Dùng xong bữa sáng, hai người ngọt ngọt ngào ngào đi đến đại sảnh. Lúc này ở đó đã kín hết chỗ, người quen hay không quen đều chen chúc nhộn nhịp. Thấy phu thê hai người đi ra, đôi mắt của mọi người ở đây lập tức sáng lên, đua nhau chạy đến.
“Hai vị, thật sự rất cảm kích các người! Nếu như không phải có hai người tiêu diệt quái vật kia, thì có lẽ người dân Lang thành này sẽ chẳng có lấy một ngày bình an.” Nam Lãng dẫn đầu đám người đi lên phía trước chắp tay cảm tạ, trong mắt có sự nhiệt thành cùng tôn kính một chút cũng không giống như giả bộ. Nam Lãng là một thành chủ rất có lòng nên mới có thể được người kính yêu. Ông yêu mến nhân tài, ánh mắt nhìn bọn họ trừ bỏ khẩn thiết, càng có thêm sự tôn sùng, cảnh tượng tối hôm qua cả đời ông cũng khó quên.
Tư Không Thu Trạm lúc đầu tâm tình còn có vẻ tốt, nhưng lúc nhìn đến nhiều người như vậy thì sớm đã bị tiêu tan hết, lạnh lùng khẽ hừ, một chút cũng không nể mặt đám người Nam Lãng. Hắn vốn không phải làm vì bọn họ, mà vì kiều thê của hắn thôi.
Khóe miệng Bùi Mạch Ninh hơi cong lên, thấy Tư Không Thu Trạm không nể mặt ai, đành phải nhẹ nhàng cười nói: ” Chỉ là rút đao tương trợ, Thành chủ không cần khách khí như thế.”
Nhìn thấy Bùi Mạch Ninh khiêm tốn như thế, hai người không kiêu ngạo không xiểm nịnh, hoàn toàn khác Tấn Hoài chân nhân, trong lòng Nam Lãng càng thêm cảm kích, cao hứng gật đầu nói: “Tuy nói như vậy nhưng dân chúng trong thành vẫn hết sức cảm tạ ân công, còn muốn mở tiệc chiêu đãi các vị! Xin hãy nhận chút lòng thành của chúng ta.” Trong các vị đó đương nhiên cũng có cả Phong Khinh Tuyệt, và kẻ chỉ đến xem trò vui – Úy Kỳ Dương. Hắn ta đang nghiến răng nghiến lợi hận mình tại sao tối qua lại ngủ say như chết, bỏ lỡ cơ hội nhìn con Yêu Quỷ đáng ghét kia tan thành tro bụi.
Ngay cả Tần Lộc cũng nói yến hội này sẽ cử hành tại Tần gia bảo, đám người Bùi Mạch Ninh không tiện cự tuyệt đành đáp ứng. Chẳng qua trong khi bọn họ ở bên trong cao hứng ăn uống, chúc mừng yêu quái bị giết, có vài vị chủ sự cứ thích hỏi tới hỏi lui.
Bùi Mạch Ninh đấm đấm cánh tay có chút cứng ngắc. Hôm nay chỉ nhận rượu mời nhiệt tình của mọi người cũng đã đủ mệt mỏi. Tư Không Thu Trạm còn tri kỷ đi vào phòng lấy khăn nóng cho nàng, muốn giúp nàng chườm nóng một chút.
Gió mát ngày hè thổi qua, Bùi Mạch Ninh ngắm nhìn trăng tròn treo ngang trời, trong lòng có chuyện ưu sầu.
Chuyện của Yêu quỷ đã giải quyết, mảnh nhỏ của hoa tai cũng thu thập đủ, trong lòng bàn tay nắm chặt hoa tai Lưu quang sáng rọi, nhìn một chút liền thu lại, nàng còn có lý do gì để tiếp tục lưu lại nhân gian? Trách nhiệm của nàng là ở Địa phủ không thể cứ để Lục phán quan tiếp tục giúp nàng quản lí mọi chuyện được.
