Chiếc taxi dừng lại ở một ngôi biệt thự màu đen xanh được xây theo phong cách Châu Âu, gần giống ngôi biệt thự ở Mỹ của anh, nơi này so với nơi Thái Lăng đưa cô đến trước kia có chút nhỏ hơn, ở đây khá yên tĩnh. Điện thắp sáng nhưng không thấy ai trong nhà. Tài xế giúp cô dìu anh xuống dưới, bấm chuông một hồi cuối cùng cũng có người chạy ra mở cổng, là một người mặc đồ đen đeo kính, hình như là vệ sĩ. Người đàn ông đỡ lấy anh mang vào trong, cô cũng phụ một tay sau khi cúi chào anh tài xế.
Đặt anh xuống giường, người vệ sĩ nhìn cô một lúc mới nhận ra cô là ai. Vì tất cả vệ sĩ của anh đều được lệnh là bảo vệ cô.
- Lâm tiểu thư, phiền cô chăm sóc thiếu gia giúp!- người đàn ông kia ra ngoài kéo cửa lại.
Cô ngạc nhiên vì sao người đó lại biết tên mình .... Cô có quen biết anh ta sao?
Cô nhìn anh rồi cầm lấy di động của anh bấm một dãy số.
- "Alo!"- đầu bên kia bắt máy.
- Cẩm Tú! Không cần đợi em! Có chút việc nên em phải ở lại giải quyết! Có lẽ không về!
-" Ừ! Nhớ ngủ sớm nhé!"
- Chị cũng vậy!-cô cúp máy luôn, ở đây không có người làm, chỉ có một vệ sĩ canh cổng, nếu cô bỏ về ai sẽ chăm sóc cho anh.
Cô cởi giầy cho anh, đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, nhìn quanh phòng, có một phòng tắm, cô đứng dậy mở tủ tìm một chiếc khăn mặt và bước vào nhà tắm dấp ướt khăn, mang ra nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Anh say khướt mê man nói linh tinh gì đó cô không hiểu lắm, chỉ nghe thấy có tên mình trong đó.
- Tiểu Đồng!... Anh rất vui... Hức... Vì em... Đã đến sinh Nhật anh... Uống nào...
Cô lắc đầu, hôm nay là sinh nhât anh mà cô lại không có quà tặng.
Hiếu Thiên đang ngủ cảm giác có cí gì đó mềm mại áp lai môi mình, mùi hương này vô cùng quen thuộc, anh lờ mờ mở mắt đỏ ngầu vì say nhìn cô, và hành động táo bạo của cô lúc này. Anh bất giác đưa tay, giữ đầu cô lại và giành thế chủ động về mình . Nụ hôn ngọt ngào kéo dài 1phút 45 giây và dừng hẳn, anh luyến tiếng dời môi cô.
Cô chống tay lúng túng đứng dậy, hơi choáng, thế mới nói đừng mủi lòng trước sói.
- Happy Birthday!- cô nhẹ giọng nói.
Không biết có phải say không nhưng anh nhìn mặt cô có phần đỏ ửng vì ngượng. Anh cầm tay cô rồi không khống chế được cơn say lại gục đầu sang bên ngủ tiếp. Cô thở dài giật tay ra khỏi tay anh, đặt tay anh lên bụng anh, rồi kéo chăn đắp cho anh.
Giờ đã là 1h đêm còn đâu xe bus để về, đành ở lại vậy. Cô đẩy cửa đi tìm phòng khác nhưng cả cái nhà to vậy cư nhiên chỉ có một phòng ngủ . Cô ngán ngẩm quay lại phòng anh, người cô khó chịu vì mùi rượu từ anh ám vào. Cô bước đến lục tung tủ đồ của anh. Cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo sơ mi màu đen. Đi tắm cho dễ chịu...
