Từ hôm đó Băng Đồng chính thức lên nắm quyền điều hành tập đoàn này. Do buổi họp báo biểu hiện của cô thật khiến cho mọi người cảm động. Một người phụ nữ goá chồng, còn trẻ như vậy, lại mang thai. Cô đã làm lay động lòng mọi người vì hình tượng người phụ nữ yêu chồng, thương con của mình. Giá cổ phiếu của tập đoàn đã ở mức ổn định, còn có xu hướng tăng cao nữa.......- Thiếu phu nhân! Người đến công ty sao? Có Cần ở nhà nghỉ ngơi chút không? - Quản gia Ngô nhìn cô tất bật vì công việc bận rộn chạy đi, chạy lại với cái bụng bầu không khỏi đau lòng.
- Không sao! Chú Ngô! Cháu rất khỏe! - Cô nở nụ cười chấn an với ông, sau đó cúi đầu nhẹ bước vào xe.
Quản gia Ngô giúp cô đóng cửa lại, sau đó đứng nhìn theo ô tô đang dời khỏi khuôn viên Trần gia.
Cô đã bụng to hơn bốn tháng, đi lại ngày càng khó khăn nhưng cô vẫn không muốn nghỉ ở nhà.....cô không muốn vì cô mà nhỡ công việc của tập đoàn.
"Reng.......reng......."
Điện thoại cử cô không ngừng reo, nhìn người gọi đến cô bấm nút nghe.
- Alo! Băng Di! - Cô muốn gọi như vậy, cô không muốn kêu tên Thái Na vì như thế nghe không thân thiết.
-"Chị hai! Em đang trên đường đến công ty chị! Chị rảnh không? Em cùng chị đi mua sắm đồ cho bé con nha!"
Suy nghĩ giây lát, cô đồng ý luôn, dù sao cô cũng chưa có chuẩn bị gì nhiều cho bé con. Chị em cô cũng không mấy khi cùng nhau ở một chỗ nên cô đồng ý liền.
- Được!
- " Vậy em lập tức đến!"
Tắt máy, cô gió Phó công việc lại cho Jack rồi cùng Thái Na đi mua sắm.
__________@______@__________
Thái Na cùng Băng Đồng cùng nhau mua được rất nhiều đồ, tất cả đều được người của công ty vận chuyển mang về biệt thự Trần gia.
- Chị hai! Đã lâu lắm rồi! Em không có cơ hội ngồi nói chuyện với chị như bây giờ! - Thái Na cầm muỗng khuấy tách cafe sữa trên bàn.
- Ừm......chị quá bận! - Cô mỉm cười dịu dàng nhìn Thái Na.
- Chị! Từ láu em đã muốn nói xin lỗi với chị! Hôm nay em nới có can đảm ngồi nói chuyện riêng cói chị thế này! - Thái Na đưa ly cafe lên nhấm một ngụm cho bình tĩnh, cô thực rất có lỗi.
- Em không cần phải xin lỗi! Chị mới phải xin lỗi em!
Băng Đồng cầm lấy bàn tay của cô.
- Chị hai! Em đúng là có lỗi mà! Nếu không phải do em chị và anh rể đã không phải xa nhau, rồi như hôm nay! - Cô thực sự áy láy.
- Chị không trách em! - Cô mỉm cười sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề. - Chị em mình lâu rồi giờ mới có dịp ngồi với nhau, không nên nói chuyện buồn nữa!
- Ừm!
Hai chị em tâm sự với nhau rất vui vẻ, dường như giữa họ đã không còn dù chỉ một chút khoảng cách. Đó là do tình yêu thương đã giúp họ bỏ qua cho nhau mọi nỗi buồn.
_________@_______@________
Băng Đồng thực sự rất nhớ Hiếu Thiên, cho đến giờ cô vẫn không chấp nhận Hiéu Thiên thực sự đã xa cô mãi mãi. Ôm trên tay bó hoa hồng cô đứng ở bờ biển, nơi Hiếu Thiên xảy ra chuyện. Gió nhè nhẹ thổi mang theo mùi mặn nồng đượm của biển cả. Tà váy bay bay, mái tóc đen dài bị gió thổi tung. Cô nhắm mắt lại cảm nhận anh vẫn đâu đó bên cô.
- Hiếu Thiên! Em rất nhớ anh! Ở nơi đó có tốt không? - Cô gửi tâm sự của mình vào biển, từng cánh hoa hồng bị bứt rồi theo gió rơi rụng trên mặt nước biển, sóng biển gập ghềnh khiến những cánh hoa trôi ra xa.
- Tại sao chứ? Lúc trước chính anh đã hứa sau này sẽ bảo vệ em suốt đời, vậy mà giờ anh nhẫn tâm bỏ lại em một mình là sao? Em phải làn sao bây giờ? - Băng Đồng bật khóc nức nở khi nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai người.
Cô thực sự mệt mỏi, quá mệt mỏi vì những gì anh để lại,...... Cô cô đơn vì không có anh bên cạnh.
[........
Băng Đồng ngồi trên bãi cỏ xanh, đầu dựa vào vai anh, mắt nhìn Hiếu Phong vui vẻ thả diều phía xa.....
- Mệt sao? - Anh yêu chiều vuốt mái tóc dài của cô.
- Không! - Cô lắc đầu nhìn anh cười.
Anh cúi người xuống hôn nhẹ Liên môi cô như chuồn chuồn lướt nước......
- Sau này chúng ta già em muốn sống ở một nơi thế này! Chỉ cần anh là đủ....- Cô mơ màng tưởng tượng về tương lai.
- Đợi khi Hiếu Phong lớn lên, anh sẽ giao cho nó quản lí mọi thứ, vợ chồnginhf đi du lịch thế giới! - Anh vòng tay ôm cô thật chặt....,,
...........]
Từng hồi nói của anh vẫn vang vọng trong tâm trí của cô. Phải làm sao đây, cô đau, đau lắm, trái tim vẫn rất đau.......
- Nói cho em biết......làm sao để hết yêu anh? Cô hét lên, những bông hoa đã bị cô thả trôi theo sóng biển, nước mắt mặn đắng..... Cô đã yêu anh, yêu anh nhiều lắm......cô không có cách làm mình hết yêu anh, quên đi anh, để trái tim không phải đau vì anh nữa.
- Hiếu Thiên! Em yêu anh!
Cô hét lên thật to để mang tâm sự của mình thả vào gió biển mang đu thật xa.....cô mong anh có thể nghe thấy lòng mình.
- Băng Đồng! Anh cũng yêu em!
Từ đâu đó vọng lại tiếng nói quen thuộc đã in sâu vào tâm trí cô, có đánh chết cũng không quên. Đó là giọng Hiếu Thiên.
Cô tưởng mình nghe nhầm , vì Hiếu Thiên đã mất làm sao nói được. Cô lắc đầu, lau đi nước mắt có lẽ cô quá mệt mỏi, nhớ nhung nên sinh ra mộng ảo..... Cô quay đi, trồi cũng dần tối........hoàng hôn đỏ rực phía mặt biển, ánh lên màu cô đơn, buồn man mát.......áng chiều tà......
- Băng Đồng! Nếu em yêu anh thì mau quay lại cho anh!
Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, lần này Hiếu Thiên có chút bực mình khi thấy cô ngu ngốc quay đi. Cô không thể tin được đó đúng là Hiếu Thiên, Hiếu Thiên đang đứng cách chỗ cô không xa.
- Hiếu Thiên! Là anh thật sao? - Cô vui mừng muốn chạy lại ôm lấy anh để xác thực không phải là mơ.
Hiếu Thiên cũng chạy lại kéo cô ôm vào lòng, anh rất nhớ cô, rất nhớ! Tại sao cô lại gầy ốm đến vậy chứ?
- Hiếu Thiên! Là anh sao? Thực sự là anh sao? Em thực sự không mơ chứ? - Cô cảm nhận được ấm áp trong lòng anh, cô bật khóc nức nở.
- Em không mơ! Băng Đồng! Là anh, anh vẫn còn sống! - Hiếu Thiên càng ôm cô thật chặt cho thỏa lòng mong nhớ.
- Huhu! Hiếu Thiên ......- Băng Đồng ngẹn ngào, nếu đây chỉ là một giấc mơ thôi thì cô nguyện mãi mãi không bao giờ tỉnh lại....
Hai người ôm nhau khóc nức nở, khóc vì vui mừng nhưng họ cũng khóc vì số phận đã trêu đùa họ.
Đứng từ xa! Một người đàn ông cùng một cậu nhóc lắc đầu quay đi.
__________@______@__________
Biệt thự họ Trần.......
Hai người đàn ông, một lớn, một bé đang ngồi uống trà.
-Ba nuôi! Ba biết mẹ con khóc đến mức nào không? Sao ba nỡ lòng làm vậy với mẹ chứ! - Hiếu Phong lên tiếng trách móc.
- Ba chỉ thử lòng họ thôi! - Người đàn ông cao quý, tuấn tú trong bộ màu đen. - Đó là Từ Khải Hùng, hiện tại là chủ tịch tập đoàn hắc bang ECTION- TOIC.
