Cô đã tỉnh dậy, sau một ngày nằm hôn mê, sốt li bì. Bác sĩ đã chuẩn đoán cô chỉ bị ngấm nước lạnh , dẫn đến sốt cao , uống vài thang thuốc là sẽ khỏi.... Lúc này là 1h sáng hôm sau....
Ngoài trời tối đen một màu, yên tĩnh , cô nhìn quanh căn phòng vẫn sáng đèn của mình , bên cạnh là cô giúp việc tiểu Đào, đang ngủ gật,....
- Tiểu Đào.....- Cô cố bật ra tiếng thều thào.
- Dạ! - Đang ngủ nhưng tiểu Đào vẫn rất nhanh nhạy - Tiểu thư tỉnh rồi ạ?
- Nước....nước......-Cô vẫn khó thoát ra khỏi tiếng thều thào , khó bật ra khỏi cổ họng khô rát.
-Dạ! Tiểu thư chờ em lát! - Tiểu Đào nhanh chóng chạy xuống nhà dưới lấy nước ấm cho cô uống.
Sau khi cô uống cạn ly nước tiểu Đào đưa cho , cô mới khôi phục lại tinh thần.
- Tiểu Đào....
- Dạ! Tiểu thư có gì sai bảo? - Tiểu Đào nhanh chóng nhận lệnh.
- Hiếu Thiên .....có biết chuyện này không ?
- Dạ! Quản gia Ngô đã cho người báo cho thiếu gia nhưng lúc này thiếu gia đang có rất nhiều việc cần giải quyết lên không Liên lạc được...- Tiểu Đào cung kính thưa , sợ cô buồn nên nói thêm- Tiểu thư đừng lo , quản gia Ngô sẽ báo cho thiếu gia ....
- Đừng! Đừng , quản gia Ngô ....- Cô vội lắc đầu ngăn cản.
Từ bên ngoài quản gia Ngô cũng bước vào , cúi đầu cung kính.
- Không được báo với Hiếu Thiên ! Anh đấy sẽ lo lắng ....
- Dạ! Thưa tiểu thư....người còn tếu lắm , người nghỉ ngơi đi. - Quản gia Ngô gật đầu tuân lệnh.
- Ưm....-Cô lại chìm vào giấc ngủ , mặc dù cơn sốt đã giảm không có gì đáng ngại nhưng cơ thể còn rất yếu.
Lúc này mọi người yên tâm ra ngoài , ai về phòng người nấy để cô nghỉ ngơi. Quản gia Ngô là người ra cuối cùng, trước khi ra ngoài , ông nhìn lại cô một lần nữa , ông thật sự coi cô như con gái , nhờ có cô mà cậu chủ nhỏ do ông nuôi lớn nổi tiếng lạnh lùng , tàn nhẫn , giờ đã thay đổi hoàn toàn....
______________@_____@____________
Cô đang mơ , trong giấc mơ cô thấy mình lạc vào một khoảng không sương mù u ám, heo hút , xung quanh không một bóng người , ở đây là đâu thì cô cũng không biết , rất lạnh lẽo , rất đáng sợ , cô tìm mãi không có lối ra.
- Băng Đồng!
Nghe văng vẳng đâu đây xó tiếng ai đó đang gọi cô , u tĩnh đáng sợ , cô nhận ra giọng nói thân quen mình đã nghe ở đâu đó. Cô quay sang tứ phía tìm xem ai đang nói.
- Băng Đồng!
- Ai vậy ? Ai gọi tôi vậy ? - Cô quay lại hướng phát ra tiếng nói.
Trước mặt cô lúc này là một người phụ nước xinh đẹp dáng người có chút gầy Gò so với chiều cao của mình. Người phụ nữ này nở một nụ cười phúc hậu , dịu dàng dang tay chào đón cô nhào vào lòng,...
- Tiểu Đồng! Là mẹ ... lại đây con!
Băng Đồng ngơ ngác , cô ngạc nhiên về cách xưng hô này , mẹ sao? Cô không nghe Hiếu Thiên nhắc gì về mẹ, lẽ nào đây đúng là mẹ cô sao ?
- Mẹ?...
- Ưm lại đây nào! Tiểu Đồng ngoan! - Người phụ nữ gật nhẹ đầu khẳng định để xua đi nghi vấn của cô.
- Mẹ!!!!!!!!!!- Cô nhào đến ôm lấy người phụ nữ ấy.
- Con ngoan ! Không được khóc biết không ! - Người phụ nữ xoa đầu cô vỗ về - Phải biết chăm sóc bản thân khi không có mẹ chứ !
