Qua một đoạn thời gian dài vẫn không thấy bên phía Bạch Phủ có động tĩnh gì, an tĩnh tới mức phảng phất giống như Bạch Lâm chưa từng tỉnh lại.
Ăn Tết đã qua hơn hai tháng, trong nhà cũng đã bắt đầu gieo giống lương thực cho vụ mùa mới. Bấy giờ đất trồng sạch sẽ không có cỏ dại, mạ mới mọc cũng chẳng cần bón phân thành ra đây là khoảng thời gian các nàng rãnh rỗi không có chuyện gì để làm. Mỗi ngày Sở Ngu giết heo xong đều trở về nhà, thời gian dư lại nàng liền bồi tức phụ và tiểu hài tử, ngày tháng trôi qua trông cũng thật thích ý.
Tháng tám năm nay chính là thời gian diễn ra kì thi Hương, Bạch Phúc Hồng muốn đi Vĩnh Châu dự thi. Nếu muốn về sau mọi chuyện diễn ra ổn thỏa thì bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ là vừa.
Bạch lão gia cho người đi một chuyến tới mời Sở Ngu, lần này hắn nói thẳng về chuyện thân thể của Bạch Phúc Hồng ốm yếu. Đến ngày đi thi tuy có gã sai vặt theo hầu nhưng trên đường đi trải qua nơi hoang sơ hẻo lánh e rằng không tránh khỏi sơ xuất, bảo nàng nếu có thời gian trống thì đến nhà dạy cho thiếu gia vài chiêu thức cường thân kiện thể.
Sở Ngu nghe xong thỉnh cầu của Bạch lão gia, nàng suy nghĩ vài giây rồi uyển chuyển từ chối.
- Lão gia, loại quyền cước công phu ta học trước kia khả năng ứng biến tác dụng không lớn. Hơn nữa năm xưa ta huấn luyện ở quân doanh đều là chiêu thức tuyệt sát, mục đích chuyên lấy tính mạng người khác, là đấu pháp đồng quy vu tận nên không thích hợp cho thiếu gia luyện tập. Nếu người không yên tâm có thể tìm đến võ quán lúc nhỏ ta từng học, võ sư ở nơi đó thực lực chẳng thể khinh thường, để bọn họ dạy dỗ đồng thời cũng coi như rèn luyện khả năng quan sát của thiếu gia.
Nhìn Sở Ngu lưu loát dứt khoát từ chối, Bạch Lâm tuy trên mặt giữ nguyên nét tươi cười nhưng trong thâm tâm lại không cao hứng.
Lý do Sở Ngu nói ra xác thực không phải giả nhưng bên trong vẫn còn một nguyên nhân khác, loại công phu giáo thụ này khi truyền dạy khó tránh được việc tiếp xúc thân thể. Tưởng tượng ở nhà có bình dấm chua mà mình còn tự rước lấy phiền toái, lối thoát duy nhất để cứu bản thân đó chính là trực tiếp cự tuyệt.
Kể từ đó Sở Ngu bắt đầu cảm thấy từ lúc Bạch lão gia tỉnh lại cho tới bây giờ nàng vẫn chưa giúp đỡ được gì, trong lòng nhịn không được có chút áy náy.
Nàng chỉ ngóng trông yêu cầu tiếp theo của lão gia, nếu không cần tiếp xúc với Bạch Phúc Hồng thì càng tốt, mặt khác dù yêu cầu có tốn thời gian hay tốn công tốn sức đối với nàng cũng không phải việc gì khó.
Chuyện đồng án trong nhà không còn gì để làm, lâu lắm mới có được sự thanh nhàn Sở Ngu liền muốn đem mộ phần của phụ thân dời đến thôn Phù Dung.
Nàng nói trước với Bạch lão gia và đối phương cũng đã vui vẻ đáp ứng, hắn chỉ hỏi nàng trước khi mất phụ thân có để lại di vật tỷ như ngọc bội, nhẫn hoặc lệnh bài linh tinh gì đó hay không. Nếu có thì trước khi di chuyển mộ phải đem những vật ấy bỏ vào trong bốn cái bình rồi đặt xuống bốn góc huyệt mộ mới đào nhằm mục đích cầu thế phong thủy tứ bình bát ổn, vạn vô nhất thất.
Thú thật Sở Ngu chưa từng nghe qua cách nói như vậy, bất quá đối với những việc này nàng hiểu biết rất ít. Lúc trước khi khởi công xây nhà người ta yêu cầu nàng chuẩn bị một đống đồ vật tế lễ, cơ hồ tất cả đều do hai vợ chồng Lưu Hừ hỗ trợ và chỉ bảo cho nàng.
Từ nãy đến giờ Bạch Lâm luôn mãi cùng nàng xác nhận chuyện tín vật làm nàng có chút sửng sốt.
- Lão gia, ta nhớ rõ cha ta có một khối ngọc bội, hàng năm ông ấy luôn mang theo bên người. Cơ mà trước khi ta đi phục binh cha ta vẫn còn sống ở Bạch phủ, chỉ sau khi ta đi rồi ông ấy mới rời khỏi huyện Nhạc Sơn. Quả thật nếu có di vật chắc hẳn thứ ấy vẫn còn nằm đâu đó trong phủ trạch này.
- Có khi nào hắn mang về quê nhà hay không?
- Tuyệt đối không có khả năng, ngôi nhà năm đó đã sớm trở thành một mảnh phế tích, nhiều năm không người cư trú. Lúc ta xây nhà có cùng thợ sửa sang lại, nếu thật sự có tín vật ta chắc chắn sẽ phát hiện.
Bạch Lâm nghe xong liền cau mày, trong giây lát hắn lại nhàn nhạt cười cười.
- Không sao, nếu tìm không thấy thì thôi, nhà cũ trước kia hắn có lưu lại quần áo chỉ là từ ngày hắn dọn đi cũng chưa từng quay trở lại đây, vì vậy hiện tại ta không còn giữ thứ gì từ hắn. Ta cứ tưởng ngươi còn giữ tín vật của hắn, nếu còn thì nghi thức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sở Ngu nghĩ mãi cũng nghĩ không ra phụ thân lưu lại thứ gì, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu chịu thua.
Như vậy Bạch Lâm cũng chỉ có thể từ bỏ.
Sau đó họ tìm một vị tiên sinh biết xem phong thủy huyệt mộ để ông ta chọn ngày lành tháng tốt, tiếp theo thỉnh vài vị đạo sĩ và hòa thượng diễn tấu sáo và trống suốt cả một ngày mới xem như chuyện này xong xuôi. Sở Ngu và thê tử có mặt trong suốt quá trình diễn ra nghi lễ, hai người nhìn nấm mộ mới và tấm bài vị mới mà lòng bồi hồi không thôi.
Bầu không khí ở hai nơi hoàn toàn không giống nhau, phía Sở Ngu nhà cửa yên tĩnh hoà thuận còn hậu viện nhà họ Bạch lại có thái độ khác thường. Nhiều ngày nay đã có không ít người lui tới nơi này, Bạch Lâm đã liên hệ với các địa phương khác nhau để chuẩn bị khai trương cửa hàng mới, thậm chí còn tìm tới chưỡng quầy cùng tiểu nhị trước kia, triệu tập được một lượng lớn nhân công.
Mặc dù mấy ngày này cửa hàng đang được tu sửa nhưng Bạch Lâm vẫn mặt ủ mày chau, dường như có vấn đề gì đó khó giải quyết lắm.
Đêm đó trăng lên đầu liễu, trong phủ có một vị khách đến viếng thăm mà người này lại còn là người quen. Bạch Phúc Hồng thấy cữu cữu bước vào cửa liền lên tiếng gọi hắn nhưng lại bị phụ thân đuổi ra ngoài, hiện giờ kì hạn cấm túc đã qua hắn cũng chẳng cần phải ở trong nhà. Kì thật lúc trời chạng vạng hắn nhận được một lời nhắn, có người mời hắn đến phụ cận quán trà hội họp, nói có một bí mật muốn cùng hắn thương lượng.
Từ sau khi Bạch gia chuyển nhà thì đây là lần thứ hai Đinh Khải tới cửa, lần đầu tiên là vào buổi tối lúc Bạch Lâm mới vừa thức tỉnh, hôm ấy vừa vặn là đêm mùng một của năm mới.
Nhìn khoảnh sân chật chội trước mặt, Đinh Khải nhịn không được có ý khinh thường.
- Hiện giờ nhà họ Lưu từng bước ép sát, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Nếu như ta đoán không sai thì năm năm trước Thiên Hương phủ của ngươi cũng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng hao tổn, mặt khác vào đầu năm nay cửa tiệm cũng lâm vào tình trạng thu không đủ chi. Không cần bói cũng biết đến cuối năm nay Thiên Hương phủ chắc chắn sụp đổ, ngươi nói xem ta nói có phải hay không?
Bạch Lâm bây giờ cực kì tương phản với dáng vẻ ôn tồn lễ độ thuở xa xưa, ánh mắt sắc bén của hắn bức Đinh Khải không còn đường lui.
Đinh Khải im lặng không nói gì cũng chẳng buồn phản bác, xem như cam chịu từng lời nói của đối phương.
