Lại đi tới hoàng cung, khí thế to lớn, mái ngói bằng ngọc lưu ly chiết xạ ánh sáng màu vàng chói mắt. Một cột trụ màu đỏ to lớn chống đỡ mái hiên cung điện, thềm đá cẩm thạch xếp chồng cao hơn một trượng.
Đến chỗ nghỉ chân trong hoàng cung, Tiêu Dung Diệp vì tránh cho Ý phi nhìn ra Lệ Ảnh Yên chính là tiểu tùy lúc trước, liền lệnh thái giám tìm một bộ y phục cung nữ cho Lệ Ảnh Yên.
Nàng giả làm cung nữ, vừa không bị người ta nhận ra là tiểu tùng tùy đầy khí phách kia, cũng sẽ không thể làm cho người ta biết nàng chính là nha đầu chết tiệt gây chuyện ác ở trong canh lần trước.
Nữ cặn bã không biết sống chết kia lại không chịu phối hợp, Tiêu Dung Diệp vẫn phải nửa dọa nửa dỗ nàng.
Lệ Ảnh Yên xoay vặn suy nghĩ, trời sinh voi sinh cỏ, cũng đã đến đây với hắn, cảm thấy nam cặn bã kia làm như vậy còn không phải là vì để mình có thể bình an vượt qua chuyện lớn, chuyện nhỏ trong cung sao? Nghĩ đến đây, nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời nói của Tiêu Dung Diệp.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp phi thường đắc ý mang theo Lệ Ảnh Yên đi Bích Tiêu cung của Ý phi.
Mùi thơm ngào ngạt thơm ngát trong cung điện, Ý phi một mặt ung dung ngồi ở trên giường nệm tơ tằm, mà người ngồi xếp bằng có thần thái uy nghi ngồi bên cạnh giường nệm chính là thiên tử An Nam quốc đương triều - - Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên mặc một thân áo bào thêu hình hai con rồng ngậm châu đùa giỡn màu đỏ tía, dáng ngồi nghiêm trang, một thân thiên tử uy nghi, thần thánh không thể xâm phạm.
Thấy Tiêu Dung Diệp mặc một thân bạch y xuất hiện ở cửa, thái giám Hải Đại Bằng vội vàng đi vào bẩm báo.
Chốc lát sau liền để Tiêu Dung Diệp đi vào yết kiến.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp hơi hơi gật đầu đáp ứng, liền bước tiếp bước chân trầm ổn, đi đến bên trong phòng.
Ở trước giường nệm hoa sen tơ tằm, đặt một miếng nệm lót.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu phi. Nguyện phụ hoàng, mẫu phi trường nhạc!"
"Bình thân!"
"Tạ phụ hoàng!"
Sau khi Tiêu Dung Diệp đứng dậy, Tiêu Hạo Thiên liền bảo hắn tiến lên một bước.
"Đến, Diệp nhi, tiến lên một bước để phụ hoàng nhìn con."
Nhận được mệnh lệnh, Tiêu Dung Diệp bước tiếp bước chân trầm ổn tiến lên một bước.
"Nhiều ngày không gặp, Diệp nhi giống như có chút gầy!"
Tiêu Hạo Thiên kéo tay Tiêu Dung Diệp qua, trên khuôn mặt tuổi già sức yếu đều tràn đầy yêu thương với nhi tử. Tuy rằng đã lập nhi tử của hoàng hậu làm thái tử, nhưng nội tâm Tiêu Hạo Thiên luôn luôn vừa ý ngôi vị thái tử này cho một mình Tiêu Dung Diệp mà thôi.
"Nhi thần khiến phụ hoàng lo lắng rồi. Phụ hoàng ngày ngày bận rộn, lấy quốc sự làm trọng, nhưng cũng nhớ bảo trọng long thể!"
Đang lúc tình cảm phụ tử hai người nói chuyện thâm tình như nước với nhau, Ý phi không đúng lúc mở miệng ngắt lời - -
"Nhìn hai phụ tử không có tiền đồ các người, sao lại giống như phu thê mới cưới, chàng chàng thiếp thiếp nói ngàn vạn trân trọng! Làm lệ của thiếp thân dính đầy tay áo rồi!"