- Huhu....con nhớ mẹ! - Cô khóc ròng như con nít.
- Ngoan ! Không được khóc , sẽ xấu lắm đó mẹ sắp phải đi rồi , con phải nhớ sống tốt nhé! - Người phụ nữ gỡ tay cô ra khỏi người mình.
- Hix....hức .....mẹ đi đâu ! Con không cho mẹ đi ! Mẹ đừng bỏ con....- Cô vội níu kéo nhưng người phụ nữ cứ xa dần , xa dần.
- Giúp mẹ chăm sóc tốt cho em! - Chỉ còn văng vẳng lại câu này rồi sau đó mọi thứ lại trở về như ban đầu, như chưa hề có sự xuất hiện của người phụ nữ kia.
- Mẹ!??? Mẹ ơi??? Mẹ.....đừng....bỏ con!....
Quản gia Ngô đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt cô nhợt nhạt , trán lấn tấn mồ hôi mà không khỏi lo lắng , bác sĩ đã kiểm tra rất kĩ tình trạng bệnh của cô , không có gì đáng ngại vậy sao giờ vẫn hôn mê , mê sảng thế kia.
- Áaaa..... Mẹ......- Cô choàng tỉnh sau cơn mê sảng đáng sợ vừa rồi.
- Tiểu thư ! Tiểu thư tỉnh rồi ! Người thấy trong người thế nào rồi ạ!? - Quản gia Ngô hỏi một tràng.
Băng Đồng nhìn quanh , đây vẫn là phòng cô , cô đã ngủ bao lâu rồi?
- Tiểu thư ....
- Tôi đã ngủ bao lâu rồi? - Cô nói bằng giọng thều thào, khàn đặc.
- Dạ đã là ngày hôm sau rồi ạ ! Tiểu thư đói không , tôi bảo người mang chút gì đó cho người ăn nhé ?
- Không cần , nước....
Tiểu Đào vội lấy cho cô một ly nước ấm , mấy ngày nay cô không ăn gì chỉ uống nước xuông, bác sĩ cũng chuyền cho cô vài chai nước hoa quả nên cũng khỏe hơn chút.
__________@_____@_________
Một tuần sau,....
Sức khỏe của Băng Đồng đã ổn định trở lại, cô vẫn vui vẻ , hồn nhiên trước mặt mọi người. Nhưng có một điều lạ xảy ra mà không ai để ý đó là mỗi khi cô vào phòng việc đầu tiên cô làm cầm bức ảnh lên nhìn nó thật lâu, mặc dù không biết trong hình là ai nhưng cô có một cảm giác thân thiết với người trong hình .....
-"Reng......ring.....rang......è....."
Điện thoại di động của cô đã lâu không sử dụng hôm nay đột nhiên có người gọi đến. Cô vội vàng tìm xem nó kêu ở đâu, khi tìm thấy rồi thì chuông cũng tắt.
Đang định gọi lại thì máy lại đổ chuông...là Hiếu Thiên , cô bấm nút nghe.
- Alo! Chồng ...hix.
- "Vợ sao vậy! Sao lại khóc?"
- Em nhớ chồng! Chồng xấu xa! Hưk....
-"Ngoan! Anh sẽ sớm về với vợ ngốc mà!"
-Không thèm nữa!- Cô giả bộ dỗi y hệt con nít.
- "Ưm! Vậy chồng đi luôn đây! Bye vợ!"
"Tút.....tút.....
Anh cúp máy cái rụp làm cô tức xì khói .... bực mình quăng luôn cái điện thoại ra một xó. Cô đi ngủ luôn không quan tâm gì nữa với tay lấy con gấu bông to xụ ôm thật chặt vào lòng. Mặc dù ôm ấm như vậy cũng không thể bì được với tay của anh, cô không sao ngủ được.
________@____@________
Những ánh nắng tếu ớt xuyên qua tấm rèm che cửa căn phòng đã đánh thức cô dậy. Cô đưa tay tìm cái di động, bấn lên xem giờ .....
Đã 10h30 phút.....
Tối qua cô ngủ muộn lên giờ mí dậy, ngồi dậy khỏi giường êm ái , Băng Đồng nhanh chóng lao vào wc làn vệ sinh cá nhân.
....--->•<---....
Băng Đồng bước xuống đại sảnh tầng trệt trong bộ váy lụa liền màu vàng nhạt, rất đơn giản kết hợp với đôi giày búp bê xinh xắn , rất giản dị, nhẹ nhàng mà thanh thoát
- Chúc tiểu thư buổi sáng tốt lành! - Quản gia Ngô và một vài người giúp việc nhận ra sự xuất hiện của cô, cúi đầu chào.