- Nếu năm đó ta có thể cứu ngươi một lần thì bây giờ nếu mọi chuyện thuận lợi, tất nhiên ta cũng thừa sức cứu ngươi thêm một lần nữa.
Bạch Lâm ung dung chấp tay sau lưng.
Đinh Khải tự nhiên không nghi ngờ tính xác thực của lời đề nghị này, suy cho cùng Bạch Lâm vẫn là dân buôn bán, hắn có thủ đoạn riêng của hắn. Bằng không ở huyện Nhạc Sơn gia sản của nhà họ Bạch cũng không nổi danh lâu như vậy, chỉ là.........
- Đinh Khải a Đinh Khải, ngươi còn do dự cái gì, ngươi vẫn cho rằng sự tình năm đó ngươi có thể phủi sạch những chuyện có liên can tới mình hay sao? Có một số việc giống như tên đã lắp vào cung, một khi đã bắn đi thì vô pháp quay đầu lại. Nói đi cũng phải nói lại, phú quý hiểm trung cầu, mấy năm nay nếu ngươi an an ổn ổn lui về thủ vững gia nghiệp thì bây giờ đâu có đi đến bước đường cùng như thế này.
Yết hầu của Đinh Khải có chút khô khốc, tâm tư hắn độc ác không sai nhưng những việc tàn nhẫn hay chuyện liên quan tới mạng người từ trước đến nay mỗi khi đưa ra quyết định hắn luôn do dự. Nếu hắn nhẫn tâm hơn một chút, ngoan độc hơn một chút thì Thiên Hương phủ bây giờ sẽ không biến thành cái dạng này.
Bạch Lâm thấy hắn trong bộ dạng này thì không khỏi có chút thất vọng.
- Ngươi có thể ở nhà đắn đo, tiếp tục dùng Vương thị để uy hiếp muội muội và cháu trai của ngươi.
Đinh Khải cúi đầu, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn không biết vì sao Bạch Lâm nằm trên giường gần chín năm, bây giờ tỉnh dậy tuy thân thể đơn bạc lại vẫn như cũ khống chế hết thảy tự tin và khí tràng, ngay cả mình đều nhịn không được hướng về hắn cúi đầu yếu thế.
- Để A Hồng cưới nữ nhi nhà họ Lưu chẳng lẽ không phải là một diệu kế hay sao?
Đinh Khải vẫn cố chấp nói ra kế sách của mình, bởi lẽ đây là phương pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra.
Lúc trước nhà họ Bạch đột nhiên đến Lưu phủ cầu thân, tất cả chuyện này đều là chủ ý của hắn.
- Diệu kế cái gì mà diệu kế, hiện tại Lưu Hừ bất quá mới hơn bốn mươi tuổi, nhìn bề ngoài hắn có vẻ ổn trọng nhưng trên thực tế sau lưng lại có rất nhiều thủ đoạn không thể khinh thường. Hơn nữa Lưu gia tuyên bố với ngoại nhân muốn chiêu con rể mà Bạch gia thì chỉ có một mình Hồng nhi. Giả sử chuyện này mà thành ngươi cảm thấy A Hồng có khả năng khống chế quyền hành ở Lưu gia và nắm được bí quyết của tửu lầu hay không? Ngươi chớ quên Lưu Hừ vẫn còn một nữ nhi thân sinh và một nhi tử.
Đinh Khải nghe vậy nháy mắt bị doạ cho nhảy dựng.
- Tỷ phu, ngươi làm sao biết được việc này?
- Ngươi đừng thắc mắc tại sao ta biết, tóm lại con đường này đi không thông. Ngươi đừng suốt ngày khuyến khích Hồng nhi lượn lờ trước mặt Lưu Niệm Niệm nữa.
Đinh Khải xoa xoa nếp nhăn trên trán, cắn chặt răng nói:
- Một khi đã như vậy, sau này cứ làm theo lời tỷ phu nói đi.
____________________
Bạch Phúc Hồng sau khi ra khỏi nhà liền đi thẳng tới quán trà, chỉ là hắn ở trong quán trà đợi nửa ngày trời cũng chưa thấy được người có vẻ muốn tìm hắn. Cho đến khi hắn ra khỏi cửa mới nhìn thấy gần quán trà có một nam nhân râu ria xồm xoàm đương ngồi trên ghế đá, đến gần mới thấy hoá ra là người đã lâu không gặp, Mộc Không Thanh.
Tự sau cái lần bị Bạch Phúc Hồng đả thương chân phải thì Mộc Không Thanh bị phụ huynh kéo về nhà, vốn tưởng rằng sau khi chân hồi phục hắn sẽ tiếp tục đến học viện niệm thư nhưng từ đó tới nay vẫn luôn không thấy bóng người. Sau này lại nghe nói hắn thôi học, không biết trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này thấy hắn đầu tóc bù xù ngồi ở dưới gốc cây, bộ dáng mười phần giống hệt lệ quỷ doạ Bạch Phúc Hồng xém chút nhảy dựng.
Nhìn nhìn bốn phía thấy chẳng có ai, lúc này mới đi về phía hắn hỏi:
- Ê, là ngươi tìm ta sao?
- Ừ!!
Thanh âm của Mộc Không Thanh âm lãnh dị thường.
- Có chuyện gì thì mau nói đi.
Bạch Phúc Hồng có chút mất kiên nhẫn, tổng thể hắn cảm thấy trên người của Mộc Không Thanh có mùi xú uế khiến người ta thấy không thoải mái.
- Ngươi cho tiền ta trước đã.
Chẳng nói hai lời hay vòng vo tam quốc, Mộc Không Thanh đi thẳng vào vấn đề chính.
Bạch tiểu thiếu gia lập tức trở nên khó chịu.
- Thích nói hay không thì tùy, ta đây chẳng quan tâm.
Nói xong xoay người làm bộ muốn đi.
- Chậm đã..... Chuyện có liên quan tới Lưu Niệm Niệm, ngươi muốn nghe hay không?
Mộc Không Thanh tận lực che giấu nội tâm đang hoảng loạn.
Từ ngày hai chân bị gãy hắn hoàn toàn trở thành một phế nhân, không có cách nào tiếp tục tham gia khoa cử. Bây giờ mặt mày bị phá tướng, chẳng ai rãnh rỗi thỉnh tú tài tàn phế về làm công, giả sử có về nhà thì hắn cũng không có cách nào ra đồng làm ruộng, thậm chí Mộc lão hán còn đem hắn và Mộc mẫu đuổi ra khỏi nhà. Mấy ngày gần đây mẹ con hai người phải tá túc ở miếu thổ địa, dựa vào tiền cùng ít đồ ăn thừa do Mộc mẫu xin về sống tạm qua ngày. Đột nhiên hôm nay hắn nhớ ra còn có một việc có thể kiếm ra tiền, vì thế Mộc Không Thanh liền cho tên khất cái một văn tiền rồi nhờ hắn đem mình tới chỗ này.
Giờ Bạch Phúc Hồng muốn đi há có thể không cho hắn hoảng hốt.
Cũng may Bạch Phúc Hồng vừa nghe tới ba chữ Lưu Niệm Niệm, bước chân lập tức dừng lại.
Trình trạng trong nhà bây giờ không được tốt, dù phụ thân đã hồi tỉnh nhưng trong phút chốc làm sao có thể kiếm ra nhiều tiền như xưa kia được. Chính bản thân của hắn tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có mấy trăm văn tiền mà thôi.
Hơn nữa tới đây học viện sẽ tổ chức thi khảo sát, qua vài lần như vậy Bạch Phúc Hồng phát hiện trước kia mình đánh giá quá cao năng lực của bản thân. Dựa vào thực lực trước mắt, muốn đứng nhất kì thi trung cấp cơ hồ là không có khả năng.
Dựa vào chuyện tham gia khoa cử để đỗ đạt công danh, dù có học tập gian khổ mười năm cũng chưa chắc có thể thành.
Ý thức được điểm này, hơn nữa sức khỏe của phụ thân cũng chưa thể khoẻ nhanh như vậy. Bạch Phúc Hồng nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần, hắn cứ luôn cân nhắc mãi, chờ đợi một khả năng hoang đường chi bằng nghe theo lời cữu cữu, cưới Lưu Niệm Niệm bắt lấy Lưu gia.
Hơn nữa bây giờ không nói tới toàn bộ người ở huyện Nhạc Sơn, thậm chí là toàn tỉnh Vĩnh Châu không ai là không biết Lưu Hừ, không ai là không biết Ngũ Vị Thực Cư, chi nhánh của tửu lầu này đã phân bố tới những châu huyện khác. Nếu mình có thể trở thành con rể của nhà họ Lưu, so với chuyện gian khổ học hành tận bảy tám năm trời chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ như thế liền dừng bước chân.
- Lưu Niệm Niệm có bí mật gì?
- Ngươi đưa bạc trước ta mới nói.
Đôi mắt của Mộc Không Thanh gắt gao nhìn chằm chằm vào túi tiền treo ở bên hông của đối phương.
- Gần đây tiền tiêu vặt của ta chỉ có năm trăm văn tiền, ta đây không có bạc.
Bạch Phúc Hồng tung tới tung lui túi tiền trên tay.