Một lát sau, bước ra, cô mang bộ đồ của mình xuống máy giặt để mai còn có đồ mặc về. Chiếc áo sơ mi của anh dài và rộng như một chiếc váy gần đến đùi gối của cô. Quay lại phòng ngủ của anh, chỉ có một chiếc giường thôi mà anh và cô lại không thể ngủ chung nên cô nằm xuống ghế sofa, mệt mỏi nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
❤ ..................................❤
Anh thức dậy do những ánh nắng từ ngoài hắt vào phòng qua cửa kính. Nheo mắt mấy cái cuối cùng anh cũng thích ứng nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở đâu nên an an tâm hơn, nhìn quanh phòng đập vào mắt anh là hình ảnh cô ngủ co trên sofa có lẽ do lạnh và chặt hẹp. Anh bước nhanh xuống ôm lấy cô đặt lên giừơng, kéo chăn đắp lại cho cô ngủ tiếp. Anh quay lại lấy đồ đi tắm, mùi rượu trên người anh quá khó chịu. Anh không nhớ hôm qua mình đã làm những gì?
Cô vẫn ngủ say mà không biết anh đã tỉnh từ lâu... Chắc do thiếu ngủ nên cô ngủ rất sâu, anh mang lên giường cũng không biết.
Anh nhìn đồng hồ ở phòng khách đã 9h sáng , ở đây cứ 5h chiều sẽ có người quét dọn, xong việc lại về, anh dùng nơi này làm không gian riêng, anh không muốn có sự ồn ào, phá đám nào khi anh ở đây. Hiện tại không có người làm ở đây nên anh đành tự mình nấu bữa sáng vậy. Anh không chỉ giỏi kinh doanh mà còn là một người giỏi nấu ăn nữa, cái này anh học được từ bà quản gia.
Mở tủ lạnh lấy đồ và bắt tay vào làm bữa sáng cho hai người.
Cô tỉnh dậy nhìn quanh không thấy anh nên tự tìm xuống nhà, lấy đồ đã khô để thay, anh vẫn mải làm bữa sáng trong bếp nên không để ý đến sự xuất hiện của cô cho đến khi cô lên tiếng:
- Anh cần tôi giúp chứ?
Anh quay lại nhìn cô, sau đó quay lại tắt bếp.
- Em ngồi đi!- Anh với tay lấy hai chiếc đĩa trên kệ tủ và sắp đồ ăn vào.
Mang đến đặt xuống trước mặt cô, tự kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
- Ăn đi!
Cô nhìn đĩa bít-tết trên bàn, cầm dao và dĩa lên bắt đầu ăn. Anh cũng vậy...
Cô không ngờ anh lại nấu ăn ngon đến vậy...không kém gì Cẩm Tú.
- Ngon chứ?- anh ngừng ăn nhìn cô.
- Ừm...
- Xin lỗi hôm qua anh uống hơi quá chén...
- Không sao!- cô thản nhiên đáp, mong sao anh không nhớ chuyện tối qua.
- Chiều em phải đi học chứ?-anh đổi chủ đề.
- Hôm nay thứ mấy?- cô ngang nhiên không đáp mà còn hỏi lại anh.
Anh cầm di động lên xem thì ra hôm nay là chủ Nhật.
- Tôi muốn về...! Tôi không biết đường...- cô cũng ngừng ăn nhìn anh.
- Được!
Anh gật đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Cô lại im lặng không nói gì.
Quả thật hai người lạnh lùng với nhau có bao giờ nói được với nhau quá 10 câu đâu chứ.
❤ ...........................❤
Hôm nay là ngày kỉ niệm 50 năm thành lập công ty. Tất cả nhân viên hành chính và những người tai to mặt lớn trong giới kinh doanh đều được mời đến dự. Bữa tiệc được tổ chức ở nhà hàng Twinkle- một nhà hàng nổi tiếng thuộc hệ thống quản lý của tập đoàn Trần Thị.