- Chào buổi sáng mọi người ! - Cô nở một nụ cười tinh nghịch với mọi người.
- Mời tiểu thư vào trong dùng bữa sáng chứ ạ?- Quản gia Ngô nhẹ nhắc nhở.
- Thôi! Không cần đâu bác Ngô ! Cháu muốn đi thăm chị Cẩm Tú ! - Cô vội xua tay , mỉm cười ái ngại.
- À! Dạ ! Để tôi kêu người chuẩn bị xe cho tiểu thư !- Quản gia Ngô nhanh chóng đáp lại.
- Vậy phiền bác!- Cô cũng theo sau luôn.
Chiếc xe chạy êm ru trê đường , đã lâu không ra ngoài có chút bỡ ngỡ không quen, dòng người vẫn qua lại tấp lập nhưng qua cửa kính cách âm thì không một tiếng động dù là nhỏ nhất.
- Cho tôi xuống siêu thị.....- Cô quay ra nói bới bác tài xế.
- Dạ!- Bác tài cho xe táp vào bên đường, cô mở cửa đi xuống.
- Bác đợi tôi ở đây được rồi ! - Cô để lại một câu rồi nhanh chóng vào trong.
Nhìn quanh siêu thị rộng lớn, đây là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố nên rất phong phú, đa dạng sản phẩm. Cô nhanh chóng đi đến cửa hàng sữa bột dành cho trẻ nhỏ , nhìn liếc qua những giá sữa cao xếp đủ loại , cô cẩn thận chọn loại tốt nhất dành cho trẻ sơ sinh.
- OH!- Mắt cô liếc sang phía bên trái là khu dành cho trẻ con , có rất nhiều đòi chơi và quần áo dành cho trẻ.
Cô tiến lại đi tới , đi lui chọn những bộ đồ trẻ sơ sinh nhìn rất dễ thương.
- Giá như mình có một bảo bối thì hay biết mấy anh ha ?
Một giọng õng ẹo từ phía bên chuyền đến. Băng Đồng ngẩng mặt lên nhìn đúng tầm trạm mặt thì ra là một đôi vợ chồng trẻ, người vợ khá quyến rũ, ăn mặc có chút lẳng lơ, người chồng tuấn lãng mặc một chiếc quần jean xanh, áo len cổ tím tối màu bó sát khoe ra thân hình hoàn hảo - Đó là Băng Đồng nghĩ.
" là cô ấy ! Sao cô ấy lại suất hiện ở đây? Đã mấy năm không gặp cô ấy vẫn không khác xưa, có điều sắc đẹp thì gấp mấy lần , rất thầm tuý.
Người đàn ông trẻ cứ nhìn coi chăm chăm , ánh mắt có chút xúc động , nối tiếc.
" Có lẽ cô đã có gia đình rồi!"
Anh nghĩ vậy khi cô mua toàn đồ dành cho trẻ con.
- Anh.... Sao vậy?- Cô gái đi bên cạnh lay lay cánh tay anh.
-Ừm....- Anh quay về thực tại , nhìn người phụ nữ bên cạnh.
- Em muốn mua chút đồ đằng kia...- Cô gái làm nũng.
-Cô muốn đi thì tự đi đi , tôi không có hứng !- Nói rồi anh bỏ lại cô ta đứng ở đó một mình và chạy đi tìm cô.
- Ơ..... Khắc Nam! Anh ....- Cô gái đó tức không chịu được khi tiêu hoá xong câu nói phũ phàng của anh thì anh đã biến mất rồi.
[ Lonely:Ông này yêu má ế.../*Khắc Nam: Thích ăn dép hả?* mắt lừ tác giả*/lonely:Chạy tớ khói!]
________@____@_______
Cô được đưa đến nhà Cẩm Tú , một ngôi biệt thự ngang tầm với Trần gia chỉ khác ở cách trang trí , thiết kế.
- Aaa...... Dì....... Đồng !
Vừa nhìn thấy cô , tiểu Dạ liền chạy lao nhanh đến ôm chân cô , cười toe toét.
- Tiểu Dạ ! Dì xem con nào! - Băng Đồng cúi xuống ôm lấy thằng bé , tiện tay véo cái má búng ra sữa của nó.
- Mami......mami....- Thằng bé cười Khanh khách gọi mẹ.
Băng Đồng nhìn lên , Cẩm Tú đang tiến đến , nở nụ cười thanh tú với cô.
- Băng Đồng ! Em tới sao không báo trước cho chị một tiếng ! - Cẩm Tú đón tiểu Dạ từ tay cô.
