Từ lúc bị Bùi Mạch Ninh đe dọa uy hiếp, tuy rằng không cam lòng nhưng Công Tôn Ngọc Không cũng dám lộ diện trước mặt nàng, chỉ biết đi quấy rầy Úy Kỳ Dương.
Úy Kỳ Dương nhìn trông có vẻ ôn hòa hơn Tư Không Thu Trạm rất nhiều, thế nhưng ả lại quên mất bản tính của Úy Kỳ Dương là như thế nào. Bọn họ dù sao cũng đã là huynh đệ bao năm, Úy Kỳ Dương khi nói chuyện luôn mang vẻ tươi cười hùa theo một chút. Cho nên, chính vào lúc ả trút bỏ y phục, quyết định hiến thân, thế nào mà lại bị tất cả đệ tử của Thự Lưu phái nhìn thấy hết.
Ả căn bản không hề nghĩ rằng, trước đó Úy Kỳ Dương kia đã đi khoe khoang với đệ tử Thự Lưu phái, nói sư phụ muốn dành tặng họ một số đồ tốt đang để trong phòng của hắn. Thế là, đám đệ tử Thự Lưu phái kia tin ngay, lập tức mò đến. Thật không ngờ bọn họ lại được nhìn thấy một màn mỹ nữ cởi áo khoe thân. Đồ tốt! Quả là đồ tốt đến không ngờ.
Tuy nói rằng ả bị bọn họ chiếm tiện nghi, nhưng thực chất địa điểm là đình viện nhà người ta, xảy ra tình huống như vậy, thanh danh sớm đã xuống dốc không phanh bởi những tên như Tân Hoài chân nhân kia, lần này các đệ tử của Thự Lưu phái có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Cái bẫy Úy Kỳ Dương giăng ra đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Công Tôn Ngọc khóc sướt mướt, muốn Úy Kỳ Dương chịu trách nhiệm, thế nhưng hắn chỉ nói một câu, mà câu nói này như một đao đâm chết ả : “ Nhìn thấy ngươi lõa đồ như vậy chính là đệ tử Thụ Lưu phái! Không tệ quá đâu! Một lúc có được nhiều tướng công như vậy, nhất đinh có thể thỏa mãn được ngươi!”.
Nghe xem, lời của hắn nói chính là nói Công Tôn Ngọc là nữ nhân thủy tính dương hoa, hay có thể nghĩ cho dù ả là đại tiểu thư của Truy Phong sơn trang thì với hoàn cảnh này cũng sẽ không ai dám lấy nàng.
Cuối cùng, Công Tôn Ngọc phải gánh một kết quả thảm thương. Công Tôn Duẫn tuy rằng đau lòng nhưng vẫn phải chịu đựng, dù sao đây cũng là kết quả do muội muội của hắn tự chuốc lấy, yêu kiều nhưng quá ngu ngốc, chạm ổ kiến lửa mà không biết. Mà có được kết quả này không phải là do Úy Kỳ Dương kia đã hạ thủ lưu tình rồi hay sao? Tự nhiên xét thấy, bọn họ dù gì cũng là huynh muội nhưng tại sao sự thông minh, tài trí của bọn họ lại hoàn toàn trái ngược?
Trừ Công Tôn Ngọc ra còn có nam tử từng đi cùng với Công Tôn Duẫn- Liêu Hùng của Đường môn cũng đến. Từ nay về sau, Lưu Vân điện luôn nghiêm gia trông giữ phòng bếp để tránh phát sinh những chuyện ăn nhầm đau bụng, vì trước kia đã từng có chuyện như vậy xảy ra.
Hoàng Phủ Viêt thân là hoàng tộc nhưng vẫn sẽ xuất hiện ở đỉnh Tử Vi. Tất cả mọi người đều biết điều đó, chỉ trừ Bùi Mạch Ninh.
Hoàng Phủ Việt không một chút thay đổi, vẫn ngạo nghễ, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập ý cười cùng với đó là khí chất quý tộc trời sinh, ngay lập tức trêu hoa ghẹo nguyệt, hấp dẫn được không ít nữ đệ tử của Tu Chân giới. Nam tử ngạo nghễ tuấn mỹ như vậy vẫn như lúc từ hôn thẳng thừng với Bùi Mạch Ninh ngay trước mặt mọi người. Biết rõ là thống khổ tại sao nữ tử vẫn gửi gắm tình cảm vào y? Tâm tình thiếu nữ sao mà khó đoán quá vậy?
