Sau vài ngày, chân của Lâm Nhã Khiết vẫn tiếp tục điều trị, Tề Minh đưa cô chuyển đến phòng bệnh sang trọng, còn chuyển đến ở cùng cô luôn túc trực bên giường bệnh. Thái Gia Tuyền ban ngày thực tập ở bệnh viện, rãnh rỗi liền chạy đến thăm cô, tối nào cũng làm tức ăn dinh dưỡng tẩm bổ cho Lâm Nhã Khiết.
Lâm Nhã Khiết vẫn như cũ chỉ nói vài câu đơn giản, thời gian còn lại cô một mình ngồi ngẩn người.
"Cậu đừng như vậy, chân của cậu sẽ không sao , mà thật sự có bị làm sao tôi sẽ bắt Tề Minh nuôi câu cả đời, đừng suy nghĩ nữa ." Thái Gia Tuyền an ủi.
"Không sai, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!" Tề Minh nghe vậy, có chút kích động trả lời "Cùng lắm thì gả cho anh, em đừng khóc nữa. Anh hôm nay đã liên lạc với Đại Sứ Quán rồi, bọn họ sẽ giúp một tay tìm một khoa hồi phục chức năng tốt nhất tại Đức,cuối tuần có thể đến trung tâm hồi phục chức năng tại Berlin."
"Cậu đã làm hết mọi việc rồi sao?" Hạ Cẩm Hiên ở bên cạnh nhất định muốn chen vào hỏi.
"Phải, lúc đầu quả thật là có chút khó khăn nhưng sau đó tôi đã cầu xin sự giúp đỡ từ tiên sinh Trương ở đại sứ quán" Tề Minh bất đắc dĩ nói.
"Trương Tiên sinh ở đại sứ quán? Là người Trung Quốc làm việc tại đại sứ quán ở Đức sao?" Thái Gia Tuyền tò mò hỏi, Tề Minh biểu lộ sự sùng bái.
Hạ Cẩm Hiên gật đầu: "Hắn quả là rất ngốc."
Lâm Nhã Khiết rốt cuộc có phản ứng: "Chân của tôi còn có hi vọng sao?"
"Đương nhiên là có...,Tề Minh đã an bài tốt, đưa cậu đi bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất, nhất định có thể khá hơn. Tôi còn chưa xem qua cậu múa, cậu nhất định phải biểu diễn thật tốt cho tôi xem!" Thái Gia Tuyền không nghe thấy Hạ Cẩm Hiên nói Tề Minh ngốc liều mạng động viên.
"Ừ!" Lâm Nhã Khiết nặng nề gật đầu một cái, trong mắt không còn ảm đạm nữa mà có ánh sáng trở lại.
Tề Minh đi đến giường bệnh, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã Khiết, nói: "Bọn họ nói làm vật lý trị liệu cần một khoảng thời gian rất dài, với tình huống của em có thể cần 1-2 năm, em nhất định phải kiên trì, chỉ cần kiên trì là có thể hồi phục. Đáp ứng anh, đừng từ bỏ, được không? Anh sẽ cùng em cố gắng, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, cho dù là cả đời, anh cũng đi đến cùng với em, cho nên em nhất định đừng từ bỏ, được không?"
Ở bên cạnh Thái Gia Tuyền thật không thể tin được vào mắt mình mặc dù biết Tề Minh đã rất lâu chỉ nghĩ hắn là một loại công tử bột ngu ngốc nhưng bây giờ bộ dạng chung tình này của hắn thực khó mà tưởng được.
Lâm Nhã Khiết nhìn vào mắt hắn cảm động nghẹn ngào rơi lệ nói: "Em không biết, em từ nhỏ đã sợ bị thương. Trước kia khi luyện múa, Thấy dạy múa mỗi lần bắt bó chân, em đều khóc đến mấy ngày."
"Nhưng em cũng rất kiên trì theo đuổi không phải sao?" Tề Minh dịu dàng mỉm cười mê người: "Có anh cùng em cố gắng, em còn sợ gì?"
. . . . . .
Thái Gia Tuyền há mồm định nói gì đó, đột ngột bị Hạ Cẩm Hiên bắt lấy bộ móng vuốt của cún con Thái Gia Tuyền kéo ra ngoài.
"Anh sao lại kéo em? ! Em còn có việc muốn nói cùng cậu ấy." Thái Gia Tuyền vẻ mặt khó hiểu.
