Về chuyện lễ trưởng thành này, Tê Diệu ngoài mặt không hiện, dù sao vẫn có chút canh cánh trong lòng.
Cô còn nhớ rõ, chính mình cũng đã từng chờ mong qua lễ trưởng thành, lại bởi vì Sở Giảo Giảo mà phá hủy hỏng bét. Lúc đó Sở Giảo Giảo không chỉ có làm cô khó chịu ở trước mặt mọi người, còn phô bày lợi thế một hồi, sấn đến Tê Diệu giống như nước bùn, nhận không ra người, lại vô cùng có cảm giác tồn tại.
Khi đó cô làm trò trước mặt người, tiêu sái mà xách theo túi cùng giày cao gót ra cửa, nhìn như kiêu ngạo không ai bì nổi, quay đầu liền lôi kéo Trình Lịch đi uống rượu.
Theo Trình Lịch miêu tả, ngày đó cô uống đến say mèm, khóc đến rối tinh rối mù, cũng ói đến rối tinh rối mù.
Đối với miêu tả khoa trương đó giờ của Trình Lịch, Tê Diệu không quá tin tưởng.
Chẳng qua, duy nhất cô tin tưởng một chút là, từ khi đó bắt đầu chính mình liền trở nên càng thêm không hợp đàn.
"..."
"Suy nghĩ cái gì đó." Phía sau truyền đến một tiếng dò hỏi trầm thấp. Tê Diệu sửng sốt một chút, vòng eo bị người từ phía sau lưng chếtrụ, ngửi được hương nước hoa nam tính.
Cô lẩm bẩm một tiếng, nói: ".. Cũng không có gì. Chính là về lễ trưởng thành."
"Mời em hửm."
"Ừm."
Mời Tê Diệu là chuyện đương nhiên, trong đám con gái, cô vẫn luôn là một trong những đề tài Hot nhất, tự nhiên cũng chịu sự chú ý của nhiều người.
Từ sau khi hai người bắt đầu chuẩn bị đính hôn, Tê Vọng từ trong nhà này dọn ra ngoài. Một phương diện là hai người ở cùng một mái hiên đích xác có chút không thích hợp, một phương diện là, Tê Vọng mang tên trên hộ khẩu nhà người khác, cũng không tiện tiếp tục ở Tê gia. Cha Tê mẹ Tê chỉ cho là cấp thêm phòng mới cho Tê Vọng vào ở, vui mừng xem náo nhiệt, ngẫu nhiên Tê Vọng cũng sẽ trở về ăn cơm ngủ lại, cùng trước kia không có gì khác nhau.
- - đương nhiên, chỉ có Tê Diệu rõ ràng, bọn họ căn bản không phải vì cái gọi là tránh sự nghi ngờ mới tách hai người ra, mà là sợ Tê Vọng không khống chế được, làm chuyện quá mức thân mật với Tê Diệu.
Cứ cho là linh hồn Tê Diệu đã chín chắn, nhưng thân thể cũng vừa mới qua 18 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm.
Tê Vọng thấp giọng hỏi: "Muốn đi sao."
"Còn tốt, cũng không muốn đi đến như vậy."
Chẳng qua là nhớ lại một đoạn hồi ức không vui mà thôi, dù sao thì cũng qua rồi.
Cô tự giễu mà nói: "Em chính là gái lỡ thì khoác bộ da của tiểu cô nương."
Cái trán Tê Diệu đột nhiên bị búng một chút.
Cô ăn đau che lại cái trán, trừng lớn đôi mắt nhìn về tên đầu sỏ gây tội: "Sao anh lại búng trán em?"
Tê Vọng thật sự búng rất nhẹ, búng một cái không đau không ngứa như vậy, không nghĩ tới Tê Diệu phản ứng kịch liệt như thế. Anh cúi đầu, đè lại cái đầu tinh tế đoan trang của cô, mày không khỏi nhíu lại: "Làm đau em rồi?"
