Ha ha! Khách quan, cây trâm này đáng giá mười hai bạc. Thấy bọn người Thanh Thanh mặc quần áo không tầm thường, tiểu thương liền quyết định nâng giá cả, kiếm chút tiền riêng, người phú quý làm sao thèm so đo chút bạc mọn ấy.
Cái gì, mười hai bạc?! Ta nhịn không được hét to, đồng thời ngăn cản Dịch Thanh đang tính trả tiền tiểu thương.
Ta đối với triều đại này tuy rằng không có khái niệm cụ thể, nhưng trực giác khẳng định, số bạc này nhất định không nhỏ, mộc trâm này không đáng giá tới vậy.
Ta nói nghe này thương gia, mộc trâm này nhìn tương đối tinh xảo, nhưng cũng không bằng tới giá tiền mà ngươi nói, nhiều lắm cũng chỉ có một nửa, nếu ngươi không chịu, bọn ta cũng không mua.
Thật ra ta thấy cũng không tới một nửa, nhưng thấy bọn họ buôn bán vất vả, đành để cho bọn họ kiếm chút lời.
Nhìn bạc trong tay dịch thanh, lại nhìn ánh mắt tham tiền của nữ tiểu thương, nhiều bạc như vậy, nàng đau lòng a.
Thế nào, ngươi bán hay không bán? Không bán, ta đi trước. Ta truy vấn.
Dứt lời, ta lôi kéo Dịch thanh cùng Đồng Vũ tính cất bước rời đi, nếu như trả giá như vậy mà ngươi còn không muốn, thì ngươi là người rất tham tiền rồi, tưởng muốn móc tiền chúng ta, không có cửa đâu, huống chi không phải ta không mua được.
Khoan! Tiểu thư thỉnh dừng lại, lão sinh bán cho ngươi mà.
Được rồi, giá này đã muốn gấp hai lần giá gốc, nàng cũng đã kiếm đủ lời rồi.
Như vậy có phải tốt không, Dịch Thanh, trả tiền nàng đi. Nghe tiếng nàng la, ta cười cười, xoay người cầm mộc trâm, sau đó liền cấp bước rời đi.
Tỷ tỷ quá lợi hại. Đi trên đường, Đồng Vũ từ không mấy vui vẻ dần trở nên thả lỏng, quan hệ với Thanh Thanh cũng hòa thuận hơn nhiều.
Nhìn trước mắt cây mộc trâm nhỏ nhắn tinh xảo, hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhìn, trong lòng ngạc nhiên không ít, hoàng tỷ của hắn cư nhiên có thể chặt bớt một nửa giá tiền, thật làm cho hắn bội phục. (Nhan: trả giá mà em Vũ cũng phục =)))
Ha ha! Đi, tỷ đưa đệ đi ăn chút gì nha. Thật sự là khó có được, tiểu bánh bao cư nhiên lại khen ta, thế nên, ta nhân cơ hội sờ soạng mặt hắn, chiếm chút tiện nghi, sau đó liền mang hắn đi ăn.
Nhìn hai tay Thanh Thanh, Đồng Vũ nhịn không được dưới đáy lòng nói thầm: Hoàng tỷ thật là, lại thích sờ mặt mặt hắn, không biết tay nàng có sạch sẽ hay không? Nếu không sẽ làm mặt hắn bị bẩn.
Lão bản! Làm ba bát mì nào. Lôi kéo tiểu bánh bao đi đến một quán mì ven đường, ở đây rất nhiều người qua lại, xem ra quán mì này cũng không tệ, ta đã lâu quá không có ăn mì, bây giờ ăn lại, cảm giác thật hoài niệm.
Hoàng...tỷ tỷ, vì sao lại đến đây ăn? Ta không muốn ở đây ăn.
Đồng Vũ không được tự nhiên nói, hắn đường đường là hoàng tử, nếu bị người khác biết hắn ăn mì ở quán ven đường, phỏng chừng sẽ cười chết hắn.
Uh, làm sao vậy? Nhìn bộ dạng hắn không được tự nhiên, phỏng chừng chưa bao giờ ăn cơm bình dân.
Đồng Vũ, chớ nghĩ rằng mấy món này kém mấy món mỗi ngày ngươi ăn nha, món này mỗi ngày dân chúng Huyễn Tích mỗi ngày thức khuya dậy sớm, dựa vào sức lực khổ cực cả ngày mới mua được mà ăn, tuy rằng so ra kém thức ăn hằng ngày của chúng ta, nhưng lại có một cỗ khí tự nhiên, bọn họ không thể không kiếm tiền vì gia đình, nhưng bọn họ có thể thoải mái tự do mà sống. Nhìn tiểu bánh bao, ta chân thành nói.
