Công Ngọc Hàn Tuyết nghĩ thầm, nàng vẫn nên đi hỏi mấy người Lang Nhị, về phần chuyện của Thuần Cổ Cô Nặc, nếu không có gì uy hiếp đối với nàng, nàng không ngại thả hắn, nhưng mà quyết định này nàng cũng cần phải suy nghĩ một chút, bởi vì nếu hắn là một đầu mãnh hổ, nàng làm như vậy ngược lại trở thành thả hổ về rừng, nàng không ngại làm người tốt, càng không ngại làm người xấu, nàng để ý nhất vẫn là tính mạng của mình, mà điều quan tâm nhất bây giờ là nàng cùng mấy người Lang thần có bị nguy hiểm đến tính mạng không.
Hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên rừng trúc xanh um tươi tốt, gió nhẹ lướt qua, giống như còn có thể nghe được tiếng động sàn sạt, mùa thu lá vàng rơi, mùi hoa thơm ngát, bầu trời trong vắt, yên tĩnh như vậy, lộ ra sự thanh nhã và thoải mái.
Công Ngọc Hàn Tuyết im lặng ăn cơm trưa, nhìn bát cháo hoa sen kia, vẻ mặt có chút hoảng hốt, đăm đăm nhìn về phía trước nhớ lại hồi ức, thật ra nàng không có chú ý nhiều lắm đến vấn đề ăn uống, ở kiếp trước nàng lúc đầu cũng không biết nấu cơm, đợi khi nàng học xong, người kia cũng mất, thế gian luôn tràn ngập nhiều điều tiếc nuối.
“Chủ tử, Khê Liên U hình như sắp tỉnh” Lang Tứ nhìn Công Ngọc Hàn Tuyêt đang ngồi yên tĩnh ăn cơm ở đằng kia, nhẹ giọng mở miệng nói, nàng rất không muốn quấy nhiễu chủ tử ăn cơm, nhưng chủ tử dặn nhất định phải báo với nàng nếu Khê Liên U sắp tỉnh.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng có một nỗi buồn khó hiểu, nàng thế nhưng cảm thấy chủ tử lúc im lặng như vậy, có một chút cao ngạo cùng tịch liêu, giống như sương khói nơi biển khơi, từ từ trôi nổi khắp thế gian.
Tay đang cầm đũa của Công Ngọc Hàn Tuyết dừng lại một chút, ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, lông mi hơi rung động, không nghĩ tới hắn tỉnh lại nhanh như vậy, sớm hơn rất nhiều so với nàng nghĩ.
Công Ngọc Hàn Tuyết buông chiếc đũa xuống, chậm rãi dùng khắn lau miệng và tay, đứng dậy lạnh nhạt nói “Dọn dẹp đi, ta đi nhìn hắn.”
“Vâng”
Phong Hoa hiên
Công Ngọc Hàn Tuyết lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, một bên uống trà, một bên chờ Khê Liên U tỉnh lại, thuận tiện coi như thưởng thức mỹ nam, ở cổ đại này cũng không có tiết mục giải trí gì, nàng có thể hưởng thụ chỉ có mấy thứ như này thôi.
Giống như mơ thấy điều gì, lại giống như đau đớn do độc tố xâm nhập vào cơ thể, cái trán Khê Liên U không ngừng chảy ra mồ hôi, cuối cùng Công ngọc Hàn Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, rút khăn từ trong tay áo ra lau cho hắn.
Lông mày vốn đang nhíu chặt của Khê Liên U, vào lúc Công Ngọc Hàn Tuyết lau mồ hôi cho hắn, thế nhưng từ từu giãn ra, trong lúc mê man, hắn cảm thấy có một mùi thơm của nữ tửu quanh quẩn bên người, đã lâu không cảm thấy an tâm như vậy, hơi thở này giống như có thể tan vào nội tâm của hắn.
Cho đến lúc Khê Liên U hốt hoảng mở mắt, đối diện là đôi mắt trong trẻo của Công Ngọc Hàn Tuyết, càng là có chút không dám tin nhìn nàng đang lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Công Ngọc Hàn Tuyết cúi đầu nhìn Khê Liên U nhàn nhạt nói “Ngươi tỉnh” liền tiếp tục lau nốt cho hắn, động tác nhẹ nhàng như thể đương nhiên, không có một chút gọi là xấu hổ hay không tự nhiên.
“Công Ngọc Hàn Tuyết?” Lông mày đậm của Khê Liên U khẽ nhíu lại.
“Đúng vậy, là ta, nơi này là hậu cung của ta” Công Ngọc Hàn Tuyết gật gật đầu, lạnh nhạt nói, giúp cho người này xác định một chút, hiển nhiên hắn cũng không dám tin, mình sẽ bị đưa đến hậu cung.
Khê Liên U nhìn đôi mắt trong trẻo không hề cảm xúc của Công Ngọc Hàn Tuyết, trong lòng nổi lên gợn sóng, hắn có thể xác định Công Ngọc Hàn Tuyết bây giờ cùng Công Ngọc Hàn Tuyết mà hắn từng tiếp xúc là hoàn toàn khác nhau, Công Ngọc Hàn Tuyết trước kia lúc nào cũng lạnh như băng, mà nàng bây giờ thanh khiết như băng, lại có thêm một chút hiền hòa, trong hiền hòa lại có sự cơ trí, không thể nghi ngờ, nàng bây giờ mới thật sự nguy hiểm.