- Vậy ngươi có muốn nghe hay không?
- Ngươi muốn bao nhiêu bạc?
- Mười lượng.
- Sao ngươi không đi ăn cướp đi cho nhanh, tiền tiêu vặt một năm của ta chưa tới mười lượng bạc, ngươi bảo ta đi nơi nào kiếm ra mười lượng bạc đưa cho ngươi.
Mộc Không Thanh cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nếu thật sự trở thành con rể Lưu gia, mười lượng này đối với ngươi chỉ là chuyện nhỏ.
Tuy là nói như vậy nhưng tình hình bây giờ bát tự của Lưu Niệm Niệm và hắn còn chẳng xem được nói gì đến chuyện khác. Bạch Phúc Hồng là người tự phụ nhưng cũng không phải là người không có đầu óc.
- Ta nhiều nhất chỉ có hai lượng bạc, ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi.
Mộc Không Thanh ban đầu đề ra kế hoạch chẳng tính toán mình phải nhận được bao nhiêu bạc, chẳng qua cao hứng mà hét giá thôi. Tuy rằng hai lượng cách mục tiêu vừa đề ra khá nhiều nhưng ít ra hắn có thể xài được một đoạn thời gian.
Bắt được túi bạc vào tay, cất thật kĩ rồi hắn mới nói:
- Lưu Niệm Niệm không phải nữ nhi thân sinh của Lưu Hừ.
Bạch Phúc Hồng phút chốc trợn to hai mắt.
- Ngươi nói cái gì!?
- Lưu Niệm Niệm không phải nữ nhi của Lưu Hừ, Mộc Đinh Hương tiểu thê tử của Sở Ngu mới là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Lưu.
- Ngươi ăn nói bậy bạ!!
Bạch Phúc Hồng thẹn quá hóa giận, người mình tốn công theo đuổi thời gian dài lại không phải là con ruột của Lưu Hừ, kia chẳng phải là tốn công vô ích hay sao.
- Mộc Đinh Hương không phải muội muội của ngươi ư?
- Hài tử hai nhà bị tráo đổi, Lưu Niệm Niệm mới là muội muội ruột của ta.
- Vậy ta nên cưới ai đây?
- Này không phải vấn đề ta cần suy xét, tóm lại ta đã nói chân tướng cho ngươi biết những chuyện khác ta đây liền mặc kệ. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, tuy rằng bây giờ Lưu Hừ sủng ái Lưu Niệm Niệm nhưng ai có thể đảm bảo hắn sẽ đem sản nghiệp giao hết cho nàng ta. Nói không chừng Lưu Niệm Niệm chỉ là một tấm bia ngắm mà hắn dùng để quét sạch chướng ngại vật cho nữ nhi của mình, ngươi chớ nên làm mấy việc dã tràng xe cát.
Mộc Không Thanh cười lạnh, nhắc nhở vài câu cảnh tỉnh đối phương.
Lúc này đầu óc của Bạch Phúc Hồng thực loạn, kế hoạch lúc trước hắn đề ra là cưới Lưu Niệm Niệm về làm chính thất rồi sau đó đem Sở Ngu về làm tiểu thiếp. Giờ khi không lòi ra thêm một Mộc Đinh Hương, nhất thời hắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cữu cữu đã đáp ứng giúp hắn thu phục Lưu Niệm Niệm. Về phần Sở Ngu, từ sau khi phụ thân tỉnh lại nàng ấy cần mẫn chạy tới Bạch Phủ nhiều hơn, vả lại nhiều lần hắn cũng nghe phụ thân khen nàng ấy. Nếu mình đi tìm phụ thân nói ra ý định nạp Sở Ngu làm thiếp, có lẽ khả năng đồng ý sẽ tương đối cao.
Khổ nỗi nữ nhân hắn yêu lại cưới Mộc Đinh Hương, chả biết nữ nhân với nữ nhân có thể phát sinh cái gì được chứ, này không phải là trò cười hay sao?
Giờ có thêm sự xuất hiện của Mộc Đinh Hương nhất thời khiến hắn lưỡng lự, cứ thế hắn đi tới đi lui mấy bận vẫn như cũ không có đầu mối.
Bỗng nhiên hắn chợt nhớ ra khi hắn đi khỏi nhà cữu cữu cũng vừa đến, trước mắt chỉ có thể đem chuyện này thương lượng với ông ta, cơ mà chẳng biết hắn đã đi chưa. Bạch Phúc Hồng nghĩ vậy lập tức xoay người chạy thẳng về nhà.
Thấy Bạch Phúc Hồng đi rồi, lát sau Mộc Không Thanh mới hướng về phía sau thân cây đại thụ nói:
- Xuất hiện đi, cõng ta trở về được rồi.
Theo sao âm thanh là bóng dáng một tên nam tử mặc trên người bộ quần áo lam lũ rách rưới, người này đúng là tên ăn mày đã đem hắn tới đây. Nghĩ mà xem, hắn là nam tử thành niên Mộc mẫu làm gì có sức nâng hắn đến chỗ này, hắn muốn di chuyển không thể không nhờ một trong số những tên ăn mày cùng cư trú trong miếu.
Ai ngờ tên nam tử này lại cướp đoạt số bạc hắn cầm trên tay, đã vậy còn đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất rồi xoay người bỏ chạy.
Trong bóng đêm chỉ để lại tiếng kêu khóc cuồng loạn của Mộc Không Thanh.
Mà hết thảy những chuyện này đều thu hết vào mắt một nữ nhân mặc phục sức bộ khoái ngồi ở lầu hai của quán trà...
_____________________
Từ sau khi Lưu Niệm Niệm được Lưu Hừ bồi dưỡng, dạo gần đây nàng cũng chậm rãi tiếp nhận việc kinh doanh sản nghiệp của nhà họ Lưu nhưng thương trường sâu không lường được. Muốn gia nghiệp hưng thịnh sinh ý phát triển cần phải thông hiểu phương pháp cùng đạo lí, muốn trở nên vững chắc nàng cần phải nỗ lực học tập gấp đôi người bình thường.
Hiện giờ nàng đã rơi vào cảnh đẹp, chuyện lặt vặt không cần Lưu Hừ đích thân ra mặt xử lý hắn liền ném hết cho nàng, kể từ đó nàng càng có vẻ bận rộn.
Tựa như hôm nay, tận khi phố xá lên đèn nàng mới rời khỏi cửa hàng, giống với mọi khi ngồi xe ngựa trở về nhà.
Khi xe ngựa đi được nửa đường thì bị ngăn lại, tiếp theo bên ngoài có tiếng người lạ nói chuyện.
- Lão gia nhà ta muốn thỉnh Lưu đại tiểu thư đến gặp mặt một lát.
Nếu là dĩ vãng Lưu Niệm Niệm nhất định sẽ không để ý tới mấy lời mời kiểu này nhưng bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng dần minh bạch được một số đạo lí. Có một số chuyện không phải ngươi muốn trốn thì có thể trốn, thay vì hèn nhát trốn tránh chi bằng trực tiếp ra mặt giải quyết thẳng một lần.
Nhìn nam nhân đa mưu túc trí đối diện, Lưu Niệm Niệm nhẹ nhấp một ngụm trà rồi mới hỏi.
- Không biết Đinh lão bản mời ta đến đây chẳng hay là có chuyện gì quan trọng.
- Tự nhiên là có việc muốn hợp tác với ngươi.
- Không biết giữa hai nhà Đinh Lưu chúng ta có chuyện gì tốt để chúng ta phải hợp tác cùng nhau làm.
Lưu Niệm Niệm cười cười, nhìn sơ qua không chút lép vế.
- Đương nhiên không phải hai nhà Đinh Lưu mà là ta muốn chỉ hai người chúng ta hợp tác.
- Đinh lão bản nếu không ngại thì xin mời nói thẳng.
- Niệm Niệm tiểu thư nói vậy chắc đã biết rõ thân thế của chính mình đi?
Trái với Lưu Niệm Niệm, Đinh Khải cười đến có chút cao thâm khó đoán.
- Ta quả thật không biết lời này của Đinh lão bản là có ý gì.
Đến lúc này trên mặt của nàng cũng không có quá nhiều dao động.
- Chúng ta không vòng vo nữa, nói trắng ra đi. Năm đó nếu không có ta ắt cũng sẽ không có Niệm Niệm tiểu thư vinh hoa phú quý của ngày hôm nay. Ta thật ra chẳng phải muốn ngươi hiệp ân báo đáp ta làm gì nhưng hiện tại thân thế của ngươi đã bị người nhà họ Lưu biết được. Trước mắt Lưu Hừ bày ra tư thái như vậy, ngươi sẽ không thật sự cho rằng hắn sẽ giao toàn bộ gia nghiệp cho ngươi quản lí đấy chứ?
Lưu Niệm Niệm không biết sự kiện trộm long tráo phụng năm ấy là do Đinh Khải xúi giục, giờ nghe hắn nói ra trong lòng nàng có hơi chút chấn động nhưng nàng không nói tiếng nào, nàng chọn cách im lặng nghe hắn nói tiếp.
