Pháo hoa
Có vẻ như không ít người biết được dưới tầng hầm có bom, nên sau bữa ăn tối, họ đều kiếm cớ cáo lui ra về.
Hà Phú cũng không thiết giữ họ lại. Thứ nhất, ông biết người sát hại vợ con ông chỉ có thể là Tần gia và Long gia. Thứ hai, bọn tép riu đó, đợi sau khi ông giết xong Tần Quyên Phong và Long Thần, trở thành bá chủ hắc đạo rồi xử lý sau cũng được.
Tần Quyên Phong ngồi ở một góc khuất, đứng cạnh chỉ có Vô Tâm, còn ba người kia đâu thì không ai biết. Gương mặt đã được tháo kính ra, nhưng dưới bàn tay phù phép của bậc thầy trang điểm là song Tâm, khuôn mặt bây giờ khác xa với khuôn mặt thật của cô. Tay cầm ly rượu Vang cao chân, đôi mắt thú vị liếc về phía Hà Phú như thể đang xem kịch hay.
Muốn giết Tần Quyên Phong? E là có tu thêm 10 kiếp nữa lão Hà Phú cũng chưa có được cái đẳng đó.
Tần Quyên Phong vẫn nhìn về phía Hà Phú, bâng quơ lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói xem ta nên bắt đầu màn kịch này sớm hay muộn?”.
Hà Phú sử dụng bom kích hoạt từ xa thay vì bom hẹn giờ, điều này có nghĩa lão ta là người dựng nên màn kịch này, nhưng lại để cho Long Thần và Tần Quyên Phong khởi màn. Bởi vì chỉ cần khi một trong hai vị bá chủ này mở miệng cao lui, màn kịch sẽ bắt đầu.
Ban đầu Tần Quyên Phong tính sẽ giết lão ta trước mặt bàn dân thiên hạ cho hả giận, nhưng nghĩ lại, tiếp sau đó cô còn phải hạ sát Long Thần, nhiều người quá thật làm cản chân cô nha. Vậy nên cô vẫn cứ để khách quý về hết.
Ở cách đó không xa, Long Thần cũng lạnh lùng uống rượu. Anh thật sự không hiểu tại sao Tần Quyên Phong lại không chịu bắt đầu màn kịch sớm một chút, chẳng lẽ cô ta còn toan tính điều gì. Anh biết, ở cô ta có một phẩm chất mà người trong thế giới ngầm này ít ai có được, đó là nhẫn, nhưng chỉ là không biết cô ta tính nhẫn cái gì trong trường hợp này thôi. Chết tiệt, chắc có trời mới biết cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
Long Thần mất hết kiên nhẫn, toan đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt lạnh của Tần Quyên Phong đang nhìn mình. Anh lại ngồi xuống, đưa mắt nhìn chăm chăm cô, hận không thể vùi đầu cô vào nước để tẩy trang mà xem gương mặt thật của cô.
Khách quý đã về gần hết, chỉ còn lại một vài gia tộc nhỏ, có lẽ do không biết được chân tướng sự việc nên vẫn ở lại đây.
Tần Quyên Phong nhếch mép: “Vô Tâm!”.
Vô Tâm bước lên đứng đối diện Tần Quyên Phong, tay đặt lên ngực, cánh môi được tô một màu son đỏ tươi như sắc máu khẽ cười, cuối thấp người: “VÂNG! THƯA NGÀI”.
Phía bên kia Long Thần cũng mấp máy môi: “Tiêu Hùng”.
Hai người đại diện cho hai đại gia tộc tiến về phía Hà Phú, ngỏ ý cáo lui ra về.
Hà Phú bật cười khoái chí, nhưng lão ta không biết, vở kịch này của lão từ đầu đã được thay đạo diễn rồi.
…
Trước đó khoảng ba mươi phút, trong căn phòng được trang trí như khách sạn 5 sao.
Song Tâm, Thanh Long, Hắc Long cung kính đứng trước mặt Tần Quyên Phong, đôi mắt nghiêm nghị sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Tần Quyên Phong lạnh lùng ngồi trên ghế, tay vuốt ve chiếc nhẫn rồng, cất giọng nhẹ nhàng ra lệnh:
“Hắc Long! Lắp một quả lựu đạn vào trực thăng của Hà Phú, sau đó làm gì thì ngươi tự liệu”.
“Thanh Long, chờ thời cơ bắn vào quả lựu đạn đó”.
“Băng Tâm! Trong vòng 15p cắt hết sóng điện từ trong phạm vi bán kinh 4000m”.
“Vô Tâm, đi theo ta”.
“VÂNG! THƯA NGÀI” cả bốn cùng đồng thanh, sau đó ai nấy làm nhiệm vụ của mình, không ai can hệ đến ai.
Tần Quyên Phong – lão đại của họ, không những là một tay sát thủ chuyện nghiệp, mà còn là một kẻ rất biết dùng người. Cô luôn nắm trong lòng bàn tay khả năng của thuộc hạ mình, rồi từ đó giao cho họ những nhiệm vụ phù hợp với khả năng.
