Đêm đó Túc Thương hỏi Tô Niên, nếu có một người tự nhận là mẹ của cậu, đến nói rằng muốn nhận lại cậu thì cậu có muốn theo người ta đi không, Tô Niên ngẩn ra thật lâu.
Túc Thương nhìn cậu lâm vào mê mang cũng không thúc dục, để cho cậu tự suy nghĩ.
Nếu lệch lạc thì anh uốn lại sau.
Một lát sau Tô Niên nắm lấy tay anh lắc đầu, sau đó ôm lấy anh thật chặt, giống như sợ anh sẽ đẩy cậu đi vậy.
Cậu không nói nhưng anh hiểu.
Túc Thương ôm cậu trong ngực, hài lòng vì câu trả lời của cậu.
"Niên Niên, cùng anh đi đăng ký kết hôn được không?"
Âm thanh trầm thấp ôn nhu vang lên trong gian phòng.
Vốn dĩ anh còn muốn đợi thêm một thời gian, nhưng bây giờ nên làm trước thì hơn.
Dù sao Tô Niên cũng đã đủ tuổi rồi, sớm muộn gì cũng phải làm.
Tô Niên có chút sợ hãi bị lời này của anh doạ ngốc.
"Đăng ký, anh là người nhà của em, pháp luật nào cũng không thể tách em ra khỏi anh, được không?"
Túc Thương ôm mặt cậu lên, để cậu đối diện mình mà từng chữ nói.
Tô Niên bị ánh mắt thâm tình nghiêm túc của anh mê hoặc, vậy mà gật gật đầu.
Nhưng dù có cho cậu suy nghĩ cẩn thận thì cậu cũng sẽ gật đầu thôi.
Có điều...
Được đăng ký sao?
Tô Niên choàng tỉnh viết vào ngực anh hỏi.
"Ra nước ngoài."
Anh đáp.
Tô Niên kinh ngạc tròn mắt nhìn anh.
"Cho dù có chuyện gì thì em cũng phải nhớ, Túc gia là nhà của em, không cần sợ, hiểu không?"
Túc Thương ôm mặt cậu hôn lên môi nhỏ, thủ thỉ.
Tô Niên ôm cổ anh đáp lại, gật đầu cười hạnh phúc.
...
Túc Thương vốn nghĩ, còn lâu anh mới trực tiếp đụng độ người phụ nữ tự nhận là mẹ ruột của đứa nhỏ, ai ngờ...
"Niên Niên!"
Doãn Lệ lúc trước đã biết đứa con này giống Hạ Duẫn, nhiều năm như vậy nhưng chỉ cần một cái liếc mắt là đủ khiến bà nhận ra nó.
Nhưng không đợi bà đến gần đứa nhỏ đã trốn ra sau lưng nam nhân cao lớn bên cạnh, mà khí tràng của người kia cũng khiến bà khựng lại không dám đến gần.
Doãn Lệ có chút giật mình lại nghi hoặc nhìn Túc Thương.
Tình huống không phải nên như vậy?
"Bà Doãn, trước mắt bà cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, đừng doạ đứa nhỏ."
Tô Thanh đứng một bên nói, đưa tay mời bà ta ngồi xuống bàn đá bên cạnh cây hoa quế.
Doãn Lệ còn muốn nói gì, nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh của nam nhân kia thì không nói được nữa, theo Tô Thanh ngồi xuống.
"Bà Doãn, chắc bà cũng hiểu pháp luật đúng không?"
Tô Thanh dùng hai chữ pháp luật để mở đầu câu chuyện khiến cho Doãn Lệ nhăn mày, nhưng Tô Thanh cũng không để cho bà ta cất lời đã nói tiếp.
"Theo đúng quy chế của pháp luật, trẻ được nuôi dưỡng tại cô nhi viện thuộc về khái niệm không có thân nhân.
Bản thân dù lớn hay nhỏ thì quyền quyết định có rời khỏi cô nhi viện, sau đó đi theo cha mẹ nuôi hay cả là cha mẹ ruột đã từ bỏ chúng, thì cũng là do chúng chọn."
Bà nhấn mạnh mấy chữ "từ bỏ chúng", cũng không quan tâm Doãn Lệ có khó chịu không, dù sao đó là sự thật.
"Chúng tôi vẫn sẽ cho bà được nói chuyện với Tô Niên.
Nếu nó không muốn thì ai cũng không thể ép buộc.
Niên Niên, lại đây!"
Tô Thanh vẫy tay với đứa nhỏ vẫn núp sau lưng Túc Thương.
Tô Niên không đến liền mà kéo kéo vạt áo của nam nhân.
"Đến đó đi, đừng sợ."
Anh vỗ nhẹ vào tay cậu trấn an.
Doãn Lệ nhíu chặt mày nhìn cử chỉ của hai người, mọi chuyện đã vượt quá mong đợi khiến bà ta có chút bất an.
Nhất là người đàn ông đẹp trai khí tràng mạnh mẽ này...
Tô Niên được sự cổ vũ của người thương rụt rè đi đến bên cạnh Tô Thanh, ngồi bên cạnh bà nhưng cũng không nhìn người đối diện đang khát khao đối với mình kia.