- Em muốn bất ngờ ấy mà! Hihi !- Cô tinh nghịch nháy mắt.
- Lớn rồi cứ như con nít ý!- Cẩm Tú lắc đầu với cái kiểu trẻ con của cô.
Khi vào đến trong nhà rồi , tài xế mới mang hết đống đồ cô mua ban nãy vào , toàn đồ dành cho con nít. Tiểu Dạ thích thú với đám đồ chơi mới , thằng bé quên luôn sự có mặt của Băng Đồng.
- Em đến chơi là vui rồi ! Lần sau không cần mang gì đến cho mệt , biết không ?
Cẩm Tú nhìn tiểu Dạ rồi lại nhìn cô trách yêu, Băng Đồng chỉ cười xoà không ý kiến...
- À! Em muốn xem mặt bé con chút ! Cho em xem đi ! - Cô như nhớ ra điều gì liền quay sang Cẩm Tú nói.
- Được ! - Cẩm Tú gật đầu , quay sang gọi khẽ vú Vương mang tiểu bảo bối mới sinh , mang đến trước mặt cô....
-Oa......- Băng Đồng vội đứng đêm nhìn thật kĩ đứa bé sơ sinh trong lòng vú Vương - Để tôi bế bảo bối nào !
Vú Vương mỉm cười phúc hậu , những nếp nhăn trên mặt bà đã khá nhiều so với tuổi. Nhẹ nhàng đưa tiểu bảo bối cho Băng Đồng bồng.
- Oh......bảo bối đáng yêu quá đi! - Băng Đồng nhìn kĩ khuôn mặt xinh xắn , đáng yêu của bé con , nó đang mở miệng nhỏ cười toe vói cô , mắt đen nhánh hép lại , hai cánh tay khua khoắng trong không khí , đúng là một tiểu thiên thần.
- Tên của nó là gì vậy chị ? - Cô hỏi nhưng mắt thì không thể dời khỏi bảo bối.
- Nó tên Đường Nhu ! Em thích vậy thì khai kết hôn rồi sinh lấy một bé đi ! - Cẩm Tú mỉm cười nhìn thái độ của cô.
- Chị này ! - Băng Đồng thấy mặt đỏ lẻn vù ngượng.
- Được rồi ! Em ngồi chơi đi ! Để chị vào trong dặn người làm cơm ! - Cẩm Tú đứng dậy nhanh chóng vào trong bếp.
Băng Đồng rất yêu trẻ con , không hiểu sao nhưng cô thích chúng ...
________@____@________
Hai người ngồi ăn cơm trưa vui vẻ , tràn đầy tiếng cười .... Nhóc tiểu Dạ cứ vãi cơm hoài nhưng nhất quyết không chịu để mami hay Băng Đồng đút cho ăn, Mai này chắc chắn sẽ là một người đàn ông có trí hướng.
- Tiểu Dạ! Ăn cái này nữa này! - Băng Đồng gắp cho thằng bé miếng thịt kho nhừ.
- Con cảm ơn dì! - Thằng bé nói bằng giọng ngọng líu.
- Chị xem ! Giá như mẹ còn sống thì sẽ vui lắm đây! - Băng Đồng cười híp mắt.
-..........hả?- Cẩm Tú như hoá đá , đang yên đang lành sao cô lại nhắc đến vấn đề này.
- Chị sao vậy ? Không đúng ạ?- Cô liền ngừng cười nhìn Cẩm Tú.
- Băng Đồng ! Chị và em đều là trẻ mồ côi , chị cũng không phải chị ruột của em....thật ra thì....- Cẩm Tú có chút ái ngại khi giải thích cho cô.
- Chị.....chị nói sao?..... Em cứ nghĩ......- Băng Đồng ngạc nhiên tột độ khi nghe Cẩm Tú nói vậy.
- Chị xin lỗi ! Vì đã nhắc về chuyện buồn này.
Cẩm Tú có chút ái ngại nhìn Băng Đồng , cô nghĩ mình cũng không nên dấu cô bất cứ điều gì. Băng Đồng cũng không nói gì thêm , cô rất khôn khéo , chuyển sang vấn đề khác để không khí tốt hơn.
________________@___@__________________
Băng Đồng thừa nhận mình đã mất trí nhớ thật rồi , thực sự cô không nhớ nổi một sói chuyện cũ, có lẽ cô đã quên rất nhiều thứ quan trọng. Cô rất muốn biết những thứ cô đã quên là những gì nhưng không ai lí giải cho cô biết , cô nhất định phải nhớ lại mọi thứ. Còn việc Cẩm Tú có là chị ruột hay không cô cũng không quan trọng , đối với cô cẩn Tú còn hơn chị gái ruột của mình....,.