Hoàng Phủ Việt nhìn đối lại ánh mắt của Bùi Mạch Ninh, sau đó tỏ thái độ không quan tâm, bưng chén trà ở trên bàn nhấp một ngụm. Từ sau khi khỏe lên, Bùi Mạch Ninh được Vân Hạc chân nhân và Vân Sấu chưởng môn vô cùng yêu thích. Rất nhiều lúc, họ tìm nàng luận bàn tài đánh cờ. Vì vốn không phải lúc nào cũng gặp được một nhân tài như nàng, Vân Sấu trưởng môn thiếu chút nữa là bái nàng làm sư phụ. Nếu không phải do Tư Không Thu Trạm mỗi ngày đều dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn họ chắcVân Sấu trưởng môn thực sự sẽ làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Bùi Mạch Ninh không khỏi cười nhẹ một tiếng. Lại có cảm giác có người đang nhìn mình, nàng ngước mắt lên nhìn, vừa vặn thấy một cặp mắt đang rực lửa. Nàng mỉm cười lạnh lùng, trước mặt là Vân Hạc chân nhân và Vân Sấu chưởng môn, y lại có thể nhìn nàng như vậy, thật đúng là quá to gan.
Đột nhiên, Bùi Mạch Ninh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hơi nhíu mày, từ đâu đưa đến mũi nàng một hương vị quen thuộc, rõ ràng là hương vị của hoa tai Lưu Quang. Trước đây, trên người của Thủy Vân, nàng cũng cầm lại một mảnh nhỏ, nàng coi đó không phải là một vấn đề quá quan trọng vì thiết nghĩ, nếu Hoàng Việt Phủ không tiếp xúc cùng với Thủy Vân thì căn bản là không có được hương vị này.
Trong lòng không khỏi giật mình, nàng không nghĩ tới một việc trùng hợp như vậy có thể sẽ phát sinh. Nàng chính vì đã quên đi sự việc này mà đã bỏ lỡ nó.
Môi mấp máy không nên lời, nàng có lẽ đã có thể khẳng định, trừ bỏ mảnh bị yêu vật kia cướp đi, mảnh nhỏ cuối cùng chắc là ở trên Hoàng Phủ Việt, đi một vòng cuối cùng lại trở về điểm khởi đầu.
Lòng bàn tay truyền đến sự đau đớn, Bùi Mạch Ninh nhìn sang khuôn mặt không chút biến đổi của Tư Không Thu Trạm, giận dữ cắn lấy đôi môi đỏ mọng của mình. Hắn cư nhiên siết chặt đôi bàn tay của nàng lại vẫn có thể giả bộ như không xảy ra chuyện gì. Tức giận quay đầu lại, lại thấy cặp phía đối diện nhất thời có chút ảm đạm, đôi mắt của Bùi Mạch Ninh chợt lóe sáng, khóe mắt hơi run, nam nhân này, nguyên lai là đang ghen.
Hoàng Phủ Việt dù sao cũng là hoàng thất, cho dù địa vị của Lưu Vân điện có cao thì hắn vẫn phải nể mặt y. Hoàng Phủ Việt đã đến, đương nhiên là phải hoan nghêng y, nhưng mà Bùi Mạch Ninh thấy như vậy lại nghĩ vì sao càng lúc càng thêm có những đôi nam nữ thân cận?
Bên kia một đôi : nữ thẹn thùng e lệ, nam liều mạng lôi kéo làm quen. Còn bên này: nữ đuổi theo nam chạy, XX phái nam tử càng làm XX phái nữ đệ tử quải chạy một cái. Chậc chậc, Úy Kỳ Dương ngồi trên ghế băng, tay cầm một đĩa hạt dưa xem say sưa ngon lành .
Bên cạnh Úy Kỳ Dương ong bướm lả lơi không ít, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không để ý đến, chỉ nhìn chằm chằm vào các đôi đang thân cận , thỉnh thoảng còn đánh giá vài câu. Những nữ tử bên cạnh hắn cảm thấy mất mặt, thức thời mà bỏ đi.
