Quả đúng như dự đoán, mẹ tôi đi gặp Thiên Uy về thì rất vui mừng. Không ngừng khen ngợi Thiên Uy tốt bụng, hiền lành, cả ngoại hình và nhân phẩm đều rất ổn. Lại còn nói con trai thời nay không còn mấy người được như thế. Nghe giọng điệu của mẹ giống như muốn ngay lập tức gả Hiểu Hà cho Thiên Uy vậy. Tôi khấp khởi mừng thầm, sau đó gọi điện cho Thiên Uy, bảo anh đã chính thức được “chấm”!
Báo anh chuẩn bị để thứ bẩy đến gặp mặt Hiểu Hà.
Mấy ngày này tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với Doanh Doanh, chỉ có truyện của Hiều Hà là không cho cô biết. Thực tình mà nói, Doanh Doanh chơi thân với tôi, nên cũng rất thân với Hiểu Hà. Chỉ là tôi thấy bây giờ chưa cần phải nói nên vẫn yên lặng. Tâm trạng Doanh Doanh hôm nay còn không tốt, vừa nhắn tin vừa bực bội gửi icon đến cho tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi
- Có chuyện gì làm cậu bực mình thế?
Tức thì tin nhắn mới gửi đi, đã thấy Doanh Doanh xổ một tràng
- Thì là chuyện hôm nay mình định đến công ti của chồng cậu để tìm cậu, thật không ngờ khi đi xe bus lại gặp phải một kẻ dê xồm. Đúng là bực chết đi được!
Kèm theo tin nhắn còn một loạt biểu tượng phẫn nộ. Tôi lại hỏi
- Dê xồm như thế nào?
- Thì lúc xe bus chuẩn bị rẽ, hắn dám ngang nhiên….sờ mông mình!
- Hả? Vậy cậu làm thế nào?
Tôi bất ngờ hỏi lại. Sau đó tưởng tượng một người như Doanh Doanh sẽ làm gì tên dê xồm ấy. Theo như những điều mà tôi biết về người bạn thân của mình, những kẻ như vậy thường chết rất thảm khốc. Tôi không khỏi rùng mình khi hình dung tình trạng của kẻ không may kia.
- Lúc đó chưa kịp làm gì thì hắn đã xuống xe. Mình thề nếu lần sau có gặp lại sẽ phanh thây hắn ra làm nghìn mảnh!
Tức thì sau câu tuyên bố của Doanh Doanh lại là hàng loạt biểu tượng căm phẫn. Tôi có đôi chút sợ hãi hỏi lại
- Cậu….vẫn như vậy sao?
- Hả? – Doanh Doanh hơi ngạc nhiên, sau đó thì không còn giận giữ nữa - Ừ! Một tiếng.
- Không thể chữa được sao?
Doanh Doanh yên lặng rất lâu, mãi mới nhắn một tin
- Chắc vậy!
Tôi gửi đến một biểu tượng an ủi, Doanh Doanh liền cười lăn lộn, nói tôi thật giống bà già. Tôi chỉ còn biết mỉm cười. Thực ra Doanh Doanh bị một chứng bệnh rất kì cục, tôi cũng không biết có thể gọi là bệnh không nữa. Chỉ có điều….cô ấy rất ghét con trai. Căm ghét là đằng khác. Việc này có lẽ bắt nguồn từ rất nhiều năm trước, khi cô ấy thích một người rồi bị người đó lừa hết tiền. Từ đau khổ, Doanh Doanh chuyển sang thù ghét đàn ông. Tôi cứ nghĩ sau khi đi nước ngoài cô ấy sẽ thay đổi, nhưng hình như cô ấy vẫn chưa thể quên được những chuyện ngày trước. Tôi biết cô ấy bên ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại rất yếu đuối trong tình cảm. Chỉ cần bị một cú shock là không gượng dậy nổi. Thậm chí cả đời này có khi cũng không dám yêu ai nữa. Tôi thông cảm gửi đi một tin
- Cậu cũng nên nghĩ cho tương lai sau này của mình!