Ý phi làm bộ sẽ phất tay áo lau mặt.
"Mẫu phi lại nói giỡn, nhi thần chính là nhiều ngày không thấy phụ hoàng, trong lòng chỉ nhớ nhung thôi!"
"Đúng vậy, Ý nhi, Diệp nhi nhớ trẫm, tựa như trẫm nhớ nàng thôi mà."
Lúc nói chuyện, tay Tiêu Hạo Thiên liền kéo tay mềm của Ý phi qua, lòng ngón tay thô ráp vuốt ve qua lại.
Thấy vậy, Ý phi cười duyên một tiếng, tiếp đó nắm tay Tiêu Hạo Thiên, gắt giọng - -
"Người đã lớn như vậy rồi, sao còn không đứng đắn như thế."
Nhưng nào biết Tiêu Hạo Thiên lại ở trước mặt nhi tử của mình tiến đến bên cạnh lỗ tai Ý phi, trêu chọc nói qua - -
"Trẫm chỉ không đứng đắn với một mình Ý nhi thôi, đêm nay trẫm liền ở lại Bích Tiêu cung này với nàng!"
Nhìn thấy phụ hoàng và mẫu phi mình đang liếc mắt đưa tình, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp không khỏi đỏ một mảnh.
Phút chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như lửa của Lệ Ảnh Yên liền chui vào trong đầu hắn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp liền mạc danh kỳ diệu cười ngây ngốc, không phải trêu chọc liếc mắt đưa tình với nữ cặn bã kia sao. Nếu đến già vẫn có thể giống như phụ hoàng, mẫu phi của hắn dựa sát vào nhau trêu đùa, không phải bản thân sẽ có kết quả tốt đẹp sao!
"Diệp nhi, ở đó cười ngốc cái gì vậy? Mau nói cho phụ hoàng, mẫu phi biết đi!"
Chính lúc đang suy tư này, Tiêu Dung Diệp bị tiếng nói của Ý phi làm kinh sợ ngẩn ra, chốc lát mới phản ứng kịp!
"Ách... Nhi thần, nhi thần không nghĩ gì hết? Chẳng qua là tình cảm của phụ hoàng và mẫu phi thân mật như vậy, nhi thần thật sự rất hâm mộ!"
Tiêu Dung Diệp nói đúng sự thật, sau khi nghe vào trong lỗ tai Ý phi, đôi mắt lóe lên một chút, cười trêu ghẹo nói - -
"A, con - tiểu tử này, trong ngày thường luôn nói mình không vội cưới vợ, sao lúc này lại hâm mộ bản cung và hoàng thượng - đôi vợ chồng già này rồi! Nếu con nôn nóng, bản cung liền nhanh chóng giúp con xử lý hôn sự! Ngài nói, có phải không hoàng thượng?"
Nói xong, Ý phi liền che miệng cười, đôi mắt khéo léo, chớp động ánh sáng tính kế!
"Đúng vậy, Diệp nhi, con cũng đã trưởng thành, có ý trung nhân nào chưa? Trẫm có thể làm chủ mai mối, tứ hôn cho các con!"
"Nhi thần không..."
"Hoàng thượng, Diệp nhi - đứa nhỏ này chính là sĩ diện, thẹn thùng, không chịu nói thật với người. Thực tế là nó đã sớm vừa ý thiên kim của Tư Đồ đại tướng quân rồi!"
Ý phi vừa lúc tiếp nhận lời nói của Tiêu Dung Diệp, khiến cho Tiêu Dung Diệp muốn cãi lại vì mình, lại không thể có cơ hội để nói.
"A, thật vậy chăng? Diệp nhi!"
Chợt nghe đến nhi tử của mình vừa ý thiên kim Tư Đồ gia, liền tò mò lại vui sướng chất vấn.
"Đúng vậy, hoàng thượng, vào bữa tiệc tối đón gió tẩy trần cho gia tộc Hoắc thị lần trước, Diệp nhi đã liếc mắt hẹn ước với Tư Đồ tiểu thư!"