Nghe đồn Tư Không Thu Trạm trước kia cả người phát ra khí độc, thế mà hiện tại lại cưới được thê. Hơn nữa, thê tử của hắn tính tình vô cùng tốt, dung mạo lại đẹp, khiến các nữ đệ tử cũng không có can đảm dám đến tiếp cận.
Chỉ là bọn hắn không biết, cả người Tư Không Thu Trạm này đang phát ra lãnh khí, bởi vì tiểu thê tử bên cạnh hắn. Lãnh mi cau lại, hắn đã quan sát tiểu thê tử một hồi lâu, phát hiện tiểu thê tử lại nhìn về hướng Hoàng Phủ Việt liếc mắt một cái. Tay hắn càng nắm càng chặt, thiếu chút nữa liền nhịn không được, muốn tìm tên Việt vương gia kia đấu một trận.
Hoàng Phủ Việt tuy rằng cùng những người khác nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt về hướng Bùi Mạch Ninh.
Y nghĩ càng thấy ngạc nhiên, từ khi nàng nhảy xuống hồ tự sát, cả con người dường như đều thay đổi. Không chỉ có thái độ đối với y thay đổi, mà ngay cả ánh mắt nhu tình tựa nước mùa thu chỉ dùng để nhìn y cũng đã thay đổi.
Đúng rồi! Hoàng Phủ Việt trước kia từng đã gặp qua Bùi Mạch Ninh. Khi đó Bùi Mạch Ninh tuy có dùng một tấm lụa mỏng che đi khuôn mặt của mình, nhưng trong mắt của nàng lại có nhu tình khiến hắn kiêu ngạo tự phụ, đối với bất luận nữ tử dù có thế nào y đều chẳng thèm ngó tới, huống chi chỉ là một Bùi gia tiểu thư nho nhỏ.
Có người từng nói, khi cẩn thận quan sát một người, lại càng dễ dàng yêu nàng, tuy rằng y không có yêu nàng một cách khoa trương, nhưng trong lòng lại rung động, hơi thở đầy dồn dập như đang nhắc nhở y.
Úy Kỳ Dương nhìn trông có vẻ ôn hòa hơn Tư Không Thu Trạm rất nhiều, thế nhưng ả lại quên mất bản tính của Úy Kỳ Dương là như thế nào. Bọn họ dù sao cũng đã là huynh đệ bao năm, Úy Kỳ Dương khi nói chuyện luôn mang vẻ tươi cười hùa theo một chút. Cho nên, chính vào lúc ả trút bỏ y phục, quyết định hiến thân, thế nào mà lại bị tất cả đệ tử của Thự Lưu phái nhìn thấy hết.
Ả căn bản không hề nghĩ rằng, trước đó Úy Kỳ Dương kia đã đi khoe khoang với đệ tử Thự Lưu phái, nói sư phụ muốn dành tặng họ một số đồ tốt đang để trong phòng của hắn. Thế là, đám đệ tử Thự Lưu phái kia tin ngay, lập tức mò đến. Thật không ngờ bọn họ lại được nhìn thấy một màn mỹ nữ cởi áo khoe thân. Đồ tốt! Quả là đồ tốt đến không ngờ.
Tuy nói rằng ả bị bọn họ chiếm tiện nghi, nhưng thực chất địa điểm là đình viện nhà người ta, xảy ra tình huống như vậy, thanh danh sớm đã xuống dốc không phanh bởi những tên như Tân Hoài chân nhân kia, lần này các đệ tử của Thự Lưu phái có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Cái bẫy Úy Kỳ Dương giăng ra đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Công Tôn Ngọc khóc sướt mướt, muốn Úy Kỳ Dương chịu trách nhiệm, thế nhưng hắn chỉ nói một câu, mà câu nói này như một đao đâm chết ả : “ Nhìn thấy ngươi lõa đồ như vậy chính là đệ tử Thụ Lưu phái! Không tệ quá đâu! Một lúc có được nhiều tướng công như vậy, nhất đinh có thể thỏa mãn được ngươi!”.
