“Đại tỷ, nhị tỷ, ngũ muội...... nhị tỷ xảy ra chuyện, sao mọi người không nói với chúng ta!”
Trên đường đi, Mộc Tử Xuyên nắm chặt nắm đấm, giọng nói run rẩy.
Thiếu niên mới mười một tuổi, trong mắt đều là thống khổ.
Vì hắn không thể ra mặt vì các tỷ tỷ mà thống khổ tự trách mình.
Mộc Tử Khê mới chín tuổi mắt cũng đỏ hoe.
Hơn nửa ngày, rốt cục nghẹn ngào lên tiếng, "Trưởng tỷ, Nhị tỷ, mọi người nên nói với ta cùng đại ca..."
Hắn cùng đại ca là nam đinh trong nhà, nên phải bảo vệ tỷ tỷ cùng muội muội!
Mộc Cẩm yêu thương đưa tay sờ trán tam đệ cùng tứ đệ trấn an bọn họ.
Lại dịu dàng nói với bọn họ: "Mấy đưa lớn lên thật tốt, chờ các đệ lớn lên là có thể bảo vệ chúng ta. Hiện tại... vẫn là để trưởng tỷ bảo vệ các đệ là tốt rồi!"
Mắt Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê càng đỏ hơn.
Hai huynh đệ đều ở trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ ngày sau nhất định phải bảo vệ tốt tỷ tỷ cùng muội muội!
Cảnh ngộ của Nhị tỷ, tuyệt đối không thể xảy ra nữa!
Thấy không khí tốt hơn một chút, tiểu muội muội Mộc Nguyệt bắt lấy tay Mộc Cẩm, nhẹ nhàng lay động.
“Trưởng tỷ trưởng tỷ, Nguyệt nhi hôm nay làm có tốt không?”
Mộc Cẩm không chút keo kiệt khen nàng, "Chờ trưởng tỷ kiếm được bạc, nhất định phải mua trâm hoa đẹp nhất cho muội và nhị tỷ!"
Mộc Oánh lại vẻ mặt sợ hãi nhìn trưởng tỷ nhà mình.
“Trưởng tỷ, tỷ ngay cả ta cũng gạt được! “
“Ngay cả ta cũng cho rằng Nguyệt nhi thật sự thấy được phụ thân cùng mẫu thân......”
Đôi mắt Mộc Oánh cũng đỏ lên.
Nàng cũng là thông minh, biết chuyện hôm nay là trưởng tỷ dạy tiểu muội nói như vậy.
Tất cả là vì nàng!
Mèo không ăn cá
Trưởng tỷ là vì nàng báo thù.
Mộc Cẩm cười trêu ghẹo một câu.
"Không gạt mấy đứa, mấy đứa làm sao có thể kinh ngạc như vậy? Nếu biểu hiện của mấy đứa khiến người ta vừa nhìn đã biết là giả, hôm nay chúng ta không thắng được.”
Mộc Oánh ngượng ngùng gật đầu, vẫn là trưởng tỷ thông minh nhất!
Nhưng nàng vẫn nhịn không được hỏi Mộc Nguyệt.
"Tiểu muội, muội rốt cuộc có nhìn thấy cha mẹ hay không a?"
Mộc Nguyệt đỏ mắt lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Nếu ta thật sự nhìn thấy phụ thân mẫu thân thì tốt rồi.”
Mộc Cẩm thì đưa tay vỗ vỗ bả vai Nhị muội muội, lại đưa tay nhéo nhéo gương mặt tiểu muội.
"Chúng ta đều rất tốt, chúng ta phải sống tốt cha mẹ ở dưới đất liền yên tâm. Biết không?”
"Ta biết, ta biết, trưởng tỷ!"
Mộc Oánh đỏ mắt liên tục gật đầu, lại nghĩ đến lời trưởng tỷ nói khi rời khỏi phần mộ tổ tiên, lại lòng đầy lo lắng.
theo."Chính là...... Trưởng tỷ ngươi nói, đại bá phụ cùng tứ thúc phụ bọn họ thật sự sẽ mang theo nhị bá phụ cùng nhị bá nương đi tìm tộc trưởng sao?"
Hỏi xong câu này, trong mắt hạnh mỹ lệ của Mộc Oánh hiện lên một tia cô đơn.
"Đại bá bọn họ ba huynh đệ đoàn kết, bọn họ đều không thích phụ thân chúng ta, lúc này cho dù nhị bá phụ cùng nhị bá nương làm ra chuyện như vậy, cũng chưa chắc thật sự sẽ làm sao.”
Nàng đương nhiên hận!
Hận muốn chết!
Nhưng cha mẹ đều mất, cữu cữu duy nhất đối tốt với năm tỷ muội bọn họ cũng vài năm không thấy bóng dáng, mấy hài tử bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Còn không phải chỉ có thể bị người ức hiếp, chỉ có thể chịu đựng?
“Mộc gia...... Trưởng tỷ, ta thấy chúng ta không trông cậy vào tộc trưởng và tộc lão.”
Tam đệ Mộc Tử Xuyên đỏ mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông ra.
