Nữ Chủ Xinh Đẹp , Chạy Trốn Cuộc Hôn Nhân (Sắc)

CHƯƠNG 10 .2

/464


“Không phải câu này, là bà xấu xa đánh em.” Ninh Tri nhanh dạy bé.

 

Tiểu Lục Tuyệt chớp chớp mắt to, “Đánh bà xấu xa.”

 

“Cái gì?” Mẹ Lục không nghe rõ lời con trai nói.

 

Dì Phùng nghe thấy bé nói, trong lòng bà ta giật mình một cái, nhanh chóng tiến lên, “Phu nhân, tiểu thiếu gia, nước đã được rồi ạ.”

 

“Trước chờ một chút, tiểu Tuyệt đang cùng tôi nói chuyện phiếm.” Cho dù con trai chỉ nói một câu mẹ Lục cũng cao hứng muốn chết, “Con trai ngoan, con vừa nói cái gì vậy? Có thể lặp lại lần nữa không?”

 

Ninh Tri ở một bên sốt ruột, cô tiến đến bên tai tiểu Lục Tuyệt, từng câu từng chữ dạy bé, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em mau nói cho mẹ em biết, bà xấu xa kia đánh em, còn kéo lỗ tai em.”

 

Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, “Đánh con, bà xấu xa, nhéo lỗ tai.”

 

Nụ cười trên mặt mẹ Lục chợt dừng lại, “Có người đánh con, nhéo lỗ tai?”

 

Bà không biết mình có nghe lầm lời con nói hay không, nhanh chóng cúi người kiểm tra lỗ tai con trai, trắng trắng nhỏ nhỏ, không có vết thương cũng không có vết đỏ. cúi người qua đi kiểm tra nhi tử lỗ tai, nho nhỏ một con, bạch bạch nộn nộn, không có vết thương, cũng không có vết đỏ.

 

Dì Phùng ở bên cạnh sợ tới mức cả người run lên, khiếp sợ nhìn tiểu Lục Tuyệt, hoàn toàn không thể tin được nhóc đang cáo trạng.

 

Mẹ Lục lại nhanh chóng kiểm tra thân thể con trai, cái gì cũng không phát hiện, “Tiểu Tuyệt, lời con vừa nói là có ý gì?” Ở Lục gia, ai dám đánh bé?

 

“Dì Phùng.” mẹ Lục gọi người giúp việc bên cạnh một tiếng, “Hôm nay là bà chăm sóc tiểu Tuyệt, bà có rời khỏi thằng bé không?”

 

Trân mặt dì Phùng nặn ra một nụ cười, nhanh chóng trả lời  “Phu nhân, hôm nay tiểu thiếu gia vẫn luôn ngoan ngoãn ở phòng chơi, tôi ở bên cạnh bé cũng không thấy có xảy ra chuyện gì.”

 

Ninh Tri hận không thể hành hung bà già ác độc trước mặt này một trận, thật đúng là không biết xấu hổ, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, nhanh, là bà ta đánh em.”

 

Tiểu Lục Tuyệt giống như chiếc máy đọc lại, “Tiểu Tuyệt, đánh em.”

 

Mẹ Lục ngạc nhiên một chút, cô sờ sờ đầu con trai, “Nước đã được rồi, mẹ mang tiểu Tuyệt đi tắm rửa.”

 

Thân thể căng thẳng của dì Phùng đứng bên cạnh mới thả lỏng lại, bà ta cảm thấy thật buồn cười, thằng ngốc này còn học được cách tố cáo người khác.

 

Ban đêm.

 

Sau khi tiểu Lục Tuyệt tắm xong thay áo ngủ phim hoạt hoạ màu đỏ.

 

“Ngày mai chị lại giúp em nghĩ cách đối phó người xấụ” Bé không tố cáo vậy cô chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác.

 

Tiểu Lục Tuyệt nằm xuống, nhắm mắt lại.

 

Dưới ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt nhỏ của bé càng thêm trắng nõn, múp míp, trong miệng giống như ngậm đường, mềm mụp, đánh yêu muốn chết.

 

Ninh Tri nhìn đến nghiện, cô cúi đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé một cái.

 

Trên mặt nhẹ nhàng có chút ấm, tiểu Lục Tuyệt mở to mắt, mờ mịt nhìn Ninh Tri.

 

Ninh Tri sờ soạng đầu của bé một chút, “Ngủ đi, tiểu Tuyệt Tuyệt ngủ ngon.”

 

Tiểu Lục Tuyệt lại nhắm mắt lại.

 

  

 

Vào buổi sáng hôm sau, Ninh Tri vẫn ngồi ở trên ghế phụ như cũ, đi theo tiểu Lục Tuyệt đến trường.

 

Trên xe, tiểu Lục Tuyệt cùng Lục Thâm Viễn đều ngồi phía sau, mẹ Lục ngồi ở một bên, mỗi ngày bà đều kiên trì đưa bọn nhỏ đến trường.

 

Ninh Tri từ trong cuộc trò chuyện của mẹ Lục và Lục Thâm Viễn mà biết được Lục Thâm Viễn đang theo học lớp trọng điểm, còn tiểu Lục Tuyệt thì học lớp thường, hai người không hề học cùng lớp.

 

Tuy rằng mẹ Lục rất hy vọng hai người bọn họ có thể học cùng nhau, như vậy tiểu Lục Tuyệt cũng có thể có anh trai chiếu cố, nhưng bà cũng không phải người ích kỷ mà đi làm chậm trễ thành tích học tập của Lục Thâm Viễn để nhóc chăm sóc Lục Tuyệt.

 

Xe ngừng ở trước cửa trường.

 

Sau khi Lục Thâm Viễn xuống xe thì lễ phép phất tay chào tạm biệt mẹ Lục.

 

Mà một khác bên, tiểu Lục Tuyệt đang deo chiếc cặp sách nhỏ màu đỏ của bé, chậm chạp đi vào trường học.

 

Mẹ Lục thở dài một hơi, nhìn con trai đi xa bà mới lên xe rời đi.

 

Ninh Tri đi theo tiểu Lục Tuyệt đi vào lớp học, vị trí của bé ở kế bên cửa sổ.

 

Chờ lúc vào học Ninh Tri mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh tiểu Lục Tuyệt vẫn còn trống, không có bạn ngồi cùng bàn.

 

Mỗi bạn đều có bạn ngồi cùng bàn chỉ mình bé là đơn độc một mình.

 

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp của kính, dừng lại trên thân thể nho nhỏ an tĩnh lại cô đơn của bé.

 

Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh bé, cười khanh khách nói  “Tiểu Tuyệt Tuyệt, hôm nay chị sẽ là bạn cùng bàn của em.”

 


/464

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status