Cao Viên Viên nghe thấy lời Dạ Tuyết lập tức giãy nảy như mèo bị giẫm phải đuôi. Gương mặt xinh đẹp như hoa vì thế cũng theo đó vặn vẹo, la ầm lên. -"Hai ngươi bị điếc sao? Tiểu bạch kiểm. Đứng lại, ta ra lệnh cho các ngươi đứng..ách, buông.." Cao Viên Viên nhìn hai người bỏ ngoài tai những lời nàng nói, ngực nổi lên một ngọn lửa, nàng cảm thấy bản thân bị xem thường, lập tức không kiêng nể chỉ tay về hướng "thiếu niên" oán độc gầm lên, ngay sau đó, âm thanh ngưng bặc, chỉ còn vài tiếng ngắc ngứ phát ra trong cổ họng không rõ âm điệu tan trong làn gió. Cao Viên Viên gần như thất khống trừng lớn mắt, gương mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn nam nhân gương mặt góc cạnh lạnh lùng gần trong gang tấc, trong lòng ùa lên cảm giác sợ hãi. Rõ ràng từ đầu buổi đến cuối buổi luôn đón lấy nụ cười tao nhã tử y nam nhân thoáng chốc gây khó dễ khiến mọi người không kịp phản ứng. Không ai biết bằng cách nào, mà chỉ trong chớp mắt, hắn đã di chuyển đến trước mặt Cao Viên Viên. Bàn tay nâng lên, ngón tay thon dài bóp chặt cổ Cao Viên Viên, gần như nhấc nàng lên cao, rời khỏi mặt đất. Hắn hơi ngước mắt, lẳng lặng nhìn nàng (Cao viên Viên) tựa như thế gian này hắn chỉ nhìn mình nàng vậy, thế nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt hắn lại khiến Cao Viên Viên đáy lòng run sợ. Đối mặt với cảm giác hít thở không thông cùng một đôi mắt phiếm hàn băng đầy sát ý, lần đầu tiên trong đời, Cao Viên Viên cảm thấy được tử vong khí tức gần nàng đến vậy. Khuôn mặt nàng ta vì thiếu dưỡng khí dần tái đi, nàng sâu sắc cảm giác được nam nhân này sẽ không do dự giết chết nàng, tựa như giẫm nát một con kiến. Cảm nhận được Tử Thần gần kề khiến khuôn mặt Cao Viên Viên như phủ kín một tầng tro tuyệt vọng xám ngắt. -"Xin hai vị thủ hạ lưu tình." Mộ Dung Trần nhìn thấy biểu muội của mình sinh cơ dần xói mòn, hoảng sợ la lên, thế nhưng cũng chỉ là la lên mà thôi, bản thân hắn cũng không dám vọng động. Đầu tiên là vừa mới nhìn thấy thân thủ của Khung Duệ khiến hắn tâm sinh e ngại, chỉ trong khoảnh khắc, Khung Duệ đã bắt được biểu muội khiến hắn không kịp trở tay, rõ ràng là công phu cấp bậc của đối phương cao hơn mình. Hắn sẽ không làm những việc không nắm chắc trong tay. Mà điều còn lại là lợi ích gia tộc. Mộ Dung gia là một gia tộc lớn, mọi đường đi nước bước cần phải tính kỹ càng, vì một chi thứ tiểu bối đắc tội với một phương cường giả là một quyết định không sáng suốt, huống chi đối phương rõ ràng ba lần bảy lượt tìm đường chết? Nhưng bảo hắn để mặc biểu muội bị hai người tước đi sinh mệnh, hắn lại không đành lòng, đừng nói lúc đó Cao thúc thúc sẽ không để yên nhất định tẫn hết sức trả thù, mặt mũi Mộ Dung gia cũng chịu không nổi. Khung Duệ liếc nhìn Mộ Dung Trần, ánh mắt không chút che giấu sát ý đối với Cao Viên Viên. Nữ nhân này ba lần bảy lượt khiêu khích tiểu chủ nhân, nàng đáng chết. Hắn nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Trần không phản ứng. Đám chiến sĩ đi theo đám người Mộ Dung Trần nhìn nhau, do dự có nên ra tay hay không, phụ thân Cao Viên Viên mời họ đến là để bảo hộ nàng. Nay nàng ta lại không biết sống chết đắc tội cường giả, nếu bọn họ bảo hộ nàng, sẽ đắc tội vị dược sư kia, lại nói, cho dù