Buổi tối hôm đó bọn họ tìm được một nơi nghỉ ngơi gần vườn thảo dược. Sau khi dọn dẹp cỏ dại thì bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Tối hôm nay Địch Á săn được một số động vật nhỏ. Có gà rừng, thỏ hoang các loại. Cô cũng từng tò mò hỏi Địch Á con thỏ to lớn mà mình đã gặp lúc trước có thể ăn hay không lại nhận được ánh mắt kỳ quái của Địch Á. Cô nhất thời cảm thấy mình đã nói sai, nhưng lời đã ra khỏi miệng không thể thu trở về.
Địch Á nói cho cô biết, lớn như vậy là thỏ người thú, là đồng loại của bọn hắn, Trác Ngọc chỉ có thể cười gượng.
Địch Á vừa giải quyết bữa ăn tối của mình, vừa suy nghĩ. Ngọc Nhi sao lại không biết con thỏ kia là người thú, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được hơi thở của người thú sao? Điều này cũng không thể, mỗi người thú từ khi ra đời đều sẽ được tộc nhân dạy điều này, nàng đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là Địch Á cũng chưa kịp nghĩ nhiều, trong bụi cỏ không xa ở phía sau truyền đến âm thanh “xột xoạt xột xoạt”. Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Địch Á lại nhạy cảm nghe được âm thanh nhỏ xíu kia.
Hắn quay đầu lại, thân thể căng cứng hòa thành hình thú lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Trác Ngọc ở bên cạnh thấy Địch Á biến thành hình thú, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bụi cỏ cũng biết bọn họ gặp nguy hiểm.
Âm thanh “xột xoạt” trong bụi cỏ từ từ thay đổi. Một khắc sau, một cự xà dài bảy tám mét xuất hiện trước mặt bọn họ. Cự xà phun ra lưỡi rắn dữ tợn từ từ đi về phía bọn họ, nó là bị mùi thơm của thức ăn do Trác Ngọc và Địch Á làm ra hấp dẫn. Mặc dù nó vừa mới ăn no, nhưng vẫn không nhịn được sự hấp dẫn của mĩ vị.
Địch Á gầm nhẹ một tiếng với Trác Ngọc ý bảo cô tránh đi. Trác Ngọc phản ứng kịp liền lăn một vòng chạy đến nơi cách xa bọn họ.
Địch Á nâng chân trước vỗ vỗ trên mặt đất. Lúc trước hắn đã sớm tuần tra địa hình nơi này, cũng không phát hiện có dã thú to lớn nguy hiểm tồn tại, thanh xà trước mắt sao lại xuất hiện tại đây?
Thanh xà là vương giả của loài rắn lại Mê Huyễn đại lục. Toàn thân một màu xanh đen, duy chỉ có phần bụng là màu vàng kim. Thân thể tráng kiện, sức mạnh cũng rất cường đại, trên đại lục này không một người thú nào muốn cứng đối cứng với nó. Cho dù đánh nhau cũng là vài người thú tấn công một thanh xà mới có thể nắm chắc phần thắng. Nếu là một người thú đơn độc, khả năng thắng được là rất nhỏ, gần như là dâng mạng.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không thể trốn thoát, thanh xà này rõ ràng đã để mắt tới bọn họ, chỉ có thể đánh một trận. Nếu như mình không thắng được, như vậy Ngọc Nhi càng không thể chạy thoát khỏi miệng rắn. Cho dù là dốc hết toàn lực, hắn cũng phải cứu được Ngọc Nhi.
Ánh mắt lóe lên, thanh xà đã bò tới phía trước hai thước, đầu rắn lắc lư lưỡi rắn không ngừng khè ra, nhỏ xuống không ít dịch nhờn tản ra mùi hôi thối.
Đột nhiên thanh xà cúi đầu tấn công về phía Địch Á. Địch Á cũng không cam chịu yếu thế, hắn nhảy dựng lên dùng móng vuốt sắc bén quét về phía mắt rắn đồng thời tránh khỏi tấn công của thanh xà.
Thanh xà thấy một kích không trúng thì trở nên tức giận, vung cái đuôi đánh về phía Địch Á muốn cuốn lấy Địch Á, dùng cơ thể quấn quanh Địch Á.
Thanh xà vung đuôi xuống, động tác nhanh như tia chớp. Địch Á không tránh kịp bị đánh vào người, bộ lông sáng bóng trên người bị bụi bậm bám vào, trở nên ảm đạm.