Nghe xem, lời của hắn nói chính là nói Công Tôn Ngọc là nữ nhân thủy tính dương hoa, hay có thể nghĩ cho dù ả là đại tiểu thư của Truy Phong sơn trang thì với hoàn cảnh này cũng sẽ không ai dám lấy nàng.
Cuối cùng, Công Tôn Ngọc phải gánh một kết quả thảm thương. Công Tôn Duẫn tuy rằng đau lòng nhưng vẫn phải chịu đựng, dù sao đây cũng là kết quả do muội muội của hắn tự chuốc lấy, yêu kiều nhưng quá ngu ngốc, chạm ổ kiến lửa mà không biết. Mà có được kết quả này không phải là do Úy Kỳ Dương kia đã hạ thủ lưu tình rồi hay sao? Tự nhiên xét thấy, bọn họ dù gì cũng là huynh muội nhưng tại sao sự thông minh, tài trí của bọn họ lại hoàn toàn trái ngược?
Trừ Công Tôn Ngọc ra còn có nam tử từng đi cùng với Công Tôn Duẫn- Liêu Hùng của Đường môn cũng đến. Từ nay về sau, Lưu Vân điện luôn nghiêm gia trông giữ phòng bếp để tránh phát sinh những chuyện ăn nhầm đau bụng, vì trước kia đã từng có chuyện như vậy xảy ra.
Hoàng Phủ Viêt thân là hoàng tộc nhưng vẫn sẽ xuất hiện ở đỉnh Tử Vi. Tất cả mọi người đều biết điều đó, chỉ trừ Bùi Mạch Ninh.
Hoàng Phủ Việt không một chút thay đổi, vẫn ngạo nghễ, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập ý cười cùng với đó là khí chất quý tộc trời sinh, ngay lập tức trêu hoa ghẹo nguyệt, hấp dẫn được không ít nữ đệ tử của Tu Chân giới. Nam tử ngạo nghễ tuấn mỹ như vậy vẫn như lúc từ hôn thẳng thừng với Bùi Mạch Ninh ngay trước mặt mọi người. Biết rõ là thống khổ tại sao nữ tử vẫn gửi gắm tình cảm vào y? Tâm tình thiếu nữ sao mà khó đoán quá vậy?
Hoàng Phủ Việt nhìn đối lại ánh mắt của Bùi Mạch Ninh, sau đó tỏ thái độ không quan tâm, bưng chén trà ở trên bàn nhấp một ngụm. Từ sau khi khỏe lên, Bùi Mạch Ninh được Vân Hạc chân nhân và Vân Sấu chưởng môn vô cùng yêu thích. Rất nhiều lúc, họ tìm nàng luận bàn tài đánh cờ. Vì vốn không phải lúc nào cũng gặp được một nhân tài như nàng, Vân Sấu trưởng môn thiếu chút nữa là bái nàng làm sư phụ. Nếu không phải do Tư Không Thu Trạm mỗi ngày đều dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn họ chắcVân Sấu trưởng môn thực sự sẽ làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Bùi Mạch Ninh không khỏi cười nhẹ một tiếng. Lại có cảm giác có người đang nhìn mình, nàng ngước mắt lên nhìn, vừa vặn thấy một cặp mắt đang rực lửa. Nàng mỉm cười lạnh lùng, trước mặt là Vân Hạc chân nhân và Vân Sấu chưởng môn, y lại có thể nhìn nàng như vậy, thật đúng là quá to gan.
Đột nhiên, Bùi Mạch Ninh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hơi nhíu mày, từ đâu đưa đến mũi nàng một hương vị quen thuộc, rõ ràng là hương vị của hoa tai Lưu Quang. Trước đây, trên người của Thủy Vân, nàng cũng cầm lại một mảnh nhỏ, nàng coi đó không phải là một vấn đề quá quan trọng vì thiết nghĩ, nếu Hoàng Việt Phủ không tiếp xúc cùng với Thủy Vân thì căn bản là không có được hương vị này.
Trong lòng không khỏi giật mình, nàng không nghĩ tới một việc trùng hợp như vậy có thể sẽ phát sinh. Nàng chính vì đã quên đi sự việc này mà đã bỏ lỡ nó.
