-cuối cùng cũng đến ngày khia mạc đại hội thể thao,phải nói là lớp nó rất hăng hái tích cực tham gia ai cũng chọn 2 hoặc 3 môn thi còn riêng nó thì thi 3 môn chỉ có một mình con gái như nó chọn 3 môn,ai cũng hào hứng phải dành cho được phần thưởng không cần phải bỏ tiền ra đi du lịch-chào mừng các em hôm nay là ngày khai mạc đại hội thể thao-thầy hiệu trưởng
-sau đây thầy xin nói đôi lời:
-đại hội thể thao là tinh thần của trường chúng ta,thể thao đem lại cho ta sức khỏe,nó là tinh hoa (ông này nói nhiều) chúng ta phải biết gìn giữ và bla bla bla-cứ thế là một bài diễn văn dài lê thê lết thết
-và cuối cùng,bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thi nhé-thầy hiệu trưởng
-ông thầy này vẫn như trước nói chuyện toàn là hàm ý,bây h nói mà còn nháy mắt chắc sắp có chuyện gì nữa đây-nó
-haizzz,kệ đi mà em đăng ký môn gi vậy?-hắn nhìn nó hỏi
-à,nhảy cao,chạy cự ly ngắn.chạy việt dã-nó
-what?, em làm gì mà thi lắm vậy-hắn mắt chữ A mồm chữ O nhìn nó
-có sao đâu lấy càng nhiều càng có cơ hội đi du lịch,thôi em đi thay đồ đây,mà anh thi gì vậy-nó nhìn hắn một cách tò mò
-anh thi bóng rổ và bơi lội-hắn trả lời một cách tự hào
-ít hơn em một môn-nó nhết mép cười
-em...chưa chắc thi nhiều lại thắng hết-hắn đá đệu nó
-xí,để rồi xem-nó
bây giờ thì mạnh ai bước đi thay đồ thể thao,chuẩn bị thi nó thì phải thi môn chạy cự ly ngắn 400 mét nữ đầu tiên nhưng sự cố lại xảy ra với chân của nó (bị gì vậy ta)
sau khi mặc xong đồng phục,thì nó mang đôi giày để trong tủ khi mang vào thì chân nó bị mảnh chai trong giày cắt một đường sâu máu chảy ra xối xả (chém đó),mắt nó tái mét,bây giờ thì nó vừa tức vừa đau
-khốn nạn,kẻ nào dám hại bà,bà mà biết được bà băm kẻ đó ra- nó vừa nguyền rủ vừa lấy khăn chặm máu lại,trên tủ còn có một mảnh giấy:'haha,bây h là đại hội thể thao cũng là ngày khai mạc cho kết thúc sau này của ngươi,ta xem ngươi làm sao mà thi"
-có ngon thì ra mặt đi đừng có chơi trò bẩn thiểu này nữa-nó quát lên bây h thì trong phòng này không có ai ngoài nó
-và bây h xin bắt đầu cuộc thi vời nội dung chạy cự ly ngắn nữ 400m mời các thí sinh có tên bước ra-tiếng loa phát ra làm nó hơi rối
-chết,nếu như ngươi thách thức ta thì ta sẽ cho ngươi thấy-nó lết qua phòng y tế kiếm thuốc và bông băng
-cũng may bà y tế không có ở đây nếu không bả không cho mình thi-nó lục lọi kiếm được một lọ thuốc giảm đau một ít băng gạt và bây h thì nó chổ tài liều mạng,nó tiêm thuốc sau đó cầm máu băng lại và mang giày
-phải nói là nó có máu liều vô đối.nó tiêm và băng đại lại ngoài kia thì cuối cùng cũng kêu tới tên nó
-bla..bla cuối cùng là em Nguyễn Kỳ Mnh Thư lớp 11a1
-có,-nó bước đi một cách bình thường nhất có thể mồ hôi thì túa ra
-vào vị trí,chuẩn bị,sẵn sàng Đoàng...-sau lời nói của ông thầy thể dục tiếng súc hiệu lệnh vang lên thì tất cả cứa thế mà chạy
