Thời điểm đi ngang qua toilet, Tê Diệu nghe được mấy vị khách nữ đang nói chuyện phiếm.
“Nghe nói gần đây Sở gia giống như đang bàn bạc hôn sự.”
“Có đúng không, là nhà ai vậy?”
“Ai biết được, hiện tại chỉ sợ Sở gia đang sợ không gả Sở Du Du đi được thôi. Mấu chốt chuyện này, chính là thời điểm Sở gia lao đao, nói không chừng Hoắc Ngu sẽ từ hôn cùng Sở Giảo Giảo, ai muốn cô ta chứ?”
* * *
Tê Diệu nghe mấy người xì xào bàn tán, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Quả nhiên như cô suy nghĩ, cha Sở vì để tránh cho giá trị của con gái mình bị giảm càng thêm lợi hại, nhất định sẽ lấy tốc độ nhanh hơn đem “Sở Du Du” gả đi. Đến nỗi gả cho dạng a miêu a cẩu gì, phẩm tính đối phương như thế nào, có thể đối đãi tốt với con gái mình hay không, đều không ở bên trong phạm vi suy xét của cha Sở.
Lúc trước không phải cũng là như thế sao.
Một lòng coi trọng Hoắc Ngu, hạ quyết tâm muốn để cho Sở Giảo Giảo tìm được phương pháp liên hệ cùng Hoắc Ngu, không từ thủ đoạn nào tạo ra mấy lần ngẫu nhiên gặp, thiếu điều muốn đem Sở Giảo Giảo toàn thân xịt nước hoa thơm ngào ngạt đưa đến trên giường của Hoắc Ngu. May Sở Giảo Giảo một lòng mê luyến Hoắc Ngu, mới cùng cha Sở ăn nhịp với nhau.
Từ trước đến nay cô đều là mắt lạnh lặng lẽ xem náo nhiệt.
Giây phú t đầu tiên Hoắc Ngu bước vào Sở gia, từ ánh mắt của hắn Tê Diệu liền có thể thấy rõ ràng, người đàn ông này, quan tâm để ý đồ vật mà Sở gia có thể mang lại cho hắn còn hơn xa cái tên gọi là Sở Giảo Giảo.
Mặc dù như thế, Sở Giảo Giảo vẫn vững lòng như cũ.
Tê Diệu rõ rõ ràng ràng nhớ kỹ, cha Sở cùng vợ hai người đều là vật hi sinh trong chuyện liên hôn của gia tộc, cả một đời chỉ có oán trách lẫn nhau cùng lạnh nhạt vô tận, ngay cả lúc vợ đột phát bệnh tật nằm ở trên giường, ông ta cũng sẽ vì một chuyện làm ăn, thế nhưng mà không thể đến trước giường hỏi thăm sức khoẻ hay liếc mắt nhìn một cái.
Cả đời này Tê Diệu cũng sẽ không tha thứ cho sự lạnh nhạt của ông ta. Cũng chính là bắt đầu từ khi đó, cô đã rõ ràng ở trong mắt cha Sở, ích lợi vĩnh viễn lớn hơn hết thảy.
“…”
Tê Diệu quay người rời đi.
Cô tuyệt đối không cho phép thân thể của mình gả cho một tên đàn ông xa lạ. Nhưng trước mắt mà nói, đối với biện pháp giải quyết chuyện này như thế nào vẫn hết đường xoay sở như cũ.
“Chậc.” Cô không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, rời khỏi hành lang.
Từ thang lầu xuống dưới, một trong số chỗ đáng chú ý nhất bên trong đám khách khứa đó chính là mẹ Tê. Bà đang cùng một đám các quý phụ trò chuyện vui sướng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một cái, Tê Diệu nhìn thấy vài vị tiểu cô nương trẻ tuổi vẫn còn dậy thì ăn mặc trang điểm tinh xảo đứng bên cạnh bà, lập tức rụt lại cái đầu đi về phương hướng ngược lại với mẹ Tê.
Cô làm gì có thời giờ giao thiệp cùng một đám nhóc chứ.
Ánh mắt của Tê Diệu bay hướng về chỗ mẹ Tê ngồi, vừa quay đầu lại, kém chút đụng vào người đang đi tới. Đối phương phản ứng cực nhanh đỡ lấy cô, là thanh âm thận trọng ôn nhu mà cô quen thuộc hơn hai mươi năm: “Diệu Diệu, buổi tối hôm nay vẫn luôn tìm em đó.”
Cư nhiên là Sở Giảo Giảo.
