Một bữa tiệc nhỏ được tổ chức tại nhà Băng Đồng, từ hôm Hiếu Thiên và cô làn lành với nhau đến giờ , Hiếu Thiên cư nhiên như chủ nhà dọn đến đây ở. Căn biệt thự nhỏ lại vang vọng tiếng cười vui.....
"Kính......koong.....kính......koong"
Chuông cổng vang lên liên hồi kéo theo sự chú ý của mọi người trong nhà.
- Tiểu Phong! Mở cửa giúp mẹ! - Cô bận rộn với mấy món ăn.
- Dạ! - Hiếu Phong chạy ra mở cổng theo lời mami.
- Không biết ai đến.......- Cẩm Tú đứng bên cạnh bàn ăn, cô cũng đang bận với món canh cá chua ngọt của mình.
- Thằng bé nghe lời chị vậy sao mà em nói nó toàn ngó lơ thôi! Dù sao em cũng là dì nó mà! - Thái Na đứng nhặt rau với cô, không nhịn được phụng phịu. Cô thích thằng bé này nhưng cứ đến gần là bị nó thái độ bất mãn.
- Em xem lại mình đi.....- Cẩm Tú được Đà chêu chọc cô một phen.
- Chị này.....- Thái Na phụng phịu như trẻ con.
- Thôi cho chị xin , em cũng đâu còn nhỏ nữa..... Mau gả cho Quốc Kiệt thôi! - Băng Đồng cũng vào hùa với Cẩm Tú chêu cô.
- Noooooo......- Cô hét lên theo kiểu trái đất sắp bị hủy diệt cần phải đối phó.
Lí Quốc Kiệt đang ngồi uống cà phê với mấy tên ở phòng khách nghe thấy Thái Na hét lên đầy tuyệt vọng liền tiến vào xem xét.....
- Em yêu ! Em sao vậy? - Chạy đến bên Thái Na quan tâm theo kiểu chồng quan tâm vợ.
- Anh làm ơn! Biến xa tôi một chút! Nghe anh nói mà tôi buồn nôn quá! - Thái Na nhăn nhó mặt mày, da gà nổi nên một đợt khi nghe giọng sến hết mức của Lí Quốc Kiệt......
- Hả? Buồn nôn? Em có thai sao? - Lí Quốc Kiệt lại bắt đầu bệnh nghề nghiệp.
- Đồ điên! Có anh có thai ý! Tránh ra! - Thái Na hét lên tựa sư tử gầm đẩy Lú Quốc Kiệt tráng qua một bên , cô đi thẳng ra cửa, không thể nhịn thêm dù chỉ một giây nài nữa......
Nhưng vừa ra đến cửa cô lại đụng trúng người mới đến....
-Áaaa.....- Cô xém chút nữa bị ngã ngửa nếu không có cánh tay người đó kéo cô lại.
-Cẩn thận! - Khắc Nam cũng vừa bước chân đến cửa thì bị cô từ trong bước ra va phải.
- Dì thật là hậu đậu! - Hiếu Phong đứng phía sau lè lưỡi trêu trọc.
- Tiểu Phong! Con.......- Thái Na tức giận nhưng cũng vừa xấu hổ.......
- Mami! Mẹ ra xem ai đến này! - Tiểu Phong cầm tay bà Kiều Oanh dẫn vào trong nhà.
Giọng nói của thằng bé làm kéo theo sự chú ý của mọi người , tất cả nhìn ba người vừa bước tới cửa.
...........................
- Bác gái, Khắc Nam, Kim Nhã mọi người đến rồi! Vào trong thôi! - cô dẫn ba người bọn họ vào phòng khách.
- Được rồi! Vui vậy, sao ta có thể không đến chứ! Hiếu Thiên ? - Bà Kiều Oanh nhìn anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Sao Bác biết tên anh ấy? Giới thiệu với Bác đây là....- Cô vui vẻ nói cười.
- Không cần! - Bà vội ngăn lời tiếp theo của cô.- Hiếu Thiên , đã lâu không gặp con! - Bà quay sang Hiếu Thiên nở nụ cười chan chứa tình mẫu tử.
Câu nói của bà mang theo ẩn ý nhằm giải thích cho sự thắc mắc cửa cô. Nghe xong câu nói của bà người cô như cứng đờ, chết sững, chuyện gì đang xảy ra?
- Bác gái! Đã lâu không gặp! - Thái Lăng cúi đầu chào theo phép lịch sự. Lúc bé anh đã từng gặp qua bà vài lần, bà vẫn đẹp lão lắm.
- Hiếu Thiên! Con còn hận mẹ sao? - Bà Kiều Oanh tiến lại gần Hiếu Thiên, mỉm cười nhìn anh. - Mẹ xin lỗi! Con trai!
- Bà có tư cách vì gọi tôi là con trai sao? - Hiếu Thiên nở nụ cười dầy mỉa mai, trong lòng chua xót không thôi, anh vẫn còn nhớ khi xưa bà đã bỏ anh đi, mặc cho anh van xin, khóc nóc.