- Ba thật là!!!!!- Hiếu Phong làm mặt xấu.
Đúng lúc đó, hai dáng người bước vào trong phòng khách.....
- Hi! Mami! Baba. - Hiếu Phong vội vàng mỉm cười chào vô số tội!
- Xin chào! - Từ Khải Hùng có chút chột dạ, lưng toát mồ hôi khi thấy cô nhìn anh chằm chằm.
Băng Đồng tức giận thật sự, mặt toát ra lửa giận đi đến trước mặt Từ Khải Hùng.....
- Anh thật là quá đáng! Đùa thế sẽ vui sao? - Cô túm tóc anh, móng tay ra sức cào cấu, khiến cho Khải Hùng tả tơi, nhưng không giám phản kháng. - Hôm nay không cho anh một trận em thực sự không phải người! Dám dấu em,......
Hiếu Phong nhìn ba nuôi bị mami đánh cho tả tơi mà không thể phản kháng, thật đáng thương, còn gì là danh dự nữa, đường đường là chủ tịch một tập đoàn hắc bang, cao cao tại thượng mà lại bị thua một người phụ nữ mang bầu, thật sự nhục nhã, nêu tin này mà truyền ra ngoài chắc sẽ rất hót.
- Băng Đồng! Em sao có thể mạnh tay như vậy chứ?
Từ Khải Hùng tơi tả ngã xuống ghế thở hộc hộc.
- Hừ.....hừ......anh chờ đấy! Chờ em sinh song baby sẽ tìm anh sử tiếp! - Cô mệt mỏi ngồi trong lòng Hiếu Thiên.
- Bà xã! Đừng giận.......sẽ không tốt cho thai nhi!
Hiểu Thiên nhẹ giọng ôn nhu an ủi cô,...... Một màn tàn sát vừa rồi thất khiến cho anh phải run sợ, tưởng tượng đó là anh chắc anh chết mất. Từ bao giờ mà bà xã xinh đẹp của anh lại trở lên thay đổi dữ dằn đến vậy?
Hiếu Thiên đã thể lại cho Băng Đồng nghe mọi thứ lúc anh gặp chuyện, được Khải Hùng cứu cho đến khi gặp lại cô. Anh bị hôn mê sâu, mãi khi tỉnh dậy thì đã là lúc cô lên làm chủ tịch tập đoàn. Anh phải tĩnh dưỡng để bình phục nên không thể quay về gặp cô.
- Tại sao anh không báo cho em! Làn em cứ tưởng.... Cô bắt đầu khóc, tủi thân nghĩ lại những ngày tháng vừa qua.
- Tại hắn! - Anh chỉ tay về phía Khải Hùng đang ngồi ở phía đối diện, ung dung uống trà.
- Anh chỉ giúp em thử thách tình yêu thôi! - Khải Hùng vô tội nhún vai.
- Anh,......anh.....hôm nay không giết anh em cũng cho anh tàn phế! - Cô tức giận lao vào xử Khải Hùng.
Hiếu Phong với Hiếu Thiên ngồi cười chảy ra nước mắt, có thế chứ, vì tên kia mà gia đình anh phải xa nhau lâu đến vậy. Đáng bị đánh!
_________@_______@_________
Từ Khải Hùng chính là người cứu Hiếu Thiên. Anh là người thừa kế hắc bang nên rất bận việc. Trước kia anh bị gặp nạn ở Việt Nam, được cô cứu, sau đó anh đem lòng thích cô, muốn lấy cô và cho Hiếu Phong một gia đình hoàn chỉnh nhưng cô một mực từ chối. Anh không muốn bắt ép cô. Anh hiểu:" Yêu một người đơn giản chỉ cần người đó hạnh phúc là đủ!" Từ đó, anh luôn luôn giúp đỡ mẹ con cô. Anh đã nhận nuôi Hiếu Phong, anh yêu thằng bé như con đẻ của mình..... Vì cô anh thề sau này sẽ không lấy vợ, sẽ đào tạo Hiếu Phong thành người thừa kế của ECTION- TOIC sau này. Có một điều đến giờ cô mới biết anh chính là bạn thân thuở nhỏ của Quốc Kiệt, Hiếu Thiên với tên Thái Lăng kia.
__________@_______@__________
Cô vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, thấy anh đang ngồi đọc sách, tiến lại gần cúi đầu nhìn quấn sách anh đang cầm trên tay.
- Tưg lúc nào anh lại thích đọc sách bà bậu vậy? Lẽ nào anh mang thai cần tìm hiểu? - Cô ngây ngô ngồi xuống bên cạnh, cố ý chêu chọc anh một chút.
