Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 25 - Chương 23

/74


Tan tiết, ngoài phòng học có người tìm Khương Trì. Lúc ấy Tô Đường một tay nâng cằm, một tay cầm bút trên giấy nháp tính đề thầy Vật lí cho tiết trước, nhất thời cũng không để trong lòng.

Khi cô cuối cùng nghĩ ra cách giải đề, cô ngẩng đầu nhìn đến Khương Trì cách đó không xa đang nói gì đó với Lăng Lang, rồi Lăng Lang mới nhìn thoáng qua cô, nhẹ gật đầu. Sau đó Khương Trì liền nhanh chân rời đi, bóng lưng nhìn qua có chút vội vàng. Trong lòng Tô Đường cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô nhất thời không nghĩ nhiều.

Tiết tiếp theo là tiết số học của thầy Trầm chủ nhiệm, không có gì bất ngờ xảy ra, trong tiết ông sẽ công bố thứ hạng thi khảo sát cấp lần này ba.

Tốc độ chấm bài thi khảo sát vô cùng tốc độ, bỏ ra thời gian hai ngày liền chấm toàn bộ bài thi của học sinh lớp 12, đồng thời đưa điểm lên máy tính, xếp thứ tự.

Địch Lộ chống cằm của mình, nhìn Tô Đường, thở dài nói: Yêu cầu của tớ không cao, chỉ cần có thể vào top 600 là được.

Ở Tam Trung, một khối có gần tám trăm người. Thứ tự sáu trăm trong kì thi trung học, không có gì bất ngờ xảy ra chỉ có thể học một trường đại học bình thường, một trăm người đứng đầu có thể lên 985, 211 đại học danh tiếng, mà mười hạng đầu, siêu cấp học phách vốn có thể trực tiếp cử đi trường học tốt nhất, mà trường học tốt nhất ví như Thanh Hoa Bắc Đại và Phục Đán. Những năm qua còn có không ít học phủ học thần thi hạng nhất trên thế giới, ngay cả Harvard không phải không có. Hai năm trước, Tam Trung có một nữ học phách sớm trúng tuyển Harvard, tin tức này vừa ra, nhất thời để danh tiếng Tam Trung lại một lần nữa vang xa, càng thêm vững chắc địa vị độc nhất vô nhị của nó ở tất cả trường cấp ba. Cho nên Tam Trung trong tất cả trường cấp ba ở thủ đô, mặc dù tỉ lệ lên lớp không phải cao nhất, nhưng vẫn đứng đầu ở trường cao đẳng, bởi vì trường cao đẳng này không ngừng cung cấp không ít tài nguyên chất lượng tốt. Nhưng Tam Trung có một chỗ thiếu hụt rõ ràng, đó chính là nó chênh lệch giữa học sinh kém, học sinh tốt nhất có khả năng trực tiếp được cử đi Harvard, Oxford, Cambridge, nhưng học sinh kém nhất, khả năng cuối cùng chỉ có thể học chuyên ngành, hoặc ngay cả chuyên ngành cũng không thi đậu.

Tam Trung tuyển sinh chia làm hai con đường, một loại là trúng tuyển thành tích ưu việt, một loại khác chính là dùng tiền trúng tuyển. Cho nên lực lượng giáo viên Tam Trung và thiết bị dạy học đều đi tuyến đầu cả nước, bởi vì trường này rất có tiền.

Tóm lại, danh tiếng Tam Trung ở thủ đô, không có trường học nào có thể so sánh.

Địch Lộ gãi đầu một cái, tò mò hỏi: Tô Đường, lần này cậu phát huy ra sao?

Tô Đường mấp máy môi, cúi đầu lật sách toán học, vừa nhẹ giọng trả lời nói: Tớ cũng không rõ lắm, hẳn là có thể đi.

Trong quan niệm của Địch Lộ, cũng được thể hiện thứ tự trong top 500, mặc dù thành tích của cô tốt hơn mình một chút, nhưng thật sự tốt hơn một chút mà thôi. Tiêu chuẩn học sinh top 500 hay 600 có thể thi trường cao đẳng đều không khác mấy. Cô nghe Tô Đường trả lời như thế, cho là cô thật sự thi cũng được. Cô nhịn không được an ủi nói: Thật ra cũng được mà, thời gian còn một năm, chúng ta tranh thủ tiến bộ lên top 100.