Bên cạnh của chị ta có mấy vị khách nữ trẻ tuổi đang đứng, tuổi tác cùng Sở Giảo Giảo đều không khác mấy, Tê Diệu đối với khuôn mặt của các cô ả rất quen thuộc. Những cô ả này thường xuyên ra vào Sở gia, quan hệ mật thiết cùng Sở Giảo Giảo, một đám kìm nén dục vọng to lớn muốn sớm gả đi ở trong lòng, đôi mắt vẫn luôn chăm chú trên người các loại anh trai công tử quý tộc hào môn.
Bao gồm cả Tê Vọng bên trong đó, vẫn luôn là mục tiêu chú ý trọng điểm.
Thân là em gái của Tê Vọng, lại thêm bản thân Tê Diệu tuổi tác không lớn, khuôn mặt hơi có vẻ non nớt, nhìn đơn thuần vô hại, không có chút lực công kích nào. Các cô ả nhìn thấy Tê Diệu liền giống nhìn thấy em gái nhà mình, một đám thân mật vô biên, kéo theo cánh tay của Tê Diệu dẫn đến nơi hơi yên tĩnh một chút, đổi đồ ăn đồ uống cho cô.
Con gái nhỏ của Tê gia thân thể không tốt, các ả bị váng đầu không có ánh mắt mới có thể đưa rượu cho Tê Diệu.
Đám người này ‘thân kinh bách chiến’*, từng người ‘lưỡi xán hoa sen’**, nói không phải khen, quả thực muốn đem Tê Diệu nói thành công chúa nhỏ mà dụ dỗ. Ngày bình thường Tê Diệu đã quá quen trò châm biếm trào phúng của các cô ả, giờ lại cho cô từng khuôn mặt tươi cười chào đón, cả người ngược không được tự nhiên, tìm cách đối phó mệt muốn chết.
*: Trải qua trăm trận chiến.
[Lưỡi xán hoa sen: Nguyên văn là “thiệt xán liên hoa”, dùng để chỉ người có tài ăn nói. Trong “Cao Tăng truyện” và “Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng” có ghi: Sau khi Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Hình Đài) triệu kiến Phật Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh, Phật Đồ Trừng liền đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không lâu sau, từ trong bát nước nở ra một đóa sen xanh chiếu sáng chói lọi, người khác nhìn vào liền cảm thấy thích thú. Vì vậy, người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” để chỉ tài ăn nói tuyệt vời. ]
“Nghe nói gần đây Sở gia giống như đang bàn bạc hôn sự.”
“Có đúng không, là nhà ai vậy?”
“Ai biết được, hiện tại chỉ sợ Sở gia đang sợ không gả Sở Du Du đi được thôi. Mấu chốt chuyện này, chính là thời điểm Sở gia lao đao, nói không chừng Hoắc Ngu sẽ từ hôn cùng Sở Giảo Giảo, ai muốn cô ta chứ?”
* * *
Tê Diệu nghe mấy người xì xào bàn tán, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Quả nhiên như cô suy nghĩ, cha Sở vì để tránh cho giá trị của con gái mình bị giảm càng thêm lợi hại, nhất định sẽ lấy tốc độ nhanh hơn đem “Sở Du Du” gả đi. Đến nỗi gả cho dạng a miêu a cẩu gì, phẩm tính đối phương như thế nào, có thể đối đãi tốt với con gái mình hay không, đều không ở bên trong phạm vi suy xét của cha Sở.
Lúc trước không phải cũng là như thế sao.
Một lòng coi trọng Hoắc Ngu, hạ quyết tâm muốn để cho Sở Giảo Giảo tìm được phương pháp liên hệ cùng Hoắc Ngu, không từ thủ đoạn nào tạo ra mấy lần ngẫu nhiên gặp, thiếu điều muốn đem Sở Giảo Giảo toàn thân xịt nước hoa thơm ngào ngạt đưa đến trên giường của Hoắc Ngu. May Sở Giảo Giảo một lòng mê luyến Hoắc Ngu, mới cùng cha Sở ăn nhịp với nhau.
Từ trước đến nay cô đều là mắt lạnh lặng lẽ xem náo nhiệt.
Giây phú t đầu tiên Hoắc Ngu bước vào Sở gia, từ ánh mắt của hắn Tê Diệu liền có thể thấy rõ ràng, người đàn ông này, quan tâm để ý đồ vật mà Sở gia có thể mang lại cho hắn còn hơn xa cái tên gọi là Sở Giảo Giảo.
Mặc dù như thế, Sở Giảo Giảo vẫn vững lòng như cũ.