-nó mặt dù rất đau nhưng vẫn chạy thứ 2 bỏ xa mọi người,nó muốn về đích sớm đầu tiên cho kẻ đó thấy
-'ồ ngươi cũng không tệ'-Hạ Hy mỉm cười nhìn nó
-nó cứ chạy mặc cho chân nó đang đau rát máu cứ thế mà chảy ra làm nó mất sức khi gần tới đích,nó ngã xuống một hồi mới khó khăn đứng dậy được mặt cho mọi người đang nhìn nó lo lắng nhưng nó vẫn chạy vượt qua người chạy đầu và về đích trước tiên,nó giơ tay chiến thắng mỉm cười nhìn hắn và lê lết cái thân xác tới nơi nghỉ cố gắng tỉnh táo không cho môt ai biết nếu không kẻ địch sẽ đắc ý
-bây h chúng ta sẽ thi môn bóng rổ mời hai đội tới nhà thi đấu-tiếng loa mini phát ra thì điện thoại của nó đỗ chuông
-po ro po ro
-anh thi chung lượt thi thứ 2 của em đó,xin lỗi lần này anh không cỗ vũ em được, chúng ta cùng cố gắng nhé chiến thắng nhé-hắn
-pi ri piri
-ừm-nó
-các em ơi chúng ta thi môn nhảy cao nhé-tiếng bà giáo dạy văn vang lên
rùng mình-nó không ngờ lời nói của bà giáo lại ghê tới như vậy
-á..ưm-nó đứng dậy nhưng chân nó rất đau nó cố gắng không la to nó vẫn bước đi làm ai nhìn thấy nó cũng phát hoảng
-em có sao không Thư-bà cô dạy văn nhìn nó hỏi
-dạ em không sao-nó cố gắng phát ra từng chữ
-vậy khi nào mà em thi không nổi nữa thì nói chứ đừng có quá -bà cô ân cần nói
-dạ-nó
-trong cuộc thi này nó vẫn cố lấy đà nhảy và cứ thế mức đà dần cao lên,phải nói là lần này nó hơi lo một phần vì mất máu một phần vì đối thủ lần này rất cao tay cuối cùng thì đôi giày trắng nhuốm một màu đỏ tanh ai nhìn thấy cũng phát hoảng
-Thư chân em bị sao vậy-M.Trang (trong ban giám khảo đó) lo lắng nhìn nó
-không sao chỉ lả giày em bị dính sơn-nó
-nhưng sao mặt em tái dữ vậy em bị bệnh hả-M.Trang nhìn nó đầy lo lắng
-thôi tới lượt em rồi lần này chỉ còn em và một thí sinh khác em nhất định phải thắng
-nó lấy đà sau đó bật nhảy thật cao nhằm qua mức xà 1m55 chỉ lần này nếu nó qua thì nó không sao còn nếu không qua thì chưa chắc nó còn sức nhảy tiếp
-'chúc cô may mắn'-Hạ Hy từ đầu tới cuối luôn theo dõi nó
rầm-thanh xà rớt xuống và nó phải nhảy lại lúc này thì mồ hôi túa ra như nước và mùi tanh của máu bốc lên
-đây không phải là sơn-M.Trang hốt hoảng đứng dậy khi thấy từng giọt máu nhỏ xuống
-nhanh gọi bác sĩ-M.Trang quát lên làm ban giám khảo cùng học sinh lo sợ nhìn nó,còn về phần nó thì hết cầm cự nổi hoa mắt chóng mặt chân không còn cảm giác nó nằm vật xuống nệm
-M.Trang chạy tới đỡ nó và hắn cùng 2 anh em Gia Bảo đi tới chỗ nó thi thì thấy Di khóc còn lại chỉ thấy một đám đông bu quanh
-Di Di em sao vậy-Bảo chạy tới Di
-Thư đâu?-hắn
-mọi người tản ra hết cho tôi-M.Trang quát lên đám đông tản ra và lần này câu hỏi của hắn đã có kết quả
-Thư em sao vậy-hắn chạy lại nhưng bị bác sĩ cản laị
-cho tôi vô-hắn vừa quát vừa nhìn nó
-bệnh nhân mất quá nhiều máu lại dùng thuốc giảm đau quá liều cần đưa tới bệnh viện nếu không thì....