Vì là thư kí riêng nên cô bắt buộc phải đến ... Anh cho người đến đón cô, anh còn thuê hẳn một hàng chuyên viên thẩm mĩ, thời trang làm đẹp hàng đầu thế giới đến làm đẹp cho cô. Cô cảm tưởng như đây không còn là bữa tiệc của công ty nữa vì nếu chỉ đơn thuần là như vậy có cần phải làm cho cô lộng lẫy như công chúa thế này không? Đúng là bệnh nhà giàu tiêu tiền như phá.
Mái tóc dài của cô được làm xoăn thành ống nhỏ, buộc gọn lại bằng một dải ren lụa màu xanh ngọc bích, bộ đồ liền có phần trên ôm lấy thân, phần chân váy ngắn trên đùi gối, được xếp li nhiều tầng bồng bềnh, trên váy còn đính những hạt xoàn đẹp lấp lánh nổi bật trên màu ngà của váy, thêm một đôi giầy cao 15 phân màu giống váy, tôn cái chiều cao 1m60 thành 1m75 , những đồ trang sức cô đeo đều được thiết kế tinh xảo gắn kim cương, có thể kết lại thành một câu đùa:" Vịt hóa thiên nga!". Cô có một làn da trắng lõn là nên các chuyên gia trang điểm chỉ kẻ mi, thêm chút son môi, phấn hồng mà không phải dùng đến các loại mĩ phẩm kem trang điểm khác.
Xong xuôi đâu đấy lại có người đưa cô tới bữa tiệc. Cô tự mình đi vào trong, vừa đặt chân đến cửa đại sảnh cô đã gây sự chú ý cho người khác. Cô không hề biết hôm nay cô sẽ bước sang một trang mới cuộc đời.
Bữa tiệc có sự góp mặt của ba anh- người đứng đầu tập đoàn này.
Những tiếng xì xào ngày một lớn hơn, từ khi cô bước vào. Anh đang đứng chào hỏi mấy vị khách bạn của ba anh thì bất ngờ nhận ra sự xuất hiện của cô. Anh xin phép đi trước...
Anh bước đến vòng tay qua eo cô dẫn vào, hôm nay cô đẹp như một minh tinh vậy, khiến bao người phải gen tị, giờ lại đi bên anh như đôi kim đồng , ngọc nữ.
- Tổng giám đốc!- cô cố tránh xa vòng tay anh.
Nhưng anh vẫn giữ chặt, ánh mắt nhìn có chút ôn nhu... Cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, hành động của anh nếu người khác nhìn vào rất dễ bị hiểu lầm...
- Im lặng! Đi bên anh! Hôm nay em giữ vị trí lớn lao đấy!
Cô chấp nhận nhìn những ánh mắt kia đang hướng về phía mình, nếu không muốn mất hết thể diện thì cô đành phải phối hợp cùng anh diễn.
Anh dẫn cô đến chào hỏi ba anh.
- Ba!- anh chào khi ông đang mải nói chuyện với mọi người.
Trần Thiên Long quay lại nhìn anh valíêc cô đánh giá, không ngờ con trai ông lại có mắt chọn đến vậy, cô gái kia so với vợ ông còn đẹp hơn chứ không có kém. Ông mỉm cười:
- Chào con trai! Chào cháu...
- Dạ! Con chào bác...- đây là lần đầu tiên cô gặp ông nên có chút lạ lẫm, không ngờ anh lại giống ba đến vậy, nhất là sự lạnh lùng trong ánh mắt.
- Hiếu Thiên ! Cháu giới thiệu cô gái này với các chú đi chứ?- một người đàn ông bệ vệ tươi cười nhắc anh.
- Cô ấy là Băng Đồng! Hiện tại đang là thư kí riêng của cháu...- anh nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
- Oh! Vậy hả? Hai đứa đẹp đôi lắm! Bao giờ đám cưới?
- Lần này anh Long có con dâu nghiêng nước nghiêng thành phải khao nha!
Anh nhận thấy sự run rẩy từ cô, có lẽ cô đang ngượng vì bị đùa.
