Dịch Mộ Tranh, tay của cậu! , Cola lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của tôi, vừa cúi đầu xem xét, liền phát hiện tay của mình không tự chủ đang đặt ở trước ngực của cậu ấy. Hai dấu tay vàng óng ịn lên trên nền vải trắng trông đặc biệt bắt mắt.
Tôi quẫn bách, vội vàng từ trên người cậu ấy tụt xuống. Khẽ vặn vẹo tay, cúi đầu nhận sai, Oái. . . . . . Tôi không phải cố ý. . . . . .
Cola không lên tiếng, vừa đúng lúc chú Lâm từ trong bếp ra ngoài, trầm mặc nhìn hai bọn tôi. Cola nhìn chú ấy một cái, sắc mặt càng đen hơn mấy phần, sau đó lưu lại bóng lưng lạnh lẽo đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Phòng khách chỉ còn lại tôi và chú Lâm giương mắt nhìn nhau. Tôi chần chừ, vội vàng cầm cái khay trên sàn nhà đặt trở lại bàn ăn, rồi quay sang cười sáng rỡ, lấy lòng vị phụ huynh nào đó: Chú ngồi đi ạ, để cháu đi pha trà .
Không cần đâu .
Chú Lâm đi thắng đến ghế sô pha, từ từ cởi cúc áo trên âu phục ra, trông vô cùng nhàn nhã. Ông chăm chú nhìn tôi, sau đó cong cong khóe môi cười nói: Quả cam, tới đây ngồi đi .
Tôi đáp một tiếng, sau đó ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì. Chú ấy vẫn luôn là người ít nói, mỗi lần xuất hiện trên TV đều mang dáng vẻ kiêu căng khó gần, cho nên đối mặt với ông tôi càng không thể tìm được chủ đề thích hợp để phá vỡ trầm mặc.
Chú Lâm vẫn chăm chú quan sát... khiến tôi càng thêm khẩn trương lo lắng, khẽ lẩm bẩm thắc mắc, không biết có phải Cola lên tận sao Hỏa để thay quần áo hay không?
Quả cam, tình huống của Cola, cháu đã biết chưa? , chú Lâm mở miệng trước, sắc mặt rất nặng nề, trịnh trọng như đang tham khảo ý kiến dân sinh vậy. Mặc dù không hiểu sao chú ấy lại nhắc đến vấn đề này, nhưng tôi vẫn rất nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Ngồi ngay ngắn, cẩn thận đáp: Vâng .
Chú Lâm thoáng ngừng một lát, trong mắt như có chút ngoài ý muốn, nhưng thái độ vẫn trịnh trọng, cẩn thận như cũ: Nếu như vậy, lúc nào rảnh rỗi cháu hãy thường xuyên đến chơi, dạo gần đây tâm tình của Cola rất không ổn định, chú và dì Tần đều rất lo lắng .
Tôi nhíu mày trầm ngâm suy tư, quả nhiên gần đây Cola có chút kỳ quái, ngay cả chú Lâm và dì Tần cũng phát hiện ra. Tôi liền thở dài, quả quyết quay sang bảo đảm: Chú yên tâm, mặc dù cháu không hiểu tại sao bị viêm phổi lại khiến cho tâm tình của cậu ấy bất ổn, nhưng cháu sẽ nhân nhượng, tận lực khuyên bảo cậu ấy, nhất định sẽ không để cho chứng bệnh này của ấy phát triển hơn nữa! .
. . . . . . Chú Lâm nghe tôi nói xong, vẻ mặt trong nháy mắt có chút vặn vẹo, chân mày nhíu lại thật sâu, không xác định lặp lại lần nữa: Viêm phổi? .