Thanh xà di chuyển dần về phía Địch Á ngã xuống, bụng rắn lướt qua bụi cỏ mềm mại phát ra tiếng vang xột xoạt. Trác Ngọc thấy Địch Á còn chưa đứng lên cũng đoán ra lần này hắn ngã không nhẹ, âm thầm lo lắng cho hắn.
Cũng may Địch Á đã đứng dậy, hắn lắc lắc đầu ổn định lại tinh thần đánh về phía thanh xà. Lần này hắn nhào vào tấc thứ bảy của thanh xà, nhưng thanh xà da dầy, cho dù hắn dùng toàn lực cũng chỉ cắn được hai tấc dưới da.
Thanh xà liều mạng giãy dụa thấy cũng không tránh được người thú đang cắn mình thì mở cái miệng to như chậu máu xông về phía Địch Á.
Lúc này Địch Á không để ý thanh xà cắn về phía mình, hắn chỉ chăm chú tập trung sức lực cắn đứt tấc thứ bảy của thanh xà là có thể thành công.
Thanh xà thấy cắn không được, lại dùng thân rắn cuốn chặt Địch Á, khiến Địch Á hít thở không thông mà chết.
Trác Ngọc thấy vậy trái tim trở nên căng thẳng. Nếu vẫn tiếp tục bị cuốn, lại thêm con rắn kia sẽ cắn Địch Á, Địch Á nhất định sẽ mất mạng, vậy thì mình sẽ trở thành thức ăn trong mâm của con thanh xà kia. Như vậy thì chuyện về nhà nghĩ cũng không cần nghĩ.
Cô nhìn xung quanh phát hiện chỉ có đao xương là có thể dùng làm vũ khí. Cô cầm hai thanh đao xương rón rén đi về phía thanh xà.
Khi sắp tiếp cận được thanh xà, Trác Ngọc không muốn thanh xà nghe được động tĩnh sợ nó ngẩng đầu lên sẽ phát hiện ra mình, Trác Ngọc nhất thời dừng bước chân lại. Cô phát hiện mình ở trước mặt con rắn này không thể làm được gì, chỉ có thể nhìn vết thương trên người Địch Á đang chảy máu tươi đầm đìa, miệng vết thương cũng đã nhìn thấy xương. Cô cảm thấy không thể ngồi đợi chết, cho dù bị thanh xà chú ý để cho Địch Á lấy hơi cũng tốt.
Thanh xà thấy Trác Ngọc hoảng sợ, động cũng không dám động thì cảm thấy cô không đủ gây ra lực uy hiếp nên tiếp tục công kích Địch Á. Mà Địch Á phát hiện Trác Ngọc cũng không thể thoát thân được đành nhìn Trác Ngọc cầm đao xương đâm về phía thanh xà.
Thanh xà không ngờ Trác Ngọc có thể tấn công mình, cũng là Trác Ngọc may mắn đâm trúng phần da thịt mềm mại ở bụng của thanh xà khiến bụng của nó bị rách. Thanh xà đau đớn ngẩng đầu lên gầm thét, nhe răng trợn mắt máu tươi chảy ròng ròng.
Nó tức giận ngẩng đầu lên gầm một tiếng buông Địch Á ra, đuôi rắn khổng lồ mãnh liệt vỗ vào mặt đất, đầu rắn đổi hướng cắn về phía Trác Ngọc.
Địch Á nhân cơ hội buông tấc thứ bảy của thanh xà ra, nhảy lên đánh về phía đầu rắn. Móng vuốt sắc bén cứ như vậy đâm vào cặp mắt thanh xà, nhất thời máu bắn tung tóe. Thanh xà đau đớn kịch liệt ngẩng đầu lên ngã về phía Địch Á.
Mắt không thể nhìn thấy, hai mắt lại bị Địch Á hung hăng móc ra. Muốn dùng đuôi đánh mạnh về phía Địch Á lại bị Trác Ngọc giữ chặt. Trác Ngọc dùng hai cây đao xương mạnh mẽ đâm về phía tấc thứ bảy mà lúc nãy Địch Á đã cắn vào đó. Thanh xà khổ sở giãy dụa, đáng tiếc hai cây đao xương trên đỉnh đều là hình cái móc, lưỡi đao móc thật sâu vào phần bụng yếu ớt của thanh xà, mặc kệ nó giãy dụa như nào cũng không thể tránh thoát được, ngược lại khiến cho mình càng thêm máu tươi đầm đìa.