@@__@@
@_@
Ngoài trời tối đen một màu, yên tĩnh , cô nhìn quanh căn phòng vẫn sáng đèn của mình , bên cạnh là cô giúp việc tiểu Đào, đang ngủ gật,....
- Tiểu Đào.....- Cô cố bật ra tiếng thều thào.
- Dạ! - Đang ngủ nhưng tiểu Đào vẫn rất nhanh nhạy - Tiểu thư tỉnh rồi ạ?
- Nước....nước......-Cô vẫn khó thoát ra khỏi tiếng thều thào , khó bật ra khỏi cổ họng khô rát.
-Dạ! Tiểu thư chờ em lát! - Tiểu Đào nhanh chóng chạy xuống nhà dưới lấy nước ấm cho cô uống.
Sau khi cô uống cạn ly nước tiểu Đào đưa cho , cô mới khôi phục lại tinh thần.
- Tiểu Đào....
- Dạ! Tiểu thư có gì sai bảo? - Tiểu Đào nhanh chóng nhận lệnh.
- Hiếu Thiên .....có biết chuyện này không ?
- Dạ! Quản gia Ngô đã cho người báo cho thiếu gia nhưng lúc này thiếu gia đang có rất nhiều việc cần giải quyết lên không Liên lạc được...- Tiểu Đào cung kính thưa , sợ cô buồn nên nói thêm- Tiểu thư đừng lo , quản gia Ngô sẽ báo cho thiếu gia ....
- Đừng! Đừng , quản gia Ngô ....- Cô vội lắc đầu ngăn cản.
Từ bên ngoài quản gia Ngô cũng bước vào , cúi đầu cung kính.
- Không được báo với Hiếu Thiên ! Anh đấy sẽ lo lắng ....
- Dạ! Thưa tiểu thư....người còn tếu lắm , người nghỉ ngơi đi. - Quản gia Ngô gật đầu tuân lệnh.
- Ưm....-Cô lại chìm vào giấc ngủ , mặc dù cơn sốt đã giảm không có gì đáng ngại nhưng cơ thể còn rất yếu.
Lúc này mọi người yên tâm ra ngoài , ai về phòng người nấy để cô nghỉ ngơi. Quản gia Ngô là người ra cuối cùng, trước khi ra ngoài , ông nhìn lại cô một lần nữa , ông thật sự coi cô như con gái , nhờ có cô mà cậu chủ nhỏ do ông nuôi lớn nổi tiếng lạnh lùng , tàn nhẫn , giờ đã thay đổi hoàn toàn....
______________@_____@____________
Cô đang mơ , trong giấc mơ cô thấy mình lạc vào một khoảng không sương mù u ám, heo hút , xung quanh không một bóng người , ở đây là đâu thì cô cũng không biết , rất lạnh lẽo , rất đáng sợ , cô tìm mãi không có lối ra.
- Băng Đồng!
Nghe văng vẳng đâu đây xó tiếng ai đó đang gọi cô , u tĩnh đáng sợ , cô nhận ra giọng nói thân quen mình đã nghe ở đâu đó. Cô quay sang tứ phía tìm xem ai đang nói.
- Băng Đồng!
- Ai vậy ? Ai gọi tôi vậy ? - Cô quay lại hướng phát ra tiếng nói.
Trước mặt cô lúc này là một người phụ nước xinh đẹp dáng người có chút gầy Gò so với chiều cao của mình. Người phụ nữ này nở một nụ cười phúc hậu , dịu dàng dang tay chào đón cô nhào vào lòng,...
- Tiểu Đồng! Là mẹ ... lại đây con!
Băng Đồng ngơ ngác , cô ngạc nhiên về cách xưng hô này , mẹ sao? Cô không nghe Hiếu Thiên nhắc gì về mẹ, lẽ nào đây đúng là mẹ cô sao ?
- Mẹ?...
- Ưm lại đây nào! Tiểu Đồng ngoan! - Người phụ nữ gật nhẹ đầu khẳng định để xua đi nghi vấn của cô.
- Mẹ!!!!!!!!!!- Cô nhào đến ôm lấy người phụ nữ ấy.
- Con ngoan ! Không được khóc biết không ! - Người phụ nữ xoa đầu cô vỗ về - Phải biết chăm sóc bản thân khi không có mẹ chứ !
- Huhu....con nhớ mẹ! - Cô khóc ròng như con nít.