-gọi cấp cứu nhanh lên-hắn
-ò e í e-nó được đưa lên xe cùng M.Trang
-mọi người cứ tiếp tục thi,cậu hãy ở lại thi đi Thư không muốn cậu bỏ thi đâu-M.Trang trước khi đi nói với hắn
-còn thi gì nữa-hắn buồn thảm nhìn chiếc xe
-chúng ta cùng thi và phải dành giải thưởng về cho Thư-Huy
-đúng-cả lớp nó hô to va cứ thế cả lớp nó đi đăng ký thêm môn thi
(mong các bạn ụng hộ mình,cũng sắp tới tết rồi chúc mọi người có một cái tết vui vẻ và hạnh phúc)
-sau đây thầy xin nói đôi lời:
-đại hội thể thao là tinh thần của trường chúng ta,thể thao đem lại cho ta sức khỏe,nó là tinh hoa (ông này nói nhiều) chúng ta phải biết gìn giữ và bla bla bla-cứ thế là một bài diễn văn dài lê thê lết thết
-và cuối cùng,bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thi nhé-thầy hiệu trưởng
-ông thầy này vẫn như trước nói chuyện toàn là hàm ý,bây h nói mà còn nháy mắt chắc sắp có chuyện gì nữa đây-nó
-haizzz,kệ đi mà em đăng ký môn gi vậy?-hắn nhìn nó hỏi
-à,nhảy cao,chạy cự ly ngắn.chạy việt dã-nó
-what?, em làm gì mà thi lắm vậy-hắn mắt chữ A mồm chữ O nhìn nó
-có sao đâu lấy càng nhiều càng có cơ hội đi du lịch,thôi em đi thay đồ đây,mà anh thi gì vậy-nó nhìn hắn một cách tò mò
-anh thi bóng rổ và bơi lội-hắn trả lời một cách tự hào
-ít hơn em một môn-nó nhết mép cười
-em...chưa chắc thi nhiều lại thắng hết-hắn đá đệu nó
-xí,để rồi xem-nó
bây giờ thì mạnh ai bước đi thay đồ thể thao,chuẩn bị thi nó thì phải thi môn chạy cự ly ngắn 400 mét nữ đầu tiên nhưng sự cố lại xảy ra với chân của nó (bị gì vậy ta)
sau khi mặc xong đồng phục,thì nó mang đôi giày để trong tủ khi mang vào thì chân nó bị mảnh chai trong giày cắt một đường sâu máu chảy ra xối xả (chém đó),mắt nó tái mét,bây giờ thì nó vừa tức vừa đau
-khốn nạn,kẻ nào dám hại bà,bà mà biết được bà băm kẻ đó ra- nó vừa nguyền rủ vừa lấy khăn chặm máu lại,trên tủ còn có một mảnh giấy:'haha,bây h là đại hội thể thao cũng là ngày khai mạc cho kết thúc sau này của ngươi,ta xem ngươi làm sao mà thi"
-có ngon thì ra mặt đi đừng có chơi trò bẩn thiểu này nữa-nó quát lên bây h thì trong phòng này không có ai ngoài nó
-và bây h xin bắt đầu cuộc thi vời nội dung chạy cự ly ngắn nữ 400m mời các thí sinh có tên bước ra-tiếng loa phát ra làm nó hơi rối
-chết,nếu như ngươi thách thức ta thì ta sẽ cho ngươi thấy-nó lết qua phòng y tế kiếm thuốc và bông băng
-cũng may bà y tế không có ở đây nếu không bả không cho mình thi-nó lục lọi kiếm được một lọ thuốc giảm đau một ít băng gạt và bây h thì nó chổ tài liều mạng,nó tiêm thuốc sau đó cầm máu băng lại và mang giày
-phải nói là nó có máu liều vô đối.nó tiêm và băng đại lại ngoài kia thì cuối cùng cũng kêu tới tên nó
-bla..bla cuối cùng là em Nguyễn Kỳ Mnh Thư lớp 11a1
-có,-nó bước đi một cách bình thường nhất có thể mồ hôi thì túa ra
-vào vị trí,chuẩn bị,sẵn sàng Đoàng...-sau lời nói của ông thầy thể dục tiếng súc hiệu lệnh vang lên thì tất cả cứa thế mà chạy
-nó mặt dù rất đau nhưng vẫn chạy thứ 2 bỏ xa mọi người,nó muốn về đích sớm đầu tiên cho kẻ đó thấy
-'ồ ngươi cũng không tệ'-Hạ Hy mỉm cười nhìn nó