"Niên Niên...!Là mẹ đây, con không nhớ mẹ sao?"
Doãn Lệ dẹp bất an trong lòng, chuyện quan trọng là dụ dỗ đứa nhỏ kia trở về cùng mình.
Tô Niên dưới sự an ủi không tên của Tô Thanh, cũng không nhìn bà ta mà lắc đầu.
Đúng vậy, cậu không nhớ, mớ ký ức kia đã bị cậu lựa chọn quên lãng.
Kể cả khuôn mặt của người thân cận có quan hệ máu mủ ruột rà này, người đã bỏ rơi cậu mười mấy năm.
"Niên Niên, mẹ xin lỗi...!Lúc đó hai mẹ con ta lưu lạc đầu đường, chẳng thà mẹ để con có nơi che gió che mưa, dù trong lòng mẹ không muốn.
Bây giờ khác rồi, mẹ tìm được ba con rồi, con theo mẹ trở về được không? Nhà chúng ta có tiền, có thể chữa bệnh cho con, để con có thể nói lại."
Doãn Lệ cái khó ló cái khôn mà dùng chuyện chữa bệnh để dụ dỗ Tô Niên.
Túc Thương cũng phải bội phục bà ta nhanh mồm nhanh miệng.
Cám dỗ này đúng là lớn, nhưng mà...
"Chữa bệnh cũng phải biết nguyên nhân.
Vừa hay, chúng tôi cũng muốn biết lý do tại sao Tô Niên lại bị trầm cảm nặng, bà có thể nói không?"
Tô Thanh còn lanh trí hơn, bà đã biết chuyện Túc Thương muốn chữa bệnh Tô Niên nhưng vẫn vướng mắc chuyện này.
Doãn Lệ bị bà hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, có chút cứng họng không trả lời được liền.
Nhưng bà ta khôn khéo.
"Không phải nó đã..."
Doãn Lệ nhìn Tô Niên đang ngồi kia, dù nhút nhát nhưng biểu hiện bình thường, cho thấy bệnh trầm cảm trước đó đã khỏi, chưa kể nó còn đi học.
"Đúng là đã ổn.
Nhưng chắc bà cũng biết, nó bị câm không phải là bẩm sinh, mà có một phần nguyên nhân do trầm cảm gây ra.
Bao lâu nay chúng tôi cũng cố gắng muốn chữa trị cho nó mà không thể đào sâu quá khứ, nó đã quên những chuyện trước kia.
Nếu bà muốn chữa trị thì nói cho chúng tôi biết.
Dù nó không muốn theo bà nhưng bà là mẹ nó, cũng muốn nó tốt đúng không?"
Tô Thanh uyển chuyển nói, đẩy Doãn Lệ vào thế bí.
Doãn Lệ cúi đầu thật lâu không lên tiếng.
Không khí có chút trầm lặng sơ cứng.
"Nếu đứa nhỏ theo tôi về thì việc này tôi chỉ cần nói với bác sĩ điều trị thôi đúng không? Việc đó có chút riêng tư, tôi không muốn nhiều người biết."
Vậy mà Doãn Lệ lại cự tuyệt không muốn nói.
"Ở đây chỉ có người thân của Niên Niên.
Tôi xem như là mẹ nuôi của nó, muốn biết chuyện có liên quan đến nó là hợp tình hợp lý.
Chưa kể, tôi đã nuôi dưỡng nó mười mấy năm, vẫn luôn vì chuyện này mà đau đầu, hi vọng bà nói ra."
Tô Thanh vẫn không từ bỏ, dùng mười mấy năm để ép Doãn Lệ.
"Anh ta cũng là người thân của Niên Niên? Tôi cũng chỉ có mình Niên Niên."
Doãn Lệ lại bắt lấy hai chữ người thân kia của Tô Thanh mà dò hỏi về Túc Thương.
Tô Thanh nhìn bà ta thật sâu, cảm thấy Tô Niên đúng là không nên nhận bà ta.
"Cậu ta là chồng của Niên Niên."
Bà cũng không định giấu diếm, thản nhiên nói.
"Cái gì? Hai người đàn ông..."
Doãn Lệ bật người dậy, chấn kinh nhìn Tô Thanh, lại nhìn hai người Tô Niên lẫn Túc Thương, trên mặt đầy vẻ không tin tưởng.
"Bà Doãn, trong nước tuy chưa cho phép kết hôn đồng giới nhưng cho phép công dân ra nước ngoài làm đăng ký kết hôn, không có gì là không thể cả.
Tôi nghĩ bà cũng không đến mức lạc hậu như vậy đúng không?"
Tô Thanh nghiêm nghị nói.
Doãn Lệ bàng hoàng nhìn ba.
"Nói một câu hợp lý, cậu ta là người thân duy nhất của Niên Niên lúc này, không phải tôi, không phải bà.
Vậy nên hi vọng bà nói ra, để Niên Niên có cơ hội được mở miệng nói chuyện."
Tô Thanh vừa nói vừa xoa đầu đứa nhỏ bên cạnh mình, trong mắt là yêu thương còn hơn người mẹ là Doãn Lệ..
/99
|