- Không còn phải vì em sao? - Anh đặt cuốn sách cuống kéo cô ôm vào lòng!
- Không có máu hài hước! - Cô kết luôn một câu rồi lười biếng dựa vào ngực anh.
- Anh không hài hước chỉ giỏi thế này thôi! - Chưa để cô kịp phản ứng đã đặt môi mình lẻn môi cô, tham lam hôn cánh môi hồng kia.
"Cạch!"
Cánh cửa phòng đột nhiên mở, Hiếu Phong trơ ói mắt nhìn một màn tình cảm này, không biết phải làn gì vội vàng đóng cửa ra khỏi phòng.
- Thật xấu hổ! - Cô đẩy anh ra, sau đó trừng mắt với anh một cái, giờ thì anh bảo cô làm sao nhìn mặt con cái.
- Tại em xinh đẹp làm chi!- Anh ôm cô vào lòng, kéo chăn đi ngủ, trước khi đi ngủ tay còn giúp cô xoa bụng cho dễ chịu.
Coi mệt mỏi rồi nên lặng xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhìn cô say ngủ trong lòng mình anh không khỏi thở dài. Chắc thời gian qua cô đã mệt mỏi lắm rồi. Cúi xuống hôn lẻn trán cô, anh ghé tai cô thì thầm:
-" Vợ yêu! Anh yêu em!"
Cô dang ngủ mơ màng nghe được những lời này không nhịn được môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
__________@______@_________
Lúc này tại nơi khác trong thành phố.....
- Anh làm ơn đừng theo tôi nữa được không? - Thái Na phát cáu vì có một cái đuôi cứ bám theo mình.
- Anh đâu có bán theo em! - Lí Quốc kiệt nhún vai vô số tội!
- Anh.....anh.....anh! Vậy anh đi theo sau tôi không là đi theo thì là gì! - Thái Na tức giận giậm chân.
- Là đi cùng! - Nói xong anh kéo cô đi theo luôn.
- Á! Tên kia......anh kéo tôi đi đâu? - Thái Na hét ầm lên khiến cho mọi người đi đường đều phải quay đầu lại nhìn.
..........------><------..........
Trên ngọn đồi Uyên Ương nằm giữa trung tâm thành phố...
Thái Na không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy trước mắt mình là những ngọn nến theo chữ "I love you".
Lí Quốc Kiệt đứng trong hình trái tim, nhìn biểu hiện của cô, anh mỉm cười.
- Thái Na! Em mau lại đây! - Anh đứng đó gọi khiến cho cô giựt mình.
Cô như bị thôi miên bởi ánh mắt của anh, bước thật nhanh vào trong trái tim chỗ anh đứng.
- Thái Na! Em hãy cho anh một cơ hội được không? Anh biết anh không bằng Hiếu Thiên nhưng anh thực lòng yêu em! Làm vợ anh nhé?- Lí Quốc Kiệt lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn, quỳ dưỡng cầu hôn cô.
- Anh......anh làm gì vậy? - Thái Na thực sự bối rối cô cũng không biết mình có thực sự yêu anh không nữa. - Anh mau đứng lên đi!
- Không! Nếu em không đồng ý thì anh cứ thế này mãi! - Lí Quốc Kiệt nhất quyết không đứng dậy, hôm nay anh nhất quyết bày tỏ tình cảm của mình.
- Anh! Nhưng anh cũng phải cho em thời gian suy nghĩ chứ! - Thái Na đỏ mặt, trước giờ chỉ biết anh là cái đuôi này lại đẹp trai đến vậy.
- Được! Cho em một phút suy nghĩ! Start! - Anh đồng ý ngay.
- Anh! Anh thật là bá đạo.....- Cô thật bó tay với tính lì của anh. - Em.....đồng ý!
Anh giúp cô đeo nhẫn vào ngón áp út......
- Yeye!!!!!!- Anh nhấc bổng cô lên quay vòng vòng cười tươi rói.
- Buông em xuống! Ngã......- Cô đấm vào ngực anh, nhưng tất cả chỉ là muỗi đốt thôi, không ảnh hưởng......
Cuối cùng anh cũng đặt cô xuống , tay vẫn ôm lấy eo cô.....chán cụng đầu vào chán cô, ánh mắt nhìn cô đầy âu yếm khiến cho cô ngượng ngùng muốn quay đi.
- Anh yêu em! Từ lần đầu tiên gặp em anh đã yêu em! Không thể nào quên nổi em! - Cúi đầu gần sát mặt cô, nói bằng giọng ngọt ngào.
