Bằng Đồng biết cô bỏ đi, anh nhất định sẽ tìm kiếm nên khi đặt vé máy bay cô Đức đặt hai vé, một vé đi Mỹ và một vé đi Việt Nam. Cứ như vậy anh sẽ nghĩ cô đã qua Mỹ. Không tìm được cô anh chắc sẽ từ bỏ , sẽ quay về với Băng Di. Cô đã thành công mỹ mãn. Hiếu Thiên nghĩ cô qua Mỹ nên đã cho người tìm khắp nơi.
...................
"Rầm"
Tiếng đồ vật rơi , Hiếu Thiên tức giận nén phăng cái gạt tàn vào người đàn ông trước mặt , cũng may anh ta lé kịp nên , gạt tàn bay đến cửa và đáp xuống vỡ tan tành thành những mảnh thủy tinh vụn.
- Các người làm ăn thế à? Có một người phụ nữ mà tìm không ra ? - Hiếu Thiên dáng vẻ tức giận muốn giết người tới nơi ngồi trong phòng làm việc của biệt thự.
Sau khi cô bỏ đi Hiếu Thiên đã bay về nước , Huy động người đi tìm cô.
- Thiếu.......thiếu.......thiếu gia....... Tôi biết lỗi rồi. - Người đàn ông mặc đồ đen kia cả người bất giác run lẩy bẩy, lạnh sống lưng khi nhìn dáng vẻ dọa người của anh lúc này.
- Lập tức tìm cho tôi! Nếu không tìm được các người đừng mong yên ổn! - Hiếu Thiên hét lên.
- Dạ......- Người đàn ông kia cúi đầu , vội chạy nhanh trước khi anh nổi trận nôi đình.
Lúc này phòng làm việc của anh yên lặng lạnh kẽo , anh voi lực ngồi xuống ghế , cầm lên lá thư của cô để lại. Lá thư này anh đã đọc đi , đọc lại gần trăm lần rồi mà không dừng lại.
- Tôi hận em! Sao em lại ngốc như vậy , nhường tôi cho người khác?
Nước mắt Hiếu Thiên lần đầu tiên rơi trên khoé mi, anh nhớ cô, thực sự rất nhớ. Co đang ở đâu, đang làm gì? Cô có chăm sóc tốt cho mình không?...... Ánh mắt anh nhìn từng chữ viết trong lá thư , còn có chỗ bị nhoè có lẽ khi viết co đã khóc tất nhiều.
"Ông xã
Em biết là em không xứng gọi anh từ này nữa nhưng em không ngăn mình được! Em xin lỗi vì đã dấu anh , bỏ đi không từ biệt, vì em biết khi anh biết quyết định này anh sẽ không để em đi. Em không biết khi đó em còn cam đảm rời xa anh nữa không?
Tha thứ cho em vì em không còn lựa chọn nào khác, em mong anh hãy giúp em chăm sóc Băng Di thật tốt......"
Từng dòng chữ nhoè dần vì lệ...... Anh vì nát tờ giấy ném mạnh. Trong lòng anh lúc này đau nhói thực sự đau quá. Cô cho rằng làm vậy anh sẽ yêu Thái Na sao? Cô sai rồi! Anh cho dù có chết cũng sẽ tìm ra cô, bắt cô trở lại.
____________@____@___________
Hiếu Thiên cả ngày nhốt mình trong phòng làm việc không bước ra ngoài dù chỉ là nửa bước , anh như phát điên thật rồi ......phát điên vì cô. Cô bỏ đi được một tuần mà anh tưởng chường như cả thế kỉ. Cả ngày đều chìm trong men rượu , mơ mơ , ảo ảo.....
....................
- Cậu chủ! Cậu.......- Cô giúp việc e dè đứng ở cửa phòng, nhìn bộ dạng của anh lúc này không khỏi xót xa.
- Ư..... Cút! Cút đi! Cút hết cho tôi!HiếuThiên một thân nồng nặc mùi rượu , quần áo sộc xệch, tóc tai phờ phạc say mèm ngồi dựa vào ghế sofa, tay chân vung lung tung, bộ dạng khiến người khác phải sợ!
"Choang"
Một chai rượu bị Hiếu Thiên vơ ném mạnh về phía cửa, rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh vụn thủy tinh bắn tung tớ.....
- Á.......!- Cô giúp việc kia hoảng sợ lập tức chạy nhanh xuống nhà.
