Sáng sớm. Hoàng cung. Một nhóm người chậm rãi xuyên qua vườn thượng uyển. Một giọng cười đầy khoái ý vang lên khiến nhóm người này dừng bước. -"Đó là ai?" Một giọng nữ trong vắt như làn nước vang lên, khiến người say mê. -"Bẩm nhị hoàng tử phi, đó là tam hoàng tử đang chơi đùa." Một thị nữ cung kính trả lời. -"Tam hoàng tử? Là vị hoàng tử si ngốc kia?" Vân Mộng Vũ nhướng mày, mở miệng. Tầm mắt không dấu vết quan sát cách đó không xa một hồng sắc thiếu niên đang ngồi chồm hổm vươn tay dùng một đóa Hàn Tiên Thảo trêu chọc một con rùa bị lật ngửa. Đó là một thiếu niên mặt mày thanh tú, thân hình gầy yếu, ngũ quan giãn ra thích ý đùa giỡn tiểu rùa, ầm ỹ la hét với đám công công bên cạnh. Đôi mắt ngây thơ tựa như đứa trẻ không hiểu thế sự nhìn chăm chú vào tiểu rùa, cong lên thành hình nguyệt nha. Vân Mộng Vũ không tự chủ nhìn nhiều hai mắt, sau đó tầm mắt dời đến đóa Hàn Tiên Thảo trong tay thiếu niên. Nam Cung Hàn đang đùa giỡn tiểu rùa, lật ngửa nó lên sau đó xoay vòng, nhìn bốn tiểu chân ngắn ngủn của chú rùa liên tục quơ quơ cười khanh khách, đột nhiên một làn váy màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, một đôi tay như ngọc nhẹ nhàng lật lại chú rùa, êm dịu giọng nói lên tiếng. -"Hài tử ngoan là sẽ không hành hạ sinh linh nhỏ yếu." Vân Mộng Vũ ôn nhu nhìn Nam Cung Hàn, nói. -"Nhị hoàng tử phi." Bốn phía cung nữ thái giám rối rít quỳ xuống hành lễ. Nam Cung Hàn nghe âm thanh, buông xuống Hàn Tiên Thảo trong tay hơi nghiêng một bên mặt nhìn Vân Mộng Vũ. -"Ngươi là ai?" Nam Cung Hàn thần tình đầy tò mò chi sắc, hỏi. Vân Mộng Vũ mỉm cười dịu dàng, rất tự nhiên nhặt lên Hàn Tiên Thảo nhìn nhìn, trong lòng kinh ngạc, đây đúng là một đóa Bát cấp thảo dược Hàn Tiên Thảo, chủ dược để luyện chế Bát cấp đan dược Hàn Tiên Đan. Quý trọng thảo dược lại bị một tên ngu xuẩn dùng làm vật trêu chọc súc sinh, quả thật làm người ta dậm chân giận dữ. -"Tiểu đệ đệ, này đóa hoa thật xinh đẹp nha.." Vân Mộng Vũ nhẹ nhếch môi, ôn nhu như thủy mở miệng. Nàng khen nó vốn định để đối phương tự động lên tiếng tặng cho nàng, âm thanh đột nhiên dừng lại, đôi mắt trợn to, thần sắc kinh ngạc không thể tin được. Chỉ thấy Nam Cung Hàn vốn đang ngây thơ hữu hảo khuôn mặt đột nhiên mím chặt môi, xụ mặt, bất ngờ giật lấy Hàn Tiên Thảo từ trong tay Vân Mộng Vũ sau đó đứng lên ném thật mạnh vào hồ nước bên cạnh, sau đó hung hăng hét lên. -"Cẩu nô tỳ chết tiệt, dám chạm vào đồ của ta. Vứt ả xuống hồ." Câu sau là đối với đám thị vệ xung quanh hắn. Ở lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen xuất hiện, nhanh như chớp nắm lấy Vân Mộng Vũ dùng lực kéo về phía hồ nước. Vân Mộng Vũ ánh mắt đầu tiên là ngẩn ra sau đó lướt qua một tia ngoan độc, cũng không làm ra phản khán, nguyên nhân là nàng đã phát hiện ra Nam Cung Chu Khắc đang đến gần, tin tưởng hắn sẽ làm ra hành động. Vân Mộng Vũ phán đoán là đúng, bất quá, nàng đánh giá sai đối phương là ai. -"Làm càn." Nam Cung Chu Khắc cùng Hoàng đế đang đi một khối, vừa nhìn thấy một màn như vậy quả nhiên nhanh như chớp vọt đến, gầm lên giận dữ, vận sức một chưởng phách về phía Nam Cung Hàn. Trải qua sinh tử chi giao, Vân Mộng Vũ hoàn toàn chiếm được trái tim Nam Cung Chu Khắc. Suy cho cùng, nhiều người có thể chung phú quý lại không mấy ai có thể chung hoạn nạn. Mạng của hắn nếu không phải là nàng, đã sớm mất trong tay sát thủ. Ai cũng biết tam hoàng tử không thể tu tập chiến khí, trúng một chưởng này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Dù vậy đám thị nữ thái giám chỉ nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ, cũng không ai dám ra tay ngăn cản. Đầu tiên bọn họ chỉ là nô tài thấp bé, thứ hai là nhị hoàng tử có khả năng là người được lựa chọn làm thái tử, so với âm tình bất định, trí não non nớt như trẻ lên ba, lên năm của tam hoàng tử, vừa ra bên nặng bên nhẹ đã rõ. -"Nhị hoàng tử, thủ hạ lưu tình." Chỉ có lão công công quá sợ hãi hô to. Tam hoàng tử là một tay hắn chăm sóc, tình cảm thâm hậu, thấy nhị hoàng tử ra tay nhịn không được gấp gáp hô to, lão lệ tung hoành. Hắc y nhân nhìn Nam Cung Chu Khắc tròng mắt phủ kín lạnh lẽo, sát ý tất hiện, xoay người dùng sức một cước đạp vào bụng Vân Mộng Vũ, dùng Vân Mộng Vũ làm bàn đạp, phóng về phía Nam Cung Chu Khắc, đỡ lấy chưởng phong của Nam Cung Chu Khắc. Vân Mộng Vũ hét thảm một tiếng, mặt mũi trắng bệch, vốn dĩ nàng có thể tránh được một chiêu này của hắc y nhân, nhưng không ngờ thực lực đối phương cao hơn nàng nhiều, áp nàng không thể động đậy, chỉ có thể cứng rắn đỡ xuống một chiêu này, tựa như diều đứt dây rơi vào hồ nước. -"Vũ nhi." Nam Cung Chu Khắc thấy một màn như vậy, tròng mắt đỏ lên, càng thêm vận sức tàn nhẫn ra tay. Chưởng phong mang theo sát ý vừa chạm vào hắc y nhân, Nam Cung Chu Khắc liền kinh hãi phát hiện không chút tác dụng, bản thân hắn lại bị một lực lượng xuất ra từ đối phương chấn đắc bàn tay run rẩy, trong ngực huyết khí cuồn cuộn, lùi ba bốn bước mới ngạnh sinh sinh trụ lại, mà hắc y nhân vẫn còn ung dung đứng tại chỗ. -"Tiền bối, kính xin thủ hạ lưu tình." Một giọng nam hùng hậu trầm thấp lại uy nghiêm lên tiếng. Hắc y nhân thu hồi chiến khí, nhẹ nhún chân, xuất hiện trước mặt Nam Cung Hàn, ý tứ bảo vệ rõ ràng. Hắn bối tay sau lưng híp mắt đánh giá người đến, hoàn toàn