Khi Đông Quân lạnh lùng bước đi thì Hạo Hiên - là bác sĩ tâm lý cho Mộng Dao đi theo sau. Hạo Hiên cũng là bạn của Đông Quân nên thừa biết cái tính khó ưa này của anh
"Cậu có biết cô ấy bị trầm cảm nặng hay không hả?"
"Sống chết của cô ta thì liên quan gì đến mình"
Hạo Hiên tức giận đứng trước mặt Đông Quân nói lớn
"Đông Quân! Chính vì bị trầm cảm nên cô ấy mới sử dụng thuốc ngủ với thuốc an thần nhiều đến vậy đấy mà nguyên nhân gây ra là gì chính là cái sự máu lạnh đến chết người của cậu gây nên đấy"
Càng nói Hạo Hiên càng ức thay cho Mộng Dao, Hạo Hiên không biết rằng cô gái đó đã chịu bao nhiêu tổn thương còn đáng sợ hơn cả cái chết
"Cậu là chồng của cô ấy mà lại không hiết sao!? Những người bị trầm cảm nặng như vậy cần phải được yêu thương và quan tâm, cái đơn giản như vậy mà cậu không biết sao Đông Quân"
Đông Quân yên lặng hồi lâu, mặt vẫn lạnh tanh chẳng cảm xúc. Anh luôn nghĩ rằng Mộng Dao sống trong nhà họ Chu được hưởng sự xa hoa và nuông chiều nên sẽ hóng hách và kiêu căng như mấy cô tiểu thư mà anh từng gặp trước đây
Đông Quân nhìn vào đôi mắt tức giận của Hạo Hiên rồi nói
"Nếu cậu lo lắng cho cô ta nhiều như vậy thì đi mà chăm sóc đi, mình không muốn phí thời gian cho loại con gái như vậy đâu"
Rồi tiếp tục bước đi mặc cho Hạo Hiên có gọi bao nhiêu. Trong lòng anh không hề có bóng dáng của Mộng Dao, anh chỉ luôn chờ đến ngày được gặp Chu Sa Hạnh mà thôi. Dù Mộng Dao có cố gắng làm gì thì đến cái ngoảnh đầu nhìn cô Đông Quân cũng chẳng làm
...
Đã 3 tuần trôi qua rồi nhưng Mộng Dao chẳng tỉnh lại. Có lẽ cô đã nghe được mấy lời nói xé tâm can của Đông Quân và cũng như không muốn khi mở mắt ra sẽ lại phải ở trong căn nhà lạnh lẽo đến đáng sợ kia nên cô đã lựa chọn cách này để không phải đối diện với sự thật khắc nghiệt
Sau lần Đông Quân đến bệnh viện kia anh cũng chẳng đến bệnh viện lần nào nữa. Dù Hạo Hiên và quản gia nhiều lần bảo anh đến bệnh viện thăm Mộng Dao biết đâu cô sẽ tỉnh lại nhưng Đông Quân vẫn bỏ ngoài tai hết tất cả mà chẳng đến lần nào nữa
Mộng Dao vẫn nằm trên giường bệnh trên tay đầy rẫy những dây chuyền nước. Quản gia ngày nào cũng cập nhật tình trạng cho Đông Quân nhưng có vẻ anh không quan tâm và chỉ nghe cho có chứ không rủ một chút lòng thương nào cả. Bác sĩ nói rằng nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng tình trạng của Mộng Dao sẽ càng nghiêm trọng vì chính cô không muốn tỉnh lại nên bác sĩ không thể điều trị được
Ước nguyện của Mộng Dao rất nhỏ nhoi thôi là chỉ muốn Đông Quân quan tâm, yêu thương dù chỉ là những lời nói giả tạo cũng được nhưng sao nó lại xa vời và hão huyền đến vậy. Sự máu lạnh đó như con dao chí mạng đâm vào trái tim của Mộng Dao
Quản gia cũng hiểu được chút mong muốn của Mộng Dao vì trước đó cô đã từng nói với ông rằng
"Tôi luôn ước rằng Đông Quân sẽ yêu mình và gọi mình bằng cái tên như Tiểu Dao hoặc Dao Dao, nói thật dù anh ấy không muốn làm vậy thì cũng không sao chỉ cần anh ấy còn lưu chút thương hại cho tôi thôi tôi cũng vui rồi"
Như nghĩ ra được gì đó quản gia liền gọi cho Đông Quân và bảo anh đến bệnh viện
"Tôi đã bảo là tôi rất bận nên không đến đâu"
"Ngài đến đây lần cuối thôi, xin ngài hãy vì mạng sống của phu nhân mà đến lần cuối cùng thôi"
Lời cầu xin tha thiết từ quản gia mà Đông Quân chỉ khó chịu nhăn nhó rồi nói
"Được rồi, đây sẽ là lần cuối tôi đến thăm cô ta" - Nói xong Đông Quân dập máy ngay lập tức
Khoảng mười phút sau Đông Quân đã đến bệnh viện. Mặt anh vẫn không biến sắc, trên người vẫn là sát khí băng giá
"Ngài có thể nói lời yêu thương cho phu nhân được không?"
