Nói Yêu Em Bảy Lần

Chương 18

/26


- Thua là thua ơi, ơi thùa là thùa thua thua. Con người mà, cũng chỉ có vậy mà thôi, hehe…. 

Tuấn Anh để Tùng Linh đắc ý một lát, cậu nhìn Tùng linh vui vẻ hỏi: 

- Cười đủ chưa. 

- Chưa – Tùng Linh đắc ý đáp – Câu hỏi khó thế này, có là thiên tài mới nghỉ ra ngay được đáp án. 

- Vậy em cứ gọi là thiên tài đi, anh không ngại nhận chức danh này đâu, câu đố của em đồ ngốc nghỉ một chút cũng ra nữa là – Tuấn Anh cười cười nhìn nhỏ đáp . 

- Không thể nào, lúc nhỏ Diệp Hân bạn em đố, em nghĩ cả tuần liền vẫn không nghĩ ra câu giải. Làm gì đứa ngốc có thể nghĩ chỉ nghỉ một chút mà ra chứ - Tùng Linh lập tức lớn tiếng phản bác. 

- Thì bởi mới nói, em còn thua cả đồ ngốc còn gì. 

Tùng Linh tức lắm, nếu để nhiệt kế ở bên, nhỏ bảo đảm nhiệt kế sẽ bị sức nóng đang chảy cuồn cuộn trong nhỏ làm bể ngay lập tức, nhưng nhỏ cố nhịn…nhịn…nhịn….Nghĩ nhanh một lát, Tùng Linh miễn cười gian nhìn Tuấn Anh nói: 

- Hehe, có phải anh cố tình chọc tức em để câu giờ tìm lời giải đố đúng không? Thật ra giải được mấy câu đố kia cu4nggo5i là giỏi rồi. Em là một cô bé dễ thương, sẽ không cười anh đâu mà, cứ thừa nhận anh giải không được đi. 

- Cắt thỏi vàng 7 chỉ ra một khúc 1 chỉ, 2 khúc 2 chỉ, và khúc còn lại là 4 chỉ. Ngày đầu tiên ông chủ đưa cho anh người làm 1 chỉ để trả công. Ngày thứ 2 , ông đưa anh ta khúc 2 chỉ và lấy lại khúc 1 chỉ. Ngày thứ 3, ông ta đưa khúc 1 chỉ, ngày thứ tư, ông ta đưa khúc 4 chỉ và lấy lại hai khúc 1 chỉ và khúc 2 chỉ. Ngày thứ năm, ông ta đưa khúc 1 chỉ, cứ đưa cho đến khi ông ta đưa hết 7 chỉ, thế là xong. 

Tùng Linh suýt chết nghẹn vì Tuấn Anh giải quyết câu hỏi hóc búa của nhỏ một cách dễ dàng như thế, nhỏ âm thầm gào thét trong bụng, Tuấn Anh thấy vậy bèn nói: 

- Thôi vầy đi, anh sẽ ra hai câu đố đơn giản, nếu em giải được, thì anh sẽ giảm bài tập cho em , thế nào thấy được hay không? 

Tùng Linh vừa nghe nói được giảm bài thì hai mắt nhỏ sáng rực rỡ luôn, bèn hớn hở gật đầu. Dù cho trí tuệ của nhỏ bằng quả nho, nhưng đâu có dở đến nổi không giải được câu nào. Chỉ cần nhỏ cố gắng vận dụng hết trí óc có được trong mưới mấy năm qua, chẳng lẽ không giải được câu nào, chỉ cần giải được 1 câu thôi thì xem như cách mạng đánh đuổi kẻ đáng ghét được thành công một nữa rồi.. 

- Người da trắng và người da đen lấy nhau, đẻ con ra thì răng của đứa trẻ màu gì? – Tuấn Anh bèn đặt câu hỏi cho nó. 

Tùng Linh vui vẻ đắc chí cười vang, tưởng câu đố thế nào, chứ câu thế này thì quá ư dễ. Trên thời sự, người ta ngày ngày nói đến nạn đói ở châu phi, nhỏ thấy tuy nước da đen thui thùi lùi, nhưng hàm răng của người da đen đặc biệt sáng bóng đến mức chói mắt luôn. Tùng Linh tự tin ưỡn ngực đáp: 

- Tất nhiên là màu trắng rồi. 

- Cho em nói lại lần nữa đó. 

- Không cần, em chắc chắn đó là câu trả lời đúng. 

- Anh đã cho em cơ hội- Tuấn Anh gõ xuống mặt bàn nói. 

- Anh đừng có mà thấy em trả lời đúng rồi cố tình làm lung lay ý chí sắt đá của em. Em nói cho anh biết, em tuyệt đối không thay đổi câu trả lời đâu. 

