Lý Giai Giai cùng Thái Gia Tuyền cũng trước tiên vọt vào, chỉ thấy Uông Tiểu Phỉ ( còn nhớ rõ cái em gái này sao? Cùng Thái Gia Tuyền đồng thời được trúng tuyển đó ) hướng về phía màn ảnh máy vi tính kêu to: "Làm sao có thể? !"
Mọi người vây lại, ngay cả Đỗ Quyên cũng đều đi qua, cùng nhau nhìn về phía mangf hình máy tính của cô ta. Chỉ thấy phía trên có một cái tiêu đề cực to " Trong cuộc họp ký giả tổng giám đốc của Trác gấm Hạ Cẩm Hiên cầu hôn trước mặt mọi người!" Mà hình ảnh đính kèm, chính là Hạ Cẩm Hiên đột nhiên quỳ một gối xuống ở trước mặt Thái Gia Tuyền, trong nháy mắt đeo chiếc nhẫn kia cho cô. Mặc dù hình ảnh rất tối, mặc dù văn chương cũng không có nói tới tên của cô gái kia, mặc dù Thái Gia Tuyền chỉ lộ ra cái gò má, nhưng người nào biết cô dĩ nhiên có thể nhận ra.
"Trời ơi! Thế nào lại là cô ta? !"
"Hồ ly tinh cư nhiên biến thành chính thức rồi? Khang Hinh kia làm thế nào? !"
"Hạ tổng là người ngu sao? !"
Sự chú ý của mọi người đều bị tin tức trên mạng thu hút, cũng không có người chú ý tới Thái Gia Tuyền đang đứng sau lưng bọn họ, chính lúc này mặt mũi tràn đầy tái nhợt nhìn chằm chằm bọn họ.
"Này, nói mò gì đây? Hạ tổng là người ngu, Trác Gấm sẽ phát triển được tốt như vậy sao?" Lý Giai Giai thấy thế, vội lên tiếng cắt đứt nghị luận của đám người kia, chỉ sợ lời nói khó nghe hơn lại đột nhiên chạy ra.
"Vốn là. . ." Người khác xoay đầu lại, đang muốn phản bác, đột nhiên chứng kiến thấy mới vừa thu lại vẻ giận dữ, chính lúc này thấy mặt bình tĩnh của Thái Gia Tuyền.
"Ngại quá, để cho mọi người thất vọng!" Thái Gia Tuyền mỉm cười vô hại , rất là khinh miệt nói.
Nhân viên trong phòng nhất thời yên lặng như tờ, hồi lâu, Thái Gia Tuyền thật sự không chịu được rồi, chuyển sang Đỗ Quyên nói: "Chị Đỗ Quyen, em bị Hạ tổng điều về đây, đây là phân công tác của em, phiền toái an bài chỗ ngồi cho em lần nữa thôi." Vừa nói đưa lên chỉ thị công việc của mình.
Đỗ Quyên cái mình giật một, vội khép lại miệng hình chữ ‘O’, lắp bắp nói: "Điều. . . Điều trở về?" Lời mới ra miệng, trong nháy mắt lại phản ứng kịp, thầm suy nghĩ đến: "Chẳng lẽ là muốn cho cô an bài một công việc nhàn hạ dễ nuôi sao? Vậy cũng thật là phải hầu hạ thật tốt."
"Đúng vậy, điều trở về rồi. Chị có thể lý giải vì năng lực công tác của em không đủ với cấp bậc cái đó!" Thái Gia Tuyền có chút không sao cả trả lời.
"A, được, tôi lập tức an bài, vị trí em tùy tiện chọn! Chọn xong tôi giúp em an bài phần công việc mới!" Đỗ Quyên lập tức thay vẻ mặt cười nịnh nọt, đôi tay nhận lấy phần chỉ thị công việc Thái Gia Tuyền đưa ra.
Thái độ của Đỗ Quyên tựa như dẫn đầu thay đổi thái độ của mọi người, một nhóm người lập tức vây quanh Thái Gia Tuyền hỏi han ân cần.
"Ai nha, lâu như vậy không thấy, khí sắc tốt hơn rất nhiều nha!"
"A, mới vừa rồi Hạ tổng cầu hôn cô, làm sao mà cô không thay một bộ trang phục xinh đẹp? Mặc cái bộ đồ công sở này làm gì?"
"Chúc mừng nha! Lúc nào thì kết hôn đây?"
. . . . . .
Thái Gia Tuyền nhức đầu cười cười, ứng phó nói: "Chừng nào kết hôn, tự nhiên sẽ thông báo cho mọi người." Vừa nói vừa đi đến cái gốc bàn còn trống.