Tỷ tỷ... Nghe thấy lời Thanh Thanh, Đồng Vũ cảm thấy thật kinh ngạc, hoàng tỷ hóa ra rất thấu hiểu cuộc sống của người dân a.
Đây, khách quan, mì của ngài đây. Ngay lúc này, âm thanh của tiểu nhị lập tức vang lên.
Cảm ơn. Vừa nhận mì, ta vừa mỉm cười nói.
Dịch Thanh, lại đây ngồi, đi dạo lâu như vậy, chắc ngươi cũng đói bụng rồi. Ta với người từ nãy đến người vẫn đứng bên cạnh bàn không nhúc nhích nói.
Haizz...người này thật đúng là mạnh nha, dọc đường đi không hề nghe thấy tiếng hắn, hắn luôn duy trì ở một khoảng cách an toàn, đôi khi, ta còn tưởng hắn là không khí.
Nghe thấy tiếng công chúa kêu, Dịch Thanh muốn há miệng nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Hắn vẫn nghe hai tỷ đệ nói chuyện, đối với vị chủ tử này, trong lòng hắn vẫn là xúc động, không nghĩ tới nàng kêu ba bát mì là tính cho phần hắn, hắn không biết nói gì để cảm ơn chủ tử, bởi vì cho đến bây giờ hắn chưa từng nói cảm ơn người khác.
Ta lệnh cho người ngồi xuống đây, sau đó ăn hết bát mì này. Thấy hắn đứng một lúc lâu cũng không nói, ta đành phải dùng uy quyền của công chúa mà ra lệnh.
Nghe vậy, Dịch Thanh tiêu sái đi đến bên bàn ngồi xuống, tiếp nhận bát đũa Thanh Thanh đưa qua, lần đầu tiên trong đời tay run run, thời điểm hắn cầm đao giết người đều vô cùng lưu loát, vì sao vào lúc này lại phát run.
Đem bát đặt trên bàn, Dịch Thanh thử gắp một miếng mì, nhưng vừa gắp lên liền rớt xuống, thử vài lần đều thất bại.
Nhìn động tác của hắn, ta nhịn không được cười: Dịch Thanh đừng gấp, từ từ sẽ được thôi.
Nghe vậy, mặt Dịch Thanh có chút đỏ, công chúa nói vậy, chẳng khác nào hắn là thật tham ăn, gấp gáp nên mới gắp không được.
Thấy mặt hắn đỏ, ta giống như phát hiện cái gì đó mới mẻ, liền trêu ghẹo hắn: Dịch Thanh, mặt ngươi đỏ chót kìa. Thanh âm rất nhẹ, chỉ có người cùng bàn mới nghe được.
Trong nháy mắt, mặt Dịch Thanh đỏ hơn, cầm đũa mãi không biết phải làm sao, không nhấc lên cũng không buông xuống, hắn muốn buông đũa không ăn nữa.
Ha ha! Thôi, tiếp tục ăn thôi, nếu không sẽ nguội mất, nguội sẽ không ngon.
Thấy thế, Dịch Thanh lại cuối cùng ăn mì, ăn xong một đũa, có một loại cảm giác mà hắn chưa trải nghiệm bung tỏa tràn ngập, tuy không phải là ngon nhất, nhưng mà tư vị rất ấm áp, giống như công chúa nói, chủ quán đã dồn hết công sức vào món ăn này.
Từ đầu đến cuối, Đồng Vũ đều vùi đầu trong bát ăn mì, giống hoàng tỷ nói, hương vị thật sự làm cho người ta thoải mái.
Nhưng mà, trong lúc bọn họ thoải maíu ăn mì, thì sóng ngầm trong triều cũng bắt đầu khởi động.
Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách trước mắt là phải tìm phò mã cho công chúa, các vị hoàng đế của Huyễn Tích mười tám tuổi đã có hoàng nữ hoàng tử, mà công chúa năm nay đã hai mươi hai, mà cả một thị quân cũng không có, vo luận thế nào hiện tại cũng phải tìm phò mã.