Anh vừa hỏi như vậy, Tê Diệu cũng có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi.
Cô giống như bất tri bất giác có thói quen oán trách nho nhỏ trước mặt Tê Vọng một chút, làm nũng một chút, chơi xấu một chút, cùng cô trước kia hoàn toàn khác biệt. Ngay cả mới vừa rồi phản ứng theo bản năng, cũng là ngoài dự kiến của cô.
Tê Diệu nói: "Kỳ thật cũng.." Không đau..
Cánh môi mềm mại lạnh lẽo dừng ở trán của cô.
"Còn đau không?" Tê Vọng thấp giọng hỏi.
"Em.." Mặt liền đỏ bừng.
Môi anh lại dừng ở chóp mũi xinh đẹp của cô: "Còn đau không?"
Tê Diệu: "Em không.."
Anh đỡ hàm dưới của cô, hôn lấy môi cô, tinh tế quấn quýt. Một nụ hôn mêm mại kéo dài, thân mật đến tâm Tê Diệu muốn nhũn ra.
Tê Vọng trầm giọng, nghiêm túc, thanh âm khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Chỗ này cũng đau phải không."
Tê Diệu bị thân mật đến tàn nhẫn, hốc mắt không tự giác mà phiếm hồng, vội vàng dùng sức lắc đầu, giống như sợ Tê Vọng ăn thịt cô. Dáng vẻ chọc người trìu mến này của cô càng khiến Tê Vọng không tự giác mà nuốt nuốt yết hầu khô khốc, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
"Hôm nay qua chỗ anh ngủ đi."
Ngày nghỉ không có tiết học, ở nhà cũng nhàm chán.
Tê Diệu ngửi được hơi thở nguy hiểm, dứt khoát kiên quyết mà xua tay: "Không cần đâu!" Thanh âm của cô leng keng hữu lực, lời lẽ chính đáng, rõ ràng vẫn còn nhớ rõ lần trước đi tới biệt thự của Tê Vọng đã xảy ra chuyện như thế nào.
Cô còn nhớ rõ, chính mình cũng đã từng chờ mong qua lễ trưởng thành, lại bởi vì Sở Giảo Giảo mà phá hủy hỏng bét. Lúc đó Sở Giảo Giảo không chỉ có làm cô khó chịu ở trước mặt mọi người, còn phô bày lợi thế một hồi, sấn đến Tê Diệu giống như nước bùn, nhận không ra người, lại vô cùng có cảm giác tồn tại.
Khi đó cô làm trò trước mặt người, tiêu sái mà xách theo túi cùng giày cao gót ra cửa, nhìn như kiêu ngạo không ai bì nổi, quay đầu liền lôi kéo Trình Lịch đi uống rượu.
Theo Trình Lịch miêu tả, ngày đó cô uống đến say mèm, khóc đến rối tinh rối mù, cũng ói đến rối tinh rối mù.
Đối với miêu tả khoa trương đó giờ của Trình Lịch, Tê Diệu không quá tin tưởng.
Chẳng qua, duy nhất cô tin tưởng một chút là, từ khi đó bắt đầu chính mình liền trở nên càng thêm không hợp đàn.
"..."
"Suy nghĩ cái gì đó." Phía sau truyền đến một tiếng dò hỏi trầm thấp. Tê Diệu sửng sốt một chút, vòng eo bị người từ phía sau lưng chếtrụ, ngửi được hương nước hoa nam tính.
Cô lẩm bẩm một tiếng, nói: ".. Cũng không có gì. Chính là về lễ trưởng thành."
"Mời em hửm."
"Ừm."
Mời Tê Diệu là chuyện đương nhiên, trong đám con gái, cô vẫn luôn là một trong những đề tài Hot nhất, tự nhiên cũng chịu sự chú ý của nhiều người.