Tê Diệu rõ rõ ràng ràng nhớ kỹ, cha Sở cùng vợ hai người đều là vật hi sinh trong chuyện liên hôn của gia tộc, cả một đời chỉ có oán trách lẫn nhau cùng lạnh nhạt vô tận, ngay cả lúc vợ đột phát bệnh tật nằm ở trên giường, ông ta cũng sẽ vì một chuyện làm ăn, thế nhưng mà không thể đến trước giường hỏi thăm sức khoẻ hay liếc mắt nhìn một cái.
Cả đời này Tê Diệu cũng sẽ không tha thứ cho sự lạnh nhạt của ông ta. Cũng chính là bắt đầu từ khi đó, cô đã rõ ràng ở trong mắt cha Sở, ích lợi vĩnh viễn lớn hơn hết thảy.
“…”
Tê Diệu quay người rời đi.
Cô tuyệt đối không cho phép thân thể của mình gả cho một tên đàn ông xa lạ. Nhưng trước mắt mà nói, đối với biện pháp giải quyết chuyện này như thế nào vẫn hết đường xoay sở như cũ.
“Chậc.” Cô không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, rời khỏi hành lang.
Từ thang lầu xuống dưới, một trong số chỗ đáng chú ý nhất bên trong đám khách khứa đó chính là mẹ Tê. Bà đang cùng một đám các quý phụ trò chuyện vui sướng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một cái, Tê Diệu nhìn thấy vài vị tiểu cô nương trẻ tuổi vẫn còn dậy thì ăn mặc trang điểm tinh xảo đứng bên cạnh bà, lập tức rụt lại cái đầu đi về phương hướng ngược lại với mẹ Tê.
Cô làm gì có thời giờ giao thiệp cùng một đám nhóc chứ.
Ánh mắt của Tê Diệu bay hướng về chỗ mẹ Tê ngồi, vừa quay đầu lại, kém chút đụng vào người đang đi tới. Đối phương phản ứng cực nhanh đỡ lấy cô, là thanh âm thận trọng ôn nhu mà cô quen thuộc hơn hai mươi năm: “Diệu Diệu, buổi tối hôm nay vẫn luôn tìm em đó.”
Cư nhiên là Sở Giảo Giảo.
Bên cạnh của chị ta có mấy vị khách nữ trẻ tuổi đang đứng, tuổi tác cùng Sở Giảo Giảo đều không khác mấy, Tê Diệu đối với khuôn mặt của các cô ả rất quen thuộc. Những cô ả này thường xuyên ra vào Sở gia, quan hệ mật thiết cùng Sở Giảo Giảo, một đám kìm nén dục vọng to lớn muốn sớm gả đi ở trong lòng, đôi mắt vẫn luôn chăm chú trên người các loại anh trai công tử quý tộc hào môn.
Bao gồm cả Tê Vọng bên trong đó, vẫn luôn là mục tiêu chú ý trọng điểm.
Thân là em gái của Tê Vọng, lại thêm bản thân Tê Diệu tuổi tác không lớn, khuôn mặt hơi có vẻ non nớt, nhìn đơn thuần vô hại, không có chút lực công kích nào. Các cô ả nhìn thấy Tê Diệu liền giống nhìn thấy em gái nhà mình, một đám thân mật vô biên, kéo theo cánh tay của Tê Diệu dẫn đến nơi hơi yên tĩnh một chút, đổi đồ ăn đồ uống cho cô.
Con gái nhỏ của Tê gia thân thể không tốt, các ả bị váng đầu không có ánh mắt mới có thể đưa rượu cho Tê Diệu.
Đám người này ‘thân kinh bách chiến’*, từng người ‘lưỡi xán hoa sen’**, nói không phải khen, quả thực muốn đem Tê Diệu nói thành công chúa nhỏ mà dụ dỗ. Ngày bình thường Tê Diệu đã quá quen trò châm biếm trào phúng của các cô ả, giờ lại cho cô từng khuôn mặt tươi cười chào đón, cả người ngược không được tự nhiên, tìm cách đối phó mệt muốn chết.
*: Trải qua trăm trận chiến.
[Lưỡi xán hoa sen: Nguyên văn là “thiệt xán liên hoa”, dùng để chỉ người có tài ăn nói. Trong “Cao Tăng truyện” và “Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng” có ghi: Sau khi Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Hình Đài) triệu kiến Phật Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh, Phật Đồ Trừng liền đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không lâu sau, từ trong bát nước nở ra một đóa sen xanh chiếu sáng chói lọi, người khác nhìn vào liền cảm thấy thích thú. Vì vậy, người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” để chỉ tài ăn nói tuyệt vời. ]
/132
|