- Đúng là mẹ không có tư cách cầu xin con tha thứ, nhưng mẹ vẫn muốn nói xin lỗi vói con!
Bà biết là bà có lỗi, bà đã không làm tròn bổn phận của người mẹ nhưng khi đó là do hoàn cảnh bắt buộc.....
- Đủ rồi! Tôi không muốn nghe thêm nữa! Hôm nay là ngày vui, nếu bà đến đây chỉ để nói những lời này thì mời về cho!....- Anh nói bằng chất giọng lạnh lùng, cố tỏ ra cứng rắn.
Băng Đồng đủ thông minh để nhận ra chuyện gì đang diễn ra, cô cũng đã làm mẹ, cũng từng có con nên cô hiểu được tấm lòng cha mẹ, cô rất thông cảm cho hoàn cảnh của bà lúc này.....
- Được rồi! Hôm nay là ngày vui! Không nên phá vỡ mọi người không nhất thiết phải tỏ ra căng thẳng thế chứ! Bác gái! Mọi người thấy cháu nói đúng không? - Băng Đồng nên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt này...
- Phải! Phải !- Thái Lăng cũng hùa theo cô.
Hiếu Thiên cũng không tỏ ra gay gắt nữa, anh không muốn cô phải khó xử thêm nữa......
_____________@____@____________
Ba đứa nhóc vì mải chơi nên đến sau, tìm mãi mới ra căn biệt thự nay.....
- Hai ơi! Đây là nhà chú Thiên với cô Băng Đồng sao? - Đường Du đứng bên cạnh chị mình, mắt dáo dác nhìn căn biệt thự nhi nhỏ so với nhà mình thì chỉ bằng một phần......
- Chắc Vậy! - Đường Dạ xoa đầu em gái.....
Đương Nhu không nói nhiều, tiến lên bấm chuông cổng......
**************
- Reng......kính.......koong...."
- Để em ra mở cho, mọi người cứ ngồi vào bàn đi....- Băng Đồng chạy ra mở cổng.
Cẩm Tú cùng Thái Na, Kim Nhã cùng nhau mang đồ ăn lên bàn.
- Chắc mấy đứa nhóc nhà mình chơi chán rồi mà.....
Thái Lăng thở dài với ba nhóc quậy nhà mình, suốt ngày trốn ra ngoài quậy phá không thể quản nổi....
*****************
Vài giây sau, ba bóng nhỏ vọt vào phòng ăn khiến cho mọi người phải quay ra chú ý, vì cả ba đều như những thiên thần hạ phàm, đáng yêu vô cùng......
- Chúng con chào bà, chài cô, chào chú, chào ba mẹ , chào dì.....- Như một bài đồng thanh cất lên.
- Lại đây, lại đây nào....- Băng Đồng kéo cả ba lại bàn ăn.
Dường Du được chiều hư quen rồi nên không cần chờ láu hay thúc giục nó chạy lại, ôm cổ Hiếu Thiên , bắt đầu làm nũng....
- Chú Thiên ơi! Con nhớ chú Thiên đẹp trai của con quá.....- Giọng non nớt vịnh vọt vang lên khiến cho mọi người nổi da gà.
- Sao con? Chú cũng rất nhớ tiểu Du! - Hiếu Thiên hôn lên nó một cái.
Hiếu Phong nhìn một màn này không khỏi giận dỗi, nó chưa được baba bế thế kia bao giờ...... Từ khi gặp lại đến giờ nó và baba cũng chưa có cơ hội bồi đắp tình cảm cha con, nhìn một màn kia nó không khỏi ghen tị, nước mắt trực trào!
- Ê! Thằng nhóc kia! Sao mày lại ở đây!- Đường Dạ giờ mới phát hiện ra sự có mặt của Hiếu Phong.
- Ơ! Nhóc xấu xí! Sao ngươi cũng ở đây? - Đường Du đang mải làm nũng thì bị câu nói của anh hai nó làm cho chú ý, quay sang thấy Hiếu Phong, nó không khỏi hứng thú.
- Mấy đứa biết nhau à? - Thái Lăng thắc mắc.
- Dạ....- Đường Du khoa chân múa tay ngồi trong lòng Hiếu Thiên kể lại mọi chuyện.
- Có duyên! Có duyên!- Thái Lăng cười hô hô đắc ý.
Hiếu Phong không thèm nghe câu chuyện nhàm chán này nữa, thằng nhỏ quay sang Đường Nhu tứ nãy giờ vẫn im lặng , lạnh lùng..... Cô bé đẹp như thiên sứ nhưng cái đẹp của cô bé khác với vẻ đẹp của tiểu Du, cái đẹp mang chút bí ẩn.
- Hiếu Phong! Sau này làm con rể chú Lăng nha!
Hiếu Pong đang mải ngắm nhìn" người đẹp" thì bị câu nói của Thái Lăng làm cho giật mình......
- Dạ! - khi nhận thức ra thì mặt bất giác đỏ bừng vì ngượng, đánh mắt nhìn Đường Nhu thái độ cô bé vẫn dửng dưng như không có gì liên quan đến mình.....
Vậy là mọi người được một phen cười đau bụng , Hiếu Phong còn bé đã biết ngượng rồi nha!