- Cút! Cút hết ! Tôi không cần các người.......Băng Đồng? Em ở đâu?.....- Trên lầu hai vẫn vang vọng ra tiếng chửi bới của anh.
Kể từ khi Băng Đồng bỏ đi , cả biệt thự như chìm trong u ám, không khí nặng nề, đáng sợ. Không ai dám đến gần anh.....
__________@__@__________
Một chiếc ô tô màu đen đỗ ngay trước cửa của đại sảnh, hai người vệ sĩ bước ra mở cửa. Bước xuống xe chính là một bà lão tóc bạc trắng , tay chống gậy, mặc dù đã ở tuổi 80 rồi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, khí chất giản dị nhưng lại khiến người ta tôn kính. Đi phía sau còn có ông Trần.
- Chào lão phu nhân! Chào ông chủ! - Hai hàng người giúp việc ngăn ngắn cúi dầu chào.
- Được rồi! Đi làm việc đi! - Ông Trần phất tay ra hiệu.
Đúng lúc đó một chiếc xe thể thao màu vàng họ lại trước cửa, bước ra là Thái Na , hôm nay cô ăn mặc cực giản dị, không ai nhận ra đây chính là cô tiểu thư kiêu ngạo, hống hách ngày trước.
- Con chào nội! Con chào báctrai! - Thái Na vội vã cúi đầu chào.
- Đến chơi đó hả? - Ômg Trần cũng mỉm cười nhìn cô, nhưng nụ cười có chút gượng gạo.
- Bà vẫn khỏe chứ ạ ?- Thái Na hướng phía bà nội nước tới.
- Ừm! Vào trong uống nước đi! -? Bà nội có vẻ không thích cô cho lắm.
..................
Hiếu Thiên đang nắm bước hình của cô trong tay , sau đó cười lên ngây dại. Một tay cầm chai rượu đưa lên miệng uống như tên nát rượu.
Vừa đẩy cửa bước vài chứng kiến một màn này khiến cho mọi người đều đau lòng xót xa. Người đàn ông kia là anh ư? Đường đường là một tổng giám đốc mà lại có lúc thế này thì còn gì là danh tiếng nữa......
- Các người cút hết đi! Các người.....- Anh lơ mơ nói trong men ray.
"Ba"
Bà nội không muốn nhìn thấy anh thế này một giây nào nữa, bà đi tới gần giang tay tát cho anh một cái thật mạnh để anh tỉnh ra.
- Các người muốn chết hả? - Anh hét lên , tay vơ cái vỏ chai rượu định đập vào người đứng trước nhưng khi vỏ chai chỉ còn cách người đứng trước kia có vài cm thì dừng lạ! - Ơ!? Bà nội? Sao bà ở đây?
- Con nhìn lại con xem! Còn ra cái dáng gì không ?
Bà nội gắt lên một tràng đầy giận dữ.
- Con! Con!.......
- Con tưởng mình con biết lo lắng sao? Nó là vợ con! Nhưng cũng là cháu dâu nhà này....mọi người đều lo lắng cho nó! Con xem.....con ở đây làn loạn, chi bằng đi tìm nó về đi! Khụ.....khụ......- Bà nội gắt lên một tràng sau đó lại ho sặc sụa, vì nội có bệnh huyết áp lên không thể quá kích động.
- Bà nội! Bà không sao chứ? - Hiếu Thiên vội đỡ lấy bà.
- Không sao! Ta cho con 15 phút, sửa sang xuống nhà gặp ta! - Nói xong bà đẩy anh ra, chống gậy đi cuống lầu, mọi người theo đó cũng rời đi.
Hiếu Thiên nhìn xung quanh căn phòng , thường ngày vẫn được sắp xếp gọn gàng mà giờ đây là một đống hoang tàn đổ nát. Anh không biết mình đã làm gì nữa?
_______________@_@_______________
Lúc này khi có mặt mọi người tại phòng khách , bà nội mới đi thẳng vào vấn đề.
- Việc bây giờ là phải mau chóng tìm Băng Đồng về!
- Dạ! Con đã cho người đi tìm con bé rồi ạ ! - Ông Trần thưa.
- Ừm!
Hiếu Thiên lấy ra từ ngăn kéo ra một lá thư , đẩy đến trước mặt Thái Na.
- Là thư Băng Đồng để lại cho em ! Em mở ra xem đi!