Doanh Doanh cười bác bỏ
- Không cần! Mình thấy sống một mình rất thoải mái, không bị ràng buộc, thích làm gì thì làm. Không cần lo cho mình đâu. Thôi, mình có chút việc, khi khác nói chuyện nhé!
Tôi “ừ!” một tiếng, sau đó cũng bỏ điện thoại xuống. Khi ngửng lên đã không thấy Trịnh Duy trong phòng nữa. Mấy hôm nay có nhận thêm dự án mà Thiên Uy giới thiệu, công việc tăng lên, cả hai chúng tôi đều phải ở lại làm tăng ca. Tôi bèn ra ngoài tìm Trịnh Duy, thấy hắn đang đứng dựa vào ban công, quay lưng về phía tôi.
Trịnh Duy nhận biết tôi tiến đến bên cạnh nhưng cũng không phản ứng gì. Lẳng lặng quan sát bầu trời. Trong phút chốc tôi nhận ra hai chúng tôi hình như lúc nào cũng ở bên nhau nhưng đều mỗi người làm một việc. Hiếm khi mới cùng nhau ở một mình như thế này. Tôi hướng ánh mắt nhìn lên trời theo Trịnh Duy. Vui vẻ thốt lên
- Hôm nay có sao!
Trịnh Duy vẫn yên lặng. Thật hiếm mới thấy hắn như vậy. Dáng đứng đơn độc giữa màn đêm, vài lọn tóc vướng vào mặt, Trịnh Duy cũng không thèm đưa tay gỡ. Trong phút chốc tôi cảm thấy như đang nhìn qua một chiếc gương phản chiếu gương mặt của chính mình lúc này. Dường như nhìn thấy Trịnh Duy thật đang đứng trước mắt mình. Hắn cũng như cảm nhận được ánh nhìn của tôi từ phía sau, bất ngờ quay lại. Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau. Tự nhiên tôi lại có một cảm giác rất lạ. Giống như thế nào? Tôi cũng không biết rõ, chỉ thấy hình ảnh Trịnh Duy thật chứ không phải tôi đang nhìn mình. Ánh mắt xoáy sâu vào người tôi. Trịnh Duy thấy tôi ngây người, ngạc nhiên hỏi
- Lạnh à?
Vừa nói tôi vừa thấy hắn lấy tay cầm khóa áo định kéo định cởi ra cho tôi mượn. Trong một phút có cảm giác rất đặc biệt. Có phải….có phải….đây là cái mà người ta gọi là ….rung động không?
Tôi còn chưa kịp gật đầu trước câu hỏi của Trịnh Duy thì đã thấy hắn lấy tay rồi…..kéo áo cao qua cổ, rụt tay vào túi áo mà suýt xoa
- Đúng là lạnh thật!
- “…..”
Tôi quả thật bị ảo tưởng! Vô cùng ảo tưởng!
Tôi đứng hình trước hành động của Trịnh Duy cùng tưởng tượng hắn cởi áo cho tôi mượn. Cảm thấy một cảm giác mà người ta gọi là….vỡ mộng!
Trịnh Duy thấy tôi vẫn đứng yên ngơ ngác, thân người hơi dịch chuyển. Sau đó bỗng nhiên kéo tôi xích lại. Một tay Trịnh Duy quàng qua người tôi. Cảm giác ấm áp xuất hiện.
- Ấm hơn chưa?
Tôi không nói gì, nhưng lại có một cảm giác rất dễ chịu trong người. Tôi bỗng nhiên nhớ tới thắc mắc của mình trước đây. Cân nhắc rồi mới dụt dè hỏi Trịnh Duy
- Trịnh Duy….anh….anh có từng….thích ai chưa?
Trái với sự mong đợi của tôi, Trịnh Duy chỉ thẳng thừng nói một tiếng
- Chưa!
Tôi không biết là nên vui mừng hay thất vọng. Định hỏi thêm “vậy còn bây giờ?” thì thấy trên trời xuất hiện một vệt sáng. Hai mắt tôi long lanh. Lập tức reo lên
- Sao băng kìa!