Thanh xà bị đau đến nổi điên, nhưng lại không thể động đậy. Trác Ngọc sợ đao xương không đủ, lại mang thêm một tảng đá đến đập vào vết thương của thanh xà. Dần dần thanh xà cũng không động đậy nữa, thân rắn khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất phát ra tiếng rên rỉ rồi trở thành xác chết.
Thấy thanh xà ngã xuống đất, Trác Ngọc cũng thở dài một hơi. Mặc dù cô không bị xà vương công kích, nhưng cũng đã hao tổn nhiều thể lực. Cánh tay cô bây giờ đau nhức ê ẩm, mệt đến mức chỉ còn hơi sức để thở. Nhưng cô không dám nghỉ ngơi, vết thương của Địch Á có vẻ rất nặng, cô muốn xem xét vết thương của hắn.
Cô từ từ đứng dậy đi về phía Địch Á. Da lông thường ngày sặc sỡ lóa mắt đã sớm mất đi màu sắc, phần lớn bị máu tươi dính vào, có nơi còn bị xé mất một miếng da thịt có thể nhìn thấy xương.
Địch Á cảm thấy người bên cạnh nhưng không còn hơi sức để mở mắt, ánh mắt màu vàng kim cũng ảm đạm đi rất nhiều, cái đầu cọ xát vào tay Trác Ngọc, rốt cuộc nàng cũng không sao.
Mới nhìn vết thương ngoài da của Địch Á, Trác Ngọc đã thấy mà ghê. Bên trong không biết hắn bị thương nặng bao nhiêu. Vừa nhìn Trác Ngọc đã cảm thấy lỗ mũi mình ê ẩm, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống. Nếu không vì mình, Địch Á vẫn sẽ là người thú mạnh như rồng như hổ, sẽ múc nước cho mình, dụ dỗ mình vui vẻ.
Cô không dám trì hoãn thêm liền đứng dậy đi nhặt túi đeo lưng tìm chút thảo được trị ngoại thương đắp lên cho Địch Á, lại mang túi đeo lưng đi về phía vườn thảo dược kia hái thật nhiều dược liệu chữa thương cho Địch Á.
Tối hôm nay Địch Á săn được một số động vật nhỏ. Có gà rừng, thỏ hoang các loại. Cô cũng từng tò mò hỏi Địch Á con thỏ to lớn mà mình đã gặp lúc trước có thể ăn hay không lại nhận được ánh mắt kỳ quái của Địch Á. Cô nhất thời cảm thấy mình đã nói sai, nhưng lời đã ra khỏi miệng không thể thu trở về.
Địch Á nói cho cô biết, lớn như vậy là thỏ người thú, là đồng loại của bọn hắn, Trác Ngọc chỉ có thể cười gượng.
Địch Á vừa giải quyết bữa ăn tối của mình, vừa suy nghĩ. Ngọc Nhi sao lại không biết con thỏ kia là người thú, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được hơi thở của người thú sao? Điều này cũng không thể, mỗi người thú từ khi ra đời đều sẽ được tộc nhân dạy điều này, nàng đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là Địch Á cũng chưa kịp nghĩ nhiều, trong bụi cỏ không xa ở phía sau truyền đến âm thanh “xột xoạt xột xoạt”. Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Địch Á lại nhạy cảm nghe được âm thanh nhỏ xíu kia.
Hắn quay đầu lại, thân thể căng cứng hòa thành hình thú lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Trác Ngọc ở bên cạnh thấy Địch Á biến thành hình thú, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bụi cỏ cũng biết bọn họ gặp nguy hiểm.
Âm thanh “xột xoạt” trong bụi cỏ từ từ thay đổi. Một khắc sau, một cự xà dài bảy tám mét xuất hiện trước mặt bọn họ. Cự xà phun ra lưỡi rắn dữ tợn từ từ đi về phía bọn họ, nó là bị mùi thơm của thức ăn do Trác Ngọc và Địch Á làm ra hấp dẫn. Mặc dù nó vừa mới ăn no, nhưng vẫn không nhịn được sự hấp dẫn của mĩ vị.
Địch Á gầm nhẹ một tiếng với Trác Ngọc ý bảo cô tránh đi. Trác Ngọc phản ứng kịp liền lăn một vòng chạy đến nơi cách xa bọn họ.