Vâng, viêm phổi ạ. Thật kỳ quái, bệnh viêm phổi chẳng lẽ còn liên quan đến cả đầu dây thần kinh? . Tôi gãi cằm, nghiêm túc suy tư về vấn đề này. Trong hai ngày nay ở bệnh viện, thỉnh thoảng cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy đôi lúc hơi nóng nảy, có đôi lúc lại xuống thấp cực kỳ, đúng là tương phản quá lớn. Quả thật so với mấy ngày họ hàng thân thích đến hỏi thăm của đám chị em phụ nữ còn mãnh liệt hơn.
. . . . . .
Chú Lâm mím môi không lên tiếng, chỉ ý vị sâu xa nhìn tôi, cuối cùng cầm chén nước lên uống, hoàn toàn không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nữa.
Tôi ngượng ngùng suy nghĩ, quả nhiên hai cha con họ Lâm này có một tật xấu y như nhau, đó là cứ khơi lên lòng hiếu kỳ của người khác sau đó liền hoàn toàn không đếm xỉa gì đến, thật không hiền hậu chút nào!
Cha ——
Cola không biết đã đứng ở cửa phòng ngủ từ lúc nào, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi. Sau đó đi nhanh tới đứng đối diện với chú Lâm, giọng nói mang theo hơi hướng tức giận không che giấu chút nào: Hôm nay, cha không bận gì sao? .
Chú Lâm quay sang nhìn tôi, sau đó từ từ nâng khóe môi, tầm mắt lại chuyển đến khay trà đối diện: Không bận, hôm nay cha có rất nhiều thời gian. . . . . . Muốn hàn huyên với Quả Cam một chút .
. . . . . . Sao tôi lại ngửi thấy hơi thở quỷ dị thấp thoáng đâu đây nhỉ, hình như còn có cả mùi thuốc súng trước khi khai chiến nữa.
Có chuyện gì đáng nói chứ , Cola chen đến, dửng dưng chiếm đoạt chỗ ngồi của tôi nói: Cô ấy hiện tại phải đi rửa chén, không rảnh! .
. . . . . . Đây là đang công khai tuyên bố với tôi rằng kế tiếp nên thức thời chui vào phòng bếp hay sao?
Tôi ai oán liếc nhìn người bên cạnh, hi vọng không lĩnh ngộ được thâm ý trong lúc nói chuyện với nhau, thật ra thì tôi cũng hết sức tò mò không biết chú Lâm muốn tán gẫu với mình chuyện gì. Đánh thẳng vào đầu não của kẻ địch chính là chuyện quan trọng nhất của tôi hiện tại, vì tôi không muốn chuyện của mình và Cola sẽ gặp phải ngăn trở của trưởng bối.
Nhưng, đuôi lông mày của Cola lại đang vểnh lên cao, nhìn tôi đầy thâm ý, hai tay lười biếng đặt ra sau gáy, ra vẻ Ai đùa giỡn với cậu chứ, có đi không thì bảo? .
Vì cậu là bệnh nhân, nên tôi không thèm chấp nhặt với cậu. Tôi sờ mũi một cái, lộ vẻ tức giận đứng lên, quay ra cười nói với chú Lâm: Chú à, vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, cháu đi rửa chén cái đã .
Đứng ở phòng bếp, vừa rửa chén vừa chú ý động tĩnh bên ngoài . Từ đây tôi chỉ có thể xa xa nhìn thấy dáng vẻ bọn họ. Cola đưa lưng về phía của tôi nên không nghe thấy cậu ấy lên tiếng mấy, mơ hồ chỉ có thể nghe được giọng nói của chú Lâm.
Tôi quả nhiên không phải là chuyên gia trong việc nghe lén, ngay cả thần kinh thính giác cũng chậm lụt khác thường, thật lâu cũng không nghe rõ mấy chữ chứ đừng nói chi là thỏa mãn tế bào bát quái đang gầm thét trong cơ thể.