- Vậy thì đáp an chính là …em đã trả lời sai.

- Làm sao mà sai được, rõ ràng răng của người da đen màu trắng như răng người da trắng thôi – Tùng Linh không tin cãi lại ngay. 

- Đúng là răng người dù da màu gì cũng đều màu trắng, nhưng đó là khi họ lớn, họ có răng, còn anh đang hỏi em, răng của em bé mới đẻ kia màu gì? Đứa trẻ mới sinh ra làm gì có răng mà biết màu gì. 

Tùng Linh ngước mặt lên trời, muốn cắn lưỡi chết đi cho xong, huhu, sao nhỏ lại không nghĩ đến những điều này cơ chứ. 

- Người da trắng tắm biển thì sẽ bị đen da, người da đen tắm biển thì sẽ bị gì? 

Tùng Linh không vội vã trả lời như lúc nãy, nhỏ nghiêm mặt cắn môi suy nghĩ thật kỹ câu trả lời, nhưng nghĩ mãi vẫn chỉ đưa ra được một đáp án mà thôi. 

- Người da đen vốn dĩ đen rồi, dù tắm nắng thì họ cũng vẫn như vậy, tức là vẫn bình thường? 

- Em chắc không? Anh cho em trả lời lại đó. 

- Không cần. 

- Sai rồi, đáp án chính là người da đen khi tắm biển sẽ bị ướt – Tuấn Anh thủng thỉnh nói ra câu trả lời của mình. 

“Ông trời ơi, ông đánh con chết đi” – Tùng linh khóc không ra nước mắt, hai câu đố quả thật dễ vô cùng, vậy mà nhỏ nghỉ không ra cơ chứ. 

- Học bài tiếp thôi – Tuấn Anh lật vở ra nói với nhỏ. 

- Đố thêm một câu nữa đi – Tùng Linh muốn gỡ gạc đành năn nỉ. 

Tuấn Anh thở dài cũng đành đố thêm một câu cho nhỏ vừa lòng. 

- Một thằng điếc và ba thằng mù cùng đi ăn hủ tiếu, một tô hủ tiếu có 15 ngàn thôi. Hỏi em, khi ra về họ phải trả bao nhiêu tiền. 

- Một thằng điếc và ba thằng mù….15 cộng 15 ….tất cả là 60 ngàn – Tùng Linh hớn hở reo lên. 

- Sai 1 thằng mù là 15 ngàn, và ba của thằng điếc 15 ngàn nữa, nghĩa là họ chỉ trả 30 ngàn mà thôi. 

- Ôi trời ơi….Thêm một câu nữa thôi, huhu…. 

- Được rồi , một câu đơn giản thôi. 1 3 bằng mấy. 

- Oạch…câu sau khá giống câu trước, cũng là 1 và 3, nhưng câu sau trơ chọi quá, làm sao biết đường mà trả lời. Chẳng lae3 câu trả lời đơn giản là 1 3 = 4. 

- Em chắc chứ? – Tuấn Anh nghiêng đầu nhìn nhỏ, ánh mắt cậu hấp hánh nụ cười tinh nghịch nhìn nhỏ, Tùng Linh bị ánh mắt đẹp như thế nhìn thì đỏ mặt, dựa theo chỉ số trả lời sai của mình từ nãy giờ, nhỏ biết câu trả lời không thể nào đơn giản là 4 được, cho nên nhỏ cứng rắng đáp: 

- Bằng 2. 

- Đến trẻ lên 3 còn biết 1 cộng 3 bằng 4, vậy mà em còn lưỡng lựu không biết đáp án – Tuấn Anh thở dài than – Xem ra em dốt đặc cán mai rồi, từ nay đừng có câu giờ học hành thêm nữa, nghiêm túc học đi nhé. 

Sét đánh ngang tai, đất nứt ra dưới chân Tùng Linh, nhỏ thật sự muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi mà. Đúng là đấu với trời còn thắng được, đấu với tiểu nhân vô phương chửa mà. Khi nhỏ tưởng đơn giãn hóa ra đố mẹo, khi nhỏ tưởng đố mẹo hóa ra bình thường, tức đến hộc máu nhưng rồi cuối cùng ngậm đắng nuốt cay chấp nhận ngồi làm bài mà Tuấn Anh đã ra. 

Đợi Tuấn Anh ra về thì Tùng Linh lập tức gọi điện thoại cho hai đứa bạn của mình để kêu than, hai nhỏ bạn liền lập tức đứa mắng kẻ **** nhỏ quá ngốc. 