- Lưu Hừ cất công diễn trò như vậy đơn giản chỉ muốn đẩy ngươi ra trước đầu sóng ngọn gió để ngươi giúp hắn đánh ra một mảnh gia nghiệp. Hắn đối đãi tốt với ngươi e rằng chỉ đang lừa dối ngươi mà thôi, một khi ngươi hết giá trị lợi dụng hắn lại đem ngươi đá văng ra rồi sau đó đem gia nghiệp ngươi cất công gây dựng tự tay truyền lại cho nữ nhi ruột thịt của mình. Kỳ thật ngẫm lại liền biết, có cha mẹ nào trong thiên hạ thật lòng đối xử với hài tử không phải con ruột của mình đâu, ngươi thấy ta nói có đúng không??
Đinh Khải vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lưu Niệm Niệm, nhìn đối phương tâm tình bất định mà đôi mắt như lạc trong sương mù hắn liền cho rằng nàng đã bị thuyết phục. Hai ngày trước Bạch Phúc Hồng chạy tới hỏi hắn phải làm thế nào bây giờ, tùy rằng việc thiên kim thật giả là do một tay hắn thúc đẩy nhưng do không biết rõ ràng mục đích của Lưu Hừ nên đành án binh bất động. Giờ xem ra nếu hắn có thể nắm được Lưu Niệm Niệm trong lòng bàn tay, nói không chừng đây là mấu chốt khiến hắn thâu tóm được tất cả, tính ra biện pháp này tốt đấy chứ..
Tuy rằng hôm qua hắn vừa đáp ứng Bạch Lâm không tiếp tục xúi giục Bạch Phúc Hồng đi tìm Lưu Niệm Niệm dẫu vậy hắn vẫn cực kỳ không phục, nghĩ mãi cuối cùng hắn quyết định tới thăm hỏi rồi dò xét tâm ý của Lưu Niệm Niệm. Vạn nhất chuyện tác hợp đôi trẻ này mà thành, kia chẳng phải là dệt hoa trên gấm hay sao?
Dựa vào phản ứng của Lưu Niệm Niệm lúc này Đinh Khải liền cảm thấy cách nói của mình làm nàng ta dao động, hắn có chút đắc ý dào dạt, ngạo mạn nói:
- Đương nhiên ta sẽ không để ngươi đơn đả độc đấu, cháu ngoại trai Bạch Phúc Hồng của ta lớn lên là người tuấn tú lịch sự, một khi hắn trở thành rể cưng của nhà họ Lưu thì sợ gì không ai giúp ngươi. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, ta lại không ham sản nghiệp của ngươi, mục đích chính của ta chỉ cần đánh bại Lưu Hừ, tiền bạc vẫn là của ngươi.
Lưu Niệm Niệm trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, trước kia phụ thân từng nói trên thương trường ngươi lừa ta gạt thủ đoạn thâm hiểm kiểu nào cũng có, đúng là không tự nhiên mà phụ thân nói với nàng như vậy.
Nàng làm bộ như đang suy tư, sau đó lựa lời kéo dài thời gian.
- Sự tình quan trọng, trong khoảng thời gian ngắn ta không thể nào cho ngài lời hồi đáp. Đinh lão bản cho ta một ít thời gian suy xét đi.
- Đó là việc đương nhiên, cứ từ từ mà suy nghĩ.
Đinh Khải cười nói, bộ dáng ta đây thấu hiểu cảm giác của cô nương trước mặt.
Tiễn Lưu Niệm Niệm đi ra ngoài cửa, một trận gió bỗng nhiên thổi tới, gió tháng ba làm nàng nhịn không được đem quần áo kéo chặt. Bận rộn cả ngày chưa có hạt gạo nào vào bụng, về được nửa đường lại bị lão già chết tiệt kia chặn đường, chưa kể nàng còn phải nghe mấy lời vô nghĩa kia lâu như vậy. Cả ngày hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần của nàng bị vắt cho cạn kiệt, rất là mỏi mệt.
- Đại tiểu thư, phải về nhà sao?
Mã phu dè dặt hỏi ý kiến.
Lưu Niệm Niệm dừng cước bộ, suy nghĩ vài giây rồi nói:
- Khoang hẵn trở về, chúng ta tìm gần đây xem có quán nào còn bán ăn khuya cái đã. Như vậy khi trở về đỡ phải làm phiền vú Trương giúp ta làm nóng cơm.
Vừa dứt lời từ trong chỗ tối đột nhiên xuất hiện một bóng người, đầu óc Lưu Niệm Niệm đang phát ngốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm người nọ trong chốc lát rồi mới nói.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Mới vừa xử xong vụ án, đi ngang qua đây nghe thấy Lưu đại tiểu thư muốn đi ăn khuya. Vả lại trên người ta không đem theo bạc, ta muốn đi theo ăn ké chẳng biết có được hay không?
Tất nhiên Lưu Niệm Niệm không tin lý do thoái thác của người này nhưng nàng thừa biết Viên Phượng Hoa không có ý xấu với mình. Ăn khuya một mình rất là cô đơn, hai người làm bạn cũng khá tốt.
Viên bộ đầu chỉ nghe đối phương trả lời:
- Ăn xong ta đưa ngươi trở về.
Viên Phượng Hoa cười cười đáp lại.
- Vinh hạnh của ta.
Lúc này Lưu Niệm Niệm mới thúc giục mã phu đi trước, còn mình cùng Viên Phượng Hoa sóng vai đi dạo trên đường, cả hai hướng về phía địa phương tràn ngập ánh đèn của nhân gian.
Kỳ thật cũng không có cảm giác muốn ăn chỉ là trong bụng trống trơn, dù sao vẫn nên tìm gì đó dằn bụng, cổ nhân đã nói có thực mới vực được đạo.
Hai người tìm một sạp hàng giữa những quầy hàng hỗn độn, hoàn cảnh chẳng tốt là bao nhưng mặt tiền của cửa hàng quả thật đem cho người ta cảm giác sạch sẽ thư thái.
Nhìn Lưu Niệm Niệm mặt vô dị sắc mà ngồi xuống, Viên Phượng Hoa thắc mắc mở miệng hỏi.
- Có thói quen này sao?
Lưu Niệm Niệm biết đối phương hỏi cái gì, nàng xoa xoa đôi mắt khô khốc, hữu khí vô lực đáp lời:
- Có cái gì mà thói quen hay không, chỉ cần lấp đầy bụng thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi.
Viên Phượng Hoa tựa hồ nhìn thấy lần này đối phương hoàn toàn ở trước mặt mình để lộ ra tính tình, không giống với lần đầu tiên và lần thứ hai gặp nhau hai lần đó cô nương này có ý đề phòng với mình nên cật lực che giấu. Cảm giác được điểm này ánh mắt của nàng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Kêu hai chén hoành thánh, nhìn người trước mặt từ nãy đến giờ cứ luôn vuốt vuốt phần vai với gương mặt mệt mỏi làm nàng nhớ lại tối hôm qua nhìn thấy Bạch Phúc Hồng và Mộc Không Thanh lén lút tính kế sau lưng đối phương. Đến tối nay trông thấy bộ dáng như hổ rình mồi của Đinh Khải nàng nhịn không được có chút đau lòng. Bất quá chỉ là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi đầu, trừ bỏ cha mẹ huynh đệ thì nàng ấy chả còn lại gì. Người xa lạ ai nấy đều mơ ước nàng, bả vai gầy yếu như vậy rốt cuộc có thể gánh được bao nhiêu sóng gió cuộc đời.
Nhịn không được nàng liền thử đưa ra một lời đề nghị.
- Bả vai rất mỏi sao, muốn ta giúp ngươi xoa bóp hay không?
Lưu Niệm Niệm vừa nghe, lập tức trợn mắt nhìn thẳng người đối diện với vẻ mặt không thể tin được.
- Bàn tay này là kim bài chuyên bắt kẻ xấu vậy mà dám lấy ra xoa bả vai cho một nữ tử nho nhỏ như ta ư?
Viên Phượng Hoa cười rất nhẹ nhàng, nàng đem cái ghế dọn đến bên cạnh tiểu nha đầu rồi ra hiệu ý bảo đối phương xoay người lại, tiếp theo bàn tay thon dài hữu lực bắt đầu di chuyển trên đôi vai gầy của Lưu đại tiểu thư.
Lưu Niệm Niệm thật sự không nghĩ tới Viên Phượng Hoa xoa bả vai có thể thoải mái đến như vậy. Thông thường Xuân Hoa giúp nàng xoa bóp dùng lực không nhẹ không nặng tựa như cào ngứa, gãi không đúng chỗ ngứa căn bản không giúp nàng đỡ mệt mỏi, thà rằng không giúp còn hơn. Trái lại người này bàn tay vừa lớn vừa hữu lực có thể bao phủ hết bả vai của nàng, đối phương biết rõ chỗ nào nên dùng lực, chỗ nào yếu ớt thì tuyệt đối không dùng một chút sức nào. Bí quyết này làm Lưu đại tiểu thư thoải mái cơ hồ muốn rên rỉ thành tiếng.
Viên bộ đầu đem phản ứng của nàng thu hết vào mắt, nghe đối phương tiếng kêu tinh tế yêu kiều giống hệt mấy chú mèo nhỏ khiến khoé miệng của nàng cong thành một độ cong hoàn mĩ.