-nó cứ chạy mặc cho chân nó đang đau rát máu cứ thế mà chảy ra làm nó mất sức khi gần tới đích,nó ngã xuống một hồi mới khó khăn đứng dậy được mặt cho mọi người đang nhìn nó lo lắng nhưng nó vẫn chạy vượt qua người chạy đầu và về đích trước tiên,nó giơ tay chiến thắng mỉm cười nhìn hắn và lê lết cái thân xác tới nơi nghỉ cố gắng tỉnh táo không cho môt ai biết nếu không kẻ địch sẽ đắc ý
-bây h chúng ta sẽ thi môn bóng rổ mời hai đội tới nhà thi đấu-tiếng loa mini phát ra thì điện thoại của nó đỗ chuông
-po ro po ro
-anh thi chung lượt thi thứ 2 của em đó,xin lỗi lần này anh không cỗ vũ em được, chúng ta cùng cố gắng nhé chiến thắng nhé-hắn
-pi ri piri
-ừm-nó
-các em ơi chúng ta thi môn nhảy cao nhé-tiếng bà giáo dạy văn vang lên
rùng mình-nó không ngờ lời nói của bà giáo lại ghê tới như vậy
-á..ưm-nó đứng dậy nhưng chân nó rất đau nó cố gắng không la to nó vẫn bước đi làm ai nhìn thấy nó cũng phát hoảng
-em có sao không Thư-bà cô dạy văn nhìn nó hỏi
-dạ em không sao-nó cố gắng phát ra từng chữ
-vậy khi nào mà em thi không nổi nữa thì nói chứ đừng có quá -bà cô ân cần nói
-dạ-nó
-trong cuộc thi này nó vẫn cố lấy đà nhảy và cứ thế mức đà dần cao lên,phải nói là lần này nó hơi lo một phần vì mất máu một phần vì đối thủ lần này rất cao tay cuối cùng thì đôi giày trắng nhuốm một màu đỏ tanh ai nhìn thấy cũng phát hoảng
-Thư chân em bị sao vậy-M.Trang (trong ban giám khảo đó) lo lắng nhìn nó
-không sao chỉ lả giày em bị dính sơn-nó
-nhưng sao mặt em tái dữ vậy em bị bệnh hả-M.Trang nhìn nó đầy lo lắng
-thôi tới lượt em rồi lần này chỉ còn em và một thí sinh khác em nhất định phải thắng
-nó lấy đà sau đó bật nhảy thật cao nhằm qua mức xà 1m55 chỉ lần này nếu nó qua thì nó không sao còn nếu không qua thì chưa chắc nó còn sức nhảy tiếp
-'chúc cô may mắn'-Hạ Hy từ đầu tới cuối luôn theo dõi nó
rầm-thanh xà rớt xuống và nó phải nhảy lại lúc này thì mồ hôi túa ra như nước và mùi tanh của máu bốc lên
-đây không phải là sơn-M.Trang hốt hoảng đứng dậy khi thấy từng giọt máu nhỏ xuống
-nhanh gọi bác sĩ-M.Trang quát lên làm ban giám khảo cùng học sinh lo sợ nhìn nó,còn về phần nó thì hết cầm cự nổi hoa mắt chóng mặt chân không còn cảm giác nó nằm vật xuống nệm
-M.Trang chạy tới đỡ nó và hắn cùng 2 anh em Gia Bảo đi tới chỗ nó thi thì thấy Di khóc còn lại chỉ thấy một đám đông bu quanh
-Di Di em sao vậy-Bảo chạy tới Di
-Thư đâu?-hắn
-mọi người tản ra hết cho tôi-M.Trang quát lên đám đông tản ra và lần này câu hỏi của hắn đã có kết quả
-Thư em sao vậy-hắn chạy lại nhưng bị bác sĩ cản laị
-cho tôi vô-hắn vừa quát vừa nhìn nó
-bệnh nhân mất quá nhiều máu lại dùng thuốc giảm đau quá liều cần đưa tới bệnh viện nếu không thì....
-gọi cấp cứu nhanh lên-hắn
-ò e í e-nó được đưa lên xe cùng M.Trang
-mọi người cứ tiếp tục thi,cậu hãy ở lại thi đi Thư không muốn cậu bỏ thi đâu-M.Trang trước khi đi nói với hắn
-còn thi gì nữa-hắn buồn thảm nhìn chiếc xe
-chúng ta cùng thi và phải dành giải thưởng về cho Thư-Huy
-đúng-cả lớp nó hô to va cứ thế cả lớp nó đi đăng ký thêm môn thi
(mong các bạn ụng hộ mình,cũng sắp tới tết rồi chúc mọi người có một cái tết vui vẻ và hạnh phúc)
/34
|