- Anh vẫn còn nhớ!? - Cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, mặt bất giác đỏ gay, nóng bừng.
- Anh nhớ! Em rất đẹp! Anh thực sự bị em quyến rũ! - Anh thành thật thừa nhận với cô.
- Anh....
Chưa để cô nói hết câu, anh đã cúi đầu đặt môi mình lên môi cô......
- Không sao! Chú Ngô! Cháu rất khỏe! - Cô nở nụ cười chấn an với ông, sau đó cúi đầu nhẹ bước vào xe.
Quản gia Ngô giúp cô đóng cửa lại, sau đó đứng nhìn theo ô tô đang dời khỏi khuôn viên Trần gia.
Cô đã bụng to hơn bốn tháng, đi lại ngày càng khó khăn nhưng cô vẫn không muốn nghỉ ở nhà.....cô không muốn vì cô mà nhỡ công việc của tập đoàn.
"Reng.......reng......."
Điện thoại cử cô không ngừng reo, nhìn người gọi đến cô bấm nút nghe.
- Alo! Băng Di! - Cô muốn gọi như vậy, cô không muốn kêu tên Thái Na vì như thế nghe không thân thiết.
-"Chị hai! Em đang trên đường đến công ty chị! Chị rảnh không? Em cùng chị đi mua sắm đồ cho bé con nha!"
Suy nghĩ giây lát, cô đồng ý luôn, dù sao cô cũng chưa có chuẩn bị gì nhiều cho bé con. Chị em cô cũng không mấy khi cùng nhau ở một chỗ nên cô đồng ý liền.
- Được!
- " Vậy em lập tức đến!"
Tắt máy, cô gió Phó công việc lại cho Jack rồi cùng Thái Na đi mua sắm.
__________@______@__________
Thái Na cùng Băng Đồng cùng nhau mua được rất nhiều đồ, tất cả đều được người của công ty vận chuyển mang về biệt thự Trần gia.
- Chị hai! Đã lâu lắm rồi! Em không có cơ hội ngồi nói chuyện với chị như bây giờ! - Thái Na cầm muỗng khuấy tách cafe sữa trên bàn.
- Ừm......chị quá bận! - Cô mỉm cười dịu dàng nhìn Thái Na.
- Chị! Từ láu em đã muốn nói xin lỗi với chị! Hôm nay em nới có can đảm ngồi nói chuyện riêng cói chị thế này! - Thái Na đưa ly cafe lên nhấm một ngụm cho bình tĩnh, cô thực rất có lỗi.
- Em không cần phải xin lỗi! Chị mới phải xin lỗi em!
Băng Đồng cầm lấy bàn tay của cô.
- Chị hai! Em đúng là có lỗi mà! Nếu không phải do em chị và anh rể đã không phải xa nhau, rồi như hôm nay! - Cô thực sự áy láy.
- Chị không trách em! - Cô mỉm cười sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề. - Chị em mình lâu rồi giờ mới có dịp ngồi với nhau, không nên nói chuyện buồn nữa!
- Ừm!
Hai chị em tâm sự với nhau rất vui vẻ, dường như giữa họ đã không còn dù chỉ một chút khoảng cách. Đó là do tình yêu thương đã giúp họ bỏ qua cho nhau mọi nỗi buồn.
_________@_______@________
Băng Đồng thực sự rất nhớ Hiếu Thiên, cho đến giờ cô vẫn không chấp nhận Hiéu Thiên thực sự đã xa cô mãi mãi. Ôm trên tay bó hoa hồng cô đứng ở bờ biển, nơi Hiếu Thiên xảy ra chuyện. Gió nhè nhẹ thổi mang theo mùi mặn nồng đượm của biển cả. Tà váy bay bay, mái tóc đen dài bị gió thổi tung. Cô nhắm mắt lại cảm nhận anh vẫn đâu đó bên cô.
- Hiếu Thiên! Em rất nhớ anh! Ở nơi đó có tốt không? - Cô gửi tâm sự của mình vào biển, từng cánh hoa hồng bị bứt rồi theo gió rơi rụng trên mặt nước biển, sóng biển gập ghềnh khiến những cánh hoa trôi ra xa.
- Tại sao chứ? Lúc trước chính anh đã hứa sau này sẽ bảo vệ em suốt đời, vậy mà giờ anh nhẫn tâm bỏ lại em một mình là sao? Em phải làn sao bây giờ? - Băng Đồng bật khóc nức nở khi nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai người.
Cô thực sự mệt mỏi, quá mệt mỏi vì những gì anh để lại,...... Cô cô đơn vì không có anh bên cạnh.
