Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Chương 14

/17


Tôi cùng bác sĩ Lưu bước ra khỏi phòng anh, đến phòng khách ông nói với tôi: “Những ngày tới cháu nên để cậu ấy nằm nghỉ ngơi, cậu ấy đã quá mệt mỏi rồi, chú sẽ đưa cháu một lọ tinh dầu, cháu có thể nhờ dì Lâm giúp cháu xoa bóp vùng eo cho cậu ấy.”

“Cháu có thể tự làm được.” Tôi nhận lấy lọ tinh dầu kiên định đáp lại.

“Cô bé à, có phải cháu có ý với người ta rồi không?” Bác sĩ Lưu cười hỏi.

“Chú đừng trêu cháu nữa, ai là cô bé chứ, cháu đã là sinh viên tốt nghệp rồi.”

“Đúng nhỉ, nhưng trong mắt ta cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, xem ra ta đã già mất rồi. Thôi, chú về trước đây, có gì cháu nhớ gọi nhé.”

“Vâng, cảm ơn chú Lưu.”

Vừa chào hỏi bác sĩ Lưu xong thì nhìn thấy mẹ tôi cùng dì Lâm tay xách nách mang đứng bên kia chuẩn bị sang đường.

Tôi cầm chìa khóa cửa rồi băng qua đường giúp hai người họ. Mẹ vừa mói nhìn thấy tôi là vội vàng hỏi ngay tình hình của Lương Văn Thông, nhìn xem dáng vẻ lo lắng này của bà, thực sự coi Lương Văn Thông là con cái trong nhà rồi, tôi vội nói: “Mẹ đừng vội, bác sĩ Lưu vừa khám qua cho anh ấy rồi,đã tiêm một liều thuốc hạ sốt, thời gian qua anh ấy quá lao lực,điều cần nhất bây giờ là nghỉ ngơi.”

“ Thằng bé này thật là, mẹ biết ngay là sẽ thế này mà, cậu ấy một thân một mình ở lại đây, lại không có ai quan tâm chăm sóc, sức khỏe cậu ấy làm sao chịu nổi.”

Dẫn dì Lâm vào bếp, tiện lấy cho Văn Thông một cốc nước, tôi cùng mẹ đi vào với anh. Trời đã tối rồi, tôi đang muốn bật đèn lên thì mẹ ngăn lại: “Đừng bật đèn, có thể cậu ấy đang ngủ.”

Tôi nhẹ nhàng đến gần, cúi người xuống nhìn anh, đúng là đang ngủ thật, tôi ra hiệu đang ngủ với mẹ, mẹ ra dấu đi ra ngoài, trước khi đi tôi còn nhẹ vuốt lên trán anh, rồi áp lên trán mình, hình như không còn sốt nữa, tôi cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thế nhưng lông mày anh sao vẫn còn nhíu chặt ?

“Con à.” Mẹ gọi tôi theo bà ra ngoài.

“Mẹ ơi, anh ấy hình như không sốt nữa rồi.” Tôi thấy rất vui.

Đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại lái xe của Lương Văn Thông gọi tới, báo ông đã tới trước cổng, tôi đưa đơn thuốc mà bác sĩ Lưu kê đưa cho lái xe, nhờ ông ấy đi lấy thuốc.

Quay lại tôi thử hỏi ý mẹ: “Mẹ ơi, tối nay con muốn ở lại đây chăm sóc anh ấy, ở đây không thể không có ai được.”

“Được, vậy con ở lại đây đi, nhớ phải nhắc cậu ấy uống thuốc đúng giờ, uống nhiều nước, con cũng ăn gì đó đi, đừng để bị đói.”

Thế là dưới sự giám sát của mẹ, tôi vội ăn bừa chút cháo, vì quá lo lắng cho anh nên bây giờ ăn cái gì cũng không vào. Đợi đến khi lái xe mua thuốc về, mẹ cũng đứng dậy nói: “Mẹ cùng dì Lâm về đây nhé, ba con còn ở nhà sốt ruột kìa, có gì thì gọi điện về nhà, nếu Văn Thông lại phát sốt nhất định phải đưa cậu ấy vào viện.”