Tin tức, hoàng thất trưởng công chúa đã phục hồi đã lan đến tai các đại thần trong triều, phản ứng của các nàng là phải làm cho nữ hoàng vì công chúa tìm phò mã, như vậy, con trai của các nàng dưỡng ở nhà sẽ có cơ hội bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Cái gì, mười hai bạc?! Ta nhịn không được hét to, đồng thời ngăn cản Dịch Thanh đang tính trả tiền tiểu thương.
Ta đối với triều đại này tuy rằng không có khái niệm cụ thể, nhưng trực giác khẳng định, số bạc này nhất định không nhỏ, mộc trâm này không đáng giá tới vậy.
Ta nói nghe này thương gia, mộc trâm này nhìn tương đối tinh xảo, nhưng cũng không bằng tới giá tiền mà ngươi nói, nhiều lắm cũng chỉ có một nửa, nếu ngươi không chịu, bọn ta cũng không mua.
Thật ra ta thấy cũng không tới một nửa, nhưng thấy bọn họ buôn bán vất vả, đành để cho bọn họ kiếm chút lời.
Nhìn bạc trong tay dịch thanh, lại nhìn ánh mắt tham tiền của nữ tiểu thương, nhiều bạc như vậy, nàng đau lòng a.
Thế nào, ngươi bán hay không bán? Không bán, ta đi trước. Ta truy vấn.
Dứt lời, ta lôi kéo Dịch thanh cùng Đồng Vũ tính cất bước rời đi, nếu như trả giá như vậy mà ngươi còn không muốn, thì ngươi là người rất tham tiền rồi, tưởng muốn móc tiền chúng ta, không có cửa đâu, huống chi không phải ta không mua được.
Khoan! Tiểu thư thỉnh dừng lại, lão sinh bán cho ngươi mà.
Được rồi, giá này đã muốn gấp hai lần giá gốc, nàng cũng đã kiếm đủ lời rồi.
Như vậy có phải tốt không, Dịch Thanh, trả tiền nàng đi. Nghe tiếng nàng la, ta cười cười, xoay người cầm mộc trâm, sau đó liền cấp bước rời đi.
Tỷ tỷ quá lợi hại. Đi trên đường, Đồng Vũ từ không mấy vui vẻ dần trở nên thả lỏng, quan hệ với Thanh Thanh cũng hòa thuận hơn nhiều.
Nhìn trước mắt cây mộc trâm nhỏ nhắn tinh xảo, hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhìn, trong lòng ngạc nhiên không ít, hoàng tỷ của hắn cư nhiên có thể chặt bớt một nửa giá tiền, thật làm cho hắn bội phục. (Nhan: trả giá mà em Vũ cũng phục =)))
Ha ha! Đi, tỷ đưa đệ đi ăn chút gì nha. Thật sự là khó có được, tiểu bánh bao cư nhiên lại khen ta, thế nên, ta nhân cơ hội sờ soạng mặt hắn, chiếm chút tiện nghi, sau đó liền mang hắn đi ăn.
Nhìn hai tay Thanh Thanh, Đồng Vũ nhịn không được dưới đáy lòng nói thầm: Hoàng tỷ thật là, lại thích sờ mặt mặt hắn, không biết tay nàng có sạch sẽ hay không? Nếu không sẽ làm mặt hắn bị bẩn.
Lão bản! Làm ba bát mì nào. Lôi kéo tiểu bánh bao đi đến một quán mì ven đường, ở đây rất nhiều người qua lại, xem ra quán mì này cũng không tệ, ta đã lâu quá không có ăn mì, bây giờ ăn lại, cảm giác thật hoài niệm.
Hoàng...tỷ tỷ, vì sao lại đến đây ăn? Ta không muốn ở đây ăn.
Đồng Vũ không được tự nhiên nói, hắn đường đường là hoàng tử, nếu bị người khác biết hắn ăn mì ở quán ven đường, phỏng chừng sẽ cười chết hắn.
Uh, làm sao vậy? Nhìn bộ dạng hắn không được tự nhiên, phỏng chừng chưa bao giờ ăn cơm bình dân.
Đồng Vũ, chớ nghĩ rằng mấy món này kém mấy món mỗi ngày ngươi ăn nha, món này mỗi ngày dân chúng Huyễn Tích mỗi ngày thức khuya dậy sớm, dựa vào sức lực khổ cực cả ngày mới mua được mà ăn, tuy rằng so ra kém thức ăn hằng ngày của chúng ta, nhưng lại có một cỗ khí tự nhiên, bọn họ không thể không kiếm tiền vì gia đình, nhưng bọn họ có thể thoải mái tự do mà sống. Nhìn tiểu bánh bao, ta chân thành nói.