________.@______@________
Khi tiệc dã tàn, màn đêm buông xuống ai về nhà lấy. Hiếu Phong cũng vì đùa nghịch quá mệt đã sớm đi ngủ từ lâu. Cô bước từ phòng tắm ra thấy anh ngồi dựa vào đầu giường đọc báo.
- Xong rồi sao? - Hiếu Thiên với tay kéo cô lại cầm chiếc khăn trong tay cô giúp cô lau khô tóc ướt.
- Anh chưa ngủ à? Khuya lắm rồi! - Cô nhìn đồng hồ đã hơn 10h tối.
- Anh quen rồi! - Hiếu Thiên Âu yếm ôm cô vào lòng lười nhác gối cằm lên vai cô, kít hương thơm sữa tắm từ người cô, thật dễ chịu.
- Từ khi nào ? - Cô nhắm mắt thư giãn.
- Từ khi em rời đi! - Anh hờ hững đáp lại cô, bàn tay nhẹ nhành vuốt mái tóc dài còn ẩm của cô.
Lâu lắm rồi mới có được giây phút yên bình thế này, cô vô cùng chân trọng.
- Mình về nhà nhé? - Anh đột nhiên lên tiếng đề nghị.
- Sao? Đây không phải nhà sao? - Cô có chút không hiểu nhìn anh.
- Đây đâu phải? Nhà của chúng ta ở biệt thự Trần gia mà! - Anh cúi xuống hôn lên cái chán của cô một cái kêu rõ to.
- Chúng ta không thể ở đây sao? - Cô thực sự rất thích nơi này, nó gắn bó với kỉ niệm của hai mẹ con, nó là nơi Hiếu Phong lớn lên.
-Bà nội và ba đã già, nội muốn gặp chắt! Anh không muốn hai người phải chờ lâu nữa? - Anh đột nghiêm túc nhìn cô.
- Ưm....được......nhưng em muốn ở đây chơi thêm ít ngày nữa! - Cô cũng không thể làm bà nội và ba thất vọng trước sau gì cũng về, nhưng bây giờ cô chỉ muốn ở lại đây thêm ít ngày nữa.
-ai mình đi du lịch! - Anh không muốn cô bị Gò bó nên cũng gật đầu chấp nhận.
- À! Mai mọi người sẽ về nước sao? - Cô cũng vừa nghe Cẩm Tú thông báo hồi chiều.
- Ưm....họ muốn về sớm chút, còn nhiều việc phải giải quyết! Thái Lăng còn phải lo cho công ty! Lí Quốc Kiệt thì bận việc của bệnh viện! Bọn nhỏ còn phải đi học!- Anh giải thích cho cô hiểu.
- Ừ! - Cô gật đầu sau đó nhắm mắt lại lười biếng nằm vào lòng anh.
- Thái Lăng thật tốt phúc! Làm cha của một đán trẻ dễ thương! - Anh nhìn cô cười gian tà.
- Mình cũng có Hiếu Phong mà! - Cô lười nhắc trả lời không hề đề phòng anh có ý gì.
- Vậy mình có thể sinh thêm vài đứa không! - Anh đột nhiên muốn đùa cô một lúc.
- Aaa!!!! Em không phải lợn nha! Không! Buông em ra!- Cô bất ngờ nhận ra ý của anh, tức giận không ngừng tăng cao.
Anh cúi đầu hôn lên làn môi mềm mại của cô, khiến cô không thể la ầm nữa.....
Đêm Sài Gòn luôn mang theo cái lạnh vì nhiệt độ thấp dần về đêm. Cây cối trong vườn bị gió làn lay động, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, dịu dàng màng theo hương hoa hoà vào trong không khí.
_________@_____@________
Từng cơn gió mắt mẻ mang theo vị mặn của biển thổi khiến người ta dễ chịu, thỏa mái......
- Lần đầu tiên em đến một nơi thế này đấy, chồng à! Anh.....sao biết chỗ này? - Zbawng Đồng thích thú chạy nhảy như một đứa trẻ trên bờ biển.
- Đây là nơi anh được mẹ đưa đến hồi nhỏ xíu! Khi đó anh chưa biết nhận thức về thế giới phức tạp này ! ......- Hiếu Thiên có vẻ buồn khi nhớ lại tuổi thơ.
- Anh vẫn giận mẹ sao? - Cô thấy thái độ của anh nên cũng không còn tâm trạng đùa nữa.
- Anh .....không biết nữa! - Anh thở dài kéo cô vào lòng ôm lấy.
- Mọi thứ đã qua thì cho qua đi anh, mình không nên nghĩ lại nữa! Tha thứ đi thôi! - Cô cũng quàng tay ôm lấy thắt lưng anh , an ủi. Cô cần một cuộc sống thanh thản, không hận thù.
- Được! - Anh sẽ vì cô bỏ qua tất cả.
Hai người cứ ôm nhau như vậy khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ cặp đôi Tiên Đồng- Ngọc Nữ này.
- Hai người làm ơn đi! Đến đây để chơi hay là dể diễn màn sướt mướt tình cảm ạ?