Theo hướng tay tôi chỉ, một ngôi sao lấp lánh quét qua bầu trời một đường lượn đẹp mắt. Tôi vội vã cúi đầu xuống, vừa chắp hai tay lại ước. Vừa hay ước xong thì ngôi sao băng bay mất. Mọi người đều nói sao băng rất linh nghiệm, chỉ cần ước dưới sao băng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Trịnh Duy nhìn tôi
- Ước xong chưa?
Tôi vui vẻ gật đầu. Không ngờ Trịnh Duy thản nhiên nói
- Là sao chổi đó!
Tôi: “…..”
- Tại sao không nói cho tôi biết đó là sao chổi? – Tôi tức giận hét lên với Trịnh Duy. Đúng là tên xấu xa, để tôi ước xong rồi mới nói đó là sao chổi. Không phải là muốn tôi sau này toàn gặp xui xẻo hay sao? Trước ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của tôi, Trịnh Duy vẫn điềm nhiên
- Ai nói cô tùy tiện ước như vậy!
Tôi tức muốn ói máu. Mười chín năm sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy vật thể lạ, không ngờ lại đụng phải sao chổi chiếu mạng. Trịnh Duy thấy tôi như vậy thì cười ha hả. Tôi tức giận định bỏ vào thì lại thấy rất nhiều ngôi sao khác bay tới. Tôi chỉ còn biết tròn mắt lên nhìn. Là…..là …mưa sao chổi!
Mà khoan đã, tôi mới chỉ nghe có mưa sao băng, làm gì có mưa sao chổi chứ? Trịnh Duy nói
- Mau ước đi!
Tôi đề phòng nhìn hắn
- Đừng tưởng tôi là đồ ngốc!
Trịnh Duy nhún vai. Nhưng quả thật, nếu đây là sao băng thì đúng là rất tiếc. Không biết bao giờ mới có cơ hội thấy nhiều sao băng như vậy. Tôi không suy nghĩ, liền nhắm mắt lại, ước. Cho dù có là sao chổi thì tôi cũng xui xẻo rồi, thêm vài cái xui xẻo nữa cũng chẳng sao. Đúng lúc mở mắt ra, thấy Trịnh Duy đang tò mò nhìn tôi
- Cô ước cái gì vậy?
- uhm…mọi người nói nếu nói ra điều ước thì sẽ không thành sự thực! – Tôi quay đi, ra vẻ bí mật
Trịnh Duy cũng không hỏi nữa. Hai chúng tôi lại đứng yên lặng. Mất một hồi, tôi lại dụt dè kéo áo Trịnh Duy
- Thực ra….tôi ước hai chúng ta ….có thể trở về đúng chỗ của mình!
Trịnh Duy không ngạc nhiên nhìn tôi. Ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc
- Đến lúc đó cô có thể trở về nhà của mình đúng không?
Tôi trong phút chốc lại không biết nói gì. Đây đúng là mong muốn lúc đầu của tôi. Nhưng còn hiện tại? Tôi cũng không biết chắc nữa. Tôi máy móc gật đầu
- Có lẽ là vậy!
- Sau đó thì sao? – Trịnh Duy vẫn hướng về phía trước, hỏi tôi
- Có lẽ….tôi sẽ tìm một người phù hợp với mình. Sau đó….
- Kết hôn với anh ta?
Tôi tiếp tục gật đầu. Đây vốn dĩ là mong ước của tôi. Còn nhớ ngày tôi nhất quyết ra đi, phản đối cuộc hôn nhân này cũng là vì mục đích đó. Nhưng bây giờ khi nhắc lại mong ước trước kia của mình, lại có một cảm giác rất lạ, không còn giống như ngày đó nữa.