“Vâng, con biết rồi, nếu cần con sẽ gọi cho trợ lý của Văn Thông đến giúp, mẹ mau về nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng quá.”

Tiễn hai người về xong, tôi cầm lấy thuốc nhè nhẹ đẩy cửa phòng anh. Tôi đã hét lên trước những gì nhìn thấy. Tôi thấy anh đang kéo chiếc xe lăn của mình.

“ Văn Thông, anh dậy làm gì?”

“Anh mau nằm xuống, không được động đậy.” Vừa nói tôi vừa đẩy xe lăn đi.

“Bảo bối, em phải đưa xe lăn cho anh, anh muốn vào phòng vệ sinh. Mau lên.” Anh cười nói với tôi.

Tôi cũng bị hành động của mình làm cho cười, thế mà không cho người ta đi vệ sinh. Tôi vội kéo xe lăn lại, anh điều chỉnh vị trí, muốn chuyển người qua đó, nhưng mới chuyển được một nửa, tôi nghe thấy anh thở hắt ra rồi dừng lại, tôi sợ anh sẽ ngã xuống, mau chóng dìu anh ngồi lên xe, trong khi dìu tôi đụng phải eo anh, cứng ngắc như tấm gỗ vậy, chắc chắn anh rất khó chịu. Văn Thông để chân lên bàn đạp, di chuyển vào phòng vệ sinh.

“Có cần em giúp không?” Tiếng tôi nhỏ như muỗi.

“Không cần , bảo bối, anh không sao mà, em cũng phải bận bịu rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Anh nói xong cũng vào đến phòng vệ sinh.

Anh ấy không nói tôi cũng không có cảm giác gì, bây giờ mới thấy mệt thật, căng thẳng suốt từ khi nhận được cuộc goi của Alan, đến giờ mới được thả lỏng. Tôi ngồi trên giường, giường anh đúng là cứng thật. Tôi chẳng thể để ý cái gì mà tư thái, hình tượng nữa, ôm gối liền nằm bò trên giường.

Trong khi tôi mơ mơ màng màng chợp mắt, tôi cảm thấy hình như có ai đó đắp chăn cho tôi, tấm chăn này có một mùi hương nhàn nhạt, rất dễ chịu. Bỗng nhiên tôi cảm nhận được anh đang dùng tay nhẹ vuốt từ giữa lông mày tôi dọc theo sống mũi đến chóp mũi, kèm theo là một tiếng thở dài thật nhẹ.

Tôi đã tỉnh hẳn rồi, Lương Văn Thông vì sao lại thở dài, lòng bắt đầu thấp thỏm, lẽ nào anh thấy hối hận rồi?

“Văn Ý, chúng ta thực sự có thể sao?” câu nói của anh chầm chậm lọt vào tai tôi.

“Tất nhiên là có thể.” Tôi ngồi bật dậy, hành động đột ngột này làm Văn Thông giật mình, tôi rõ ràng nhìn thấy người anh run lên một chút.

“Bảo bối, em đừng nên dọa một bệnh nhân như anh chứ.” Anh vờ ôm hai tay trước ngực.

“Em sợ anh lại cảm thấy hối hận.” Tôi bĩu môi nhỏ giọng nói, nhìn vào anh chờ đợi đáp án.

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ, ngồi trên xe lăn, nhìn xuống dưới, đôi chân trần xiêu vẹo về một bên.

Tôi nhìn chân của anh, nhớ đến lời bác sĩ Lưu dặn, không được để chân trần, phải chú ý giữ ấm, tôi nói lớn: “Sao anh lại để chân trần?”

Câu nói không liên quan của tôi làm anh nghẹn họng, mới nãy còn đang bàn về việc anh sẽ không hối hận, lại chuyển ngay sang chân của anh, thực sự có chút làm anh phản ứng không kịp.