-Cháu xin phép qua bên kia chút!-Anh cúi đầu nói với các vị trưởng bối, mục đích là giải vây cho cô.
Bữa tiệc hôm nay đâu chỉ đơn giản là lễ kỉ niệm . Nó còn mang một ý nghĩa nữa...
Lúc này Trần Thiên Long mới lên phát biểu về bữa tiệc...-" Thưa quý vị! Những người có mặt ở đây hôm nay... Cảm ơn quý vị đã đến tham dự bữa tiệc kỉ niệm 50 năm thành lập của tập đoàn Trần thị hôm nay. Và còn một việc nữa tôi muốn thông báo! Đây là một việc hết sức quan trọng với gia đình tôi!"- ông ngưng lại nhìn về phía anh.
Những tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn hơn...phóng viên có mặt đây liên tục ghi hình, chụp ảnh...
- " Xin mọi người trật tự... Đó là con trai tôi- Trần Đinh Hiếu Thiên tổng giám đốc tập đoàn và là người sẽ thừa kế tập đoàn Trần thị tương lai, sẽ chính thức đính hôn với cô gái nó yêu vào tháng sau...
Cô có chút run rẩy khi nghe tin anh sẽ đính hôn, anh sẽ lấy vợ ư? Tự dưng trái tim cô đau nhói... Chắc người anh lấy phải là một cô tiểu thư danh giá nào đó... Cô vùng ra khỏi tay anh, chạy nhanh ra ngoài, anh đuổi theo cô nhưng bị đám vệ sĩ ngăn cản, vì bữa tiệc rất cần anh. Anh không thể đi...
- Trần thiếu gia! Cậu yên tâm...tôi sẽ đưa tiểu thư về an toàn!- một người thanh niên cúi đầu chào anh.
Anh nhận ra đó là Jack. Cậu ta về khi nào? Và vì sao không đến gặp anh sớm. Anh an tâm vào trong, chắc chắn cô đang hiểu lầm anh, tại anh bất ngờ nên không nói cho cô biết, không ngờ mọi truyện lại thế này ... Anh quay lại sân khấu phát biểu.
- " Đúng vậy! Người tôi lấy chỉ có một, đó là Lâm Băng Đồng! Người con gái tôi yêu..."
Anh nói xong thì bỏ đi luôn, anh cần phải đi giải thích cho cô biết.
Cả đại sảnh sau khi nghe xong tin này thì ồn ào như ong vỡ tổ, phóng viên liên tục ghi hình, đây là tin hót nhất từ trước đến nay.
Những cô tiểu thư thầm yêu anh sau khi nghe tin này thì lăn đùng ra ngất xỉu, có lẽ sau hôm nay bệnh viện sẽ quá tải.
❤ .....................................❤
Cô chạy vào màn đêm, đã nói không yêu anh mà tại sao trái tim cô lại đâu thế chứ?
Lẽ nào cô đã. ... Đúng! Lúc này cô mới nhận ra mình yêu anh thật rồi. Trời bất giác đổ mưa lớn, cô chân trần chạy vào màn mưa buốt giá... Cô cứ chạy như thế cho đến khi đầu quay ù ù, và cô ngất ở bên đường, mưa thấm vào thịt lạnh tê tái.
Jack cũng đúng lúc chạy tới, thấy cô ngất xỉu anh nhanh chóng đưa cô vào viện.
......
Sau khi bác sĩ kiểm xong cho cô, anh mới yên tâm, cô chỉ bị mất sức mà ngất, không có gì nghiêm trọng nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại.
Jack báo tin cho anh, anh nhanh chóng vào viện với cô.
Lúc này cô đang ngủ say, anh chỉ có thể im lặng ngồi ngắm nhìn cô ngủ.
Một lúc sau, Cẩm Tú cũng đến nơi, cô chạy vào hỏi thăm tình hình.
- Sao rồi? Sao cậu lại để nó thế này chứ?