Thái Na không ngờ rằng mình lại có thư. Cô cũng không muốn tranh cướp gì nữa , ngày ấy chỉ vì giận dữ nên nhất thời nói vậy, không ngờ Băng Đồng lại bỏ đi thật, giờ thì cô đã hối hận thật rồi, đặc biệt là khi nghe mẹ cô kể lại ngày đến đón cô từ cô nhi viện về, Băng Đồng thật sự rất yêu thương cô sao? Việc cô mất tích lần này khiến Thái Na cũng hiểu ra nhiều thứ. Hiếu Thiên có lẽ yêu chị cô rất nhiều vì thế mới thành dạng thống khổ thế kia, cô không muốn là người chia rẽ họ nữa. Cầm lá thư đọc từng chữ một, cảm giác cay mũi ập tới làm Thái Na không kiềm nổi nước mắt. Trong thư Băng Đồng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thơ và cuối cùng là những lời dặn dò cô phải sống tốt , phải thay cô chăm sóc cho Hiếu Thiên , thói quen , sở thích của Hiếu Thiên thế nào? Tất cả đều được ghi rõ.....cho thấy trong lòng Băng Đồng yêu Hiếu Thiên thế nào? Có lẽ nó không thể so sáng được.......
- Chị hai ngốc! Em xin lỗi! Đều là tại em! Huhu! Muốn em làm thay chị sao? Em không làm nổi đâu,.......hức.....chị hai.....- Cô khóc nức nở thành tiếng.
Hiếu Thiên kéo cô vào lòng dỗ nhẹ, như dỗ như em gái.....
- Anh nhất định tìm chị hai em về!
_____________@__@____________
Băng Đồng mới đặt chân xuống đất Việt Nam chưa được bao lâu nên còn rất lạ làm với giao tiếp , đi lại. Khu cô sống là một khu rất nhộn nhịp, gần trung tâm thành phố Hồ Chí Minh. Cũng may thời gian trước cô có tích góp được một khoản tiền nên giờ cũng thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Đợi khi ổn định cuộc sống cô sẽ tìm việc làm thêm kiếm tiền.
Đang loay hoay với Đống đồ dùng trên tay , cô còn muốn mua thêm chút đô ăn nữa nhưng không biết nói sao cho người phụ nữ bán hàng hiểu. Mặc cho cô khua chân múa tay thế nào đi nữa Vũng không hiểu.....
- Cô ấy muốn mua cá chép!
Giọng nói quen thuộc đằng sau khiến cô bất giác quay đầu lại. Nhận ra người đối diện cô không khỏi ngạc nhiên.
- Lại gặp nhau rồi!
- Khắc Nam !
Sau đó hai người cùng đi dạo khắp chợ , cô hỏi lí do anh xuất hiện tại đây và biết được anh chính là lớn lên tại đây. Sau đó anh biết được lí do cô bỏ đi và hứa sẽ giúp đỡ cô như bạn bè.
Thực chất anh vẫn còn tình cảm với cô nhưng mà nghe cô kể thì bó lẽ Anh đã không còn cơ hội bước vào tim cô nữa rồi. Vậy thì làm bạn cũng tốt lắm rồi. Anh đưa cô đi thăm quan nhiều nơi , rồi còn sách đồ giúp cô, khiến cho cô có chút áy náy.
- Tạm biệt! Tôi có việc đi trước , có gì cứ nhờ tôi là được , đừng ngại! Hẹn gặp lại! - Anh đưa cho cô một tấm thiệp rồi chạy đi!
Cô chỉ cười nói cảm ơn rồi đón lấy đồ bước vào nhà. Cô sống ở một căn nhà hai tầng khá đơn giản , nhưng ấm áp. Vừa mở túi cá ra, mùi cá tanh bay vào mũi. Một trận ào ạt xáo trộn dạ dày dâng lên mạnh mẽ. Chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn đến hết lục phủ ngũ tạn mới ngừng lại.
- Chẳng có lẽ.......?- Cô ngờ vực nhớ ra"dì cả" của cô đã trễ mất một thời gian rồi.
- Mình mang thai?
Cô hơi bất ngờ khi đoán chừng mình có thai , lẽ nào đây là ông trời sắp đặt. Cô mất đi anh nhưng lại cho cô mang thai con của anh, có lẽ đây là sự an ủi chăng? Nhất định là vậy! Cô sẽ bảo vệ tốt con hai người .....