Đang lúc ấy thì, Hạ Cẩm Hiên ôm máy vi tính của Thái Gia Tuyền thở hổn hển thở hổn hển bỏ đi đi vào, phía sau còn có một trợ lý tậm thời xách theo vài món đồ lộn xộn ( đáng thương Hà Vân vẫn còn xã giao với ký giả ). Cả một phòng nhất thời giật mình hô to gọi nhỏ.
"Hạ tổng, thế nào lại tự mình khiên đồ vậy? !"
"Để cho tôi giúp, để cho tôi giúp! Ngài nghỉ ngơi!"
Mấy tên đàn ông trong phòng làm việc đều có khuynh hướng cướp bóc, hai ba lần liền giành lấy cái máy vi tính trong tay Hạ Cẩm Hiên, ân cần đưa đến chỗ ngồi Thái Gia Tuyền đã chọn tốt.
Hạ Cẩm Hiên nhìn Thái Gia Tuyền một chút, lại nhìn một đám nhân viên giống như mấy con thú kích động kêu than cho thực phẩm một chút, nhíu mày, lộ ra một cái mỉm cười: "Về sau xin mọi người nhiều hơn chăm sóc vợ tôi rồi !"
"Phốc!" Còn không đợi mọi người hòa cùng, Thái Gia Tuyền rất khoa trương đem mới vừa uống một ngụm nước vào trong miệng phun ra ngoài, làm cho chính mình bị sặc "Khụ khụ khụ. . ." Xem bộ dáng là thật sặc đến không nhẹ.
Hạ Cẩm Hiên vội đi lên trước, hẳn là một tay ôm lấy cô vào trong ngực, bàn tay ở trên lưng cô khẽ vuốt ve: "Cô bé ngốc ngếch, kích động như thế làm gì?"
Ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ, hận đồng loạt bắn về phía Thái Gia Tuyền, trong những ánh mắt này còn có phần lớn không thể tưởng tượng nổi, Hạ Cẩm Hiên tại trong cảm nhận của mọi người từ trước đến giờ phải không dễ dàng nói cười, chuyên nghiệp mà nghiêm túc. Thì ra là anh còn có một mặt như vậy!
Thái Gia Tuyền thật vất vả mới điều chỉnh hơi thở lại, đẩy anh ra nói: "Ai là vợ của anh chứ? !"
"Em đó!" Hạ Cẩm Hiên xem như chuyện đương nhiên nói: "Hiện tại toàn thế giới cũng biết rồi."
"Này không trả không có kết hôn sao!"
"Anh đã sắp xếp công ty tốt rồi, cho bọn họ thời gian một tháng, chuẩn bị cho chúng ta một hôn lễ thế kỷ!" Hạ Cẩm Hiên đã tính trước nói: "A, còn có tuần trăng mật. Anh có thể dùng thời gian nửa năm cùng em đi vòng quanh thế giới!"
"Hô. . ." Một hồi tiếng rút khí vang lên, mọi người hiển nhiên cũng mau ghen tỵ muốn chết rồi.
Thái Gia Tuyền sửng sốt thật lâu, đột nhiên bộc phát nói: "Ai cho anh tự tiện quyết định thế? ! Tại sao anh lúc nào cũng như vậy? Anh định bức hôn sao? Anh càng ép em càng không lấy!"
Hạ Cẩm Hiên gật đầu một cái, xoay người mặt ngó một đám nhân viên đang vùi lấp trong hâm mộ ghen ghét không cách nào tự kềm chế, nhìn về phía trợ lý tạm thời đi theo nói: " Tôi quyết định rằng trước khi tôi kết hôn, bộ tài chính sẽ có hai người kiểm tra hệ thống với hệ thống ba người kiểm tra, bộ phận bán hàng làm việc phải thông qua máy chấm công đục lỗ kiểm tra chặc chẽ, bộ phận thiết kế phải được kiểm toán bởi một sự gia tăng ba lần 4 lần, Cục Quản lý phát triển hệ thống loại bỏ thực hiện ... . . . . ."
Từng việc được nói ra, mặt của mọi người đều tối dần theo. Những thứ này cải cách này của Hạ Cẩm Hiên thật ra thì cũng không có ảnh hưởng đến toàn công ty, duy nhất hiệu quả chính là —— gia tăng lượng công việc! Tỷ như thẩm tra đối chiếu chế độ thẩm hạch, nhưng thật ra là trải qua nghiệm chứng, số lần chưa làm sai gì, anh cố tình cấp cho người thêm lần thứ nhất; nhân viên bán hàng nghiệp vụ cả ngày lẫn đêm chạy ở bên ngoài, nếu như gắng phải người ta sớm muộn gì tất cả về công ty xoạt lần thứ nhất tạp, vậy không biết đạo muốn chạy bao nhiêu chặng đường oan uổng. . . . . .
