đánh mắt vào nhà hàng phía đối diện. Cách anh đối xử với cô rõ là vừa đấm vừa xoa, không phải cô không biết, chỉ là nó phát huy tác dụng đến không ngờ. Anh không nói chắc cô cũng quên mất từ trưa tới giờ đã nạp chút năng lượng nào đâu, bảo sao mỗi bước đi bên anh cứ bủn rủn cả người.
Thủy Tiên gật đầu rồi bước đi sau lưng anh, tới chiếc ghế được anh kéo ra liền ngồi xuống. Cô không hiểu bản thân bị làm sao nữa, chỉ là nói chuyện cũng không được tự nhiên. Ngày thường cô có như thế đâu, nhất là mỗi giờ lên lớp trước ba mươi sáu cặp mắt tinh nghịch của học trò, bao giờ cũng rất tự tin và rạng rỡ.
Nhưng cô không biết, chính cái ủy mị và ngượng ngùng ấy trên khuôn mặt xinh đẹp mới là thứ mê hoặc lòng anh, từ cái nhìn đầu tiên đã khắc lòng tạc dạ. Anh biết cô có duyên với mình, đó cũng là lần duy nhất trên đời anh tin vào hai từ duyên phận. Vì anh nghĩ, suốt đời mình sẽ nợ cô một thứ gì đó không bao giờ trả xong.
Thủy Tiên hơi nhíu mày, ánh mắt anh nhìn cô như hai ngọn lửa nóng bừng thiêu cháy cả da thịt. Cả khi người phục vụ đứng bên cạnh mình, anh vẫn không hề quay đi. Cô nói nhẹ một câu, vừa khiến bản thân tránh khỏi cảm xúc khó xử kia, vừa lôi anh về với thực tại.
« Tôi muốn ăn mì Ý. »
«Cho tôi như vậy đi. »
Anh đọc được nét bối rối trên mặt cô, cười một cái rồi cất tiếng nói với người phục vụ, chờ khi anh ta quay đi lại đặt một tay lên bàn, gõ nhẹ từng ngón. Cô nhìn vào hành động của anh, không hiểu làm sao lại thấy đôi tay mình dư thừa quá mức. Có lẽ vì thế cô liền tìm cho nó một công việc thật nhẹ nhàng, bằng cách tựa khuỷu lên bàn chống cả gương mặt nhỏ nhắn, đổ ánh nhìn ra đường phố tấp nập ngoài kia.
« Em muốn tìm hiểu tôi không ? »
Anh hỏi cô, đôi mắt còn sáng hơn cả ánh đèn ngoài đường phố. Cô chỉ cảm thấy con người này rất thú vị, bảo sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm nắng anh rồi.
Thủy Tiên lắc đầu, thực ra không phải không muốn biết về anh, nhưng cái quan trọng hơn cô muốn dùng trái tim mình cảm nhận. Biết nói thế nào nhỉ ? Con người cô trước nay sống không thực tế lắm. Nhà văn thường lãng mạn và bay bổng như thế đấy, Thủy Tiên thầm nghĩ, cả những giác quan trên cơ thể cũng nhạy cảm vô cùng. Và, cô rất nhạy cảm với anh.
Anh trở về nhà, phát hiện ra trong túi áo có một tờ giấy nhỏ, chữ bên trong đó viết cẩn thận và đẹp đẽ vô cùng. Chỉ có một sự hạnh phúc len lỏi trong trái tim, đủ để anh biết ở một nơi rất xa cô không hề ngủ được, có lẽ cũng đang thao thức với ngổn ngang những tâm sự trong lòng.
« Lệ trong đôi mắt – đẹp như thiên sứ trên trời. Tên em là Thủy Tiên. »
/24
|