- Ngoan ! Không được khóc , sẽ xấu lắm đó mẹ sắp phải đi rồi , con phải nhớ sống tốt nhé! - Người phụ nữ gỡ tay cô ra khỏi người mình.
- Hix....hức .....mẹ đi đâu ! Con không cho mẹ đi ! Mẹ đừng bỏ con....- Cô vội níu kéo nhưng người phụ nữ cứ xa dần , xa dần.
- Giúp mẹ chăm sóc tốt cho em! - Chỉ còn văng vẳng lại câu này rồi sau đó mọi thứ lại trở về như ban đầu, như chưa hề có sự xuất hiện của người phụ nữ kia.
- Mẹ!??? Mẹ ơi??? Mẹ.....đừng....bỏ con!....
Quản gia Ngô đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt cô nhợt nhạt , trán lấn tấn mồ hôi mà không khỏi lo lắng , bác sĩ đã kiểm tra rất kĩ tình trạng bệnh của cô , không có gì đáng ngại vậy sao giờ vẫn hôn mê , mê sảng thế kia.
- Áaaa..... Mẹ......- Cô choàng tỉnh sau cơn mê sảng đáng sợ vừa rồi.
- Tiểu thư ! Tiểu thư tỉnh rồi ! Người thấy trong người thế nào rồi ạ!? - Quản gia Ngô hỏi một tràng.
Băng Đồng nhìn quanh , đây vẫn là phòng cô , cô đã ngủ bao lâu rồi?
- Tiểu thư ....
- Tôi đã ngủ bao lâu rồi? - Cô nói bằng giọng thều thào, khàn đặc.
- Dạ đã là ngày hôm sau rồi ạ ! Tiểu thư đói không , tôi bảo người mang chút gì đó cho người ăn nhé ?
- Không cần , nước....
Tiểu Đào vội lấy cho cô một ly nước ấm , mấy ngày nay cô không ăn gì chỉ uống nước xuông, bác sĩ cũng chuyền cho cô vài chai nước hoa quả nên cũng khỏe hơn chút.
__________@_____@_________
Một tuần sau,....
Sức khỏe của Băng Đồng đã ổn định trở lại, cô vẫn vui vẻ , hồn nhiên trước mặt mọi người. Nhưng có một điều lạ xảy ra mà không ai để ý đó là mỗi khi cô vào phòng việc đầu tiên cô làm cầm bức ảnh lên nhìn nó thật lâu, mặc dù không biết trong hình là ai nhưng cô có một cảm giác thân thiết với người trong hình .....
-"Reng......ring.....rang......è....."
Điện thoại di động của cô đã lâu không sử dụng hôm nay đột nhiên có người gọi đến. Cô vội vàng tìm xem nó kêu ở đâu, khi tìm thấy rồi thì chuông cũng tắt.
Đang định gọi lại thì máy lại đổ chuông...là Hiếu Thiên , cô bấm nút nghe.
- Alo! Chồng ...hix.
- "Vợ sao vậy! Sao lại khóc?"
- Em nhớ chồng! Chồng xấu xa! Hưk....
-"Ngoan! Anh sẽ sớm về với vợ ngốc mà!"
-Không thèm nữa!- Cô giả bộ dỗi y hệt con nít.
- "Ưm! Vậy chồng đi luôn đây! Bye vợ!"
"Tút.....tút.....
Anh cúp máy cái rụp làm cô tức xì khói .... bực mình quăng luôn cái điện thoại ra một xó. Cô đi ngủ luôn không quan tâm gì nữa với tay lấy con gấu bông to xụ ôm thật chặt vào lòng. Mặc dù ôm ấm như vậy cũng không thể bì được với tay của anh, cô không sao ngủ được.
________@____@________
Những ánh nắng tếu ớt xuyên qua tấm rèm che cửa căn phòng đã đánh thức cô dậy. Cô đưa tay tìm cái di động, bấn lên xem giờ .....
Đã 10h30 phút.....
Tối qua cô ngủ muộn lên giờ mí dậy, ngồi dậy khỏi giường êm ái , Băng Đồng nhanh chóng lao vào wc làn vệ sinh cá nhân.
....--->•<---....
Băng Đồng bước xuống đại sảnh tầng trệt trong bộ váy lụa liền màu vàng nhạt, rất đơn giản kết hợp với đôi giày búp bê xinh xắn , rất giản dị, nhẹ nhàng mà thanh thoát
- Chúc tiểu thư buổi sáng tốt lành! - Quản gia Ngô và một vài người giúp việc nhận ra sự xuất hiện của cô, cúi đầu chào.
- Chào buổi sáng mọi người ! - Cô nở một nụ cười tinh nghịch với mọi người.