Khi tất cả mọi người bắt đầu ủ rũ cúi đầu thì Hạ Cẩm Hiên tăng thêm câu nói sau cùng: "Dĩ nhiên, những thứ chế độ này sẽ khôi phục lại bình thường sau khi tôi kết hôn." Nói xong cũng nhủ một dạng không có việc gì trực tiếp rời đi văn phòng.
Ý tứ của anh rõ ràng nhưng mà, còn kém không có nói thẳng: " Tất cả các nhân viên đều phải giúp tôia bức hôn, nếu không tất cả các bạn đều đừng nghĩ sẽ sống tốt!" .
Khóe miệng Thái Gia Tuyền co quắp một hồi, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Anh có thể phúc hắc hơn một chút nữa sao? Anh có thể ngây thơ một chút nữa sao? ! Vì sao phải uy hiếp nhiều người như vậy tới giúp anh? Quá hèn hạ á! !
"Ha ha, tổng giám đốc nhất định phải sớm ngày thành hôn mới được a!" trong một đám người đờ đẫn, không biết là ai nói một câu. Mọi người vì vậy trong nháy mắt nổ oanh ——
"Thái Gia Tuyền, dù sao cô cũng đáp ứng gả cho Hạ tổng rồi, gả sớm gả muộn cũng là gả, cũng không cần phải kéo dài thời gian."
"Đúng như thế, chúng tôi chờ uống rượu mừng lâu rồi, đừng làm cho chúng tôi đợi quá lâu!"
"Rèn sắt khi còn nóng a! Hạ tổng là người đàn ông tốt như vậy, còn do dự cái gì nữa? !"
. . . . . . Thái Gia Tuyền đau đầu nhức óc, dứt khoát vùi đầu ở trong bàn giả bộ làm đà điểu.
Tình thế hiển nhiên so với cô tưởng tượng còn phải nghiêm trọng hơn, cũng không lâu lắm, cái gì bộ tài chính kia, phòng thiết kế, bộ phận bán hàng. . . . . . Tất cả các phân ngành của mọi người, đem một đám nhân viên nhiều như thế đến một giọt nước cũng không lọt.
Mọi người cũng không phải mặt lạnh bức hôn, ngược lại, mọi người đều trên mặt tươi cười:
"Nghe nói cô sắp làm bà chủ của chúng tôi! Chúc mừng nha!"
"Lúc nào thì phát bánh kẹo cưới đây? Chúng ta đều đang chờ! Bánh kẹo cưới của Hạ tổng cũng không thể qua loa đâu đó!"
"Cả bao lì xì của tôi nữa!" . . . . . . Cái này lợi hại nhất, bao tiền lì xì cũng chuẩn bị xong, hồng như vậy rõ ràng là bức hôn, quá cường hãn á!
Thái Gia Tuyền nhất định không đấu lại Hạ Cẩm Hiên "Một tay che trời", ngày kế, cô cảm thấy mình sắp bị làm cho suy sụp á..., còn một tiếng nữa là đến giờ tan sở, cô liền chạy ra trước.
Đi tới trước đại sảnh trống rỗng, nhìn thấy một chiếc xe ngăn ở cửa: đúng vậy, là một chiếc xe —— là môth chiếc xe việt dã —— là một chiếc Benz việt dã xa —— là một chiếc màu đen việt dã xa —— là một chiếc xe giống y chang chiếc xe Benz việt dã màu đen của Hạ Cẩm Hiên! ! ! !
"Trời —— ơi ——! !" Thái Gia Tuyền thét lên, bay lên một cước hung hăng đá vào trên cửa xe, làm Hạ Cẩm Hiên sợ tới mức vội vàng mở cửa nhảy xuống, ôm eo nhỏ của cô nói " Nha đầu ngốc, coi chừng làm đau chân."
Thái Gia Tuyền lệ rơi đầy mặt, hừ hừ nói: "Thật đáng thương. . ."
. . . . . . . . . . . .
Hai người một đường không nói câu nào, Hạ Cẩm Hiên lái xe, khóe môi nhếch lên cũng không che giấu được nụ cười. Thái Gia Tuyền tức thì phình nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không để ý tới bộ dáng của hắn.
Khi xe dừng ở trước biệt thự nhỏ của Hạ Cẩm Hiên, tắt máy, hồi lâu, cũng không người mở miệng nói chuyện, cũng không còn có người xuống xe, hai người cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở trong xe —— Hạ Cẩm Hiên mặt cười xấu xa nhìn gò má Thái Gia Tuyền, Thái Gia Tuyền quệt mồm nhìn lên kính chắn gió trước mặt. Khi hai người như muốn bị hóa đá, Thái Gia Tuyền chép miệng, vô cùng miễn cưỡng nói: "Làm theo kế hoạch của anh thôi."
Hạ Cẩm Hiên nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, anh dám khẳng định đời này cũng chưa từng vui vẻ như thế, một phát kéo Thái Gia Tuyền qua lại hướng về phía miệng sói, hôn thẳng đến khi Thái Gia Tuyền chóng mặt, hai má đỏ bừng, mới lưu luyến không rời buông ra.