"Em thật là ngu ngốc, không nhìn thấy không khí mới rồi giữa bọn họ sao? Em định làm kỳ đà cản mũi thì cứ vào, anh mặc kệ."
". . . . . . Cái đó, em, bọn họ. . . . . ." Thái Gia Tuyền ấp úng nửa ngày, cuối cùng gục đầu nhận thua.
"Về nhà đi, đây là lúc bọn họ không cần có kỳ đà cản mũi." Hạ Cẩm Hiên cong cong khóe miệng, câu "Kỳ đà cản mũi" một câu mà hàm ý chỉ hai người một người nữa chính là Tề Minh.
"Nếu cô ấy đi làm vât lý trị liệu ở Berlin em muốn đi cùng…" Thái Gia Tuyền nghĩ một lát nhìn Hạ Cẩm Hiên dè dặt nói.
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày hỏi: "Em đi làm gì? Có thể giúp được gì sao?"
"Vì em là nữ, sẽ dễ dàng trong mọi chuyện. Dù sao Tề Minh cũng là nam ."
"Thế nhưng Tề Minh và cô ấy có quan hệ sẽ kết hôn."
"Nhưng Lâm Nhã Khiết chưa đồng ý. Vả lại, bọn họ cũng mới quen, tình cảm sao có thể phát triển nhanh như vậy chứ. Có thể do hấp dẫn trong thời kỳ vừa mới yêu vẫn chưa hết thôi." Thái Gia Tuyền nghiêm túc phân tích.
"Hừ, bọn họ quen hơn một năm!Hấp dẫn trong thời kỳ vừa mới yêu gì gì đó chỉ có người có thần kinh giống em mới có thôi!" Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, có chút bực mình.
"Ai chà, anh đừng hẹp hòi như vậy mà, em chỉ đi vài ngày, dàn xếp cho cô ấy ổn thỏa em sẽ về. Mấy ngày đó anh nhớ tự mình ăn uống đầy đủ nha. Quần áo dơ mặc xong thì vứt ra giỏ giặt, để em về sẽ giặt như thế xem như tạm ổn mà phải không?" Thái Gia Tuyền cười lấy lòng.
"Tùy em, ngày mai nói chuyện với Tề Minh ấy, cậu ta chắc chắn sẽ rất vui." Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ nhượng bộ: "Trước khi đi nấu vài món bỏ tủ lạnh cho anh là được!"
Lâm Nhã Khiết vẫn như cũ chỉ nói vài câu đơn giản, thời gian còn lại cô một mình ngồi ngẩn người.
"Cậu đừng như vậy, chân của cậu sẽ không sao , mà thật sự có bị làm sao tôi sẽ bắt Tề Minh nuôi câu cả đời, đừng suy nghĩ nữa ." Thái Gia Tuyền an ủi.
"Không sai, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!" Tề Minh nghe vậy, có chút kích động trả lời "Cùng lắm thì gả cho anh, em đừng khóc nữa. Anh hôm nay đã liên lạc với Đại Sứ Quán rồi, bọn họ sẽ giúp một tay tìm một khoa hồi phục chức năng tốt nhất tại Đức,cuối tuần có thể đến trung tâm hồi phục chức năng tại Berlin."
"Cậu đã làm hết mọi việc rồi sao?" Hạ Cẩm Hiên ở bên cạnh nhất định muốn chen vào hỏi.
"Phải, lúc đầu quả thật là có chút khó khăn nhưng sau đó tôi đã cầu xin sự giúp đỡ từ tiên sinh Trương ở đại sứ quán" Tề Minh bất đắc dĩ nói.
"Trương Tiên sinh ở đại sứ quán? Là người Trung Quốc làm việc tại đại sứ quán ở Đức sao?" Thái Gia Tuyền tò mò hỏi, Tề Minh biểu lộ sự sùng bái.
Hạ Cẩm Hiên gật đầu: "Hắn quả là rất ngốc."
Lâm Nhã Khiết rốt cuộc có phản ứng: "Chân của tôi còn có hi vọng sao?"
"Đương nhiên là có...,Tề Minh đã an bài tốt, đưa cậu đi bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất, nhất định có thể khá hơn. Tôi còn chưa xem qua cậu múa, cậu nhất định phải biểu diễn thật tốt cho tôi xem!" Thái Gia Tuyền không nghe thấy Hạ Cẩm Hiên nói Tề Minh ngốc liều mạng động viên.