- Mời tiểu thư vào trong dùng bữa sáng chứ ạ?- Quản gia Ngô nhẹ nhắc nhở.
- Thôi! Không cần đâu bác Ngô ! Cháu muốn đi thăm chị Cẩm Tú ! - Cô vội xua tay , mỉm cười ái ngại.
- À! Dạ ! Để tôi kêu người chuẩn bị xe cho tiểu thư !- Quản gia Ngô nhanh chóng đáp lại.
- Vậy phiền bác!- Cô cũng theo sau luôn.
Chiếc xe chạy êm ru trê đường , đã lâu không ra ngoài có chút bỡ ngỡ không quen, dòng người vẫn qua lại tấp lập nhưng qua cửa kính cách âm thì không một tiếng động dù là nhỏ nhất.
- Cho tôi xuống siêu thị.....- Cô quay ra nói bới bác tài xế.
- Dạ!- Bác tài cho xe táp vào bên đường, cô mở cửa đi xuống.
- Bác đợi tôi ở đây được rồi ! - Cô để lại một câu rồi nhanh chóng vào trong.
Nhìn quanh siêu thị rộng lớn, đây là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố nên rất phong phú, đa dạng sản phẩm. Cô nhanh chóng đi đến cửa hàng sữa bột dành cho trẻ nhỏ , nhìn liếc qua những giá sữa cao xếp đủ loại , cô cẩn thận chọn loại tốt nhất dành cho trẻ sơ sinh.
- OH!- Mắt cô liếc sang phía bên trái là khu dành cho trẻ con , có rất nhiều đòi chơi và quần áo dành cho trẻ.
Cô tiến lại đi tới , đi lui chọn những bộ đồ trẻ sơ sinh nhìn rất dễ thương.
- Giá như mình có một bảo bối thì hay biết mấy anh ha ?
Một giọng õng ẹo từ phía bên chuyền đến. Băng Đồng ngẩng mặt lên nhìn đúng tầm trạm mặt thì ra là một đôi vợ chồng trẻ, người vợ khá quyến rũ, ăn mặc có chút lẳng lơ, người chồng tuấn lãng mặc một chiếc quần jean xanh, áo len cổ tím tối màu bó sát khoe ra thân hình hoàn hảo - Đó là Băng Đồng nghĩ.
" là cô ấy ! Sao cô ấy lại suất hiện ở đây? Đã mấy năm không gặp cô ấy vẫn không khác xưa, có điều sắc đẹp thì gấp mấy lần , rất thầm tuý.
Người đàn ông trẻ cứ nhìn coi chăm chăm , ánh mắt có chút xúc động , nối tiếc.
" Có lẽ cô đã có gia đình rồi!"
Anh nghĩ vậy khi cô mua toàn đồ dành cho trẻ con.
- Anh.... Sao vậy?- Cô gái đi bên cạnh lay lay cánh tay anh.
-Ừm....- Anh quay về thực tại , nhìn người phụ nữ bên cạnh.
- Em muốn mua chút đồ đằng kia...- Cô gái làm nũng.
-Cô muốn đi thì tự đi đi , tôi không có hứng !- Nói rồi anh bỏ lại cô ta đứng ở đó một mình và chạy đi tìm cô.
- Ơ..... Khắc Nam! Anh ....- Cô gái đó tức không chịu được khi tiêu hoá xong câu nói phũ phàng của anh thì anh đã biến mất rồi.
[ Lonely:Ông này yêu má ế.../*Khắc Nam: Thích ăn dép hả?* mắt lừ tác giả*/lonely:Chạy tớ khói!]
________@____@_______
Cô được đưa đến nhà Cẩm Tú , một ngôi biệt thự ngang tầm với Trần gia chỉ khác ở cách trang trí , thiết kế.
- Aaa...... Dì....... Đồng !
Vừa nhìn thấy cô , tiểu Dạ liền chạy lao nhanh đến ôm chân cô , cười toe toét.
- Tiểu Dạ ! Dì xem con nào! - Băng Đồng cúi xuống ôm lấy thằng bé , tiện tay véo cái má búng ra sữa của nó.
- Mami......mami....- Thằng bé cười Khanh khách gọi mẹ.
Băng Đồng nhìn lên , Cẩm Tú đang tiến đến , nở nụ cười thanh tú với cô.
- Băng Đồng ! Em tới sao không báo trước cho chị một tiếng ! - Cẩm Tú đón tiểu Dạ từ tay cô.
- Em muốn bất ngờ ấy mà! Hihi !- Cô tinh nghịch nháy mắt.