Ý phi lại chặn lời một lần nữa, hoàn toàn không tính cho Tiêu Dung Diệp có thể giải vây cho chính mình một câu.
Đến chỗ nghỉ chân trong hoàng cung, Tiêu Dung Diệp vì tránh cho Ý phi nhìn ra Lệ Ảnh Yên chính là tiểu tùy lúc trước, liền lệnh thái giám tìm một bộ y phục cung nữ cho Lệ Ảnh Yên.
Nàng giả làm cung nữ, vừa không bị người ta nhận ra là tiểu tùng tùy đầy khí phách kia, cũng sẽ không thể làm cho người ta biết nàng chính là nha đầu chết tiệt gây chuyện ác ở trong canh lần trước.
Nữ cặn bã không biết sống chết kia lại không chịu phối hợp, Tiêu Dung Diệp vẫn phải nửa dọa nửa dỗ nàng.
Lệ Ảnh Yên xoay vặn suy nghĩ, trời sinh voi sinh cỏ, cũng đã đến đây với hắn, cảm thấy nam cặn bã kia làm như vậy còn không phải là vì để mình có thể bình an vượt qua chuyện lớn, chuyện nhỏ trong cung sao? Nghĩ đến đây, nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời nói của Tiêu Dung Diệp.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp phi thường đắc ý mang theo Lệ Ảnh Yên đi Bích Tiêu cung của Ý phi.
Mùi thơm ngào ngạt thơm ngát trong cung điện, Ý phi một mặt ung dung ngồi ở trên giường nệm tơ tằm, mà người ngồi xếp bằng có thần thái uy nghi ngồi bên cạnh giường nệm chính là thiên tử An Nam quốc đương triều - - Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên mặc một thân áo bào thêu hình hai con rồng ngậm châu đùa giỡn màu đỏ tía, dáng ngồi nghiêm trang, một thân thiên tử uy nghi, thần thánh không thể xâm phạm.
Thấy Tiêu Dung Diệp mặc một thân bạch y xuất hiện ở cửa, thái giám Hải Đại Bằng vội vàng đi vào bẩm báo.
Chốc lát sau liền để Tiêu Dung Diệp đi vào yết kiến.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp hơi hơi gật đầu đáp ứng, liền bước tiếp bước chân trầm ổn, đi đến bên trong phòng.
Ở trước giường nệm hoa sen tơ tằm, đặt một miếng nệm lót.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu phi. Nguyện phụ hoàng, mẫu phi trường nhạc!"
"Bình thân!"
"Tạ phụ hoàng!"
Sau khi Tiêu Dung Diệp đứng dậy, Tiêu Hạo Thiên liền bảo hắn tiến lên một bước.
"Đến, Diệp nhi, tiến lên một bước để phụ hoàng nhìn con."
Nhận được mệnh lệnh, Tiêu Dung Diệp bước tiếp bước chân trầm ổn tiến lên một bước.
"Nhiều ngày không gặp, Diệp nhi giống như có chút gầy!"
Tiêu Hạo Thiên kéo tay Tiêu Dung Diệp qua, trên khuôn mặt tuổi già sức yếu đều tràn đầy yêu thương với nhi tử. Tuy rằng đã lập nhi tử của hoàng hậu làm thái tử, nhưng nội tâm Tiêu Hạo Thiên luôn luôn vừa ý ngôi vị thái tử này cho một mình Tiêu Dung Diệp mà thôi.
"Nhi thần khiến phụ hoàng lo lắng rồi. Phụ hoàng ngày ngày bận rộn, lấy quốc sự làm trọng, nhưng cũng nhớ bảo trọng long thể!"
Đang lúc tình cảm phụ tử hai người nói chuyện thâm tình như nước với nhau, Ý phi không đúng lúc mở miệng ngắt lời - -
"Nhìn hai phụ tử không có tiền đồ các người, sao lại giống như phu thê mới cưới, chàng chàng thiếp thiếp nói ngàn vạn trân trọng! Làm lệ của thiếp thân dính đầy tay áo rồi!"
Ý phi làm bộ sẽ phất tay áo lau mặt.