Nhìn trong ngực tiểu nữ nhân thẹn thùng dáng vẻ, Hạ Cẩm Hiên trong lòng mềm nhũn . Mở cửa xe nhảy xuống, đi vòng qua ghế lái phụ, kéo cửa ra, thận trọng đem Thái Gia Tuyền ôm ra , một cước đá lên cửa xe, sải bước hướng biệt thự đi tới.
"Anh làm gì thế? ! Thả em xuống!" Thái Gia Tuyền giùng giằng muốn tự mình đi bộ, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt của Hạ Cẩm Hiên tràn đầy tình dục thì nhất thời làm sợ tới mức không dám nhúc nhích.
"Mở cửa!" Hạ Cẩm Hiên ôm Thái Gia Tuyền, có còn tay để mở, lại không để xuống được, chỉ đành phải dùng giọng khàn khàn ra lệnh.
Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn duỗi ra ngón tay, ở chổ kiểm tra dấu vân tay nhấn xuống, cửa cảm ứng liền mở ra, thì ra là số liệu dấu vân tay của co, anh vẫn còn giữ.
Kết quả là, từ cửa chính mãi cho đến chân cầu thang, quần áo bay toán loạn tạo thành cảnh mập mờ. Không thể không bội phục tốc độ nhanh bọn họ cởi quần áo, từ cầu thang đi lên sẽ không phải nhưng cởi —— hai người cứ như vậy xích / lỏa / trắng trợn lên lầu, chạy thẳng tới phòng ngủ, sau đó. . . . . .
——————
Một tháng sau, một hôn lễ thế kỷ oanh động cả nước cử hành ở một nhà hội sở Cao Nhĩ Phu ngoại ô thành phố A, làm tan nát mơ ước của đông đảo các thiếu nữ, cũng tạo nên câu chuyện Cô bé lọ lem lần nữa. Hôn lễ lãng mạn mà ấm áp, không có xa hoa xả xỉ của tiền tai nhưng lại tiêu tốn hết một trăm triệu.
Khi cô dâu chú rễ mời rượu đến thì Thái Gia Tuyền bưng ly rượu chần chừ nói: "Cho em đổi thành nước lọc thôi. . ."
"Cả đời chỉ có một lần, yên tâm uống đi, uống say anh ôm em trở về." Hạ Cẩm Hiên cắn vành tai của cô, nhỏ giọng nói.
"Nhưng là. . ." Thái Gia Tuyền có chút xấu hổ: "Bảo Bảo không thích uống rượu. . ."
". . . . . ." ". . . . . ." ". . . . . ." Hạ Cẩm Hiên, phù rể Lâm Phong, dâu phụ Liễu Khê tất cả đều ngây ngẩn cả người.
"Cái đó. . . . . . buổi sáng hôm nay phải ra ngoài, vội vàng tham gia hôn lễ, chưa kịp nói cho ngươi." Thái Gia Tuyền nhỏ giọng nói.
"Cún con, em nói cái gì? ! Em có? ! Em thật sự có à? Là con của chúng ta, là con của chúng ta! ! !" Hạ Cẩm Hiên trước hết phản ứng kịp, ôm cổ Thái Gia Tuyền, lại hôn lại cắn.
"Nôn. . . . . ." Thái Gia Tuyền đẩy anh ra, nôn khan.
Hạ Cẩm Hiên khóe miệng co giật: "Khi nào thì em lại chán ghét nụ hôn của anh như vậy?"
"Ngu ngốc!" Lâm Phong ở sau lưng khẽ hừ một tiếng: "Là phản ứng nôn nghén!"
Hạ Cẩm Hiên có chút hưng phấn hơi quá, quay đầu nói về: "Bác sĩ Lâm, hôm nào mời anh tới dạy tôi những viẹc tốt cho phụ nữ có thai, hôm nay trước giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn mang Cún con đi kiểm tra thân thể!"
Kết quả là, bữa tiệc hôn lễ thế kỷ này cô dâu chú rễ giữa đường biến mất, phù rể dâu phụ chống đỡ bữa tiệc cho đến khi kết thúc.
————
Từ đầu đến cuối cũng không có chú ý tới một người, trên sườn núi ở trước hội sở Cao Nhĩ Phu, một người thông qua Ống Nhòm, giống như đang tham gia cuộc hôn lễ này. Thấy cô dâu chú rễ hạnh phúc rời đi lao tới bệnh viện, khóe miệng của hắn cũng lộ ra mỉm cười chân thành.
Thu hồi Ống Nhòm, người đàn ông cao lớn xoay người, mái tóc vàng tung bay lên, khi hắn mang theo đeo mắt kính một nháy mắt, có thể nhìn thấy trong đôi con ngươi màu xanh trong suốt và nụ cười thoải mái. . . . . .