Ăn Tết đã qua hơn hai tháng, trong nhà cũng đã bắt đầu gieo giống lương thực cho vụ mùa mới. Bấy giờ đất trồng sạch sẽ không có cỏ dại, mạ mới mọc cũng chẳng cần bón phân thành ra đây là khoảng thời gian các nàng rãnh rỗi không có chuyện gì để làm. Mỗi ngày Sở Ngu giết heo xong đều trở về nhà, thời gian dư lại nàng liền bồi tức phụ và tiểu hài tử, ngày tháng trôi qua trông cũng thật thích ý.
Tháng tám năm nay chính là thời gian diễn ra kì thi Hương, Bạch Phúc Hồng muốn đi Vĩnh Châu dự thi. Nếu muốn về sau mọi chuyện diễn ra ổn thỏa thì bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ là vừa.
Bạch lão gia cho người đi một chuyến tới mời Sở Ngu, lần này hắn nói thẳng về chuyện thân thể của Bạch Phúc Hồng ốm yếu. Đến ngày đi thi tuy có gã sai vặt theo hầu nhưng trên đường đi trải qua nơi hoang sơ hẻo lánh e rằng không tránh khỏi sơ xuất, bảo nàng nếu có thời gian trống thì đến nhà dạy cho thiếu gia vài chiêu thức cường thân kiện thể.
Sở Ngu nghe xong thỉnh cầu của Bạch lão gia, nàng suy nghĩ vài giây rồi uyển chuyển từ chối.
- Lão gia, loại quyền cước công phu ta học trước kia khả năng ứng biến tác dụng không lớn. Hơn nữa năm xưa ta huấn luyện ở quân doanh đều là chiêu thức tuyệt sát, mục đích chuyên lấy tính mạng người khác, là đấu pháp đồng quy vu tận nên không thích hợp cho thiếu gia luyện tập. Nếu người không yên tâm có thể tìm đến võ quán lúc nhỏ ta từng học, võ sư ở nơi đó thực lực chẳng thể khinh thường, để bọn họ dạy dỗ đồng thời cũng coi như rèn luyện khả năng quan sát của thiếu gia.
Nhìn Sở Ngu lưu loát dứt khoát từ chối, Bạch Lâm tuy trên mặt giữ nguyên nét tươi cười nhưng trong thâm tâm lại không cao hứng.
Lý do Sở Ngu nói ra xác thực không phải giả nhưng bên trong vẫn còn một nguyên nhân khác, loại công phu giáo thụ này khi truyền dạy khó tránh được việc tiếp xúc thân thể. Tưởng tượng ở nhà có bình dấm chua mà mình còn tự rước lấy phiền toái, lối thoát duy nhất để cứu bản thân đó chính là trực tiếp cự tuyệt.
Kể từ đó Sở Ngu bắt đầu cảm thấy từ lúc Bạch lão gia tỉnh lại cho tới bây giờ nàng vẫn chưa giúp đỡ được gì, trong lòng nhịn không được có chút áy náy.
Nàng chỉ ngóng trông yêu cầu tiếp theo của lão gia, nếu không cần tiếp xúc với Bạch Phúc Hồng thì càng tốt, mặt khác dù yêu cầu có tốn thời gian hay tốn công tốn sức đối với nàng cũng không phải việc gì khó.
Chuyện đồng án trong nhà không còn gì để làm, lâu lắm mới có được sự thanh nhàn Sở Ngu liền muốn đem mộ phần của phụ thân dời đến thôn Phù Dung.
Nàng nói trước với Bạch lão gia và đối phương cũng đã vui vẻ đáp ứng, hắn chỉ hỏi nàng trước khi mất phụ thân có để lại di vật tỷ như ngọc bội, nhẫn hoặc lệnh bài linh tinh gì đó hay không. Nếu có thì trước khi di chuyển mộ phải đem những vật ấy bỏ vào trong bốn cái bình rồi đặt xuống bốn góc huyệt mộ mới đào nhằm mục đích cầu thế phong thủy tứ bình bát ổn, vạn vô nhất thất.
Thú thật Sở Ngu chưa từng nghe qua cách nói như vậy, bất quá đối với những việc này nàng hiểu biết rất ít. Lúc trước khi khởi công xây nhà người ta yêu cầu nàng chuẩn bị một đống đồ vật tế lễ, cơ hồ tất cả đều do hai vợ chồng Lưu Hừ hỗ trợ và chỉ bảo cho nàng.
Từ nãy đến giờ Bạch Lâm luôn mãi cùng nàng xác nhận chuyện tín vật làm nàng có chút sửng sốt.
- Lão gia, ta nhớ rõ cha ta có một khối ngọc bội, hàng năm ông ấy luôn mang theo bên người. Cơ mà trước khi ta đi phục binh cha ta vẫn còn sống ở Bạch phủ, chỉ sau khi ta đi rồi ông ấy mới rời khỏi huyện Nhạc Sơn. Quả thật nếu có di vật chắc hẳn thứ ấy vẫn còn nằm đâu đó trong phủ trạch này.
- Có khi nào hắn mang về quê nhà hay không?
- Tuyệt đối không có khả năng, ngôi nhà năm đó đã sớm trở thành một mảnh phế tích, nhiều năm không người cư trú. Lúc ta xây nhà có cùng thợ sửa sang lại, nếu thật sự có tín vật ta chắc chắn sẽ phát hiện.
Bạch Lâm nghe xong liền cau mày, trong giây lát hắn lại nhàn nhạt cười cười.
- Không sao, nếu tìm không thấy thì thôi, nhà cũ trước kia hắn có lưu lại quần áo chỉ là từ ngày hắn dọn đi cũng chưa từng quay trở lại đây, vì vậy hiện tại ta không còn giữ thứ gì từ hắn. Ta cứ tưởng ngươi còn giữ tín vật của hắn, nếu còn thì nghi thức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sở Ngu nghĩ mãi cũng nghĩ không ra phụ thân lưu lại thứ gì, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu chịu thua.
Như vậy Bạch Lâm cũng chỉ có thể từ bỏ.
Sau đó họ tìm một vị tiên sinh biết xem phong thủy huyệt mộ để ông ta chọn ngày lành tháng tốt, tiếp theo thỉnh vài vị đạo sĩ và hòa thượng diễn tấu sáo và trống suốt cả một ngày mới xem như chuyện này xong xuôi. Sở Ngu và thê tử có mặt trong suốt quá trình diễn ra nghi lễ, hai người nhìn nấm mộ mới và tấm bài vị mới mà lòng bồi hồi không thôi.
Bầu không khí ở hai nơi hoàn toàn không giống nhau, phía Sở Ngu nhà cửa yên tĩnh hoà thuận còn hậu viện nhà họ Bạch lại có thái độ khác thường. Nhiều ngày nay đã có không ít người lui tới nơi này, Bạch Lâm đã liên hệ với các địa phương khác nhau để chuẩn bị khai trương cửa hàng mới, thậm chí còn tìm tới chưỡng quầy cùng tiểu nhị trước kia, triệu tập được một lượng lớn nhân công.
Mặc dù mấy ngày này cửa hàng đang được tu sửa nhưng Bạch Lâm vẫn mặt ủ mày chau, dường như có vấn đề gì đó khó giải quyết lắm.
Đêm đó trăng lên đầu liễu, trong phủ có một vị khách đến viếng thăm mà người này lại còn là người quen. Bạch Phúc Hồng thấy cữu cữu bước vào cửa liền lên tiếng gọi hắn nhưng lại bị phụ thân đuổi ra ngoài, hiện giờ kì hạn cấm túc đã qua hắn cũng chẳng cần phải ở trong nhà. Kì thật lúc trời chạng vạng hắn nhận được một lời nhắn, có người mời hắn đến phụ cận quán trà hội họp, nói có một bí mật muốn cùng hắn thương lượng.
Từ sau khi Bạch gia chuyển nhà thì đây là lần thứ hai Đinh Khải tới cửa, lần đầu tiên là vào buổi tối lúc Bạch Lâm mới vừa thức tỉnh, hôm ấy vừa vặn là đêm mùng một của năm mới.
Nhìn khoảnh sân chật chội trước mặt, Đinh Khải nhịn không được có ý khinh thường.
- Hiện giờ nhà họ Lưu từng bước ép sát, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Nếu như ta đoán không sai thì năm năm trước Thiên Hương phủ của ngươi cũng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng hao tổn, mặt khác vào đầu năm nay cửa tiệm cũng lâm vào tình trạng thu không đủ chi. Không cần bói cũng biết đến cuối năm nay Thiên Hương phủ chắc chắn sụp đổ, ngươi nói xem ta nói có phải hay không?
Bạch Lâm bây giờ cực kì tương phản với dáng vẻ ôn tồn lễ độ thuở xa xưa, ánh mắt sắc bén của hắn bức Đinh Khải không còn đường lui.
Đinh Khải im lặng không nói gì cũng chẳng buồn phản bác, xem như cam chịu từng lời nói của đối phương.
- Nếu năm đó ta có thể cứu ngươi một lần thì bây giờ nếu mọi chuyện thuận lợi, tất nhiên ta cũng thừa sức cứu ngươi thêm một lần nữa.