- Con ngoan! Cảm ơn con!
---->Hết phần 2<----
Lonely: Viết đoạn này cảm thấy lúng túng cực kỳ. Không biết diễn tả sao nữa! Haizzzz. Đón đọc phần 3 nhé mọi người!
...................
"Rầm"
Tiếng đồ vật rơi , Hiếu Thiên tức giận nén phăng cái gạt tàn vào người đàn ông trước mặt , cũng may anh ta lé kịp nên , gạt tàn bay đến cửa và đáp xuống vỡ tan tành thành những mảnh thủy tinh vụn.
- Các người làm ăn thế à? Có một người phụ nữ mà tìm không ra ? - Hiếu Thiên dáng vẻ tức giận muốn giết người tới nơi ngồi trong phòng làm việc của biệt thự.
Sau khi cô bỏ đi Hiếu Thiên đã bay về nước , Huy động người đi tìm cô.
- Thiếu.......thiếu.......thiếu gia....... Tôi biết lỗi rồi. - Người đàn ông mặc đồ đen kia cả người bất giác run lẩy bẩy, lạnh sống lưng khi nhìn dáng vẻ dọa người của anh lúc này.
- Lập tức tìm cho tôi! Nếu không tìm được các người đừng mong yên ổn! - Hiếu Thiên hét lên.
- Dạ......- Người đàn ông kia cúi đầu , vội chạy nhanh trước khi anh nổi trận nôi đình.
Lúc này phòng làm việc của anh yên lặng lạnh kẽo , anh voi lực ngồi xuống ghế , cầm lên lá thư của cô để lại. Lá thư này anh đã đọc đi , đọc lại gần trăm lần rồi mà không dừng lại.
- Tôi hận em! Sao em lại ngốc như vậy , nhường tôi cho người khác?
Nước mắt Hiếu Thiên lần đầu tiên rơi trên khoé mi, anh nhớ cô, thực sự rất nhớ. Co đang ở đâu, đang làm gì? Cô có chăm sóc tốt cho mình không?...... Ánh mắt anh nhìn từng chữ viết trong lá thư , còn có chỗ bị nhoè có lẽ khi viết co đã khóc tất nhiều.
"Ông xã
Em biết là em không xứng gọi anh từ này nữa nhưng em không ngăn mình được! Em xin lỗi vì đã dấu anh , bỏ đi không từ biệt, vì em biết khi anh biết quyết định này anh sẽ không để em đi. Em không biết khi đó em còn cam đảm rời xa anh nữa không?
Tha thứ cho em vì em không còn lựa chọn nào khác, em mong anh hãy giúp em chăm sóc Băng Di thật tốt......"
Từng dòng chữ nhoè dần vì lệ...... Anh vì nát tờ giấy ném mạnh. Trong lòng anh lúc này đau nhói thực sự đau quá. Cô cho rằng làm vậy anh sẽ yêu Thái Na sao? Cô sai rồi! Anh cho dù có chết cũng sẽ tìm ra cô, bắt cô trở lại.
____________@____@___________
Hiếu Thiên cả ngày nhốt mình trong phòng làm việc không bước ra ngoài dù chỉ là nửa bước , anh như phát điên thật rồi ......phát điên vì cô. Cô bỏ đi được một tuần mà anh tưởng chường như cả thế kỉ. Cả ngày đều chìm trong men rượu , mơ mơ , ảo ảo.....
....................
- Cậu chủ! Cậu.......- Cô giúp việc e dè đứng ở cửa phòng, nhìn bộ dạng của anh lúc này không khỏi xót xa.
- Ư..... Cút! Cút đi! Cút hết cho tôi!HiếuThiên một thân nồng nặc mùi rượu , quần áo sộc xệch, tóc tai phờ phạc say mèm ngồi dựa vào ghế sofa, tay chân vung lung tung, bộ dạng khiến người khác phải sợ!
"Choang"
Một chai rượu bị Hiếu Thiên vơ ném mạnh về phía cửa, rơi xuống vỡ tan tành, những mảnh vụn thủy tinh bắn tung tớ.....
- Á.......!- Cô giúp việc kia hoảng sợ lập tức chạy nhanh xuống nhà.
- Cút! Cút hết ! Tôi không cần các người.......Băng Đồng? Em ở đâu?.....- Trên lầu hai vẫn vang vọng ra tiếng chửi bới của anh.