**************oooooo****************
----------oOo----------
Hoàn chính văn
Mọi người vây lại, ngay cả Đỗ Quyên cũng đều đi qua, cùng nhau nhìn về phía mangf hình máy tính của cô ta. Chỉ thấy phía trên có một cái tiêu đề cực to " Trong cuộc họp ký giả tổng giám đốc của Trác gấm Hạ Cẩm Hiên cầu hôn trước mặt mọi người!" Mà hình ảnh đính kèm, chính là Hạ Cẩm Hiên đột nhiên quỳ một gối xuống ở trước mặt Thái Gia Tuyền, trong nháy mắt đeo chiếc nhẫn kia cho cô. Mặc dù hình ảnh rất tối, mặc dù văn chương cũng không có nói tới tên của cô gái kia, mặc dù Thái Gia Tuyền chỉ lộ ra cái gò má, nhưng người nào biết cô dĩ nhiên có thể nhận ra.
"Trời ơi! Thế nào lại là cô ta? !"
"Hồ ly tinh cư nhiên biến thành chính thức rồi? Khang Hinh kia làm thế nào? !"
"Hạ tổng là người ngu sao? !"
Sự chú ý của mọi người đều bị tin tức trên mạng thu hút, cũng không có người chú ý tới Thái Gia Tuyền đang đứng sau lưng bọn họ, chính lúc này mặt mũi tràn đầy tái nhợt nhìn chằm chằm bọn họ.
"Này, nói mò gì đây? Hạ tổng là người ngu, Trác Gấm sẽ phát triển được tốt như vậy sao?" Lý Giai Giai thấy thế, vội lên tiếng cắt đứt nghị luận của đám người kia, chỉ sợ lời nói khó nghe hơn lại đột nhiên chạy ra.
"Vốn là. . ." Người khác xoay đầu lại, đang muốn phản bác, đột nhiên chứng kiến thấy mới vừa thu lại vẻ giận dữ, chính lúc này thấy mặt bình tĩnh của Thái Gia Tuyền.
"Ngại quá, để cho mọi người thất vọng!" Thái Gia Tuyền mỉm cười vô hại , rất là khinh miệt nói.
Nhân viên trong phòng nhất thời yên lặng như tờ, hồi lâu, Thái Gia Tuyền thật sự không chịu được rồi, chuyển sang Đỗ Quyên nói: "Chị Đỗ Quyen, em bị Hạ tổng điều về đây, đây là phân công tác của em, phiền toái an bài chỗ ngồi cho em lần nữa thôi." Vừa nói đưa lên chỉ thị công việc của mình.
Đỗ Quyên cái mình giật một, vội khép lại miệng hình chữ ‘O’, lắp bắp nói: "Điều. . . Điều trở về?" Lời mới ra miệng, trong nháy mắt lại phản ứng kịp, thầm suy nghĩ đến: "Chẳng lẽ là muốn cho cô an bài một công việc nhàn hạ dễ nuôi sao? Vậy cũng thật là phải hầu hạ thật tốt."
"Đúng vậy, điều trở về rồi. Chị có thể lý giải vì năng lực công tác của em không đủ với cấp bậc cái đó!" Thái Gia Tuyền có chút không sao cả trả lời.
"A, được, tôi lập tức an bài, vị trí em tùy tiện chọn! Chọn xong tôi giúp em an bài phần công việc mới!" Đỗ Quyên lập tức thay vẻ mặt cười nịnh nọt, đôi tay nhận lấy phần chỉ thị công việc Thái Gia Tuyền đưa ra.
Thái độ của Đỗ Quyên tựa như dẫn đầu thay đổi thái độ của mọi người, một nhóm người lập tức vây quanh Thái Gia Tuyền hỏi han ân cần.
"Ai nha, lâu như vậy không thấy, khí sắc tốt hơn rất nhiều nha!"
"A, mới vừa rồi Hạ tổng cầu hôn cô, làm sao mà cô không thay một bộ trang phục xinh đẹp? Mặc cái bộ đồ công sở này làm gì?"
"Chúc mừng nha! Lúc nào thì kết hôn đây?"
. . . . . .
Thái Gia Tuyền nhức đầu cười cười, ứng phó nói: "Chừng nào kết hôn, tự nhiên sẽ thông báo cho mọi người." Vừa nói vừa đi đến cái gốc bàn còn trống.
Đang lúc ấy thì, Hạ Cẩm Hiên ôm máy vi tính của Thái Gia Tuyền thở hổn hển thở hổn hển bỏ đi đi vào, phía sau còn có một trợ lý tậm thời xách theo vài món đồ lộn xộn ( đáng thương Hà Vân vẫn còn xã giao với ký giả ). Cả một phòng nhất thời giật mình hô to gọi nhỏ.
