* TƯỜNG VY VIỆN*
Buổi tối mùa đông trời rất lạnh, căn phòng lạnh lẽo thường ngày nay lại được sưởi ấm, bếp than nhỏ được đặt dưới bàn tỏa hơi ấm, lâu lâu lại vang lên vài tiếng tí tách nghe thật vui tai... nhưng không khí trong phòng lại có chút căng thẳng... nàng không hiểu sao bệnh tình của tiểu tử này lại đột nhiên trở nặng... rõ ràng là lúc chiều nàng thấy hắn vẫn còn khỏe mạnh sao bây giờ lại... nàng vội vàng bắt mạch cho tiểu hài tử... là độc sao... nàng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tiểu hài tử đang tái nhợt kia... là ai nhẫn tâm hạ độc một tiểu hài tử như vậy... mà loại độc Bạch Qùy này lại thuộc loại kịch độc vô cùng quý hiếm... một tiểu hài tử như vậy sao có thể mắc được...
Nàng càng nghĩ càng khó tin... tuy nàng chỉ mới đến thế giới cổ đại này chỉ mới năm năm nhưng do được đọc nhiều sách nên kiến thức của nàng đối với thế giới này cũng không quá mới mẻ... nàng nhớ khi nàng hai tuổi, phụ thân nàng đã cho nàng vào thư phòng của ông... tình cờ nàng nhìn thấy một cuốn sách cũ kĩ ghi chép rất nhiều loại độc quý hiếm, trong lúc rảnh rỗi nên nàng lấy ra xem thử... trong đó cũng có ghi chép về loại độc Bạch Qùy này... nàng không ngờ loại độc thất truyền từ lâu này nay lại xuất hiện... thật không có gì là không thể... người trúng loại độc này nếu không nhanh giải độc thì không thể sống quá mười tuổi... người sử dụng loại độc này đúng là quá độc ác...
Nàng vỗ vai tiểu hài tử bằng ánh mắt lo lắng, vai hắn run lên bần bật và mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả áo... hắn mở mắt một cách khó nhọc... hắn lại mơ thấy ác mộng, từ khi hắn có đủ ý thức để nhận thức được thế giới này thì không một lúc nào hắn ngủ mà lại không mơ thấy ác mộng... hắn nheo mắt nhìn khuôn mặt tiểu nữ oa đang lo lắng nhìn hắn với ánh mắt phức tạp... khó thở quá...
Nàng nhìn người trên giường đang thở dốc một cách khó nhọc... đây... đây là triệu chứng của bệnh hen suyễn... nàng thất kinh, sao một tiểu hài tử như thế này lại mắc phải cùng một lúc nhiều căn bệnh như vậy... nàng đứng dậy đi nhanh đến bàn trang điểm, nàng ở học tủ ra lấy một cái hòm lớn đựng nhiều loại thuốc... nàng lấy ra ma hoàng, quế chi, hạnh nhân và cam thảo cho vào trong một túi thơm rồi đưa cho tiểu hài tử ngửi... quả nhiên có tác dụng... tiểu hài tử bắt đầu thở chậm và đều hơn dần dần chìm vào giấc ngủ... nàng thở hắt ra một hơi... thật may là trong tủ nàng có vài loại thuốc trị bệnh hen suyễn, nếu không thì e tiểu hài tử này đã... haizz, hôm nay thật là một ngày mệt mỏi...
-
-
************************************************************************
* TƯỜNG VY VIỆN*
Nàng kéo hắn ngồi ngay ngắn trên ghế bắt đầu công việc thay đổi khuôn mặt cho hắn... không phải nàng không vừa ý khuôn mặt yêu nghiệt của hắn mà nàng không muốn gây chú ý đối với mọi người trong phủ... vì nàng thấy hắn không có người thân nào... nên đồng ý cho hắn ở lại trong viện của nàng với thân phận là người hầu, nàng cảm thấy nếu cứ để hắn bên cạnh nàng với khuôn mặt như vậy thì quá là gây chú ý nên nàng quyết định thay đổi một chút... khuôn mặt vẫn giữ nguyên như phần da của hắn thì nàng làm cho tối đi một chút, trên khuôn mặt hắn nàng chấm chấm vài điểm là khuôn mặt xấu đi một chút...
Phải nói nàng cũng rất đắn đo khi làm việc này a... biến một tiểu hài tử yêu nghiệt thành xấu xí nàng cũng đâu có muốn nhưng không thể nào làm khác được... tiểu hài tử này khi nàng nói muốn làm xấu đi khuôn mặt của hắn thì cũng không phản đối nàng, ngược lại còn nhu thuận ngồi yên để nàng tô tô vẽ vẽ trên mặt của hắn là đằng khác...
