"Nghĩ cái gì đấy?" Tiêu Dung Diệp bắn đại hạt dẻ lên trán của Lệ Ảnh Yên, đưa suy nghĩ của nàng trở lại hiện thực.
"Ngươi nói ta có thể nghĩ cái gì, đơn giản chính là bộ dáng thối lúc nãy của ngươi với bộ dạng bây giờ quả thực giống như hai người, ta đâu biết ai mới thật là ngươi?"
Lệ Ảnh Yên tức giận hất tay Tiêu Dung Diệp đang đỡ mình ra, một vẻ mặt thối xem thường hắn.
"Ta nói ngươi thật kỳ lạ, tốt với ngươi cũng sai, xem ra không thể nhân từ với ngươi!".
"Thế nào? Nhanh như vậy liền bại lộ bản tính, đồng ý thừa nhận ngươi đối với ta là lòng muông dạ thú rồi hả?"
Lệ Ảnh Yên cứ như vậy quyết đoán hàng này không có ý tốt, làm sao có thể đột nhiên thay đổi đối tốt với ngươi đây? Theo ý nàng - - nam nhân đều là một loại mặt hàng!
"Ta nói ngươi không phải ngã ngựa nên ngã hỏng đầu rồi chứ, sao nói chuyện kỳ lạ như vậy hả? Nếu ngươi cho rằng ta là lòng muông dạ thú, ngươi liền tự đi về, lười quản ngươi!"
Tiêu Dung Diệp tức giận lỗ mãng nói mấy câu đó, không để ý tới ánh mắt ác độc của Lệ Ảnh Yên, sải bước trở về đường lúc nãy.
Thấy bóng dáng Tiêu Dung Diệp ở trong tầm mắt càng lúc càng xa, trong lòng Lệ Ảnh Yên nhất thời có tư vị nói không nên lời, cảm giác vắng vẻ như là bị cái gì đó hung hăng đâm một nhát.
Lúc lơ đãng, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, chảy ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn dơ dáy bẩn thỉu của nàng, hỗn hợp bụi đất và nước mắt dính ở trên mặt mình, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là ở trong vũng bùn.
Cho dù giờ phút này chân rất đau rất đau, lại không đau bằng một phần mười lòng của nàng, mà bản thân lại mạc danh kỳ diệu không biết vì́ sao lại rơi lệ, vì sao lại đau lòng?
Bỗng nhiên, cảm thấy bản thân rất mệt rất mệt, có lẽ mệnh của nàng sinh ra chính là một kẻ bất hạnh, mà loại bất hạnh này như là một sợi dây mơ hồ vẫn luôn quẩn lấy nàng, khiến nàng không thở nổi.
Ngay sau đó, Lệ Ảnh Yên không thể khống chế được cảm xúc mãnh liệt của mình, ngồi xổm xuống mặt đất gào khóc, nước mắt này giống như nước suối không ngừng chảy xuôi, từng giọt nước mắt trong suốt vỡ tan trên mặt đất.
"Hóa ra ta rời đi lại ảnh hưởng lớn đến ngươi như vậy?"
Đang lúc Lệ Ảnh Yên khóc đến quên mình, một tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng thâm thúy đầy từ tính bay tới bên tai Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên ngước mắt, hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn lên, liền thấy thân mình cao lớn của Tiêu Dung Diệp bao phủ bản thân. Hắn giống như một vị thần giáng thế, che đi ánh nắng gay gắt, khiến nàng càng cảm thấy tuấn nhan của hắn rất đẹp.
Không đến một lúc, Tiêu Dung Diệp liền ngồi xổm thân mình cao to xuống đối diện Lệ Ảnh Yên, đưa tay tới cằm của Lệ Ảnh Yên, tiếp được nước mắt nàng lưu lại, thấy nước mắt trong suốt dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tay hắn giật giật, nắm chặt nước mắt trong tay.
Kỳ thực hắn cũng không có đi xa, mà là trốn ở chỗ thân cây bên kia. Hắn thật muốn biết, nếu hắn đi rồi, "Hắn" sẽ thế nào. Chính là hắn không nghĩ tới, "Hắn" sẽ khóc dữ như vậy, kịch liệt như vậy. Tiêu Dung Diệp hắn thừa nhận, khi thấy "Hắn" khóc đến giống như mít ướt, tâm hắn cũng đau, thậm chí cảm giác không thể đau thêm được nữa.
"Thực xin lỗi, ta không biết ta rời đi sẽ làm ngươi khóc dữ đến như vậy!"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên "Lộp bộp" ngẩn ra.