Hai chúng tôi tiếp tục rơi vào im lặng. Đúng lúc đó thì có chuông điện thoại, tôi định quay vào trong nghe thì Trịnh Duy bỗng nhiên kéo tay tôi. Tôi bất ngờ dừng lại, một tay vẫn cầm điện thoại đổ chuông, thấy Trịnh Duy đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng hắn nhẹ bẫng
- Nếu như…..tôi nói cô đừng đi! Cô có…ở lại không?
Báo anh chuẩn bị để thứ bẩy đến gặp mặt Hiểu Hà.
Mấy ngày này tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với Doanh Doanh, chỉ có truyện của Hiều Hà là không cho cô biết. Thực tình mà nói, Doanh Doanh chơi thân với tôi, nên cũng rất thân với Hiểu Hà. Chỉ là tôi thấy bây giờ chưa cần phải nói nên vẫn yên lặng. Tâm trạng Doanh Doanh hôm nay còn không tốt, vừa nhắn tin vừa bực bội gửi icon đến cho tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi
- Có chuyện gì làm cậu bực mình thế?
Tức thì tin nhắn mới gửi đi, đã thấy Doanh Doanh xổ một tràng
- Thì là chuyện hôm nay mình định đến công ti của chồng cậu để tìm cậu, thật không ngờ khi đi xe bus lại gặp phải một kẻ dê xồm. Đúng là bực chết đi được!
Kèm theo tin nhắn còn một loạt biểu tượng phẫn nộ. Tôi lại hỏi
- Dê xồm như thế nào?
- Thì lúc xe bus chuẩn bị rẽ, hắn dám ngang nhiên….sờ mông mình!
- Hả? Vậy cậu làm thế nào?
Tôi bất ngờ hỏi lại. Sau đó tưởng tượng một người như Doanh Doanh sẽ làm gì tên dê xồm ấy. Theo như những điều mà tôi biết về người bạn thân của mình, những kẻ như vậy thường chết rất thảm khốc. Tôi không khỏi rùng mình khi hình dung tình trạng của kẻ không may kia.
- Lúc đó chưa kịp làm gì thì hắn đã xuống xe. Mình thề nếu lần sau có gặp lại sẽ phanh thây hắn ra làm nghìn mảnh!
Tức thì sau câu tuyên bố của Doanh Doanh lại là hàng loạt biểu tượng căm phẫn. Tôi có đôi chút sợ hãi hỏi lại
- Cậu….vẫn như vậy sao?
- Hả? – Doanh Doanh hơi ngạc nhiên, sau đó thì không còn giận giữ nữa - Ừ! Một tiếng.
- Không thể chữa được sao?
Doanh Doanh yên lặng rất lâu, mãi mới nhắn một tin
- Chắc vậy!
Tôi gửi đến một biểu tượng an ủi, Doanh Doanh liền cười lăn lộn, nói tôi thật giống bà già. Tôi chỉ còn biết mỉm cười. Thực ra Doanh Doanh bị một chứng bệnh rất kì cục, tôi cũng không biết có thể gọi là bệnh không nữa. Chỉ có điều….cô ấy rất ghét con trai. Căm ghét là đằng khác. Việc này có lẽ bắt nguồn từ rất nhiều năm trước, khi cô ấy thích một người rồi bị người đó lừa hết tiền. Từ đau khổ, Doanh Doanh chuyển sang thù ghét đàn ông. Tôi cứ nghĩ sau khi đi nước ngoài cô ấy sẽ thay đổi, nhưng hình như cô ấy vẫn chưa thể quên được những chuyện ngày trước. Tôi biết cô ấy bên ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại rất yếu đuối trong tình cảm. Chỉ cần bị một cú shock là không gượng dậy nổi. Thậm chí cả đời này có khi cũng không dám yêu ai nữa. Tôi thông cảm gửi đi một tin
- Cậu cũng nên nghĩ cho tương lai sau này của mình!
Doanh Doanh cười bác bỏ
- Không cần! Mình thấy sống một mình rất thoải mái, không bị ràng buộc, thích làm gì thì làm. Không cần lo cho mình đâu. Thôi, mình có chút việc, khi khác nói chuyện nhé!