- Suỵt! Để cô ấy ngủ!- Cẩm Tú cứ ồn ào khiến anh phải lên tiếng nhắc nhở...
Cẩm Tú biết không thể hỏi thêm nên cũng ngồi xuống bên giường bệnh của cô . Nhìn khuôn mặt cô nhợt nhạt không khỏi đau lòng.
❤ .............❤ .............❤
Đặt anh xuống giường, người vệ sĩ nhìn cô một lúc mới nhận ra cô là ai. Vì tất cả vệ sĩ của anh đều được lệnh là bảo vệ cô.
- Lâm tiểu thư, phiền cô chăm sóc thiếu gia giúp!- người đàn ông kia ra ngoài kéo cửa lại.
Cô ngạc nhiên vì sao người đó lại biết tên mình .... Cô có quen biết anh ta sao?
Cô nhìn anh rồi cầm lấy di động của anh bấm một dãy số.
- "Alo!"- đầu bên kia bắt máy.
- Cẩm Tú! Không cần đợi em! Có chút việc nên em phải ở lại giải quyết! Có lẽ không về!
-" Ừ! Nhớ ngủ sớm nhé!"
- Chị cũng vậy!-cô cúp máy luôn, ở đây không có người làm, chỉ có một vệ sĩ canh cổng, nếu cô bỏ về ai sẽ chăm sóc cho anh.
Cô cởi giầy cho anh, đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, nhìn quanh phòng, có một phòng tắm, cô đứng dậy mở tủ tìm một chiếc khăn mặt và bước vào nhà tắm dấp ướt khăn, mang ra nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Anh say khướt mê man nói linh tinh gì đó cô không hiểu lắm, chỉ nghe thấy có tên mình trong đó.
- Tiểu Đồng!... Anh rất vui... Hức... Vì em... Đã đến sinh Nhật anh... Uống nào...
Cô lắc đầu, hôm nay là sinh nhât anh mà cô lại không có quà tặng.
Hiếu Thiên đang ngủ cảm giác có cí gì đó mềm mại áp lai môi mình, mùi hương này vô cùng quen thuộc, anh lờ mờ mở mắt đỏ ngầu vì say nhìn cô, và hành động táo bạo của cô lúc này. Anh bất giác đưa tay, giữ đầu cô lại và giành thế chủ động về mình . Nụ hôn ngọt ngào kéo dài 1phút 45 giây và dừng hẳn, anh luyến tiếng dời môi cô.
Cô chống tay lúng túng đứng dậy, hơi choáng, thế mới nói đừng mủi lòng trước sói.
- Happy Birthday!- cô nhẹ giọng nói.
Không biết có phải say không nhưng anh nhìn mặt cô có phần đỏ ửng vì ngượng. Anh cầm tay cô rồi không khống chế được cơn say lại gục đầu sang bên ngủ tiếp. Cô thở dài giật tay ra khỏi tay anh, đặt tay anh lên bụng anh, rồi kéo chăn đắp cho anh.
Giờ đã là 1h đêm còn đâu xe bus để về, đành ở lại vậy. Cô đẩy cửa đi tìm phòng khác nhưng cả cái nhà to vậy cư nhiên chỉ có một phòng ngủ . Cô ngán ngẩm quay lại phòng anh, người cô khó chịu vì mùi rượu từ anh ám vào. Cô bước đến lục tung tủ đồ của anh. Cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo sơ mi màu đen. Đi tắm cho dễ chịu...