Thật ra hắn cũng muốn thay đổi khuôn mặt này đi một chút để mẫu phi của hắn không nhận ra mà có cơ hội hạ sát hắn... hắn sẽ có những ngày tháng yên bình, không bị người ta chán ghét, xa lánh... hắn ngước mắt nhìn tiểu nữ oa đang chăm chú trang điểm trên mặt hắn ... tuy tiếp xúc với nàng chưa lâu, nhưng hắn lại có cảm giác nàng sẽ không làm hại hắn, ở bên cạnh nàng hắn có thể an toàn... hắn đưa tay sờ khuôn mặt của mình... đúng là chỉ làm vài động tác nhỏ trên khuôn mặt thì đừng nói là mẫu phi, đến cả hắn mới nhìn qua còn không nhận...
'' Xong rồi...''
Nàng hài lòng nhìn tác phẩm của mình... nàng đã dùng các loại nguyên liệu giúp lên màu tự nhiên, nên lúc tẩy đi sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào... nàng chợt nhớ còn chưa biết tên của tiểu tử này..
'' Phải rồi tên đệ là gì vậy...''
Hắn bỗng giật mình... hắn cười nhạt trong lòng.... phải nói như thế nào với nàng đây, hắn là tam hoàng tử Âu Dương quốc Âu Dương Kỳ... nhưng giờ đây hắn không cần thân phận này...
'' Âu Kỳ...''
'' Được rồi... vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Âu Kỳ...''
Hắn gật đầu đồng ý... dù sao chỉ là một cái tên thôi... đối với hắn không có gì quan trọng...
Nàng thu dọn mọi thứ bỏ vào tủ, thuận miệng hỏi...
'' Những cuốn sách mà ta cho ngươi đã nghiên cứu kĩ chưa... có gì không hiểu thì cứ hỏi ta... ta sẽ chỉ cho ngươi...''
'' Không khó...''
'' Ừm...''
Tay hắn đưa lên chỉnh sửa lại tóc, đầu hơi cuối nhìn tiểu nữ tử đang thu dọn những thứ trên bàn.... ở đây đã mấy ngày, nàng không giam cầm hắn, cũng không bắt hắn suốt ngày làm việc đến lúc trời tối... mà cho những lúc vui vẻ, thoải mái, được chơi đùa trong một vườn hoa rộng lớn đầy sương sớm, dưới tán cây rộng lớn đầy tiếng chim, được nói chuyện với mọi người... hắn cảm thấy thật yêu thích nơi này... tất cả thật tốt đẹp khiến cho hắn cảm thấy cứ như những giấc mộng phù du thoáng qua bất chợt rồi đột ngột biến mất... trong đêm khuya, hắn chợt tỉnh giấc, hắn sợ khi ngủ thì tất cả sẽ biến mất... nó quá tốt đẹp, quá hạnh phúc khiến hắn trầm luôn không thôi......
-
-
Buổi tối mùa đông trời rất lạnh, căn phòng lạnh lẽo thường ngày nay lại được sưởi ấm, bếp than nhỏ được đặt dưới bàn tỏa hơi ấm, lâu lâu lại vang lên vài tiếng tí tách nghe thật vui tai... nhưng không khí trong phòng lại có chút căng thẳng... nàng không hiểu sao bệnh tình của tiểu tử này lại đột nhiên trở nặng... rõ ràng là lúc chiều nàng thấy hắn vẫn còn khỏe mạnh sao bây giờ lại... nàng vội vàng bắt mạch cho tiểu hài tử... là độc sao... nàng ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tiểu hài tử đang tái nhợt kia... là ai nhẫn tâm hạ độc một tiểu hài tử như vậy... mà loại độc Bạch Qùy này lại thuộc loại kịch độc vô cùng quý hiếm... một tiểu hài tử như vậy sao có thể mắc được...
Nàng càng nghĩ càng khó tin... tuy nàng chỉ mới đến thế giới cổ đại này chỉ mới năm năm nhưng do được đọc nhiều sách nên kiến thức của nàng đối với thế giới này cũng không quá mới mẻ... nàng nhớ khi nàng hai tuổi, phụ thân nàng đã cho nàng vào thư phòng của ông... tình cờ nàng nhìn thấy một cuốn sách cũ kĩ ghi chép rất nhiều loại độc quý hiếm, trong lúc rảnh rỗi nên nàng lấy ra xem thử... trong đó cũng có ghi chép về loại độc Bạch Qùy này... nàng không ngờ loại độc thất truyền từ lâu này nay lại xuất hiện... thật không có gì là không thể... người trúng loại độc này nếu không nhanh giải độc thì không thể sống quá mười tuổi... người sử dụng loại độc này đúng là quá độc ác...
Nàng vỗ vai tiểu hài tử bằng ánh mắt lo lắng, vai hắn run lên bần bật và mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả áo... hắn mở mắt một cách khó nhọc... hắn lại mơ thấy ác mộng, từ khi hắn có đủ ý thức để nhận thức được thế giới này thì không một lúc nào hắn ngủ mà lại không mơ thấy ác mộng... hắn nheo mắt nhìn khuôn mặt tiểu nữ oa đang lo lắng nhìn hắn với ánh mắt phức tạp... khó thở quá...