Kể từ khi Băng Đồng bỏ đi , cả biệt thự như chìm trong u ám, không khí nặng nề, đáng sợ. Không ai dám đến gần anh.....
__________@__@__________
Một chiếc ô tô màu đen đỗ ngay trước cửa của đại sảnh, hai người vệ sĩ bước ra mở cửa. Bước xuống xe chính là một bà lão tóc bạc trắng , tay chống gậy, mặc dù đã ở tuổi 80 rồi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, khí chất giản dị nhưng lại khiến người ta tôn kính. Đi phía sau còn có ông Trần.
- Chào lão phu nhân! Chào ông chủ! - Hai hàng người giúp việc ngăn ngắn cúi dầu chào.
- Được rồi! Đi làm việc đi! - Ông Trần phất tay ra hiệu.
Đúng lúc đó một chiếc xe thể thao màu vàng họ lại trước cửa, bước ra là Thái Na , hôm nay cô ăn mặc cực giản dị, không ai nhận ra đây chính là cô tiểu thư kiêu ngạo, hống hách ngày trước.
- Con chào nội! Con chào báctrai! - Thái Na vội vã cúi đầu chào.
- Đến chơi đó hả? - Ômg Trần cũng mỉm cười nhìn cô, nhưng nụ cười có chút gượng gạo.
- Bà vẫn khỏe chứ ạ ?- Thái Na hướng phía bà nội nước tới.
- Ừm! Vào trong uống nước đi! -? Bà nội có vẻ không thích cô cho lắm.
..................
Hiếu Thiên đang nắm bước hình của cô trong tay , sau đó cười lên ngây dại. Một tay cầm chai rượu đưa lên miệng uống như tên nát rượu.
Vừa đẩy cửa bước vài chứng kiến một màn này khiến cho mọi người đều đau lòng xót xa. Người đàn ông kia là anh ư? Đường đường là một tổng giám đốc mà lại có lúc thế này thì còn gì là danh tiếng nữa......
- Các người cút hết đi! Các người.....- Anh lơ mơ nói trong men ray.
"Ba"
Bà nội không muốn nhìn thấy anh thế này một giây nào nữa, bà đi tới gần giang tay tát cho anh một cái thật mạnh để anh tỉnh ra.
- Các người muốn chết hả? - Anh hét lên , tay vơ cái vỏ chai rượu định đập vào người đứng trước nhưng khi vỏ chai chỉ còn cách người đứng trước kia có vài cm thì dừng lạ! - Ơ!? Bà nội? Sao bà ở đây?
- Con nhìn lại con xem! Còn ra cái dáng gì không ?
Bà nội gắt lên một tràng đầy giận dữ.
- Con! Con!.......
- Con tưởng mình con biết lo lắng sao? Nó là vợ con! Nhưng cũng là cháu dâu nhà này....mọi người đều lo lắng cho nó! Con xem.....con ở đây làn loạn, chi bằng đi tìm nó về đi! Khụ.....khụ......- Bà nội gắt lên một tràng sau đó lại ho sặc sụa, vì nội có bệnh huyết áp lên không thể quá kích động.
- Bà nội! Bà không sao chứ? - Hiếu Thiên vội đỡ lấy bà.
- Không sao! Ta cho con 15 phút, sửa sang xuống nhà gặp ta! - Nói xong bà đẩy anh ra, chống gậy đi cuống lầu, mọi người theo đó cũng rời đi.
Hiếu Thiên nhìn xung quanh căn phòng , thường ngày vẫn được sắp xếp gọn gàng mà giờ đây là một đống hoang tàn đổ nát. Anh không biết mình đã làm gì nữa?
_______________@_@_______________
Lúc này khi có mặt mọi người tại phòng khách , bà nội mới đi thẳng vào vấn đề.
- Việc bây giờ là phải mau chóng tìm Băng Đồng về!
- Dạ! Con đã cho người đi tìm con bé rồi ạ ! - Ông Trần thưa.
- Ừm!
Hiếu Thiên lấy ra từ ngăn kéo ra một lá thư , đẩy đến trước mặt Thái Na.
- Là thư Băng Đồng để lại cho em ! Em mở ra xem đi!