- Binh pháp tôn tử bảo:” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Bà không tìm hiểu đối thủ của mình mà lo đi đánh trận thua là đúng rồi. Nghĩ sao bà lại đố mấy câu đó đó với quán quân đường lên đỉnh Olympia năm nay chứ. Mấy câu đố thời gian đó chẳng khác nào làm phép tính 1 1 là hai hết đó đồ ngốc. Bà đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà 

Tùng Linh nghe xong thì cầm nhỏ rơi xuống đất không kịp lụm lại luôn. Cái chương trình đường lên đỉnh Olympia, nhỏ cũng thỉnh thoảng xem, cũng có nghe nói quán quân giật vòng nguyệt quế năm nay tên Tuấn Anh, nhưng có chết nhỏ cũng không nghĩ Tuấn Anh đó là Tuấn Anh này. Hèn chi mà mấy câu đố của nhỏ, hắn ta trả lời nhanh thấy sợ, hóa ra mấy câu này hắn ta đã làm hoặc thuộc lòng lời đáp từ đời kiếp nào rồi. 

- Nè, nói nghe nè, bà nhờ anh Tuấn Anh chỉ tụi tui học với luôn nha, còn mấy ngày nữa kiểm tra đồng loạt toàn khối rồi còn gì. Nhờ anh ấy dạy luôn tụi tui đi – Nhỏ Phương bỗng hắn giọng đề nghị với nhỏ - Bù lại, tụi tui sẽ mua thật nhiều bánh cho bà ăn, chịu không? 

- Đi học hay đi ngắm trai – Nhỏ khinh thường chất vấn nhỏ Phương? 

- Cả hai – Nhỏ Phương đáp ngay khiến Tùng Linh hận không thể lao đến nhà nhỏ Phương bóp cổ cho nhỏ Phương chết cho rồi đi, nhưng ngay sau đó, Tùng Linh nghĩ ra một ý, nhỏ liền vồn vã nói. 

- Hai bà cứ đến nhà tui học đi, tui đảm bảo anh ý sẽ dạy học thật tốt cho hai bà, tối nay cứ đến đi nhé…hehehe…

Tùng Linh vui vẻ hớn hở cười thích chí với cách chơi xỏ Tuấn Anh mới của mình. Nhỏ chờ đến khi trời tối. 

Khi cả hai ăn cơm xong, lên phòng nhỏ bắt đầu ôn tập tiếp, Tùng Linh rót cho mình một ly nước lọc, để sẵn trước mặt. Nhỏ vờ nói với Tuấn Anh: 

- Em có hai đứa bạn, tụi nó vẫn thường cùng em học nhóm. Sắp kiểm tra rồi, tụi nó cũng muốn đến nhờ anh ôn luôn cho, chắc không thành vấn đề đâu ha. 

Tuấn Anh vốn không muốn rước thêm rắc rối vào người, một mình Tùng Linh là đủ nhức đầu rồi, nhưng cậu cũng muốn đã kích Tùng Linh một chút cho nên miễn cưỡng nói: 

- CHỉ hết kỳ kiểm tra này thôi đó, kỳ kiểm tra sau tự học đi. Em có bạn học cùng thì cũng nên chuyên tâm đi, kẻo cùng học mà học dở hơn bạn nó cười cho thúi mặt. 

- Em biết rồi, hihi cám ơn anh. 

Vừa nói xong thì hai nhỏ Phương và Mai đến. Hai nhỏ gõ cửa phòng theo phép lịch sự, Tùng Linh bỉu môi mắng trong lòng, hai nhỏ này bình thường cứ thế xông vào phòng của nhỏ, hôm nay bày đặt gõ cửa này nọ, đúng thật là…hám trai mà. 

- Anh Tuấn Anh, họ đến rồi – Nhỏ nhìn Tuấn Anh cười cười nói, ánh mắt cực kì hắc ám. 

- Ừ….- Tuấn Anh nào biết âm mưu của nhỏ bèn gật đầu . 

Tùn 

g Lình liền cầm ly nước lọc của mình để dưới mặt bàn, miệng hô ta “ Vào đi” tay hất nước vào đũng quần của Tuấn Anh. Tuấn Anh bị ướt quần giật mình đứng lên, nước từ đũng quần chảy xuống thật giống như là…. 

Ngay lúc đó, hai nhỏ bạn cũng hí hửng đi vào nhìn thấy nước chảy xuống từ đuãng quần của Tuấn Anh, thì mắt trợn tròng mở to. Tùng Linh cũng giả bộ làm bộ mặt mắt chữ O, miệng chữ A kêu lên: 

- Trời ơi, anh bị bệnh gì mà cứ đái dầm suốt vậy, lần này là lần thứ 5 rồi.


/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status