Thở dài, Bùi Mạch Ninh có phần phiền não.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Bùi Mạch Ninh đưa mắt nhìn thì thấy Hoàng Phủ Việt đi ra. Ánh trăng chiếu trên người y, vẫn phong thần tuấn lãng như cũ, phong thái vẫn như trước nhưng thiếu chút ngạo khí, thêm nhiều hơn vài phần thâm trầm. Giờ phút này, y đang nhìn nàng thật sâu.
“Việt Vương gia cũng tới ngắm trăng sao?” Khóe miệng Bùi Mạch Ninh khóe miệng hơi cong, có phần trào phúng hỏi. Nàng đối với y chưa từng cảm tình gì, cũng may đã hoàn toàn hợp vào thân thể này, nếu không chỉ cần khí tức thuần dương cũng khiến cho nàng chịu không nổi.
Ánh mắt Hoàng Phủ Việt khẽ động, mấp máy môi, không để ý ánh mắt kháng nghị của Bùi Mạch Ninh, ngồi thẳng xuống một chỗ cách nàng không xa.
“Ta chưa bao giờ hối hận điều gì, luôn cho rằng những gì ta làm đều là đúng. Nhưng hiện giờ nhớ đến lúc trước ta cự tuyệt hôn sự với nàng, cuối cùng ta cũng biết cái gì gọi là hối hận.” Hoàng Phủ Việt làm như không cảm nhận được ánh mắt đông lạnh của người nọ, nói thẳng.
Bùi Mạch Ninh bĩu môi. Nói như vậy có người đang ở đây sám hối sao? Chỉ tiếc người nên sám hối cũng không phải là mình!
“Phải không? Vậy thật là đáng tiếc!” Bùi Mạch Ninh lơ đễnh nói có lệ .
Hoàng Phủ Việt nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Nàng không phải là người xinh đẹp nhất nhưng lại có một loại mỹ lệ khiến người khác khó có thể bỏ qua, làm cho người càng nhìn thí càng trầm luân.
“Ninh nhi.” Hoàng Phủ Việt còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng có tiếng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến. Bùi Mạch Ninh lập tức quay đầu lại. Quả nhiên, nàng nhìn thấy Tư Không Thu Trạm cầm một cái khăn nóng đang đi tới. Ánh mắt lạnh lùng của hắn đề phòng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Việt, trong lòng hừ lạnh, nam nhân dã man này.
Bùi Mạch Ninh cười nhu hòa, quả thực phần nhu tình này cũng chỉ có lúc đối diện với nam nhân lạnh băng trước mắt này.
Sắc mặt Hoàng Phủ Việt càng thâm trầm, trong lòng không cam lòng, y kém hơn trưởng tử Tư Không gia sao? Thân phận của y không tôn quý sao? Đáng tiếc, y lại quên mất, ngay từ đầu là chính y cự tuyệt nàng.
“Vương gia có chuyện gì không?” Tư Không Thu Trạm không khách khí lạnh giọng hỏi.
Hoàng Phủ Việt bất mãn nhếch môi, cũng không nói gì, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc nhìn bọn họ, nói: “Chuyện của các ngươi đã truyền vào tai Hoàng huynh rồi! Hiện giờ bọn họ muốn các ngươi trở về Kinh đô, chuyện còn lại các ngươi trở về sẽ biết.” Kỳ thực, Hoàng huynh muốn làm cái gì, y cũng không đoán được.
Bùi Mạch Ninh lạnh lùng khẽ hừ, nàng một chút cũng không thích Hoàng Phủ Kỳ. Lúc trước chuyện của Tư Không Thu Nguyệt, Tư Không gia cũng chưa tìm bọn hắn tính sổ, bây giờ còn muốn bảo Tư Không Thu Trạm vào Hoàng cung, nghĩ cũng hay quá đi!
“Không rảnh.” Tư Không Thu Trạm thẳng thừng trả lời. Hắn đầu tiên là lấy khăn nóng cẩn thận lau hai tay cho Bùi Mạch Ninh. Lúc này muốn chườm nóng, hắn lại phát hiện muốn chườm nóng phải cởi quần áo, chần chờ một chút trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Việt đứng một bên còn chưa muốn đi, hắn tuyệt không muốn thân thể trắng nõn của nương tử mình lộ ra cho dã nam nhân này xem.