Thái Na không ngờ rằng mình lại có thư. Cô cũng không muốn tranh cướp gì nữa , ngày ấy chỉ vì giận dữ nên nhất thời nói vậy, không ngờ Băng Đồng lại bỏ đi thật, giờ thì cô đã hối hận thật rồi, đặc biệt là khi nghe mẹ cô kể lại ngày đến đón cô từ cô nhi viện về, Băng Đồng thật sự rất yêu thương cô sao? Việc cô mất tích lần này khiến Thái Na cũng hiểu ra nhiều thứ. Hiếu Thiên có lẽ yêu chị cô rất nhiều vì thế mới thành dạng thống khổ thế kia, cô không muốn là người chia rẽ họ nữa. Cầm lá thư đọc từng chữ một, cảm giác cay mũi ập tới làm Thái Na không kiềm nổi nước mắt. Trong thư Băng Đồng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thơ và cuối cùng là những lời dặn dò cô phải sống tốt , phải thay cô chăm sóc cho Hiếu Thiên , thói quen , sở thích của Hiếu Thiên thế nào? Tất cả đều được ghi rõ.....cho thấy trong lòng Băng Đồng yêu Hiếu Thiên thế nào? Có lẽ nó không thể so sáng được.......
- Chị hai ngốc! Em xin lỗi! Đều là tại em! Huhu! Muốn em làm thay chị sao? Em không làm nổi đâu,.......hức.....chị hai.....- Cô khóc nức nở thành tiếng.
Hiếu Thiên kéo cô vào lòng dỗ nhẹ, như dỗ như em gái.....
- Anh nhất định tìm chị hai em về!
_____________@__@____________
Băng Đồng mới đặt chân xuống đất Việt Nam chưa được bao lâu nên còn rất lạ làm với giao tiếp , đi lại. Khu cô sống là một khu rất nhộn nhịp, gần trung tâm thành phố Hồ Chí Minh. Cũng may thời gian trước cô có tích góp được một khoản tiền nên giờ cũng thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Đợi khi ổn định cuộc sống cô sẽ tìm việc làm thêm kiếm tiền.
Đang loay hoay với Đống đồ dùng trên tay , cô còn muốn mua thêm chút đô ăn nữa nhưng không biết nói sao cho người phụ nữ bán hàng hiểu. Mặc cho cô khua chân múa tay thế nào đi nữa Vũng không hiểu.....
- Cô ấy muốn mua cá chép!
Giọng nói quen thuộc đằng sau khiến cô bất giác quay đầu lại. Nhận ra người đối diện cô không khỏi ngạc nhiên.
- Lại gặp nhau rồi!
- Khắc Nam !
Sau đó hai người cùng đi dạo khắp chợ , cô hỏi lí do anh xuất hiện tại đây và biết được anh chính là lớn lên tại đây. Sau đó anh biết được lí do cô bỏ đi và hứa sẽ giúp đỡ cô như bạn bè.
Thực chất anh vẫn còn tình cảm với cô nhưng mà nghe cô kể thì bó lẽ Anh đã không còn cơ hội bước vào tim cô nữa rồi. Vậy thì làm bạn cũng tốt lắm rồi. Anh đưa cô đi thăm quan nhiều nơi , rồi còn sách đồ giúp cô, khiến cho cô có chút áy náy.
- Tạm biệt! Tôi có việc đi trước , có gì cứ nhờ tôi là được , đừng ngại! Hẹn gặp lại! - Anh đưa cho cô một tấm thiệp rồi chạy đi!
Cô chỉ cười nói cảm ơn rồi đón lấy đồ bước vào nhà. Cô sống ở một căn nhà hai tầng khá đơn giản , nhưng ấm áp. Vừa mở túi cá ra, mùi cá tanh bay vào mũi. Một trận ào ạt xáo trộn dạ dày dâng lên mạnh mẽ. Chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn đến hết lục phủ ngũ tạn mới ngừng lại.
- Chẳng có lẽ.......?- Cô ngờ vực nhớ ra"dì cả" của cô đã trễ mất một thời gian rồi.
- Mình mang thai?
Cô hơi bất ngờ khi đoán chừng mình có thai , lẽ nào đây là ông trời sắp đặt. Cô mất đi anh nhưng lại cho cô mang thai con của anh, có lẽ đây là sự an ủi chăng? Nhất định là vậy! Cô sẽ bảo vệ tốt con hai người .....
- Con ngoan! Cảm ơn con!
---->Hết phần 2<----
Lonely: Viết đoạn này cảm thấy lúng túng cực kỳ. Không biết diễn tả sao nữa! Haizzzz. Đón đọc phần 3 nhé mọi người!
/32
|