Một lát sau, bước ra, cô mang bộ đồ của mình xuống máy giặt để mai còn có đồ mặc về. Chiếc áo sơ mi của anh dài và rộng như một chiếc váy gần đến đùi gối của cô. Quay lại phòng ngủ của anh, chỉ có một chiếc giường thôi mà anh và cô lại không thể ngủ chung nên cô nằm xuống ghế sofa, mệt mỏi nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
❤ ..................................❤
Anh thức dậy do những ánh nắng từ ngoài hắt vào phòng qua cửa kính. Nheo mắt mấy cái cuối cùng anh cũng thích ứng nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở đâu nên an an tâm hơn, nhìn quanh phòng đập vào mắt anh là hình ảnh cô ngủ co trên sofa có lẽ do lạnh và chặt hẹp. Anh bước nhanh xuống ôm lấy cô đặt lên giừơng, kéo chăn đắp lại cho cô ngủ tiếp. Anh quay lại lấy đồ đi tắm, mùi rượu trên người anh quá khó chịu. Anh không nhớ hôm qua mình đã làm những gì?
Cô vẫn ngủ say mà không biết anh đã tỉnh từ lâu... Chắc do thiếu ngủ nên cô ngủ rất sâu, anh mang lên giường cũng không biết.
Anh nhìn đồng hồ ở phòng khách đã 9h sáng , ở đây cứ 5h chiều sẽ có người quét dọn, xong việc lại về, anh dùng nơi này làm không gian riêng, anh không muốn có sự ồn ào, phá đám nào khi anh ở đây. Hiện tại không có người làm ở đây nên anh đành tự mình nấu bữa sáng vậy. Anh không chỉ giỏi kinh doanh mà còn là một người giỏi nấu ăn nữa, cái này anh học được từ bà quản gia.
Mở tủ lạnh lấy đồ và bắt tay vào làm bữa sáng cho hai người.
Cô tỉnh dậy nhìn quanh không thấy anh nên tự tìm xuống nhà, lấy đồ đã khô để thay, anh vẫn mải làm bữa sáng trong bếp nên không để ý đến sự xuất hiện của cô cho đến khi cô lên tiếng:
- Anh cần tôi giúp chứ?
Anh quay lại nhìn cô, sau đó quay lại tắt bếp.
- Em ngồi đi!- Anh với tay lấy hai chiếc đĩa trên kệ tủ và sắp đồ ăn vào.
Mang đến đặt xuống trước mặt cô, tự kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
- Ăn đi!
Cô nhìn đĩa bít-tết trên bàn, cầm dao và dĩa lên bắt đầu ăn. Anh cũng vậy...
Cô không ngờ anh lại nấu ăn ngon đến vậy...không kém gì Cẩm Tú.
- Ngon chứ?- anh ngừng ăn nhìn cô.
- Ừm...
- Xin lỗi hôm qua anh uống hơi quá chén...
- Không sao!- cô thản nhiên đáp, mong sao anh không nhớ chuyện tối qua.
- Chiều em phải đi học chứ?-anh đổi chủ đề.
- Hôm nay thứ mấy?- cô ngang nhiên không đáp mà còn hỏi lại anh.
Anh cầm di động lên xem thì ra hôm nay là chủ Nhật.
- Tôi muốn về...! Tôi không biết đường...- cô cũng ngừng ăn nhìn anh.
- Được!
Anh gật đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Cô lại im lặng không nói gì.
Quả thật hai người lạnh lùng với nhau có bao giờ nói được với nhau quá 10 câu đâu chứ.
❤ ...........................❤
Hôm nay là ngày kỉ niệm 50 năm thành lập công ty. Tất cả nhân viên hành chính và những người tai to mặt lớn trong giới kinh doanh đều được mời đến dự. Bữa tiệc được tổ chức ở nhà hàng Twinkle- một nhà hàng nổi tiếng thuộc hệ thống quản lý của tập đoàn Trần Thị.
Vì là thư kí riêng nên cô bắt buộc phải đến ... Anh cho người đến đón cô, anh còn thuê hẳn một hàng chuyên viên thẩm mĩ, thời trang làm đẹp hàng đầu thế giới đến làm đẹp cho cô. Cô cảm tưởng như đây không còn là bữa tiệc của công ty nữa vì nếu chỉ đơn thuần là như vậy có cần phải làm cho cô lộng lẫy như công chúa thế này không? Đúng là bệnh nhà giàu tiêu tiền như phá.