“Tất của anh đâu rồi ?” Tôi nhảy xuống giường cấp thiết hỏi.

“Trên tủ đầu giường.”

Tôi bước đến lấy, thấy nó là đôi tất đen mà anh mang khi đi giày da, rất mỏng, tôi hỏi anh: “Anh không có loại dày hơn sao, loại mang ở nhà ý.”

“Trong phòng để quần áo, ngăn kéo thứ nhất phía bên trái.”

Tôi đi vào đó, mở ngăn kéo ra lấy một đôi tất bông dày, sau đó nhìn một vòng phòng để quần áo, quả là ngăn nắp, một bên treo đồ tây, sơ mi anh mặc đi làm, một bên là trang phục bình thường, tôiđứng ở góc tường nhìn thấy vài đôi nạng màu sắc khác nhau để ở đó, có vẻ anh cũng rất chú trọng.

Tôi lấy thêm một chiếc áo khoác thể thao từ giá treo quần áo rồi mau chóng quay ra với anh.

“Văn Thông, anh khoác chiếc áo này vào, đừng để nhiễm lạnh.” Tôi đưa áo cho anh, liền ngồi xuống chuẩn bị mang tất vào cho anh.

“Bảo bối, em để anh tự mang là đi.” Anh một tay cầm áo, một tay vội vàng ngăn tôi lại.

“Văn Thông, nếu anh đã gọi em là bảo bối, thì hãy để em mang vào cho anh, nhé?” Tôi chân thành.

Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới gật đầu.

Tôi ngồi trước chân anh, đưa tay cẩn thận nắm lấy chân anh, cổ chân anh rất rất gầy, bàn tay con gái không lớn lắm của tôi gần như có thể nắm trọn nó, chân anh rời khỏi bàn đạp, thõng xuống. Bởi vì mắt cá chân không cố định lại được, nên chân anh bị lắc lư trái phải. Tôi để chân anh lên đùi mình, cẩn thận tỉ mỉ giúp anh mang tất vào, thật không đơn giản chút nào, mắt cá chân anh không còn bất cứ chức năng nào nữa, chân anh cứ chuyển động theo động tác của tôi, tôi cứ lo sẽ làm đôi chân gầy yếu của anh bị thương.

“Bảo bối, không việc gì đâu, nó không có yếu ớt như vậy đâu. Vẫn cứ để anh tự mang thì hơn.”Giọng anh tràn đầy sự không nỡ.

“Không, em sẽ làm thật tốt mà.”Tôi vừa nói vừa tiếp tục giúp anh mang xong tất, để chân anh lại bàn đạp, lại tiếp tục với chân còn lại.

Chờ đến sau khi tôi xếp gọn chân anh lại, Văn Thông bất ngờ kéo tôi lên, tôi quỳ trước mặt anh, hai tay anh nắm chặt lấy vai tôi, ánh mắt thâm trầm nhìn sâu vào tôi. Tôi nghi ngờ nhìn lại anh, anh ôm chặt tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Bảo bối, anh rất muốn hôn em.”

“Vậy sao anh lại không làm?”Tôi dè dặt hỏi.

“Không được, anh không muốn truyền bệnh cho em.”

“Em không sợ. Anh chỉ bị cảm lạnh thôi, lại chẳng phải bệnh gì.”Tôi chủ động chạm vào môi anh. Đây là nụ hôn đầu của tôi đó, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Vì căng thẳng nên người tôi hơi cứng lại, môi anh đã nhẹ nhàng kề lên môi tôi, môi anh rất ấm, sự mềm mại của nó khiến tôi mềm đi, tôi đưa tay vòng lấy cổ anh, đôi tay anh siết chặt sau lưng tôi, chúng tôi ôm lấy nhau, chìm vào với nhau, nụ hôn đầu anh dành cho tôi thật quá đẹp đẽ, nụ hôn như đã chạm đến linh hồn tôi, làm tôi cảm thấy tình cảm mãnh liệt toát ra từng lỗ chân lông. Tôi thực sự rất muốn mãi mãi ôm lấy người đàn ông hoàn mỹ này, tôi sùng bái anh, có thể bước vào cuộc sống của anh là mơ ước của tôi

Hai tiếng ọc ọc phát ra từ bụng của hai người, chúng tôi đồng thời ngừng lại, môi vẫn ngậm lấy môi, dừng lại chút nữa, rồi cùng rời môi ra haha cười lớn.