Đột nhiên tiểu quỷ Hiếu Phong từ đâu xuất hiện khiến họ phải quay lại nhìn. Hiếu Phong càng lớn càng giống Hiếu Thiên, đẹp trai ngời ngời, thằng bé mặc một chiếc quần đùi hoa, trên để trần, tóc cắt tỉa stye gọn gàng, mắt đeo một cặp kính dâm. Thằng bé đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người ta. Một nhà ba người đẹp xinh đứng cạnh nhau đúng là làm choáng ngập vạn vật......
_______@___@______
Ô tô củ Hiếu Thiên mau chóng lán vào làn xe của đường phố tấp nập. Trong xe một nhà ba người vui vẻ nói cười. Hôm nay Băng Đồng mặc một bộ đầm đơn giản, áo sơ mi kẻ ka-rô, váy xoè đến đùi gối màu vàng nhạt, chân mang một đôi hài búp bê xinh xắn, thoạt nhìn vô cùng kiều diễm, đơn thuần,....Hiéu Phong đáng yêu với bộ đồ mùa hè mát mẻ, Hiếu Thiên cũng không còn bộ dạng vest đen của công sở nữa mà thay vào đó là bộ đồ thoải mái hệt một chàng trai tuấn tú, phóng thoáng.
- Mình đi đâu vậy baba? - Hiếu Phong nhìn sang bên đường, xe dần rời xa thành phố nhộn nhịp, những mái nhà cao cao hiện đại...
- Mình đi đâu đây?- Cô cũng không nhịn được thắc mắc.
- Đến nơi rồi sẽ biêt! - Anh làm ra vẻ bí mật, nháy mắt cô cười.
Sau một tiếng chạy xe cuối cùng họ cũng đến một làng quê yên bình với những cánh đồng lúa trải dài và cánh cò bay lả....
- Wow! Thật tuyệt!- Cô không khỏi bật lên lời cảm thân khi nhìn thấy khung cảnh này.
- Baba, mami! Hai người qua kia xem , thật nhiều hoa quả nha!- Hiếu Phong thích thú nhìn phía làng......
Hiếu Thiên nhìn cô và con vui vẻ thích như vậy trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, bất giác nở nụ cười rạng ngời. Cô quay lại nhìn thấy hình ảnh anh lúc này, mặt bất giác đỏ....
- Sao anh biết chỗ này! - Cô thật sự không ngờ nha.
- Anh mà.....- Hiếu Thiên vì muốn làm cho cô vui đã phải lên mạng tìm mãi mới ra nơi này.......
Hiếu Phong dang tay đứng giữa cánh đồng lúa mới chổ bông, hương sữa thơm ngạt ngào, đậm chất làng quê Việt Nam.
- Ba mẹ! Qua bên này! - Thằng bé thích thú chạy nhảy.
- Được!- Cô cũng tháo hài sách trên tay, đôi trân trần tiếp xúc với cỏ xanh mát lạnh có chút dễ chịu.
Hiếu Thiên mở máy ảnh chụp lại những hình ảnh cả gia đình..... Tràn ngập tiếng cười trẻ thơ....
***********
Sau khi chạy nhảy mệt mỏi , Băng Đồng ngồi trên bãi cỏ xanh, đầu dựa vào vai anh, mắt ngắm nhìn Hiếu Phong vui vẻ thả diều phía xa.....
- Mệt sao? - Anh yêu chiều vuốt mái tóc dài của cô.
- Không! - Cô lắc đầu nhìn anh cười.
Anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước....
- Sau này chúng ta già em muốn sống ở một nơi như thế nay! Chỉ cần có anh là đủ.....- Cô mơ màng tưởng tượng tương lai.
- Đợi khi Hiếu Phòng lớn lên, anh sẽ giao cho nó quản lí mọi thứ, vợ chồng mình đi du lịch khắp thế giới! - Anh vòng tay ôm cô thật chặt.
- Được! Ông lão phải nghe lời bà lão nhé! - Cô véo mũi anh chêu chọc.
- Nhưng bây giờ bà lão phải sinh cho anh một đàn con đã!
- Hứ! Dám coi em là lợn này! - Cô dơ móng vuốt của mình nhào vào "xử lí" anh.
- Haha,.......là em tự nhận! - Anh chỉ cười sảng khoái mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Hiếu Phong nhìn sang thấy ba mẹ bên nhau vui vẻ hạnh phúc vậy thì có chút tủi thân. Nó mừng vì mami hạnh phúc nhưng lại ghét bị ngớ lơ. Phải mau mau sinh cho nó một đứa em cho có bạn thôi.....
@ ______@______@______@
@____@_____@____@
@_______@________@______@_______@
[.....
Lonely: Tiws bói thật nhé! Mấy đoạn làng quê này có rất nhiều cảm xúc nhưng không nói lên lời....,... Các bạn thông cảm nha!.......
Hiếu Phong: Chị ơi! Sao em lún nào cũng bị ngó lơ vậy????