họ ra tay, chưa chắc đã có phần thắng. Thế nhưng, tất cả bọn họ đều biết, nếu không ra tay, e là Cao gia cũng không tha cho bọn họ. Đám chiến sĩ lâm vào cục diện bế tắc không khỏi thầm oán hận Cao Viên Viên, khi không lại tìm đường chết, hại bọn họ tiến thoái lưỡng nan. Cả đám nhìn nhau, sau đó nhất trí nhìn về phía Mộ Dung Trần. Ở nơi này, Mộ Dung Trần tiếng nói có trọng lượng nhất. -"Không được vọng động." Cũng may Mộ Dung Trần ném chuột sợ vỡ bình, không dám hành động ngu xuẩn, cho nên đối mặt với đám chiến sĩ boăn khoăn cũng không làm khó bọn hắn, phất phất tay, lên tiếng. Đám chiến sĩ nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nếu đối phương yêu cầu họ vẫn phải đứng ra chống lại, bởi vì họ đã nhận bạc và ký kết cùng đối phương tại công hội lính đánh thuê, nếu một bên trái với quy ước vì lý do không hợp lý, sẽ bị khai trừ khỏi công hội, đối với đám chiến sĩ tự do bọn họ, đây chả khác nào bị tước đoạt cần câu cơm. -"Được rồi, chỉ là hiểu lầm mà thôi, huynh buông vị tiểu thư đó ra đi. " Dạ Tuyết nhìn Mộ Dung Trần sắc mặt dần âm trầm, nhẹ không nhận thấy nhếch nhếch môi, lại nhìn sang thấy Cao Viên Viên không sai biệt lắm sắp đưa mệnh, lúc này mới chậm rì rì mở miệng. Dù sao kia cũng là hàng thật giá thật biểu muội của Mộ Dung Trần, theo lời kể, Mộ Dung gia tại Lâm thành hẳn là thuộc diện thét ra lửa mửa ra khói gia tộc, Mộ Dung Trần từ trong cách ứng xử, ăn mặc đều không khó nhìn ra hắn trong tộc địa vị cũng không thấp Nàng cùng Khung Duệ một là đến tìm người, hai là cần thông qua Lâm Thành để đi đến học viện, Mộ Dung gia tại nơi này cũng tính là địa đầu xà, tại nơi trời cao hoàng đế xa này, nếu được tốt nhất vẫn là không nên đắc tội triệt để đối phương. Chưa kể, nàng vừa mới nảy ra một ý định, cần đến nhân lực của Mộ Dung gia, đúng lúc thu tay bán một nhân tình cho Mộ Dung Trần cũng tốt. Dạ Tuyết vừa dứt lời, Khung Duệ liền ngay lập tức buông tay ra khỏi cổ Cao Viên Viên, để mặc nàng ta ngã xuống đất, nhấc chân đi đến bên cạnh Dạ Tuyết đứng, rũ xuống mi mắt. Tuy hắn rất muốn thuận tay đi xuống vặn nát cái cổ nàng ta, nhưng nếu tiểu chủ nhân phân phó,hắn tuyệt sẽ không vi phạm. Cao Viên Viên mềm nhũn ngã người ra đất, hai tay ôm chặt cổ họng, mồm to hung hăng hô hấp, cả người nhịn không được run bắn lên. Cảm giác lạnh lẽo dọc theo bàn chân đi thẳng lên óc, khiến Cao Viên Viên suýt chút oà khóc. Mộ Dung Trần đáy mắt tràn đầy chán ghét, tiến lên đỡ nàng đứng dậy, một bên phân phó thủ hạ đi trước dắt đến một cỗ xe ngựa, phụ nhân đi theo hầu hạ lập tức dìu nàng ta lên xe, một bên dư quang quan sát thiếu niên lam y (Dạ Tuyết), ánh mắt không rõ ràng. Dạ Tuyết mới mặc kệ Mộ Dung Trần nghĩ gì, ung dung đứng tại chỗ bàn tay vuốt ve Hoả hồ ly trên vai, đợi bọn họ xử lý xong mọi việc, lúc này mới tiến lên hai bước, chắp tay. -"Làm phiền lệnh công tử một đoạn đường rồi". Nàng nhìn Mộ Dung Trần tủm tỉm cười, mở miệng, ngữ điệu chân thành, thân thiết, tựa như chuyện phát sinh trước đó không hề xảy ra vậy. Mộ Dung Trần từ chối cho ý kiến, cũng hồi lại một cái chắp tay đáp lễ, sau đó xoay người đi. Dạ Tuyết cùng Khung Duệ không nhanh không chậm theo sau. Đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi rừng rậm.
/148
|