Chờ đến khi bắt đầu lau khô chén dĩa, đối thoại của bọn họ mới sắp kết thúc. Chú Lâm đứng lên, dường như chuẩn bị phải đi, tôi còn chưa đi ra khỏi nhà bếp đã nghe thấy Cola rống lên: Con đã nói rồi, chuyện của con, con sẽ tự mình làm chủ, chẳng lẽ chuyện này cũng ảnh hưởng đến tiền đồ của cha hay sao! .
Tôi sững sờ đứng ở cửa bếp, không biết nên tiến hay lùi. Hình như đề tài đó tương đối nặng nề , hiện tại tôi vẫn còn là một người ngoài, có phải nên quay vào tránh đi một lúc hay không?
Sắc mặt chú Lâm trong nháy mắt liền lạnh xuống: Lâm Cẩn Nam, cha từng dạy con như thế sao? Đây là thái độ nói chuyện với cha mình hả? .
Cha? Cola vẫn ngồi ở sô pha đối diện, ngẩng đầu lên nhìn chú Lâm, mặt lộ vẻ giễu cợt: Ông không cảm thấy mình xứng đáng với từ này sao?
Chú Lâm cau mày, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Cola, thật lâu cũng không lên tiếng.
Cola cúi thấp đầu, tay đặt trên thành ghế sô pha nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay còn có thể thấy rõ tĩnh mạch màu xanh dương. Trong phòng khách nhất thời không tiếng động, tôi do dự không biết có nên tiến lên hóa giải bầu không khí trầm mặc đó hay không. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp phải cục diện này. Nhà chúng tôi mặc dù Trà xanh và Mộ Viến đều không tĩnh tâm, nhưng cũng rất ít khi nảy ra xung đột với Dịch Bách Sanh, chứ đừng nói chi là cãi vã nghiêm trọng như thế.
Con . . . . . Vẫn còn oán trách cha? , chú Lâm thở dài, giọng cũng thấp đi mấy phần, vang lên trong không khí tĩnh lặng.
Cola không lập tức đáp lại, chỉ là trầm mặc ngồi đó. Nhưng giờ phút này, trông cậu ấy chẳng khác nào đứa trẻ bị thương, đôi môi mím chặt cũng mơ hồ phát run.
Tay tôi đặt trên khung cửa cũng từ từ run rẩy, tâm cũng như bị một lực lượng vô hình thắt chặt lại.
Có phải Cola cũng có rất nhiều uất ức, rất nhiều chuyện không vui hay không? Tuy nhiên cho tới bây giờ, cậu ấy đều không biểu hiện ra, lúc nào cũng nuông chiều, thay tôi giải quyết phiền toái, lo âu. Nhưng lúc bản thân cậu ấy không vui vẻ thì lại luôn chịu đưng một mình.
Chú Lâm cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi, lúc nhìn thấy tôi bước chân chợt chậm lại , sau đó nhếch môi nở nụ cười đầy khổ sở.
*
Tôi đi tới, đứng ở trước mặt Cola, cầm hai tay đang vùi vào trong mặt của cậu ấy.
Ngón tay lạnh như băng chậm rãi động đậy, xoa xoa gương mặt của tôi, cậu ấy cúi đầu, tựa trán vào trán tôi, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Lông mi của cậu rất dài, ở khoảng cách gần như thế này, chỉ cần hơi rung sẽ phất qua trán tôi gây cảm giác ngưa ngứa. Tôi nhắm hai mắt lại, hình như giờ phút này có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của người nào đó: Cola, có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại không vui không?
Cola rút tay ra, lướt qua bả vai của tôi, từ từ chuyển đến eo, ôm sát tôi vào người mình, cất giọng khàn khàn: Đồ ngốc, tôi không có không vui, thật đấy! .
Giờ phút này, tôi cảm thấy bản thân có chút thất bại.
Là bởi vì tôi không đủ thông minh, không đủ săn sóc sao? Tại sao rõ ràng là cậu ấy khổ sở như vậy, nhưng lại không nguyện ý san sẻ với tôi. Cảm thấy xung quanh người cậu toát ra lạnh lẽo, nên tôi không muốn ép buộc cậu ấy. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như thế cũng không hề vinh quang giống như người ngoài vẫn tưởng tượng.