"Hạ tổng, thế nào lại tự mình khiên đồ vậy? !"
"Để cho tôi giúp, để cho tôi giúp! Ngài nghỉ ngơi!"
Mấy tên đàn ông trong phòng làm việc đều có khuynh hướng cướp bóc, hai ba lần liền giành lấy cái máy vi tính trong tay Hạ Cẩm Hiên, ân cần đưa đến chỗ ngồi Thái Gia Tuyền đã chọn tốt.
Hạ Cẩm Hiên nhìn Thái Gia Tuyền một chút, lại nhìn một đám nhân viên giống như mấy con thú kích động kêu than cho thực phẩm một chút, nhíu mày, lộ ra một cái mỉm cười: "Về sau xin mọi người nhiều hơn chăm sóc vợ tôi rồi !"
"Phốc!" Còn không đợi mọi người hòa cùng, Thái Gia Tuyền rất khoa trương đem mới vừa uống một ngụm nước vào trong miệng phun ra ngoài, làm cho chính mình bị sặc "Khụ khụ khụ. . ." Xem bộ dáng là thật sặc đến không nhẹ.
Hạ Cẩm Hiên vội đi lên trước, hẳn là một tay ôm lấy cô vào trong ngực, bàn tay ở trên lưng cô khẽ vuốt ve: "Cô bé ngốc ngếch, kích động như thế làm gì?"
Ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ, hận đồng loạt bắn về phía Thái Gia Tuyền, trong những ánh mắt này còn có phần lớn không thể tưởng tượng nổi, Hạ Cẩm Hiên tại trong cảm nhận của mọi người từ trước đến giờ phải không dễ dàng nói cười, chuyên nghiệp mà nghiêm túc. Thì ra là anh còn có một mặt như vậy!
Thái Gia Tuyền thật vất vả mới điều chỉnh hơi thở lại, đẩy anh ra nói: "Ai là vợ của anh chứ? !"
"Em đó!" Hạ Cẩm Hiên xem như chuyện đương nhiên nói: "Hiện tại toàn thế giới cũng biết rồi."
"Này không trả không có kết hôn sao!"
"Anh đã sắp xếp công ty tốt rồi, cho bọn họ thời gian một tháng, chuẩn bị cho chúng ta một hôn lễ thế kỷ!" Hạ Cẩm Hiên đã tính trước nói: "A, còn có tuần trăng mật. Anh có thể dùng thời gian nửa năm cùng em đi vòng quanh thế giới!"
"Hô. . ." Một hồi tiếng rút khí vang lên, mọi người hiển nhiên cũng mau ghen tỵ muốn chết rồi.
Thái Gia Tuyền sửng sốt thật lâu, đột nhiên bộc phát nói: "Ai cho anh tự tiện quyết định thế? ! Tại sao anh lúc nào cũng như vậy? Anh định bức hôn sao? Anh càng ép em càng không lấy!"
Hạ Cẩm Hiên gật đầu một cái, xoay người mặt ngó một đám nhân viên đang vùi lấp trong hâm mộ ghen ghét không cách nào tự kềm chế, nhìn về phía trợ lý tạm thời đi theo nói: " Tôi quyết định rằng trước khi tôi kết hôn, bộ tài chính sẽ có hai người kiểm tra hệ thống với hệ thống ba người kiểm tra, bộ phận bán hàng làm việc phải thông qua máy chấm công đục lỗ kiểm tra chặc chẽ, bộ phận thiết kế phải được kiểm toán bởi một sự gia tăng ba lần 4 lần, Cục Quản lý phát triển hệ thống loại bỏ thực hiện ... . . . . ."
Từng việc được nói ra, mặt của mọi người đều tối dần theo. Những thứ này cải cách này của Hạ Cẩm Hiên thật ra thì cũng không có ảnh hưởng đến toàn công ty, duy nhất hiệu quả chính là —— gia tăng lượng công việc! Tỷ như thẩm tra đối chiếu chế độ thẩm hạch, nhưng thật ra là trải qua nghiệm chứng, số lần chưa làm sai gì, anh cố tình cấp cho người thêm lần thứ nhất; nhân viên bán hàng nghiệp vụ cả ngày lẫn đêm chạy ở bên ngoài, nếu như gắng phải người ta sớm muộn gì tất cả về công ty xoạt lần thứ nhất tạp, vậy không biết đạo muốn chạy bao nhiêu chặng đường oan uổng. . . . . .
Khi tất cả mọi người bắt đầu ủ rũ cúi đầu thì Hạ Cẩm Hiên tăng thêm câu nói sau cùng: "Dĩ nhiên, những thứ chế độ này sẽ khôi phục lại bình thường sau khi tôi kết hôn." Nói xong cũng nhủ một dạng không có việc gì trực tiếp rời đi văn phòng.