Lập tức Đông Quân nổi đoá hét
"Ông đang nói cái gì vậy!?! Chỉ cần nhìn mặt cô ta là tôi đã khó chịu rồi huống gì nói lời yêu thương!!!"
"Chỉ cần ngài làm như vậy thì phu nhân có thể tỉnh lại vì phu nhân luôn chờ mong ngài đến"
Mắt Đông Quân long lên sòng sọc chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa
"Tôi sẽ không làm như vậy!!! Thật mất thời gian của tôi"
"Vậy nếu phu nhân có chuyện gì thì nhà họ Chu sẽ làm loạn lên vì con gái họ và người sẽ bị khiển trách đầu tiên không ai khác chính là ngài nên mong ngài suy nghĩ lại"
Đông Quân khựng lại trước lời đe doạ của quản gia mà ông ta nói cũng đúng. Mộng Dao được họ nuông chiều như vậy thì nếu có vấn đề lớn xảy ra thì người sẽ thiệt đầu tiên chính là anh
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói
"Chỉ cần tôi làm vậy thôi đúng không?"
"Vâng thưa ngài"
Đông Quân tiến đến cạnh giường bệnh Mộng Dao ngồi xuống bên cạnh. Lúc này anh mới nhìn kĩ được tình trạng của Mộng Dao. Gương mặt cô trắng bệch như không còn giọt máu nào, tay cô đầy rẫy vết thương và dây chuyền nước. Anh không thể ngờ rằng Mộng Dao đã tự hành hạ bản thân như vậy
Dù vậy nhưng nó chẳng đủ khiến anh thật lòng yêu thương cô được. Đông Quân hạ giọng rồi nắm lấy tay cô thủ thỉ
"Dao Dao, em đã hôn mê rất lâu rồi nên em hãy tỉnh lại đi, anh rất lo lắng cho em"
Một phút, hai phút rồi năm phút trôi qua. Mộng Dao vẫn như vậy chẳng tỉnh lại. Đông Quân dần mất kiên nhẫn rồi đứng dậy
"Tôi đã làm xong rồi, cô ta còn không tỉnh lại thì hết cách rồi, tôi còn phải về công ty làm việc"
Khi anh xoay người bước một bước thì tay Mộng Dao bỗng giữ chặt tay anh hơn. Có lẽ cô đã nghe được nên đã lấy lại ý thức mà tỉnh lại. Hai mắt nhắm nghiền của cô dần mở ra như một kì tích, gương mặt cũng có chút vui tươi nhìn Đông Quân đầy yêu thương rồi thỏ thẻ
"Em đã tỉnh lại rồi anh có thể ở đây với em thêm chút nữa được không?"
"Cậu có biết cô ấy bị trầm cảm nặng hay không hả?"
"Sống chết của cô ta thì liên quan gì đến mình"
Hạo Hiên tức giận đứng trước mặt Đông Quân nói lớn
"Đông Quân! Chính vì bị trầm cảm nên cô ấy mới sử dụng thuốc ngủ với thuốc an thần nhiều đến vậy đấy mà nguyên nhân gây ra là gì chính là cái sự máu lạnh đến chết người của cậu gây nên đấy"
Càng nói Hạo Hiên càng ức thay cho Mộng Dao, Hạo Hiên không biết rằng cô gái đó đã chịu bao nhiêu tổn thương còn đáng sợ hơn cả cái chết
"Cậu là chồng của cô ấy mà lại không hiết sao!? Những người bị trầm cảm nặng như vậy cần phải được yêu thương và quan tâm, cái đơn giản như vậy mà cậu không biết sao Đông Quân"
Đông Quân yên lặng hồi lâu, mặt vẫn lạnh tanh chẳng cảm xúc. Anh luôn nghĩ rằng Mộng Dao sống trong nhà họ Chu được hưởng sự xa hoa và nuông chiều nên sẽ hóng hách và kiêu căng như mấy cô tiểu thư mà anh từng gặp trước đây
Đông Quân nhìn vào đôi mắt tức giận của Hạo Hiên rồi nói
"Nếu cậu lo lắng cho cô ta nhiều như vậy thì đi mà chăm sóc đi, mình không muốn phí thời gian cho loại con gái như vậy đâu"
Rồi tiếp tục bước đi mặc cho Hạo Hiên có gọi bao nhiêu. Trong lòng anh không hề có bóng dáng của Mộng Dao, anh chỉ luôn chờ đến ngày được gặp Chu Sa Hạnh mà thôi. Dù Mộng Dao có cố gắng làm gì thì đến cái ngoảnh đầu nhìn cô Đông Quân cũng chẳng làm
...