[........
Băng Đồng ngồi trên bãi cỏ xanh, đầu dựa vào vai anh, mắt nhìn Hiếu Phong vui vẻ thả diều phía xa.....
- Mệt sao? - Anh yêu chiều vuốt mái tóc dài của cô.
- Không! - Cô lắc đầu nhìn anh cười.
Anh cúi người xuống hôn nhẹ Liên môi cô như chuồn chuồn lướt nước......
- Sau này chúng ta già em muốn sống ở một nơi thế này! Chỉ cần anh là đủ....- Cô mơ màng tưởng tượng về tương lai.
- Đợi khi Hiếu Phong lớn lên, anh sẽ giao cho nó quản lí mọi thứ, vợ chồnginhf đi du lịch thế giới! - Anh vòng tay ôm cô thật chặt....,,
...........]
Từng hồi nói của anh vẫn vang vọng trong tâm trí của cô. Phải làm sao đây, cô đau, đau lắm, trái tim vẫn rất đau.......
- Nói cho em biết......làm sao để hết yêu anh? Cô hét lên, những bông hoa đã bị cô thả trôi theo sóng biển, nước mắt mặn đắng..... Cô đã yêu anh, yêu anh nhiều lắm......cô không có cách làm mình hết yêu anh, quên đi anh, để trái tim không phải đau vì anh nữa.
- Hiếu Thiên! Em yêu anh!
Cô hét lên thật to để mang tâm sự của mình thả vào gió biển mang đu thật xa.....cô mong anh có thể nghe thấy lòng mình.
- Băng Đồng! Anh cũng yêu em!
Từ đâu đó vọng lại tiếng nói quen thuộc đã in sâu vào tâm trí cô, có đánh chết cũng không quên. Đó là giọng Hiếu Thiên.
Cô tưởng mình nghe nhầm , vì Hiếu Thiên đã mất làm sao nói được. Cô lắc đầu, lau đi nước mắt có lẽ cô quá mệt mỏi, nhớ nhung nên sinh ra mộng ảo..... Cô quay đi, trồi cũng dần tối........hoàng hôn đỏ rực phía mặt biển, ánh lên màu cô đơn, buồn man mát.......áng chiều tà......
- Băng Đồng! Nếu em yêu anh thì mau quay lại cho anh!
Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, lần này Hiếu Thiên có chút bực mình khi thấy cô ngu ngốc quay đi. Cô không thể tin được đó đúng là Hiếu Thiên, Hiếu Thiên đang đứng cách chỗ cô không xa.
- Hiếu Thiên! Là anh thật sao? - Cô vui mừng muốn chạy lại ôm lấy anh để xác thực không phải là mơ.
Hiếu Thiên cũng chạy lại kéo cô ôm vào lòng, anh rất nhớ cô, rất nhớ! Tại sao cô lại gầy ốm đến vậy chứ?
- Hiếu Thiên! Là anh sao? Thực sự là anh sao? Em thực sự không mơ chứ? - Cô cảm nhận được ấm áp trong lòng anh, cô bật khóc nức nở.
- Em không mơ! Băng Đồng! Là anh, anh vẫn còn sống! - Hiếu Thiên càng ôm cô thật chặt cho thỏa lòng mong nhớ.
- Huhu! Hiếu Thiên ......- Băng Đồng ngẹn ngào, nếu đây chỉ là một giấc mơ thôi thì cô nguyện mãi mãi không bao giờ tỉnh lại....
Hai người ôm nhau khóc nức nở, khóc vì vui mừng nhưng họ cũng khóc vì số phận đã trêu đùa họ.
Đứng từ xa! Một người đàn ông cùng một cậu nhóc lắc đầu quay đi.
__________@______@__________
Biệt thự họ Trần.......
Hai người đàn ông, một lớn, một bé đang ngồi uống trà.
-Ba nuôi! Ba biết mẹ con khóc đến mức nào không? Sao ba nỡ lòng làm vậy với mẹ chứ! - Hiếu Phong lên tiếng trách móc.
- Ba chỉ thử lòng họ thôi! - Người đàn ông cao quý, tuấn tú trong bộ màu đen. - Đó là Từ Khải Hùng, hiện tại là chủ tịch tập đoàn hắc bang ECTION- TOIC.
- Ba thật là!!!!!- Hiếu Phong làm mặt xấu.
Đúng lúc đó, hai dáng người bước vào trong phòng khách.....
- Hi! Mami! Baba. - Hiếu Phong vội vàng mỉm cười chào vô số tội!