Mái tóc dài của cô được làm xoăn thành ống nhỏ, buộc gọn lại bằng một dải ren lụa màu xanh ngọc bích, bộ đồ liền có phần trên ôm lấy thân, phần chân váy ngắn trên đùi gối, được xếp li nhiều tầng bồng bềnh, trên váy còn đính những hạt xoàn đẹp lấp lánh nổi bật trên màu ngà của váy, thêm một đôi giầy cao 15 phân màu giống váy, tôn cái chiều cao 1m60 thành 1m75 , những đồ trang sức cô đeo đều được thiết kế tinh xảo gắn kim cương, có thể kết lại thành một câu đùa:" Vịt hóa thiên nga!". Cô có một làn da trắng lõn là nên các chuyên gia trang điểm chỉ kẻ mi, thêm chút son môi, phấn hồng mà không phải dùng đến các loại mĩ phẩm kem trang điểm khác.
Xong xuôi đâu đấy lại có người đưa cô tới bữa tiệc. Cô tự mình đi vào trong, vừa đặt chân đến cửa đại sảnh cô đã gây sự chú ý cho người khác. Cô không hề biết hôm nay cô sẽ bước sang một trang mới cuộc đời.
Bữa tiệc có sự góp mặt của ba anh- người đứng đầu tập đoàn này.
Những tiếng xì xào ngày một lớn hơn, từ khi cô bước vào. Anh đang đứng chào hỏi mấy vị khách bạn của ba anh thì bất ngờ nhận ra sự xuất hiện của cô. Anh xin phép đi trước...
Anh bước đến vòng tay qua eo cô dẫn vào, hôm nay cô đẹp như một minh tinh vậy, khiến bao người phải gen tị, giờ lại đi bên anh như đôi kim đồng , ngọc nữ.
- Tổng giám đốc!- cô cố tránh xa vòng tay anh.
Nhưng anh vẫn giữ chặt, ánh mắt nhìn có chút ôn nhu... Cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, hành động của anh nếu người khác nhìn vào rất dễ bị hiểu lầm...
- Im lặng! Đi bên anh! Hôm nay em giữ vị trí lớn lao đấy!
Cô chấp nhận nhìn những ánh mắt kia đang hướng về phía mình, nếu không muốn mất hết thể diện thì cô đành phải phối hợp cùng anh diễn.
Anh dẫn cô đến chào hỏi ba anh.
- Ba!- anh chào khi ông đang mải nói chuyện với mọi người.
Trần Thiên Long quay lại nhìn anh valíêc cô đánh giá, không ngờ con trai ông lại có mắt chọn đến vậy, cô gái kia so với vợ ông còn đẹp hơn chứ không có kém. Ông mỉm cười:
- Chào con trai! Chào cháu...
- Dạ! Con chào bác...- đây là lần đầu tiên cô gặp ông nên có chút lạ lẫm, không ngờ anh lại giống ba đến vậy, nhất là sự lạnh lùng trong ánh mắt.
- Hiếu Thiên ! Cháu giới thiệu cô gái này với các chú đi chứ?- một người đàn ông bệ vệ tươi cười nhắc anh.
- Cô ấy là Băng Đồng! Hiện tại đang là thư kí riêng của cháu...- anh nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
- Oh! Vậy hả? Hai đứa đẹp đôi lắm! Bao giờ đám cưới?
- Lần này anh Long có con dâu nghiêng nước nghiêng thành phải khao nha!
Anh nhận thấy sự run rẩy từ cô, có lẽ cô đang ngượng vì bị đùa.
-Cháu xin phép qua bên kia chút!-Anh cúi đầu nói với các vị trưởng bối, mục đích là giải vây cho cô.
Bữa tiệc hôm nay đâu chỉ đơn giản là lễ kỉ niệm . Nó còn mang một ý nghĩa nữa...