Ít nhất thì Cola không phải.
Cậu ấy là con cán bộ chính cống. Ông nội là tư lệnh quân khu, mặc dù bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn có tiếng nói trong xã hội. Chú Lâm mấy năm trước không có quan hệ tốt với gia đình, nhưng sau này cũng đã từ từ hóa giải, chức vị cũng càng ngày càng cao, thân là Bí thư thành phố nên tự nhiên làm cái gì cũng có nhiều cố kỵ.
Quy củ của nhà họ Lâm rất nghiêm, từ nhỏ Cola đã phải tiếp nhận rất nhiều thứ mà mình không thích. Trừ phương diện học tập ra, còn có rất nhiều chuyện tuy không có hứng thú nhưng lại không thể không học, không làm. Ông bà nội mặc dù cưng chiều, nhưng thái độ làm người, kỹ xảo nói chuyện, kinh nghiệm trong cuộc sống của cậu không hề mơ hồ một chút nào.
Cola từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh sống nghiêm túc lại trịnh trọng như thế.
Sau lưng của cậu ấy luôn phải cõng một gánh nặng, cho dù làm cái gì cũng đều sẽ bị chụp mũ là con trai của Bí thư. Từ lúc mới vừa hiểu chuyện thì cậu đã hiểu được ý nghĩa của câu Thân bất do kỷ là như thế nào.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại, trước đây mỗi khi cậu ấy gây chuyện đến tám chín phần đều mang đến cho chú Lâm không ít phiền toái. Cho dù chú Lâm không so đo, nhưng dù sao ở phía sau vẫn còn có biết bao ánh mắt soi mói nhìn vào. Chú Lâm . . . . . . Có phải cũng tạo áp lực cho Cola? Ở thời điểm mà tôi không biết ?
Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt an tĩnh của cậu ấy, tay cũng từ từ đưa qua bờ vai vững chãi, nhỏ giọng nói: Thật xin lỗi, về sau mặc kệ có chuyện gì, tôi đều sẽ ở cùng với cậu, sẽ luôn luôn ở chung một chỗ, sẽ không để cậu một mình đơn độc ——
Cola ngồi dậy, đăm đắm nhìn vào mắt tôi, cảm xúc kì lạ nào đó lại bắt đầu khởi động. Cuối cùng lại từ từ rũ mắt xuống, cười, chỉ cười mà không nói lời nào.
Tôi tiến tới hôn lên môi cậu ấy, khi hôn đến động tình, liền từ từ nhắm mắt lại nói: Bình thường khó chịu muốn chết, gặp phải chuyện không vui cũng tự mình nuốt hết vào trong bụng. Cậu không sợ sẽ có một ngày biến thành anh chàng bụng bự hay sao? Hay cậu cho rằng mình là Iron Man chắc?
Con người dù cho cứng rắn đến thế nào đi nữa thì cũng có thời điểm yếu ớt.
Hô hấp nóng bỏng của Cola phả lên trên mặt tôi, khẽ cười, cúi người hôn lên môi tôi một cái. Ánh mắt đen nhánh chớp động: Đồ ngốc, sao có thể để em chịu khổ theo tôi được chứ. Em chỉ cần phụ trách vui vẻ, chuyện khổ sở cứ để một mình tôi gánh vác .
Nếu như nói, tình yêu sẽ làm cho trí thông minh của đàn ông tụt giảm, thì không thể nghi ngờ khi nó làm cho sự thông minh của phụ nữ thành giá trị âm.
Huống chi là người không lý trí như tôi, mải đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt, tôi đã hoàn toàn mê man, hoàn toàn không phân biệt được cái gì là trọng điểm mà bản thân cần chú ý. Lúc này, tôi chỉ nghĩ đến, kiếp này, có thể có một người đàn ông yên lặng yêu mình như vậy là chuyện may mắn cỡ nào.