Địch Á nâng chân trước vỗ vỗ trên mặt đất. Lúc trước hắn đã sớm tuần tra địa hình nơi này, cũng không phát hiện có dã thú to lớn nguy hiểm tồn tại, thanh xà trước mắt sao lại xuất hiện tại đây?
Thanh xà là vương giả của loài rắn lại Mê Huyễn đại lục. Toàn thân một màu xanh đen, duy chỉ có phần bụng là màu vàng kim. Thân thể tráng kiện, sức mạnh cũng rất cường đại, trên đại lục này không một người thú nào muốn cứng đối cứng với nó. Cho dù đánh nhau cũng là vài người thú tấn công một thanh xà mới có thể nắm chắc phần thắng. Nếu là một người thú đơn độc, khả năng thắng được là rất nhỏ, gần như là dâng mạng.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không thể trốn thoát, thanh xà này rõ ràng đã để mắt tới bọn họ, chỉ có thể đánh một trận. Nếu như mình không thắng được, như vậy Ngọc Nhi càng không thể chạy thoát khỏi miệng rắn. Cho dù là dốc hết toàn lực, hắn cũng phải cứu được Ngọc Nhi.
Ánh mắt lóe lên, thanh xà đã bò tới phía trước hai thước, đầu rắn lắc lư lưỡi rắn không ngừng khè ra, nhỏ xuống không ít dịch nhờn tản ra mùi hôi thối.
Đột nhiên thanh xà cúi đầu tấn công về phía Địch Á. Địch Á cũng không cam chịu yếu thế, hắn nhảy dựng lên dùng móng vuốt sắc bén quét về phía mắt rắn đồng thời tránh khỏi tấn công của thanh xà.
Thanh xà thấy một kích không trúng thì trở nên tức giận, vung cái đuôi đánh về phía Địch Á muốn cuốn lấy Địch Á, dùng cơ thể quấn quanh Địch Á.
Thanh xà vung đuôi xuống, động tác nhanh như tia chớp. Địch Á không tránh kịp bị đánh vào người, bộ lông sáng bóng trên người bị bụi bậm bám vào, trở nên ảm đạm.
Thanh xà di chuyển dần về phía Địch Á ngã xuống, bụng rắn lướt qua bụi cỏ mềm mại phát ra tiếng vang xột xoạt. Trác Ngọc thấy Địch Á còn chưa đứng lên cũng đoán ra lần này hắn ngã không nhẹ, âm thầm lo lắng cho hắn.
Cũng may Địch Á đã đứng dậy, hắn lắc lắc đầu ổn định lại tinh thần đánh về phía thanh xà. Lần này hắn nhào vào tấc thứ bảy của thanh xà, nhưng thanh xà da dầy, cho dù hắn dùng toàn lực cũng chỉ cắn được hai tấc dưới da.
Thanh xà liều mạng giãy dụa thấy cũng không tránh được người thú đang cắn mình thì mở cái miệng to như chậu máu xông về phía Địch Á.
Lúc này Địch Á không để ý thanh xà cắn về phía mình, hắn chỉ chăm chú tập trung sức lực cắn đứt tấc thứ bảy của thanh xà là có thể thành công.
Thanh xà thấy cắn không được, lại dùng thân rắn cuốn chặt Địch Á, khiến Địch Á hít thở không thông mà chết.
Trác Ngọc thấy vậy trái tim trở nên căng thẳng. Nếu vẫn tiếp tục bị cuốn, lại thêm con rắn kia sẽ cắn Địch Á, Địch Á nhất định sẽ mất mạng, vậy thì mình sẽ trở thành thức ăn trong mâm của con thanh xà kia. Như vậy thì chuyện về nhà nghĩ cũng không cần nghĩ.
Cô nhìn xung quanh phát hiện chỉ có đao xương là có thể dùng làm vũ khí. Cô cầm hai thanh đao xương rón rén đi về phía thanh xà.
Khi sắp tiếp cận được thanh xà, Trác Ngọc không muốn thanh xà nghe được động tĩnh sợ nó ngẩng đầu lên sẽ phát hiện ra mình, Trác Ngọc nhất thời dừng bước chân lại. Cô phát hiện mình ở trước mặt con rắn này không thể làm được gì, chỉ có thể nhìn vết thương trên người Địch Á đang chảy máu tươi đầm đìa, miệng vết thương cũng đã nhìn thấy xương. Cô cảm thấy không thể ngồi đợi chết, cho dù bị thanh xà chú ý để cho Địch Á lấy hơi cũng tốt.