Tô Đường nhẹ gật đầu. Cô nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Khương Trì, phát hiện Khương Trì hiện tại vẫn không có ở phòng học, chỗ ngồi của anh vắng vẻ, để cô nhất thời cảm thấy không quen. Tâm lý Tô Đường đột nhiên dâng lên chút bất an.

Lúc này, chủ nhiệm lớp cầm trong tay một chồng bài thi toán học, mặt không thay đổi đi vào lớp.

Học sinh lớp A16 nhìn thấy vẻ mặt chủ nhiệm lớp như thế, một số học sinh có lòng cầu tiến cũng nhịn không được lộp bộp trong lòng. Học sinh không cầu tiến ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, dù sao thành tích mỗi lần thi, A Căn đều có vẻ mặt như vậy, bọn họ sớm đã thành thói quen.

Hình như trong lòng cả lớp nghĩ, xem ra lần này điểm bình quân của lớp vẫn rất kém, nếu không chủ nhiệm lớp sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Chủ nhiệm lớp đi tới trước bục giảng, bên dưới không ít người thì thầm với nhau, đang thảo luận thi sát hạch lần này. Trong phòng học đầy tiếng ông ông, tiếng nhẹ giọng tiếng nghị luận không ngừng. Mặc dù A16 có một phần nhỏ người không lý tưởng, nhưng đa số người vẫn để tâm đến thứ tự thành tích. Mà lúc công bố thành tích, không ít người đều tim đập rộn lên, không kịp chờ đợi muốn biết điểm của mình và thứ tự của lớp, so bì với bạn bè thân thiết một phen.

Chủ nhiệm lớp phủi tay, ra hiệu toàn lớp an tĩnh lại, âm thanh nói chuyện với nhau ăn ý ngừng lại.

Lúc này toàn bộ lớp đều an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ánh mắt chủ nhiệm lớp đảo qua mỗi một người ở phòng học, khi thấy chỗ ngồi Khương Trì trống, ông nhịn không được nhíu mày, nhưng ông không hỏi thêm, mà trực tiếp tiến vào chủ đề: Toàn bộ khối 12 chúng ta, có tất cả mười sáu lớp tự nhiên, trừ hai lớp A1 A2 lớp chọn, còn lại mười bốn lớp học sinh tiêu chuẩn, lực lượng giáo viên đều không khác mấy. Yêu cầu của tôi với các em không cao, chỉ cần tổng điểm lớp có thể và top 10 trong khối, vị trí đầu hạng ba hạng năm gì đó, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chủ nhiệm lớp ngừng lại một chút, lại một lần nữa quét mắt vẻ mặt mỗi người trong lớp, rồi mới đau lòng nhức óc nói: Nhưng lần này, các em xem mình đã thi ra sao?

Chủ nhiệm lớp vừa nói, vừa cầm bài thi đập cái rầm trên bàn.

Điểm chả ra sao, năm sau đã thi tốt nghiệp rồi. Lúc này còn không cố gắng, phải chờ tới khi nào mới bắt đầu cố gắng? Đừng để thanh xuân của mình tiếc nuối!

Sau mỗi kì thi chủ nhiệm lớp đều uống canh gà giáo dục khiến rất nhiều người đang ngồi ở đây đã thích ứng, nhưng đối với với học sinh có lòng cầu tiến mà nói, mỗi một lần nghe xong, đều có cảm ngộ mới, nhưng đối với học sinh không lý tưởng mà nói, nghe qua thật nhàm chán.

Có học sinh ngồi tại vị trí trước nhịn không được phản bác: Chủ nhiệm lớp, IQ chúng em không được, thi không khá, chúng em có thể làm sao đây? Chúng em cũng rất tuyệt vọng mà.

Cậu ta vừa nói, trong phòng học vang lên vô số tiếng cười.

Chủ nhiệm lớp nghe vậy vung ra ba bài thi, giọng nghiêm nghị nói: Em thật sự cố gắng sao? Phấn đấu đến bất lực, cố gắng đến cảm động mình, em thật sự làm đến trình độ này sao?

Chủ nhiệm lớp uống xong canh gà cho tâm hồn, học sinh mở miệng nói lung tung ngậm miệng, không nói thêm lời nào.

Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi, rồi mới thấm thía giáo dục nói: Trên thế giới này, sợ nhất hai chữ nghiêm túc, khi em làm được, coi như thành tích thật sự không tốt, lại không thẹn với lương tâm. Nhưng các em thử hỏi lòng mình, các em thật sự nghiêm túc sao? Thật sự dùng hết khả năng sao? Trong mắt

/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status