Nhưng Lệ Ảnh Yên nàng cũng có tôn nghiêm, sau khi vứt bỏ người ta, rồi trở lại tìm nàng, nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ hắn.
"Ngươi nói ta có thể nghĩ cái gì, đơn giản chính là bộ dáng thối lúc nãy của ngươi với bộ dạng bây giờ quả thực giống như hai người, ta đâu biết ai mới thật là ngươi?"
Lệ Ảnh Yên tức giận hất tay Tiêu Dung Diệp đang đỡ mình ra, một vẻ mặt thối xem thường hắn.
"Ta nói ngươi thật kỳ lạ, tốt với ngươi cũng sai, xem ra không thể nhân từ với ngươi!".
"Thế nào? Nhanh như vậy liền bại lộ bản tính, đồng ý thừa nhận ngươi đối với ta là lòng muông dạ thú rồi hả?"
Lệ Ảnh Yên cứ như vậy quyết đoán hàng này không có ý tốt, làm sao có thể đột nhiên thay đổi đối tốt với ngươi đây? Theo ý nàng - - nam nhân đều là một loại mặt hàng!
"Ta nói ngươi không phải ngã ngựa nên ngã hỏng đầu rồi chứ, sao nói chuyện kỳ lạ như vậy hả? Nếu ngươi cho rằng ta là lòng muông dạ thú, ngươi liền tự đi về, lười quản ngươi!"
Tiêu Dung Diệp tức giận lỗ mãng nói mấy câu đó, không để ý tới ánh mắt ác độc của Lệ Ảnh Yên, sải bước trở về đường lúc nãy.
Thấy bóng dáng Tiêu Dung Diệp ở trong tầm mắt càng lúc càng xa, trong lòng Lệ Ảnh Yên nhất thời có tư vị nói không nên lời, cảm giác vắng vẻ như là bị cái gì đó hung hăng đâm một nhát.
Lúc lơ đãng, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, chảy ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn dơ dáy bẩn thỉu của nàng, hỗn hợp bụi đất và nước mắt dính ở trên mặt mình, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là ở trong vũng bùn.
Cho dù giờ phút này chân rất đau rất đau, lại không đau bằng một phần mười lòng của nàng, mà bản thân lại mạc danh kỳ diệu không biết vì́ sao lại rơi lệ, vì sao lại đau lòng?
Bỗng nhiên, cảm thấy bản thân rất mệt rất mệt, có lẽ mệnh của nàng sinh ra chính là một kẻ bất hạnh, mà loại bất hạnh này như là một sợi dây mơ hồ vẫn luôn quẩn lấy nàng, khiến nàng không thở nổi.
Ngay sau đó, Lệ Ảnh Yên không thể khống chế được cảm xúc mãnh liệt của mình, ngồi xổm xuống mặt đất gào khóc, nước mắt này giống như nước suối không ngừng chảy xuôi, từng giọt nước mắt trong suốt vỡ tan trên mặt đất.
"Hóa ra ta rời đi lại ảnh hưởng lớn đến ngươi như vậy?"
Đang lúc Lệ Ảnh Yên khóc đến quên mình, một tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng thâm thúy đầy từ tính bay tới bên tai Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên ngước mắt, hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn lên, liền thấy thân mình cao lớn của Tiêu Dung Diệp bao phủ bản thân. Hắn giống như một vị thần giáng thế, che đi ánh nắng gay gắt, khiến nàng càng cảm thấy tuấn nhan của hắn rất đẹp.
Không đến một lúc, Tiêu Dung Diệp liền ngồi xổm thân mình cao to xuống đối diện Lệ Ảnh Yên, đưa tay tới cằm của Lệ Ảnh Yên, tiếp được nước mắt nàng lưu lại, thấy nước mắt trong suốt dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tay hắn giật giật, nắm chặt nước mắt trong tay.
Kỳ thực hắn cũng không có đi xa, mà là trốn ở chỗ thân cây bên kia. Hắn thật muốn biết, nếu hắn đi rồi, "Hắn" sẽ thế nào. Chính là hắn không nghĩ tới, "Hắn" sẽ khóc dữ như vậy, kịch liệt như vậy. Tiêu Dung Diệp hắn thừa nhận, khi thấy "Hắn" khóc đến giống như mít ướt, tâm hắn cũng đau, thậm chí cảm giác không thể đau thêm được nữa.
"Thực xin lỗi, ta không biết ta rời đi sẽ làm ngươi khóc dữ đến như vậy!"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên "Lộp bộp" ngẩn ra.
Nhưng Lệ Ảnh Yên nàng cũng có tôn nghiêm, sau khi vứt bỏ người ta, rồi trở lại tìm nàng, nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ hắn.
/247
|