Thanh xà thấy Trác Ngọc hoảng sợ, động cũng không dám động thì cảm thấy cô không đủ gây ra lực uy hiếp nên tiếp tục công kích Địch Á. Mà Địch Á phát hiện Trác Ngọc cũng không thể thoát thân được đành nhìn Trác Ngọc cầm đao xương đâm về phía thanh xà.
Thanh xà không ngờ Trác Ngọc có thể tấn công mình, cũng là Trác Ngọc may mắn đâm trúng phần da thịt mềm mại ở bụng của thanh xà khiến bụng của nó bị rách. Thanh xà đau đớn ngẩng đầu lên gầm thét, nhe răng trợn mắt máu tươi chảy ròng ròng.
Nó tức giận ngẩng đầu lên gầm một tiếng buông Địch Á ra, đuôi rắn khổng lồ mãnh liệt vỗ vào mặt đất, đầu rắn đổi hướng cắn về phía Trác Ngọc.
Địch Á nhân cơ hội buông tấc thứ bảy của thanh xà ra, nhảy lên đánh về phía đầu rắn. Móng vuốt sắc bén cứ như vậy đâm vào cặp mắt thanh xà, nhất thời máu bắn tung tóe. Thanh xà đau đớn kịch liệt ngẩng đầu lên ngã về phía Địch Á.
Mắt không thể nhìn thấy, hai mắt lại bị Địch Á hung hăng móc ra. Muốn dùng đuôi đánh mạnh về phía Địch Á lại bị Trác Ngọc giữ chặt. Trác Ngọc dùng hai cây đao xương mạnh mẽ đâm về phía tấc thứ bảy mà lúc nãy Địch Á đã cắn vào đó. Thanh xà khổ sở giãy dụa, đáng tiếc hai cây đao xương trên đỉnh đều là hình cái móc, lưỡi đao móc thật sâu vào phần bụng yếu ớt của thanh xà, mặc kệ nó giãy dụa như nào cũng không thể tránh thoát được, ngược lại khiến cho mình càng thêm máu tươi đầm đìa.
Thanh xà bị đau đến nổi điên, nhưng lại không thể động đậy. Trác Ngọc sợ đao xương không đủ, lại mang thêm một tảng đá đến đập vào vết thương của thanh xà. Dần dần thanh xà cũng không động đậy nữa, thân rắn khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất phát ra tiếng rên rỉ rồi trở thành xác chết.
Thấy thanh xà ngã xuống đất, Trác Ngọc cũng thở dài một hơi. Mặc dù cô không bị xà vương công kích, nhưng cũng đã hao tổn nhiều thể lực. Cánh tay cô bây giờ đau nhức ê ẩm, mệt đến mức chỉ còn hơi sức để thở. Nhưng cô không dám nghỉ ngơi, vết thương của Địch Á có vẻ rất nặng, cô muốn xem xét vết thương của hắn.
Cô từ từ đứng dậy đi về phía Địch Á. Da lông thường ngày sặc sỡ lóa mắt đã sớm mất đi màu sắc, phần lớn bị máu tươi dính vào, có nơi còn bị xé mất một miếng da thịt có thể nhìn thấy xương.
Địch Á cảm thấy người bên cạnh nhưng không còn hơi sức để mở mắt, ánh mắt màu vàng kim cũng ảm đạm đi rất nhiều, cái đầu cọ xát vào tay Trác Ngọc, rốt cuộc nàng cũng không sao.
Mới nhìn vết thương ngoài da của Địch Á, Trác Ngọc đã thấy mà ghê. Bên trong không biết hắn bị thương nặng bao nhiêu. Vừa nhìn Trác Ngọc đã cảm thấy lỗ mũi mình ê ẩm, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống. Nếu không vì mình, Địch Á vẫn sẽ là người thú mạnh như rồng như hổ, sẽ múc nước cho mình, dụ dỗ mình vui vẻ.
Cô không dám trì hoãn thêm liền đứng dậy đi nhặt túi đeo lưng tìm chút thảo được trị ngoại thương đắp lên cho Địch Á, lại mang túi đeo lưng đi về phía vườn thảo dược kia hái thật nhiều dược liệu chữa thương cho Địch Á.
/19
|