Hoàng Phủ Việt thở dài, nhìn Bùi Mạch Ninh nói: “Lần này đi, nói không chừng Hoàng huynh sẽ xóa bỏ tội danh cho Bùi gia.” Vì mua chuộc nhân tài, Hoàng huynh nhất định phải làm như vậy.
Bùi Mạch Ninh nhíu mày, trong mắt tự ngưng trọng. Chuyện này vẫn là khúc mắc trong lòng Bùi Chính Vũ, nếu thật sự có thể… Môi khẽ mấp máy, dù sao nàng cũng không lo Hoàng Phủ Kỳ sẽ làm chuyện gì, năng lực của nàng đã khôi phục không cần sợ bất luận kẻ nào làm tổn thương đến nàng.
Cuối cùng nàng vẫn gật đầu. Nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Việt cao hứng tươi cười, Tư Không Thu Trạm mất hứng, ủy khuất nhìn Bùi Mạch Ninh, tà khí trong cơ thể thiếu chút nữa lại chạy tán loạn.
“Chúng ta cũng đã đến lúc trở về thăm nương rồi.” Bùi Mạch Ninh vỗ vỗ tay hắn bày tỏ an ủi. Quan trọng nhất hắn còn không biết tin Tư Không Thu Nguyệt mất tích. Xem ra đã đến lúc trở về Kinh đô, nàng phải đi điều tra một chút chỗ Tư Không Thu Nguyệt đang ở.
Tư Không Thu Trạm nghe thấy Bùi Mạch Ninh nói như vậy, nghĩ ngợi rồi mới bất mãn gật gật đầu, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Việt. Sau khi y cao hứng bỏ đi, Tu Không Thu Trạm mới hừ lạnh một tiếng cùng Bùi Mạch Ninh trở về phòng, tính toán tiếp tục chườm nóng rồi thu thập đồ để ngày mai trở về Kinh đô. Có một số việc quả thật cũng nên giải quyết.
“Hai vị, thật sự rất cảm kích các người! Nếu như không phải có hai người tiêu diệt quái vật kia, thì có lẽ người dân Lang thành này sẽ chẳng có lấy một ngày bình an.” Nam Lãng dẫn đầu đám người đi lên phía trước chắp tay cảm tạ, trong mắt có sự nhiệt thành cùng tôn kính một chút cũng không giống như giả bộ. Nam Lãng là một thành chủ rất có lòng nên mới có thể được người kính yêu. Ông yêu mến nhân tài, ánh mắt nhìn bọn họ trừ bỏ khẩn thiết, càng có thêm sự tôn sùng, cảnh tượng tối hôm qua cả đời ông cũng khó quên.
Tư Không Thu Trạm lúc đầu tâm tình còn có vẻ tốt, nhưng lúc nhìn đến nhiều người như vậy thì sớm đã bị tiêu tan hết, lạnh lùng khẽ hừ, một chút cũng không nể mặt đám người Nam Lãng. Hắn vốn không phải làm vì bọn họ, mà vì kiều thê của hắn thôi.
Khóe miệng Bùi Mạch Ninh hơi cong lên, thấy Tư Không Thu Trạm không nể mặt ai, đành phải nhẹ nhàng cười nói: ” Chỉ là rút đao tương trợ, Thành chủ không cần khách khí như thế.”
Nhìn thấy Bùi Mạch Ninh khiêm tốn như thế, hai người không kiêu ngạo không xiểm nịnh, hoàn toàn khác Tấn Hoài chân nhân, trong lòng Nam Lãng càng thêm cảm kích, cao hứng gật đầu nói: “Tuy nói như vậy nhưng dân chúng trong thành vẫn hết sức cảm tạ ân công, còn muốn mở tiệc chiêu đãi các vị! Xin hãy nhận chút lòng thành của chúng ta.” Trong các vị đó đương nhiên cũng có cả Phong Khinh Tuyệt, và kẻ chỉ đến xem trò vui – Úy Kỳ Dương. Hắn ta đang nghiến răng nghiến lợi hận mình tại sao tối qua lại ngủ say như chết, bỏ lỡ cơ hội nhìn con Yêu Quỷ đáng ghét kia tan thành tro bụi.