Bạch Lâm ung dung chấp tay sau lưng.
Đinh Khải tự nhiên không nghi ngờ tính xác thực của lời đề nghị này, suy cho cùng Bạch Lâm vẫn là dân buôn bán, hắn có thủ đoạn riêng của hắn. Bằng không ở huyện Nhạc Sơn gia sản của nhà họ Bạch cũng không nổi danh lâu như vậy, chỉ là.........
- Đinh Khải a Đinh Khải, ngươi còn do dự cái gì, ngươi vẫn cho rằng sự tình năm đó ngươi có thể phủi sạch những chuyện có liên can tới mình hay sao? Có một số việc giống như tên đã lắp vào cung, một khi đã bắn đi thì vô pháp quay đầu lại. Nói đi cũng phải nói lại, phú quý hiểm trung cầu, mấy năm nay nếu ngươi an an ổn ổn lui về thủ vững gia nghiệp thì bây giờ đâu có đi đến bước đường cùng như thế này.
Yết hầu của Đinh Khải có chút khô khốc, tâm tư hắn độc ác không sai nhưng những việc tàn nhẫn hay chuyện liên quan tới mạng người từ trước đến nay mỗi khi đưa ra quyết định hắn luôn do dự. Nếu hắn nhẫn tâm hơn một chút, ngoan độc hơn một chút thì Thiên Hương phủ bây giờ sẽ không biến thành cái dạng này.
Bạch Lâm thấy hắn trong bộ dạng này thì không khỏi có chút thất vọng.
- Ngươi có thể ở nhà đắn đo, tiếp tục dùng Vương thị để uy hiếp muội muội và cháu trai của ngươi.
Đinh Khải cúi đầu, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn không biết vì sao Bạch Lâm nằm trên giường gần chín năm, bây giờ tỉnh dậy tuy thân thể đơn bạc lại vẫn như cũ khống chế hết thảy tự tin và khí tràng, ngay cả mình đều nhịn không được hướng về hắn cúi đầu yếu thế.
- Để A Hồng cưới nữ nhi nhà họ Lưu chẳng lẽ không phải là một diệu kế hay sao?
Đinh Khải vẫn cố chấp nói ra kế sách của mình, bởi lẽ đây là phương pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra.
Lúc trước nhà họ Bạch đột nhiên đến Lưu phủ cầu thân, tất cả chuyện này đều là chủ ý của hắn.
- Diệu kế cái gì mà diệu kế, hiện tại Lưu Hừ bất quá mới hơn bốn mươi tuổi, nhìn bề ngoài hắn có vẻ ổn trọng nhưng trên thực tế sau lưng lại có rất nhiều thủ đoạn không thể khinh thường. Hơn nữa Lưu gia tuyên bố với ngoại nhân muốn chiêu con rể mà Bạch gia thì chỉ có một mình Hồng nhi. Giả sử chuyện này mà thành ngươi cảm thấy A Hồng có khả năng khống chế quyền hành ở Lưu gia và nắm được bí quyết của tửu lầu hay không? Ngươi chớ quên Lưu Hừ vẫn còn một nữ nhi thân sinh và một nhi tử.
Đinh Khải nghe vậy nháy mắt bị doạ cho nhảy dựng.
- Tỷ phu, ngươi làm sao biết được việc này?
- Ngươi đừng thắc mắc tại sao ta biết, tóm lại con đường này đi không thông. Ngươi đừng suốt ngày khuyến khích Hồng nhi lượn lờ trước mặt Lưu Niệm Niệm nữa.
Đinh Khải xoa xoa nếp nhăn trên trán, cắn chặt răng nói:
- Một khi đã như vậy, sau này cứ làm theo lời tỷ phu nói đi.
____________________
Bạch Phúc Hồng sau khi ra khỏi nhà liền đi thẳng tới quán trà, chỉ là hắn ở trong quán trà đợi nửa ngày trời cũng chưa thấy được người có vẻ muốn tìm hắn. Cho đến khi hắn ra khỏi cửa mới nhìn thấy gần quán trà có một nam nhân râu ria xồm xoàm đương ngồi trên ghế đá, đến gần mới thấy hoá ra là người đã lâu không gặp, Mộc Không Thanh.
Tự sau cái lần bị Bạch Phúc Hồng đả thương chân phải thì Mộc Không Thanh bị phụ huynh kéo về nhà, vốn tưởng rằng sau khi chân hồi phục hắn sẽ tiếp tục đến học viện niệm thư nhưng từ đó tới nay vẫn luôn không thấy bóng người. Sau này lại nghe nói hắn thôi học, không biết trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này thấy hắn đầu tóc bù xù ngồi ở dưới gốc cây, bộ dáng mười phần giống hệt lệ quỷ doạ Bạch Phúc Hồng xém chút nhảy dựng.
Nhìn nhìn bốn phía thấy chẳng có ai, lúc này mới đi về phía hắn hỏi:
- Ê, là ngươi tìm ta sao?
- Ừ!!
Thanh âm của Mộc Không Thanh âm lãnh dị thường.
- Có chuyện gì thì mau nói đi.
Bạch Phúc Hồng có chút mất kiên nhẫn, tổng thể hắn cảm thấy trên người của Mộc Không Thanh có mùi xú uế khiến người ta thấy không thoải mái.
- Ngươi cho tiền ta trước đã.
Chẳng nói hai lời hay vòng vo tam quốc, Mộc Không Thanh đi thẳng vào vấn đề chính.
Bạch tiểu thiếu gia lập tức trở nên khó chịu.
- Thích nói hay không thì tùy, ta đây chẳng quan tâm.
Nói xong xoay người làm bộ muốn đi.
- Chậm đã..... Chuyện có liên quan tới Lưu Niệm Niệm, ngươi muốn nghe hay không?
Mộc Không Thanh tận lực che giấu nội tâm đang hoảng loạn.
Từ ngày hai chân bị gãy hắn hoàn toàn trở thành một phế nhân, không có cách nào tiếp tục tham gia khoa cử. Bây giờ mặt mày bị phá tướng, chẳng ai rãnh rỗi thỉnh tú tài tàn phế về làm công, giả sử có về nhà thì hắn cũng không có cách nào ra đồng làm ruộng, thậm chí Mộc lão hán còn đem hắn và Mộc mẫu đuổi ra khỏi nhà. Mấy ngày gần đây mẹ con hai người phải tá túc ở miếu thổ địa, dựa vào tiền cùng ít đồ ăn thừa do Mộc mẫu xin về sống tạm qua ngày. Đột nhiên hôm nay hắn nhớ ra còn có một việc có thể kiếm ra tiền, vì thế Mộc Không Thanh liền cho tên khất cái một văn tiền rồi nhờ hắn đem mình tới chỗ này.
Giờ Bạch Phúc Hồng muốn đi há có thể không cho hắn hoảng hốt.
Cũng may Bạch Phúc Hồng vừa nghe tới ba chữ Lưu Niệm Niệm, bước chân lập tức dừng lại.
Trình trạng trong nhà bây giờ không được tốt, dù phụ thân đã hồi tỉnh nhưng trong phút chốc làm sao có thể kiếm ra nhiều tiền như xưa kia được. Chính bản thân của hắn tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có mấy trăm văn tiền mà thôi.
Hơn nữa tới đây học viện sẽ tổ chức thi khảo sát, qua vài lần như vậy Bạch Phúc Hồng phát hiện trước kia mình đánh giá quá cao năng lực của bản thân. Dựa vào thực lực trước mắt, muốn đứng nhất kì thi trung cấp cơ hồ là không có khả năng.
Dựa vào chuyện tham gia khoa cử để đỗ đạt công danh, dù có học tập gian khổ mười năm cũng chưa chắc có thể thành.
Ý thức được điểm này, hơn nữa sức khỏe của phụ thân cũng chưa thể khoẻ nhanh như vậy. Bạch Phúc Hồng nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần, hắn cứ luôn cân nhắc mãi, chờ đợi một khả năng hoang đường chi bằng nghe theo lời cữu cữu, cưới Lưu Niệm Niệm bắt lấy Lưu gia.
Hơn nữa bây giờ không nói tới toàn bộ người ở huyện Nhạc Sơn, thậm chí là toàn tỉnh Vĩnh Châu không ai là không biết Lưu Hừ, không ai là không biết Ngũ Vị Thực Cư, chi nhánh của tửu lầu này đã phân bố tới những châu huyện khác. Nếu mình có thể trở thành con rể của nhà họ Lưu, so với chuyện gian khổ học hành tận bảy tám năm trời chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ như thế liền dừng bước chân.
- Lưu Niệm Niệm có bí mật gì?
- Ngươi đưa bạc trước ta mới nói.
Đôi mắt của Mộc Không Thanh gắt gao nhìn chằm chằm vào túi tiền treo ở bên hông của đối phương.
- Gần đây tiền tiêu vặt của ta chỉ có năm trăm văn tiền, ta đây không có bạc.
Bạch Phúc Hồng tung tới tung lui túi tiền trên tay.
- Vậy ngươi có muốn nghe hay không?
- Ngươi muốn bao nhiêu bạc?