- Xin chào! - Từ Khải Hùng có chút chột dạ, lưng toát mồ hôi khi thấy cô nhìn anh chằm chằm.
Băng Đồng tức giận thật sự, mặt toát ra lửa giận đi đến trước mặt Từ Khải Hùng.....
- Anh thật là quá đáng! Đùa thế sẽ vui sao? - Cô túm tóc anh, móng tay ra sức cào cấu, khiến cho Khải Hùng tả tơi, nhưng không giám phản kháng. - Hôm nay không cho anh một trận em thực sự không phải người! Dám dấu em,......
Hiếu Phong nhìn ba nuôi bị mami đánh cho tả tơi mà không thể phản kháng, thật đáng thương, còn gì là danh dự nữa, đường đường là chủ tịch một tập đoàn hắc bang, cao cao tại thượng mà lại bị thua một người phụ nữ mang bầu, thật sự nhục nhã, nêu tin này mà truyền ra ngoài chắc sẽ rất hót.
- Băng Đồng! Em sao có thể mạnh tay như vậy chứ?
Từ Khải Hùng tơi tả ngã xuống ghế thở hộc hộc.
- Hừ.....hừ......anh chờ đấy! Chờ em sinh song baby sẽ tìm anh sử tiếp! - Cô mệt mỏi ngồi trong lòng Hiếu Thiên.
- Bà xã! Đừng giận.......sẽ không tốt cho thai nhi!
Hiểu Thiên nhẹ giọng ôn nhu an ủi cô,...... Một màn tàn sát vừa rồi thất khiến cho anh phải run sợ, tưởng tượng đó là anh chắc anh chết mất. Từ bao giờ mà bà xã xinh đẹp của anh lại trở lên thay đổi dữ dằn đến vậy?
Hiếu Thiên đã thể lại cho Băng Đồng nghe mọi thứ lúc anh gặp chuyện, được Khải Hùng cứu cho đến khi gặp lại cô. Anh bị hôn mê sâu, mãi khi tỉnh dậy thì đã là lúc cô lên làm chủ tịch tập đoàn. Anh phải tĩnh dưỡng để bình phục nên không thể quay về gặp cô.
- Tại sao anh không báo cho em! Làn em cứ tưởng.... Cô bắt đầu khóc, tủi thân nghĩ lại những ngày tháng vừa qua.
- Tại hắn! - Anh chỉ tay về phía Khải Hùng đang ngồi ở phía đối diện, ung dung uống trà.
- Anh chỉ giúp em thử thách tình yêu thôi! - Khải Hùng vô tội nhún vai.
- Anh,......anh.....hôm nay không giết anh em cũng cho anh tàn phế! - Cô tức giận lao vào xử Khải Hùng.
Hiếu Phong với Hiếu Thiên ngồi cười chảy ra nước mắt, có thế chứ, vì tên kia mà gia đình anh phải xa nhau lâu đến vậy. Đáng bị đánh!
_________@_______@_________
Từ Khải Hùng chính là người cứu Hiếu Thiên. Anh là người thừa kế hắc bang nên rất bận việc. Trước kia anh bị gặp nạn ở Việt Nam, được cô cứu, sau đó anh đem lòng thích cô, muốn lấy cô và cho Hiếu Phong một gia đình hoàn chỉnh nhưng cô một mực từ chối. Anh không muốn bắt ép cô. Anh hiểu:" Yêu một người đơn giản chỉ cần người đó hạnh phúc là đủ!" Từ đó, anh luôn luôn giúp đỡ mẹ con cô. Anh đã nhận nuôi Hiếu Phong, anh yêu thằng bé như con đẻ của mình..... Vì cô anh thề sau này sẽ không lấy vợ, sẽ đào tạo Hiếu Phong thành người thừa kế của ECTION- TOIC sau này. Có một điều đến giờ cô mới biết anh chính là bạn thân thuở nhỏ của Quốc Kiệt, Hiếu Thiên với tên Thái Lăng kia.
__________@_______@__________
Cô vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, thấy anh đang ngồi đọc sách, tiến lại gần cúi đầu nhìn quấn sách anh đang cầm trên tay.
- Tưg lúc nào anh lại thích đọc sách bà bậu vậy? Lẽ nào anh mang thai cần tìm hiểu? - Cô ngây ngô ngồi xuống bên cạnh, cố ý chêu chọc anh một chút.
- Không còn phải vì em sao? - Anh đặt cuốn sách cuống kéo cô ôm vào lòng!
- Không có máu hài hước! - Cô kết luôn một câu rồi lười biếng dựa vào ngực anh.