"Bọn họ... sẽ chỉ ép chúng ta nuốt khẩu khí này xuống, sẽ không thật sự làm gì Nhị bá phụ và Nhị bá nương, bọn họ nhất định sẽ lén thương lượng, nói chuyện này là hiểu lầm, bảo chúng ta câm miệng, bảo người trong thôn đều câm miệng!"
Mộc Tử Xuyên cũng là hận đến không chịu nổi, hắn cũng đoán ra chuyện này kết quả...
Mộc Cẩm thật ra đã nghĩ tới khả năng này.
Kế tiếp mới là bữa tiệc lớn!
Nghĩ đến chuyện ghê tởm nhìn thấy ngày 8 tháng 4 đời trước, Mộc Cẩm hôm nay chỉ hận kiếp trước mình quá thiện tâm.
Báo thù!
"Nhị muội muội, không sao, ngày còn dài, thù này, trưởng tỷ nhất định trả cho muôin."
Mộc Cẩm nói xong, rũ mắt xuống, che giấu lạnh lùng trong mắt.
Không riêng gì Mộc Oánh, Mộc Tử Xuyên hai huynh đệ cùng Mộc Nguyệt đều cảm thấy trưởng tỷ cùng lúc trước không giống nhau.
Là bị Nhị bá nương ác độc lòng dạ hiểm độc kia chọc giận đi!
“Trưởng tỷ, hôm nay tỷ đã trút giận thay ta, chúng ta quên đi. Ta không muốn nhìn thấy trưởng tỷ chịu thiệt trong tay đám người kia!”
Mộc Oánh lo lắng. cầm lấy hai tay Mộc Cẩm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng xinh đẹp đều là đau lòng.
Mộc Cẩm không đồng ý, nhìn Nhị muội muội tuyệt mỹ mắt hạnh kiên định nói:
"Nhị muội muội yên tâm, trưởng tỷ trong lòng biết rõ.”
Thấy không khí có chút ngưng trọng, Mộc Nguyệt nhỏ nhất có chút bất an, đưa tay kéo ống tay áo Mộc Cẩm.
“Đại tỷ, muội đói bụng.”
Mộc Nguyệt cũng không phải nói dối, nàng tuổi còn nhỏ, lại ở nghĩa trang ra sức diễn vở kịch kia, lại đi nhiều đường núi như vậy, là thật đói bụng.
Đôi mắt hoa đào đẹp mắt của Mộc Cẩm nheo lại, ôn hòa sờ trán tiểu muội.
"Ngoan, nhịn thêm chút nữa, muội đi theo nhị tỷ và tứ ca về nhà trước, chờ đại tỷ về nhà sẽ làm đồ ăn ngon cho muội .”
Mộc Oánh nghe trưởng tỷ nói làm đồ ăn ngon, sắc mặt lại trắng bệch.
Đại đệ nhị đệ đào thảo dược bán đổi đồng xu kia, ngoại trừ mua chút tiền giấy, còn lại cũng chỉ có thể mua hơn một cân mì đen cùng một lọ muối nhỏ.
Cái gọi là mì đen chính là bột đậu mài thành từ đậu lâu năm mà thôi.
Cho dù là ăn tiết kiệm cũng chỉ đủ cho một nhà năm người ăn hai bữa, trong nhà nào còn có đồ ăn ngon a.
“Trưởng tỷ, nhưng trong nhà... "
Mộc Oánh gian nan nhìn trưởng tỷ một cái,
" Tam đệ cùng tứ đệ đào thảo dược đổi đồng xu cũng đều xài hết rồi. Trong nhà cũng không có tiền mua thức ăn.”
"Trưởng tỷ, nếu không, hai ngày nữa ta lại đi tìm đại bá nhị bá cùng tứ thúc xin chút lương thực đi?"
Ruộng đất cha mẹ bọn họ để lại cho năm người bọn họ, đều bị đại bá phụ ba người bọn họ chia ra trồng.
Vốn là dưới sự chủ trì của dòng họ, đại bá nhị bá cùng nhà tứ thúc đều đã nói trước, sau khi thu hoạch lương thực hàng năm đều chia lương thực cho năm người bọn họ
.
Thu nhiều cho nhiều, thu ít cho ít, nhưng không thể thấp hơn 20% lương thực thu hoạch!
Nhưng thực tế thì sao?
Ha ha.
Năm ngoái lương thực mùa hè cũng chỉ có nhà Tứ thúc phụ phân cho bọn họ nhiều hơn một chút, bất quá cũng chỉ một thạch, cũng chính là mười đấu.
Nhà đại bá phụ phân cho bọn họ bảy đấu, nhị bá phụ phân ba đấu cho năm người bọn họ.
Nhị bá phụ còn không vui.
Nói ruộng đất bọn họ trồng năm ngoái bị hạn hán, căn bản không có thu hoạch gì, lương thực mùa thu năm ngoái năm nay lại cho.
Về phần năm nay đều qua thanh minh, còn chưa cho bọn họ lương thực.
Hắn có thể đi đòi!
Hiện nay chính là thời điểm thiếu lương thực , đệ đi đòi cũng không được lương thực. "
Mộc Cẩm lắc đầu.
/283
|