Lonely: Ráng nghe cưng! Cưng sắp có bạn rồi!(xoa xoa đầu thằng bé)
Hiếu Phong: Bà chị xấu xa! Đừng coi em là con nít mà lừa.....(Ghét nhất bị xoa đầu)
.......]
"Kính......koong.....kính......koong"
Chuông cổng vang lên liên hồi kéo theo sự chú ý của mọi người trong nhà.
- Tiểu Phong! Mở cửa giúp mẹ! - Cô bận rộn với mấy món ăn.
- Dạ! - Hiếu Phong chạy ra mở cổng theo lời mami.
- Không biết ai đến.......- Cẩm Tú đứng bên cạnh bàn ăn, cô cũng đang bận với món canh cá chua ngọt của mình.
- Thằng bé nghe lời chị vậy sao mà em nói nó toàn ngó lơ thôi! Dù sao em cũng là dì nó mà! - Thái Na đứng nhặt rau với cô, không nhịn được phụng phịu. Cô thích thằng bé này nhưng cứ đến gần là bị nó thái độ bất mãn.
- Em xem lại mình đi.....- Cẩm Tú được Đà chêu chọc cô một phen.
- Chị này.....- Thái Na phụng phịu như trẻ con.
- Thôi cho chị xin , em cũng đâu còn nhỏ nữa..... Mau gả cho Quốc Kiệt thôi! - Băng Đồng cũng vào hùa với Cẩm Tú chêu cô.
- Noooooo......- Cô hét lên theo kiểu trái đất sắp bị hủy diệt cần phải đối phó.
Lí Quốc Kiệt đang ngồi uống cà phê với mấy tên ở phòng khách nghe thấy Thái Na hét lên đầy tuyệt vọng liền tiến vào xem xét.....
- Em yêu ! Em sao vậy? - Chạy đến bên Thái Na quan tâm theo kiểu chồng quan tâm vợ.
- Anh làm ơn! Biến xa tôi một chút! Nghe anh nói mà tôi buồn nôn quá! - Thái Na nhăn nhó mặt mày, da gà nổi nên một đợt khi nghe giọng sến hết mức của Lí Quốc Kiệt......
- Hả? Buồn nôn? Em có thai sao? - Lí Quốc Kiệt lại bắt đầu bệnh nghề nghiệp.
- Đồ điên! Có anh có thai ý! Tránh ra! - Thái Na hét lên tựa sư tử gầm đẩy Lú Quốc Kiệt tráng qua một bên , cô đi thẳng ra cửa, không thể nhịn thêm dù chỉ một giây nài nữa......
Nhưng vừa ra đến cửa cô lại đụng trúng người mới đến....
-Áaaa.....- Cô xém chút nữa bị ngã ngửa nếu không có cánh tay người đó kéo cô lại.
-Cẩn thận! - Khắc Nam cũng vừa bước chân đến cửa thì bị cô từ trong bước ra va phải.
- Dì thật là hậu đậu! - Hiếu Phong đứng phía sau lè lưỡi trêu trọc.
- Tiểu Phong! Con.......- Thái Na tức giận nhưng cũng vừa xấu hổ.......
- Mami! Mẹ ra xem ai đến này! - Tiểu Phong cầm tay bà Kiều Oanh dẫn vào trong nhà.
Giọng nói của thằng bé làm kéo theo sự chú ý của mọi người , tất cả nhìn ba người vừa bước tới cửa.
...........................
- Bác gái, Khắc Nam, Kim Nhã mọi người đến rồi! Vào trong thôi! - cô dẫn ba người bọn họ vào phòng khách.
- Được rồi! Vui vậy, sao ta có thể không đến chứ! Hiếu Thiên ? - Bà Kiều Oanh nhìn anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Sao Bác biết tên anh ấy? Giới thiệu với Bác đây là....- Cô vui vẻ nói cười.
- Không cần! - Bà vội ngăn lời tiếp theo của cô.- Hiếu Thiên , đã lâu không gặp con! - Bà quay sang Hiếu Thiên nở nụ cười chan chứa tình mẫu tử.
Câu nói của bà mang theo ẩn ý nhằm giải thích cho sự thắc mắc cửa cô. Nghe xong câu nói của bà người cô như cứng đờ, chết sững, chuyện gì đang xảy ra?
- Bác gái! Đã lâu không gặp! - Thái Lăng cúi đầu chào theo phép lịch sự. Lúc bé anh đã từng gặp qua bà vài lần, bà vẫn đẹp lão lắm.
- Hiếu Thiên! Con còn hận mẹ sao? - Bà Kiều Oanh tiến lại gần Hiếu Thiên, mỉm cười nhìn anh. - Mẹ xin lỗi! Con trai!
- Bà có tư cách vì gọi tôi là con trai sao? - Hiếu Thiên nở nụ cười dầy mỉa mai, trong lòng chua xót không thôi, anh vẫn còn nhớ khi xưa bà đã bỏ anh đi, mặc cho anh van xin, khóc nóc.
- Đúng là mẹ không có tư cách cầu xin con tha thứ, nhưng mẹ vẫn muốn nói xin lỗi vói con!
Bà biết là bà có lỗi, bà đã không làm tròn bổn phận của người mẹ nhưng khi đó là do hoàn cảnh bắt buộc.....