Hà Phú ơi là Hà Phú, sai lầm ngu ngốc nhất của ngươi chính là để Tần Quyên Phong ta khởi màn.
….
Ngay khi lời cáo từ từ bên hai đại gia tộc vừa dứt, thì bỗng nhiên đèn trong phòng chập chờn, bật rồi tắt, tắt rồi lại bật, tiếp theo đó là tiếng xả súng dồn dập và tiếng thét thảm thiết của mọi người.
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, làm mất đi cái vẻ trang nghiêm của căn phòng, mùi hương hoa cũng theo đó mà bị lấn áp. Tiếng thét của những con người bên trong căn phòng không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một cuộc chiến tranh thật sự.
Đoằng đoằng!!
Tần Quyên Phong đứng nép mình trong một góc khuất, cô chẳng buồn móc súng ra phản kháng, trên tay vẫn cầm cốc rượu Vang đỏ, trong bóng tối, chất vang đỏ sóng sánh như những vũng máu ngoài kia.
Khuôn mặt của cô nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu, cứ để cho Hà Phú vui vẻ một chút, mà dù gì Thanh Long của cô cũng thích bắn ở khoảng cách xa hơn là gần mà, hôm nay cho Thanh Long vui vẻ một chút cũng được.
Đến khi bên ngoài đã ngớt hẳn tiếng súng, chỉ còn tiếng lên đạn cạch cạch của ai đó, Tần Quyên Phong mới bước ra, chẳng buồn cầm theo súng phòng hờ, trái ngược với cô, theo sau là Vô Tâm, gương mặt cẳng thẳng, trên tay cô bé cầm một khẩu Glock 17 đã được lên đạn.
Ánh đèn chập choạng một lát rồi bật sáng lên, chiếu rọi lên xác những con người mới còn cười nói ban nãy, bây giờ đã nằm trên những vũng máu đỏ tươi, những cánh hoa hồng trắng rụng rơi lả tả trên vệt máu đỏ.
Thế giới hắc đạo là thế, cướp hoặc bị cướp, giết hoặc bị giết, thắng làm vua, thua làm giặc, có thể chết bất cứ lúc nào nếu không tỉnh táo.
Thuộc hạ của Long Thần lần lượt chỉa họng súng về phía Tần Quyên Phong và Vô Tâm, lập tức bị Long Thần ngăn cản, anh hơi tựa vào chiếc bàn sau lưng, cầm lấy một bông hoa hồng trắng tinh hơu hơu trên vai, nhìn qua cô, trêu đùa: “Không biết giết hay không dám giết”.
Có vẻ như không ít người biết được dưới tầng hầm có bom, nên sau bữa ăn tối, họ đều kiếm cớ cáo lui ra về.
Hà Phú cũng không thiết giữ họ lại. Thứ nhất, ông biết người sát hại vợ con ông chỉ có thể là Tần gia và Long gia. Thứ hai, bọn tép riu đó, đợi sau khi ông giết xong Tần Quyên Phong và Long Thần, trở thành bá chủ hắc đạo rồi xử lý sau cũng được.
Tần Quyên Phong ngồi ở một góc khuất, đứng cạnh chỉ có Vô Tâm, còn ba người kia đâu thì không ai biết. Gương mặt đã được tháo kính ra, nhưng dưới bàn tay phù phép của bậc thầy trang điểm là song Tâm, khuôn mặt bây giờ khác xa với khuôn mặt thật của cô. Tay cầm ly rượu Vang cao chân, đôi mắt thú vị liếc về phía Hà Phú như thể đang xem kịch hay.
Muốn giết Tần Quyên Phong? E là có tu thêm 10 kiếp nữa lão Hà Phú cũng chưa có được cái đẳng đó.
Tần Quyên Phong vẫn nhìn về phía Hà Phú, bâng quơ lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói xem ta nên bắt đầu màn kịch này sớm hay muộn?”.
Hà Phú sử dụng bom kích hoạt từ xa thay vì bom hẹn giờ, điều này có nghĩa lão ta là người dựng nên màn kịch này, nhưng lại để cho Long Thần và Tần Quyên Phong khởi màn. Bởi vì chỉ cần khi một trong hai vị bá chủ này mở miệng cao lui, màn kịch sẽ bắt đầu.
Ban đầu Tần Quyên Phong tính sẽ giết lão ta trước mặt bàn dân thiên hạ cho hả giận, nhưng nghĩ lại, tiếp sau đó cô còn phải hạ sát Long Thần, nhiều người quá thật làm cản chân cô nha. Vậy nên cô vẫn cứ để khách quý về hết.
Ở cách đó không xa, Long Thần cũng lạnh lùng uống rượu. Anh thật sự không hiểu tại sao Tần Quyên Phong lại không chịu bắt đầu màn kịch sớm một chút, chẳng lẽ cô ta còn toan tính điều gì. Anh biết, ở cô ta có một phẩm chất mà người trong thế giới ngầm này ít ai có được, đó là nhẫn, nhưng chỉ là không biết cô ta tính nhẫn cái gì trong trường hợp này thôi. Chết tiệt, chắc có trời mới biết cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
Long Thần mất hết kiên nhẫn, toan đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt lạnh của Tần Quyên Phong đang nhìn mình. Anh lại ngồi xuống, đưa mắt nhìn chăm chăm cô, hận không thể vùi đầu cô vào nước để tẩy trang mà xem gương mặt thật của cô.