- Mười lượng.
- Sao ngươi không đi ăn cướp đi cho nhanh, tiền tiêu vặt một năm của ta chưa tới mười lượng bạc, ngươi bảo ta đi nơi nào kiếm ra mười lượng bạc đưa cho ngươi.
Mộc Không Thanh cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nếu thật sự trở thành con rể Lưu gia, mười lượng này đối với ngươi chỉ là chuyện nhỏ.
Tuy là nói như vậy nhưng tình hình bây giờ bát tự của Lưu Niệm Niệm và hắn còn chẳng xem được nói gì đến chuyện khác. Bạch Phúc Hồng là người tự phụ nhưng cũng không phải là người không có đầu óc.
- Ta nhiều nhất chỉ có hai lượng bạc, ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi.
Mộc Không Thanh ban đầu đề ra kế hoạch chẳng tính toán mình phải nhận được bao nhiêu bạc, chẳng qua cao hứng mà hét giá thôi. Tuy rằng hai lượng cách mục tiêu vừa đề ra khá nhiều nhưng ít ra hắn có thể xài được một đoạn thời gian.
Bắt được túi bạc vào tay, cất thật kĩ rồi hắn mới nói:
- Lưu Niệm Niệm không phải nữ nhi thân sinh của Lưu Hừ.
Bạch Phúc Hồng phút chốc trợn to hai mắt.
- Ngươi nói cái gì!?
- Lưu Niệm Niệm không phải nữ nhi của Lưu Hừ, Mộc Đinh Hương tiểu thê tử của Sở Ngu mới là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Lưu.
- Ngươi ăn nói bậy bạ!!
Bạch Phúc Hồng thẹn quá hóa giận, người mình tốn công theo đuổi thời gian dài lại không phải là con ruột của Lưu Hừ, kia chẳng phải là tốn công vô ích hay sao.
- Mộc Đinh Hương không phải muội muội của ngươi ư?
- Hài tử hai nhà bị tráo đổi, Lưu Niệm Niệm mới là muội muội ruột của ta.
- Vậy ta nên cưới ai đây?
- Này không phải vấn đề ta cần suy xét, tóm lại ta đã nói chân tướng cho ngươi biết những chuyện khác ta đây liền mặc kệ. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, tuy rằng bây giờ Lưu Hừ sủng ái Lưu Niệm Niệm nhưng ai có thể đảm bảo hắn sẽ đem sản nghiệp giao hết cho nàng ta. Nói không chừng Lưu Niệm Niệm chỉ là một tấm bia ngắm mà hắn dùng để quét sạch chướng ngại vật cho nữ nhi của mình, ngươi chớ nên làm mấy việc dã tràng xe cát.
Mộc Không Thanh cười lạnh, nhắc nhở vài câu cảnh tỉnh đối phương.
Lúc này đầu óc của Bạch Phúc Hồng thực loạn, kế hoạch lúc trước hắn đề ra là cưới Lưu Niệm Niệm về làm chính thất rồi sau đó đem Sở Ngu về làm tiểu thiếp. Giờ khi không lòi ra thêm một Mộc Đinh Hương, nhất thời hắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cữu cữu đã đáp ứng giúp hắn thu phục Lưu Niệm Niệm. Về phần Sở Ngu, từ sau khi phụ thân tỉnh lại nàng ấy cần mẫn chạy tới Bạch Phủ nhiều hơn, vả lại nhiều lần hắn cũng nghe phụ thân khen nàng ấy. Nếu mình đi tìm phụ thân nói ra ý định nạp Sở Ngu làm thiếp, có lẽ khả năng đồng ý sẽ tương đối cao.
Khổ nỗi nữ nhân hắn yêu lại cưới Mộc Đinh Hương, chả biết nữ nhân với nữ nhân có thể phát sinh cái gì được chứ, này không phải là trò cười hay sao?
Giờ có thêm sự xuất hiện của Mộc Đinh Hương nhất thời khiến hắn lưỡng lự, cứ thế hắn đi tới đi lui mấy bận vẫn như cũ không có đầu mối.
Bỗng nhiên hắn chợt nhớ ra khi hắn đi khỏi nhà cữu cữu cũng vừa đến, trước mắt chỉ có thể đem chuyện này thương lượng với ông ta, cơ mà chẳng biết hắn đã đi chưa. Bạch Phúc Hồng nghĩ vậy lập tức xoay người chạy thẳng về nhà.
Thấy Bạch Phúc Hồng đi rồi, lát sau Mộc Không Thanh mới hướng về phía sau thân cây đại thụ nói:
- Xuất hiện đi, cõng ta trở về được rồi.
Theo sao âm thanh là bóng dáng một tên nam tử mặc trên người bộ quần áo lam lũ rách rưới, người này đúng là tên ăn mày đã đem hắn tới đây. Nghĩ mà xem, hắn là nam tử thành niên Mộc mẫu làm gì có sức nâng hắn đến chỗ này, hắn muốn di chuyển không thể không nhờ một trong số những tên ăn mày cùng cư trú trong miếu.
Ai ngờ tên nam tử này lại cướp đoạt số bạc hắn cầm trên tay, đã vậy còn đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất rồi xoay người bỏ chạy.
Trong bóng đêm chỉ để lại tiếng kêu khóc cuồng loạn của Mộc Không Thanh.
Mà hết thảy những chuyện này đều thu hết vào mắt một nữ nhân mặc phục sức bộ khoái ngồi ở lầu hai của quán trà...
_____________________
Từ sau khi Lưu Niệm Niệm được Lưu Hừ bồi dưỡng, dạo gần đây nàng cũng chậm rãi tiếp nhận việc kinh doanh sản nghiệp của nhà họ Lưu nhưng thương trường sâu không lường được. Muốn gia nghiệp hưng thịnh sinh ý phát triển cần phải thông hiểu phương pháp cùng đạo lí, muốn trở nên vững chắc nàng cần phải nỗ lực học tập gấp đôi người bình thường.
Hiện giờ nàng đã rơi vào cảnh đẹp, chuyện lặt vặt không cần Lưu Hừ đích thân ra mặt xử lý hắn liền ném hết cho nàng, kể từ đó nàng càng có vẻ bận rộn.
Tựa như hôm nay, tận khi phố xá lên đèn nàng mới rời khỏi cửa hàng, giống với mọi khi ngồi xe ngựa trở về nhà.
Khi xe ngựa đi được nửa đường thì bị ngăn lại, tiếp theo bên ngoài có tiếng người lạ nói chuyện.
- Lão gia nhà ta muốn thỉnh Lưu đại tiểu thư đến gặp mặt một lát.
Nếu là dĩ vãng Lưu Niệm Niệm nhất định sẽ không để ý tới mấy lời mời kiểu này nhưng bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng dần minh bạch được một số đạo lí. Có một số chuyện không phải ngươi muốn trốn thì có thể trốn, thay vì hèn nhát trốn tránh chi bằng trực tiếp ra mặt giải quyết thẳng một lần.
Nhìn nam nhân đa mưu túc trí đối diện, Lưu Niệm Niệm nhẹ nhấp một ngụm trà rồi mới hỏi.
- Không biết Đinh lão bản mời ta đến đây chẳng hay là có chuyện gì quan trọng.
- Tự nhiên là có việc muốn hợp tác với ngươi.
- Không biết giữa hai nhà Đinh Lưu chúng ta có chuyện gì tốt để chúng ta phải hợp tác cùng nhau làm.
Lưu Niệm Niệm cười cười, nhìn sơ qua không chút lép vế.
- Đương nhiên không phải hai nhà Đinh Lưu mà là ta muốn chỉ hai người chúng ta hợp tác.
- Đinh lão bản nếu không ngại thì xin mời nói thẳng.
- Niệm Niệm tiểu thư nói vậy chắc đã biết rõ thân thế của chính mình đi?
Trái với Lưu Niệm Niệm, Đinh Khải cười đến có chút cao thâm khó đoán.
- Ta quả thật không biết lời này của Đinh lão bản là có ý gì.
Đến lúc này trên mặt của nàng cũng không có quá nhiều dao động.
- Chúng ta không vòng vo nữa, nói trắng ra đi. Năm đó nếu không có ta ắt cũng sẽ không có Niệm Niệm tiểu thư vinh hoa phú quý của ngày hôm nay. Ta thật ra chẳng phải muốn ngươi hiệp ân báo đáp ta làm gì nhưng hiện tại thân thế của ngươi đã bị người nhà họ Lưu biết được. Trước mắt Lưu Hừ bày ra tư thái như vậy, ngươi sẽ không thật sự cho rằng hắn sẽ giao toàn bộ gia nghiệp cho ngươi quản lí đấy chứ?
Lưu Niệm Niệm không biết sự kiện trộm long tráo phụng năm ấy là do Đinh Khải xúi giục, giờ nghe hắn nói ra trong lòng nàng có hơi chút chấn động nhưng nàng không nói tiếng nào, nàng chọn cách im lặng nghe hắn nói tiếp.