Nàng nhìn người trên giường đang thở dốc một cách khó nhọc... đây... đây là triệu chứng của bệnh hen suyễn... nàng thất kinh, sao một tiểu hài tử như thế này lại mắc phải cùng một lúc nhiều căn bệnh như vậy... nàng đứng dậy đi nhanh đến bàn trang điểm, nàng ở học tủ ra lấy một cái hòm lớn đựng nhiều loại thuốc... nàng lấy ra ma hoàng, quế chi, hạnh nhân và cam thảo cho vào trong một túi thơm rồi đưa cho tiểu hài tử ngửi... quả nhiên có tác dụng... tiểu hài tử bắt đầu thở chậm và đều hơn dần dần chìm vào giấc ngủ... nàng thở hắt ra một hơi... thật may là trong tủ nàng có vài loại thuốc trị bệnh hen suyễn, nếu không thì e tiểu hài tử này đã... haizz, hôm nay thật là một ngày mệt mỏi...
-
-
************************************************************************
* TƯỜNG VY VIỆN*
Nàng kéo hắn ngồi ngay ngắn trên ghế bắt đầu công việc thay đổi khuôn mặt cho hắn... không phải nàng không vừa ý khuôn mặt yêu nghiệt của hắn mà nàng không muốn gây chú ý đối với mọi người trong phủ... vì nàng thấy hắn không có người thân nào... nên đồng ý cho hắn ở lại trong viện của nàng với thân phận là người hầu, nàng cảm thấy nếu cứ để hắn bên cạnh nàng với khuôn mặt như vậy thì quá là gây chú ý nên nàng quyết định thay đổi một chút... khuôn mặt vẫn giữ nguyên như phần da của hắn thì nàng làm cho tối đi một chút, trên khuôn mặt hắn nàng chấm chấm vài điểm là khuôn mặt xấu đi một chút...
Phải nói nàng cũng rất đắn đo khi làm việc này a... biến một tiểu hài tử yêu nghiệt thành xấu xí nàng cũng đâu có muốn nhưng không thể nào làm khác được... tiểu hài tử này khi nàng nói muốn làm xấu đi khuôn mặt của hắn thì cũng không phản đối nàng, ngược lại còn nhu thuận ngồi yên để nàng tô tô vẽ vẽ trên mặt của hắn là đằng khác...
Thật ra hắn cũng muốn thay đổi khuôn mặt này đi một chút để mẫu phi của hắn không nhận ra mà có cơ hội hạ sát hắn... hắn sẽ có những ngày tháng yên bình, không bị người ta chán ghét, xa lánh... hắn ngước mắt nhìn tiểu nữ oa đang chăm chú trang điểm trên mặt hắn ... tuy tiếp xúc với nàng chưa lâu, nhưng hắn lại có cảm giác nàng sẽ không làm hại hắn, ở bên cạnh nàng hắn có thể an toàn... hắn đưa tay sờ khuôn mặt của mình... đúng là chỉ làm vài động tác nhỏ trên khuôn mặt thì đừng nói là mẫu phi, đến cả hắn mới nhìn qua còn không nhận...
'' Xong rồi...''
Nàng hài lòng nhìn tác phẩm của mình... nàng đã dùng các loại nguyên liệu giúp lên màu tự nhiên, nên lúc tẩy đi sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào... nàng chợt nhớ còn chưa biết tên của tiểu tử này..
'' Phải rồi tên đệ là gì vậy...''
Hắn bỗng giật mình... hắn cười nhạt trong lòng.... phải nói như thế nào với nàng đây, hắn là tam hoàng tử Âu Dương quốc Âu Dương Kỳ... nhưng giờ đây hắn không cần thân phận này...
'' Âu Kỳ...''
'' Được rồi... vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Âu Kỳ...''
Hắn gật đầu đồng ý... dù sao chỉ là một cái tên thôi... đối với hắn không có gì quan trọng...
Nàng thu dọn mọi thứ bỏ vào tủ, thuận miệng hỏi...
'' Những cuốn sách mà ta cho ngươi đã nghiên cứu kĩ chưa... có gì không hiểu thì cứ hỏi ta... ta sẽ chỉ cho ngươi...''
'' Không khó...''
'' Ừm...''
Tay hắn đưa lên chỉnh sửa lại tóc, đầu hơi cuối nhìn tiểu nữ tử đang thu dọn những thứ trên bàn.... ở đây đã mấy ngày, nàng không giam cầm hắn, cũng không bắt hắn suốt ngày làm việc đến lúc trời tối... mà cho những lúc vui vẻ, thoải mái, được chơi đùa trong một vườn hoa rộng lớn đầy sương sớm, dưới tán cây rộng lớn đầy tiếng chim, được nói chuyện với mọi người... hắn cảm thấy thật yêu thích nơi này... tất cả thật tốt đẹp khiến cho hắn cảm thấy cứ như những giấc mộng phù du thoáng qua bất chợt rồi đột ngột biến mất... trong đêm khuya, hắn chợt tỉnh giấc, hắn sợ khi ngủ thì tất cả sẽ biến mất... nó quá tốt đẹp, quá hạnh phúc khiến hắn trầm luôn không thôi......
-
-
/35
|