thong dong bình tĩnh, không chút để tâm đối phương là ai. Mà bên kia, Nam Cung Chu Khắc lại nhanh chóng lao xuống hồ nước, bế lên Vân Mộng Vũ, dùng chiến khí sưởi ấm cho nàng. Nhìn một màn như vậy, Hoàng đế dằn xuống một tia âm trầm trong đáy mắt, mở miệng. -"Tiểu bối nháo sự, hà tất kinh động tiền bối ra tay như vậy?" Hoàng đế tránh nặng tìm nhẹ, vừa lên tiếng liền liệt mâu thuẫn hai bên thành tiểu đánh tiểu nháo, ngầm trách cứ hắc y nhân không biết nặng nhẹ, bất quá hắc y nhân cũng không ăn này một bộ. -"Ngươi biết ta là ai?" Hắc y nhân đầy hưng trí, không đúng trọng tâm trả lời. -"Diệt Sát tiền bối một kiếm vang danh thiên hạ, trẫm đương nhiên nghe đến." Hoàng đế lạnh lùng kèm một tia kiêng kỵ hòa không cam lên tiếng, đồng thời đầy tàn nhẫn nhìn về phía Nam Cung Hàn đang bặm môi giương nanh múa vuốt đứng sau lưng hắc y nhân. Phế vật ngu xuẩn. Rũ xuống mi mắt ẩn đi một tia sát ý, Hoàng đế trong lòng lại tràn đầy cảnh giá hòa kinh hãi. Người nọ thế nhưng còn sống, hơn nữa còn thực lực tăng cao. Nữ nhân kia sinh thời từng cứu giúp một gã chiến sĩ bị sát thủ đuổi bắt. Sau đó, hắn thông qua nữ nhân kia mới biết được đối phương là Diệt Sát, đứng thứ ba bảng sát thủ trên giang hồ lúc đó. Người nọ sau khi hồi phục liền cam nguyện làm thủ hạ hộ vệ hai mẫu tử xem như trả ơn. Cách đây mười mấy năm, kẻ thù Diệt Sát tìm đến, mà người nọ cũng đột nhiên tiêu thất, không để lại lời gì, mọi người bao quát nữ nhân kia đều cho rằng hắn sẽ không quay lại. Cho nên năm xưa hắn (Hoàng đế) mới yên tâm ra tay với Nam Cung Hàn, lại nhắm mắt làm ngơ khi Nhã phi dùng dược bức tử nữ nhân kia. Hiện tại người nọ lại xuất hiện.. -"Nam Cung Liệt, ta, đã trở về. Tiểu Hàn là chủ tử của ta. Nếu như để ta biết tiểu Hàn còn gặp phải uất ức như ngày hôm nay, ta sẽ tìm ngươi đàm đạo. Mà nữ nhân kia mệnh, ta định rồi, ngươi hãy tự cân nhắc cho tốt." Hắc y nhân lạnh lùng nhìn Hoàng đế, sau đó biến mất. Nữ nhân kia mệnh là ai Nam Cung Liệt sao có thể không rõ. Nhìn về phía Nam Cung Chu Khắc đang lo lắng cho Vân Mộng Vũ, Nam Cung Liệt khép chặt hai mắt, phẩy tay áo xoay người rời đi. Đại sự thành ắt có hy sinh, mà hắn đã làm xong quyết định. Về phần Nam Cung Hàn, chỉ là một tên phế vật, phiên không được mặt bàn, trước tạm thời để hắn sống thêm một đoạn thời gian, không bứt dây động rừng, đợi xử lý xong Diệt Sát, hắn sẽ... ________________________________________Lời tác giả: lạnh lẽo chi bằng đế vương gia.Tiểu kịch trường.Zyzy : Nữ chủ pk Nam Cung Hàn. Nam Cung Hàn thắng. *chúc mừng* * chúc mừng*Dạ Tuyết : tiểu Hàn uy vũ. *tung bông*Nam Cung.tiểu.Hàn : chuyện, ta mà lại. *kiêu ngạo mặt*
/148
|