"Ừ!" Lâm Nhã Khiết nặng nề gật đầu một cái, trong mắt không còn ảm đạm nữa mà có ánh sáng trở lại.
Tề Minh đi đến giường bệnh, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã Khiết, nói: "Bọn họ nói làm vật lý trị liệu cần một khoảng thời gian rất dài, với tình huống của em có thể cần 1-2 năm, em nhất định phải kiên trì, chỉ cần kiên trì là có thể hồi phục. Đáp ứng anh, đừng từ bỏ, được không? Anh sẽ cùng em cố gắng, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, cho dù là cả đời, anh cũng đi đến cùng với em, cho nên em nhất định đừng từ bỏ, được không?"
Ở bên cạnh Thái Gia Tuyền thật không thể tin được vào mắt mình mặc dù biết Tề Minh đã rất lâu chỉ nghĩ hắn là một loại công tử bột ngu ngốc nhưng bây giờ bộ dạng chung tình này của hắn thực khó mà tưởng được.
Lâm Nhã Khiết nhìn vào mắt hắn cảm động nghẹn ngào rơi lệ nói: "Em không biết, em từ nhỏ đã sợ bị thương. Trước kia khi luyện múa, Thấy dạy múa mỗi lần bắt bó chân, em đều khóc đến mấy ngày."
"Nhưng em cũng rất kiên trì theo đuổi không phải sao?" Tề Minh dịu dàng mỉm cười mê người: "Có anh cùng em cố gắng, em còn sợ gì?"
. . . . . .
Thái Gia Tuyền há mồm định nói gì đó, đột ngột bị Hạ Cẩm Hiên bắt lấy bộ móng vuốt của cún con Thái Gia Tuyền kéo ra ngoài.
"Anh sao lại kéo em? ! Em còn có việc muốn nói cùng cậu ấy." Thái Gia Tuyền vẻ mặt khó hiểu.
"Em thật là ngu ngốc, không nhìn thấy không khí mới rồi giữa bọn họ sao? Em định làm kỳ đà cản mũi thì cứ vào, anh mặc kệ."
". . . . . . Cái đó, em, bọn họ. . . . . ." Thái Gia Tuyền ấp úng nửa ngày, cuối cùng gục đầu nhận thua.
"Về nhà đi, đây là lúc bọn họ không cần có kỳ đà cản mũi." Hạ Cẩm Hiên cong cong khóe miệng, câu "Kỳ đà cản mũi" một câu mà hàm ý chỉ hai người một người nữa chính là Tề Minh.
"Nếu cô ấy đi làm vât lý trị liệu ở Berlin em muốn đi cùng…" Thái Gia Tuyền nghĩ một lát nhìn Hạ Cẩm Hiên dè dặt nói.
Hạ Cẩm Hiên nhíu mày hỏi: "Em đi làm gì? Có thể giúp được gì sao?"
"Vì em là nữ, sẽ dễ dàng trong mọi chuyện. Dù sao Tề Minh cũng là nam ."
"Thế nhưng Tề Minh và cô ấy có quan hệ sẽ kết hôn."
"Nhưng Lâm Nhã Khiết chưa đồng ý. Vả lại, bọn họ cũng mới quen, tình cảm sao có thể phát triển nhanh như vậy chứ. Có thể do hấp dẫn trong thời kỳ vừa mới yêu vẫn chưa hết thôi." Thái Gia Tuyền nghiêm túc phân tích.
"Hừ, bọn họ quen hơn một năm!Hấp dẫn trong thời kỳ vừa mới yêu gì gì đó chỉ có người có thần kinh giống em mới có thôi!" Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, có chút bực mình.
"Ai chà, anh đừng hẹp hòi như vậy mà, em chỉ đi vài ngày, dàn xếp cho cô ấy ổn thỏa em sẽ về. Mấy ngày đó anh nhớ tự mình ăn uống đầy đủ nha. Quần áo dơ mặc xong thì vứt ra giỏ giặt, để em về sẽ giặt như thế xem như tạm ổn mà phải không?" Thái Gia Tuyền cười lấy lòng.
"Tùy em, ngày mai nói chuyện với Tề Minh ấy, cậu ta chắc chắn sẽ rất vui." Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ nhượng bộ: "Trước khi đi nấu vài món bỏ tủ lạnh cho anh là được!"
/174
|