Tôi quẫn bách, vội vàng từ trên người cậu ấy tụt xuống. Khẽ vặn vẹo tay, cúi đầu nhận sai, Oái. . . . . . Tôi không phải cố ý. . . . . .
Cola không lên tiếng, vừa đúng lúc chú Lâm từ trong bếp ra ngoài, trầm mặc nhìn hai bọn tôi. Cola nhìn chú ấy một cái, sắc mặt càng đen hơn mấy phần, sau đó lưu lại bóng lưng lạnh lẽo đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Phòng khách chỉ còn lại tôi và chú Lâm giương mắt nhìn nhau. Tôi chần chừ, vội vàng cầm cái khay trên sàn nhà đặt trở lại bàn ăn, rồi quay sang cười sáng rỡ, lấy lòng vị phụ huynh nào đó: Chú ngồi đi ạ, để cháu đi pha trà .
Không cần đâu .
Chú Lâm đi thắng đến ghế sô pha, từ từ cởi cúc áo trên âu phục ra, trông vô cùng nhàn nhã. Ông chăm chú nhìn tôi, sau đó cong cong khóe môi cười nói: Quả cam, tới đây ngồi đi .
Tôi đáp một tiếng, sau đó ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì. Chú ấy vẫn luôn là người ít nói, mỗi lần xuất hiện trên TV đều mang dáng vẻ kiêu căng khó gần, cho nên đối mặt với ông tôi càng không thể tìm được chủ đề thích hợp để phá vỡ trầm mặc.
Chú Lâm vẫn chăm chú quan sát... khiến tôi càng thêm khẩn trương lo lắng, khẽ lẩm bẩm thắc mắc, không biết có phải Cola lên tận sao Hỏa để thay quần áo hay không?
Quả cam, tình huống của Cola, cháu đã biết chưa? , chú Lâm mở miệng trước, sắc mặt rất nặng nề, trịnh trọng như đang tham khảo ý kiến dân sinh vậy. Mặc dù không hiểu sao chú ấy lại nhắc đến vấn đề này, nhưng tôi vẫn rất nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Ngồi ngay ngắn, cẩn thận đáp: Vâng .
Chú Lâm thoáng ngừng một lát, trong mắt như có chút ngoài ý muốn, nhưng thái độ vẫn trịnh trọng, cẩn thận như cũ: Nếu như vậy, lúc nào rảnh rỗi cháu hãy thường xuyên đến chơi, dạo gần đây tâm tình của Cola rất không ổn định, chú và dì Tần đều rất lo lắng .
Tôi nhíu mày trầm ngâm suy tư, quả nhiên gần đây Cola có chút kỳ quái, ngay cả chú Lâm và dì Tần cũng phát hiện ra. Tôi liền thở dài, quả quyết quay sang bảo đảm: Chú yên tâm, mặc dù cháu không hiểu tại sao bị viêm phổi lại khiến cho tâm tình của cậu ấy bất ổn, nhưng cháu sẽ nhân nhượng, tận lực khuyên bảo cậu ấy, nhất định sẽ không để cho chứng bệnh này của ấy phát triển hơn nữa! .
. . . . . . Chú Lâm nghe tôi nói xong, vẻ mặt trong nháy mắt có chút vặn vẹo, chân mày nhíu lại thật sâu, không xác định lặp lại lần nữa: Viêm phổi? .
Vâng, viêm phổi ạ. Thật kỳ quái, bệnh viêm phổi chẳng lẽ còn liên quan đến cả đầu dây thần kinh? . Tôi gãi cằm, nghiêm túc suy tư về vấn đề này. Trong hai ngày nay ở bệnh viện, thỉnh thoảng cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy đôi lúc hơi nóng nảy, có đôi lúc lại xuống thấp cực kỳ, đúng là tương phản quá lớn. Quả thật so với mấy ngày họ hàng thân thích đến hỏi thăm của đám chị em phụ nữ còn mãnh liệt hơn.