Ngay cả Tần Lộc cũng nói yến hội này sẽ cử hành tại Tần gia bảo, đám người Bùi Mạch Ninh không tiện cự tuyệt đành đáp ứng. Chẳng qua trong khi bọn họ ở bên trong cao hứng ăn uống, chúc mừng yêu quái bị giết, có vài vị chủ sự cứ thích hỏi tới hỏi lui.
Bùi Mạch Ninh đấm đấm cánh tay có chút cứng ngắc. Hôm nay chỉ nhận rượu mời nhiệt tình của mọi người cũng đã đủ mệt mỏi. Tư Không Thu Trạm còn tri kỷ đi vào phòng lấy khăn nóng cho nàng, muốn giúp nàng chườm nóng một chút.
Gió mát ngày hè thổi qua, Bùi Mạch Ninh ngắm nhìn trăng tròn treo ngang trời, trong lòng có chuyện ưu sầu.
Chuyện của Yêu quỷ đã giải quyết, mảnh nhỏ của hoa tai cũng thu thập đủ, trong lòng bàn tay nắm chặt hoa tai Lưu quang sáng rọi, nhìn một chút liền thu lại, nàng còn có lý do gì để tiếp tục lưu lại nhân gian? Trách nhiệm của nàng là ở Địa phủ không thể cứ để Lục phán quan tiếp tục giúp nàng quản lí mọi chuyện được.
Thở dài, Bùi Mạch Ninh có phần phiền não.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Bùi Mạch Ninh đưa mắt nhìn thì thấy Hoàng Phủ Việt đi ra. Ánh trăng chiếu trên người y, vẫn phong thần tuấn lãng như cũ, phong thái vẫn như trước nhưng thiếu chút ngạo khí, thêm nhiều hơn vài phần thâm trầm. Giờ phút này, y đang nhìn nàng thật sâu.
“Việt Vương gia cũng tới ngắm trăng sao?” Khóe miệng Bùi Mạch Ninh khóe miệng hơi cong, có phần trào phúng hỏi. Nàng đối với y chưa từng cảm tình gì, cũng may đã hoàn toàn hợp vào thân thể này, nếu không chỉ cần khí tức thuần dương cũng khiến cho nàng chịu không nổi.
Ánh mắt Hoàng Phủ Việt khẽ động, mấp máy môi, không để ý ánh mắt kháng nghị của Bùi Mạch Ninh, ngồi thẳng xuống một chỗ cách nàng không xa.
“Ta chưa bao giờ hối hận điều gì, luôn cho rằng những gì ta làm đều là đúng. Nhưng hiện giờ nhớ đến lúc trước ta cự tuyệt hôn sự với nàng, cuối cùng ta cũng biết cái gì gọi là hối hận.” Hoàng Phủ Việt làm như không cảm nhận được ánh mắt đông lạnh của người nọ, nói thẳng.
Bùi Mạch Ninh bĩu môi. Nói như vậy có người đang ở đây sám hối sao? Chỉ tiếc người nên sám hối cũng không phải là mình!
“Phải không? Vậy thật là đáng tiếc!” Bùi Mạch Ninh lơ đễnh nói có lệ .
Hoàng Phủ Việt nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Nàng không phải là người xinh đẹp nhất nhưng lại có một loại mỹ lệ khiến người khác khó có thể bỏ qua, làm cho người càng nhìn thí càng trầm luân.
“Ninh nhi.” Hoàng Phủ Việt còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng có tiếng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến. Bùi Mạch Ninh lập tức quay đầu lại. Quả nhiên, nàng nhìn thấy Tư Không Thu Trạm cầm một cái khăn nóng đang đi tới. Ánh mắt lạnh lùng của hắn đề phòng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Việt, trong lòng hừ lạnh, nam nhân dã man này.
