Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 25

/25


Thở dốc chưa định, hai thân hình trần trụi thân mật khăng khít vẫn cứ lưu luyến quấn quít lấy nhau.

“Chàng thật sự là hoàng tôn Đại Chu triều sao?’ Nàng ghé vào trong ngực của hắn, vẫn cứ cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Sao vẫn còn không tin? Ta họ Sài, Sài Nguyên Dắng, khi thành thân không phải đã đem vòng tay kim long của tổ tiên truyền lại cho nàng sao? Nàng còn dám lấy xuống, thứ này không thể rời khỏi người, biết không?” Bàn tay to vội vàng sờ soạng ở dưới gối, lấy ra kim vòng kia giúp nàng mang vào tay, tuyệt không thẹn thùng nói cho nàng, lúc hắn gấp gáp trở về lại phát hiện nàng đi rồi, ngay cả vòng tay cũng không cần, vừa tức vừa vội, thiếu chút đã chảy xuống nam nhi lệ.

“Ta không phải...... Đã gặp chàng ở nơi nào rồi chứ?” Nàng nhăn lại đôi mi thanh tú, đưa mắt nhìn hắn chăm chú, nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: “Có phải trong hoàng cung...... Chu triều hay không?”

“Cuối cùng nàng đã nhớ ra?” Hắn vui mừng quá đỗi ôm lấy nàng, vô cùng thân thiết kêu một tiếng: “Lỗ tai nhỏ!”

Nàng khiếp sợ, đột nhiên nghĩ đến, hắn là, là...... Tiểu thái giám mang vàng mặc bạc kia?

“Thật hư nè, luôn gạt người ta.” Nàng bĩu môi giả vờ tức giận. Thì ra trên đời này còn có một người, luôn luôn nhớ đến nàng, nghĩ về nàng, còn lén lút tìm kiếm nàng. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, cả người nàng thật giống như sắp hòa tan mất.

“Thực xin lỗi, nể tình ta yêu nàng như vậy, hãy tha thứ cho ta đi!” Hắn ôm lấy nàng làm nũng xin khoan dung. “Ta cũng không còn cách nào khác nha, vì có thể lừa nàng đến Ô Long Trấn, ta tốn thật nhiều công phu. Đêm hôm trước khi nàng đến trấn, ta mới chạy về thôn trấn. Ta lại không có võ công, một đường đi chịu rất nhiều khổ sở nha.”

Hắn dưới sự hộ vệ của Bất Tam, Bất Tứ, tự mình đến Bắc Hán quốc, đả thông tất cả những thứ liên quan, bao gồm việc cùng giao tiếp với Tín Dương Hầu bị hắn ghét nhất, tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, âm thầm theo sau nàng dẫn nàng đến Ô Long Trấn, trở về trấn trước nàng một ngày, cho nên lần đầu tiên khi nàng nhìn đến hắn, hắn vẫn còn đang ngủ bù.

“Vậy về sau không cho chàng lại gạt ta.” Hắn nói như vậy, làm cho nàng không nhịn được hoài nghi hành tung của mình có phải luôn luôn nằm trong lòng bàn tay hắn hay không, nhưng nàng không hỏi, rất hào phóng tha thứ hắn.

Đối với hắn, nàng luôn luôn dễ dàng tha thứ, câu nói lúc trước kia “Sớm hay muộn có một ngày, nếu ngươi nằm trong tay ta......” lời thề đã sớm ném lên đến chín từng mây.

“Được, được, được, vi phu về sau tất cả đều nghe nương tử!” Yêu nàng, đó không phải mù quáng. Loại nữ nhân có tấm lòng trong sáng lại không hề có chút mưu ma chước quỷ nào như thế náy, lỡ mất nàng, bảo hắn đến đâu để tìm về đây?

“Ha ha.” Nàng cảm thấy rất mỹ mãn cười, “Cô chủ khách sạn làm sao có thể là tiểu cô nãi nãi của chàng chứ? Tuổi nàng ấy so với chàng cũng không lớn hơn được bao nhiêu nha!”