- Lớn rồi cứ như con nít ý!- Cẩm Tú lắc đầu với cái kiểu trẻ con của cô.
Khi vào đến trong nhà rồi , tài xế mới mang hết đống đồ cô mua ban nãy vào , toàn đồ dành cho con nít. Tiểu Dạ thích thú với đám đồ chơi mới , thằng bé quên luôn sự có mặt của Băng Đồng.
- Em đến chơi là vui rồi ! Lần sau không cần mang gì đến cho mệt , biết không ?
Cẩm Tú nhìn tiểu Dạ rồi lại nhìn cô trách yêu, Băng Đồng chỉ cười xoà không ý kiến...
- À! Em muốn xem mặt bé con chút ! Cho em xem đi ! - Cô như nhớ ra điều gì liền quay sang Cẩm Tú nói.
- Được ! - Cẩm Tú gật đầu , quay sang gọi khẽ vú Vương mang tiểu bảo bối mới sinh , mang đến trước mặt cô....
-Oa......- Băng Đồng vội đứng đêm nhìn thật kĩ đứa bé sơ sinh trong lòng vú Vương - Để tôi bế bảo bối nào !
Vú Vương mỉm cười phúc hậu , những nếp nhăn trên mặt bà đã khá nhiều so với tuổi. Nhẹ nhàng đưa tiểu bảo bối cho Băng Đồng bồng.
- Oh......bảo bối đáng yêu quá đi! - Băng Đồng nhìn kĩ khuôn mặt xinh xắn , đáng yêu của bé con , nó đang mở miệng nhỏ cười toe vói cô , mắt đen nhánh hép lại , hai cánh tay khua khoắng trong không khí , đúng là một tiểu thiên thần.
- Tên của nó là gì vậy chị ? - Cô hỏi nhưng mắt thì không thể dời khỏi bảo bối.
- Nó tên Đường Nhu ! Em thích vậy thì khai kết hôn rồi sinh lấy một bé đi ! - Cẩm Tú mỉm cười nhìn thái độ của cô.
- Chị này ! - Băng Đồng thấy mặt đỏ lẻn vù ngượng.
- Được rồi ! Em ngồi chơi đi ! Để chị vào trong dặn người làm cơm ! - Cẩm Tú đứng dậy nhanh chóng vào trong bếp.
Băng Đồng rất yêu trẻ con , không hiểu sao nhưng cô thích chúng ...
________@____@________
Hai người ngồi ăn cơm trưa vui vẻ , tràn đầy tiếng cười .... Nhóc tiểu Dạ cứ vãi cơm hoài nhưng nhất quyết không chịu để mami hay Băng Đồng đút cho ăn, Mai này chắc chắn sẽ là một người đàn ông có trí hướng.
- Tiểu Dạ! Ăn cái này nữa này! - Băng Đồng gắp cho thằng bé miếng thịt kho nhừ.
- Con cảm ơn dì! - Thằng bé nói bằng giọng ngọng líu.
- Chị xem ! Giá như mẹ còn sống thì sẽ vui lắm đây! - Băng Đồng cười híp mắt.
-..........hả?- Cẩm Tú như hoá đá , đang yên đang lành sao cô lại nhắc đến vấn đề này.
- Chị sao vậy ? Không đúng ạ?- Cô liền ngừng cười nhìn Cẩm Tú.
- Băng Đồng ! Chị và em đều là trẻ mồ côi , chị cũng không phải chị ruột của em....thật ra thì....- Cẩm Tú có chút ái ngại khi giải thích cho cô.
- Chị.....chị nói sao?..... Em cứ nghĩ......- Băng Đồng ngạc nhiên tột độ khi nghe Cẩm Tú nói vậy.
- Chị xin lỗi ! Vì đã nhắc về chuyện buồn này.
Cẩm Tú có chút ái ngại nhìn Băng Đồng , cô nghĩ mình cũng không nên dấu cô bất cứ điều gì. Băng Đồng cũng không nói gì thêm , cô rất khôn khéo , chuyển sang vấn đề khác để không khí tốt hơn.
________________@___@__________________
Băng Đồng thừa nhận mình đã mất trí nhớ thật rồi , thực sự cô không nhớ nổi một sói chuyện cũ, có lẽ cô đã quên rất nhiều thứ quan trọng. Cô rất muốn biết những thứ cô đã quên là những gì nhưng không ai lí giải cho cô biết , cô nhất định phải nhớ lại mọi thứ. Còn việc Cẩm Tú có là chị ruột hay không cô cũng không quan trọng , đối với cô cẩn Tú còn hơn chị gái ruột của mình....,.
@@__@@
@_@
/32
|