Bùi Mạch Ninh cười nhu hòa, quả thực phần nhu tình này cũng chỉ có lúc đối diện với nam nhân lạnh băng trước mắt này.
Sắc mặt Hoàng Phủ Việt càng thâm trầm, trong lòng không cam lòng, y kém hơn trưởng tử Tư Không gia sao? Thân phận của y không tôn quý sao? Đáng tiếc, y lại quên mất, ngay từ đầu là chính y cự tuyệt nàng.
“Vương gia có chuyện gì không?” Tư Không Thu Trạm không khách khí lạnh giọng hỏi.
Hoàng Phủ Việt bất mãn nhếch môi, cũng không nói gì, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc nhìn bọn họ, nói: “Chuyện của các ngươi đã truyền vào tai Hoàng huynh rồi! Hiện giờ bọn họ muốn các ngươi trở về Kinh đô, chuyện còn lại các ngươi trở về sẽ biết.” Kỳ thực, Hoàng huynh muốn làm cái gì, y cũng không đoán được.
Bùi Mạch Ninh lạnh lùng khẽ hừ, nàng một chút cũng không thích Hoàng Phủ Kỳ. Lúc trước chuyện của Tư Không Thu Nguyệt, Tư Không gia cũng chưa tìm bọn hắn tính sổ, bây giờ còn muốn bảo Tư Không Thu Trạm vào Hoàng cung, nghĩ cũng hay quá đi!
“Không rảnh.” Tư Không Thu Trạm thẳng thừng trả lời. Hắn đầu tiên là lấy khăn nóng cẩn thận lau hai tay cho Bùi Mạch Ninh. Lúc này muốn chườm nóng, hắn lại phát hiện muốn chườm nóng phải cởi quần áo, chần chờ một chút trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Việt đứng một bên còn chưa muốn đi, hắn tuyệt không muốn thân thể trắng nõn của nương tử mình lộ ra cho dã nam nhân này xem.
Hoàng Phủ Việt thở dài, nhìn Bùi Mạch Ninh nói: “Lần này đi, nói không chừng Hoàng huynh sẽ xóa bỏ tội danh cho Bùi gia.” Vì mua chuộc nhân tài, Hoàng huynh nhất định phải làm như vậy.
Bùi Mạch Ninh nhíu mày, trong mắt tự ngưng trọng. Chuyện này vẫn là khúc mắc trong lòng Bùi Chính Vũ, nếu thật sự có thể… Môi khẽ mấp máy, dù sao nàng cũng không lo Hoàng Phủ Kỳ sẽ làm chuyện gì, năng lực của nàng đã khôi phục không cần sợ bất luận kẻ nào làm tổn thương đến nàng.
Cuối cùng nàng vẫn gật đầu. Nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Việt cao hứng tươi cười, Tư Không Thu Trạm mất hứng, ủy khuất nhìn Bùi Mạch Ninh, tà khí trong cơ thể thiếu chút nữa lại chạy tán loạn.
“Chúng ta cũng đã đến lúc trở về thăm nương rồi.” Bùi Mạch Ninh vỗ vỗ tay hắn bày tỏ an ủi. Quan trọng nhất hắn còn không biết tin Tư Không Thu Nguyệt mất tích. Xem ra đã đến lúc trở về Kinh đô, nàng phải đi điều tra một chút chỗ Tư Không Thu Nguyệt đang ở.
Tư Không Thu Trạm nghe thấy Bùi Mạch Ninh nói như vậy, nghĩ ngợi rồi mới bất mãn gật gật đầu, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Việt. Sau khi y cao hứng bỏ đi, Tu Không Thu Trạm mới hừ lạnh một tiếng cùng Bùi Mạch Ninh trở về phòng, tính toán tiếp tục chườm nóng rồi thu thập đồ để ngày mai trở về Kinh đô. Có một số việc quả thật cũng nên giải quyết.
/129
|