“Bảo bối, tiếng ọc ọc này phát ra từ em đúng không.”

Lương Văn Thông đáng ghét, còn biết đổ lỗi cho người khác.Tôi không hề do dự cho anh một đánh.

Hai tay anh che trước ngực tỏ ra rất đau, miệng còn nói: “Tiểu thư Lâm Văn Ý, cô đang bắt nạt bệnh nhân đó.”

Nhìn dáng vẻ đó của anh, đâu giống một người 33 tuổi nhân vật mới nổi của giới truyền thông chứ, mà giống hệt như tôi, một sinh viên vừa tốt nghiệp. Anh xong rồi nhé, hình tượng sáng chói đã bị tôi triệt để phá vỡ rồi.

“Rõ ràng là bụng của anh réo, còn định qua mặt em, ức hiếp em.” Tôi càu nhàu, quay lưng lại với anh.

“Bảo bối thật nhỏ nhen, trêu một chút cũng không được.”

“Anh nói ai nhỏ nhen, anh lớn hơn em nhiều như vậy, nên nhường nhịn em mới phải, anh hiểu không? Hơn nữa, con trai nên nhường nhịn con gái, hổ cho anh còn là người lớn lên ở Mỹ.”

“Anh là người nhỏ nhen được chưa, em là bảo bối của anh, cũng là nữ vương của anh, được chưa nào?”

“Thế còn tạm.”Tôi cười, vô cùng đắc ý.

“Tinh Tinh, có phải là đói rồi không?”

“Em nói ai là Tinh Tinh hả, anh xấu như vậy à?”

“Ôi ôi, hoàn toàn hiểu sai rồi, anh là thần tượng của em, chữ Tinh trong minh tinh đó.”

“Không được, cái tên này thật làm tổn hại đến hình tượng của anh, không được gọi.”

“Không, em thích.”Tôi ngửa cổ.

“Có thể đổi cái khác được không, tên này khó nghe quá.”

“Dễ nghe mà, hay thế này nhé, khi không có người thì em sẽ gọi, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Thôi được, chỉ được gọi lúc chỉ có hai chúng ta thôi.”Ngừng lại một lát lại nói thêm: “Anh cũng phải nghĩ cho em một cái tên mới được.”

Á, rõ ràng là nhượng bộ, mà còn phải tự mình tìm thang xuống.

“Đừng làm ồn nữa, em đưa anh ăn đồ nóng hổi nhé.”Tôi không nỡ để anh bị đói.

“Anh đi cùng em.”Anh lái xe lăn theo tôi.

“Chờ đã, anh phải khoác áo vào, ngoài phòng khách hơi lạnh. Đừng để lát nữa lại phát sốt.”

“Anh có yếu như em nói sao?”Anh oán trách.

“You’re superman. Được chưa.”

Lúc sắp đi ra ngoài tôi lại nhơ phải lấy một thứ, quay người vào, lấy từ phòng quần áo của anh một tấm thảm lông, vừa nãy tôi vào lấy tất đã nhìn thấy. Tôi đắp tấm thảm lên chân anh, còn quấn chặt vào hai bàn chân.

“Bảo bối, bây giờ là tháng chín, sao em lại bọc anh lại như cái bánh chưng vậy. Như thế anh không phải bị đông hỏng, mà là bị nóng chết.”

Nghe anh nói vậy làm tôi cười ngặt ngẽo. Sau đó đổi sắc mặt nghiêm túc đối mặt anh nói: “Ông chủ hãy nhẫn nhịn đi.”


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status