. . . . . .
Chú Lâm mím môi không lên tiếng, chỉ ý vị sâu xa nhìn tôi, cuối cùng cầm chén nước lên uống, hoàn toàn không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nữa.
Tôi ngượng ngùng suy nghĩ, quả nhiên hai cha con họ Lâm này có một tật xấu y như nhau, đó là cứ khơi lên lòng hiếu kỳ của người khác sau đó liền hoàn toàn không đếm xỉa gì đến, thật không hiền hậu chút nào!
Cha ——
Cola không biết đã đứng ở cửa phòng ngủ từ lúc nào, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi. Sau đó đi nhanh tới đứng đối diện với chú Lâm, giọng nói mang theo hơi hướng tức giận không che giấu chút nào: Hôm nay, cha không bận gì sao? .
Chú Lâm quay sang nhìn tôi, sau đó từ từ nâng khóe môi, tầm mắt lại chuyển đến khay trà đối diện: Không bận, hôm nay cha có rất nhiều thời gian. . . . . . Muốn hàn huyên với Quả Cam một chút .
. . . . . . Sao tôi lại ngửi thấy hơi thở quỷ dị thấp thoáng đâu đây nhỉ, hình như còn có cả mùi thuốc súng trước khi khai chiến nữa.
Có chuyện gì đáng nói chứ , Cola chen đến, dửng dưng chiếm đoạt chỗ ngồi của tôi nói: Cô ấy hiện tại phải đi rửa chén, không rảnh! .
. . . . . . Đây là đang công khai tuyên bố với tôi rằng kế tiếp nên thức thời chui vào phòng bếp hay sao?
Tôi ai oán liếc nhìn người bên cạnh, hi vọng không lĩnh ngộ được thâm ý trong lúc nói chuyện với nhau, thật ra thì tôi cũng hết sức tò mò không biết chú Lâm muốn tán gẫu với mình chuyện gì. Đánh thẳng vào đầu não của kẻ địch chính là chuyện quan trọng nhất của tôi hiện tại, vì tôi không muốn chuyện của mình và Cola sẽ gặp phải ngăn trở của trưởng bối.
Nhưng, đuôi lông mày của Cola lại đang vểnh lên cao, nhìn tôi đầy thâm ý, hai tay lười biếng đặt ra sau gáy, ra vẻ Ai đùa giỡn với cậu chứ, có đi không thì bảo? .
Vì cậu là bệnh nhân, nên tôi không thèm chấp nhặt với cậu. Tôi sờ mũi một cái, lộ vẻ tức giận đứng lên, quay ra cười nói với chú Lâm: Chú à, vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, cháu đi rửa chén cái đã .
Đứng ở phòng bếp, vừa rửa chén vừa chú ý động tĩnh bên ngoài . Từ đây tôi chỉ có thể xa xa nhìn thấy dáng vẻ bọn họ. Cola đưa lưng về phía của tôi nên không nghe thấy cậu ấy lên tiếng mấy, mơ hồ chỉ có thể nghe được giọng nói của chú Lâm.
Tôi quả nhiên không phải là chuyên gia trong việc nghe lén, ngay cả thần kinh thính giác cũng chậm lụt khác thường, thật lâu cũng không nghe rõ mấy chữ chứ đừng nói chi là thỏa mãn tế bào bát quái đang gầm thét trong cơ thể.
Chờ đến khi bắt đầu lau khô chén dĩa, đối thoại của bọn họ mới sắp kết thúc. Chú Lâm đứng lên, dường như chuẩn bị phải đi, tôi còn chưa đi ra khỏi nhà bếp đã nghe thấy Cola rống lên: Con đã nói rồi, chuyện của con, con sẽ tự mình làm chủ, chẳng lẽ chuyện này cũng ảnh hưởng đến tiền đồ của cha hay sao! .