Ý tứ của anh rõ ràng nhưng mà, còn kém không có nói thẳng: " Tất cả các nhân viên đều phải giúp tôia bức hôn, nếu không tất cả các bạn đều đừng nghĩ sẽ sống tốt!" .
Khóe miệng Thái Gia Tuyền co quắp một hồi, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Anh có thể phúc hắc hơn một chút nữa sao? Anh có thể ngây thơ một chút nữa sao? ! Vì sao phải uy hiếp nhiều người như vậy tới giúp anh? Quá hèn hạ á! !
"Ha ha, tổng giám đốc nhất định phải sớm ngày thành hôn mới được a!" trong một đám người đờ đẫn, không biết là ai nói một câu. Mọi người vì vậy trong nháy mắt nổ oanh ——
"Thái Gia Tuyền, dù sao cô cũng đáp ứng gả cho Hạ tổng rồi, gả sớm gả muộn cũng là gả, cũng không cần phải kéo dài thời gian."
"Đúng như thế, chúng tôi chờ uống rượu mừng lâu rồi, đừng làm cho chúng tôi đợi quá lâu!"
"Rèn sắt khi còn nóng a! Hạ tổng là người đàn ông tốt như vậy, còn do dự cái gì nữa? !"
. . . . . . Thái Gia Tuyền đau đầu nhức óc, dứt khoát vùi đầu ở trong bàn giả bộ làm đà điểu.
Tình thế hiển nhiên so với cô tưởng tượng còn phải nghiêm trọng hơn, cũng không lâu lắm, cái gì bộ tài chính kia, phòng thiết kế, bộ phận bán hàng. . . . . . Tất cả các phân ngành của mọi người, đem một đám nhân viên nhiều như thế đến một giọt nước cũng không lọt.
Mọi người cũng không phải mặt lạnh bức hôn, ngược lại, mọi người đều trên mặt tươi cười:
"Nghe nói cô sắp làm bà chủ của chúng tôi! Chúc mừng nha!"
"Lúc nào thì phát bánh kẹo cưới đây? Chúng ta đều đang chờ! Bánh kẹo cưới của Hạ tổng cũng không thể qua loa đâu đó!"
"Cả bao lì xì của tôi nữa!" . . . . . . Cái này lợi hại nhất, bao tiền lì xì cũng chuẩn bị xong, hồng như vậy rõ ràng là bức hôn, quá cường hãn á!
Thái Gia Tuyền nhất định không đấu lại Hạ Cẩm Hiên "Một tay che trời", ngày kế, cô cảm thấy mình sắp bị làm cho suy sụp á..., còn một tiếng nữa là đến giờ tan sở, cô liền chạy ra trước.
Đi tới trước đại sảnh trống rỗng, nhìn thấy một chiếc xe ngăn ở cửa: đúng vậy, là một chiếc xe —— là môth chiếc xe việt dã —— là một chiếc Benz việt dã xa —— là một chiếc màu đen việt dã xa —— là một chiếc xe giống y chang chiếc xe Benz việt dã màu đen của Hạ Cẩm Hiên! ! ! !
"Trời —— ơi ——! !" Thái Gia Tuyền thét lên, bay lên một cước hung hăng đá vào trên cửa xe, làm Hạ Cẩm Hiên sợ tới mức vội vàng mở cửa nhảy xuống, ôm eo nhỏ của cô nói " Nha đầu ngốc, coi chừng làm đau chân."
Thái Gia Tuyền lệ rơi đầy mặt, hừ hừ nói: "Thật đáng thương. . ."
. . . . . . . . . . . .
Hai người một đường không nói câu nào, Hạ Cẩm Hiên lái xe, khóe môi nhếch lên cũng không che giấu được nụ cười. Thái Gia Tuyền tức thì phình nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không để ý tới bộ dáng của hắn.
Khi xe dừng ở trước biệt thự nhỏ của Hạ Cẩm Hiên, tắt máy, hồi lâu, cũng không người mở miệng nói chuyện, cũng không còn có người xuống xe, hai người cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở trong xe —— Hạ Cẩm Hiên mặt cười xấu xa nhìn gò má Thái Gia Tuyền, Thái Gia Tuyền quệt mồm nhìn lên kính chắn gió trước mặt. Khi hai người như muốn bị hóa đá, Thái Gia Tuyền chép miệng, vô cùng miễn cưỡng nói: "Làm theo kế hoạch của anh thôi."
Hạ Cẩm Hiên nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, anh dám khẳng định đời này cũng chưa từng vui vẻ như thế, một phát kéo Thái Gia Tuyền qua lại hướng về phía miệng sói, hôn thẳng đến khi Thái Gia Tuyền chóng mặt, hai má đỏ bừng, mới lưu luyến không rời buông ra.