“Đúng vậy, nàng là Tĩnh An công chúa Nam Đường, là muội muội nhỏ nhất của hoàng gia gia ta, tuổi không lớn cũng không còn cách nào khác, người ta vai vế lớn mà!” Chuyện này cũng từng làm hắn khi còn bé phi thường quấy nhiễu, không hiểu sao hoàng gia gia đã già đến mức sắp vào quan tài rồi, , tiểu bà bà lại có tuổi tác gần bằng hắn, xem ra quan hệ luân lý hoàng thất này không phải người bình thường có thể lý giải.

“Vậy Nhậm thúc bọn họ đâu?” Theo lý bọn họ cũng không phải dân chúng bình thường nhỉ?

“Bất Tam là đại nội thị vệ trưởng, Bất Tứ là nhũ nương của mẫu phi năm đó là bọn họ không để ý nguy hiểm hộ tống ta rời khỏi hoàng cung, về sau lại cùng ta đi đến nơi này, thẳng đến khi nàng đến đây, bọn họ quan sát thật lâu, cảm thấy nàng có năng lực chiếu cố ta, mới an tâm rời đi, đi tìm thân nhân của mình...... Ân tình ta nợ bọn họ, thật sự nhiều lắm.” Nhắc tới hai vị lão bộc trung thành và tận tâm, Nguyên Dắng cảm kích tự đáy lòng.

Thì ra một đôi lão nhân gia trung thành tận tâm đều không phải đem nàng trở thành cầm phẩm, mà là đang yên lặng khảo nghiệm nàng, nàng hiện tại đã biết rõ, về sau nàng phải dùng hết toàn lực bảo hộ tiểu chủ nhân mà bọn họ từng tận tâm tận lực bảo vệ, vì bọn họ, cũng vì chính mình.

“Lúc trước vì sao chàng phải rời khỏi hoàng cung?” Làm hoàng tôn không tốt sao? Ít nhất không phải ai ai cũng có thể làm.

“Mẫu phi ta tuy là Nam Đường công chúa, hòa thân đến Đại Chu, lại ở bên trong cung tranh đấu bị người ta hại chết. Phụ vương ta thân là hoàng thái tử, lại ngay cả nữ nhân âu yếm cũng không bảo hộ được, không bao lâu cũng buông tay rời khỏi nhân gian. Chỉ còn lại một mình ta, ở trong hoàng cung kia. Ta không có bằng hữu, không có ai có thể nói lời thật lòng. Trước khi gặp nàng , ta gần như buồn muốn nổi điên. Người trong đó cho dù là huynh đệ ruột thịt, ai ai cũng dạ khó lường, bọn họ chỉ quan tâm hoàng gia gia khi nào thì sẽ chết, ai sẽ ngồi trên long ỷ, mà không ai có thể không mang mục đích gì khi đến bên cạnh ta, nói chuyện với ta. ”

Nguyên Dắng nghiêm túc chăm chú nhìn Nguyễn Chân Chân, mỉm cười nói: “Trừ nàng ra.”

Nàng khẽ gọi một tiếng, ở trong lòng hắn càng ôm chặt hắn, vì thơ ấu hắn gặp bất hạnh mà khổ sở. Thân là hoàng tôn, tình cảnh lại cũng thảm giống như nàng, bên ngoài nhìn vào sang trọng chói lọi như thế, có ai biết được trừ bỏ không bị đánh bị mắng thì ra đều giống nhau khổ sở không nơi nương tựa.

“Về sau khi nàng đi rồi, ta mới phát hiện nàng đã đem tâm trộm của ta đi.” Hắn hôn lên trán nàng, “Vì thế ta hạ quyết tâm phải tìm cho được nàng.”

“Sao chàng khẳng định ta nhất định sẽ nguyện ý sống cùng với chàng?” Nàng không hiểu hỏi.

Đối với hắn, nàng cũng không phải nhất kiến chung tình, thậm chí khi bắt đầu đã mười phần chán ghét. Yêu thương hắn, là chậm rãi về sau nảy sinh ra tình cảm.