Tôi sững sờ đứng ở cửa bếp, không biết nên tiến hay lùi. Hình như đề tài đó tương đối nặng nề , hiện tại tôi vẫn còn là một người ngoài, có phải nên quay vào tránh đi một lúc hay không?
Sắc mặt chú Lâm trong nháy mắt liền lạnh xuống: Lâm Cẩn Nam, cha từng dạy con như thế sao? Đây là thái độ nói chuyện với cha mình hả? .
Cha? Cola vẫn ngồi ở sô pha đối diện, ngẩng đầu lên nhìn chú Lâm, mặt lộ vẻ giễu cợt: Ông không cảm thấy mình xứng đáng với từ này sao?
Chú Lâm cau mày, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Cola, thật lâu cũng không lên tiếng.
Cola cúi thấp đầu, tay đặt trên thành ghế sô pha nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay còn có thể thấy rõ tĩnh mạch màu xanh dương. Trong phòng khách nhất thời không tiếng động, tôi do dự không biết có nên tiến lên hóa giải bầu không khí trầm mặc đó hay không. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp phải cục diện này. Nhà chúng tôi mặc dù Trà xanh và Mộ Viến đều không tĩnh tâm, nhưng cũng rất ít khi nảy ra xung đột với Dịch Bách Sanh, chứ đừng nói chi là cãi vã nghiêm trọng như thế.
Con . . . . . Vẫn còn oán trách cha? , chú Lâm thở dài, giọng cũng thấp đi mấy phần, vang lên trong không khí tĩnh lặng.
Cola không lập tức đáp lại, chỉ là trầm mặc ngồi đó. Nhưng giờ phút này, trông cậu ấy chẳng khác nào đứa trẻ bị thương, đôi môi mím chặt cũng mơ hồ phát run.
Tay tôi đặt trên khung cửa cũng từ từ run rẩy, tâm cũng như bị một lực lượng vô hình thắt chặt lại.
Có phải Cola cũng có rất nhiều uất ức, rất nhiều chuyện không vui hay không? Tuy nhiên cho tới bây giờ, cậu ấy đều không biểu hiện ra, lúc nào cũng nuông chiều, thay tôi giải quyết phiền toái, lo âu. Nhưng lúc bản thân cậu ấy không vui vẻ thì lại luôn chịu đưng một mình.
Chú Lâm cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi, lúc nhìn thấy tôi bước chân chợt chậm lại , sau đó nhếch môi nở nụ cười đầy khổ sở.
*
Tôi đi tới, đứng ở trước mặt Cola, cầm hai tay đang vùi vào trong mặt của cậu ấy.
Ngón tay lạnh như băng chậm rãi động đậy, xoa xoa gương mặt của tôi, cậu ấy cúi đầu, tựa trán vào trán tôi, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Lông mi của cậu rất dài, ở khoảng cách gần như thế này, chỉ cần hơi rung sẽ phất qua trán tôi gây cảm giác ngưa ngứa. Tôi nhắm hai mắt lại, hình như giờ phút này có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của người nào đó: Cola, có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại không vui không?
Cola rút tay ra, lướt qua bả vai của tôi, từ từ chuyển đến eo, ôm sát tôi vào người mình, cất giọng khàn khàn: Đồ ngốc, tôi không có không vui, thật đấy! .
Giờ phút này, tôi cảm thấy bản thân có chút thất bại.
Là bởi vì tôi không đủ thông minh, không đủ săn sóc sao? Tại sao rõ ràng là cậu ấy khổ sở như vậy, nhưng lại không nguyện ý san sẻ với tôi. Cảm thấy xung quanh người cậu toát ra lạnh lẽo, nên tôi không muốn ép buộc cậu ấy. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như thế cũng không hề vinh quang giống như người ngoài vẫn tưởng tượng.