- Đủ rồi! Tôi không muốn nghe thêm nữa! Hôm nay là ngày vui, nếu bà đến đây chỉ để nói những lời này thì mời về cho!....- Anh nói bằng chất giọng lạnh lùng, cố tỏ ra cứng rắn.
Băng Đồng đủ thông minh để nhận ra chuyện gì đang diễn ra, cô cũng đã làm mẹ, cũng từng có con nên cô hiểu được tấm lòng cha mẹ, cô rất thông cảm cho hoàn cảnh của bà lúc này.....
- Được rồi! Hôm nay là ngày vui! Không nên phá vỡ mọi người không nhất thiết phải tỏ ra căng thẳng thế chứ! Bác gái! Mọi người thấy cháu nói đúng không? - Băng Đồng nên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt này...
- Phải! Phải !- Thái Lăng cũng hùa theo cô.
Hiếu Thiên cũng không tỏ ra gay gắt nữa, anh không muốn cô phải khó xử thêm nữa......
_____________@____@____________
Ba đứa nhóc vì mải chơi nên đến sau, tìm mãi mới ra căn biệt thự nay.....
- Hai ơi! Đây là nhà chú Thiên với cô Băng Đồng sao? - Đường Du đứng bên cạnh chị mình, mắt dáo dác nhìn căn biệt thự nhi nhỏ so với nhà mình thì chỉ bằng một phần......
- Chắc Vậy! - Đường Dạ xoa đầu em gái.....
Đương Nhu không nói nhiều, tiến lên bấm chuông cổng......
**************
- Reng......kính.......koong...."
- Để em ra mở cho, mọi người cứ ngồi vào bàn đi....- Băng Đồng chạy ra mở cổng.
Cẩm Tú cùng Thái Na, Kim Nhã cùng nhau mang đồ ăn lên bàn.
- Chắc mấy đứa nhóc nhà mình chơi chán rồi mà.....
Thái Lăng thở dài với ba nhóc quậy nhà mình, suốt ngày trốn ra ngoài quậy phá không thể quản nổi....
*****************
Vài giây sau, ba bóng nhỏ vọt vào phòng ăn khiến cho mọi người phải quay ra chú ý, vì cả ba đều như những thiên thần hạ phàm, đáng yêu vô cùng......
- Chúng con chào bà, chài cô, chào chú, chào ba mẹ , chào dì.....- Như một bài đồng thanh cất lên.
- Lại đây, lại đây nào....- Băng Đồng kéo cả ba lại bàn ăn.
Dường Du được chiều hư quen rồi nên không cần chờ láu hay thúc giục nó chạy lại, ôm cổ Hiếu Thiên , bắt đầu làm nũng....
- Chú Thiên ơi! Con nhớ chú Thiên đẹp trai của con quá.....- Giọng non nớt vịnh vọt vang lên khiến cho mọi người nổi da gà.
- Sao con? Chú cũng rất nhớ tiểu Du! - Hiếu Thiên hôn lên nó một cái.
Hiếu Phong nhìn một màn này không khỏi giận dỗi, nó chưa được baba bế thế kia bao giờ...... Từ khi gặp lại đến giờ nó và baba cũng chưa có cơ hội bồi đắp tình cảm cha con, nhìn một màn kia nó không khỏi ghen tị, nước mắt trực trào!
- Ê! Thằng nhóc kia! Sao mày lại ở đây!- Đường Dạ giờ mới phát hiện ra sự có mặt của Hiếu Phong.
- Ơ! Nhóc xấu xí! Sao ngươi cũng ở đây? - Đường Du đang mải làm nũng thì bị câu nói của anh hai nó làm cho chú ý, quay sang thấy Hiếu Phong, nó không khỏi hứng thú.
- Mấy đứa biết nhau à? - Thái Lăng thắc mắc.
- Dạ....- Đường Du khoa chân múa tay ngồi trong lòng Hiếu Thiên kể lại mọi chuyện.
- Có duyên! Có duyên!- Thái Lăng cười hô hô đắc ý.
Hiếu Phong không thèm nghe câu chuyện nhàm chán này nữa, thằng nhỏ quay sang Đường Nhu tứ nãy giờ vẫn im lặng , lạnh lùng..... Cô bé đẹp như thiên sứ nhưng cái đẹp của cô bé khác với vẻ đẹp của tiểu Du, cái đẹp mang chút bí ẩn.
- Hiếu Phong! Sau này làm con rể chú Lăng nha!
Hiếu Pong đang mải ngắm nhìn" người đẹp" thì bị câu nói của Thái Lăng làm cho giật mình......
- Dạ! - khi nhận thức ra thì mặt bất giác đỏ bừng vì ngượng, đánh mắt nhìn Đường Nhu thái độ cô bé vẫn dửng dưng như không có gì liên quan đến mình.....
Vậy là mọi người được một phen cười đau bụng , Hiếu Phong còn bé đã biết ngượng rồi nha!