Lúc này Trần Thiên Long mới lên phát biểu về bữa tiệc...-" Thưa quý vị! Những người có mặt ở đây hôm nay... Cảm ơn quý vị đã đến tham dự bữa tiệc kỉ niệm 50 năm thành lập của tập đoàn Trần thị hôm nay. Và còn một việc nữa tôi muốn thông báo! Đây là một việc hết sức quan trọng với gia đình tôi!"- ông ngưng lại nhìn về phía anh.
Những tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn hơn...phóng viên có mặt đây liên tục ghi hình, chụp ảnh...
- " Xin mọi người trật tự... Đó là con trai tôi- Trần Đinh Hiếu Thiên tổng giám đốc tập đoàn và là người sẽ thừa kế tập đoàn Trần thị tương lai, sẽ chính thức đính hôn với cô gái nó yêu vào tháng sau...
Cô có chút run rẩy khi nghe tin anh sẽ đính hôn, anh sẽ lấy vợ ư? Tự dưng trái tim cô đau nhói... Chắc người anh lấy phải là một cô tiểu thư danh giá nào đó... Cô vùng ra khỏi tay anh, chạy nhanh ra ngoài, anh đuổi theo cô nhưng bị đám vệ sĩ ngăn cản, vì bữa tiệc rất cần anh. Anh không thể đi...
- Trần thiếu gia! Cậu yên tâm...tôi sẽ đưa tiểu thư về an toàn!- một người thanh niên cúi đầu chào anh.
Anh nhận ra đó là Jack. Cậu ta về khi nào? Và vì sao không đến gặp anh sớm. Anh an tâm vào trong, chắc chắn cô đang hiểu lầm anh, tại anh bất ngờ nên không nói cho cô biết, không ngờ mọi truyện lại thế này ... Anh quay lại sân khấu phát biểu.
- " Đúng vậy! Người tôi lấy chỉ có một, đó là Lâm Băng Đồng! Người con gái tôi yêu..."
Anh nói xong thì bỏ đi luôn, anh cần phải đi giải thích cho cô biết.
Cả đại sảnh sau khi nghe xong tin này thì ồn ào như ong vỡ tổ, phóng viên liên tục ghi hình, đây là tin hót nhất từ trước đến nay.
Những cô tiểu thư thầm yêu anh sau khi nghe tin này thì lăn đùng ra ngất xỉu, có lẽ sau hôm nay bệnh viện sẽ quá tải.
❤ .....................................❤
Cô chạy vào màn đêm, đã nói không yêu anh mà tại sao trái tim cô lại đâu thế chứ?
Lẽ nào cô đã. ... Đúng! Lúc này cô mới nhận ra mình yêu anh thật rồi. Trời bất giác đổ mưa lớn, cô chân trần chạy vào màn mưa buốt giá... Cô cứ chạy như thế cho đến khi đầu quay ù ù, và cô ngất ở bên đường, mưa thấm vào thịt lạnh tê tái.
Jack cũng đúng lúc chạy tới, thấy cô ngất xỉu anh nhanh chóng đưa cô vào viện.
......
Sau khi bác sĩ kiểm xong cho cô, anh mới yên tâm, cô chỉ bị mất sức mà ngất, không có gì nghiêm trọng nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại.
Jack báo tin cho anh, anh nhanh chóng vào viện với cô.
Lúc này cô đang ngủ say, anh chỉ có thể im lặng ngồi ngắm nhìn cô ngủ.
Một lúc sau, Cẩm Tú cũng đến nơi, cô chạy vào hỏi thăm tình hình.
- Sao rồi? Sao cậu lại để nó thế này chứ?
- Suỵt! Để cô ấy ngủ!- Cẩm Tú cứ ồn ào khiến anh phải lên tiếng nhắc nhở...
Cẩm Tú biết không thể hỏi thêm nên cũng ngồi xuống bên giường bệnh của cô . Nhìn khuôn mặt cô nhợt nhạt không khỏi đau lòng.
❤ .............❤ .............❤
/32
|