“Ta cũng sợ nha!” Hắn cười hì hì : “Cho nên mới muốn những người trong trấn này, hung dữ xấu xa với nàng thêm một chút, để cho nàng không có biện pháp, cùng đường, chỉ có thể lựa chọn đi theo ta, ai ngờ nàng cũng không xem trọng ta.”

“A?” Nàng nghẹn họng nhìn hắn trân trối, làm nửa ngày hết thảy đều là hắn giở trò quỷ!

“Ta rất sợ, sợ nàng không yêu ta, sợ nàng chán ghét ta, nhưng ngoài việc dây dưa nàng ta lại không thể nghĩ ra biện pháp gì. Ta từng nói với bản thân, nếu đến sau này nàng vẫn không yêu ta, ta sẽ không tiếp tục miễn cưỡng nàng, tùy nàng muốn đi hay ở, về sau, phát hiện ra nàng có vẻ có một chút thích ta, ta lập tức nói chuyện với tiểu bà bà muốn lập tức cưới nàng vào cửa, miễn cho nàng lại chạy mất!”

“Chàng cũng đã ngủ với người ta, người ta ngoài việc đi theo chàng, còn có thể gả ai a?” Tuy rằng trong lòng cảm động, nàng vẫn giả bộ không vừa ý nói thầm.

“Nàng luôn nằm thấy ác mộng mà, lại ngủ không được ngon, ta nhìn thấy thế vô cùng đau lòng, mới ra lệnh cho nàng lên giường ta ngủ, nàng thấy khi nàng ở trong lòng ta, chưa bao giờ thấy ác mộng có phải không?” Hắn kiên nhẫn nhìn về phía nàng giải thích.

Nàng nghe xong, không nhịn được rơi lệ, cũng là nước mắt vui sướng.

“Đúng rồi, hỏi nàng một chuyện.” Hắn nâng mặt nàng lên, hôn lên lệ của nàng, nghiêm mặt nói: “Nàng có muốn làm hoàng hậu không?”

“A?” Nàng không hiểu, ngơ ngác nhìn hắn.

“Vị Quách lão tiết độ sứ kia không phải muốn tìm ta sao? Tuy rằng Đại Chu bị Tống quân diệt, nhưng những người còn lại muốn theo Triệu Khuông Dẫn bình bàn, muốn lập hoàng tôn như ta lên.” Hắn vui cười bàn về chuyện thiên hạ hiện thời loạn làm một đoàn, khẩu khí lại giống như bàn về thời tiết ngày mai mưa hay nắng

“Nếu nàng muốn làm hoàng hậu, ta sẽ lại tái xuất giang hồ, cùng bọn họ nói ta là chỉ giả vờ chết......”

“Không cần!” Nàng hét lên một tiếng, gắt gao đem đầu rút vào trong lòng hắn, ôm chặt hắn, năn nỉ nói: “Chúng ta ở tại chỗ này thì tốt rồi, được không? Ta mới không cần chàng đi đoạt thiên hạ gì cả, ngoài kia rất nguy hiểm, chàng lại không biết võ công......” Bên ngoài rất rối loạn! Người muốn hại hắn nhiều như vậy, hắn lại không thể bảo hộ chính mình, hành tẩu giang hồ là chuyện rất nguy hiểm, hắn tuyệt không thích hợp!

“Ha, ta cũng nghĩ như vậy!” Nguyên Dắng mừng đến phát điên: “Đoạt thiên hạ vừa mệt lại vừa nhàm chán, tranh đến tranh đi, không hay ho vẫn là dân chúng, có ý nghĩa gì chứ? Vẫn là theo lỗ tai nhỏ của ta ở trên giường lăn qua lăn lại, sinh thật nhiều em bé mập mạp chẳng phải là càng thú vị hơn sao?”

“Nhưng...... Ta...... Ta sợ ta không sinh được......” Nhắc tới đến sinh em bé, nàng liền uể oải cứ mãi thở dài, ngón tay xoắn chặt vào nhau mặt buồn rầu.