________.@______@________
Khi tiệc dã tàn, màn đêm buông xuống ai về nhà lấy. Hiếu Phong cũng vì đùa nghịch quá mệt đã sớm đi ngủ từ lâu. Cô bước từ phòng tắm ra thấy anh ngồi dựa vào đầu giường đọc báo.
- Xong rồi sao? - Hiếu Thiên với tay kéo cô lại cầm chiếc khăn trong tay cô giúp cô lau khô tóc ướt.
- Anh chưa ngủ à? Khuya lắm rồi! - Cô nhìn đồng hồ đã hơn 10h tối.
- Anh quen rồi! - Hiếu Thiên Âu yếm ôm cô vào lòng lười nhác gối cằm lên vai cô, kít hương thơm sữa tắm từ người cô, thật dễ chịu.
- Từ khi nào ? - Cô nhắm mắt thư giãn.
- Từ khi em rời đi! - Anh hờ hững đáp lại cô, bàn tay nhẹ nhành vuốt mái tóc dài còn ẩm của cô.
Lâu lắm rồi mới có được giây phút yên bình thế này, cô vô cùng chân trọng.
- Mình về nhà nhé? - Anh đột nhiên lên tiếng đề nghị.
- Sao? Đây không phải nhà sao? - Cô có chút không hiểu nhìn anh.
- Đây đâu phải? Nhà của chúng ta ở biệt thự Trần gia mà! - Anh cúi xuống hôn lên cái chán của cô một cái kêu rõ to.
- Chúng ta không thể ở đây sao? - Cô thực sự rất thích nơi này, nó gắn bó với kỉ niệm của hai mẹ con, nó là nơi Hiếu Phong lớn lên.
-Bà nội và ba đã già, nội muốn gặp chắt! Anh không muốn hai người phải chờ lâu nữa? - Anh đột nghiêm túc nhìn cô.
- Ưm....được......nhưng em muốn ở đây chơi thêm ít ngày nữa! - Cô cũng không thể làm bà nội và ba thất vọng trước sau gì cũng về, nhưng bây giờ cô chỉ muốn ở lại đây thêm ít ngày nữa.
-ai mình đi du lịch! - Anh không muốn cô bị Gò bó nên cũng gật đầu chấp nhận.
- À! Mai mọi người sẽ về nước sao? - Cô cũng vừa nghe Cẩm Tú thông báo hồi chiều.
- Ưm....họ muốn về sớm chút, còn nhiều việc phải giải quyết! Thái Lăng còn phải lo cho công ty! Lí Quốc Kiệt thì bận việc của bệnh viện! Bọn nhỏ còn phải đi học!- Anh giải thích cho cô hiểu.
- Ừ! - Cô gật đầu sau đó nhắm mắt lại lười biếng nằm vào lòng anh.
- Thái Lăng thật tốt phúc! Làm cha của một đán trẻ dễ thương! - Anh nhìn cô cười gian tà.
- Mình cũng có Hiếu Phong mà! - Cô lười nhắc trả lời không hề đề phòng anh có ý gì.
- Vậy mình có thể sinh thêm vài đứa không! - Anh đột nhiên muốn đùa cô một lúc.
- Aaa!!!! Em không phải lợn nha! Không! Buông em ra!- Cô bất ngờ nhận ra ý của anh, tức giận không ngừng tăng cao.
Anh cúi đầu hôn lên làn môi mềm mại của cô, khiến cô không thể la ầm nữa.....
Đêm Sài Gòn luôn mang theo cái lạnh vì nhiệt độ thấp dần về đêm. Cây cối trong vườn bị gió làn lay động, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, dịu dàng màng theo hương hoa hoà vào trong không khí.
_________@_____@________
Từng cơn gió mắt mẻ mang theo vị mặn của biển thổi khiến người ta dễ chịu, thỏa mái......
- Lần đầu tiên em đến một nơi thế này đấy, chồng à! Anh.....sao biết chỗ này? - Zbawng Đồng thích thú chạy nhảy như một đứa trẻ trên bờ biển.
- Đây là nơi anh được mẹ đưa đến hồi nhỏ xíu! Khi đó anh chưa biết nhận thức về thế giới phức tạp này ! ......- Hiếu Thiên có vẻ buồn khi nhớ lại tuổi thơ.
- Anh vẫn giận mẹ sao? - Cô thấy thái độ của anh nên cũng không còn tâm trạng đùa nữa.
- Anh .....không biết nữa! - Anh thở dài kéo cô vào lòng ôm lấy.
- Mọi thứ đã qua thì cho qua đi anh, mình không nên nghĩ lại nữa! Tha thứ đi thôi! - Cô cũng quàng tay ôm lấy thắt lưng anh , an ủi. Cô cần một cuộc sống thanh thản, không hận thù.
- Được! - Anh sẽ vì cô bỏ qua tất cả.
Hai người cứ ôm nhau như vậy khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ cặp đôi Tiên Đồng- Ngọc Nữ này.
- Hai người làm ơn đi! Đến đây để chơi hay là dể diễn màn sướt mướt tình cảm ạ?