"Mẫu phi lại nói giỡn, nhi thần chính là nhiều ngày không thấy phụ hoàng, trong lòng chỉ nhớ nhung thôi!"
"Đúng vậy, Ý nhi, Diệp nhi nhớ trẫm, tựa như trẫm nhớ nàng thôi mà."
Lúc nói chuyện, tay Tiêu Hạo Thiên liền kéo tay mềm của Ý phi qua, lòng ngón tay thô ráp vuốt ve qua lại.
Thấy vậy, Ý phi cười duyên một tiếng, tiếp đó nắm tay Tiêu Hạo Thiên, gắt giọng - -
"Người đã lớn như vậy rồi, sao còn không đứng đắn như thế."
Nhưng nào biết Tiêu Hạo Thiên lại ở trước mặt nhi tử của mình tiến đến bên cạnh lỗ tai Ý phi, trêu chọc nói qua - -
"Trẫm chỉ không đứng đắn với một mình Ý nhi thôi, đêm nay trẫm liền ở lại Bích Tiêu cung này với nàng!"
Nhìn thấy phụ hoàng và mẫu phi mình đang liếc mắt đưa tình, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp không khỏi đỏ một mảnh.
Phút chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như lửa của Lệ Ảnh Yên liền chui vào trong đầu hắn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp liền mạc danh kỳ diệu cười ngây ngốc, không phải trêu chọc liếc mắt đưa tình với nữ cặn bã kia sao. Nếu đến già vẫn có thể giống như phụ hoàng, mẫu phi của hắn dựa sát vào nhau trêu đùa, không phải bản thân sẽ có kết quả tốt đẹp sao!
"Diệp nhi, ở đó cười ngốc cái gì vậy? Mau nói cho phụ hoàng, mẫu phi biết đi!"
Chính lúc đang suy tư này, Tiêu Dung Diệp bị tiếng nói của Ý phi làm kinh sợ ngẩn ra, chốc lát mới phản ứng kịp!
"Ách... Nhi thần, nhi thần không nghĩ gì hết? Chẳng qua là tình cảm của phụ hoàng và mẫu phi thân mật như vậy, nhi thần thật sự rất hâm mộ!"
Tiêu Dung Diệp nói đúng sự thật, sau khi nghe vào trong lỗ tai Ý phi, đôi mắt lóe lên một chút, cười trêu ghẹo nói - -
"A, con - tiểu tử này, trong ngày thường luôn nói mình không vội cưới vợ, sao lúc này lại hâm mộ bản cung và hoàng thượng - đôi vợ chồng già này rồi! Nếu con nôn nóng, bản cung liền nhanh chóng giúp con xử lý hôn sự! Ngài nói, có phải không hoàng thượng?"
Nói xong, Ý phi liền che miệng cười, đôi mắt khéo léo, chớp động ánh sáng tính kế!
"Đúng vậy, Diệp nhi, con cũng đã trưởng thành, có ý trung nhân nào chưa? Trẫm có thể làm chủ mai mối, tứ hôn cho các con!"
"Nhi thần không..."
"Hoàng thượng, Diệp nhi - đứa nhỏ này chính là sĩ diện, thẹn thùng, không chịu nói thật với người. Thực tế là nó đã sớm vừa ý thiên kim của Tư Đồ đại tướng quân rồi!"
Ý phi vừa lúc tiếp nhận lời nói của Tiêu Dung Diệp, khiến cho Tiêu Dung Diệp muốn cãi lại vì mình, lại không thể có cơ hội để nói.
"A, thật vậy chăng? Diệp nhi!"
Chợt nghe đến nhi tử của mình vừa ý thiên kim Tư Đồ gia, liền tò mò lại vui sướng chất vấn.
"Đúng vậy, hoàng thượng, vào bữa tiệc tối đón gió tẩy trần cho gia tộc Hoắc thị lần trước, Diệp nhi đã liếc mắt hẹn ước với Tư Đồ tiểu thư!"
Ý phi lại chặn lời một lần nữa, hoàn toàn không tính cho Tiêu Dung Diệp có thể giải vây cho chính mình một câu.
/247
|