- Anh không hài hước chỉ giỏi thế này thôi! - Chưa để cô kịp phản ứng đã đặt môi mình lẻn môi cô, tham lam hôn cánh môi hồng kia.
"Cạch!"
Cánh cửa phòng đột nhiên mở, Hiếu Phong trơ ói mắt nhìn một màn tình cảm này, không biết phải làn gì vội vàng đóng cửa ra khỏi phòng.
- Thật xấu hổ! - Cô đẩy anh ra, sau đó trừng mắt với anh một cái, giờ thì anh bảo cô làm sao nhìn mặt con cái.
- Tại em xinh đẹp làm chi!- Anh ôm cô vào lòng, kéo chăn đi ngủ, trước khi đi ngủ tay còn giúp cô xoa bụng cho dễ chịu.
Coi mệt mỏi rồi nên lặng xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhìn cô say ngủ trong lòng mình anh không khỏi thở dài. Chắc thời gian qua cô đã mệt mỏi lắm rồi. Cúi xuống hôn lẻn trán cô, anh ghé tai cô thì thầm:
-" Vợ yêu! Anh yêu em!"
Cô dang ngủ mơ màng nghe được những lời này không nhịn được môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
__________@______@_________
Lúc này tại nơi khác trong thành phố.....
- Anh làm ơn đừng theo tôi nữa được không? - Thái Na phát cáu vì có một cái đuôi cứ bám theo mình.
- Anh đâu có bán theo em! - Lí Quốc kiệt nhún vai vô số tội!
- Anh.....anh.....anh! Vậy anh đi theo sau tôi không là đi theo thì là gì! - Thái Na tức giận giậm chân.
- Là đi cùng! - Nói xong anh kéo cô đi theo luôn.
- Á! Tên kia......anh kéo tôi đi đâu? - Thái Na hét ầm lên khiến cho mọi người đi đường đều phải quay đầu lại nhìn.
..........------><------..........
Trên ngọn đồi Uyên Ương nằm giữa trung tâm thành phố...
Thái Na không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy trước mắt mình là những ngọn nến theo chữ "I love you".
Lí Quốc Kiệt đứng trong hình trái tim, nhìn biểu hiện của cô, anh mỉm cười.
- Thái Na! Em mau lại đây! - Anh đứng đó gọi khiến cho cô giựt mình.
Cô như bị thôi miên bởi ánh mắt của anh, bước thật nhanh vào trong trái tim chỗ anh đứng.
- Thái Na! Em hãy cho anh một cơ hội được không? Anh biết anh không bằng Hiếu Thiên nhưng anh thực lòng yêu em! Làm vợ anh nhé?- Lí Quốc Kiệt lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn, quỳ dưỡng cầu hôn cô.
- Anh......anh làm gì vậy? - Thái Na thực sự bối rối cô cũng không biết mình có thực sự yêu anh không nữa. - Anh mau đứng lên đi!
- Không! Nếu em không đồng ý thì anh cứ thế này mãi! - Lí Quốc Kiệt nhất quyết không đứng dậy, hôm nay anh nhất quyết bày tỏ tình cảm của mình.
- Anh! Nhưng anh cũng phải cho em thời gian suy nghĩ chứ! - Thái Na đỏ mặt, trước giờ chỉ biết anh là cái đuôi này lại đẹp trai đến vậy.
- Được! Cho em một phút suy nghĩ! Start! - Anh đồng ý ngay.
- Anh! Anh thật là bá đạo.....- Cô thật bó tay với tính lì của anh. - Em.....đồng ý!
Anh giúp cô đeo nhẫn vào ngón áp út......
- Yeye!!!!!!- Anh nhấc bổng cô lên quay vòng vòng cười tươi rói.
- Buông em xuống! Ngã......- Cô đấm vào ngực anh, nhưng tất cả chỉ là muỗi đốt thôi, không ảnh hưởng......
Cuối cùng anh cũng đặt cô xuống , tay vẫn ôm lấy eo cô.....chán cụng đầu vào chán cô, ánh mắt nhìn cô đầy âu yếm khiến cho cô ngượng ngùng muốn quay đi.
- Anh yêu em! Từ lần đầu tiên gặp em anh đã yêu em! Không thể nào quên nổi em! - Cúi đầu gần sát mặt cô, nói bằng giọng ngọt ngào.
- Anh vẫn còn nhớ!? - Cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, mặt bất giác đỏ gay, nóng bừng.
- Anh nhớ! Em rất đẹp! Anh thực sự bị em quyến rũ! - Anh thành thật thừa nhận với cô.
- Anh....
Chưa để cô nói hết câu, anh đã cúi đầu đặt môi mình lên môi cô......
/32
|