Nữ Chủ Xinh Đẹp , Chạy Trốn Cuộc Hôn Nhân (Sắc)

CHƯƠNG 1.2

/464


 

Mãi cho đến khi nguyên chủ xuất hiện bà Lục mới phát hiện, ánh mắt của Lục Tuyệt sẽ dừng lại trên người nguyên chủ, cũng cho phép cô ấy tới gần, đụng vào mình.

 

Bà Lục vừa mừng lại vừa sợ.

 

Sau đó, nguyên chủ gả cho Lục Tuyệt.

 

Chuyện nguyên chủ không thích Lục Tuyệt đều nằm trong dự kiến của mọi người, dù sao thì cũng không có ai đi thích một người có vấn đề.

 

Tính cách Lục Tuyệt lạnh nhạt cô lập, không thích nói chuyện, đối với bất luận người nào bên cạnh cũng không có hứng thú, cũng không quan tâm đến bất kì ai, càng không để ý tới sự quan tâm của người khác đối với mình, hắn sống trong thế giới của riêng hắn.

 

Người như vậy căn bản là không thích hợp để chung sống, càng không thích hợp để ở bên cả đời.

 

Việc nguyên chủ ghét bỏ cùng không thích Lục Tuyệt, bà Lục đều biết nhưng cũng đành bất lực, vấn đề có thích hay không này là cảm thụ của cá nhân, cho dù bà Lục có cường thế hơn nữa thì cũng không thể miễn cưỡng được nguyên chủ.

 

Một hồi lâu sau, Ninh Tri thu hồi suy nghĩ, cô xác định trong trí nhớ, khi Lục Tuyệt bệnh phát cũng không có hành vi phát cuồng hay là đả thương người khác, lúc này mới an tâm đi về phía Lục Tuyệt.

 

Người đàn ông kia tựa hồ như không hề biết đau, hắn dùng sức từng chút từng chút một đâm đầu vào tường, cho dù mặt tường được dán bao mềm đi nữa thì người bình thường đập đầu lâu như vậy cũng sẽ thấy choáng váng nhưng Lục Tuyệt lại không hề có cảm giác gì.

 

Trong lúc vô ý Ninh Tri từng xem ở trên mạng một ít tư liệu về bệnh tự kỷ, phần lớn người mắc bệnh tự kỷ sẽ ít mẫn cảm với sự đau đớn hơn người bình thường nhưng việc này đối với bọn họ mà nói lại là một chuyện hết sức nguy hiểm.

 

Cô đi về phía hắn, thử duỗi tay kéo tay Lục Tuyệt.

 

Ngón tay hắn thon dài, tay rất lạnh, Ninh Tri vừa mới nắm lấy, cô đã thấy trên đỉnh đầu Lục Tuyệt đột nhiên bắn ra một cái khung cảm xúc màu trắng có hình bọt khí, bên trong có một đám mây đen hình dạng đáng yêụ

 

Ninh Tri cho rằng mình hoa mắt, cô dùng sức chớp chớp mắt.

 

Nhưng mà, cô nhắm mắt vài lần, mở mắt ra khung cảm xúc trên đỉnh đầu Lục Tuyệt vẫn còn đó, đám mây đen vẫn phiêu động trong khung bọt khí như cũ.

 

Đây là cái gì?

 

Ninh Tri quay đầu nhìn về phía bà Lục, thần sắc đối phương sốt ruột nhìn cô, trên đỉnh đầu không có gì hết, chỉ có duy nhất Lục Tuyệt có biến hóa như vậy.

 

  Là khung tâm tình. 

 

Trong đầu Ninh Tri đột nhiên vang lên giọng nói của một bé trai, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, ai đang nói chuyện?

 

Thanh âm bé trai kia tiếp tục vang lên trong đầu cô   đám mây đen đại diện cho việc Lục Tuyệt không vui, mây đen lóe điện đại diện cho sự tức giận, mặt trời nhỏ là biểu tượng của sự vui vẻ. 

 

Ninh Tri khiếp sợ, tâm tình Lục Tuyệt vậy mà còn có thể thể hiện ra như vậy sao?

 

Thanh âm bé trai kia lại nghiêm túc nói với cô  Khi bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt trở nặng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tự làm hại bản thân mình, uy hiếp nghiêm trọng đến sự an toàn của hắn. Mà cô là người bị Lâm Điềm Điềm chọn làm mục tiêu để cướp lấy hào quang, giá trị hào quang trên người cô hiện tại đã bằng 0. Ý nghĩa của việc hào quang bằng 0 là vẻ ngoài của cô sẽ bị biến thành trạng thái xấu nhất, đồng thời cũng mất đi sinh mệnh. 

 

Ninh Tri  “Cậu nói Lâm Điềm Điềm chọn tôi làm mục tiêu để cướp, đem toàn bộ hào quang của tôi cướp hết rồi?”

 

Cô biết, Lâm Điềm Điềm chính là nữ chủ trong sách, mà nguyên chủ cùng Lục Tuyệt đều là nhân vật phụ, cuối cùng cũng đều sẽ chết, nhưng chuyện giá trị hào quang này là như thế nào?

 

  Cô đã chết một lần rồi, nếu sau ba ngày, giá trị hào quang của cô vẫn là 0 thì cô sẽ tử vong thêm một lần nữa. 

 

Cô đã hiểu, hào quang của nguyên chủ đều bị nữ chủ cướp đoạt, thế cho nên sau khi nguyên chủ chết, cô mới xuyên tới đây.

 

Ninh Tri cạn lời, cho nên, mạng sống của cô chỉ có thời gian ba ngày?

 

Giọng nói trẻ con kia lại tiếp tục nói cho cô    Chỉ cần cô thu thập được một viên mặt trời nhỏ liền có thể từ trên người Lâm Điềm Điềm đoạt lại 1% giá trị hào quang thuộc về mình.

 

Ninh Tri hỏi nó  “Tôi thu thập mặt trời nhỏ, đoạt lại hào quang tức là tôi sẽ không chết, đồng thời lại khôi phục vẻ ngoài xinh đẹp sao?”

 

Giọng nói kia    đúng 

 

Ninh Tri  “Nếu muốn thu thập mặt trời nhỏ thì phải dỗ dành Lục Tuyệt vui vẻ?”

 

Giọng nói kia hận không thể gật đầu,   đúng  

 

Ninh Tri nhíu mày, nếu Lục Tuyệt là người bình thường, nhiệm vụ này cũng không khó, nhưng đối phương lại là người bị bệnh tự kỷ, đừng nói dỗ hắn vui vẻ, ngay cả việc hai bên hiểu nhau nói gì cũng đã là một việc khó khăn.

 

Giọng nói trẻ con kia tiếp tục vang lên    thu thập mặt trời nhỏ còn có thể giúp Lục Tuyệt chữa bệnh. 

 

“Trị bệnh tự kỷ sao?” Lúc này Ninh Tri càng chấn kinh, bệnh chỉ có thể thông qua can thiệp mà giảm bớt, cũng không thể chữa khỏi, “Cậu có biện pháp trị cho Lục Tuyệt?”

 

Giọng nói trẻ con kia    là cô có thể trợ giúp cho Lục Tuyệt. Tên của tôi là Bá Vương, nếu chủ nhân có vấn đề gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. 

 

Nói xong, nó biến mất.


/464

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status