Đột nhiên tiểu quỷ Hiếu Phong từ đâu xuất hiện khiến họ phải quay lại nhìn. Hiếu Phong càng lớn càng giống Hiếu Thiên, đẹp trai ngời ngời, thằng bé mặc một chiếc quần đùi hoa, trên để trần, tóc cắt tỉa stye gọn gàng, mắt đeo một cặp kính dâm. Thằng bé đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người ta. Một nhà ba người đẹp xinh đứng cạnh nhau đúng là làm choáng ngập vạn vật......
_______@___@______
Ô tô củ Hiếu Thiên mau chóng lán vào làn xe của đường phố tấp nập. Trong xe một nhà ba người vui vẻ nói cười. Hôm nay Băng Đồng mặc một bộ đầm đơn giản, áo sơ mi kẻ ka-rô, váy xoè đến đùi gối màu vàng nhạt, chân mang một đôi hài búp bê xinh xắn, thoạt nhìn vô cùng kiều diễm, đơn thuần,....Hiéu Phong đáng yêu với bộ đồ mùa hè mát mẻ, Hiếu Thiên cũng không còn bộ dạng vest đen của công sở nữa mà thay vào đó là bộ đồ thoải mái hệt một chàng trai tuấn tú, phóng thoáng.
- Mình đi đâu vậy baba? - Hiếu Phong nhìn sang bên đường, xe dần rời xa thành phố nhộn nhịp, những mái nhà cao cao hiện đại...
- Mình đi đâu đây?- Cô cũng không nhịn được thắc mắc.
- Đến nơi rồi sẽ biêt! - Anh làm ra vẻ bí mật, nháy mắt cô cười.
Sau một tiếng chạy xe cuối cùng họ cũng đến một làng quê yên bình với những cánh đồng lúa trải dài và cánh cò bay lả....
- Wow! Thật tuyệt!- Cô không khỏi bật lên lời cảm thân khi nhìn thấy khung cảnh này.
- Baba, mami! Hai người qua kia xem , thật nhiều hoa quả nha!- Hiếu Phong thích thú nhìn phía làng......
Hiếu Thiên nhìn cô và con vui vẻ thích như vậy trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, bất giác nở nụ cười rạng ngời. Cô quay lại nhìn thấy hình ảnh anh lúc này, mặt bất giác đỏ....
- Sao anh biết chỗ này! - Cô thật sự không ngờ nha.
- Anh mà.....- Hiếu Thiên vì muốn làm cho cô vui đã phải lên mạng tìm mãi mới ra nơi này.......
Hiếu Phong dang tay đứng giữa cánh đồng lúa mới chổ bông, hương sữa thơm ngạt ngào, đậm chất làng quê Việt Nam.
- Ba mẹ! Qua bên này! - Thằng bé thích thú chạy nhảy.
- Được!- Cô cũng tháo hài sách trên tay, đôi trân trần tiếp xúc với cỏ xanh mát lạnh có chút dễ chịu.
Hiếu Thiên mở máy ảnh chụp lại những hình ảnh cả gia đình..... Tràn ngập tiếng cười trẻ thơ....
***********
Sau khi chạy nhảy mệt mỏi , Băng Đồng ngồi trên bãi cỏ xanh, đầu dựa vào vai anh, mắt ngắm nhìn Hiếu Phong vui vẻ thả diều phía xa.....
- Mệt sao? - Anh yêu chiều vuốt mái tóc dài của cô.
- Không! - Cô lắc đầu nhìn anh cười.
Anh cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước....
- Sau này chúng ta già em muốn sống ở một nơi như thế nay! Chỉ cần có anh là đủ.....- Cô mơ màng tưởng tượng tương lai.
- Đợi khi Hiếu Phòng lớn lên, anh sẽ giao cho nó quản lí mọi thứ, vợ chồng mình đi du lịch khắp thế giới! - Anh vòng tay ôm cô thật chặt.
- Được! Ông lão phải nghe lời bà lão nhé! - Cô véo mũi anh chêu chọc.
- Nhưng bây giờ bà lão phải sinh cho anh một đàn con đã!
- Hứ! Dám coi em là lợn này! - Cô dơ móng vuốt của mình nhào vào "xử lí" anh.
- Haha,.......là em tự nhận! - Anh chỉ cười sảng khoái mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Hiếu Phong nhìn sang thấy ba mẹ bên nhau vui vẻ hạnh phúc vậy thì có chút tủi thân. Nó mừng vì mami hạnh phúc nhưng lại ghét bị ngớ lơ. Phải mau mau sinh cho nó một đứa em cho có bạn thôi.....
@ ______@______@______@
@____@_____@____@
@_______@________@______@_______@
[.....
Lonely: Tiws bói thật nhé! Mấy đoạn làng quê này có rất nhiều cảm xúc nhưng không nói lên lời....,... Các bạn thông cảm nha!.......
Hiếu Phong: Chị ơi! Sao em lún nào cũng bị ngó lơ vậy????
Lonely: Ráng nghe cưng! Cưng sắp có bạn rồi!(xoa xoa đầu thằng bé)
Hiếu Phong: Bà chị xấu xa! Đừng coi em là con nít mà lừa.....(Ghét nhất bị xoa đầu)
.......]
/32
|