Ít nhất thì Cola không phải.
Cậu ấy là con cán bộ chính cống. Ông nội là tư lệnh quân khu, mặc dù bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn có tiếng nói trong xã hội. Chú Lâm mấy năm trước không có quan hệ tốt với gia đình, nhưng sau này cũng đã từ từ hóa giải, chức vị cũng càng ngày càng cao, thân là Bí thư thành phố nên tự nhiên làm cái gì cũng có nhiều cố kỵ.
Quy củ của nhà họ Lâm rất nghiêm, từ nhỏ Cola đã phải tiếp nhận rất nhiều thứ mà mình không thích. Trừ phương diện học tập ra, còn có rất nhiều chuyện tuy không có hứng thú nhưng lại không thể không học, không làm. Ông bà nội mặc dù cưng chiều, nhưng thái độ làm người, kỹ xảo nói chuyện, kinh nghiệm trong cuộc sống của cậu không hề mơ hồ một chút nào.
Cola từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh sống nghiêm túc lại trịnh trọng như thế.
Sau lưng của cậu ấy luôn phải cõng một gánh nặng, cho dù làm cái gì cũng đều sẽ bị chụp mũ là con trai của Bí thư. Từ lúc mới vừa hiểu chuyện thì cậu đã hiểu được ý nghĩa của câu Thân bất do kỷ là như thế nào.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại, trước đây mỗi khi cậu ấy gây chuyện đến tám chín phần đều mang đến cho chú Lâm không ít phiền toái. Cho dù chú Lâm không so đo, nhưng dù sao ở phía sau vẫn còn có biết bao ánh mắt soi mói nhìn vào. Chú Lâm . . . . . . Có phải cũng tạo áp lực cho Cola? Ở thời điểm mà tôi không biết ?
Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt an tĩnh của cậu ấy, tay cũng từ từ đưa qua bờ vai vững chãi, nhỏ giọng nói: Thật xin lỗi, về sau mặc kệ có chuyện gì, tôi đều sẽ ở cùng với cậu, sẽ luôn luôn ở chung một chỗ, sẽ không để cậu một mình đơn độc ——
Cola ngồi dậy, đăm đắm nhìn vào mắt tôi, cảm xúc kì lạ nào đó lại bắt đầu khởi động. Cuối cùng lại từ từ rũ mắt xuống, cười, chỉ cười mà không nói lời nào.
Tôi tiến tới hôn lên môi cậu ấy, khi hôn đến động tình, liền từ từ nhắm mắt lại nói: Bình thường khó chịu muốn chết, gặp phải chuyện không vui cũng tự mình nuốt hết vào trong bụng. Cậu không sợ sẽ có một ngày biến thành anh chàng bụng bự hay sao? Hay cậu cho rằng mình là Iron Man chắc?
Con người dù cho cứng rắn đến thế nào đi nữa thì cũng có thời điểm yếu ớt.
Hô hấp nóng bỏng của Cola phả lên trên mặt tôi, khẽ cười, cúi người hôn lên môi tôi một cái. Ánh mắt đen nhánh chớp động: Đồ ngốc, sao có thể để em chịu khổ theo tôi được chứ. Em chỉ cần phụ trách vui vẻ, chuyện khổ sở cứ để một mình tôi gánh vác .
Nếu như nói, tình yêu sẽ làm cho trí thông minh của đàn ông tụt giảm, thì không thể nghi ngờ khi nó làm cho sự thông minh của phụ nữ thành giá trị âm.
Huống chi là người không lý trí như tôi, mải đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt, tôi đã hoàn toàn mê man, hoàn toàn không phân biệt được cái gì là trọng điểm mà bản thân cần chú ý. Lúc này, tôi chỉ nghĩ đến, kiếp này, có thể có một người đàn ông yên lặng yêu mình như vậy là chuyện may mắn cỡ nào.
/66
|