Tỷ tỷ... Nghe thấy lời Thanh Thanh, Đồng Vũ cảm thấy thật kinh ngạc, hoàng tỷ hóa ra rất thấu hiểu cuộc sống của người dân a.
Đây, khách quan, mì của ngài đây. Ngay lúc này, âm thanh của tiểu nhị lập tức vang lên.
Cảm ơn. Vừa nhận mì, ta vừa mỉm cười nói.
Dịch Thanh, lại đây ngồi, đi dạo lâu như vậy, chắc ngươi cũng đói bụng rồi. Ta với người từ nãy đến người vẫn đứng bên cạnh bàn không nhúc nhích nói.
Haizz...người này thật đúng là mạnh nha, dọc đường đi không hề nghe thấy tiếng hắn, hắn luôn duy trì ở một khoảng cách an toàn, đôi khi, ta còn tưởng hắn là không khí.
Nghe thấy tiếng công chúa kêu, Dịch Thanh muốn há miệng nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Hắn vẫn nghe hai tỷ đệ nói chuyện, đối với vị chủ tử này, trong lòng hắn vẫn là xúc động, không nghĩ tới nàng kêu ba bát mì là tính cho phần hắn, hắn không biết nói gì để cảm ơn chủ tử, bởi vì cho đến bây giờ hắn chưa từng nói cảm ơn người khác.
Ta lệnh cho người ngồi xuống đây, sau đó ăn hết bát mì này. Thấy hắn đứng một lúc lâu cũng không nói, ta đành phải dùng uy quyền của công chúa mà ra lệnh.
Nghe vậy, Dịch Thanh tiêu sái đi đến bên bàn ngồi xuống, tiếp nhận bát đũa Thanh Thanh đưa qua, lần đầu tiên trong đời tay run run, thời điểm hắn cầm đao giết người đều vô cùng lưu loát, vì sao vào lúc này lại phát run.
Đem bát đặt trên bàn, Dịch Thanh thử gắp một miếng mì, nhưng vừa gắp lên liền rớt xuống, thử vài lần đều thất bại.
Nhìn động tác của hắn, ta nhịn không được cười: Dịch Thanh đừng gấp, từ từ sẽ được thôi.
Nghe vậy, mặt Dịch Thanh có chút đỏ, công chúa nói vậy, chẳng khác nào hắn là thật tham ăn, gấp gáp nên mới gắp không được.
Thấy mặt hắn đỏ, ta giống như phát hiện cái gì đó mới mẻ, liền trêu ghẹo hắn: Dịch Thanh, mặt ngươi đỏ chót kìa. Thanh âm rất nhẹ, chỉ có người cùng bàn mới nghe được.
Trong nháy mắt, mặt Dịch Thanh đỏ hơn, cầm đũa mãi không biết phải làm sao, không nhấc lên cũng không buông xuống, hắn muốn buông đũa không ăn nữa.
Ha ha! Thôi, tiếp tục ăn thôi, nếu không sẽ nguội mất, nguội sẽ không ngon.
Thấy thế, Dịch Thanh lại cuối cùng ăn mì, ăn xong một đũa, có một loại cảm giác mà hắn chưa trải nghiệm bung tỏa tràn ngập, tuy không phải là ngon nhất, nhưng mà tư vị rất ấm áp, giống như công chúa nói, chủ quán đã dồn hết công sức vào món ăn này.
Từ đầu đến cuối, Đồng Vũ đều vùi đầu trong bát ăn mì, giống hoàng tỷ nói, hương vị thật sự làm cho người ta thoải mái.
Nhưng mà, trong lúc bọn họ thoải maíu ăn mì, thì sóng ngầm trong triều cũng bắt đầu khởi động.
Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách trước mắt là phải tìm phò mã cho công chúa, các vị hoàng đế của Huyễn Tích mười tám tuổi đã có hoàng nữ hoàng tử, mà công chúa năm nay đã hai mươi hai, mà cả một thị quân cũng không có, vo luận thế nào hiện tại cũng phải tìm phò mã.
Tin tức, hoàng thất trưởng công chúa đã phục hồi đã lan đến tai các đại thần trong triều, phản ứng của các nàng là phải làm cho nữ hoàng vì công chúa tìm phò mã, như vậy, con trai của các nàng dưỡng ở nhà sẽ có cơ hội bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
/21
|