Bởi vì một người bộc lộ sự âm ngoan ra bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ là một người chẳng những âm ngoan còn có sự trí tuệ, người như vậy không thể lường trước được.
Mà hắn cứ nhìn nàng như vậy, phát hiện trên người nàng có một loại khí tức phức tạp, lạnh như băng, linh động, nhu hòa, vô tình, rốt cuộc mặt nào mới là con người thực của nàng.
Hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên rừng trúc xanh um tươi tốt, gió nhẹ lướt qua, giống như còn có thể nghe được tiếng động sàn sạt, mùa thu lá vàng rơi, mùi hoa thơm ngát, bầu trời trong vắt, yên tĩnh như vậy, lộ ra sự thanh nhã và thoải mái.
Công Ngọc Hàn Tuyết im lặng ăn cơm trưa, nhìn bát cháo hoa sen kia, vẻ mặt có chút hoảng hốt, đăm đăm nhìn về phía trước nhớ lại hồi ức, thật ra nàng không có chú ý nhiều lắm đến vấn đề ăn uống, ở kiếp trước nàng lúc đầu cũng không biết nấu cơm, đợi khi nàng học xong, người kia cũng mất, thế gian luôn tràn ngập nhiều điều tiếc nuối.
“Chủ tử, Khê Liên U hình như sắp tỉnh” Lang Tứ nhìn Công Ngọc Hàn Tuyêt đang ngồi yên tĩnh ăn cơm ở đằng kia, nhẹ giọng mở miệng nói, nàng rất không muốn quấy nhiễu chủ tử ăn cơm, nhưng chủ tử dặn nhất định phải báo với nàng nếu Khê Liên U sắp tỉnh.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng có một nỗi buồn khó hiểu, nàng thế nhưng cảm thấy chủ tử lúc im lặng như vậy, có một chút cao ngạo cùng tịch liêu, giống như sương khói nơi biển khơi, từ từ trôi nổi khắp thế gian.
Tay đang cầm đũa của Công Ngọc Hàn Tuyết dừng lại một chút, ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, lông mi hơi rung động, không nghĩ tới hắn tỉnh lại nhanh như vậy, sớm hơn rất nhiều so với nàng nghĩ.
Công Ngọc Hàn Tuyết buông chiếc đũa xuống, chậm rãi dùng khắn lau miệng và tay, đứng dậy lạnh nhạt nói “Dọn dẹp đi, ta đi nhìn hắn.”
“Vâng”
Phong Hoa hiên
Công Ngọc Hàn Tuyết lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, một bên uống trà, một bên chờ Khê Liên U tỉnh lại, thuận tiện coi như thưởng thức mỹ nam, ở cổ đại này cũng không có tiết mục giải trí gì, nàng có thể hưởng thụ chỉ có mấy thứ như này thôi.
Giống như mơ thấy điều gì, lại giống như đau đớn do độc tố xâm nhập vào cơ thể, cái trán Khê Liên U không ngừng chảy ra mồ hôi, cuối cùng Công ngọc Hàn Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, rút khăn từ trong tay áo ra lau cho hắn.
Lông mày vốn đang nhíu chặt của Khê Liên U, vào lúc Công Ngọc Hàn Tuyết lau mồ hôi cho hắn, thế nhưng từ từu giãn ra, trong lúc mê man, hắn cảm thấy có một mùi thơm của nữ tửu quanh quẩn bên người, đã lâu không cảm thấy an tâm như vậy, hơi thở này giống như có thể tan vào nội tâm của hắn.
Cho đến lúc Khê Liên U hốt hoảng mở mắt, đối diện là đôi mắt trong trẻo của Công Ngọc Hàn Tuyết, càng là có chút không dám tin nhìn nàng đang lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Công Ngọc Hàn Tuyết cúi đầu nhìn Khê Liên U nhàn nhạt nói “Ngươi tỉnh” liền tiếp tục lau nốt cho hắn, động tác nhẹ nhàng như thể đương nhiên, không có một chút gọi là xấu hổ hay không tự nhiên.
“Công Ngọc Hàn Tuyết?” Lông mày đậm của Khê Liên U khẽ nhíu lại.
“Đúng vậy, là ta, nơi này là hậu cung của ta” Công Ngọc Hàn Tuyết gật gật đầu, lạnh nhạt nói, giúp cho người này xác định một chút, hiển nhiên hắn cũng không dám tin, mình sẽ bị đưa đến hậu cung.
Khê Liên U nhìn đôi mắt trong trẻo không hề cảm xúc của Công Ngọc Hàn Tuyết, trong lòng nổi lên gợn sóng, hắn có thể xác định Công Ngọc Hàn Tuyết bây giờ cùng Công Ngọc Hàn Tuyết mà hắn từng tiếp xúc là hoàn toàn khác nhau, Công Ngọc Hàn Tuyết trước kia lúc nào cũng lạnh như băng, mà nàng bây giờ thanh khiết như băng, lại có thêm một chút hiền hòa, trong hiền hòa lại có sự cơ trí, không thể nghi ngờ, nàng bây giờ mới thật sự nguy hiểm.
Bởi vì một người bộc lộ sự âm ngoan ra bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ là một người chẳng những âm ngoan còn có sự trí tuệ, người như vậy không thể lường trước được.
Mà hắn cứ nhìn nàng như vậy, phát hiện trên người nàng có một loại khí tức phức tạp, lạnh như băng, linh động, nhu hòa, vô tình, rốt cuộc mặt nào mới là con người thực của nàng.
/33
|