Môi mấp máy không nên lời, nàng có lẽ đã có thể khẳng định, trừ bỏ mảnh bị yêu vật kia cướp đi, mảnh nhỏ cuối cùng chắc là ở trên Hoàng Phủ Việt, đi một vòng cuối cùng lại trở về điểm khởi đầu.
Lòng bàn tay truyền đến sự đau đớn, Bùi Mạch Ninh nhìn sang khuôn mặt không chút biến đổi của Tư Không Thu Trạm, giận dữ cắn lấy đôi môi đỏ mọng của mình. Hắn cư nhiên siết chặt đôi bàn tay của nàng lại vẫn có thể giả bộ như không xảy ra chuyện gì. Tức giận quay đầu lại, lại thấy cặp phía đối diện nhất thời có chút ảm đạm, đôi mắt của Bùi Mạch Ninh chợt lóe sáng, khóe mắt hơi run, nam nhân này, nguyên lai là đang ghen.
Hoàng Phủ Việt dù sao cũng là hoàng thất, cho dù địa vị của Lưu Vân điện có cao thì hắn vẫn phải nể mặt y. Hoàng Phủ Việt đã đến, đương nhiên là phải hoan nghêng y, nhưng mà Bùi Mạch Ninh thấy như vậy lại nghĩ vì sao càng lúc càng thêm có những đôi nam nữ thân cận?
Bên kia một đôi : nữ thẹn thùng e lệ, nam liều mạng lôi kéo làm quen. Còn bên này: nữ đuổi theo nam chạy, XX phái nam tử càng làm XX phái nữ đệ tử quải chạy một cái. Chậc chậc, Úy Kỳ Dương ngồi trên ghế băng, tay cầm một đĩa hạt dưa xem say sưa ngon lành .
Bên cạnh Úy Kỳ Dương ong bướm lả lơi không ít, nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không để ý đến, chỉ nhìn chằm chằm vào các đôi đang thân cận , thỉnh thoảng còn đánh giá vài câu. Những nữ tử bên cạnh hắn cảm thấy mất mặt, thức thời mà bỏ đi.
Nghe đồn Tư Không Thu Trạm trước kia cả người phát ra khí độc, thế mà hiện tại lại cưới được thê. Hơn nữa, thê tử của hắn tính tình vô cùng tốt, dung mạo lại đẹp, khiến các nữ đệ tử cũng không có can đảm dám đến tiếp cận.
Chỉ là bọn hắn không biết, cả người Tư Không Thu Trạm này đang phát ra lãnh khí, bởi vì tiểu thê tử bên cạnh hắn. Lãnh mi cau lại, hắn đã quan sát tiểu thê tử một hồi lâu, phát hiện tiểu thê tử lại nhìn về hướng Hoàng Phủ Việt liếc mắt một cái. Tay hắn càng nắm càng chặt, thiếu chút nữa liền nhịn không được, muốn tìm tên Việt vương gia kia đấu một trận.
Hoàng Phủ Việt tuy rằng cùng những người khác nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt về hướng Bùi Mạch Ninh.
Y nghĩ càng thấy ngạc nhiên, từ khi nàng nhảy xuống hồ tự sát, cả con người dường như đều thay đổi. Không chỉ có thái độ đối với y thay đổi, mà ngay cả ánh mắt nhu tình tựa nước mùa thu chỉ dùng để nhìn y cũng đã thay đổi.
Đúng rồi! Hoàng Phủ Việt trước kia từng đã gặp qua Bùi Mạch Ninh. Khi đó Bùi Mạch Ninh tuy có dùng một tấm lụa mỏng che đi khuôn mặt của mình, nhưng trong mắt của nàng lại có nhu tình khiến hắn kiêu ngạo tự phụ, đối với bất luận nữ tử dù có thế nào y đều chẳng thèm ngó tới, huống chi chỉ là một Bùi gia tiểu thư nho nhỏ.
Có người từng nói, khi cẩn thận quan sát một người, lại càng dễ dàng yêu nàng, tuy rằng y không có yêu nàng một cách khoa trương, nhưng trong lòng lại rung động, hơi thở đầy dồn dập như đang nhắc nhở y.
/129
|