“Nàng vẫn chưa biết sao, Nguyệt đại phu nói dư độc của dịch cốt tán trong cơ thể nàng chưa hết hẳn, muốn nàng phải uống thuốc cả năm mới có thể thụ thai, dược nước kia có thuốc ngừa mang thai, cho nên nàng mới chưa mang tiểu bảo bảo, tính lại hình như đã hơn một năm, nói không chừng trong bụng nàng sớm đã có hài tử của ta a!” Hắn nhanh chóng giải thích cho nàng hiểu, miễn cho nàng phiền não.

“Thực sự?” Nàng kinh ngạc hỏi, có chút khó có thể tiêu hóa nội dung trong lời nói của hắn.

“Không tin?” Hắn nhíu mày, bàn tay to thuận thế xoa da thịt non mịn vùng bụng bằng phẳng,: “Vậy thử xem nha! Để cho ta xem bụng nào......”

“Vạn nhất, ta thực không sinh được thì sao?” Nàng vẫn cứ mặt co mày cáu, sợ đến lúc đó hắn sẽ hưu nàng đi cưới một nữ nhân có thể sinh oa nhi vào cửa.

“Vậy thì có sao đâu?” Hắn chăm chú nhìn nàng, bên môi phút chốc gợi lên độ cong đẹp mắt: “Ta có nàng làm bạn, thì tốt rồi.”

“Tướng công......” Nàng trước khi bị lời nói của hắn làm bật khóc, khẽ gọi một tiếng, chủ động hôn môi của hắn.

“Ha, lỗ tai nhỏ, nàng thảm rồi, câu dẫn ta như vậy......” Nam nhân bị động chuyển sang chủ động, không chút khách khí lại đem nữ nhân hoàn toàn đặt ở dưới thân, rèm che màu hồng không che được tiếng nỉ non cùng thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập, hai người yêu say đắm quấn quýt triền miên, luôn có vẻ nóng bỏng cùng ngọt ngào đặc biệt.

“Ta yêu nàng, đừng rời khỏi ta.” Hắn vừa nói, vừa mượn ánh trăng đang soi vào cửa sổ, thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào nàng.

“Ta cũng yêu chàng, sẽ không rời khỏi chàng.” Nàng ngẩng đầu, lại chủ động hôn lên mặt hắn.

“Ngoan như vậy?” Hắn nhíu mày cười.

“Chàng đã quên? Ta là cầm phẩm của chàng nha! Hơn nữa chàng đã nói không cho chuộc.” Nàng cũng cười, hai má hồng hồng, cực kỳ động lòng người.

“Đương nhiên, tam sinh tam thế, cũng không cho chuộc nga!” Tâm vừa động, thân hình ẩm ướt mồ hôi không có hảo ý hướng thân thể mềm mại dán càng gần.

“A? Rất bá đạo mà? Phải tam sinh tam thế lâu như vậy nha?” Nàng thét chói tai tránh né môi của hắn.

“Thế nào? Không muốn? Vậy lại đến một lần đi!” Môi mỏng nhanh chóng bịt lại đôi môi của nàng, chiếc lưỡi trơn trượt như điện lưu chui vào môi anh đào, tách hàm răng nàng ra, nhanh chóng công chiếm môi của nàng, đem sung sướng cùng thanh âm cuồng dã gầm nhẹ trong yết hầu ẩn vào trong miệng nàng

“A...... Sao chàng lại......” Thân thể mềm mại theo hắn phập phồng, tất cả những lời nói hóa thành thở dốc, hắn làm cho nàng rốt cuộc nói không nên ra một chữ.

Bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu cô tịch, lại bởi vì gặp hắn, yêu thương hắn, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng là cầm phẩm của hắn, cam nguyện cả đời, không, tam sinh tam thế đều là cầm phẩm của hắn, thương hắn, làm bạn với hắn, chăm sóc cho hắn, vĩnh vĩnh viễn viễn không chia lìa......

Lúc này ngoài cửa sổ, trăng thật tròn, hoa thật thơm, giống như đôi tình nhân trong phòng kia, kể hết nổi tương tư, cùng nhau hưởng trọn đêm xuân.

[ Toàn thư hoàn ]


/25

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status