Từ sau khi hai người bắt đầu chuẩn bị đính hôn, Tê Vọng từ trong nhà này dọn ra ngoài. Một phương diện là hai người ở cùng một mái hiên đích xác có chút không thích hợp, một phương diện là, Tê Vọng mang tên trên hộ khẩu nhà người khác, cũng không tiện tiếp tục ở Tê gia. Cha Tê mẹ Tê chỉ cho là cấp thêm phòng mới cho Tê Vọng vào ở, vui mừng xem náo nhiệt, ngẫu nhiên Tê Vọng cũng sẽ trở về ăn cơm ngủ lại, cùng trước kia không có gì khác nhau.
- - đương nhiên, chỉ có Tê Diệu rõ ràng, bọn họ căn bản không phải vì cái gọi là tránh sự nghi ngờ mới tách hai người ra, mà là sợ Tê Vọng không khống chế được, làm chuyện quá mức thân mật với Tê Diệu.
Cứ cho là linh hồn Tê Diệu đã chín chắn, nhưng thân thể cũng vừa mới qua 18 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm.
Tê Vọng thấp giọng hỏi: "Muốn đi sao."
"Còn tốt, cũng không muốn đi đến như vậy."
Chẳng qua là nhớ lại một đoạn hồi ức không vui mà thôi, dù sao thì cũng qua rồi.
Cô tự giễu mà nói: "Em chính là gái lỡ thì khoác bộ da của tiểu cô nương."
Cái trán Tê Diệu đột nhiên bị búng một chút.
Cô ăn đau che lại cái trán, trừng lớn đôi mắt nhìn về tên đầu sỏ gây tội: "Sao anh lại búng trán em?"
Tê Vọng thật sự búng rất nhẹ, búng một cái không đau không ngứa như vậy, không nghĩ tới Tê Diệu phản ứng kịch liệt như thế. Anh cúi đầu, đè lại cái đầu tinh tế đoan trang của cô, mày không khỏi nhíu lại: "Làm đau em rồi?"
Anh vừa hỏi như vậy, Tê Diệu cũng có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi.
Cô giống như bất tri bất giác có thói quen oán trách nho nhỏ trước mặt Tê Vọng một chút, làm nũng một chút, chơi xấu một chút, cùng cô trước kia hoàn toàn khác biệt. Ngay cả mới vừa rồi phản ứng theo bản năng, cũng là ngoài dự kiến của cô.
Tê Diệu nói: "Kỳ thật cũng.." Không đau..
Cánh môi mềm mại lạnh lẽo dừng ở trán của cô.
"Còn đau không?" Tê Vọng thấp giọng hỏi.
"Em.." Mặt liền đỏ bừng.
Môi anh lại dừng ở chóp mũi xinh đẹp của cô: "Còn đau không?"
Tê Diệu: "Em không.."
Anh đỡ hàm dưới của cô, hôn lấy môi cô, tinh tế quấn quýt. Một nụ hôn mêm mại kéo dài, thân mật đến tâm Tê Diệu muốn nhũn ra.
Tê Vọng trầm giọng, nghiêm túc, thanh âm khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Chỗ này cũng đau phải không."
Tê Diệu bị thân mật đến tàn nhẫn, hốc mắt không tự giác mà phiếm hồng, vội vàng dùng sức lắc đầu, giống như sợ Tê Vọng ăn thịt cô. Dáng vẻ chọc người trìu mến này của cô càng khiến Tê Vọng không tự giác mà nuốt nuốt yết hầu khô khốc, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
"Hôm nay qua chỗ anh ngủ đi."
Ngày nghỉ không có tiết học, ở nhà cũng nhàm chán.
Tê Diệu ngửi được hơi thở nguy hiểm, dứt khoát kiên quyết mà xua tay: "Không cần đâu!" Thanh âm của cô leng keng hữu lực, lời lẽ chính đáng, rõ ràng vẫn còn nhớ rõ lần trước đi tới biệt thự của Tê Vọng đã xảy ra chuyện như thế nào.
/132
|