Tôi “ừ!” một tiếng, sau đó cũng bỏ điện thoại xuống. Khi ngửng lên đã không thấy Trịnh Duy trong phòng nữa. Mấy hôm nay có nhận thêm dự án mà Thiên Uy giới thiệu, công việc tăng lên, cả hai chúng tôi đều phải ở lại làm tăng ca. Tôi bèn ra ngoài tìm Trịnh Duy, thấy hắn đang đứng dựa vào ban công, quay lưng về phía tôi.
Trịnh Duy nhận biết tôi tiến đến bên cạnh nhưng cũng không phản ứng gì. Lẳng lặng quan sát bầu trời. Trong phút chốc tôi nhận ra hai chúng tôi hình như lúc nào cũng ở bên nhau nhưng đều mỗi người làm một việc. Hiếm khi mới cùng nhau ở một mình như thế này. Tôi hướng ánh mắt nhìn lên trời theo Trịnh Duy. Vui vẻ thốt lên
- Hôm nay có sao!
Trịnh Duy vẫn yên lặng. Thật hiếm mới thấy hắn như vậy. Dáng đứng đơn độc giữa màn đêm, vài lọn tóc vướng vào mặt, Trịnh Duy cũng không thèm đưa tay gỡ. Trong phút chốc tôi cảm thấy như đang nhìn qua một chiếc gương phản chiếu gương mặt của chính mình lúc này. Dường như nhìn thấy Trịnh Duy thật đang đứng trước mắt mình. Hắn cũng như cảm nhận được ánh nhìn của tôi từ phía sau, bất ngờ quay lại. Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau. Tự nhiên tôi lại có một cảm giác rất lạ. Giống như thế nào? Tôi cũng không biết rõ, chỉ thấy hình ảnh Trịnh Duy thật chứ không phải tôi đang nhìn mình. Ánh mắt xoáy sâu vào người tôi. Trịnh Duy thấy tôi ngây người, ngạc nhiên hỏi
- Lạnh à?
Vừa nói tôi vừa thấy hắn lấy tay cầm khóa áo định kéo định cởi ra cho tôi mượn. Trong một phút có cảm giác rất đặc biệt. Có phải….có phải….đây là cái mà người ta gọi là ….rung động không?
Tôi còn chưa kịp gật đầu trước câu hỏi của Trịnh Duy thì đã thấy hắn lấy tay rồi…..kéo áo cao qua cổ, rụt tay vào túi áo mà suýt xoa
- Đúng là lạnh thật!
- “…..”
Tôi quả thật bị ảo tưởng! Vô cùng ảo tưởng!
Tôi đứng hình trước hành động của Trịnh Duy cùng tưởng tượng hắn cởi áo cho tôi mượn. Cảm thấy một cảm giác mà người ta gọi là….vỡ mộng!
Trịnh Duy thấy tôi vẫn đứng yên ngơ ngác, thân người hơi dịch chuyển. Sau đó bỗng nhiên kéo tôi xích lại. Một tay Trịnh Duy quàng qua người tôi. Cảm giác ấm áp xuất hiện.
- Ấm hơn chưa?
Tôi không nói gì, nhưng lại có một cảm giác rất dễ chịu trong người. Tôi bỗng nhiên nhớ tới thắc mắc của mình trước đây. Cân nhắc rồi mới dụt dè hỏi Trịnh Duy
- Trịnh Duy….anh….anh có từng….thích ai chưa?
Trái với sự mong đợi của tôi, Trịnh Duy chỉ thẳng thừng nói một tiếng
- Chưa!
Tôi không biết là nên vui mừng hay thất vọng. Định hỏi thêm “vậy còn bây giờ?” thì thấy trên trời xuất hiện một vệt sáng. Hai mắt tôi long lanh. Lập tức reo lên
- Sao băng kìa!