Nhìn trong ngực tiểu nữ nhân thẹn thùng dáng vẻ, Hạ Cẩm Hiên trong lòng mềm nhũn . Mở cửa xe nhảy xuống, đi vòng qua ghế lái phụ, kéo cửa ra, thận trọng đem Thái Gia Tuyền ôm ra , một cước đá lên cửa xe, sải bước hướng biệt thự đi tới.
"Anh làm gì thế? ! Thả em xuống!" Thái Gia Tuyền giùng giằng muốn tự mình đi bộ, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt của Hạ Cẩm Hiên tràn đầy tình dục thì nhất thời làm sợ tới mức không dám nhúc nhích.
"Mở cửa!" Hạ Cẩm Hiên ôm Thái Gia Tuyền, có còn tay để mở, lại không để xuống được, chỉ đành phải dùng giọng khàn khàn ra lệnh.
Thái Gia Tuyền ngoan ngoãn duỗi ra ngón tay, ở chổ kiểm tra dấu vân tay nhấn xuống, cửa cảm ứng liền mở ra, thì ra là số liệu dấu vân tay của co, anh vẫn còn giữ.
Kết quả là, từ cửa chính mãi cho đến chân cầu thang, quần áo bay toán loạn tạo thành cảnh mập mờ. Không thể không bội phục tốc độ nhanh bọn họ cởi quần áo, từ cầu thang đi lên sẽ không phải nhưng cởi —— hai người cứ như vậy xích / lỏa / trắng trợn lên lầu, chạy thẳng tới phòng ngủ, sau đó. . . . . .
——————
Một tháng sau, một hôn lễ thế kỷ oanh động cả nước cử hành ở một nhà hội sở Cao Nhĩ Phu ngoại ô thành phố A, làm tan nát mơ ước của đông đảo các thiếu nữ, cũng tạo nên câu chuyện Cô bé lọ lem lần nữa. Hôn lễ lãng mạn mà ấm áp, không có xa hoa xả xỉ của tiền tai nhưng lại tiêu tốn hết một trăm triệu.
Khi cô dâu chú rễ mời rượu đến thì Thái Gia Tuyền bưng ly rượu chần chừ nói: "Cho em đổi thành nước lọc thôi. . ."
"Cả đời chỉ có một lần, yên tâm uống đi, uống say anh ôm em trở về." Hạ Cẩm Hiên cắn vành tai của cô, nhỏ giọng nói.
"Nhưng là. . ." Thái Gia Tuyền có chút xấu hổ: "Bảo Bảo không thích uống rượu. . ."
". . . . . ." ". . . . . ." ". . . . . ." Hạ Cẩm Hiên, phù rể Lâm Phong, dâu phụ Liễu Khê tất cả đều ngây ngẩn cả người.
"Cái đó. . . . . . buổi sáng hôm nay phải ra ngoài, vội vàng tham gia hôn lễ, chưa kịp nói cho ngươi." Thái Gia Tuyền nhỏ giọng nói.
"Cún con, em nói cái gì? ! Em có? ! Em thật sự có à? Là con của chúng ta, là con của chúng ta! ! !" Hạ Cẩm Hiên trước hết phản ứng kịp, ôm cổ Thái Gia Tuyền, lại hôn lại cắn.
"Nôn. . . . . ." Thái Gia Tuyền đẩy anh ra, nôn khan.
Hạ Cẩm Hiên khóe miệng co giật: "Khi nào thì em lại chán ghét nụ hôn của anh như vậy?"
"Ngu ngốc!" Lâm Phong ở sau lưng khẽ hừ một tiếng: "Là phản ứng nôn nghén!"
Hạ Cẩm Hiên có chút hưng phấn hơi quá, quay đầu nói về: "Bác sĩ Lâm, hôm nào mời anh tới dạy tôi những viẹc tốt cho phụ nữ có thai, hôm nay trước giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn mang Cún con đi kiểm tra thân thể!"
Kết quả là, bữa tiệc hôn lễ thế kỷ này cô dâu chú rễ giữa đường biến mất, phù rể dâu phụ chống đỡ bữa tiệc cho đến khi kết thúc.
————
Từ đầu đến cuối cũng không có chú ý tới một người, trên sườn núi ở trước hội sở Cao Nhĩ Phu, một người thông qua Ống Nhòm, giống như đang tham gia cuộc hôn lễ này. Thấy cô dâu chú rễ hạnh phúc rời đi lao tới bệnh viện, khóe miệng của hắn cũng lộ ra mỉm cười chân thành.
Thu hồi Ống Nhòm, người đàn ông cao lớn xoay người, mái tóc vàng tung bay lên, khi hắn mang theo đeo mắt kính một nháy mắt, có thể nhìn thấy trong đôi con ngươi màu xanh trong suốt và nụ cười thoải mái. . . . . .
**************oooooo****************
----------oOo----------
Hoàn chính văn
/174
|