Đã 3 tuần trôi qua rồi nhưng Mộng Dao chẳng tỉnh lại. Có lẽ cô đã nghe được mấy lời nói xé tâm can của Đông Quân và cũng như không muốn khi mở mắt ra sẽ lại phải ở trong căn nhà lạnh lẽo đến đáng sợ kia nên cô đã lựa chọn cách này để không phải đối diện với sự thật khắc nghiệt
Sau lần Đông Quân đến bệnh viện kia anh cũng chẳng đến bệnh viện lần nào nữa. Dù Hạo Hiên và quản gia nhiều lần bảo anh đến bệnh viện thăm Mộng Dao biết đâu cô sẽ tỉnh lại nhưng Đông Quân vẫn bỏ ngoài tai hết tất cả mà chẳng đến lần nào nữa
Mộng Dao vẫn nằm trên giường bệnh trên tay đầy rẫy những dây chuyền nước. Quản gia ngày nào cũng cập nhật tình trạng cho Đông Quân nhưng có vẻ anh không quan tâm và chỉ nghe cho có chứ không rủ một chút lòng thương nào cả. Bác sĩ nói rằng nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng tình trạng của Mộng Dao sẽ càng nghiêm trọng vì chính cô không muốn tỉnh lại nên bác sĩ không thể điều trị được
Ước nguyện của Mộng Dao rất nhỏ nhoi thôi là chỉ muốn Đông Quân quan tâm, yêu thương dù chỉ là những lời nói giả tạo cũng được nhưng sao nó lại xa vời và hão huyền đến vậy. Sự máu lạnh đó như con dao chí mạng đâm vào trái tim của Mộng Dao
Quản gia cũng hiểu được chút mong muốn của Mộng Dao vì trước đó cô đã từng nói với ông rằng
"Tôi luôn ước rằng Đông Quân sẽ yêu mình và gọi mình bằng cái tên như Tiểu Dao hoặc Dao Dao, nói thật dù anh ấy không muốn làm vậy thì cũng không sao chỉ cần anh ấy còn lưu chút thương hại cho tôi thôi tôi cũng vui rồi"
Như nghĩ ra được gì đó quản gia liền gọi cho Đông Quân và bảo anh đến bệnh viện
"Tôi đã bảo là tôi rất bận nên không đến đâu"
"Ngài đến đây lần cuối thôi, xin ngài hãy vì mạng sống của phu nhân mà đến lần cuối cùng thôi"
Lời cầu xin tha thiết từ quản gia mà Đông Quân chỉ khó chịu nhăn nhó rồi nói
"Được rồi, đây sẽ là lần cuối tôi đến thăm cô ta" - Nói xong Đông Quân dập máy ngay lập tức
Khoảng mười phút sau Đông Quân đã đến bệnh viện. Mặt anh vẫn không biến sắc, trên người vẫn là sát khí băng giá
"Ngài có thể nói lời yêu thương cho phu nhân được không?"
Lập tức Đông Quân nổi đoá hét
"Ông đang nói cái gì vậy!?! Chỉ cần nhìn mặt cô ta là tôi đã khó chịu rồi huống gì nói lời yêu thương!!!"
"Chỉ cần ngài làm như vậy thì phu nhân có thể tỉnh lại vì phu nhân luôn chờ mong ngài đến"
Mắt Đông Quân long lên sòng sọc chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa
"Tôi sẽ không làm như vậy!!! Thật mất thời gian của tôi"
"Vậy nếu phu nhân có chuyện gì thì nhà họ Chu sẽ làm loạn lên vì con gái họ và người sẽ bị khiển trách đầu tiên không ai khác chính là ngài nên mong ngài suy nghĩ lại"
Đông Quân khựng lại trước lời đe doạ của quản gia mà ông ta nói cũng đúng. Mộng Dao được họ nuông chiều như vậy thì nếu có vấn đề lớn xảy ra thì người sẽ thiệt đầu tiên chính là anh
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói
"Chỉ cần tôi làm vậy thôi đúng không?"
"Vâng thưa ngài"
Đông Quân tiến đến cạnh giường bệnh Mộng Dao ngồi xuống bên cạnh. Lúc này anh mới nhìn kĩ được tình trạng của Mộng Dao. Gương mặt cô trắng bệch như không còn giọt máu nào, tay cô đầy rẫy vết thương và dây chuyền nước. Anh không thể ngờ rằng Mộng Dao đã tự hành hạ bản thân như vậy
Dù vậy nhưng nó chẳng đủ khiến anh thật lòng yêu thương cô được. Đông Quân hạ giọng rồi nắm lấy tay cô thủ thỉ
"Dao Dao, em đã hôn mê rất lâu rồi nên em hãy tỉnh lại đi, anh rất lo lắng cho em"
Một phút, hai phút rồi năm phút trôi qua. Mộng Dao vẫn như vậy chẳng tỉnh lại. Đông Quân dần mất kiên nhẫn rồi đứng dậy
"Tôi đã làm xong rồi, cô ta còn không tỉnh lại thì hết cách rồi, tôi còn phải về công ty làm việc"
Khi anh xoay người bước một bước thì tay Mộng Dao bỗng giữ chặt tay anh hơn. Có lẽ cô đã nghe được nên đã lấy lại ý thức mà tỉnh lại. Hai mắt nhắm nghiền của cô dần mở ra như một kì tích, gương mặt cũng có chút vui tươi nhìn Đông Quân đầy yêu thương rồi thỏ thẻ
"Em đã tỉnh lại rồi anh có thể ở đây với em thêm chút nữa được không?"
/50
|