Khách quý đã về gần hết, chỉ còn lại một vài gia tộc nhỏ, có lẽ do không biết được chân tướng sự việc nên vẫn ở lại đây.
Tần Quyên Phong nhếch mép: “Vô Tâm!”.
Vô Tâm bước lên đứng đối diện Tần Quyên Phong, tay đặt lên ngực, cánh môi được tô một màu son đỏ tươi như sắc máu khẽ cười, cuối thấp người: “VÂNG! THƯA NGÀI”.
Phía bên kia Long Thần cũng mấp máy môi: “Tiêu Hùng”.
Hai người đại diện cho hai đại gia tộc tiến về phía Hà Phú, ngỏ ý cáo lui ra về.
Hà Phú bật cười khoái chí, nhưng lão ta không biết, vở kịch này của lão từ đầu đã được thay đạo diễn rồi.
…
Trước đó khoảng ba mươi phút, trong căn phòng được trang trí như khách sạn 5 sao.
Song Tâm, Thanh Long, Hắc Long cung kính đứng trước mặt Tần Quyên Phong, đôi mắt nghiêm nghị sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Tần Quyên Phong lạnh lùng ngồi trên ghế, tay vuốt ve chiếc nhẫn rồng, cất giọng nhẹ nhàng ra lệnh:
“Hắc Long! Lắp một quả lựu đạn vào trực thăng của Hà Phú, sau đó làm gì thì ngươi tự liệu”.
“Thanh Long, chờ thời cơ bắn vào quả lựu đạn đó”.
“Băng Tâm! Trong vòng 15p cắt hết sóng điện từ trong phạm vi bán kinh 4000m”.
“Vô Tâm, đi theo ta”.
“VÂNG! THƯA NGÀI” cả bốn cùng đồng thanh, sau đó ai nấy làm nhiệm vụ của mình, không ai can hệ đến ai.
Tần Quyên Phong – lão đại của họ, không những là một tay sát thủ chuyện nghiệp, mà còn là một kẻ rất biết dùng người. Cô luôn nắm trong lòng bàn tay khả năng của thuộc hạ mình, rồi từ đó giao cho họ những nhiệm vụ phù hợp với khả năng.
Hà Phú ơi là Hà Phú, sai lầm ngu ngốc nhất của ngươi chính là để Tần Quyên Phong ta khởi màn.
….
Ngay khi lời cáo từ từ bên hai đại gia tộc vừa dứt, thì bỗng nhiên đèn trong phòng chập chờn, bật rồi tắt, tắt rồi lại bật, tiếp theo đó là tiếng xả súng dồn dập và tiếng thét thảm thiết của mọi người.
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, làm mất đi cái vẻ trang nghiêm của căn phòng, mùi hương hoa cũng theo đó mà bị lấn áp. Tiếng thét của những con người bên trong căn phòng không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một cuộc chiến tranh thật sự.
Đoằng đoằng!!
Tần Quyên Phong đứng nép mình trong một góc khuất, cô chẳng buồn móc súng ra phản kháng, trên tay vẫn cầm cốc rượu Vang đỏ, trong bóng tối, chất vang đỏ sóng sánh như những vũng máu ngoài kia.
Khuôn mặt của cô nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu, cứ để cho Hà Phú vui vẻ một chút, mà dù gì Thanh Long của cô cũng thích bắn ở khoảng cách xa hơn là gần mà, hôm nay cho Thanh Long vui vẻ một chút cũng được.
Đến khi bên ngoài đã ngớt hẳn tiếng súng, chỉ còn tiếng lên đạn cạch cạch của ai đó, Tần Quyên Phong mới bước ra, chẳng buồn cầm theo súng phòng hờ, trái ngược với cô, theo sau là Vô Tâm, gương mặt cẳng thẳng, trên tay cô bé cầm một khẩu Glock 17 đã được lên đạn.
Ánh đèn chập choạng một lát rồi bật sáng lên, chiếu rọi lên xác những con người mới còn cười nói ban nãy, bây giờ đã nằm trên những vũng máu đỏ tươi, những cánh hoa hồng trắng rụng rơi lả tả trên vệt máu đỏ.
Thế giới hắc đạo là thế, cướp hoặc bị cướp, giết hoặc bị giết, thắng làm vua, thua làm giặc, có thể chết bất cứ lúc nào nếu không tỉnh táo.
Thuộc hạ của Long Thần lần lượt chỉa họng súng về phía Tần Quyên Phong và Vô Tâm, lập tức bị Long Thần ngăn cản, anh hơi tựa vào chiếc bàn sau lưng, cầm lấy một bông hoa hồng trắng tinh hơu hơu trên vai, nhìn qua cô, trêu đùa: “Không biết giết hay không dám giết”.
/51
|