Theo hướng tay tôi chỉ, một ngôi sao lấp lánh quét qua bầu trời một đường lượn đẹp mắt. Tôi vội vã cúi đầu xuống, vừa chắp hai tay lại ước. Vừa hay ước xong thì ngôi sao băng bay mất. Mọi người đều nói sao băng rất linh nghiệm, chỉ cần ước dưới sao băng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Trịnh Duy nhìn tôi
- Ước xong chưa?
Tôi vui vẻ gật đầu. Không ngờ Trịnh Duy thản nhiên nói
- Là sao chổi đó!
Tôi: “…..”
- Tại sao không nói cho tôi biết đó là sao chổi? – Tôi tức giận hét lên với Trịnh Duy. Đúng là tên xấu xa, để tôi ước xong rồi mới nói đó là sao chổi. Không phải là muốn tôi sau này toàn gặp xui xẻo hay sao? Trước ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của tôi, Trịnh Duy vẫn điềm nhiên
- Ai nói cô tùy tiện ước như vậy!
Tôi tức muốn ói máu. Mười chín năm sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy vật thể lạ, không ngờ lại đụng phải sao chổi chiếu mạng. Trịnh Duy thấy tôi như vậy thì cười ha hả. Tôi tức giận định bỏ vào thì lại thấy rất nhiều ngôi sao khác bay tới. Tôi chỉ còn biết tròn mắt lên nhìn. Là…..là …mưa sao chổi!
Mà khoan đã, tôi mới chỉ nghe có mưa sao băng, làm gì có mưa sao chổi chứ? Trịnh Duy nói
- Mau ước đi!
Tôi đề phòng nhìn hắn
- Đừng tưởng tôi là đồ ngốc!
Trịnh Duy nhún vai. Nhưng quả thật, nếu đây là sao băng thì đúng là rất tiếc. Không biết bao giờ mới có cơ hội thấy nhiều sao băng như vậy. Tôi không suy nghĩ, liền nhắm mắt lại, ước. Cho dù có là sao chổi thì tôi cũng xui xẻo rồi, thêm vài cái xui xẻo nữa cũng chẳng sao. Đúng lúc mở mắt ra, thấy Trịnh Duy đang tò mò nhìn tôi
- Cô ước cái gì vậy?
- uhm…mọi người nói nếu nói ra điều ước thì sẽ không thành sự thực! – Tôi quay đi, ra vẻ bí mật
Trịnh Duy cũng không hỏi nữa. Hai chúng tôi lại đứng yên lặng. Mất một hồi, tôi lại dụt dè kéo áo Trịnh Duy
- Thực ra….tôi ước hai chúng ta ….có thể trở về đúng chỗ của mình!
Trịnh Duy không ngạc nhiên nhìn tôi. Ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc
- Đến lúc đó cô có thể trở về nhà của mình đúng không?
Tôi trong phút chốc lại không biết nói gì. Đây đúng là mong muốn lúc đầu của tôi. Nhưng còn hiện tại? Tôi cũng không biết chắc nữa. Tôi máy móc gật đầu
- Có lẽ là vậy!
- Sau đó thì sao? – Trịnh Duy vẫn hướng về phía trước, hỏi tôi
- Có lẽ….tôi sẽ tìm một người phù hợp với mình. Sau đó….
- Kết hôn với anh ta?
Tôi tiếp tục gật đầu. Đây vốn dĩ là mong ước của tôi. Còn nhớ ngày tôi nhất quyết ra đi, phản đối cuộc hôn nhân này cũng là vì mục đích đó. Nhưng bây giờ khi nhắc lại mong ước trước kia của mình, lại có một cảm giác rất lạ, không còn giống như ngày đó nữa.
Hai chúng tôi tiếp tục rơi vào im lặng. Đúng lúc đó thì có chuông điện thoại, tôi định quay vào trong nghe thì Trịnh Duy bỗng nhiên kéo tay tôi. Tôi bất ngờ dừng lại, một tay vẫn cầm điện thoại đổ chuông, thấy Trịnh Duy đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng hắn nhẹ bẫng
- Nếu như…..tôi nói cô đừng đi! Cô có…ở lại không?
/23
|