- Lưu Hừ cất công diễn trò như vậy đơn giản chỉ muốn đẩy ngươi ra trước đầu sóng ngọn gió để ngươi giúp hắn đánh ra một mảnh gia nghiệp. Hắn đối đãi tốt với ngươi e rằng chỉ đang lừa dối ngươi mà thôi, một khi ngươi hết giá trị lợi dụng hắn lại đem ngươi đá văng ra rồi sau đó đem gia nghiệp ngươi cất công gây dựng tự tay truyền lại cho nữ nhi ruột thịt của mình. Kỳ thật ngẫm lại liền biết, có cha mẹ nào trong thiên hạ thật lòng đối xử với hài tử không phải con ruột của mình đâu, ngươi thấy ta nói có đúng không??
Đinh Khải vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lưu Niệm Niệm, nhìn đối phương tâm tình bất định mà đôi mắt như lạc trong sương mù hắn liền cho rằng nàng đã bị thuyết phục. Hai ngày trước Bạch Phúc Hồng chạy tới hỏi hắn phải làm thế nào bây giờ, tùy rằng việc thiên kim thật giả là do một tay hắn thúc đẩy nhưng do không biết rõ ràng mục đích của Lưu Hừ nên đành án binh bất động. Giờ xem ra nếu hắn có thể nắm được Lưu Niệm Niệm trong lòng bàn tay, nói không chừng đây là mấu chốt khiến hắn thâu tóm được tất cả, tính ra biện pháp này tốt đấy chứ..
Tuy rằng hôm qua hắn vừa đáp ứng Bạch Lâm không tiếp tục xúi giục Bạch Phúc Hồng đi tìm Lưu Niệm Niệm dẫu vậy hắn vẫn cực kỳ không phục, nghĩ mãi cuối cùng hắn quyết định tới thăm hỏi rồi dò xét tâm ý của Lưu Niệm Niệm. Vạn nhất chuyện tác hợp đôi trẻ này mà thành, kia chẳng phải là dệt hoa trên gấm hay sao?
Dựa vào phản ứng của Lưu Niệm Niệm lúc này Đinh Khải liền cảm thấy cách nói của mình làm nàng ta dao động, hắn có chút đắc ý dào dạt, ngạo mạn nói:
- Đương nhiên ta sẽ không để ngươi đơn đả độc đấu, cháu ngoại trai Bạch Phúc Hồng của ta lớn lên là người tuấn tú lịch sự, một khi hắn trở thành rể cưng của nhà họ Lưu thì sợ gì không ai giúp ngươi. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, ta lại không ham sản nghiệp của ngươi, mục đích chính của ta chỉ cần đánh bại Lưu Hừ, tiền bạc vẫn là của ngươi.
Lưu Niệm Niệm trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, trước kia phụ thân từng nói trên thương trường ngươi lừa ta gạt thủ đoạn thâm hiểm kiểu nào cũng có, đúng là không tự nhiên mà phụ thân nói với nàng như vậy.
Nàng làm bộ như đang suy tư, sau đó lựa lời kéo dài thời gian.
- Sự tình quan trọng, trong khoảng thời gian ngắn ta không thể nào cho ngài lời hồi đáp. Đinh lão bản cho ta một ít thời gian suy xét đi.
- Đó là việc đương nhiên, cứ từ từ mà suy nghĩ.
Đinh Khải cười nói, bộ dáng ta đây thấu hiểu cảm giác của cô nương trước mặt.
Tiễn Lưu Niệm Niệm đi ra ngoài cửa, một trận gió bỗng nhiên thổi tới, gió tháng ba làm nàng nhịn không được đem quần áo kéo chặt. Bận rộn cả ngày chưa có hạt gạo nào vào bụng, về được nửa đường lại bị lão già chết tiệt kia chặn đường, chưa kể nàng còn phải nghe mấy lời vô nghĩa kia lâu như vậy. Cả ngày hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần của nàng bị vắt cho cạn kiệt, rất là mỏi mệt.
- Đại tiểu thư, phải về nhà sao?
Mã phu dè dặt hỏi ý kiến.
Lưu Niệm Niệm dừng cước bộ, suy nghĩ vài giây rồi nói:
- Khoang hẵn trở về, chúng ta tìm gần đây xem có quán nào còn bán ăn khuya cái đã. Như vậy khi trở về đỡ phải làm phiền vú Trương giúp ta làm nóng cơm.
Vừa dứt lời từ trong chỗ tối đột nhiên xuất hiện một bóng người, đầu óc Lưu Niệm Niệm đang phát ngốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm người nọ trong chốc lát rồi mới nói.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Mới vừa xử xong vụ án, đi ngang qua đây nghe thấy Lưu đại tiểu thư muốn đi ăn khuya. Vả lại trên người ta không đem theo bạc, ta muốn đi theo ăn ké chẳng biết có được hay không?
Tất nhiên Lưu Niệm Niệm không tin lý do thoái thác của người này nhưng nàng thừa biết Viên Phượng Hoa không có ý xấu với mình. Ăn khuya một mình rất là cô đơn, hai người làm bạn cũng khá tốt.
Viên bộ đầu chỉ nghe đối phương trả lời:
- Ăn xong ta đưa ngươi trở về.
Viên Phượng Hoa cười cười đáp lại.
- Vinh hạnh của ta.
Lúc này Lưu Niệm Niệm mới thúc giục mã phu đi trước, còn mình cùng Viên Phượng Hoa sóng vai đi dạo trên đường, cả hai hướng về phía địa phương tràn ngập ánh đèn của nhân gian.
Kỳ thật cũng không có cảm giác muốn ăn chỉ là trong bụng trống trơn, dù sao vẫn nên tìm gì đó dằn bụng, cổ nhân đã nói có thực mới vực được đạo.
Hai người tìm một sạp hàng giữa những quầy hàng hỗn độn, hoàn cảnh chẳng tốt là bao nhưng mặt tiền của cửa hàng quả thật đem cho người ta cảm giác sạch sẽ thư thái.
Nhìn Lưu Niệm Niệm mặt vô dị sắc mà ngồi xuống, Viên Phượng Hoa thắc mắc mở miệng hỏi.
- Có thói quen này sao?
Lưu Niệm Niệm biết đối phương hỏi cái gì, nàng xoa xoa đôi mắt khô khốc, hữu khí vô lực đáp lời:
- Có cái gì mà thói quen hay không, chỉ cần lấp đầy bụng thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi.
Viên Phượng Hoa tựa hồ nhìn thấy lần này đối phương hoàn toàn ở trước mặt mình để lộ ra tính tình, không giống với lần đầu tiên và lần thứ hai gặp nhau hai lần đó cô nương này có ý đề phòng với mình nên cật lực che giấu. Cảm giác được điểm này ánh mắt của nàng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Kêu hai chén hoành thánh, nhìn người trước mặt từ nãy đến giờ cứ luôn vuốt vuốt phần vai với gương mặt mệt mỏi làm nàng nhớ lại tối hôm qua nhìn thấy Bạch Phúc Hồng và Mộc Không Thanh lén lút tính kế sau lưng đối phương. Đến tối nay trông thấy bộ dáng như hổ rình mồi của Đinh Khải nàng nhịn không được có chút đau lòng. Bất quá chỉ là một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi đầu, trừ bỏ cha mẹ huynh đệ thì nàng ấy chả còn lại gì. Người xa lạ ai nấy đều mơ ước nàng, bả vai gầy yếu như vậy rốt cuộc có thể gánh được bao nhiêu sóng gió cuộc đời.
Nhịn không được nàng liền thử đưa ra một lời đề nghị.
- Bả vai rất mỏi sao, muốn ta giúp ngươi xoa bóp hay không?
Lưu Niệm Niệm vừa nghe, lập tức trợn mắt nhìn thẳng người đối diện với vẻ mặt không thể tin được.
- Bàn tay này là kim bài chuyên bắt kẻ xấu vậy mà dám lấy ra xoa bả vai cho một nữ tử nho nhỏ như ta ư?
Viên Phượng Hoa cười rất nhẹ nhàng, nàng đem cái ghế dọn đến bên cạnh tiểu nha đầu rồi ra hiệu ý bảo đối phương xoay người lại, tiếp theo bàn tay thon dài hữu lực bắt đầu di chuyển trên đôi vai gầy của Lưu đại tiểu thư.
Lưu Niệm Niệm thật sự không nghĩ tới Viên Phượng Hoa xoa bả vai có thể thoải mái đến như vậy. Thông thường Xuân Hoa giúp nàng xoa bóp dùng lực không nhẹ không nặng tựa như cào ngứa, gãi không đúng chỗ ngứa căn bản không giúp nàng đỡ mệt mỏi, thà rằng không giúp còn hơn. Trái lại người này bàn tay vừa lớn vừa hữu lực có thể bao phủ hết bả vai của nàng, đối phương biết rõ chỗ nào nên dùng lực, chỗ nào yếu ớt thì tuyệt đối không dùng một chút sức nào. Bí quyết này làm Lưu đại tiểu thư thoải mái cơ hồ muốn rên rỉ thành tiếng.
Viên bộ đầu đem phản ứng của nàng thu hết vào mắt, nghe đối phương tiếng kêu tinh tế yêu kiều giống hệt mấy chú mèo nhỏ khiến khoé miệng của nàng cong thành một độ cong hoàn mĩ.
/92
|